Vô tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô tình

----------------------------------------------

By Rio Takeuchi

One short^"^

Sumary:

Tất cả đã không còn là gì nữa...Chỉ bởi lẽ người quá vô tình...!!

-------------------------

Trời thu lành lạnh,2 người con trai đi dưới những tán cây to,lá vàng trải dài chân họ

-Lạnh...-Người con trai thấp hơn rên rỉ

-Em khoác áo vào nhé...-Người còn lại đưa cho câu cái áo của mình

-Sao anh lại gọi em ra đây vậy?Để lần sau nói được không?-Cậu ngây thơ mở mắt nhìn anh.

-Chúng ta chia tay nhé...

-Hả?-Cậu chưa tin vào tai mình

-Anh nói chúng ta chia tay nhé,anh đã quá chán chuyện này rồi-Người con trai cúi mặt xuống đất

-Anh...anh nói dối,anh sẽ không nỡ làm thế đâu-Giọng cậu run run

-Cuộc tình này là 1 sai lầm ngay từ khi nó vừa bắt đầu-Anh ngừng lại rồi tiếp tục nói như muốn kết thúc nhanh chuyện này-Anh không muốn dấn sâu vào chuyện này nữa

-Anh là đồ tồi-Cậu nấc lên rồi quay người bỏ chạy

Gió...gío mang những gió lá vàng đem thả vào người anh...nhẹ nhàng...
Anh ngước mặt lên nhìn trời...bầu trời hôm nay sao xanh thế...

Giá như...giá như em có thể hận anh...
Xào xạc...xào xạc...

-Giá như anh có thể quên em...

Hình như anh đang khóc...những giọt nước mắt đang dần bị gió thổi bay...

-Anh xin lỗi...

Rì rào...rì rào...rì rào...Gió...
Xin lỗi ích gì,tất cả đều đã muộn màng...

Mẹ cậu đã đến van xin anh,rồi người nhà anh cũng thế...Khuyên nhủ...van xin...cầu khuẩn...
Họ đâu hiểu...họ không thể hiểu...

-Anh không muốn...không muốn-Anh quay người định chạy theo cậu nhưng chút lí trí còn sót lại đã giữ chặt chân anh.

Gió...sao người nỡ vô tình...

-Điều này tốt cho cả nó lẫn cháu.Nếu được...thì xin cháu hãy đi tìm 1 đứa con trai khác đi.

-Bác à...

-Xin cháu đấy,xin hãy tha cho nó...

Xin?Tha cho em ư?Liệu rằng anh có thể...
Cười...nụ cười điên dại...
Anh đang cắn chặt môi...Khóc à...
Gió sao cứ vô tình thế...

----------------------------------

10 năm sau...ồn ào...tấp nập...
Con người đứng lặng cùng gió thưở nào rồi cũng sắp lên xe hoa...
Anh yêu người đó chứ...bất hạnh hay hạnh phúc đây...
Này anh ơi,trong ngày vui này anh có nhớ đến 1 người,1 người con trai đã yêu anh cuồng dại...
Đừng vô tình...

-Chúc mừng anh đã lấy vợ-1 người con trai đến bắt tay anh

-Câu là ai vậy?

-Anh không nhận ra em sao?

-Không...tôi không quen cậu...

-Thật chứ...Anh nói thật lòng đấy à...

-Đúng vậy.Rốt cuộc cậu là ai?

-Vậy là tốt rồi...Chúc anh hạnh phúc nhé-1 nụ cười buồn hiện lên trên khuôn mặt cậu

Quay lưng đi,anh bước tới đứng kế bên người chỉ ít phút nữa sẽ là vợ anh.

-Ai vậy anh?

-1 người anh không...-Anh ớ người ra-Là em à...lẽ nào...

Ngó xuống dưới,anh nháo nhác tìm hình bóng thân quen đó...
1 bàn tay giơ lên...Mỉm cười...

-Anh quên em là tốt rồi...Chúc anh hạnh phúc...

Gió 10 năm trước ào ào thổi tới...Lá vàng rơi rụng đầy chân...
Ai đó đang khóc...

-Sao em lại ở đây?Vì sao em lại khóc?

-Còn anh?Còn đám cưới?Sao anh lại ở đây?

-Anh không biết...Anh xin lỗi...

Anh giơ tay ra,1 bóng người lao vào lòng anh...Hình bóng quen thuộc,hơi thở mà 10 năm rồi anh mới gặp lại...
Nhớ ra chưa...con người anh yêu thương nhất...người anh có thể hi sinh chính bản thân mình...
Nóng hổi...ấm áp...cậu đang đứng trước mặt anh...

-Anh xin lỗi...

-Vì sao?Em mới là người cần xin lỗi.Sao ngày hôm đó anh không nói sự thật...

-Anh nghĩ rằng chuyện đó sẽ tốt cho em

-Ngốc.Buông em ra...

-Không đâu,anh sẽ không bao giờ buông em ra nữa...

Cười...Gió đang thổi...Có 2 con người đang nhìn nhau mỉm cười...

-Em phải đi rồi...tạm biệt anh...

Gặp lại rồi...Những chiếc lá,những ngọn gió 10 năm về truớc...
Tai nơi này họ đã chia tay...Vô tình quá...
10 năm sau...gặp lại rồi...Anh đã gặp lại được người thương...
Trời đẹp thật...

-Tại sao chứ?Tại sao...

Vẫn ai đó đang khóc...
Anh nằm dài trên đám lá vàng mục...Chiếc điện thoại lăn lóc bên cạnh...

-Ta xin lỗi cháu...Nó chết rồi...Đáng lẽ ta phải cho cháu gặp mặt nó giây phút cuối...

Gió...vẫn cứ thổi...

-Vẫn như 10 năm về trước,em lại bỏ anh 1 lần nữa...

-...

-Hay chính anh đã tự rời bỏ giấc mơ đẹp nhất đời mình...

-...

Vì sao thời gian lại quá vô tình...
Sao không cho anh được gặp lại em nhỉ?
Chỉ 1 lần...1 lần cuối thôi...Cầu xin người đấy...

-Tạm biệt anh...Chúc anh hạnh phúc...

Ào...gió và lá đang phủ đầy trên cơ thể người nào đó...
Khóc đi...nếu có thể vơi bớt nỗi đau..
Vô tình...

----------------------------
Khó hỉu quá,đến mình còn thấy khó hỉu nữa là...T"T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro