CHƯƠNG 15: TỔN THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: mirromirrora
Người dịch: Hảo Moon

Ryeowook's POV

Tất cả mọi thứ đều có cái giá của nó. Bạn không bao giờ có thể đạt được một cái gì đấy nếu bạn không hy sinh một thứ có giá trị ngang bằng với nó.

Hôm nay mọi người đều có lịch trình và phải luyện tập nữa , giờ chỉ có một mình tôi ở bệnh viện, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng và ống IV trên khắp cơ thể mình. Đúng vậy, tôi đã mệt mỏi rồi, những ngày qua tôi thật sự rất rất mệt mỏi. Nhưng tôi chưa bao giờ nói điều này với các hyung, nếu họ biết những điều tôi đã làm họ sẽ lo cho tôi lắm . Tôi giữ kín mọi chuyện cho riêng mình và giờ đây tôi đang tìm một nơi để kết thúc tất cả. Tôi chưa bao giờ ngờ rằng ​​các thành viên sẽ phát hiện việc tôi đã nói dối họ về phương pháp điều trị. Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ được suôn sẻ cho đến khi kết thúc tất cả. Nhưng tôi đã học được một điều từ cuộc sống này là mọi chuyện không bao giờ được như ý muốn.
Nhìn vào ống IV đang cắm trên bàn tay, tôi từ từ lần các ngón tay trên ống, rồi xuống nơi mà nó đang nối với lớp thạch cao trên tay tôi. tôi phải làm điều này bao lâu nữa? tôi phải phụ thuộc vào từng giọt IV bao lâu nữa khi tôi trở nên quá yếu ớt ? Mãi mãi như vậy ư?thậm chí tôi còn muốn điều này sao ?
Nó đã bắt đầu ngấm sâu vào cơ thể tôi, thực tế là chỉ còn lại một tháng, những ngày còn lại cho đến khi tất cả những thứ tôi có thể nhìn thấy sẽ chỉ là bóng tối. Những ngày còn lại cho đến khi tôi thực sự nhắm mắt lại mãi mãi. Khi đó sẽ không còn những cái ngáp và vươn vai mỗi khi tôi thức dậy, hoặc không còn ngũ cốc hay bánh kimchi cho mỗi bữa ăn sáng . Sẽ không có nhiều lịch trình, không ca hát và không còn nhảy nữa. Không làm dj-ing, không đến salon tóc, không make-up ,không mua sắm, không cầm và chơi điện thoại nữa... Tôi sẽ chỉ còn...cái chết.
Nó sợ hãi tôi. Nó đã xua đuổi cuộc sống địa ngục ấy ra khỏi tôi. Nhưng ... Tôi đã nhắm mắt lại. Tôi muốn là một người dũng cảm vượt qua tất cả. Tôi muốn mọi người nhớ đến tôi và nói chuyện về tôi rằng tôi đã mạnh mẽ như thế nào khi chiến đấu với căn bệnh quái ác này. Tôi muốn một ngày nào đó, những người thân yêu của tôi sẽ kể với con họ những câu chuyện về tôi. Thậm chí còn tốt hơn nếu họ kể rằng tôi đã trở thành một trong những người từng chiến đấu với căn bệnh ung thư. Tôi muốn trở thành một nguồn cảm hứng cho những người giống như tôi và có lẽ tôi muốn viết một hoặc hai cuốn sách gì đó.
Nhưng tôi đang đùa cợt ai vậy?

tối nay các thành viên sẽ đến và ngủ ở đây , tất cả chúng tôi sẽ thảo luận về những gì chúng tôi sẽ làm tiếp theo với căn bệnh này. Thú thật, tôi chỉ muốn để nó như vậy. Như thế sẽ dễ dàng và ít gánh nặng hơn cho họ. Nghĩ lại, thực sự tôi đã mang cho họ quá nhiều rắc rối. không chỉ Kyuhyun và Heechul hyung mà còn các thành viên khác nữa, tôi đã khiến họ buồn rất nhiều, Sungmin đã chăm sóc cho tôi, Donghae và Eunhyuk hy sinh các buổi diễn tập hoặc mất thời gian chỉ để đưa tôi đi hóa trị, Henry thậm chí đã khóc vì tôi nữa, và tồi tệ nhất ... Là tôi thấy bản thân mình đang làm tổn thương đến họ, một lần rồi thêm một lần nữa.
Tôi lại làm tổn thương tất cả mọi người bằng cách nói dối về phương pháp trị liệu và sức khỏe của tôi. Tôi khiến Donghae hyung bị tổn thương khi tôi vô tình cáu kỉnh với hyung ấy và hyung ấy đã trở lại Mokpo để thăm cha mình. Tôi làm tổn thương Eunhyuk hyung khi hyung ấy bắt gặp tôi đang chuẩn bị kéo ống IV ra. Tôi cũng đã làm tổn thương Kyuhyun rất nhiều. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trên khuôn mặt của cậu ấy mỗi khi chúng tôi nói chuyện hay cười với nhau sau khi chúng tôi đã nghĩ thông suốt và không lạnh nhạt với nhau nữa. Kyuhyun sẽ mỉm cười hay cười thật to nhưng chỉ được vài giây thôi. Và sau đó cậu ấy lại nhìn chằm chằm vào tôi và tôi có thể thấy ánh mắt cậu ấy bắt đầu trở nên xa xăm.
Tôi cũng khiến Henry và Zhou Mi bị tổn thương bằng cách tồi tệ nhất có thể. Trong nhiều năm qua, Super Junior đã cố gắng để fans chấp nhận họ như những thành viên chính thức. Họ đã đi qua những năm tháng tối tăm. Chúng tôi đã làm tất cả mọi thứ mà chúng tôi có thể dành cho fans để biết chúng tôi yêu thương họ nhiều đến thế nào và muốn họ được đối xử giống như các thành viên chính thức. Nhưng tất cả đã như một bí mật. Một bí mật mà tôi không cho họ biết và bây giờ, họ đã bắt đầu nghi ngờ chúng tôi và ngay cả bản thân họ, rằng có thể họ sẽ không bao giờ được chấp nhận như những thành viên chính thức của Super Junior.
Tất cả những điều họ muốn là làm thế nào để giúp tôi, cứu tôi nhưng thay vào đó tôi lại kết thúc bằng cách làm họ bị tổn thương. Tôi đã làm vậy. Tôi thật sự không muốn làm tổn thương những người tôi yêu thương nhất. Điều đó thật bất công với họ khi bị đối xử như vậy. Đó thực sự là thời gian làm họ lùi lại còn tôi thì bước lên.
Khi tôi nghĩ lại tất cả những năm tháng tôi đã dành cho họ, tôi không có gì để hối tiếc hay cảm thấy buồn về khoảng thời gian ấy nưa nữa. Những lần chúng tôi cười đùa với nhau, cùng nhậu với nhau, nói chuyện và đùa giỡn với nhau, chơi các trò chơi ngu ngốc với nhau,cùng nhau chiến đấu ... Đó thực sự... thực sự quá đủ rồi. Tôi có thể nói rằng tôi đã có được khoảng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời mình. Tôi đã có công việc tốt nhất,có những người bạn tốt nhất , tôi được đi du lịch thế giới và tôi đã ăn tất cả các loại thực phẩm khác nhau. Tôi đi du lịch trong chiếc máy bay tư nhân và đã trải nghiệm được sự nổi tiếng. Tôi đã biểu diễn tại chương trình trao giải và đã được gặp gỡ, thậm chí còn biểu diễn cùng các nghệ sĩ trên khắp thế giới. Tôi đã được tổ chức buổi biểu diễn tại những nơi tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được, buồn thì thôi. Nghĩ lại, tôi lắc đầu. Tôi đã gần như đạt được tất cả mọi thứ trong cuộc sống; điều mà một số người thậm chí còn không có cơ hội để trải nghiệm ngay cả khi họ đã sống một trăm năm. Tôi đã nhận được những ân huệ, nhưng thay vào đó, tôi nhận ra rằng tôi đã kết thúc mọi thứ như những đứa trẻ hỗn xược với căn bệnh ung thư mà làm tổn thương gia đình và bạn bè của mình.
___________________________________________________
Tất cả các thành viên đã tụ tập xung quanh trong phòng bệnh. Tôi đã xin lỗi mọi người về lời nói dối và họ ngay lập tức tha thứ cho tôi, nói với tôi rằng đó thật sự khó khăn đối với tôi. Tôi ước gì họ mắng tôi nhiều hơn hoặc ít nhất sẽ cho tôi một bài giảng. Họ đã đối xử quá tốt cho những người không xứng đáng rồi. Henrry cũng đã tha thứ cho tôi , rồi lại khóc như hôm trước. Em ấy thực sự rất đau lòng đấy. Các bác sĩ cuối cùng đã vào phòng, theo sau là Eunhyuk hyung. Hyung ấy muốn bác sĩ nói về tình trạng của tôi và những gì sẽ xảy ra với tôi trước mặt mọi người.
"Được rồi, vậy là tất cả mọi người đã ở đây?"
bác sĩ vẫn tiếp tục khi Eunhyuk gật đầu.
"Uri Ryeowook-shi,đang ở giai đoạn ba của bệnh ung thư phổi. Eunhyuk đã hỏi tôi trước đó để giải thích cho tất cả các bạn những phương pháp có thể điều trị cho Ryeowook-shi là gì.Ung thư là một căn bệnh rất độc ác và tàn nhẫn..."
Bác sĩ lắc đầu buồn bã.
"Kể từ khi Ryeowook đang trong giai đoạn ba, khối u trong phổi của Ryeowook đã rất khó khăn. Đôi khi,thậm chí còn không thể loại bỏ các khối u khi ở giai đoạn này vì nó có thể đã lây lan sang các khu vực bên ngoài phổi và các bộ phận khác của cơ thể. có thể phẫu thuật ở giai đoạn này, nhưng việc này rất nguy hiểm.chúng tôi không thể loại bỏ tất cả các khối u trong phổi của cậu ấy giống như tôi đã nói trước đó, khối u của cậu ấy có thể đã lây lan đến các bộ phận khác của cơ thể rồi. "
"vậy, điều bác sĩ đang muốn nói là, bác sĩ có thể loại bỏ được một số khối u, nhưng Ryeowook vẫn sẽ bị ung thư sao?" Siwon hỏi.
"Đúng vậy, nhưng nếu loại bỏ được gần hết,sẽ dễ dàng hơn cho Ryeowook để chống lại căn bệnh ung thư sau phẫu thuật với hai phương pháp điều trị khác." Bác sĩ gật đầu. "Nhưng tất nhiên với khối u trên cơ thể đặc biệt là ở phổi, đó thật sự là rủi ro với Ryeowook. Tôi sẽ không nói với cậu ấy rằng đây sẽ là một cuộc phẫu thuật an toàn. "
" đây là một cơ hội với năm mươi phần trăm khả năng Ryeowook có thể thực hiện được ."
"Và năm mươi phần trăm khả năng cơ thể của cậu ấy sẽ rất yếu để có thể chiến đấu và có thể không có khả năng đáp ứng trong khi phẫu thuật."
Tôi cảm thấy một bàn tay lạnh ép chặt tay tôi và tôi đã không nhận ra rằng tôi đã nắm tay Sungmin hyung trong khi bác sĩ đang nói. Chúng tôi nhìn nhau và hyung ấy đã cho tôi một cái gật đầu để ủng hộ tôi trước khi quay lại nhìn người bác sĩ.
"Các phương pháp điều trị khác có thể như mọi người đã biết là hóa trị và xạ trị.Ryeowook-shi hiện đang trải qua hóa trị. Trong một số trường hợp,riêng hóa trị có thể giúp thoát khỏi căn bệnh ung thư. Nhưng đối với bệnh ung thư phổi, điều đó là không thể. Các hóa trị Ryeowook đang trải qua hiện giờ được gọi là liệu pháp tiêm tĩnh mạch nơi mà chúng tôi cung cấp các loại thuốc thông qua IV nhỏ giọt. Nhưng vì Ryeowook là một thần tượng và tôi biết rằng điều đó là rất khó khăn cho cậu khi giữ cậu ở lại bệnh viện để điều trị, các y tá và tôi đã nghĩ đến việc chuyển cậu đến hóa trị răng miệng nơi mà chúng tôi sẽ cho cậu thuốc uống ở dạng viên. "
"Tôi sẽ làm vậy, bác sĩ." Tôi nói thẳng.
"Nhưng tác dụng phụ vẫn là giống nhau, phải không bác sĩ?" Donghae đưa tay lên như đứa trẻ. "Nôn mửa, mệt mỏi, các công cụ như những gì em ấy đã trải qua trong quá trình hóa trị đều giống nhau phải không, bác sĩ?"
"Đúng! Các tác dụng phụ vẫn giống nhau. Ryeowook-shi sẽ mệt mỏi, buồn nôn, nôn, chán ăn, khiếm thính, rụng tóc, thiếu máu và một số vấn đề về nhận thức như thay đổi tâm trạng, khả năng tập trung ngắn, chán nản,.... "
"bác sĩ, chỉ là những ảnh hưởng của các tác dụng nhưng dường như nó đã có thể giết chết một ai đó rồi đấy." Heechul thở một hơi."Ý tôi là..., thôi nào, có vẻ như nhiều người chết vì các tác dụng phụ ngu ngốc này hơn bệnh ung thư đấy."
"Hyung." Henry nhắc heechul hãy im lặng. "Các bác sĩ biết nhiều hơn chúng ta mà."
Heechul đưa tay lên. "Tôi chỉ nói vậy thôi."
Bác sĩ gật đầu một lần nữa. "Giống như tôi đã nói, ung thư là một căn bệnh rất độc ác và tàn bạo.Phóng xạ là một điều trị mà Ryeowook-shi có thể suy nghĩ . Phóng xạ là chúng tôi sử dụng bức xạ năng lượng cao để thu nhỏ khối u trong cơ thể bệnh nhân. Trong trường hợp của Ryeowook, nó cũng không thể thoát khỏi căn bệnh ung thư nhưng nó có thể ngăn ngừa và giảm thiểu bệnh ung thư ngày càng lan rộng hơn đến các bộ phận khác của cơ thể. Ryeowook-shi có thể chọn phương pháp bức xạ ngay cả khi cậu ấy đang thực hiện hóa trị răng miệng. "
"Nghe có vẻ tốt đó." Shindong hyung nói. "Với bức xạ và hóa trị kết hợp với nhau thì ung thư của Ryeowook có thể được chữa khỏi không, bác sĩ?"
"Yes" Bác sĩ mỉm cười một chút. "Một số bệnh nhân của tôi đã được chăm sóc để chống lại ung thư bằng xạ trị và hóa trị nhưng nó là một quá trình rất dài và đau đớn, Kangin-shi. Nhưng đúng là nó có thể giúp Ryeowook-shi chống lại ung thư với sự giúp đỡ của cả hai phương pháp điều trị kết hợp. "
Căn phòng đột nhiên bật sáng với những lời thì thầm và những nụ cười. Các hyung trông rất phấn khích và tôi tự hỏi tại sao tôi còn không thấy vui mừng như vậy. Tôi là người mắc bệnh ung thư và tôi thậm chí không phản ứng gì mà.
Kyuhyun, tuy nhiên, chỉ hắng giọng. "Bác sĩ-nim, tôi nghe nói rằng một số tác dụng phụ của bức xạ sẽ có vấn đề về miệng, tiêu chảy, khó nuốt và thậm chí cả ung thư thứ phát. Đây có phải là sự thật không? "
"Đúng vậy, thật không may, đó là thật, Kyuhyun-shi." bác sĩ chỉ nở một nụ cười. "Tất cả mọi thứ đều đi kèm với cái giá của nó, Kyuhyun-shi.
Tôi sẽ ở bên ngoài và khi nào mọi người quyết định phương pháp điều trị thì hãy nói cho tôi biết."
Bác sĩ nói rồi thở dài, nhìn tôi. "Tôi biết, đây là một quyết định rất khó khăn. Tôi xin lỗi vì đã để chuyện này xảy ra với cậu. "
Tôi mỉm cười trước sự chân thành của bác sĩ. "Tôi cũng thật xin lỗi."

☀️ end chương 15 ☀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro