Q4 C11: Tiểu Bạch văn võ song toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu quay đầu lại nói, còn chưa quay lại hẳn, đã ôm thắt lưng gục. Bạch Ngọc Đường cười, đỡ lấy, ghé vào tai anh thì thào, "Làm sao thế? Thắt lưng đau a?"

Triển Chiêu hung dữ trừng tên kia, nói tiếp: "Những người này có một điểm chung, nhưng Morris lại không có."

"Nói vậy là sao?" Bạch Ngọc Đường trở lại nghiêm túc.

"Khi Carlos chết, Lữ Yên, Khúc Ngạn Minh ở đó; khi Tanaka chết, Morris ở đó; khi Mặc Ninh chết, hai học trò của bà ta ở đó; khi Tiêu Lục chết, tuy tình hình cụ thể không rõ, nhưng báo chí có nhắc tới một người bạn của cô ta; khi Akasha bị giết, có một khách hàng quen Chu Lộ; bên cạnh Phó Nghĩa Sơn có bảo vệ... còn thêm một thư ký thân cận; La Bằng, bị hai cấp dưới lâu năm bắn chết..." Triển Chiêu nói xong, nhìn Bạch Ngọc Đường, "Cậu đã thấy điểm chung chưa?"

Bạch Ngọc Đường mở to mắt, gạt chiếc khăn bông sang một bên, "Đúng vậy Miêu Nhi!", có chút kích động đưa hai tay lên vò đầu, "Bên cạnh những người bị hại đều có những người cực kỳ thân cận, Carlos, Tanaka, Mặc Ninh, cả Phó Nghĩa Sơn. Âm mưu giết người đều rất tinh vi, thế nhưng nếu thủ đoạn của Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên là giống nhau, do người sắp đặt, rất dễ dàng thực hiện. Kẻ giết Akasha và La Bằng lại không phải sắp xếp trước, mà là phát điên..." Nói đến đây, nhìn Triển Chiêu, "Nếu như, bọn họ thực sự điên ~~"

"Thông minh!" Triển Chiêu khen ngợi, gật đầu, "Nếu Chu Lộ và hai cảnh sát kia giống như tình trạng của Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên, căn bản không điên... Vậy thì, vụ án đơn giản rồi!"

"Sau đó tôi còn phát hiện một quy luật rất thú vị!" Triển Chiêu nói, "Có nhớ giai đoạn đầu vụ án đặc biệt tên điên giết người không?"

"Akasha..." Bạch Ngọc Đường vỡ ra, "Tôi hiểu rồi, Akasha là một biến số, bởi vì chúng ta ngăn cản Phó Nghĩa Sơn bị giết, hung thủ không còn cách nào khác, tạm thời quyết định giết Akasha. Bị chúng ta bắt được... Liền giả bộ bị điên!"

"Vụ La Bằng sau đó cậu nghĩ thế nào?" Triển Chiêu hỏi.

"Giống kiểu đi mua vé bổ sung!" Bạch Ngọc Đường mỉm cười, "Nói như vậy, vụ Akasha thì có thể tin, chuyện Chu Lộ giả điên là không còn gì đáng nghi nữa."

"Vụ của Morris sau đó..."

"Cũng là vé bổ sung!" Triển Chiêu còn chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã tiếp lời, "Hành vi của Khúc Ngạn Minh như thế thì cũng có thể tin... Mà rốt cuộc, vật hy sinh, thực tế chỉ có Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên."

"Chỉ cần hai người đó không mở miệng, lại có chứng nhận tinh thần bọn họ có vấn đề, như thế những kẻ khác sẽ an toàn!" Triển Chiêu đưa tay xoa cằm, "Lần này, rất có thể có nhiều hung thủ —- Là toàn bộ những người có liên quan! Chúng ta vẫn cứ nghĩ hung thủ chỉ là một hai người, quả thực tất cả các vụ án đều liên quan đến nhau, nhưng thủ đoạn lại khác biệt hoàn toàn."

"Tính phạm tội quần thể lớn như vậy, hy sinh có Khúc Ngạn Minh và Lữ Yên để bảo vệ một bí mật nào đó lớn hơn nữa..." Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường dần dần trở nên nghiêm trọng, "Miêu Nhi, cậu cũng thấy những rương thi trong phòng làm việc của Tanaka... e là có liên quan!"

"Sáng mai chúng ta đi thẩm vấn hai cảnh sát kia, tìm đường đột phá từ bọn họ!" Triển Chiêu nói, "Hai người đó, nhất định là giả bộ điên!"

"Vì sao lại khẳng định vậy?" Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, "Miêu Nhi, bộ dạng bọn họ thực sự rất giống không kiểm soát được bản thân."

"Bọn họ thực sự không kiểm soát được bản thân!" Triển Chiêu gật đầu, "Thế nhưng, thực sự người không kiểm soát được mình, sẽ không lý trí đến nỗi cầm được súng lục, lên đạn ngay được ình..."

"A ~~" Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh, "Đúng vậy, nếu như điên rồi, chí ít phải cầm súng một lúc mới bóp cò..."

"Còn nữa..." Triển Chiêu cười cười, "Có nhớ lúc cục trưởng nổ hai phát súng không?"

Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, lắc đầu cười, "Đúng là cáo già... Ông í bắn chính xác vào vị trí khớp vai, không phải vị trí khớp xương tay... Nếu thực sự điên, bị thương chỗ đó khẳng định sẽ không ngoan ngoãn ném súng xuống đất!"

"Ừ ~~" Triển Chiêu gật đầu, "Bọn họ nắm thời cơ rất khéo, lúc đó nếu không ném súng xuống, tuyệt đối sẽ bị bắn chết!"

"Phù

" Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, "Thảo nào sếp già muốn chúng ta phá án trong một tuần, ra là đã biết có đột phá... Miêu Nhi..." Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường dừng lại, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Triển Chiêu, "Miêu Nhi, cậu thực thông minh... Hình như mỗi lần đi tới đường cùng, cậu cuối cùng vẫn đưa chúng ta thoát ra!"

Triển Chiêu nghiêng đâu, cọ hai cái lên vai Bạch Ngọc Đường, "Tiểu Bạch, vụ án này, e là phải nhờ một người giúp đỡ."

"..." Bạch Ngọc Đường trầm mặc chốc lát, đã hiểu: "Triệu Trinh... Phải không?"

Triển Chiêu nhắm mắt lại, thoải mái trở mình, chui vào chăn, khẽ nói: "Tiểu Bạch, cậu mới lợi hại... Văn võ song toàn..."

Thấy một giây trước Triển Chiêu vẫn còn tràn đầy sức lực nói về vụ án, thế mà một giây sau đã ngủ... Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, đắp lại chăn cho người ta, vừa định tắt đèn, lại nghe Triển Chiêu đột nhiên mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mơ, thốt lên, "Tức chết đi được! Vừa văn vừa võ, lại còn ở trên nữa... Chuột chết!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro