Q5 C12: Ngày hôm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu dựa trên sofa, bị Công Tôn lay tỉnh. Cả hai đều chẳng mở được mắt, vẻ mặt mơ màng.

Công Tôn nhìn họ, dở khóc dở cười: "Tối qua hai đứa làm gì hả? Hốc mắt đen xì rồi kìa."

"Ai... Anh đừng nói nữa." Bạch Ngọc Đường lắc đầu, xoay xoay chiếc cổ đau nhức, quay sang nhìn Triển Chiêu. Triển Chiêu vẫn cứ ngồi ngây ra đó, hiển nhiên là còn trong mơ.

Bạch Ngọc Đường lập tức tỉnh táo, đưa tay nhéo nhẹ cái mũi Triển Chiêu. Triển Chiêu vẫn ngơ ngác không phản ứng. Công Tôn nổi hứng, cũng đưa tay chọc chọc vào má Triển Chiêu. Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, vẫn cứ là mơ màng.

"Hay nhỉ, không làm mèo nữa, đi làm gấu mèo sao?" Công Tôn khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, "Sao cậu ta lại như thế?"

"Chưa tỉnh ấy mà." Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng đáp.

Trạng thái khi thức dậy phân ra làm rất nhiều kiểu, có kiểu cáu kỉnh thì ắt có kiểu dịu ngoan. Nếu nói Công Tôn là kiểu gắt gỏng điển hình, thì Triển Chiêu là đại diện cho kiểu tâm trạng ngoan ngoãn. Chỉ cần anh không ngủ đủ, bị ép dậy, một khoảng thời gian tiếp đó sẽ trở nên cực ngốc, mặc kệ người ta bắt nạt thế nào, anh vẫn cứ mơ mơ màng màng không có chút năng lực phản kháng. Mỗi sáng, Bạch Ngọc Đường thường dậy rất sớm là vì thế. Nhưng mà khoảng thời gian này chỉ duy trì có chốc lát. Nếu Triển Chiêu đã hoàn toàn thức giấc, vẫn còn trêu anh thì tốt nhất nên chuẩn bị trước chuyện bị cào đi.

Chỉ có điều, hôm nay Bạch Ngọc Đường cũng không tỉnh táo, cho nên đã mải xoa xoa nhéo nhéo, quên mất thời điểm. Đôi mắt Triển Chiêu dần dần sáng lên, phát hiện Bạch Ngọc Đường đang nhéo má mình, chậm rãi quay sang.

"Miêu Nhi, tỉnh rồi hả?" Bạch Ngọc Đường cười, Triển Chiêu cũng cười lại, không báo trước mà "phập" một cái, cạp vuốt con chuột.

"A ~~ Shh..." Bạch Ngọc Đường vội rụt tay về, vừa xoa vừa gào, "Miêu Nhi, cậu bị dại hả? Đau chết thôi."

Công Tôn phát hiện tình hình không ổn, chớp mắt bỏ chạy mất bóng. Triển Chiêu lắc lắc mái đầu, ngáp một cái, rồi xoay sang trừng Bạch Ngọc Đường vẫn đang xoa tay, "Đáng kiếp con chuột chết nhà cậu, ai bảo đánh lén tôi." Lẩm bẩm xong thì đứng lên, chuồn vào toilet đánh răng rửa mặt.

Bạch Ngọc Đường bó tay rồi, chỉ còn nước đuổi theo thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro