Q5 C7: Chỉ có Triển Chiêu mới biết thôi a...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Anh cởi áo khoác, xoay người đưa cho Triển Chiêu. Triển Chiêu lập tức hiểu ý, Bạch Ngọc Đường muốn dụ kẻ quản lý xuất hiện, trực tiếp hỏi về Cá Chạch. Triển Chiêu cầm áo của Bạch Ngọc Đường, tay nắm lại: "Tiểu Bạch cố lên!"

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, từ nhỏ đến giờ, mỗi lần anh đánh lộn Triển Chiêu đều cầm đồ cho anh. Mà thú vị hơn cả là Triển Chiêu chưa từng khuyên ngăn, ngược lại còn đứng bên cổ vũ "Tiểu Bạch cố lên" với vẻ mặt rất phấn khích.

Vóc dáng Bạch Ngọc Đường cân xứng, nhìn vẻ ngoài thì thấy hơi gầy. Nhưng chỉ có Triển Chiêu là biết, lột sạch ra thì đầy cơ bắp, dẻo dai y roi da!

Đối thủ của Bạch Ngọc Đường đứng dậy, gã phải to gấp hai lần anh, khoa trương bóp bóp tay, bóp bóp cổ để các khớp xương kêu răng rắc.

Triển Chiêu vừa nhìn đã biết kẻ này không chuyên, tất cả các khớp của Tiểu Bạch chả cần bóp, vẩy thôi đã kêu rền rồi.

Bạch Ngọc Đường không thực hiện động tác khởi động, chỉ hơi giật cổ, kéo theo là cả người phát ra tiếng động rất khẽ, động tác thực đẹp. Chính lúc này, từ trên lầu, ai đó đột nhiên huýt sáo. Mọi người ngẩng đầu nhìn, đó là một người ngoại quốc tóc dài, mặc sơ mi hoa hòe hoa sói, thong dong ngồi trên ghế hứng thú quan sát. Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người -- Là Eugene, sao hắn lại ở đây?

Eugene huýt sáo xong, nói với mấy người đang đứng gần võ đài quyền anh: "Lấy găng đến đây, loại 16 ounce (*)."

Có tiếng cười vang lên, vài kẻ thích hóng hớt cầm bao tay đến đưa cho gã to con. Gã vừa định nhận, lại nghe Eugene bật cười ha ha: "Không phải cho anh ta, là đưa cho cậu ấy." Nói rồi, chỉ Bạch Ngọc Đường, nhìn gã to con kia: "Tay không, tôi sợ cậu ấy đánh chết anh!"

Eugene để Tiểu Bạch mang găng tay ý là sợ gã to con kia trúng một phát thì chết luôn mất.

[Vì miêu tả vẻ đẹp của Tiểu Bạch nên cho đoạn này vào thui ah]

Eugene vừa buông lời xong, rất nhiều người đều tỏ vẻ không tin, gã to con kia lại còn bĩu môi vênh mặt coi khinh, liếc Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới.

Vóc người Bạch Ngọc Đường quả thật rất đẹp, thế nhưng vì lúc nào anh cũng thích mặc đồ trắng, cho nên thoạt nhìn quá sạch, mặt mũi còn sáng sủa, càng làm cho người ta có cảm giác chỉ là một cậu ấm nhà giàu. Ở đây đều là những tay đấm cao to vạm vỡ, dù lác đác có vài người nhỏ con nhưng trông cũng cường tráng vững vàng, cho nên ngay từ đầu không ai để Bạch Ngọc Đường vào mắt, lại còn thấy anh trông đẹp trai như vậy, đánh hỏng cái mặt thì tiếc lắm.

.......

Bạch Ngọc Đường nhận găng, nhìn đầu trọc, chợt nghe có người lên tiếng: "Hắn đánh boxing giỏi nhất ở đây, công tử bột mày cẩn thận a."

Triển Chiêu ở sau nghe thế thì nhướn nhướn mi, lòng nói có giỏi nữa cũng không bằng Tiểu Bạch nhá. Anh lại gần đeo găng cho Bạch Ngọc Đường, khẽ cổ vũ: "Tiểu Bạch cố lên!"

Bạch Ngọc Đường cứng họng nhìn Triển Chiêu, lắc đầu thầm nhủ, con mèo còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, quay lại, gật đầu với gã đầu trọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro