1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jinhyuk chưa bao giờ là người giỏi chia sẻ - đặc biệt là sau khi trải qua chuỗi ngày địa ngục tại Griffin - và việc bị buộc phải chia sẻ Lâu Vận Phong với Jaehyuk đã là một cái gai đối với hắn kể từ ngày Jaehyuk bước chân vào tòa nhà JDG.

Trước khi Jaehyuk đến, Kanavi là alpha duy nhất trong đội, hắn đã thiết lập mối quan hệ thoải mái với Lâu Vận Phong, omega duy nhất của đội. Không giống như LCK, LPL không bắt buộc phải sử dụng thuốc ức chế và các đội có quyền tự do quyết định cách họ xử lý kỳ phát tình của các tuyển thủ. Vài ngày sau khi họ làm quen, Lâu Vận Phong đã thừa nhận rằng mình cũng không thích tác dụng phụ của thuốc ức chế. Kể từ đó, hai người giúp đỡ nhau vượt qua những lần phát tình.

Tuy nhiên, FMVP của CKTG - Park Jaehyuk lại là một alpha với nhu cầu riêng, sức mạnh kết hợp của bộ đôi đường dưới được ưu tiên hơn tất cả, vì vậy Jinhyuk không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự gián đoạn trong lệ thường của mình

"Chúng ta có thể thuê người bên ngoài," Vạn Lỗi đề nghị.

"Không cần, tôi có thể xử lý được." Lâu Vận Phong kiên quyết trả lời.

"Nhưng điều này có thể sẽ quá sức đối với cơ thể của cậu, Phong Phong..."


Lần phát tình đầu tiên của Jaehyuk sau khi đến Trung Quốc xảy ra vào cuối tháng 12, vài ngày sau khi họ tổ chức sinh nhật cho anh ấy.

Mùi hương của gỗ tuyết tùng và những cơn sóng ngập nắng ngay lập tức tràn ngập toàn bộ căn bếp và cơ thể Jinhyuk căng thẳng trước sự xâm nhập mùi của một alpha khác vào lãnh thổ của mình. Hắn nhìn Jaehyuk loạng choạng rời khỏi ghế với một tay bịt miệng, mặt mũi đỏ bừng.

"Jinhyuk, tìm Missing," huấn luyện viên của họ hét lên khi nhanh chóng tiến về phía trước để ổn định Jaehyuk, người giờ đã bị choáng ngợp do ảnh hưởng của cơn phát tình.

Jinhyuk đặt đũa xuống và bước lên cầu thang hai bước một để đến phòng ngủ của Lâu Vận Phong.

Người hỗ trợ đã đứng chờ ở ngưỡng cửa khi hắn tới. Làn da trắng nõn hơi ửng hồng trước mùi hương nồng nàn của Alpha, và có một tia khao khát trong đôi mắt cụp xuống - trông giống hệt như khi Jinhyuk phát tình.

"Em sẽ đợi anh ấy trong phòng." Lâu Vận Phong nói với vẻ điềm tĩnh như thường lệ.

Jinhyuk cố nuốt xuống cơn chiếm hữu dùng sục chảy trong người khi nghĩ đến cảnh Omega nằm trần truồng trên một chiếc giường khác.

"Nếu anh ấy làm bất cứ điều gì...tệ với em, nói cho anh," Jinhyuk gọi với theo. Lâu Vận Phong không quay lại nhìn hắn, chỉ giơ tay chào rồi vội vã đi về phía phòng Jaehyuk.

Phòng ngủ của Jinhyuk ở hướng đối diện và hắn bước dọc hành lang về phía đó. Sau khi cầm ví và Airpod, hắn đi ra ngoài. Jinhyuk biết rằng tốt hơn hết, đặc biệt với những người liên quan là mình vắng mặt trong vài giờ tới - mùi hương mà Jaehyuk tỏa ra trong bếp đã khiến hắn khó chịu và Jinhyuk biết rằng một khi hai người họ bắt đầu làm tình, điều đó sẽ chỉ khiến mình cảm thấy tồi tệ hơn gấp trăm lần.

Kì nhạy cảm của Jinhyuk đến vào hai tuần sau đó, ngay đêm trước trận đấu đầu tiên của giải mùa xuân.

Một khoảng thời gian đủ lâu để mùi hương của cây tuyết tùng phai nhạt, Jinhyuk chỉ có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng khi hắn cúi xuống áp mũi mình vào trái cổ Lâu Vận Phong.

Là người luôn quan sát tâm trạng của những người xung quanh, Vận Phong nắm lấy tay đội trưởng và siết chặt. "Anh bị phân tâm hả? Vì em có mùi của anh ấy."

Jinhyuk lắc đầu. Hắn kéo Lâu Vận Phong lại gần, sau đó hít một hơi thật sâu, chỉ tập trung vào hương táo giòn và hổ phách ấm áp quen thuộc.

Suốt buổi tối, cả hai chỉ làm tình với tư thế mặt đối mặt, Jinhyuk dành rất nhiều thời gian hơn mức cần thiết để vói lưỡi vào trong miệng đối phương. Tham lam nuốt lấy từng tiếng rên rỉ và ậm ừ phát ra từ đó, bàn tay vẫn chặn lại tính khí đối phương. Mặc dù cơn khát tình thường khiến mọi suy nghĩ vỡ vụn, Jinhyuk vẫn cố gắng duy trì đủ sự tỉnh táo để đảm bảo Omega tiếp tục quằn quại vì khoái cảm bên dưới.

Sau lần cao trào thứ ba, cảm giác mơ hồ do kì nhạy cảm gây ra trong đầu Jinhyuk cuối cùng cũng tan biến. Hắn từ từ rút dương vật ra và nhìn tinh dịch của chính mình chảy ra từ lỗ nhỏ, cảm giác hài lòng thoả mãn, vành tay ửng đỏ rất hợp với khuôn mặt đỏ bừng của em ấy. Bản năng alpha của hắn rất vui mừng khi thấy omega bị ghim bên dưới được lấp đầy bởi con cháu của mình và trước khi có thể tự tỉnh táo, Jinhyuk cúi đầu và đặt môi mình lên bụng Vận Phong.

May mắn thay, Lâu Vận Phong không nói gì về hành vi bất thường này mà chỉ đưa tay qua đầu hắn trong khi Jinhyuk dùng khăn lau người đối phương.

"Đừng lo lắng về điều đó, em sẽ đi tắm ngay. Bây giờ anh thấy đỡ hơn chưa, Jinhyuk?"

"Ý em là gì? Anh ổn."

"Nhưng gần đây anh trông như...thôi không có gì đâu." Lâu Vận Phong mím môi, sau đó vỗ nhẹ vai Jinhyuk ra hiệu muốn đứng dậy. Em trèo ra khỏi giường của Jinhyuk và hắn nhìn thoáng qua mông Omega lần cuối trước khi em ấy mặc quần lót.

"Đội trưởng Seo, anh sẽ carry tụi em trong trận đấu ngày mai phải không?" Lâu Vận Phong dừng lại ở ngưỡng cửa và liếc nhìn Jinhyuk, nở nụ cười toe toét.

"Đương nhiên, chúng ta không thể để anh Yagao đánh bại được."

Nụ cười của Lâu Vận Phong càng tươi hơn, má phải hiện lên lúm đồng tiền. "Chắc chắn rồi."

-

Mặc dù không hoàn toàn hài lòng với việc phải chia sẻ Lâu Vận Phong với xạ thủ mới, Jinhyuk vẫn luôn tự hào về khả năng thích ứng của mình (bằng chứng là số lượng tướng tủ siêu rộng của mình), cuối cùng hắn đã quen với sự sắp xếp mới. Điều đó đã giúp Jaehyuk khá rụt rè đối với một alpha và đã nói rõ ngay từ đầu rằng anh ấy sẽ tôn trọng băng đội trưởng và vị thế kỳ cựu của Jinhyuk trong đội, mặc dù lớn tuổi hơn Jinhyuk.

Mặc dù Jinhyuk là một trong số ít người trong đội mà anh có thể giao tiếp nhưng Jaehyuk hiếm khi nói chuyện với hắn về những vấn đề ngoài lối đánh của họ. Điều này có thể đoán trước được, vì cả hai đều là alpha - và không có điều khoản nào trong hợp đồng quy định rằng họ phải là bạn bè, họ chỉ cần hòa hợp với nhau như một đồng nghiệp. Ngoài ra, tiếng Trung của Jaehyuk vẫn rất tệ và Jinhyuk không cảm thấy muốn đóng vai phiên dịch/bảo mẫu hơn mức cần thiết.

Một buổi chiều khi họ cùng nhau đi thang máy lên phòng tập, Jaehyuk đã khiến hắn bất ngờ với một câu hỏi không liên quan đến Liên Minh.

"Jinhyuk, cậu có yêu Missing không?"

Jinhyuk suýt thì sặc trông ly frappuccino họ vừa mua từ quán Starbucks dưới phố.

"Điều gì khiến anh nghĩ tôi yêu em ấy?"

"Cổ của em ấy...có một dấu răng." Giọng Jaehyuk nhỏ dần thành một tiếng lầm bầm trầm thấp và anh ngượng ngùng nhấp một ngụm từ nước uống của mình.

Jinhyuk nhớ lại lần phát tình gần nhất. Đó là ngay sau trận thua 0-2 trước EDG và hắn trở nên thô bạo hơn bình thường. Đêm đó hắn đã đụ Lâu Vận Phong từ phía sau, những cú đâm nhanh và tàn bạo, sự thất vọng vì thua cuộc đã khiến hắn cắn chặt vào khoảng trống giữa cổ và vai Omega. Lại mơ hồ nhớ tới tiếng thở dốc đau đớn mà Lâu Vận Phong phát ra, nhưng răng của hắn chưa chảy máu, sau đó Lâu Vận Phong cũng không có nói gì.

"Đó là một tai nạn," Jinhyuk lẩm bẩm. "Tụi tôi.... không phải mối quan hệ như vậy."

Phản ứng duy nhất của Jaehyuk là một cái gật nhẹ. Trước khi hắn kịp hỏi Jaehyuk muốn nói gì, cửa thang máy mở ra và họ được chào đón bởi 369 đang đợi, người được cử đến giúp họ mang đồ uống vào.

Tuy nhiên, câu hỏi này vẫn lởn vởn trong tâm trí Jinhyuk, suốt quá trình đấu tập và ôn tập và ngay cả lúc nằm trên giường.

Chẳng lẽ hắn thật sự yêu Lâu Vận Phong sao?

Rõ ràng là Jinhyuk đã từng say nắng trước đây - thần tượng, nhân viên pha chế và thậm chí cả một vài bạn cùng lớp trước khi bỏ học để trở thành một game thủ chuyên nghiệp. Nhưng Jinhyuk chưa bao giờ yêu , chưa bao giờ hẹn hò nghiêm túc với ai đủ lâu để hiểu được tình yêu là như thế nào.

Tất nhiên, giữa alpha và omega sẽ có sự hấp dẫn lẫn nhau, sẽ là nói dối nếu nói rằng anh không bị Lâu Vận Phong thu hút về mặt hình thức. Phong Phong khá đẹp trai và gợi tình một cách đáng ngạc nhiên họ làm tình, hắn có lẽ sẽ đụ em ấy ngay cả khi mình là một Beta.

Bản thân cũng ngưỡng mộ Vận Phong rất nhiều điều - sự ngay thẳng và bình tĩnh của em ấy, cách Vận Phong có thể xoa dịu tâm trạng mỗi khi cả đội vấp ngã, lòng vị tha và lòng tốt cũng như cách anh ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ bất cứ khi nào ai đó cần, bất kể là trong game hay ngoài đời.

Có phải tình yêu chỉ đơn giản là một phương trình lấy tổng của sự hấp dẫn cộng sự ngưỡng mộ? Và nếu số công lại là một con số đủ cao, phải chăng điều đó có nghĩa là tình cảm của mình sẽ tự động chuyển thành tình yêu?

Câu trả lời này không phải là thứ hắn có thể tự mình tìm ra nên sau một lúc, Jinhyuk nén những suy nghĩ đó lại trong đầu và ép mình chìm vào giấc ngủ.

-

"Tôi nghĩ một trong số hai bạn nên bắt đầu dùng thuốc ức chế," Kwanghoon nói trong bữa sáng vài ngày sau trận chung kết mùa xuân.

"Huấn luyện viên đã nói điều này với anh sao?"

"Không, đó là ý kiến ​​​​cá nhân tôi. Nhưng vì tôi không phải là huấn luyện viên hay tuyển thủ nên ý kiến ​​của tôi sẽ hoàn toàn khách quan." Kwanghoon nhìn cả hai bằng ánh mắt lạnh lùng và nuốt ngụm cà phê trước khi tiếp tục. "Phong Phong trông như em ấy hoàn toàn kiệt sức trong những ngày này, tôi không chắc việc em ấy có thể hỗ trợ cả hai người khi chúng ta ở London hay không."

Jinhyuk không khỏi cau mày. Jaehyuk, người ngồi đối diện ở bàn ăn, cũng cau mày, bày tỏ sự lo lắng của mình.

"Jinhyuk, lần trước em ấy có nói gì với cậu không...cậu biết đấy."

"Tất nhiên là không," Jinhyuk chế giễu. "Phong Phong ấy là loại người thậm chí sẽ không phàn nàn về vết thương do đạn bắn. Trước đây anh không dùng thuốc ức chế sao? Khi còn ở Gen.G?"

Jaehyuk mím môi, vẻ mặt trở nên dữ dằn. "Phải mất vài tuần tôi mới quen với liều lượng. Những tuần đầu, thuốc làm mọi thứ trở nên chậm chạp, đặc biệt là phản ứng của tôi."

"Tôi cũng vậy," Jinhyuk nói với một tiếng thở dài. "Nhưng phản ứng của người carry đội quan trọng hơn so với người đi rừng đơn thuần, phải không? Tôi sẽ đặt lịch hẹn với bác sĩ khi về Hàn Quốc."

"Cảm ơn, Jinhyuk," Jaehyuk lặng lẽ nói, giọng nói và ánh mắt tràn đầy sự chân thành đến mức có tác dụng ngược và cuối cùng khiến Jinhyuk cảm thấy khó chịu vì chính sự tồn tại của mình.

"Chỉ cần chắc chắn rằng anh sẽ chăm sóc em ấy."

Bởi vì em ấy sẽ luôn đặt nhu cầu của anh lên trước.


Jinhyuk đang nằm dài trên giường và xem phim trên điện thoại thì đột nhiên điện thoại đổ chuông báo cuộc gọi video đến từ Lâu Vận Phong.

"Anh thực sự không cần phải làm như vậy, Jinhyuk," Lâu Vận Phong nói sau lời chào ngắn gọn. Em ấy không cười và đôi mắt cụp xuống khiến em trông buồn bã hơn bình thường.

"Em đang nói về những thuốc ức chế hả?"

Lâu Vận Phong gật đầu. "Tại sao anh không nói với em trước khi rời Trung Quốc?"

"Anh là đội trưởng nên có quyền quyết định phải làm gì," Jinhyuk trả lời với một cái nhún vai thản nhiên. Có lẽ nếu hắn giả vờ không bận tâm đến tình huống này, điều đó có thể thuyết phục Lâu Vận Phong rằng em không phải là lý do đằng sau quyết định này.

"Chỉ còn hai tuần nữa là bắt đầu MSI, liệu anh có thể điều chỉnh kịp thời không?"

"Anh sẽ ổn thôi. Dù sao thì jetlag có lẽ sẽ còn khó chịu hơn."

Omega im lặng và Jinhyuk đang định kiểm tra kết nối Wi-Fi của mình thì em ấy lại nói.

"Có phải anh quyết định dừng lại vì em... emkhông đủ tốt sao?" Sự tự tin thường ngày đã biến mất trong giọng nói của em ấy và Vận Phong chớp mắt nhiều hơn bình thường, không khác gì cái lần một người hâm mộ suýt khiến em ấy rơi nước mắt sau khi có bài phát biểu chúc mừng đặc biệt cảm động.

Chết tiệt. "Không phải như vậy," Jinhyuk nói nhanh. "Em còn hơn cả tốt. Thực tế là em quá tốt cho thằng khố - ý anh là anh."

Hàng lông mày rậm của Lâu Vận Phong hơi nhíu lại có vẻ khó hiểu.

"Điều anh muốn nói là, em đã phải chịu đựng tôi hơn một năm rồi - đương nhiên anh rất cảm kích điều đó - nhưng thật không công bằng khi anh cứ phụ thuộc vào em trong khi em cũng phải chăm sóc Ruler nữa. ."

"Anh biết là em không phiền-"

"Anh biết, nhưng đây là điều anh muốn làm."

Một khoảng im lặng kéo dài giữa họ trong khi Lâu Vận Phong xử lý tình huống. Cuối cùng, em ấy thở dài và nói: "Được rồi, em hiểu rồi. Nhưng nếu anh cần em, nói với em nhé."

Một cảm giác đau đớn đáng ngạc nhiên dâng lên trong cổ họng Jinhyuk. Hắn đã cố gắng tránh nghĩ đến việc kết thúc cuộc gọi riêng tư của họ vì điều đó chỉ khiến bản thân cáu kỉnh, đau khổ và nói chung là một mớ hỗn độn thảm hại. Dẫu biết một phần là do tác dụng phụ của thuốc, nhưng thuốc vốn chỉ làm tăng thêm những cảm xúc vốn có mà thôi.

"Anh sẽ làm vậy," Jinhyuk trả lời và buộc mình phải mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro