Chương 18: Công Tôn à, không ngờ đấy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cặp song sinh chơi trò chơi.

Đại ca xem báo.

Triệu Trinh pha cà phê.

Quả thật là không thể tưởng tượng được!

Nếu nói cục trưởng Bao quét tước vệ sinh là do tiềm thức, tiềm thức của cặp song sinh là chơi trò chơi còn chưa tính, của Bạch Cẩm Đường vậy mà lại là xem báo sao?! Dựa theo bản tính Bạch đại ca, không phải nên là ôm Công Tôn ân ân ái ái sao?... Nhưng ai ngờ Bạch Cẩm Đường lại ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm mấy người phía trước.

Thật lâu sau, Bạch Cẩm Đường đột nhiên hỏi, "Sao anh lại ở trong này?". Mọi người ngẩn người.

Triển Chiêu hỏi, "Đại ca, anh tỉnh rồi?"

Ánh mắt Bạch Cẩm Đường lúc này rõ ràng là trạng thái tỉnh, nhìn nhìn trái phải, mặt hoang mang, hiển nhiên không biết mình vì sao ngồi trên sô pha, rõ ràng đang ôm Công Tôn ngủ a. . . . .

Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh còn mặc áo ngủ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng có chút mơ hồ. Lại nói, hai người bọn họ bình thường còn ghê gớm hơn cả cục trưởng Bao, cũng coi như "oai phong một cõi" nhiều năm như vậy, chưa từng bại, ai ngờ hôm nay cũng lật thuyền trong mương. 

Xem video Bạch Trì quay, hai người đều có chút không nhịn được. Bạch đại ca vẫn còn ổn, chỉ có bọn em trai thấy, Công Tôn không thấy, cùng lắm thì dùng vũ lực uy hiếp ép hai đứa nó xóa video thôi....

"Chẳng lẽ có liên quan đến thẩm mỹ?" Bạch đại ca nói xong, đột nhiên đứng lên, "Nguy rồi, vừa rồi Công Tôn cũng nói xấu. . . . . ."

Nói xong, Bạch đại ca nhanh chóng chạy lên lầu. Mọi người trùng trùng điệp theo sau.

Mở cửa ra, chỉ thấy Công Tôn đang ngồi ở trên giường, hình như là mới vừa tỉnh. Bạch Cẩm Đường nhanh chóng đi qua, muốn xem xét tình hình, xem là trạng thái gì. Nhưng anh mới vừa tới gần Công Tôn, Công Tôn đột nhiên giơ tay kéo áo anh, lôi lên trên giường.

Ở cửa mọi người hít ngược —— oa!

Bạch đại ca khoát tay —— đóng cửa!

Mọi người nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa. Triển Chiêu còn không quên giúp Triệu Tước che mắt, nói đã cả mớ tuổi rồi không nên kích thích như vậy. Triệu Tước để trả thù Triển Chiêu còn đá Bạch Ngọc Đường một cước. Mà Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu lắm cái sự logic này. . . . .

Tất cả mọi người đứng tại chỗ tán dóc —— ra chỉ có cảnh trong mơ của Công Tôn là của người trưởng thành. Đang nghĩ ngợi, cửa đột nhiên mở. Bạch đại ca áo xộc xệch, vẻ mặt cạn lời mở cửa đi ra. Mọi người càng thêm hóng chuyện nhìn anh —— nhanh như vậy? Không phải chứ. . . . .

Bạch đại ca nhìn trời, chỉ chỉ bên trong, "Đang ngủ!"

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu và Triệu Tước chạy vào xem, chỉ thấy Công Tôn nằm chỏng vó ở trên giường ngáy ngủ, tư thế ngủ còn rất phóng khoáng.

Triển Chiêu và Triệu Tước đều xoa cằm —— ế? Triệu chứng không giống a! Đây hình như là thật sự ngủ mơ đó . . . . . .

Hai người đều quay đầu lại liếc đại ca —— ai nha, anh cũng vất vả ghê ta. Bạch đại ca cạn lời đuổi mọi người ra khỏi phòng, chính anh cũng trở về tiếp tục ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro