Q2 C11: Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Hai bạn trẻ sau khi xác nhận tình cảm với nhau, có chút chưa quen, đặc biệt là bạn Triển Chiêu a. Do Quyển 2 mình coi phim trước rồi nên không đọc kỹ chuyện, lại bỏ xót mấy moments lúc mới yêu của đôi trẻ. Tuy không có xôi thịt nhưng hảo đáng yêu nhoa ^_^. Enjoy... :))]

........

Jon lịch sự bắt tay cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, "Xin chào." Trong lúc bắt tay với Triển Chiêu, Jon nhẹ nhàng xiết bàn tay Triển Chiêu, mỉm cười, Triển Chiêu cảm thấy có tia bất thường, còn Bạch Ngọc Đường bên cạnh thì đã nhăn mày lại. Vội vàng lôi Bạch Ngọc Đường đang vẻ mặt đằng đằng sát khí qua một bên, Triển Chiêu cười hỏi Wilson: "Tiến sĩ, ông nói có manh mối vụ án muốn cho chúng tôi biết?"

Ấn Bạch Ngọc Đường ngồi xuống ghế sô pha, Triển Chiêu trừng anh, ý bảo đợi một chút, đừng có nóng nảy, chính sự quan trọng hơn!

Bạch Ngọc Đường trừng liếc ngược trở lại, nếu không có chính sự, không đánh cho hắn răng cỏ rớt đầy đất thì thôi!! Căm tức ngẩng đầu, thấy Jon đang cười một nụ cười bất minh với mình

~~Bùm!

Triển Chiêu nắm chặt lấy tay Bạch Ngọc Đường, đau đến mức làm anh giật mình.

Trừng: Mèo thối! Làm gì?

Trừng: Không được đánh nhau!

Khinh bỉ: Thằng kia muốn bị đánh!

Miết: Đồ chuột bạo lực!

Trợn mắt: Hắn đùa giỡn cậu!

Trừng: Cậu có chứng cứ gì??

Căm giận trừng: Hừ!!

Nháy mắt mấy cái: Ngoan nào

.....

[Hóa ra đây mới là lần đầu tiên Miêu nhi ghen a.... Còn ghen đến nỗi đánh người nữa chứ ^^ Thật ra thấy Tiểu Bạch biểu lộ tình yêu kiểu công khai lộ liễu, còn Miêu Miêu biểu lộ kiểu thâm tình ẩn ý. Thật ghen tỵ quá a...]

........

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vui mừng nhìn Bàng Dục xuất hiện ở phía sau — đây mới chính là con cá lớn a.

Đi bên cạnh Bàng Dục là Jon, Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy bộ mặt cười như không cười là đã muốn nhảy vào đánh người.

"Ngọc Đường, tôi muốn uống gì đó." Triển Chiêu ném cho Bạch Ngọc Đường một cái liếc, ý tứ rằng, cậu kéo Jon ra chỗ khác, tôi sẽ nói chuyện với Bàng Dục một mình.

Khéo ở chỗ, không cần Bạch Ngọc Đường mở miệng, Jon đã nói: "Đồ uống ở bên kia, để tôi đưa cậu đi."

Im lặng nhún nhún vai, Bạch Ngọc Đường ném cho Triển Chiêu ánh mắt, ý rằng "cẩn thận", rồi đi theo Jon.

Bàng Dục uống một ngụm champagne trong tay, nhìn một cách ẩn ý theo Jon và Bạch Ngọc Đường đang ra khỏi đám đông, đi vào sâu bên trong vườn hoa, nở nụ cười.

"......?" Triển Chiêu nhìn hắn một cách khó hiểu.

"Bạn của anh đi cùng hắn mà không lo lắng gì sao?" Bàng Dục đột nhiên hỏi một câu.

"...... Có gì quan trọng sao?" Triển Chiêu ngạc nhiên, "Không phải chỉ là đi lấy đồ uống?"

"Ha ha......" Bàng Dục cười, "Đồ uống hẳn là ở bên kia." Chỉ tay về hướng ngược lại.

"Vậy tại sao......" Triển Chiêu không hiểu.

Bàng Dục ghé qua, nhỏ giọng nói: "Theo tôi được biết, bạn của anh đúng gu mà Jon thích......"

Triển Chiêu ngốc lặng sửng sốt trong chốc lát, sắc mặt lập tức thay đổi, xoay người chạy đuổi theo.

Bàng Dục cười, tiếp tục uống rượu, ánh mắt dừng trên người Wilson đang ở giữa đám đông, cười nhạt.

Theo Jon đi vào sâu trong vườn hoa, bốn phía hẻo lánh không người.

"Ở đây hình như không có đồ uống?" Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh.

Jon từng bước tới gần, đứng đối diện với Bạch Ngọc Đường.

"Cậu ngày đó cứu tôi, tôi vẫn chưa cám ơn cậu."

Bạch Ngọc Đường thấy hắn có chút kỳ lạ, "Cũng không phải là tôi cứu anh."

"A......" Jon cười, đưa tay khẽ chạm vào cằm Bạch Ngọc Đường, mặt cúi gần lại, "Cậu thật đáng yêu

"

Đợi đến lúc Bạch Ngọc Đường phản ứng, Jon đã cúi gần, hình như là muốn hôn anh, anh cả kinh đến mức lông muốn dựng đứng, đang muốn nhấc chân đá hắn, thì bên cạnh đã thấy một người vọt tới, lao vào hung dữ đạp Jon bay ra ngoài.

"Ai da

" Jon bị đá té trên mặt đất, rên rỉ xoa xoa hông mình.

Triển Chiêu đứng ở đó, thở hồng hộc, hung tợn trừng hắn, kéo Bạch Ngọc Đường xoay người đi.

"Cậu làm gì mà không đấm hắn??" Triển Chiêu vừa đi vừa tức giận, quơ quơ nắm tay, "Đấm cho hắn răng cỏ rớt đầy đất, từ nay về sau khỏi làm người nữa!!"

"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường ở phía sau kinh ngạc gọi Triển Chiêu, "Cậu ghen à?"

"Cái gì?!" Mặt Triển Chiêu nóng rần, "Cậu không phải là vô địch Sanda à?? Có người ăn đậu phụ mà cũng không biết đường đấm lại."

Nhìn Triển Chiêu đang chua, Bạch Ngọc Đường cười tươi như hoa: "Nhỡ tôi chưa kịp đấm thì sao? Cậu nhào tới giống như con sói dữ vậy."

"Hừ!" Triển Chiêu trừng mắt nhìn con chuột đang cười tươi rói.

Hất tay xoay người ra khỏi vườn hoa, miệng mắng: "Đồ chuột chết! Đồ mắt đào hoa, đồ lăng nhăng, đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!!"

Con chuột đằng sau sướng như trên mây, vẫy đuôi chạy theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro