-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em là người che giấu giỏi nhất mà tôi từng thấy, thậm chí mỗi lần xuất hiện trước công chúng em làm tôi phải tự hỏi liệu ánh mắt kia có thật hay không, tôi thì không giỏi đến thế.

"đừng buồn."

em thì thầm lúc chúng tôi vô tình đứng cạnh nhau sau khi chơi xong mấy trò của chương trình, em cũng hiểu làm thế sẽ khiến tôi đỡ hơn rất nhiều.

"làm tốt lắm."

tôi đáp lại. lâu lâu con bé vẫn vô tình để sự chú ý của nó dán hết lên người tôi rất lâu, đối với tuổi của shin ryujin mà nói thì đây là một hành động rất khéo rồi.

"em muốn về quá."

"mới trưa thôi mà. còn ca tối nữa."

mc không đợi em trả lời đã gọi tên ryujin, con bé chạy lon ton lại ôm yuna, cười cợt đủ điều. quản lí có dừng mắt lại chỗ chúng tôi một hồi, mồ hôi tay tôi đổ ròng ròng.

"em không đồng ý chuyện đó."

tôi gần như nổi điên với quản lí sau khi anh ta thốt ra mấy lời nghe như đùa bằng vẻ mặt nghiêm túc kia. anh ta kéo tôi lại sau khi lùa hết đám trẻ lên lầu.

"vậy thì còn cách nào khác sao?"

"anh biết có mà. chỉ cần để im vậy thôi."

"để im? em không hiểu sao hwang yeji? chuyện này mà lộ ra thì không chỉ có hai đứa khốn đốn thôi đâu. cả gia đình rồi jisoo, chaeryeong, yuna nữa. liệu tụi em sẽ giữ kín được tới bao giờ?"

"chúng em vẫn làm rất tốt đến bây giờ."

"nghe này. hai đứa nó không hẹn hò thật, chỉ cố tình làm cho giống thế thôi."

"tại sao không phải em mà là ryujin? sao anh không để em làm như đang hẹn hò với ai đó thay vì con bé? anh thừa biết tình hình bây giờ chẳng ai đứng về phía nó hết."

tôi thấy mặt mình nóng lên rõ ràng, tay anh ta và tôi đều xiết thành nắm đấm.

"thông minh lên đi em. nếu bây giờ nổ ra tin em hẹn hò thì cái nhóm sẽ không đi tới đâu hết. em là nhóm trưởng, giai đoạn này hình ảnh công chúng em cũng tốt. anh chỉ làm theo công ty bảo thôi."

"chú jin young biết sao?"

"tất nhiên."

anh ta trông đắc thắng, cá chắc là tôi đã đầu hàng nên xua tôi đi lên, nhưng tôi đâu thể để em bị dính vào lùm xùm được, trên cương vị là nhóm trưởng và cả người yêu em.

"vậy thì đỡ phải giải thích. em sẽ gặp chú sau."

anh ta nhún vai, bỏ lên xe. có lẽ đang tìm nơi giấu đi cơn điên của mình. tôi cũng quay gót về phòng, dộng tùm lum vào kệ để giày làm mấy đứa em sợ chết khiếp, tụi nó tưởng tôi giận vì khuya rồi chưa đi ngủ nên lẹ làng chui vào phòng, em ngồi giữa nhà lo lắng nhìn tôi. tôi lẳng lặng tẩy trang, trở ra đã thấy em ngồi sẵn trên giường chờ.

"chị ổn chứ?"

tôi đứng cạnh cửa nhìn tay em níu cái ga giường nhăn nhúm, suy nghĩ xem phải lấy lý do gì để bao biện.

"chuyện tụi mình sao?"

tôi không nói gì.

"yeji, nếu đó là chuyện về chúng ta thì chị phải kể em nghe. tụi mình sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết. em không muốn lúc nào chị cũng là người đứng đầu sào hứng mũi dùi."

em đã đứng lên kéo tôi lại giữa phòng để cả hai nhìn rõ nhau, để tôi thấy sự kiên định đang cháy trong đôi mắt đó. tôi đang có shin ryujin của những ngày hoang dại nhất, hoặc là tôi thuận theo nó, hoặc là tôi bảo vệ rồi đánh mất nó. em khiến tôi điên mất.

tôi đẩy ngược em xuống giường, để môi mình chạm đến hai cánh môi em đang khép hờ, tay em luồn qua tóc tôi ghì chặt.

"nói em nghe đi."

em thở qua mỗi nhịp dừng để lấy hơi. tôi vẫn nửa suy nghĩ nửa để mặc cho cảm xúc dẫn đi. ryujin biết tôi không thể cứng đầu lâu hơn nếu em cứ hôn tôi thế này, cả cổ và mu bàn tay.

"em có tin chị không?"

"luôn luôn."

em vẫn nằm dưới người tôi, lọt thỏm trong hai cánh tay đang chống lên để tôi nhìn được mặt em ửng hồng, thở dốc. ryujin nhoài người lên ôm lấy tôi, đẩy hai đứa trở lại tư thế ngồi, tay vuốt dọc sống lưng. giọng em không trầm như người ta hay nghe, chúng thanh hơn, vì thế nghe em mềm mỏng lạ.

"công ty biết chuyện rồi."

tay em hơi dừng lại rồi tiếp tục vuốt tóc tôi.

"thế mọi người nói gì?"

"muốn tung tin đồn em đang hẹn hò với người khác."

có vẻ em cũng hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, ryujin lúc nào cũng nhạy cảm, em buông tôi ra.

"đáng lẽ quản lí nên nói với em thay vì chị."

"vì người ta biết em sẽ tìm mọi cách phủ nhận."

"vậy là quản lí tính mượn chị thuyết phục em sao?"

em run run.

"nhưng chị không cho mượn."

"đồ ngốc."

em bật cười, có gì đó vỡ ra trong câu nói.

"đi ngủ nhé."

"còn-"

"chuyện đó chị sẽ lo liệu sau. đừng nói gì cả, nếu không bọn họ sẽ tìm cách khác tệ hơn, em hiểu chứ?"

tệ hơn, ryujin hiểu. con bé phủ chăn lên cả hai, với tay tắt đèn.

"ngày dài quá."

"ừ."

nhưng sáng đó không đợi tới tôi đi gặp, chú jin young đã đến ngoài cửa trước, ryujin vùng vằng một hồi mới để tôi đi, sau khi tôi nói rằng sẽ ổn thôi suốt buổi.

tôi và chú leo lên chiếc vans đỗ sẵn ở bãi, chú ngồi ghế lái còn tôi ngồi ghế phụ.

"chú nghe nói con không đồng ý việc để ryujin có tin đồn hẹn hò."

"vâng. con không nghĩ đó là ý hay."

"vậy để con là người hẹn hò thì là ý hay sao?"

"ít nhất thì nó ổn hơn-"

"dưới cương vị là nhóm trưởng hay người yêu con bé?"

park jin young nhìn thẳng vào tôi, tôi chưa từng thấy chú như vậy bao giờ, tôi không thể đoán được chú muốn câu trả lời thế nào.

"cả hai ạ."

"không. nếu con không phải là người yêu của con bé thì chắc chắn con sẽ không ngăn cản quyết định này mãnh liệt như thế."

"nhưng con là."

"ryujin đồng ý rồi."

chú có hơi mềm đi vì thái độ của tôi lúc nghe tin đó, tôi tin chắc là nó khá khủng khiếp vì bây giờ cái cốc giấy trong tay tôi đã bẹp dúm.

"con bé không muốn con biết."

tôi chẳng thể nói gì được nữa. park jin young dừng cuộc nói chuyện ở đó, bảo rằng ngày mai sẽ bắt đầu. tôi ngả lưng vào ghế, thấy như mình già đi thêm hai mươi tuổi rồi. em bảo tôi không được làm cái này cái nọ, cuối cùng cốt là để em làm.

"chị không muốn nổi giận với em nhưng chị không nghĩ mình sẽ kiềm chế được."

em đã ngồi ngay ngắn trên ghế, chuẩn bị nghe cơn thịnh nộ từ tôi, dường như em đã chuẩn bị cho điều này từ lúc sáng rồi.

"một vài hôm thôi, sau đó em sẽ có giải thích mà."

"em lúc nào cũng vậy."

từ chuyện nhỏ nhất cho đến lớn.

"em không thể chịu được nếu đó là chị."

"còn chị thì sao ryujin? chị cũng vậy. em không thể ích kỉ thế được. thử tưởng tượng một sáng thức dậy mặt người em thương nhất xuất hiện trên tất cả mặt báo cùng với người khác rồi ai cũng hùa vào chửi. ryujin, chị..."

câu nói lấp lửng, cổ họng tôi nghẹn lại, lạy chúa tôi không muốn mình khóc trước mặt ai hết, kể cả em. tôi quay đầu lại, khụt khịt mũi. em hốt hoảng chạy lại hôn lên mắt lên mũi tôi tới tấp.

"đừng khóc."

"tại ai chứ?"

mặc dù vẫn rất buồn chuyện hồi chiều nhưng nghĩ đến chuyện được shin ryujin an ủi, cả thế giới có mỗi tôi được thấy cách em âu yếm thế này, làm tôi dịu lại, tay víu eo áo em khóc nức nở.

lại một ngày dài.

"anh ta đáng yêu không chị?"

yuna bất chợt hỏi lúc chúng tôi ăn tối, ryujin dừng đũa còn chaeryeong và jisoo vỗ lưng tôi vì tôi mới sặc hết gần nửa chén cơm. sáng hôm qua công ty đã đứa người đăng tin, kể ra phản ứng trên mạng trái ngược hoàn toàn so với những gì tôi nghĩ, hầu như mọi bình luận ác ý đều nhắm vào anh ta, nhưng đó là chuyện của bên công ty kia, và chúng tôi đều mừng vì chuyện không nghiêm trọng lắm. có điều tôi và ryujin vẫn giữ bí mật với nhóm.

"anh nào?"

"em nghe nói chị đang hẹn hò."

cả bốn đứa, bao gồm luôn tôi, nín thở chờ câu trả lời của em, còn em dửng dưng ăn tiếp.

"không có đâu."

vui buồn lẫn lộn, tôi vẫn mong em có thể nói có, vì dù sao thì chuyện em hèn hò lạ thật, với tôi chứ không phải cậu ta.

"vậy mà trông chị như đã có người yêu rồi ấy."

thì có thật mà!

tôi xém nữa đã hét lên với mấy đứa em.

"chị sợ sao?"

"ừ. nếu họ bắt chúng ta-"

"thì em sẽ nướng họ."

chúng tôi bật cười, ngả lưng lên chiếc giường trắng quen thuộc có hơi chật so với hai người. tôi có quá nhiều lo lắng mà em hay cho là quá xa vời. 

rồi em sẽ nhớ về tôi như một lẽ hiển nhiên cần phải có giữa những năm hai mươi, chỉ thế thôi, nhưng liệu đòi hỏi hơn thì có quá đáng không? rằng tôi muốn sự hiện hữu của mình thật hơn là kí ức, tôi muốn đó là tôi, một người.

"sự tình nguyện tin vào lời hứa nghe xa vời nhất là tình yêu."

trong những đêm nằm đối diện nhau, có lần tôi nhắc đến bất an kia, em nói với tôi thế. cả em cũng không biết, nhưng em vẫn muốn.

"vậy là được rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro