Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình vừa đi vừa xoay xoay chùm chìa khoá lủng lẳng trên tay, cậu vui vẻ huýt sáo vi vu. Rồi 1 chàng trai với mái tóc đỏ mang nét vàng phóng đến làm bay~ chùm chìa khoá của cậu 1 cách fabulous :))) Cậu giật mình hét lên:

-Á! Tên c* hó kia, nhặt chìa khoá cho bố!!!!

Chàng trai kia ngoái đầu lại đáp:

-Cậu tự đi nhặt đi, giờ tôi bận lắm

Rồi anh ta phóng xe đi tiếp, Thiên Bình tặc lưỡi rồi chán nản nhặt chùm chìa khoá và đi tiếp. Nơi cậu hướng đến là 1 toà cao ốc 69... Ý lộn, 33 tầng. Đó là 1 trung tâm dạy học môn học chính nhưng trong 1 triệu người mới có một người có: Pháp thuật. Và ngẫu nhiên (theo cậu là tất nhiên) là cậu là 1 trong số những con người ít ỏi mang trong mình dòng máu ấy.

Toà cao ốc dần hiện lên trong tầm mắt cậu, cậu đứng trước cửa thang máy dậm chân theo điệu nhạc câu ngân nga trong mồm. "Tinh" tiếng thang máy vang lên và chiếc cửa cũng từ từ mở ra, đút tay vào túi quần đủng đỉnh bước vào, bấm số 33 và đóng cửa thang máy nhưng có một tiếng hét vang lên: "Ahhhhhhhh......" Cậu nhíu mày để nhìn cho rõ và trước mắt cậu... Chính là chàng trai vừa nãy! Cậu ta cũng học ở đây?!

Anh kịp giữ được thang máy mà nhảy một phát vào. Cậu giật mình, anh cúi xuống quẹt giọt mồ hôi chảy dọc thái dương anh:

-Phù, may quá, kịp rồi.

Rồi anh quay sang bên cạnh thấy Thiên Bình, anh ngạc nhiên:

- Cậu là cậu con trai vừa nãy!

Đâu đó trong Thiên Bình kêu "Rắc" cái do nghe thấy từ "cậu con trai" Anh không mấy chú ý đến cái khuôn mặt trắng bệch của cậu mà đưa tay ra nhe răng cười:

-Tôi là Hoàng Nhân Mã, còn cậu?

Cậu đành bỏ qua cái đám mảnh vỡ trong cậu mà bắt tay anh:

-Thiên Bình, Nguyễn Thiên Bình, 18

-Uwaaaaa!!!! Thật không ngờ là ta bằng tuổi đấy!

Okay, ấn tượng đầu tiên của cậu về con người tên Nhân Mã này là "Ồn ào" chỉ có trùng tuổi thôi mà ồn ào không chịu được!

-Anh.... Cậu không bấm nút à?

Rồi cậu chỉ ra các nút bấm số và bảng điện tử đã hiện lên đến số 27

-Ahhhhhh!!! Tôi quên mất!!!!

Rồi anh ta nhìn hoảng cả lên. Cậu thở dài, sau đó thấy anh ta bỗng dưng im bặt một cách bất bình thường, cậu nghiêng đầu hỏi:

-Sao thế?

Anh ta từ từ quay đầu ra đằng sau, nhìn chằm chằm vào cậu (và cậu có cảm giác có cả tiếng "cạch cạch" giống tiếng kêu của cái cổ con robot khi chúng bị thiếu dầu. Ớn lạnh...) nhào vào ôm cậu và tim cậu gần như đã bắn ra ngoài:

-Hú hú!!! Chúng ta chung lớp đấy!!!!

-Ờm, rồi.... Tôi hiểu rồi.

Và khi bảng điện tử hiện lên số 33, nó kêu "Ting" và khi cửa mới mở ra, tay cậu đã bị nắm chặt bởi Nhân Mã và anh phóng với tốc độ bàn thờ (Theo đúng nghĩa đen...) Đứng trước chiếc cửa gỗ Nhân Mã mắt sáng hơn sao còn Thiên Bình cố không cho mình nôn ra...

Cậu khó nhọc nhìn anh:

- Anh... Ma pháp của anh là "Tốc độ" à?

Nhân Mã nhìn Thiên Bình một lúc rồi nhe răng ra cười:

-Nope (không), ai lúc đầu cũng sẽ nghĩ vậy nhưng không phải. Sức mạnh của tôi là "trọng lực"

-"Trọng lực"?

Thiên Bình thắc mắc như để đợi cậu trả lời lại từ Nhân Mã

-Yep! Là "Trọng lực", nãy cũng là do tôi tự giảm cả trọng lượng của tôi và cậu nên tôi mới có thể kéo cậu nhanh thế.

Thiên Bình thôi không thắc mắc nữa mà đẩy cánh cửa to gấp mấy lần mình ra mà bước vào.

Thiên Yết đang cười nói và "tám" đủ chuyện từ trên trời xuống dưới biển cùng Ma Kết thì thấy có người vào liền chạy nhào ra khiến cho Ma Kết có chút hụt hẫng nhưng cũng chấp nhận.

-Hai người tên gì? Bao nhiêu tuổi vậy?!

-Ahhhhh!!!!

Thiên Bình lần nữa giật nảy mình, hôm nay cậu cảm giác như cậu bị giảm mất mấy trăm năm tuổi thọ ấy. Thiên Yết biết là mình đã làm người ta đau tim liền chờ cho Thiên Bình ổn định nhịp tim đập và hơi thở rồi mới chờ người ta mở lời trước:

-Thiên Bình, Nguyễn Thiên Bình, 18

-Vậy là anh rồi ha? Em đây 16.

Cậu nhe răng cười, Nhận Mã thấy thế liền nhảy xổ lên trước Thiên Bình:

-Hoàng Nhân Mã, 18, Yo!

Cậu cũng cười cười đáp trả. Và rồi hai người nói tiếng ngoài hành tinh?! Nói chung là người ngoài nghe sẽ không thể hiểu được...

Thiên Bình nhìn thấy Ma Kết liền đi ra chào một tiếng. Ma Kết thấy thế cũng chỉ nhẹ cúi đầu đáp trả lại. Thiên Bình ngầm đánh giá còn người này có vẻ khá là trầm? Mah, nói chung là đỡ đau đầu hơn tên Nhân Mã kia.

Ma Kết khúc khích cười, Thiên Bình thấy lạ liền hỏi:

-Sao vậy?

-Anh có vẻ như không có cảm tình với anh chàng tên Nhân Mã kia?

Thiên Bình ngạc nhiên:

-Cậu biết?!

-Ừm, một chút

Nói rồi cậu lại lôi quyển sổ và chiếc bút chì đã sớm mòn đầu. Lại vẽ một cái gì đó. Hình như là đang cố hoàn thành bức tranh vừa này nhưng khuôn mặt cậu bé còn lại vẫn để trắng...

o0o

Nguyễn Thiên Bình

Nhỏ nhắn, ghét ồn ào những lại thích ai đó

o0o

Hoàng Nhân Mã (ko tìm đc tóc đỏ vàng ;;-;;)


Tăng động, vui vẻ

o0o

Furuto : Thi, thi, lại thi, ta hận ngươi ;;-;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro