tiếp chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua lần bỏ nhà ra đi ấy, tôi thu được một bài học sống động, tươi rói, chính là "Hiểu đồ ăn mới xưng bậc anh hùng!" Từ đó tôi giác ngộ triệt để, đầu óc ngu si không cần xoắn, lấp đầy cái bụng mới là quan trọng nhất!
Xếp thứ nhất, khá lắm thì nhất toàn khối, giỏi hơn là lấp toàn trường, giỏi hơn nữa nhất toàn quốc, nhưng trên giấy khen sẽ không bao giờ ghi bạn là " Đệ nhất siêu đẳng", hay " Thiên hạ đệ nhất không đối thủ", cũng chẳng vì thi đứng đầu bảng mà được ăn miếng chân giò to nhất.
Nói vậy mới thấy, xếp thứ nhất quả thật lỗ vốn.
Mà Trình Dịch lại đúng kiểu lớp trưởng"luôn luôn xếp thứ nhất. "
Lần đầu tiên gặp cậu là năm tôi học lớp bốn. Hôm đó, tôi và Bưởi đến phiên trực nhật, hai đứa đứng đập cái lau bảng ngoài hành lang, nô đùa ầm ĩ, thổi bay phấn vào mặt nhau. Nhân lúc có cơn gió thổi qua, tôi cầm cái lau bảng lên vỗ bồm bộp loạn xạ, gió ôm trọn bụi phấn, phủ trước mặt một màn sương trắng xóa mịt mù.
Chính vào khoảnh khắc ấy, Trình Dịch bước xuyên qua màn sương, hệt như thước phim quay chậm trong phim điện ảnh, ánh mặt trời soi rọi từng hạt bụi phấn trở nên óng ánh trong suốt, vây quanh người cậu.
Là da trắng ngần, đôi mắt đen sáng ngời, cặp mi dài hơn cả mi con gái, sống mũi cao thẳng, mặc dù có phần thanh tú, nhưng nhờ đôi lông mày làm nền lại toát lên vẻ khí khái ngút trời, môi đỏ hây hây, góc cằm hoàn hảo, y sì đúc một cực phẩm thiếu nam trong manga.
Đáng tiếc, dường như ấn tượng đầu tiên của shota về tôi không được đẹp lắm.
Cậu cau mày, nắm tay đưa lên miệng, ho húng hắng.
"Mình...mình xin lỗi!" Tôi hoảng loạn xin lỗi, định lấy tờ khăn giấy đưa cậu, nào ngờ mò mãi trong túi váy đồng phục chỉ lôi ra được một mẩu giấy vệ sinh nhăn nhúm.
Cậu càng cau mày hơn.
Bàn tay tôi nắm chặt mẩu giấy vệ  sinh, lúng túng chìa ra giữa tôi và cậu.
"Tránh đường." Cuối cùng cậu mở lời.
Tôi vội rụt tay lại, đứng tránh sang một bên.
Cậu sải bước băng qua, tôi thấy dòng tên thuê trên ngực cậu - Trình Dịch.
Chẳng phải một khởi đầu hoa mỹ gì, chỉ có bụi phấn bay lơ lửng khắp trời, vào một chiều đầu hạ bình thường, tôi như bị sét đánh, phải lòng cậu.
Con gái, một khi gặp ai đó, thích họ rồi, sẽ làm những công việc ngốc nghếch.
Thôi được! Ít nhất thì tôi làm thế!
Bằng không, sao tôi lại viết tên cậu nhỏ xíu vào góc sách giáo khoa, lề vở bài tập; hễ nghĩ tới cậu liền bất giác cười ngơ ngẩn; chuông reo báo vào lớp vẫn còn quẩn quanh gần lớp cậu, len lén ghi lại thời khóa biểu cùng mỗi hoạt động ngoại khóa cậu tham gia, sau đó vờ như vô tình đụng mặt dưới sân trường.
Tôi còn bám đuôi cậu về nhà, biết được cậu nuôi một con chó đen cực kỳ hung dữ. Có lần bị phát hiện, con chó lao bổ tới tôi, Trình Dịch không chút mảy may định sắm vai anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ ung dung đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt nửa cười nửa không,nhìn con chó nhỏ dãi từng bước ép sát tôi như chờ xem kịch hay, tôi sợ đến mức gào bố khóc mẹ bỏ chạy mất dép, từ hôm ấy không đến nhà cậu nữa.
Trình Dịch đảm nhận vai trò đệm nhạc cho dàn hợp xướng của trường.
Để có thể hằng ngày dang chính ngôn thuận gặp cậu, một đứa đến nốt nhạc còn chưa thuộc hết, cộng thêm chuyên hát sai nhạc như tôi đã dũng cảm đăng ký vào dàn hợp xướng.
Dàn hợp xướng kỷ luật rất nghiêm, trước giờ thể dục buổi sáng từ thứ Hai đến thứ sáu đều phải tập luyện, trước mỗi giải thi đấu, ngay cả ngày nghỉ cũng phải tới trường luyện hát.
Trình Dịch có thói quen đến sớm tập đàn.
Nói là tập đàn, nhưng cậu thường đánh những bài ngoài danh sách tập hát, càng bất ngờ hơn, đó hầu hết đều là những ca khúc Âu Mỹ thịnh hành.
Mỗi buổi sớm, chỉ vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ trước khi thầy cô bạn bè tới, cậu đánh đàn, còn tôi ngồi một góc đọc sách, ăn sáng, ngắm trộm cậu, cảm giác chẳng còn gì có thể hạnh phúc hơn niềm hạnh phúc này nữa. Như thể bị tiếng đàn của cậu bỏ bùa mê, tôi biến thành chú chuột lẽo đẽo chạy theo người thổi sáo trong chuyện cổ tích, bất kể mưa gió bão bùng, dù cho cảm lạnh sốt cao, một phút trước vẫn còn nằm rên rỉ trên giường, một phút sau, đôi chân đã không chịu nghe lời lao thẳng tới phòng luyện hát.
Hôm ấy, mưa phùn lất phất bay, khi tôi tới phòng tập của dàn hợp xướng, Trình Dịch đã ngồi đàn một bản nhạc, giai điệu nghe có vẻ bi thương, nhưng khuôn mặt cậu lại phảng phất nụ cười, nét mặt dịu dàng thư thái.
"Bài này tên là The Rose." Cậu có vẻ xúc động, còn khẽ ngân nga.
Oa! Lần đầu tiên Trình Dịch chủ động bắt chuyện, lại còn hát cho tôi nghe nữa.
Nhưng, đứa bình thường mau mồm mau miệng, thao thao bất tuyệt, khéo ăn khéo nói là tôi, chẳng ngờ giờ phút này lại câm như hến.
"Ừm." Tôi nuốt nước miếng, mặt nóng bừng, cổ họng đau rát.
Bỗng cậu tiến tới, đưa tay sờ chán tôi. Cái mát lạnh từ lòng bàn tay cậu truyền tới khiến tôi giật mình, bất giác rụt cổ lại.
"Cậu bị cảm à." Cậu khẽ nhíu mày.
"Ha ha, tớ có cảm đâu, tớ khoẻ lắm..." Tôi lè lưỡi.
Cậu cởi áo khoác ngoài, choàng lên người tôi:" Hôm nay trời sẽ mưa suốt đấy, lạnh lắm, mai trả tớ cũng được. "
Trên áo khoác vẫn còn lưu hơi ấm của cậu, dường như vương vất cả hương sả chanh thoang thoảng, thanh mát mà ngọt ngào.
"Cảm ơn cậu." Tôi cười ngây ngô.
"Việc nên làm mà. " Cậu liếc tôi, mặt tỉnh bơ," Sắp thi đấu rồi, cẩn thận đừng lây bệnh cho người khác. " Giọng điệu lạnh nhạt, nói đoạn, lại quay về ngồi trước cây đàn piano.
Cái con người này sao lại kì cục đến như vậy, nói mấy câu dễ nghe thì chết à?
"Trình Dịch!"
Một giọng con gái vui tươi trong trẻo vang lên, cậu ngẩng đầu nhìn.
Lý Tuyết Nhi xuất hiện trước cửa phòng tập, tung tăng đi tới trước piano,thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay thon dài gõ lên phím đàn một chuỗi những nồt nhạc.
"Vừa nãy cậu đàn bài này đúng không?" Cô nàng nhìn cậu cười khúc khích.
"Ừ" Cậu mỉm cười đáp lại.
Lý Tuyết Nhi, giọng ca chính bè cao, lớp trưởng lớp B.
Gì thế này? Nữ phụ xấu xa xuất hiện nhanh như vậy sao!
Tôi mân mê áo khoác của Trình Dịch,túi trong ngực áo có vật gì cứng cứng, lấy ra xem, chàng trai trên tấm thẻ học sinh mỉm cười nhìn tôi.
Tôi nảy ra ý đồ xấu xa, lấy trộm thẻ học sinh của cậu, cất dưới đáy hộp bút, vùi lên đủ loại bút màu, hệt như chôn vùi một bí mật nào đó. Tôi không nói với cậu, thật ra hôm đó tôi cũng mang theo áo khoác, có điều đã giấu trong tủ đồ. Nhìn cậu cả ngày co ro run rẩy chốc chốc lại đưa tay hà hơi, tâm trạng tôi vô cùng khoan khoái!
Hôm sau, tôi trả áo khoác cho Trình Dịch, cậu cầm lấy lục túi áo trong, hỏi tôi:"Vương Hiểu Hạ, cậu có thấy thẻ học sinh của tớ không? "
"Thẻ học sinh nào cơ?" Tôi giả ngây giả ngô.
"Lạ thật, rõ ràng mình đã nhét vào túi áo khoác, sao lại không thấy đâu?"
"Có chắc cậu đã nhét vào túi áo khoác không? Không chừng cậu nhét vào chỗ nào khác rồi quên, hay là đi loanh quanh tìm xem?"
"Tớ đâu suốt ngày quên này quên kia như cậu, tớ nói để trong túi áo khoác thì chắc chắn để trong túi áo khoác!" Cậu lườm tôi lại hỏi:" Cậu không thấy thật hả?"
"Không!" Hoá ra tôi mới chính là nữ phụ xấu xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro