Q2 C17: Tôi là chuyên gia nghiên cứu cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.........

Bạch Ngọc Đường có phần lo lắng, nhìn chằm chằm vào cửa hàng tiện lợi, một lát sau, Triển Chiêu vẻ mặt mệt mỏi đi ra, trở lại trong xe.

"Cậu thế nào?" Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại, để anh gối đầu lên vai mình.

"Ưm, Phương Tĩnh chắc là......"

"Tôi hỏi chính là cậu cơ!" Bạch Ngọc Đường có phần hung ác cắt lời.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, thoải mái cọ cọ đầu vai Bạch Ngọc Đường, "Tôi không sao, chuẩn bị thật tốt cho cuộc loạn trưa nay, chúng ta còn phải diễn một vở kịch, lần này thật sự sẽ câu được cá lớn."

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước một lát đi, kế tiếp để tôi lo cho." Bạch Ngọc Đường đưa tay vuốt tóc Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười, "Cậu biết tôi đang suy nghĩ gì à?"

"A." Bạch Ngọc Đường đắc ý, "Cậu nghĩ cái gì, cho tới bây giờ đều không qua được mắt tôi, cậu là chuyên gia nghiên cứu người, còn tôi là chuyên gia nghiên cứu cậu," Nói xong, cả hai chìm trong một nụ hôn nhẹ nhàng, Tiểu Bạch Trì ngồi ở ghế sau, nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lông mi run run.

........

Bạch Ngọc Đường nhún vai, "Ai biết được?" Khởi động xe, "Ngày đó Bàng Dục hỏi cậu, tại sao chưa bao giờ tham gia hội nghị quốc tế, với các loại giải thưởng bình chọn, cậu nói hắn sẽ vĩnh viễn không hiểu được."

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, "Nói tóm lại, tôi cho rằng bác sĩ tâm lý học xét đến cùng cũng chỉ là bác sĩ, mà trọng chức của bác sĩ là gì?"

"A ~~" Bạch Ngọc Đường gật đầu, "Hiểu rồi, người như hắn có cả đời cũng không hiểu được ~~ mèo không hổ là mèo."

"Lại nữa, cậu lại nói không có logic?"

"Ai nói không logic? Vậy cậu nói xem, mèo không phải là mèo thì là cái gì?"

"Đồ chuột chết!"

"Cậu sao tự nhiên lại đánh người?"

"Bởi vì có con chuột!"

"......Được!!" Ôm lấy hôn một cái!

"Cậu làm gì?" Lau lau!

"Gì chứ? Tôi chỉ hôn một con mèo thôi!"

"Đánh chết cậu!"

"Mèo! Tôi đang lái xe ~~"

"Kệ cậu!!"

Xe tiếp tục đánh hình chữ S.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro