Con dâu (dù không) xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Con dâu (dù không) xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng

Bạch Ngọc Đường chuẩn bị quay đầu xe về cục thì điện thoại lại vang lên tiếp. Triển Chiêu lấy máy ra nhìn hộ, sửng sốt:

"Tiểu Bạch, mẹ cậu gọi."

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Phải rồi, lâu lắm rồi tôi không về nhà, chắc mẹ gọi về dùng cơm đây."

"Ừ, có lẽ." Triển Chiêu bắt máy, "Alo, dì ạ... Vâng, Ngọc Đường đang lái xe... Dạ?"

Không biết Bạch mama nói gì mà khiến Triển Chiêu chớp mắt liên tục nhìn Bạch Ngọc Đường; Bạch Ngọc Đường cũng thấy điện thoại nói mãi, hồi sau Triển Chiêu chỉ có thể "Dạ" một tiếng, rồi cúp máy.

"Thế nào?" Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt khó xử của Triển Chiêu.

"Mẹ cậu bảo gọi anh hai về ăn cơm... Đưa cả Công Tôn theo nữa." Triển Chiêu hạ giọng, "Dì nói lấy thì cũng lấy rồi, sao không mang về nhà ăn một bữa, cũng để dì gặp gỡ xem sao."

Bạch Ngọc Đường trợn mắt, "Không phải chứ?!"

"Làm sao giờ?" Triển Chiêu hỏi, "Dì cũng bảo bọn mình về luôn."

"Hả?" Bạch Ngọc Đường há miệng, lắc đầu liên tục, "Tôi không về, về làm gì, ngại lắm!"

"Phải đó ạ." Bạch Trì đằng sau cũng đáp.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn cậu, "Trì Trì, hay em về đi."

"Thôi cho em xin." Bạch Trì vội vàng lắc đầu.

"Trời ơi, không biết cha cậu có dùng bữa nổi với anh hai không?" Triển Chiêu càng nghĩ càng sợ, "Liệu hai người có đánh nhau không?"

Lạc Thiên ngồi nhìn nãy giờ, chợt lên tiếng, "Không thì mang Dương Dương theo, có trẻ con, người lớn sẽ kiếm chế."

"Đúng đúng!" Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, gật đầu liên tục, "Có lý."

Bạch Trì chớp mắt, "Chuyện này, mang một đứa trẻ theo... có phải càng chọc giận người lớn hơn không?"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau — Cũng đúng nữa.

"À, phải rồi..." Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, "Mẹ cậu bảo, dì đã làm công tác tư tưởng xong, bảo chúng mình báo cho anh hai và Công Tôn, nếu không gọi hai người về được thì chết chắc."

Bạch Ngọc Đường ỉu xìu, nhìn Triển Chiêu, "Tại sao chứ?!"

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Trì, "Trì Trì, tối nay em nấu cơm không? Anh qua nhà em nhé?"

Bạch Ngọc Đường mở to mắt trừng Triển Chiêu, "Con mèo chết kia, đồ bội tình bạc nghĩa. Nói cho cậu biết, cậu chạy không thoát đâu, ngoan ngoãn theo tôi về nhà đón tiếp!"

Triển Chiêu xoa cằm, nghĩ nghĩ, "Hay đưa cả Lisbon về? Khả năng dời được sự chú ý..."

Xe vẫn bon bon trở về cục cảnh sát. Nhóm điều tra ở trường học đã trở về SCI, đầu mối lấy được khá nhiều, cho nên mọi người phải tụ tập chỉnh sửa tài liệu.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bắt gặp Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh đang ngồi trong văn phòng nói chuyện phiếm, hai người nhìn nhau, lại nhìn Bạch Trì.

Bạch Trì đi tới, vẫy Triệu Trinh ra ngoài. Người vừa đi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chuồn vào.

"Sao?" Bạch Cẩm Đường nhìn vẻ mặt lúng túng của cả hai, thấy buồn cười.

"Dạ..." Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu, ý là — Con mèo cậu nói đi!

Triển Chiêu nhắn mũi — Tôi chẳng biết gì hết!

Bạch Cẩm Đường thấy hai đứa cứ đánh mắt qua lại thật dễ thương, tựa lên sofa nhìn Bạch Ngọc Đường, "Làm trò gì thế? Có gì thì nói đi."

"Khụ, mẹ bảo anh đưa Công Tôn về ăn cơm." Bạch Ngọc Đường làm một hơi, Triển Chiêu khâm phục nhìn anh — Nhanh nhỉ!

Bạch Ngọc Đường lườm — Đừng gây phiền nữa.

Hai người nhìn Bạch Cẩm Đường, chỉ thấy vẻ mặt anh sửng sốt, cũng không tỏ ra bất thường. Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, lại nói, "Hay là anh bảo có việc đột xuất phải ra nước ngoài... Lấy lệ vậy thôi."

Bạch Cẩm Đường nheo mắt, "Không cần, về thì về." Sau đó đứng dậy ra ngoài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau, nghi ngờ — Thật hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro