Quyển 1: Sa hải- Hoang sa quỷ ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

Sự việc xảy ra một năm sau câu chuyện của Tàng Hải Hoa.

Một. Nữ tác giả Lam Đình cùng bạn thân Thao Thao đến sa mạc Badain Jaran, đi theo hướng dẫn du lịch đến một khu vực thần bí- Cổ Đồng Kinh. Ở nơi đó đã xảy ra một số việc kỳ quái, trong đó là những tấm ảnh lấy Thao Thao làm tiêu điểm lại không có Thao Thao. Sau khi trở về không lâu, người bạn thân là Thao Thao tự sát, Lam Đình hoài nghi có liên quan đến Cổ Đồng Kinh, quyết định quay lại tìm hiểu chân tướng, sau khi nói chuyện với tôi lập tức đi suốt đêm quay lại nơi đó.

Hai. Thiếu niên Lê Thốc vì muốn tránh bị cha đánh chửi lại muốn trốn học vài ngày. Giữa đường lại bị một người thần bí đánh ngất. Người thần bí kia rạch lên lưng Lê Thốc một đồ hình kỳ quái, cũng nói xin lỗi. Lê Thốc ở bệnh viện đã quen biết nữ bác sĩ Lương Loan, sau đó khi ở khách sạn gặp Vương Minh cũng đã biết thân phận của người thần bí kia. Vương Minh chuẩn bị dùng biện pháp mạnh- chích điện để xem đồ hình sau lưng Lê Thốc. Lương Loan cùng Lê Thốc chạy trốn. Trên đường về nhà, Lương Loan nói cho Lê Thốc một số chuyện. Khi bọn họ cuối cùng cũng đến nơi, lại "kinh ngạc" phát hiện Ngô Tà đã sớm chờ ở đó....

Ba. Ngô Tà dùng tên giả Quan Căn, đưa Lê Thốc vào sa mạc Badain Jaran, nói là vì bí ẩn về thân thế cố nhân và nữ tác giả mất tích. Ở nơi này, Lê Thốc bất ngờ phát hiện một nữ ảnh trên cồn cát cùng một Ngô Tà khác.....

Sa hải 1- Lời dẫn (nhất)


Tôi quen biết Quan Căn ở trong một lần tiệc trà trên bờ biển, nội dung tiệc trà tôi đã hoàn toàn quên mất, chỉ nhớ đó là một diễn đàn về ngọc phỉ thúy, nội dung vô cùng buồn chán, tôi cũng không phải là người đam mê phỉ thúy, thu thập loại vật này chỉ là đơn thuần bỗng nhiên nổi hứng thú, cho nên khi tiệc trà tạm dừng liền chạy ra ngoài, lúc đó những người lén chạy ra ngoài như tôi cũng không ít, một người trong đó chính là anh ta .

Hai chúng tôi ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, chúng tôi mới phát hiện lẫn nhau đối phương đều là người sáng tác, chỉ bất quá tôi hiện tại đã đổi nghề làm xuất bản, mà anh ta vẫn còn tiếp tục với công việc này.

Lần đó trò chuyện rất ăn ý, đại khái là bởi vì chúng tôi đều có nhiều chuyện giống nhau, giống nhau không có thời niên thiếu tươi sáng, gặp phải những cảnh bất đắc dĩ như nhau, nếu nói hai người có hạnh phúc tương đồng không bằng hai người có gian khổ tương đồng, có thể sinh ra đồng cảm, chúng tôi rất nhanh bắt đầu thổ lộ tâm tình.

Đương nhiên, tôi cũng không phủ nhận, một nguyên nhân khác là Quan Căn hết sức có mị lực, giơ tay nhấc chân mang theo vẻ thong dong và bình tĩnh khó mà không làm cho người ta sinh hảo cảm. Đáng tiếc tôi không còn là tiểu nữ sinh, loại mị lực này khiến cho tôi thích thú nhưng không thể làm tôi tiến thêm một bước thích anh ta.

Một lần kia lúc chia tay, chúng tôi trở thành hảo bằng hữu. Sau đó anh ta đến Đài Loan, hầu như cách mỗi hai tháng gửi cho tôi điếu chung thiêu (một loại bánh ngọt với trứng, bơ, ....), gửi không biết chán. Đồng thời yêu cầu tôi cùng tần suất gửi cho anh ta bánh đậu xanh Hàng Châu. Chúng tôi mỗi lần đều tận lực đổi nhãn hiệu khác nhau, sau đó trao đổi tâm đắc.

Quan hệ như vậy vẫn giữ vững một năm, làm cho tôi rất cảm động, xã hội hiện tại , có rất ít người có thể cố chấp làm một việc trong thời gian dài như thế, tôi cho là chúng tôi vẫn sẽ duy trì loại giao lưu này lâu dài, thế nhưng, cuối năm đó, đồ anh ta thường gửi lại lần đầu tiên ngừng lại.

Điều này làm cho tôi có chút ngoài ý muốn. Thậm chí tôi đã từng nghi ngờ số điện thoại liên lạc hoặc tên người nhận viết sai, dẫn đến người chuyển phát viên không thể gửi bưu kiện. Vì vậy tháng đó tôi chạy đến bưu điện không biết bao nhiêu lần, đều là thất vọng mà quay về. Tôi hỏi muốn hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, lại phát hiện dù là internet hay điện thoại, đều không liên lạc được với anh.

Tôi vốn cho là anh đang tránh né ồn ào của cuộc sống đô thị và áp lực công việc, cách này là cách thành phần trí thức hiện đại thường dùng , thế nhưng liên tiếp hai tháng, vẫn không có tin tức gì, tôi nghe một người bạn từ Đài Loan đã nghe nói lại, tháng 4 năm đó, anh ta đã đến Đài Loan công tác. Có người thấy anh ra khỏi nhà, thế nhưng không thấy trở về nữa. Lúc đó anh ta đã trả xong tiền thuê nhà mấy tháng. Khi bạn anh ta vào nhà, máy tính đã mở được bảy, tám tháng, nhưng trong phần mềm máy tính không có chút dữ liệu nào cả. Cảnh sát kiểm chứng, máy tính đó chẳng khác nào lúc mới mua. Không chỉ có máy vi tính, tất cả đồ dùng bên trong đều giống như chưa từng được sử dụng.

Nói cách khác, chỗ mà người ta nghĩ anh ta ở và sinh hoạt, kỳ thật anh ta căn bản chưa từng sinh hoạt ở chỗ này.

Như vậy, vì sao anh ta lại vung nhiều tiền như vậy để thuê một căn nhà mà mình không ở. Trong khoảng thời gian anh ta ở Đài Loan rốt cục đã ở chỗ nào?

Không có ai biết.

Đến nay, nơi anh ta đi càng không có chút đầu mối nào. Anh ta cứ như vậy mà biến mất.

Tôi không biết rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì, dù lo lắng lại cảm thấy chẳng có cách nào, với quan hệ giữa tôi và anh, dường như cũng không có nhiều chuyện có thể làm được, chỉ có thể một mặt vừa chú ý tin tức, một mặt yên lặng cầu khẩn cho anh ta. Thời gian tôi còn hỏi thăm tin tức của anh ta, biết được Quan Căn chỉ là bút danh. Tên thật của anh ta vậy mà không có ai biết.

Bất quá, rất nhanh chuyện này đã bị tôi quên mất. Bởi vì dù có ly kỳ thì người này cũng không quá ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi.

Nguyên tưởng rằng sự tình cứ như vậy mà kết thúc, thật không ngờ, nửa năm sau, bỗng nhiên tôi nhận được một cái bọc lớn từ anh ta. Bưu kiện gửi ngay mấy ngày trước, bên trong là 6 hộp lớn điếu chung thiêu và một quyển bút ký vô cùng dày.

Tôi mừng rỡ như điên, lập tức gọi điện thoại cho anh, lại phát hiện số điện thoại đã không còn.

Tôi thấy rất kỳ lạ, cầm lấy bản bút ký. Lúc này, từ trong khe hở giữa những trang giấy, vậy mà rơi xuống vô số hạt cát.

Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy "Sa hải"

Bút ký ghi lại một cố sự về sa mạc, rất khó định nghĩa nó rốt cuộc thuộc về thể loại nào, bên cạnh tôi là bưu kiện, tôi vừa ăn điếu chung thiêu vừa đọc. Sau khi xem xong, tôi đã nhận định, đây đúng là một kiệt tác về bút ký lữ hành, bởi vì khi tôi đọc xong, vậy mà tôi cảm giác được vô cùng khô cạn, giống như ngay cả trong mũi vẫn còn mang theo mùi vị sa mạc

Tôi rất muốn hỏi anh ta, có phải quyển bút ký này thực sự là viết trong sa mạc? Lẽ nào anh ta thực sự đã đến cái sa mạc quỷ bí dưới ngòi bút của anh ta. Thế nhưng đã định trước là không có đáp án.

Như vậy, những hạt cát này là từ đâu mà đến? Chẳng lẽ là từ câu chữ mang đến, từ trong bút ký cát vàng chảy ngược ra ngoài? Hình như tôi chỉ có thể cho là như vậy.

Đây là lần cuối cùng người đàn ông có tên Quan Căn xuất hiện trên thế giới này, sau đó, vô luận là ở bên cạnh tôi hay ở trong phạm vi tôi biết, cái tên này cũng không bao giờ xuất hiện lần nữa.

————————————-

Sa hải 1- lời dẫn (nhị)

Một buổi tối chín năm trước, khu nội trú ở tầng sáu của bệnh viện hạng nhất trực thuộc đại học Bắc Kinh, bác sĩ thực tập đang kiểm tra phòng theo thông lệ.

Thật ra cô đã làm xong công việc kiểm tra phòng bệnh này được một lúc. Sở dĩ vẫn còn cầm bản ghi chép kiểm tra phòng đi đi lại lại là vì tầng này có một bệnh nhân đặc biệt.

Bệnh nhân này họ Trương, khi bệnh nhân này vừa nhập viện, cô đã chú ý đến người này. Bởi vì tất cả thuốc men và trị liệu cho người này đều do chuyên gia phụ trách, trong ngày cũng thường có người tới chăm sóc. Tuy nhiên người đến chăm sóc anh ta có khí chất khác hẳn bình thường, hơn nữa rất thần bí.

Loại bệnh nhân như thế này chỉ là trường hợp đơn giản, không phải là vì bệnh tình quá nặng, tâm tình quá áp lực hay vô cùng lạc quan, cố gắng không suy nghĩ sự việc về sau như thế nào, nhưng mà bất luận là loại nào, trung tâm sự chú ý vẫn là tình trạng bệnh của bệnh nhân.

Bệnh nhân họ Trương này nghi là não bị tổn thương dẫn đến trí nhớ bị tổn hại, tuy nhiên sau những lần khám tổng quát cơ thể anh ta cũng có thể nhìn ra rất nhiều vết thương cũ. Thế nhưng cô phát hiện những người này, bao gồm cả chính bệnh nhân này, vô cùng bình tĩnh với bệnh tình của bản thân, mặc kệ có trao đổi với bọn họ thế nào, bọn họ vẫn giữ tư thái thận trọng dè dặt.

Khi cô giúp bệnh nhân họ Trương làm kiểm tra theo thông lệ, có thể tiếp xúc được cánh tay anh ta. Cơ bắp trên cơ thể anh ta tuy rằng không quá khoa trương nhưng độ dày đặc của sợi cơ đã đến mức không thể hiểu nổi. Cho dù là trên cơ thể vận động viên cũng không có khả năng có mật độ sợi cơ cao như vậy. Đây là một người nhìn như bình thường, không phải quá cường tráng nhưng cơ thể như thế này phải qua huấn luyện mới có thể luyện ra được. Thầy giáo của cô từng giảng, đây có thể được gọi là cơ bắp hình thành bằng ý chí, phải trải qua sự thống nhất vận động cao độ của thân thể và ý thức mới có thể hình thành.

Anh ta là người có kỹ năng thể chất và mức độ tập trung rất cao, cho dù là đang ngủ say, chỉ cần có người tới gần, anh ta đều sẽ lập tức tỉnh lại, đồng thời ngay lập tức lấy lại tỉnh táo.

Để cho cô cảm thấy kỳ quái chính là, người này có hai ngón tay rất dài đến kỳ lạ, không gì so được. nếu không phải định hình từ nhỏ thì tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình trạng này.

Bệnh nhân này trầm mặc ít nói, ánh mắt vì ký ức cản trở mà có vẻ mờ mịt bất lực. Hơn cả lòng hiếu kỳ, Lương Loan đối với bệnh nhân này giống như có một cảm tình kỳ lạ nào đó. Mỗi ngày khi kiểm tra phòng bệnh, cô rất thích đến phòng bệnh nhân này, nhìn anh ta một lần.

Ngày hôm nay cũng vậy, người mập chăm sóc bệnh nhân này không ở đây. Bệnh nhân đang nằm, không biết có ngủ hay không. Cô đi vào phòng bệnh, phản xạ có điều kiện là nhìn bảng tên của bệnh nhân, sau đó đi ra phía trước, muốn kiểm tra đồng tử của bệnh nhân.

Lúc này, bỗng nhiên cô nghe thấy bệnh nhân nói một câu.

Bệnh nhân này có một nếp ngủ kỳ lạ. Không giống người thường có thời gian ngủ một giấc dài, giấc ngủ của anh ta rải rác, thường vào lúc người khác không chú ý, anh ta đã đang ngủ. Giấc ngủ loại này có thể làm cho tinh thần được nghỉ ngơi giữa những lần tập trung cao độ nhưng cũng đặc biệt làm tổn thương đại não con người. Vì vậy khi anh ta nằm viện, bác sĩ phải dùng thuốc an thần với anh ta.

Sau đó bác sĩ phát hiện hiệu quả của thuốc an thần với anh ta cũng không phải là đặc biệt tốt. Phải sử dụng một hỗn hợp thuốc mới từ từ có hiệu quả, đây là biện pháp trị liệu chủ yếu đối với bệnh nhân này.
Trong khi tiến hành phương pháp này, bệnh nhân bắt đầu có giấc ngủ dài, đồng thời bắt đầu nói mê, bác sĩ cho rằng đây là biểu hiện ký ức bắt đầu khôi phục. Tuy vậy lời anh ta nói mê đều không có chút ý nghĩa nào, thậm chí phần lớn là không thể giải thích được.

Chỉ có câu này, bác sĩ thực tập Lương Loan nghe được vô cùng rõ ràng.

Câu nói này mới nghe qua rất kỳ quái, cô suy nghĩ một chút, cúi đầu, lúc này, bệnh nhân này lại lập lại một câu, vẫn vô cùng rõ ràng.

Lúc đó Lương Loan không để ý, nhưng vì bản thân những lời này rất kỳ quái cho nên cô lập tức nhớ kỹ, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Một buổi tối chín năm trước, chuyện này xảy ra lặng yên không một tiếng động, ai cũng không biết câu nói này thiếu sót, làm cho lời giải của tất cả bí ẩn bao phủ sự việc gia tăng rất nhiều trắc trở và mất phương hướng. Một tin tức về hạch tâm của bí mật, cứ như vậy bị người có liên quan năm đó bỏ lỡ.

Con người thường xảy ra biến hóa vào lúc không lưu tâm. Tôi cũng không có nguyện vọng biến thành như bây giờ, thế nhưng, có những lúc là thời gian quyết định của chính mình còn làm cho mình kinh ngạc. Tôi không có lòng dạ sâu xa đi đối mặt với tất cả những gì tôi nên đối mặt, mà bọn họ lại dùng bụng dạ sâu xa thăm dò tất cả của tôi. Biến hóa không phải là mình, mà là ánh mắt người ngoài.——–Ngô Tà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#2018