18.Ghen tuông mù quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới hôm qua thôi Yeji còn ở bên cửa sổ sát đất cố gắng bình tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện, phòng tuyến cuối cùng của nàng rốt cuộc cũng bị quyển nhật ký của Ryujin bào mòn. Từng có khoảnh khắc Hwang Yeji đã do dự với một quyết định không biết đúng hay không? Có nên cho Shin Ryujin một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội hay không? Hôm đó là nàng thẳng thừng từ chối người ta, bây giờ cho dù có muốn bắt đầu cũng không biết phải từ đâu.

Vẫn còn chưa tìm được cách tiếp cận bạn nhỏ đang cố tình trốn tránh mình, nàng hôm nay đến phòng ăn chủ yếu cũng chỉ muốn nhìn xem bạn nhỏ đó có hồi phục lại tinh thần hay chưa? Rốt cuộc lo lắng của nàng đều chỉ bằng thừa, ngồi ở đó vừa ăn vừa nói, vừa cười vừa thỏa mãn kể về một ai đó. Rõ ràng là cố tình nói lớn tiếng đến như vậy, Ryujin.

Cái gì gọi là ra ngoài ăn cơ chứ? Tổng giám đốc đại nhân bị cục tức chặn ngay cổ họng rồi, không có thứ gì trôi xuống thực quản được nữa hết. Ở trong phòng của mình liên tục đi tới đi lui hết chống tay trước ngực lại chấp ra sau lưng, người ta nhìn vào còn tưởng Tổng giám đốc đang suy tính chiến lược kinh doanh gì đó. Có đánh chết người ta cũng không dám nghĩ đến Tổng giám đốc đang khoanh vùng đối tượng, trong công ty có ai vừa đẹp, vừa tốt bụng, vừa quan tâm cảm xúc của người khác không nhỉ? Ryujin ba tuần nay chỉ thực tập ở ba phòng: Phòng bán hàng, Phòng nghiên cứu phát triển, phòng văn thư. Nhất định là một trong số những người này.

Đúng là họa trên trời rớt xuống, tất cả các phòng ban hôm nay không ai dám nói tới ai tiếng nào. Bọn họ sợ rằng Tổng giám đốc có thể tìm đến họ bất cứ lúc nào. Nếu như bọn họ biết Tổng giám đốc chỉ ngắm vào ba phòng duy nhất, chắc chắn những phòng kia sẽ mở tiệc ăn mừng.

" Bạn Ryujin, chị mới vừa thân với em một chút thôi mà tuần sau em lại phải chuyển phòng " - chị gái ở phòng văn thư thật sự là muốn làm việc chung với bạn này lâu một chút.

" Cùng chung công ty thôi mà chị, em vẫn gặp mấy chị tại phòng ăn đấy thôi "

Hôm nay tâm trạng của bạn Ryujin đặc biệt vui vẻ, nếu biết trước có thể dễ dàng kích động Tổng giám đốc đến như vậy thì tốt rồi. Đúng là uổng hết mấy ngày ngồi vất va vất vưởng ở chân cầu thang, báo hại có mấy đứa nhìn thấy còn tưởng rằng cô bị nhập nữa.

" Tuần sau qua phòng Marketing thì sướng rồi nha, mấy chị ở đó ai cũng thân hình bốc lửa "

" Thôi đi, mày có mê con gái cũng đừng có lộ liễu như vậy, đừng có làm con nhỏ sợ đó "

" Gái đẹp là để nhìn mà nhưng mà mê chi cho khổ, nhiều người cũng đẹp gái lắm mấy chị mà tính tình khó ưa muốn chết "

Mọi người vẫn còn ngồi ở đó vừa đánh máy vừa luyên thuyên nói chuyện. Cánh cửa phòng họ không có một tiếng gõ cửa lập tức mở toang ra, xém chút là làm đổ luôn ly cà phê vào trong laptop, Tổng giám đốc bước chân không chạm đất hay sao mà lúc gần tới đây không nghe tiếng động gì hết vậy.

" Nếu như muốn có nhiều thời gian ngồi nói xấu người khác thì nghỉ làm hết đi "

Đám người này đúng là không biết sống chết, nàng trả lương cho bọn họ đến đây để nói xấu nàng chắc. Hwang đại tiểu thư à, người ta có ai dám nói gì đến chị đâu cơ chứ, tính tới tính lui chỉ có một mình bạn nhỏ của chị mới dám lên tiếng chỉ trích chị thôi. Đừng có quơ đũa cả nắm chứ, xem kìa sắc mặt của mọi người bị chị làm còn xanh hơn tàu lá chuối.

" Chúng em đâu có nói xấu ai, Tổng giám đốc bớt giận "

" Tôi nghĩ ở công ty dạo này chắc ít việc dành cho phòng này lắm rồi, cho nên mới có thời gian rảnh rỗi ngồi tâm sự với nhau. Tăng ca đi, vừa có kinh nghiệm làm việc vừa bớt quan tâm đến thị phi "

" Ơ, dạ... " - còn dự định nói với Tổng giám đốc chẳng phải vừa mới tăng ca mấy hôm trước sao, nhưng mà thôi đi bớt nói một chút sẽ sống dai hơn.

Tổng giám đốc mặt lạnh kể từ lúc bước vào phòng ai cũng đem nhìn qua một lần, chỉ duy nhất không nhìn một mình Shin Ryujin. Hiện tại nàng không rảnh quan tâm kẻ đa tình này, rốt cuộc ở đây có ai giống như ám chỉ về " người đó " của tên đa tình này hay không? Nói thật chứ ở phòng văn thư điệu thì có đó, còn đẹp hả? Không nhìn thấy.

Kể từ lúc đại bảo bối bước vào phòng làm khó làm dễ tới giờ bạn Ryujin đều chứng kiến hết, đúng là Boheun nói đúng nha, phụ nữ một khi ghen tuông sẽ không còn là chính mình nữa. Coi đó, coi đó đại bảo bối rõ ràng giận cá chém thớt, đâu có còn nhìn thấy một Tổng giám đốc nhìn việc không nhìn người nữa đâu chứ. Rõ ràng là đang trả thù riêng mà...

Đến bữa ăn trưa phòng ăn rõ ràng có thể nghe được ba loại âm thanh, một chính là tiếng điều hòa vẫn đang rất vô tư hoạt động, hai chính xác là hơi thở nặng nề của mọi người, ba xuất phát từ tiếng cây dao cắt bít tết của Tổng giám đốc đang dùng hết sức để cắt lấy miếng thịt bò đáng thương.

Đáng ghét thật nàng sử dụng cả một buổi sáng cho đến đầu giờ trưa vẫn không khoanh vùng được đối tượng, hiện tại nàng giống như xem miếng thịt trước mặt là cái thứ xấu xa Ryujin khen lấy khen để.

" Tôi không phải dịch bệnh, đừng có gặp ở đâu là né ở đó "

Âm giọng to lớn của Tổng giám đốc quát lên một cái thật khiến mọi người phải đi bệnh viện tim siêu âm rồi, ở đâu mà mới vừa nhìn thấy xuất hiện ở góc kia, cố tình né rồi mà đi qua góc này cũng gặp vậy. Tổng giám đốc biết thuật phân thân sao?

" Tổng giám đốc, tôi có thể vào không? " - bạn Ryujin cả buổi sáng hôm nay thật sự bị thương trầm trọng, là nén cười đến độ xém thương tổn mà chết. Bảo bối khi ghen đúng thật là biến thành phù thủy mà, đụng ai cũng chửi được hết trơn.

" Có văn kiện gì cần ký thì đưa lẹ đi, không rảnh " - Yeji ngồi ở trên ghế xoay của mình mặt hầm hầm không thèm nhìn lấy người vừa mở cửa vào.

" Dạ không có văn kiện nào cần ký hết "

" Không có thì đi vô đây làm gì, ra ngoài "

Cái đồ hung dữ, Shin Ryujin ở trong thâm tâm một ngàn lần nhắm vào Yeji chửi thầm. Người ta mặc dù nghe theo lời tụi bạn cố tình làm cho chị ghen, nhưng người ta cũng quan tâm tới chị bộ. Người ta thật sự nhìn thấy chị như vậy mà xót muốn chết, còn dự định mềm lòng vô hẹn chị tối nay đi chơi rồi nói hết cho chị nghe. Được lắm, ham chửi lắm, rất được luôn Bảo Bối.

Ryujin phải cố gắng lắm mới không nhào đến đè Tổng giám đốc hung dữ đó đánh vào mông một trận, sau này nhất định phải dạy lại chị mới được. Nếu như để chị như vậy em thật sự nghĩ là em bị chị biến thành tiểu thụ nghe lời. Nằm mơ đi Hwang Yeji.

" Đi vô chi rồi đi ra, coi cái phòng tôi là gì muốn vô là vô muốn ra là ra hả? Bực bội quá đi "

Nếu như trong phòng của nàng có một cái tiêu điểm phóng phi tiêu, nhất định mặt của bạn Ryujin bị hàng loạt cây phi tiêu cắm vào rồi. Chưa từng thấy có người nào làm cho Hwang đại tiểu thư bực bội đến vậy luôn.

-------------------------

Thảm rồi hôm đó không chỉ có ba căn phòng bị liệt vào danh sách đen tăng ca, tất cả các phòng ban đều phải tăng ca đến tận 10h mới có cửa ra nhà xe mệt mỏi lái về. Bình thường nàng luôn nhìn thấy Ryujin quá giang một người bạn đi thực tập chung, nhưng hôm nay ở nhà xe lại nhìn thấy bạn Ryujin hai tay ôm gọn một cô gái, sau đó leo lên xe của người đó ngồi còn để cô gái đó ôm lấy mình từ phía sau.

" Ai đây? " - Hwang Yeji nhìn thấy một màn không vừa mắt lập tức đi đến khu vực đó, hiện tại ở đây cũng chỉ còn có ba người bọn họ. Chất giọng khi hỏi người ta thông qua một cái khẩu trang còn nghe rõ hơi trầm đặc kìm nén.

" Dạ chào cô, con đến đón chị Ryujin về "

Arin dĩ nhiên biết người vừa đi tới chính xác là đại bảo bối của Shin Ryujin, ai lại không biết Tổng giám đốc HY thần sắc vạn người mê cơ chứ. Nói chính xác hơn thì không ai nghĩ cô gái này 25 tuổi, ngược lại có khi nhìn thấy cô ấy còn tưởng rằng cùng trang lứa với bạn Shin Ryujin 22 tuổi. Dám làm cho bạn cùng phòng buồn đến như vậy mấy ngày, có cơ hội chọc tức lại nhất định phải thay bạn báo thù rồi.

" Cô? Chỗ này có bình thường không? " - nàng vừa nhíu chặt đôi chân mày vừa sử dụng ngón tay xoay vòng vòng quanh đầu của mình, ám chỉ cô gái trước mặt có bị vấn đề gì hay không?

Yeji không tin vào tai của mình nữa, nàng có điểm nào giống như một người lớn tuổi mà dám xưng hô như vậy. Cái loại con gái con mắt bị bù lệch ăn này mà Ryujin cũng thân cho được. Khoan đã, khoan đã nếu như bỏ qua tư thù cá nhân để nhận xét, cô gái trước mặt rõ ràng có rất nhiều nét tương đồng với nàng. Muốn gì đây?

" Em thật kỳ cục, là chị Yeji đó. Chị từng kể cho em nghe rất nhiều về chị ấy rồi còn gì "

Shin Ryujin hiện tại cố gắng diễn cho xong vở kịch của mình, nhưng mà cũng vô cùng lo lắng không biết Bảo Bối có bị ghen đến phát điên làm hại Arin oan mạng hay không?

" Ryujin a, mỗi một ngày chị đều nói chuyện với người ta nhiều đến như vậy làm sao nhớ hết chứ " - Arin thật sự phải niệm chú ba lần mới không ói chết với mình, nhưng mà lỡ nhận lời rồi phải làm tới luôn. Hết mực dụi đầu vào lưng của Ryujin ra dáng vẻ như làm nũng.

" Dẹo đủ chưa? Muốn gì thì lôi nhau ra khách sạn hay bèo một chút thì nhà nghỉ cũng được. Mấy người coi cái công ty của tôi là nơi để hẹn hò hả? "

" Dạ tụi con, á không phải tụi em xin lỗi chị. Thôi tụi em về nha chị "

" Không tiễn "

Rầm...

Trong ngày hôm nay người ta hay nghe được mấy âm thanh thô bạo phát ra từ tổng giám đốc, nàng không thương cửa của công ty cũng không thương cửa xe của mình. Shin Ryujin tự dưng thấy xót dùm chiếc xe của Bảo Bối, bị đóng vô thô bạo đến như vậy. Đèn xe mở lên lao theo vận tốc không kiểm soát chạy thẳng ra bên ngoài còn không kịp quẹt thẻ cho bảo vệ. Nhưng đố trời ai dám bắt lỗi Tổng giám đốc hôm nay uống lộn thuốc này.

" Há há, cách của con Boheun hay ha Ryujin? Nhìn máy bay của mày tức giận đến độ mặt cũng đỏ hết cả lên rồi. Nhưng mà ghen cũng mắc cười nữa, tao còn sợ chị ấy giống như mấy bà cô nhào tới đánh tao thôi, cũng may còn ghen có thần thái đó không sỗ sàng làm bậy " - Arin nhớ lại nét mặt khi đó của Yeji mà ôm bụng ngồi trên xe cười, đúng thật máy bay này rất đáng yêu.

" Hay cái con khỉ? Tao lo muốn chết rồi nè, chị ấy chạy như đua xe vậy có xảy ra chuyện gì tao tự giận chết cho coi. Mà tao thấy tội Bảo Bối quá, hay là..."

Xin lỗi chứ người ta thì thấy tức cười thôi, người ta đâu có ở trong tình cảnh của cô đâu, cô thương nàng đến như vậy nàng khó chịu cô cũng đâu có vui vẻ gì. Biết được Bảo Bối thật sự có yêu mình là được rồi, từ từ chinh phục cũng được mà, chị ấy cứ như vậy thật sự không tốt đâu. Nhìn xót lắm...

" Con Boheun nó nói mày thế nào cũng mềm lòng, nên kêu tao đặc biệt phải canh mày. Mày mà chưa ép được Yeji nói tiếng yêu mày mà tự động đầu hàng thì tụi tao bỏ mày luôn "

" Nhưng mà chị ấy..."

" Máy bay đó lớn rồi mà, không sao đâu "

Được rồi phóng lao đành phải theo lao thôi, tình huống xấu nhất là cô sẽ tự giận theo nếu như nàng gặp chuyện. Hwang Yeji đúng thật là lái xe không kiểm soát rồi, trong đầu cứ lẩn quẩn hình ảnh của cặp tình nhân đáng ghét đó, mới mấy hôm trước còn làm ra bộ dạng yêu thương nàng, còn viết nhật ký như là tiểu thuyết đọc khóc một đêm như vậy. Bây giờ lại có thể nói yêu người khác liền yêu được.

Rốt cuộc cũng để xảy ra chuyện rồi, nhưng cũng không phải gây ra một vụ tai nạn giao thông gì nghiêm trọng. Tình huống chính xác là bạn Yeji không sử dụng đầu óc để lái xe, không nhìn thấy đèn đỏ vẫn còn đang nhấp nháy mà phóng xe lao đi. Đi được một khoản liền nghe thấy tiếng còi reo inh ỏi phía sau, hiện tại chính là đang tiến hành ghi biên lai nộp phạt với cảnh sát giao thông ở bên vệ đường.

Cũng chính lúc này Ryujin lái xe của Arin trên đường đi về ký túc xá, đi ngang qua đoạn đường đó nhìn thấy Yeji bị phạt mà tự nhiên thấy an tâm. Bị phạt sẽ đề phòng sau này lái xe sẽ cẩn thận hơn, may quá không có bị gì hết. Về phần của Arin sau khi nhìn thấy Yeji đang nhìn mình, còn cố tình ôm lấy Ryujin chặt hơn nữa ép cả người vào người của cô luôn. Nụ cười trên môi thật sự là tươi không cần tưới, muốn một màn làm cho " máy bay " đó chết trong sự ghen tuông đỉnh điểm mà.

" Trời ơi lẹ dùm cái đi, có cái biên bản cũng lâu nữa "

" Nè cô ăn nói cho cẩn thận nha, phạt luôn cô tội chống người thi hành công vụ bây giờ "

" ... " - cả thế giới đang chống lại tôi phải không vậy?

----------------------

Còn nhớ ngày chủ nhật tuần đó Yeji không có ở nhà nổi, bởi vì nhìn đâu cũng thấy bộ dạng bận rộn của Ryujin khi dán mấy tờ note đó cả. Cả một ngày hôm đó Yeji chỉ biết đi hết chỗ này đến chỗ khác cho tâm tình thoải mái một chút, nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng một cuộc bia rượu đến mức khi về đến nhà dạ dày đau đớn đến độ phải sử dụng thuốc làm dịu lại.

Sáng thứ hai Yeji có một cuộc họp với cổ đông, ngồi ở trên vị trí cao nhất chẳng nghe nổi bọn họ đang nói cái gì. Chết rồi, cứ như vậy HY thật sự sẽ có một ngày bị nàng hại chết mất, đầu óc của nàng rớt ở đâu mất tiêu mấy hôm nay.

" Là ai để tiếng chuông điện thoại vậy? " - cuộc họp vẫn đang diễn ra đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lớn lên, người ta nhìn thấy chân mày của nàng nhíu chặt lại tỏ vẻ không được vui.

" Tức là... tức là... cái tiếng chuông đó là của Tổng giám đốc " - cô thư ký ngồi ở bên cạnh nàng ấp a ấp úng nhắc nhở nàng, mấy hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra với Tổng giám đốc nữa. Thật lo quá đi.

" ĐANG HỌP, KHÔNG CÓ RẢNH NGHE ĐIỆN THOẠI "

Còn tưởng đâu là nàng sẽ đại khái nói một câu " Xin lỗi, là tôi quên tắt chuông mọi người tiếp tục đi, tôi ra ngoài nghe một lát ". Dám chắc không có ai dám nghĩ đến Tổng giám đốc lại có thể như vậy luôn, ngồi ở ngay chiếc ghế đó la lớn lên.

" Cháu... cháu gái cưng là ông nội " - tội nghiệp nhất chính là ông của Yeji, ai có biết là tiểu thư này tự dưng ở đâu lại la toáng lên như vậy làm hết cả hồn.

" Nội, con xin lỗi con không nhìn thấy, xin lỗi tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút "

Trong căn phòng đó rốt cuộc mọi người chỉ biết thở dài thôi, Tổng giám đốc cứ như vậy HY chưa phát triển được bao lâu sẽ tụt dốc thảm thương cho coi. Lúc đó Hwang Jaewoo hiện tại đang đi công tác nước ngoài sẽ lại vểnh mặt lên mà đắc thắng. Bọn họ thật không muốn Hwang Jaewoo quay trở lại làm chủ của họ đâu.

" Nội à, đừng có giận con mà, là con căng thẳng quá nên không có nhìn thấy mà bắt máy lên nghe luôn "

" Không nói nhiều, giận rồi. Người già cả cũng dám nạt nộ, cháu gái cưng thật hung dữ không thương "

" Được rồi được rồi, cháu gái cưng xin lỗi ông nội, sau này không dám nữa "

" Tha cho con, gọi tính nói gì với con bị con nạt một cái bay hết trơn, khi nào nhớ ra sẽ lại gọi con "

" Dạ "

Thật tình nàng rõ ràng là bị người ta xoay đến mức sắp điên rồi. Hành động lúc nãy thật sự là mất mặt quá đi mà, không được nhất định phải đi khỏi đây một thời gian cho bình tĩnh lại. Nếu không thật sự sẽ điên mất...

" Ryujin à, nghe mấy chị bên văn thư nói em thấy thương lắm. Quả thật là như vậy " - chất giọng của một cô gái làm bên phòng marketing vang vọng. Đúng lúc lọt vào tai của Tổng giám đốc đại nhân vẫn chưa vào phòng họp.

" Mấy chị thương em làm cho em thật sự rất vui nha, hy vọng sau này sẽ được vào đây làm chung với mấy chị "

Ryujin không biết sống chết đi chung với năm sáu người trong phòng marketing. Hôm nay là ngày đầu tiên làm chung với họ đã cảm thấy rất cảm tình, mà phải công nhận họ thật đẹp đó. Nhưng Bảo Bối đẹp hơn có biết chưa Shin Ryujin? Dĩ nhiên là cô không có nhìn thấy nàng đang đứng nép vào một góc, Yeji cũng không nghe được mấy lời khen của cô đối với nàng. Chỉ nhìn thấy trước mắt là một màn khó chịu.

" Sinh viên thực tập vào phòng họp đi "

Chị Kang theo lệnh của Tổng giám đốc đi đến phòng marketing gọi họ đến phòng họp một số chuyện. Ryujin cũng không biết là đại bảo bối muốn làm cái gì, vừa nghe chị Kang nói đã lật đật theo mọi người đi đến căn phòng đó. Sao tự nhiên ngửi thấy mùi sát khí đang hết mực nồng nặc vậy? Cánh cửa vừa mở ra đã nhìn thấy một nụ cười khó hiểu của Tổng giám đốc đại nhân, tức là cố tình cười thân thiện nhưng nó vô cùng không thân thiện.

Thật sự thì hơn ba tuần đi thực tập ở đây chỉ có Ryujin có cơ hội gặp Tổng giám đốc nhiều nhất thôi, có mấy sinh viên đi chung đợt với cô còn chưa được gặp nàng lần nào ngoài đời mặc dù làm chung một công ty. Hôm nay lại có thể ngồi ở khoảng cách gần đến như vậy, quan sát tất cả đường nét yêu nghiệt của người đứng đầu công ty này. Mọi người thật sự tung tin đồn không có sai, đừng có nhìn vào mắt của nàng nếu không sẽ không biết khi nào bị câu mất hồn phách đi đâu. Thật xinh đẹp, lại còn cười nữa kìa...

Shin Ryujin bây giờ không có rảnh như mấy bánh bèo lần đầu thấy gái đẹp đó, cô hiện tại đang tập trung tất cả sự thông minh của mình để phân tích nụ cười đó của đại bảo bối. Rõ ràng nàng hiện tại không có nhìn vào cô, nhưng tại sao lại có cảm giác nụ cười đó dành riêng " đặc biệt ưu đãi " cho cô.

" Không vòng vo nhé, tức là nếu như theo lịch trình thì tuần cuối cùng mọi người sẽ làm ở khu vực marketing. Nhưng hiện tại nhân sự tại phòng đó rất nhiều rồi, mọi người tuần cuối lại dồn chung vào một phòng sẽ vô cùng ngột ngạt "

" Cho nên tôi quyết định để cho mọi người thử nghiệm ở những khu vực khác, sẽ có 5 bạn được chuyển đến 5 khu khác nhau "

Theo như Yeji nói thì sẽ nhờ máy tính chọn ra 5 người ngẫu nhiên đi đến những khu vực khác nhau. Bốn khu vực kia cũng đã dần dần đọc tên những bạn đó, cuối cùng chính là:

" Khu vực kho bảo quản: Shin Ryujin "

Thấy chưa nói có sai đâu? Cái mùi sát khí cô thật sự ngửi được mà, rõ ràng cô là đang làm bên bộ phận marketing với mấy chị đẹp gái, tự dưng bắt cô đổi chỗ làm ngang hông vậy. Bốn đứa kia ít nhất cũng được đi mấy khu cũng có mấy chị xinh đẹp, chỉ có duy nhất một mình cô bị tống vào kho làm cái gì trong đó trời, toàn là mấy ông chú thôi. Huhu, không công bằng mà, đồ vô lương tâm, đồ trả thù riêng, đồ ác ôn, đồ nhỏ mọn, Tổng giám đốc ghen đến điên rồi. Máy chọn hả? Đánh chết cô cũng không tin đâu, một tuần sắp tới cô làm sao mà sống nổi 8 tiếng một ngày ở trong kho không nhìn thấy ánh mặt trời?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro