Shortfic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ukyo! Anh đã mang thức ăn cho em!"

"Chà, cảm ơn anh, em cũng đang đói."

Ukyo đứng dậy khỏi giường. Cậu ấy đã không được khỏe trong vài tháng, vì vậy nên đã được chuyển đến một tòa nhà biệt lập ở ngoại ô Vương quốc Khoa học để chữa bệnh. Cửa sổ cạnh giường được thiết kế để có thể nhìn ra biển nên khi Ukyo thức, cậu hầu như cả ngày lẫn đêm đều nhìn ra biển. Tình trạng sức khỏe của Ukyo dường như cũng đang dần được ổn định, và đôi mắt của cậu sáng lên với thức ăn như mọi khi.

"Haha! Anh cũng nghĩ vậy, và ôm nay là món hầm đặc biệt của anh."

"Món thịt hầm sao!"

"Em nói vậy là vui rồi. Hôm nay thật tốt, kiếm được một ít thịt ngon. Anh đã cắt nó thành những miếng lớn và cho vào."

Ở giữa đĩa là một tảng thịt lớn. Ngoài ra còn có rau và một ít thịt nhỏ hơn xung quanh nó, vì vậy nó rất nhiều nguyên liệu.

"Oa! To thật đấy! Hôm nay mọi người bắt được con mồi to như vậy sao?"

"Ừ, cuộc săn diễn ra tốt đẹp. Em có thể nếm thử nó."

"Đương nhiên là em sẽ nếm thử nó, cảm ơn Ryusui. Itadakimasu!"

Với đôi mắt lấp lánh và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, Ukyo chắp tay và bắt đầu ăn. Nhìn biểu cảm này của Ukyo bao nhiêu lần cũng không chán. Không hề cảm thấy mệt mỏi, Ryusui luôn yêu những nụ cười và đôi mắt của Ukyo khi cậu ăn uống và cũng không thể không cảm thấy ghen tị với những món ăn khiến Ukyo hạnh phúc.

"Hừm!! Ngon quá!! Đây là lần đầu tiên em được ăn món thịt ngon như vậy, đây là loại thịt gì?"

"Haha! Anh sẽ không nói đâu, nhưng sẽ cho em gợi ý. Chúng có thể liên quan đến gấu."

"Ừm. Nhưng nó ngon thật đấy."

Mắt của Ukyo bắt đầu ương ướt. Có phải vì nó ngon không. Ryusui lau nước mắt cho cậu ấy bằng chiếc khăn tay đặt cạnh giường.

"Vui lên nào, đừng khóc. Còn rất nhiều thịt, Anh sẽ mang tới cho em nhé?"

"Vâng, cảm ơn Ryusui."

~~~

"Ngon lắm," Ukyo vui vẻ thưởng thức món hầm. Thật tốt khi trông cậu ấy rất hạnh phúc. Nó như bù đắp lại mọi nỗ lực của chính Ryusui từ công đoạn săn bắt đến nấu nướng. Tuy đã gặp không ít khó khăn vì kích thước của thứ đó so với Ryusui không chênh lệch là mấy. Nhưng không sao...

"Nghĩ lại thì, gần đây mọi người ồn ào quá. Có chuyện gì sao?"

"Không, Không có gì đặc biệt cả. Senku và Chrome đã nghĩ ra thứ gì đó và đang chế tạo nó."

"Vậy sao? Em chỉ thắc mắc thôi. Em đã nghe thấy tiếng ồn, nhưng lại không thể hiểu được những âm thanh đó."

"Không cần phải thúc ép bản thân đâu. Kể cả đôi tai tuyệt vời của em, hãy nghỉ ngơi đi."

"...Vâng, cảm ơn. Em xin lỗi."

"Không sao"

'Ukyo thật thính tai'

Mặc dù nơi này đã cách khá xa khu chính của Vương quốc Khoa học. Ryusui rất vui vì tất cả những gì Ukyo đã nghe thấy là chỉ là tiếng ồn. Nếu cậu ấy nghe được tất cả những gì sảy ra, cậu sẽ không thể ngồi yên - Luôn phải đảm bảo rằng Ryusui sẽ không bao giờ bị nghe thấy và sẽ không bị phát hiện.

"Ừm, anh bây giờ có chút việc bận, ngày mai trở lại."

"À, vâng. Món hầm rất ngon. Cảm ơn anh."

Ryusui đứng lên cầm một cái đã đĩa sạch. Với bàn tay còn lại của mình, vuốt ve đầu Ukyo và hôn vào má cậu ấy.

"Ngày mai gặp lại, chúc ngủ ngon Ukyo."

"Ừ, mai gặp lại. Ngủ ngon nhé Ryusui."

~~~

"Ryusui-chan, làm tốt lắm~"

Khi tôi chuẩn bị về đến biệt thự của mình, Gen đã gọi tôi.

"Gen, chuyện gì xảy ra?"

"Không~ không có gì hết~. Cậu có đến chỗ của Ukyo-chan không?"

"Mà dường như hôm nay Ukyo-chan có vẻ có tâm trạng tốt"

Cậu ta chỉ vào một chiếc đĩa sạch sẽ không còn một miếng nào. "Ukyo-chan thích cơm lắm phải không?" Gen mỉm cười với sự ngạc nhiên xen lẫn nhẹ nhõm.

"Ryusui-chan đã nghe nói chưa? Rằng lại có một người mất tích nữa?"

"Người mất tích... lại..."

Đây là người thứ ba phải không?

"Hãy điều động thêm một nhóm tìm kiếm khác. Hãy tăng số lượng người và mở rộng phạm vi."

"À... Nhân tiện, Ryusui-chan. Dạo này cậu làm gì ở ngoài vào nửa đêm vậy?"

Gen đang cười, nhưng trông lại như có một ý đồ khác đằng sau nụ cười đó.

" Cậu đang nghi ngờ tôi? Tôi không ngờ đó. Tôi chỉ-

'Tôi chỉ đang tìm thức ăn cho Ukyo.'

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro