Chap 3: Three

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đã về rồi," Jimin thở phào.

Jungkook nhíu mày và quay người lại khóa cửa nhà. Mùi của thức ăn mới nấu đang đánh sập cả hệ thống đói ngấu của cậu, khiến khoang mũi trở nên thỏa mãn hơn hết thảy. Jimin chắc chắn vừa nấu xong. Không khí đang thơm lừng mùi của gia vị và các loại rau thơm. Đó là thứ mùi hương mà khi về nhà sau một ngày mệt mỏi ai cũng đều mong đợi. Jungkook cởi bỏ áo khoác, gật đầu với Jimin.

"Yeah. Sao anh vẫn còn thức thế này?"

"Anh chỉ..là..đang nghĩ xem em đang ở đâu," Jimin nói chậm rãi như thể chẳng muốn thừa nhận nó chút nào. "Anh còn phải làm bài tập nữa."

"Uhm...em ở phòng tập với Hoseok hyung thôi mà?"

"Oh." Gương mặt Jimin trầm hẳn xuống và anh ấy lắc đầu như thể muốn đánh rơi sự ngốc nghếch của mình đi, đặt bát xuống bàn và nói. "Anh đáng ra nên biết vậy mới phải."

"Anh thức chờ em sao? Aw. Anh lo lắng cho em."

Jimin liếc lên và nhăn mặt, ngay lập tức muốn chối bỏ sự thật đó. Lắc mạnh đầu, ngón trỏ chỉ vào những quyển sách đặt ngay ngắn trên bàn, chưa hề được mở ra, Jimin lại lấy cớ bài tập để che đậy mọi thứ.

"Em không đặc biệt vậy đâu, Jungkook."

Jungkook cười lớn với cách vụng về Jimin đang cố thể hiện.

"Chỉ cần thừa nhận anh lo cho em thôi mà."

"Anh không có! Em luôn ở ngoài muộn ơi là muộn!"

"Anh không lo cho em sao?" Jungkook há hốc, giả vờ buồn bã khi đặt một bàn tay lên che ngực và nghiêng người rất kịch.

Mắt Jimin trợn tròn và gần như khó chịu với trò đùa của Jungkook. Hừ khẽ qua mũi, anh ấy ngồi khoanh tròn chân và vòng tay trước ngực. Trông Jimin như một đứa bé làm gì đó sai và đang bị mắng vì điều ấy. Cảnh tượng thật hài hước đến nỗi Jungkook bắt đầu cười khẽ, cố gắng che giấu tiếng cười sau tay mình.

"Em không thường ở ngoài muộn đến thế này lúc ngày trong tuần ngoại trừ có tiệc tùng. Và anh đã hỏi rồi, hôm nay không có." Jimin cố giải thích.

"Sao anh lại phải kiểm tra? Bởi vì lo cho em sao?"

Jungkook đang trêu chọc nhưng thẳm sâu trong tim mình, cậu tha thiết mong Jimin thừa nhận nó. Jungkook muốn được nhận sự xác nhận từ Jimin rằng anh ấy có lo lắng cho cậu và thà là thức để chờ cậu về hơn là vào phòng và mơ một giấc thật đẹp. Jungkook bước vào bếp, cầm lấy phần bibimbap đã được chuẩn bị sẵn. Tất nhiên, Jimin luôn chuẩn bị sẵn cho cậu như mọi ngày khác.

Jimin cầm lấy gối, che mặt mình lại.

"Đi ngủ đi. Im ngay cho anh," Jimin lắp bắp vì miệng đã bị che mất.

Jungkook ước gì có thể dễ dàng như thế. Chứng mất ngủ của cậu khiến giấc ngủ là một nhiệm vụ khó nhằn. Mặc dù cậu đã cạn kiệt năng lượng vì luyện tập, nó vẫn khiến cậu phải thức thật lâu đến nỗi mụ mị cả người đi. Nó sẽ cần nhiều giờ, cần phải làm đầu óc trống rỗng và nghe playlist "sleepy time" hàng giờ liền để có thể ngủ được.

Jungkook đi trở về nơi Jimin đang cố giấu bản thân mình. Không hề chủ định trước, cậu luồn tay vào tóc và vuốt nhẹ từng sợi mượt mà của người kia. Jimin rùng mình dưới sự đụng chạm ấy và chậm rãi ngẩng đầu lên, nhíu một bên mày thắc mắc với Jungkook.

"Làm bài tập của anh đi," Jungkook nói. Cậu ngồi xuống cạnh Jimin và bắt đầu ăn, thích thú thưởng thức tài nấu nướng của Jimin. "Rồi chúng ta đi ngủ. Ngày mai có buổi quay phim và em không muốn anh mệt mỏi quá đâu."

Cơ thể Jimin cứng đơ khi nghe đến hai từ quay phim, thở dài một hơi.

"O-oh. Oh yeah."

Video ngày mai sẽ khác hơn đôi chút vì sẽ không có khía cạnh nào liên quan đến việc cho vào trong. Nó chỉ bao gồm việc thổi kèn mà thôi. Phải thừa nhận rằng đó là một trong những thứ Jungkook yêu thích- cả hai đều có thể hưởng thụ như nhau. Cậu đã luôn mong đợi đến tuần thứ ba vì nó nhưng Jungkook không biết Jimin sẽ cảm thấy sao về chuyện này.

"Anh thấy thế nào?" Jungkook hỏi, đơn thuần tò mò.

Jimin đang tự đấu tranh với chính mình. Cắn chặt môi dưới, sự căng thẳng có thể nhận thấy rõ ràng. Khi đối mặt với Jungkook, Jimin gần như tái nhợt.

"Không phải là thứ tự tin lắm."

Nó đang ở đây. Trung thực và thẳng thắn.

Jungkook ngẫm nghĩ câu trả lời này. Jimin chưa bao giờ thừa nhận cảm giác của mình dễ dàng thế và cậu không muốn làm anh ấy phiền lòng. Jungkook nuốt một phần trứng chiên và theo bản năng vô thức nhích lại gần người kia. Jungkook không vươn tay ra, không muốn làm Jimin khó chịu với bất cứ sự đụng chạm cơ thể nào.

"Sao thế?"

"Bởi vì..." Jimin hít sâu một hơi. "Anh không...uhm, không làm nó thường xuyên và thật sự có những ký ức không hay về nó cho lắm." Jimin cứ dừng rồi lại nói, đâu đó có sự đau đớn đang len lỏi trên mặt.

Jungkook không chắc những kinh nghiệm Jimin có là gì. Thật sự thì Jungkook không biết gì về Jimin cả. Cậu chỉ biết những thứ có thể nhìn thấy bằng mắt, có thể cảm nhận những thứ trí tưởng tượng và cảm giác có thể chạm đến mà thôi. Jungkook không biết gì sâu hơn, không biết gì thật hơn cả. Jungkook cảm thấy say mê với mỗi thông tin Jimin kể về bản thân như thế này.

Nhưng Jungkook cũng biết rằng lúc này không nên tìm hiểu thêm chi tiết làm gì.

Cậu hiểu rằng dù chỉ là một thông tin nhỏ nhoi cũng khiến Jimin mất rất nhiều thời gian và can đảm để tiết lộ. Anh ấy đang dần mở lòng hơn với Jungkook, mặc dù đó chỉ là một cửa sổ nhỏ xíu bước vào đời Jimin mà thôi. Jungkook hiểu, bởi vì cậu cũng thế, có những thứ không thể nào tiết lộ với ai khác ngoài bản thân mình, có những thứ chỉ có thể giữ chặt trong tim.

"Okay." Jungkook gật, hạ đũa xuống. "Chúng ta sẽ đổi chỗ. Anh có thể làm với miệng em, nhé?"

Jimin lần tay theo vết rách trên chiếc quần jean bạc phết, có vẻ không chắc chắn lắm.

"Em chắc chứ?"

"Em đã nói rồi, em thường thì nằm trên nhưng em không thấy có gì quá tệ khi phải đổi chỗ hết. Jimin, em chỉ muốn anh được thoải mái mà thôi."

Jimin thở phào, bờ vai hạ xuống vì nhẹ nhõm.

"Nếu em chắc chắn thì, được thôi. Anh thích thế hơn."

"Vậy thì quyết định thế nhé. Đừng stress. Nó sẽ ổn thôi."

Jungkook không phải là người giỏi hùng biện. Cậu chưa bao giờ được dạy để bày tỏ cảm xúc một cách trọn vẹn và trực tiếp, cậu chỉ thường được dạy cách ném tiền vào mặt người khác mà thôi. Khi cha mẹ bạn là những người không hay biểu lộ cảm xúc, bạn sẽ chịu nhiều bất hạnh, như Jungkook đã từng. Không thể bày tỏ mọi thứ tiêu cực mình có bằng cách tích cực, Jungkook chuyển sang những cách không lấy gì làm hay ho: làm tình với tất cả mọi người có hứng thú với mình, tiêu tiền cho đến khi mớ tài sản khổng lồ bị cha mẹ đóng băng và ra khỏi nhà chỉ với cái tên đang mang trên người.

Jimin khịt mũi, nhưng không hề phản đối, chỉ đơn giản gật đầu.

"Ngày mai?" Anh ấy hỏi để nhận được sự đảm bảo.

"Ngày mai."

Jimin loanh quanh ở phòng khách, dọn dẹp nhà bếp và đợi đến lúc Jungkook ăn xong. Một khi mọi thứ đã được dọn rửa và sạch sẽ tinh tươm- họ quyết định đi ngủ.

Chỉ một giây trước khi Jimin bước vào phòng mình, Jungkook gọi lớn.

"Gì thế?"

"Ngủ ngon, Jimin. Ngày mai sẽ ổn thôi, tin tưởng em."

Người kia dừng lại một giây và rồi thở dài. "Anh tin em. Ngủ ngon nhé."

**

Jungkook biết rằng Jimin đang cảm thấy sợ hãi, dường như đang lo lắng và sợ hãi hơn tất cả mọi lần nên cậu dành nhiều thời gian hơn cho việc hôn, để an ủi anh ấy.

Đặt tay lên eo Jimin, Jungkook nhẹ nhàng ấn xuống. Bàn tay còn lại ôm lấy gáy Jimin, trấn an anh ấy. Lưỡi họ gặp nhau ướt át, chậm rãi nhưng đầy dục vọng. Sự căng thẳng của Jimin bốc hơi với mỗi giây trôi qua, nước bọt trào ra khỏi khóe miệng, những âm thanh vỡ vụn rơi vào nơi môi hai người gặp gỡ. Jimin bắt đầu chủ động hơn, để mặc bản thân bị dục vọng dẫn lối.

Họ chỉ rời nhau ra khi một trong hai người cần thêm không khí để thở trước khi lại rướn người lên và lặp lại động tác chạm môi vừa rồi.

Bụng dưới Jungkook nhộn nhạo khi nhận ra đôi môi Jimin tuyệt vời hơn tất thảy những thứ cậu đã từng được hôn xuống. Jimin luôn luôn ngonngọt trên mức cho phép. Anh ấy đặc biệt giỏi trong việc truy đuổi theo tốc độ mà Jungkook đặt ra và luôn sử dụng đúng lượng lưỡi cần thiết cho mỗi lần liếm vào miệng cậu. Jimin có cả giọng rên rỉ ngọt ngào và cả những sự đụng chạm ở những nơi đắt giá, và giờ đây người kia đang lang thang trên cơ thể Jungkook, bóp chặt mông cậu.

Jungkook ngay lập tức bật rên khẽ một tiếng.

"Fuck, Jimin. Tuyệt quá."

Gương mặt Jimin bừng sáng như thể vừa khám phá một kho báu bị chôn giấu, bàn tay như được đúc kết kinh nghiệm tiếp tục bóp mạnh hơn vào lớp vải quần thô ráp của Jungkook. Xem ra lời khen lúc nãy đã khiến Jimin tự tin hơn nhiều vì tốc độ hôn liếm của môi anh ấy đã nhanh hơn, khiến Jungkook run rẩy từ tận trong huyết quản. Khi họ rời môi nhau, Jimin chắc rằng môi dưới Jungkook phải được mút mạnh trước khi rời đi.

"Shit. Anh thật là giỏi mà."

Jimin ngã xuống giường, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú Jungkook với một nụ cười lười biếng.

"Nếu em đã nói thế."

"Anh giỏi thật mà," Jungkook chắc chắn. Rồi cúi người đuổi theo Jimin, ánh mắt sẫm tối đóng chặt dục vọng vào người dưới thân. "Anh sẵn sàng chưa?"

"Yeah. Sẵn sàng rồi."

Khi đã nhận lời khẳng định của Jimin, Jungkook bắt đầu hành động. Mở tủ quần áo lấy chiếc máy ảnh đã sạc đầy pin, Jungkook đặt nó lên bàn. Và rồi Jungkook cởi quần áo, dương vật đã cương một nửa của cậu chĩa thẳng về phía Jimin đang ngồi. Chưa bao giờ Jungkook không sẵn sàng vào trận, nhưng khi ở gần Jimin thì tốc độ cương cứng của cậu phải đạt mức kỷ lục. Lờ đi cơn trướng đau, Jungkook ấn nút quay hình.

Jungkook có một chút lo lắng khi nhận ra rằng bất kể có điều chỉnh góc quay thế nào thì gương mặt cậu cũng sẽ bị quay phải, do tính chất thổi kèn bắt buộc của video.

Khi Jungkook đi về phía giường, chuẩn bị thưởng thức món ngon đang nằm trên đó-cậu thấy Jimin đã xuống khỏi giường. Anh ấy đã cởi bỏ quần và boxer, đứng trước mặt Jungkook, không một mảnh vải trên người. Tay Jimin đang nhàn nhã vuốt ve dương vật mình, mắt ngấu nghiến thèm khát Jungkook. Với một cử động đơn giản, Jimin ra hiệu cho Jungkook quỳ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro