P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em... đã luyện tập hả?"
"Vâng ạ."
Sang Woo liếc mắt nhìn đồng hồ, nụ hôn của hai người đã kéo dài 9 phút. Đúng là có luyện có hơn. Jae Young thở hổn hển với gương mặt nhăn nhó:
"Luyện thế nào? Luyện... với ai?"
"Em không nói đâu."
"Không phải với người đúng không?"
"Vâng ạ."
"Vậy là được rồi."
Jae Young nhìn cậu với mái tóc rối tung. Sang Woo có thể dễ dàng cảm nhận được sự hưng phấn trong mắt anh là cùng một loại với mình. Mà thực ra anh là người ngay từ đầu đã không hề giấu giếm dục vọng của bản thân.
"Em... vào nhà đây."
Sang Woo nắm lấy tay nắm cửa để rời khỏi đùi anh. Nhưng đúng khoảnh khắc đó, Jae Young lại níu vai cậu xuống rồi ôm chầm cả người cậu vào lòng. Đôi môi anh khẽ đặt lên trán Sang Woo một nụ hôn.
"Cứ như vậy thêm một lát nữa đi. Anh run quá, vẫn chưa tỉnh táo lại dược."
Jae Young ôm chặt đến mức khiến cho Sang Woo cảm thấy khó thở. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại đối diện với ham muốn đang sục sôi trong lòng mình. Mọi chuyện lúc nào cũng thế. Sự kích động dâng trào luôn thống trị lấy toàn bộ cơ thể Sang Woo, và cũng mới chỉ có một lần duy nhất là cậu thành công triệt tiêu được nó.
"Anh ơi."
Sang Woo gọi anh như vậy mà chẳng hề mang theo ý đồ gì. Và đó cũng không phải lời nói đến trong lúc thiếu tỉnh táo. Chỉ là cậu cứ luôn không thể đạt đến điểm cực hạn của mình, và dục vọng đang dần tan biến mới là thứ cầm lấy bánh lái điều khiển mọi chuyện lúc này mà thôi.
Jae Young không trả lời. Chỉ có hơi thở của anh là ngày càng trở nên nặng nề. Sang Woo mở miệng nói tiếp:
"Anh ơi, em muốn 'làm'... với anh."
Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng. Không ngờ giây phút này đây cậu có thể bình thản đến thế. Trái tim vẫn đập nhanh điên cuồng trong lồng ngực, nhưng thật ra từ lúc nhìn thấy anh dựa người vào xe đợi mình thì trạng thái nhịp tim của cậu đã luôn như vậy rồi. Trong lòng Sang Woo rõ hơn ai hết mục đích của bản thân mình là gì và phương thức hiệu quả nhất để có được nó.
"Anh sẽ đồng ý chứ?"
Thanh âm rõ ràng, đầu óc tỉnh táo. Bàn tay đang vòng qua vai Sang Woo ngày càng siết chặt. Lát sau, một giọng nói có chút hưng phấn mới vang lên đáp lời cậu.
"Thế chúng ta vào nhà nhé?"
"Em cần thời gian chuẩn bị."
"Bao lâu?"
"Một tiếng."
Jae Young nâng cánh tay trái lên nhìn đồng hồ.
"Vậy 3 giờ 32 phút anh sẽ quay lại."
"Vâng ạ, lát gặp anh sau."
Sang Woo nói xong thì bắt đầu xuống xe.
return 0;
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Jae Young đập cửa nhà cậu khi kim phút đang từ phút thứ 32 chuyển sang 33. Sự đúng giờ không lệch một giây này của anh khiến cho Sang Woo phải kinh ngạc.
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà mình một lúc rồi mới hít thở thật sâu tiến lại gần. Đến khi một khoảng một cánh tay thì Sang Woo dừng lại bấm mở khóa điện tử, âm thanh tiêu chuẩn vang lên, chốt sắt cũng lỏng ra. Cánh cửa mở "cạch" một tiếng, Jae Young lập tức tiến vào bên trong huyền quan. Cái khí thế hừng hực của anh làm cho Sang Woo bất giác lùi về phía sau.
Trước khi cánh cửa tự động khép lại, Jae Young đã đá bay giày trên chân, một tay anh cầm rất nhiều đồ, thế nhưng cái đống công cụ dùng để tránh thai trong đó lại lập tức vung vãi trên nền nhà giống như đang giương oai diễu võ. Chai rượu vang trên tay phải bị anh đặt mạnh xuống tủ giày (thế mà lại không vỡ), bước chân anh vội vã chạy về phía Sang Woo.
Cậu đã dành một tiếng đồng hồ vừa rồi để sử dụng sức mạnh điều khiển tâm trí và các hành vi tương tự tình dục nhằm làm lắng dịu ham muốn của mình. Thế nhưng lúc này đây, so với hưng phấn thì Sang Woo lại cảm thấy bất an nhiều hơn. Tâm lý của cậu đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trước, vậy mà khi lồng ngực hai người dính chặt vào nhau, rồi cả khi cánh tay Jae Young ôm lấy phần eo bên dưới, sự sợ hãi vẫn len lỏi trong tâm trí cậu. Trước đây Sang Woo chưa từng quá để ý đến vấn đề chiều cao, phải đến tận bây giờ cậu mới nhận thức được anh cao hơn mình tới nhường nào.
Jae Young dồn cậu vào bức tường, đôi môi anh mơn man qua gò má, trượt lên sống mũi, hôn dọc từ trán cho đến cằm, cuối cùng là đáp xuống cánh môi. Nhìn anh có vẻ như đang vô cùng bất an, và điều đó bỗng làm cho Sang Woo cũng dần cảm thấy bất an theo. May mà mùi kem đánh răng mát lạnh từ khoang miệng của anh còn biết đường khiến cậu an tâm hơn một chút.
Jae Young chuyển từ day cắn môi dưới sang trượt dài một đường từ cằm cho đến cổ Sang Woo. Âm thanh mút mát vang lên khiến cậu bất giác rùng mình. Bàn tay người kia thoáng một cái đã lần mò vào bên trong áo rồi vuốt ve dọc sống lưng cậu. Anh nắm lấy phần eo và kéo hạ thân Sang Woo áp sát về phía mình. Giây phút cảm thấy có gì đó rất cứng đang chạm vào giữa hai chân, cơ thể cậu lập tức cứng đờ. Sang Woo đã nắm rất rõ một màn dạo đầu thông thường gồm những gì nhờ vào việc xem rất nhiều các tư liệu mô phỏng thực tế, và cậu cũng tự tin là mình không học sót bất cứ điểm nào trong số đó, thế mà giờ đây cậu lại vẫn cảm thấy sợ hãi và run rẩy đến mức không thể cử động nổi dù chỉ là một đầu ngón tay.
"Anh gì ơi."
"......"
"Anh chắc chắn là... đã từng thử làm... với con trai rồi chứ?"
Jae Young không trả lời mà chỉ tiếp tục liếm dọc cổ cậu. Khoảnh khắc đôi môi anh tách rời trong giây lát, chiếc áo phông mà Sang Woo đang mặc trên người đã bị vén lên đến tận ngực. Trong lúc vẫn còn đang hoảng loạn thì anh đã lại xông tới chặn miệng cậu lần nữa. Xem ra 9 phút ban nãy là chưa đủ rồi. Hiện giờ tuy đã quen thuộc với nụ hôn của hai người, nhưng Sang Woo lại không biết trong hoàn cảnh này thì mình nên đặt tay ở đâu mới phải.
Sang Woo bỗng muốn nhích ra khỏi cái người đang mải mê hôn hít kia một chút. Cậu lùi một bước, hai bước... thế nhưng nhoáng một cái chiếc giường đã ở ngay phía sau. Rõ ràng Jae Young đang nhắm chặt mắt mà không hiểu sao cậu lại giống như bị anh điều khiển mà ngã xuống bên dưới. Cơ thể cứng đờ của Sang Woo hơi nghiêng đi, đầu cậu đập xuống gối, mắt nhìn lên trần nhà trắng tinh.
'Điều gì đến rồi cũng phải đến.'
Cảm giác bất an dâng lên khiến cơ thể cậu như bị đông cứng. Ham muốn hay là cái quái gì cũng được, hiện giờ Sang Woo chỉ muốn vứt quách chúng đi. Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ khi phải cởi bỏ quần áo bên dưới bóng đèn sợi đốt sáng trưng, thế nhưng giờ mà rút lại quyết định thì cũng không thoải mái chút nào
'Mình chỉ cần chịu đựng 10 phút là chuyện này sẽ kết thúc thôi.'
Sang Woo lẩm bẩm trong lòng với đôi mắt nhắm chặt. Và rồi đột nhiên cậu không còn cảm thấy những ngón tay của Jae Young dò dẫm trên cơ thể mình nữa. Mắt cậu vừa khẽ hé ra một chút thì đã bắt gặp ngay ánh mắt anh. Trong đôi mắt kia là sự mông lung vô định hệt như vào cái ngày mà cậu say rượu.
"Sao tự nhiên em trầm tĩnh thế? Khác hẳn với ban nãy."
"Vì em run quá chứ sao."
"Vậy em chuẩn bị xong chưa?"
"Anh hỏi sớm ghê."
"Tại anh đang không tỉnh táo cho lắm."
"Chuẩn bị xong hết rồi. Từng ngóc ngách trên cơ thể đều được tắm rửa sạch sẽ. Móng tay cắt gọn gàng, ngay cả dương v..."
Jae Young đưa bàn tay lên chặn miệng cậu.
"Suỵt. Em giải thích chuyện đó làm gì."
"Ư ưm ư ưm ưm."
"Anh biết rồi, giờ thì em im lặng giùm đi."
Jae Young bỏ tay ra, dùng môi mình thế vào chỗ đó. Giờ Sang Woo chỉ có một cảm giác duy nhất thôi, đó là sợ. Âm thanh mút mát phá vỡ không gian tịch mịch. Mắt Jae Young khẽ nhắm lại, mi tâm anh nhíu chặt, bàn tay thì vuốt ve eo và cổ của Sang Woo. Vật nặng đang đè lên bắp đùi lúc này thật sự khiến cậu lo lắng muốn chết.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Jae Young đột ngột di dời đôi môi rồi lên tiếng hỏi cậu. Sang Woo nuốt nước bọt cái ực. Cậu nên trả lời thế nào đây. Trong đầu cậu lúc này chính là một tổ hợp phức tạp bao gồm những giai đoạn khi quan hệ cùng cơ chế khoái cảm, những mẹo vặt mà bản thân từng đọc trên mạng, các qui định an toàn, rồi còn cả cách phòng ngừa bệnh tật nữa.
"Thì em nghĩ... chuyện này chuyện kia."
"Vứt ngay mớ lý thuyết trong đầu em đi. Đây chính là thực chiến."
Jae Young nói xong thì lại cúi đầu hôn tiếp. Bàn tay đang cố chấp mân mê vành tai cậu di chuyển dọc theo đường cổ, chạm đến xương quay xanh, cuối cùng dừng lại ở ngay trước ngực. Ngón tay cái của anh ấn xuống rồi nhẹ nhàng mân mê cái núm thịt thừa thãi mà Sang Woo không hiểu tại sao nó lại được gắn lên cơ thể đàn ông con trai. Đầu lưỡi Jae Young rời khỏi môi cậu, sau đó nhanh chóng ngậm lấy bên ngực còn lại đang bị bỏ trống. Anh hút mạnh đầu ngực của cậu rồi khe khẽ cắn xuống.
"A......"
Một thanh âm rên rỉ kỳ lạ vang lên từ cổ họng Sang Woo. Cậu vốn định nhanh chóng dùng lòng bàn tay để che miệng lại, thế nhưng cổ tay lại bị Jae Young khống chế ghìm chặt về chỗ cũ. Đầu lưỡi anh ấn xuống phần ngực đang dựng đứng, cố chấp làm khổ nó mãi không buông. Cũng chính vì thế mà eo cậu không ngừng di chuyển lên xuống, mọi sức lực đều dồn xuống ngón chân. Sang Woo nắm gáy Jae Young rồi kéo anh áp sát vào cơ thể mình hơn nữa. Người phía trên giống như đã nhận được sự chấp thuận, vội vàng day cắn điểm nhỏ trên ngực. Sang Woo nghiến chặt răng để bản thân không thể phát ra âm thanh rên rỉ nào.
'Bức bối thật đấy.'
Thần trí điên đảo khiến cổ họng Sang Woo khát khô. Khoái cảm càng đạt gần đến đỉnh cao bao nhiêu, cảm giác ngứa ngáy lại càng dâng trào bấy nhiêu, chưa kể còn sự bức bối đang ngày một lớn dần trong cơ thể cậu nữa.
'Mình muốn nhanh... phải làm gì mới được đây.'
Trước đây hai người họ đã từng hôn môi và đụng chạm thân mật rồi. Và hôm nay Sang Woo mời gọi anh chính là vì muốn cái tâm trạng bứt rứt của mình có thể đạt tới giới hạn cao nhất, chỉ có như vậy cậu mới có thể được giải tỏa ham muốn của mình một cách triệt để.
"Dừng lại đi."
Đôi môi Jae Young đã trượt xuống bụng cậu. Sang Woo cũng không hiểu tại sao trên người mình giờ chỉ còn mỗi đồ lót. Người phía trên đã đụng chạm và liếm qua tất cả các điểm trên cơ thể cậu, chỉ trừ một nơi giống như sắp phát nổ ở bên dưới. Bị cố tình trêu đùa khiến Sang Woo bực bội muốn chết. Cậu đã hô dừng lại để chuyển qua bước tiếp theo rồi mà cái người kia vẫn làm như không nghe thấy.
"Dừng lại... Em nói là dừng lại cơ mà."
Thay vì trả lời thì Jae Young lại cắn mạnh xuống một bên mạn sườn của Sang Woo. Một tiếng hét đau đớn vang lên, cậu có chút bực bội nên đã bật người ngồi dậy. Vậy mà cái tên nằm trên lại còn bày ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.
"Anh cởi đi."
Sang Woo chẳng buồn tháo cúc áo sơ mi của anh mà cứ thế thô bạo cởi ra luôn. Cơ thể đẹp đẽ xuất hiện trước mắt khiến hô hấp của cậu ngày càng trở nên dồn dập. Jae Young vò vò cái áo rồi quẳng ra xa. Anh cúi xuống nhìn Sang Woo chăm chú. Rõ ràng anh còn chưa làm gì mà cậu đã thở hổn hển mất rồi. Ngay cả đến lồng ngực bằng phẳng của Jae Young cũng đang không ngừng phập phồng lên xuống.
Rõ ràng người này là con trai, thậm chí vai anh còn rộng hơn cả vai cậu, vậy mà chẳng hiểu sao Sang Woo lại nổi thú tính được với cái cơ thể đó. Nếu ngay từ đầu bản thân cậu đã có khuynh hướng như vậy thì tại sao giữa một đống nam sinh trung học, hay hàng tá những thằng con trai trong quân ngũ, cậu lại chẳng gặp phải bất cứ vấn đề gì. Trong lúc Sang Woo còn đang chìm trong những nghi vấn thì Jae Young đã bất ngờ nhỏm người dậy.
Anh di chuyển đến chỗ công tắc, tắt đèn phòng đi rồi lại quay lại với cậu. Bình minh bỗng trở nên tối tăm khi luồng sáng nhân tạo giờ đây đã không còn nữa. Thứ ánh sáng nhàn nhạt len lỏi qua khe cửa sổ đang phủ lên cả hai người. Tiện thể lúc tắt đèn quay về, Jae Young còn nhặt bao cao su và dầu bôi trơn từ dưới sàn nhà lên, cởi phăng quần dài ra rồi tùy ý quẳng nó sang một bên. Anh leo lên giường trong tình trạng trên người chỉ còn đúng đồ lót.
Người con trai đang chìm trong bóng tôi kia chầm chậm chớp mắt. Đôi môi anh hé mở, nhẹ nhàng tiếp tục nụ hôn mềm mại nhất trên đời của mình. Khoảnh khắc cậu khép mắt lại, Jae Young ôm lấy lưng cậu rồi dần dần đẩy về phía sau. Sau khi Sang Woo đã nằm hoàn toàn trên gường, anh mới dịu dàng nắm lấy 'cái đó' của cậu – thứ đã ở trong trạng thái sẵn sàng lâm trận từ ban nãy. Jae Young vừa cười cợt bông đùa vừa thì thầm bằng chất giọng hơi khàn.
"Cái này của em sao lại biến thành như vậy?"
"Nếu được làm..."
"Anh hỏi sai rồi. Thôi em im đi."
Jae Young cởi đồ lót xong thì xé bao cao su. Sang Woo cố ý không chiêm ngưỡng khung cảnh anh đeo cái thứ dụng cụ tránh thai đó vào người. Chính vì cậu biết rất rõ lát nữa nó sẽ tiến vào chỗ nào nên nếu không phải chứng kiến tận mắt thì sẽ tốt hơn cho sức khỏe tinh thần của cậu.
"Anh đeo đúng chưa đấy? Không bị lộn trái đúng không?"
"Ừm."
"Bóp lấy phần núm để không khí ra hết chưa?"
"Nếu em để ý đến thế thì ngồi dậy trực tiếp làm cho anh đi."
Jae Young xé một cái bao sao su khác rồi đeo vào ngón tay. Nhìn thấy anh bóp dầu bôi trơn lên đó mà cổ họng Sang Woo khô khốc. Cậu cắn lấy môi dưới, hai cẳng chân khép lại thật chặt.
Anh chẳng buồn để ý, tiếp tục vươn người tới lột đồ lót của Sang Woo xuống rồi phủ bàn tay của mình lên đó. Nhìn cái cách anh hôn thì có vẻ như người này đã hạ quyết tâm làm loạn đến quên trời quên đất rồi. Jae Young vừa hôn cậu nồng nàn vừa luồn những ngón tay xuống để cạy mở cơ thể cậu. Cảm giác có dị vật xâm nhập rõ mồn một khiến cho Sang Woo không còn bất cứ thứ xúc cảm nào khác.
Jae Young liên tục khuấy đảo bên trong khoang miệng cậu, những ngón tay bên dưới bóp ra thật nhiều gel rồi di chuyển hết từ bên này sang bên kia. Sang Woo cố gắng hít thở thật sâu, cánh tay cậu vòng qua cổ người phía trên. Trong đầu cậu bây giờ chỉ đang nghĩ, Jae Young đã từng làm loại chuyện này rồi, chắc chắn anh là người có thể tin tưởng được. Nếu anh không phải là người có kinh nghiệm thì đừng hòng được cậu giao cho nhiệm vụ nguy hiểm như vậy.
"Sang Woo à."
Jae Young thì thầm, nhưng ngón tay thì vẫn bận rộn di chuyển như cũ. Sang Woo bởi vì quá lo lắng nên không thể đáp lời anh.
"Lát nữa em có còn ngoan như thế này không?"
"Đợi đến lúc đó anh sẽ biết."
Đoạn hội thoại ngốc nghếch qua đi, cảm giác chướng bụng do dị vật xâm nhập ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Hình như bên trong không chỉ có một ngón tay như ban nãy nữa rồi. Jae Young mải mê khuấy đảo cơ thể cậu, còn Sang Woo thì nhăn nhó ôm lấy anh ngày càng chặt hơn.
"Em đau hả?"
"Anh cứ tiếp tục đi. Em chịu đau giỏi lắm."
Những ngón tay dường như đang cố gắng nong rộng khoảng cách. Đường gân tiếp xúc tăng lên khiến Sang Woo ngày càng khó chịu. Jae Young nhẹ nhàng lên tiếng như thể kẻ đang đút ngón tay vào mông cậu là một người khác:
"Người ta nói không đau mà nhỉ."
"Em biết nguyên lý tìm kiếm khoái cảm thông qua kích thích tuyến tiền liệt. Đó là biện pháp thường được sử dụng trong việc điều trị ở khoa Tiết niệu."
Âm thanh nhớp nháp vang lên thêm một lúc, sau đó Jae Young xoay cổ tay ấn mạnh vào một điểm nào đó. Cơ thể cậu chợt nhói lên cảm giác kỳ lạ. Anh đột ngột rút ngón tay ra ngoài, một vật to bè chạm vào mông Sang Woo. Tuy đã dự đoán được chuyện này từ trước, nhưng đến lúc thực chiến sống lưng cậu vẫn cứ lạnh toát. Đầu óc Sang Woo hoàn toàn trống rỗng, bàn tay vô thức đẩy lồng ngực Jae Young ra xa. Thế nhưng người phía trên lại lập tức sán tới.
"Khoan khoan, để em xác nhận đường kính đã."
"Những lúc thế này xin em đừng nói chuyện như vậy có được không."
"Trực tràng hoàn toàn không có tính co giãn, nếu có gì sai sót..."
"Anh sẽ cẩn thận để em không bị thương."
Jae Young nói mà trên môi chẳng hé nổi một nụ cười. Sang Woo có thể nhận ra anh cũng đang lo lắng không thua kém cậu là bao. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi cùng một trái tim hồi hộp bất an. Đến tận giây phút hiện tại mà Sang Woo vẫn còn đắn đo xem có nên bỏ cuộc hay không. Và rồi một vật to hơn ngón tay rất nhiều bắt đầu tách mở cơ thể cậu. Sang Woo ngậm chặt miệng lại, dù trong lòng đang gào thét điên cuồng. Người phía trên mới cho vào được một chút thì bỗng nhăn nhó rút ra ngoài. Anh đổ thêm cả đống gel bôi trơn lạnh toát lên "cái đó" của mình rồi mới tiến vào lần nữa.
Sang Woo nghiến chặt răng để không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cậu đúng là có khả năng chịu đau rất giỏi. Thế nhưng đối với một vấn đề mà bản thân chưa từng có kinh nghiệm thì đương nhiên cũng chẳng phải chuyện gì dễ dàng cho cam.
Jae Young nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng đan vào nhau thật chặt. Anh nhìn xuống nơi hai người hòa vào làm một, sau đó cẩn thận di chuyển và đổ dần người về phía trước. Bàn tay anh mân mê vành tai Sang Woo, đôi môi trao cậu nụ hôn nồng nhiệt hơn bình thường. Miệng cậu đang hé mà không tài nào thở nổi, cả người chỉ biết nằm yên bất động giống như sắp chết đến nơi. Đầu óc cậu trắng xóa, nhịp tim đập bing bing bing trong lồng ngực. Tất cả dây thần kinh của Sang Woo lúc này đều đang tập trung xuống bên dưới. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cái "thứ kia" của anh đang tiến vào bên trong ngày càng sâu, nhưng sâu đến đâu mới chịu dừng lại thì cậu hoàn toàn không rõ. Jae Young cúi đầu cắn xuống môi cậu.
"Em cố tình đúng không?"
"Cố tình gì ạ... gì ạ?"
Jae Young thở hổn hển, chầm chậm nhả ra từng từ.
"Van nài, siết chặt, thả ra, rồi khiến cái đó của anh đứt luôn."
"......"
"Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng... Hãy nghĩ về những thứ em thích để bản thân thả lỏng hơn đi. Ví dụ như xe cần cẩu chẳng hạn."
"Anh đang nói cái quái gì thế?"
Sang Woo phát cáu cả lên. Giọng nói khản đặc của cậu tựa như đang phơi bày nội tâm bất an bên trong. Jae Young có thể vẫn còn thảnh thơi để tiếp tục đùa cợt, nhưng cậu thì không. Chính cậu là người cho phép chuyện này xảy ra, và cũng chính cậu là người bắt đầu mọi chuyện trước, thế nhưng lúc này đây, Sang Woo thật sự đang muốn phát điên lên mất rồi.
Jae Young hơi ngẩng đầu lên để đối diện với ánh mắt cậu. Gương mặt anh cực kỳ nhăn nhó, trong khi Sang Woo thì đang bối rối hơn bao giờ hết.
"Biểu cảm của anh là sao?"
"Đau vãi linh hồn."
"Hả? Nếu là bình thường thì ai sẽ cảm thấy đau hơn?"
"Anh không biết. Nhưng mà anh đau."
"A thiệt tình......"
Tâm trạng của Sang Woo giống như sắp khóc đến nơi.
"Thế thì anh mau làm nhanh cho xong đi."
"Không phải, con mẹ nó... Em cúi xuống mà nhìn. Còn chưa vào được một nửa thì làm ăn được gì."
Sang Woo lắc lắc đầu. Cậu chẳng muốn nhìn cái cảnh tượng đó tẹo nào. Về mặt lý thuyết mà nói thì người bị đâm mới là người chịu đau chứ, sao lại biến thành ngược lại thế này. Hay là họ đã làm sai ở đâu rồi. Cậu đẩy vai Jae Young ra rồi nói.
"Em chẳng cảm nhận được chút khoái cảm nào cả. Anh mau bỏ ra đi."
Jae Young liều mạng lắc đầu, anh vòng tay ôm chặt lấy cổ Sang Woo, sau đó thì lên tiếng đáp lời trong tình trạng bám dính thành một cục trên người cậu.
"Không được. Anh không thích."
"Bỏ ra ngay! Khi em còn nói chuyện tử tế."
"Hay là... Em đọc thuộc lòng dãy số pi thử xem? Ừm... khi nào đếm đến số thứ 100 thì anh sẽ bỏ ra."
"... Sao em tưởng anh không làm được?"
"Nhanh lên nào."
'Anh bị điên rồi đúng không?'
Sang Woo nở một nụ cười gượng gạo, trong khi biểu cảm của Jae Young lại cực kỳ nghiêm túc. Cậu cũng đếch hiểu tại sao mình lại phải đọc thuộc dãy số pi trong cái tình cảnh đang bị một thằng con trai đâm vào mông nữa, thế nhưng nếu cậu không làm thì cái tên phía trên nhất định sẽ không chịu bỏ cuộc. Nghĩ đến đây, Sang Woo đành mở miệng ra bắt đầu đọc.
"Thôi được rồi. 3,1415926..."
100 số thì cậu chỉ cần 2 phút là xong. Cứ nghĩ đến chuyện cái trò điên rồ này sẽ chấm dứt chỉ sau vài phút chịu đựng nữa thôi là trong lòng cậu lại cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sang Woo nhắm mắt, trong đầu bắt đầu nhớ lại những con số.
"535897... Hự, ư ưm!"
Jae Young, người nãy giờ vẫn đang án binh bất động, đột ngột tiến sâu vào bên trong khe hở chật hẹp. Sang Woo ngừng đọc thì anh cũng ngừng động tác. Cậu nhìn anh chằm chằm, thế mà anh vẫn còn dám bày ra cái vẻ mặt vô tội nhất trên đời.
"Không có chuyện gì đâu, em cứ đọc tiếp đi."
"932... 38. A, a..."
"Tiếp tục đọc."
"46... Hức, khoan đã. Anh mau dừng lại..."
"Sang Woo, em quên rồi à? Em nói mình đọc được 1000 số cơ mà?"
"Là 1024... Á!"
Cậu không thể kiềm chế tiếng hét của mình thêm được nữa. Chỉ cần vừa mới an tâm một chút là Jae Young đã lại thúc mạnh vào bên trong. Lần này anh đã không còn nhúc nhích nhẹ nhàng như ban nãy. Cái thứ to lớn vượt trên mọi chỉ số cho phép tiến vào cơ thể Sang Woo, da thịt của cậu bị kéo căng ra để chứa hết được nó. Cậu nhắm chặt mắt lại với hai hàng nước mắt tuôn rơi.
"Đau, em đau."
Sang Woo đấm đấm vào vai Jae Young, nhưng anh lại lờ cậu đi rồi tiếp tục di chuyển xương chậu và củng cố quá trình sáp nhập.
"Không sao mà, không sao đâu."
"Không sao cái đầu anh, chắc chắn là chảy máu rồi. Anh mau nhìn thử đi."
Sang Woo không có dũng khí để tự mình xác nhận. Nghe cậu hối thúc thì Jae Young cũng đành thở dài thườn thượt rồi lướt mắt nhìn xuống phía dưới. Anh điên cuồng lắc đầu, sau đó lại vùi trán mình vào cổ cậu.
"Chắc là anh đã sai ở đâu rồi. Bỏ cuộc đi, chúng ta làm cái khác."
"Chết tiệt... Em đợi anh một chút đi, làm ơn."
Jae Young ngước mắt lên nhìn cậu rồi đổ thêm gel bôi trơn vào nơi giao hợp. Anh hơi rút "cái đó" của mình ra một chút để nó thấm ướt gel rồi lại tiếp tục nhét vào bên trong. Cú sáp nhập này mạnh đến mức khiến cơ thể anh run rẩy.
Sang Woo ôm chặt bả vai anh và cố gắng chịu đựng sự va chạm. Sao cậu lại cho phép loại chuyện này xảy ra nhỉ, đúng là thần kinh hết thuốc chữa. Cái vật vô lý của Jae Young đang nhồi đầy cả nội tạng của cậu. Sang Woo nghiến chặt răng để bản thân không phát ra thanh âm rên rỉ nào.
Jae Young chống tay nhỏm dậy. Ánh mắt anh ghim chặt lấy Sang Woo, và rồi xương chậu bắt đầu từ từ di chuyển. Cậu cắn môi với biểu cảm đau đớn. Rõ ràng là chẳng hề có chút khoái cảm nào hết. Đàn ông với đàn ông quả nhiên là chuyện vô lý nhất trên đời
'Làm ơn hãy kết thúc nhanh đi.'
Giờ Sang Woo chỉ có duy nhất một mong ước đó thôi. Nếu lúc này cậu bồi thêm cho Jae Young chút hưng phấn thì anh sẽ "ra" nhanh hơn đúng không nhỉ? Nghĩ đến đây cậu như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, bàn tay vội vàng ôm lấy má anh rồi níu sát về phía mình. Nụ hôn này khiến động tác của Jae Young dừng lại, cả cơ thể đều tựa vào người Sang Woo. Hơi thở nặng nhọc liên tục vào ra trong khoang miệng, lồng ngực anh cũng theo đó mà phập phồng lên xuống.
"Sao anh không làm nữa? Vì đau quá à?"
Jae Young không trả lời. Thay vào đó anh hơi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mơ màng nhìn cậu chăm chú. Sang Woo nhất thời quên mất cả cách hít thở. Mặc dù khoái cảm mà cậu mong đợi chẳng hề thấy bóng dáng đâu, thế nhưng được tiếp xúc thân mật với một Jae Young không mảnh vai che thân như lúc này vẫn khiến trái tim cậu đập rất nhanh.
Sang Woo cố gắng điều hòa nhịp thở, những ngón tay của cậu dò dẫm xuống bắp đùi đã ướt đẫm mồ hôi của anh, sau đó thì trượt một đường lên đến tận thắt lưng. Cơ thể Jae Young run lên từng đợt. Cậu ôm lấy gáy anh, đôi môi ghé sát bên tai rồi nhỏ giọng thì thầm:
"Anh ơi, anh là người muốn quan hệ với em cơ mà. Mau nhanh lên đi nào."
Mi tâm Jae Young nhíu chặt. Tất cả sức nặng của anh đột nhiên đều dồn hết xuống cơ thể bên dưới. Trong khi Sang Woo còn đang chớp mắt với vẻ chẳng hề hay biết thì anh đã cáu kỉnh rút "cái đó" ra khỏi người cậu.
"Chết tiệt, sao tự nhiên em lại làm mấy chuyện bình thường chẳng bao giờ làm thế?"
"......"
Jae Young buộc chặt bao cao su đã dùng lại rồi quăng bừa xuống một góc. Vậy là Sang Woo đã đạt được mục đích của mình.
Thế nhưng mặc dù đã xuất ra một lần, cái thứ ở giữa chân anh vẫn cứ dựng đứng như cũ. Sang Woo xác nhận lại đường kính của nó trong muộn màng, đối diện trước sự thật rằng thứ hung khí kia từng ở trong cơ thể mình, cậu chợt cảm thấy vô cùng hoang đường. Jae Young nhặt một cái bao cao su mới lên định ra xé ra, thế nhưng Sang Woo đã ngay lập tức dùng đầu gối nhích lại gần rồi cậu giữ chặt lấy cánh tay anh.
"Đừng chơi trò này nữa, chúng ta giải quyết nhu cầu ham muốn giống như lần trước đi."
"Hả? Anh không thích. Hôm ấy anh còn chẳng thể làm gì cho ra ngô ra khoai."
"Không thể 'làm' cũng có phải chuyện gì sai trái đâu. Cứ đi theo những việc bản thân giỏi sẵn là được rồi mà."
"Em nói ai 'không thể' hả!"
Jae Young quát lên với gương mặt đỏ gay. Sau đó thì anh khẽ thở dài.
"Tại em quá chặt... lại còn dâm đãng nữa... cho nên anh mới bị như vậy."
"Anh thử động não mà xem. Thứ đã chặt thì làm sao mà rộng ra được, người đã dâm đãng thì làm sao tự nhiên lại hết dâm đãng được."
Jae Young phì cười rồi nhìn cậu chăm chú. Dường như anh đã tìm lại được một chút dáng vẻ nhàn nhã thường ngày.
"Nhưng anh đã 'ra' một lần rồi nên giờ sẽ có thể tập trung đến những yếu tố khác nữa nha."
Không cho Sang Woo có cơ hội ngăn cản, Jae Young lập tức xé ngay bao cao su ra, nhanh chóng đeo vào rồi áp sát về phía gương mặt phía đối diện.
"Cho anh một cơ hội nữa đi mà."
"......"
"Chỉ 5 phút thôi."
Đáng ra cậu phải từ chối thẳng luôn nhưng biểu cảm của Jae Young lại cực kỳ nghiêm túc. Sang Woo dường như đã sa vào ánh mắt tha thiết của anh.
"... Chỉ đúng 5 phút thôi đấy nhé."
Dù gì mọi chuyện cũng hỏng bét cả rồi, chịu đựng thêm 5 phút nữa thì có gì to tát đâu. Tuy là bản thân cũng thích loại chuyện này, nhưng cậu vẫn nằm xuống với tâm trạng bị cưỡng ép phải chịu đựng thêm một lần nữa
Âm thanh lấy gel bôi trơn nhớp nháp, cơ thể Jae Young lại lập tức đè lên cậu. Anh đột ngột xoay người Sang Woo sang hướng khác, chỉ bằng một động tác rất nhẹ thôi mà cậu đã ở trong tư thế nằm úp xuống giường rồi
"... Tiền bối?"
Sang Woo có linh cảm chẳng lành nên đã ngoái đầu nhìn về phía sau. Thay vì cho cậu một câu trả lời, Jae Young lại nâng người cậu lên rồi từ từ tiến vào. Lần này Sang Woo cũng đã phải nghiến răng chịu đựng, trong đầu khởi động đếm ngược bắt đầu từ 300*. Vì là lần thứ hai nên cũng không đau đớn hay khó chịu như lần đầu tiên nữa. Chỉ cần nhét được hết vào thì sẽ cả ổn thôi. Đó chính là giây phút mà Sang Woo chờ đợi. Thế nhưng Jae Young lại không hề tiến vào đến cùng.
(*5 phút là 300 giây.)
Lồng ngực anh dính chặt lên lưng cậu, thứ bên dưới cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển. Khác với việc đâm vào một cách bừa bãi như ban nãy, lần này anh lại giống như đang viết chữ trên giấy, hay cào móng tay lên tường. Sau một hồi ngẫm nghĩ đến cái tư thế đè lên nhau hệt như động vật của hai người, cùng với cấu tạo của nội tạng trong cơ thể, cậu đã lập tức nhận ra ý đồ của Jae Young.
Giây thứ 224. Lúc đó Sang Woo đang nhàn nhã đếm số với suy nghĩ rằng mình rồi cũng sẽ quen với việc bị giã pít tông vào phía sau thôi. Thế nhưng khi vẫn còn đang nằm úp trong tư thế chống tay lên giường thì cậu bỗng nhiên lại vô thức phát ra một tiếng rên rỉ.
"A......"
Tất cả là tại phần đầu chóp của cái thứ bên trong hình như vừa sượt qua một điểm nào đó. Sang Woo ngậm chặt miệng lại và tiếp tục nhẩm đếm. 220... 219... 218...
"Ư ưm..."
"Sang Woo à, em có còn đang đếm tử tế không đấy?"
"215 rồi. Anh đừng có lo... ưm..."
Jae Young ôm siết lấy eo cậu và thúc vào bên trong thêm một lần thật mạnh. Lại là điểm sượt ban nãy. Bàn tay Sang Woo vô thức nắm chặt tấm ga giường. Cậu vốn tưởng đó chỉ là vô tình thôi nhưng lần này mục tiêu của anh vẫn là vị trí cũ.
"Giờ anh mới xong một nửa thôi, phải làm sao đây. Hay là anh dừng lại nhé?"
Sang Woo không trả lời. Mỗi lần cậu định lên tiếng thì một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong cơ thể, cuối cùng cậu đành phải nghiến chặt răng lại kiềm chế. Ban nãy hình như Jae Young chỉ đang chậm chạp thăm dò, bây giờ mới là lúc anh chính thức bắt đầu xoáy sâu vào cơ thể cậu một cách ngoan cố. Sự kích thích trực diện đến từ phía dưới đúng là khác hẳn với những phương thức âm ỉ khác. Cuối cùng Sang Woo cũng tìm thấy khoái cảm từ loại chuyện này. Đó là thứ cảm giác mà từ khi sinh ra đến giờ cậu chưa từng được trải qua.
"A ưm... a... a..."
Thứ xúc cảm kỳ lạ ấy đến theo một chu kỳ đều đặn. Sang Woo cố gắng cắn chặt môi để không phát ra bất kỳ âm thanh rên rỉ nào, thế nhưng mỗi lần cậu nhẹ nhõm vì Jae Young rút ra ngoài , thì ngay sau đó anh lại thúc mạnh vào trong khiến cho hai cánh môi cậu cứ thế dần dần hé mở.
"Khoan đã... Anh khoan đã nào... Hức..."
"Sao? Có vấn đề gì thế?"
"Từ... từ thôi. À không, mau nhanh lên..."
Sang Woo cũng chẳng biết mình nên nói gì bây giờ. Tất cả những việc cậu có thể làm vào giây phút này đây chính là nhắm chặt mắt lại và cố gắng hết sức để bản thân không bị thứ khoái cảm mới lạ kia cuốn trôi sạch sẽ. Thế nhưng một phần trong cậu lại vẫn khao khát được điên đảo thần trí trong thứ xúc cảm ấy. Sang Woo cũng không biết đâu mới là mong muốn thật sự của mình nữa.
Jae Young tựa cằm lên vai cậu khiến cho khoảng cách giữa hai người ngày càng thêm gần. Bàn tay anh dò dẫm từ ngực cho đến cổ, trượt một đường hướng lên gò má rồi nắm lấy tóc cậu. Phương pháp anh dùng để di chuyển thắt lưng ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Jae Young đã tìm ra điểm khiến cánh tay Sang Woo hoàn toàn run rẩy giống như cách xác định tọa độ, sau đó anh tiến hành một cuộc đột kích vào vị trí đã định, cuối cùng là dần dần rút ngắn thời gian của mỗi chu kỳ lại.
"Ư ưm ưm... hức... A!"
Sang Woo dồn sức vào cánh tay để cố gắng cầm cự. Và dù cậu đã rất nỗ lực để ngậm chặt miệng lại, nhưng những tiếng rên rỉ len lỏi từ bên trong vẫn vang lên mà không hề gặp chút trở ngại nào. Con sóng trước chưa qua con sóng sau đã tới. Sang Woo bắt đầu để mặc cho chúng cuốn mình trôi đi trong vô vọng. Nhịp độ của Jae Young ngày càng nhanh hơn, hình như là mỗi một lần nhấp chỉ tốn có một giây thì phải. Nghĩ đến đây, không biết từ lúc nào mà cậu đã chẳng còn rảnh rỗi để đếm giờ như ban nãy được nữa.
"A... a... hức!"
Những âm thanh mà ngày thường chắc chắn sẽ không bao giờ có cơ hội được phát ra từ khóe miệng cậu đang vang lên không ngừng. Làn hơi thở phả xuống một bên tai Sang Woo dần trở nên nặng nề hơn. Jae Young cắn xuống vành tai cậu, thứ bên dưới cũng thúc mạnh đến tận gốc rễ. Khoái cảm dâng trào giống như đập thẳng vào vùng bụng dưới của Sang Woo, những tiếng hét một âm tiết liên tục tràn qua cổ họng.
Cánh tay kháng cự một cách ngoan cường giờ đây cũng đã run rẩy khuỵu xuống. Sang Woo thật sự không còn hơi sức đâu để mà chống tay nhỏm dậy được nữa. Cậu đã hoàn toàn đánh mất đi khả năng duy trì cân bằng của cơ thể, cả bả vai và gò má đều úp thẳng lên giường, hơi thở thì không ngừng đứt quãng. Đã thế Jae Young còn đổ rạp lên lưng cậu. Anh ôm chặt lấy Sang Woo từ phía sau, đôi môi khẽ khẽ thì thầm bên tai:
"Em... sao vậy? Hay giờ anh dừng lại nhé?"
Sang Woo giữ nguyên tư thế úp mặt xuống giường để lắc lắc cái đầu. Mặc cho chạy dọc cơ thể cậu lúc này là một thứ cảm xúc kỳ lạ không nói lên lời, cũng mặc cho bởi vì bị Jae Young bắt nạt mà nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi... Sang Woo cũng ghét phải dừng lại. Nữa, nữa đi... nhanh hơn nữa... mạnh hơn nữa. Cậu nghiến chặt răng gào thét trong lòng.
Động tác của anh bất ngờ dừng lại. Sang Woo, người nãy giờ đã quen thuộc với nhịp độ đưa đẩy có tính chu kỳ cùng khoái cảm mà nó đem lại, tức giận quay ngắt về phía sau nhìn anh. Jae Young rút thứ bên dưới ra, xoay cơ thể cậu lại để hai người có thể mặt đối mặt với nhau.
Jae Young nhanh chóng áp sát tới, nửa thân trên của anh cúi xuống, hai cánh tay nâng cẳng chân cậu đẩy lên đến tận bả vai. Những ngón tay anh cạy mở cánh mông bên dưới, thằng nhóc ở giữa hai chân cũng nhanh chóng bị đẩy vào lần nữa.
Âm thanh âm ỉ tràn qua khóe miệng Jae Young, anh cắn lên môi người bên dưới. Sang Woo nắm lấy cánh tay anh. Cậu nhắm chặt mắt lại, cố gắng chịu đựng sự khó chịu khi cái thứ cứng ngắc kia lại chui rúc vào bên trong nội tạng của mình lần thứ ba.
Lần này vừa mới bắt đầu thôi mà anh đã nhấp vào một cách thô bạo rồi. Sau khi thúc mạnh đến tận gốc, những tiếng lép nhép do da thịt va chạm vang lên không ngừng. Nửa người dưới của anh hung hăng di chuyển, để rồi sau đó lại bắt đầu kích thích vào một điểm theo chu kỳ. Mồ hôi trên chóp mũi Jae Young rơi xuống tí tách. Hình như gương mặt nghiêm túc của anh đang nổi giận thì phải.
"A, a, hức... Ưm... Con mẹ nhà anh, khoan đã..."
Sang Woo bất lực đu bám trên cổ anh. Bàn tay Jae Young ấn xuống gò má cậu, những ngón tay thiếu nhẫn nại len lỏi vào bên trong khoang miệng. Để bản thân không bị cuốn trôi trong thứ cảm giác chông chênh giữa ranh giới của đau đớn và sung sướng, Sang Woo liền cắn lên đầu ngón tay anh. Cơn cuồng phong khoái cảm lần đầu trải qua này dường như đang nhấn chìm toàn bộ cơ thể cậu, ngay cả đến thắt lưng cũng bắt đầu men theo nhịp lên xuống. Tiếng da thịt va đập càng lớn bao nhiêu, cổ họng cậu càng khô khốc bấy nhiêu.
Sang Woo cảm thấy quá đỗi bức bối, bàn tay cậu thò xuống chạm vào "cái đó" của mình. Nhột quá. Cậu muốn giải quyết dứt điểm sự ham muốn đang âm ỉ nở rộ và liên tục đạt tới cao trào trong lòng. Nghĩ đến đây, bàn tay đang nắm lấy 'vật kia' của Sang Woo vội vã di chuyển lên xuống. Cái thứ nóng rực ấy chỉ cần một chút kích thích nho nhỏ là đã trở nên run rẩy rồi. Nếu cậu chạm vào thêm một lúc nữa thì có lẽ sẽ nhanh chóng đạt được đến khoái cảm cực đại thôi.
Thế nhưng Jae Young lại đột ngột nắm lấy bàn tay đang chuyển động của cậu rồi đan chặt mười ngón tay vào nhau. Anh lặp lại hành động của mình cả với bàn tay còn lại. Sang Woo hoàn toàn không thể làm gì thêm được nữa.
"Bỏ em ra. Hộc... bỏ ra!"
Sang Woo lắc mạnh nửa thân trên, thế nhưng ngay lập tức cậu đã bị Jae Young áp chế. Anh chỉ im lặng nhìn cậu rồi lại tiếp tục di chuyển thắt lưng. Dường như người này đã hạ quyết tâm dồn sức tấn công vào một điểm, mỗi một lần bị anh nhấp vào là trước mắt cậu lại nhòe đi. Thứ ham muốn phản chủ hết lần này đến lần khác của Sang Woo đang sải cánh bay lên tít trời cao. Cậu muốn được đạt tới cao trào ngay lập tức, cơ thể cũng vì thế mà bắt đầu vùng vẫy.
"Chết tiệt, em bảo anh bỏ ra cơ mà!"
"Hộc, hộc, sao em lại không ngoan như thế? Nếu còn chửi thề tiếp... anh sẽ dừng lại đấy."
Jae Young vẫn không cho cậu chạm vào "cái đó", Sang Woo chỉ còn cách di chuyển mông mình. Cậu không thể chịu đựng được cái kẽ hở thời gian khi anh tiến vào nên đã căn chỉnh tốc độ rồi tự mình nhấp xuống. Một tiếng rên rỉ nguyên sơ xé ngang không khí, da thịt va chạm rầm rầm dậy sóng. Những âm thanh lép nhép ngay lập tức lại vang vọng trong căn phòng nhỏ. Tiếng thở dốc mãnh liệt khiến buồng phổi nổ tung của Sang Woo hệt như đến từ một vận động viên marathon. Cậu siết bàn tay người phía trên chặt đến mức như muốn bẻ gãy nó, hàm răng cậu cắn mạnh xuống vai anh.
"Khoan đã, chết tiệt... Anh thật sự phát điên mất."
Jae Young thì thầm giữa những tiếng rên rỉ và thở gấp. Vậy mà còn dám bảo cậu đừng có chửi thề nữa, đến chính anh còn đang làm thế kia kìa. Jae Young hạ thấp trọng tâm rồi hôn xuống cổ cậu.
"Hộc, hộc..."
"Sang Woo à, hộc... Khiến người khác phát điên thì bị phạt tù mấy năm?"
"Hộc... hức... ưm.... Hộc!"
"Tên nhóc nhà em. Anh hỏi em... làm người khác phát điên... thì phải phạt thế nào?"
Tiếng rên của Jae Young vỡ tan thành từng mảnh bên tai cậu. Anh thả tay Sang Woo ra, sau đó thì nắm lấy cái thứ đang rỉ nước bên dưới. Sang Woo đã hoàn toàn quên mất bản thân mình phải kiềm chế, một tiếng hét cứ thế tràn qua cổ họng.
Nghe không giống giọng của cậu chút nào. Đó chắc chắn không phải là cậu. Không thể có chuyện chỉ vì tiếp nhận "cái đó" của một tên con trai mà cậu lại sung sướng đến độ hoa mắt chóng mặt như vậy được. Dù sao thì Sang Woo cũng chẳng buồn bận tâm nữa. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là toàn bộ kích thích trong cơ thể cậu đã dần đi tới cực hạn.
"Anh... nói gì...?"
"Chu Sang Woo, em đúng là quyến rũ đến phát điên."
Jae Young thì thầm bên tai cậu. Khoảnh khắc anh thúc mạnh đến tận cùng cũng là lúc Sang Woo đạt tới cao trào.
Có vẻ như trận kích tình đã kết thúc thật rồi. Sang Woo nhắm mắt lại, thứ vật chất sục sôi kia đang tuôn trào hệt như nham thạch trong nội tạng của cậu. Tầm mắt tối đen nảy lên những đốm sáng nhuốm màu sắc dục. Chúng khiến cậu chóng mặt ngay cả khi hai mắt vẫn còn đang nhắm nghiền. Từ khi sinh ra đến giờ Sang Woo chưa từng trải qua thứ cảm xúc nào giống như vậy.
"Ha a... ha a a..."
Một thanh âm kỳ lạ đã vang lên từ cổ họng Sang Woo khi Jae Young rút "thứ đó" ra khỏi cơ thể cậu. Thế nhưng giờ cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu để mà hổ thẹn được nữa. Người phía trên dường như cũng đang hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm giống như cậu. Từ đầu cho đến chân Jae Young đều đang tỏa ra thứ cảm giác nhuốm màu dục vọng. Nếu không phải thế thì Sang Woo đã chẳng thể cảm thấy cực kỳ thỏa mãn như bây giờ.
"Bị sưng nhiều quá."
Giọng nói đó dường như đang vọng lại từ một nơi rất xa xôi. Thứ cảm giác nhột nhạt vẫn còn vương lại trên đầu ngón tay Sang Woo. Cậu nhìn chằm chằm vào những ngón tay xương xương đang ướt đẫm mồ hôi mà không dám tin vào mắt mình.
Thần trí của Sang Woo cuối cùng cũng dần dần quay trở lại. Cái đồng hồ đang điểm 4 giờ 58 phút kia có lẽ đã bị hỏng hóc ở đâu rồi. Cậu thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy thằng nhóc của Jae Young. Khác hẳn với cậu, đến giờ này rồi mà cái thứ đó vẫn cứ bừng bừng sức sống. Vấn đề tiếp theo cập bến trong đầu Sang Woo chính là cái cơ thể bẩn thỉu nhớp nháp của mình. Nhưng cậu đã kiệt sức đến nỗi không động đậy nổi dù chỉ là một ngón tay. Với trạng thái này thì cậu chẳng muốn làm cái quái gì hết.
"Em buồn ngủ hả? Để anh thay ga giường xong rồi hẵng ngủ."
Sang Woo chớp chớp mắt. Trong bóng tối mờ ảo, Jae Young đang gấp gọn ga trải giường lại làm bốn. Thay vì nhỏm người dậy thì cậu lại duỗi tay về phía anh. Jae Young ngay lập tức lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Sang Woo vươn người ôm lấy cổ anh rồi từ từ nhắm mắt.
"Sang Woo à."
"......"
"Em ngủ rồi sao?"
Sang Woo chỉ còn chưa đến một tiếng nữa để ngủ. Tỉnh dậy lúc 5 giờ hiển nhiên là một chuyện viễn tưởng rồi. Khi Jae Young gọi cậu "Em ngủ thật đấy à, tên nhóc biến thái kia." thì cậu đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro