Chương 20: Đi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Thốc cố hết sức chuyển động đầu, căn phòng này rất bình thường, không bài trí quá nhiều thứ, cảnh vật sau rèm cửa nhìn không được rõ nhưng có thể cảm thấy ánh mặt trời rất chói chang. Màu sắc trộn lẫn làm nó cảm thấy không thoải mái.

Nó cố gắng muốn nói thêm, tiếp tục cãi lại người áo đen, nhưng cơ thể nó quá mệt mỏi, mệt mỏi rã rời ngăn cản tính ương bướng và nổi loạn của nó, cũng làm cho nó thấy phiền.

Nhiều lời cũng vô ích, bây giờ mình còn có thể làm thế nào.

Lê Thốc trầm mặc trong chốc lát, thẫn thờ nhìn rèm cửa sổ, người áo đen cũng không có bất kỳ phản ứng nào, ngồi bên cạnh nó, dường như cũng không muốn nói thêm cái gì, hai người trầm mặc ít nhất hai giờ đồng hồ, Lê Thốc mới nhận ra người áo đen vẫn đang ngồi bên cạnh.

"Ông không cần nghỉ ngơi sao?" Nó hỏi, lúc này phát ra âm thanh đã không còn khó khăn như lúc trước.

"Tôi có thể nghỉ ngơi vào bất kỳ lúc nào và bất cứ nơi nào, giấc ngủ của chúng tôi rất ngắn." Người áo đen nói: "Từ khi 7 tuổi bắt đầu nhận sự huấn luyện đã có giấc ngủ như vậy, thời kỳ đó giống như ở địa ngục vậy."

Vậy ông nhất định chưa từng học qua cấp ba, Lê Thốc thầm nghĩ.

Người áo đen nhìn vào mắt nó, tiến lên sờ trán nó, mở mí mắt nó ra nhìn con ngươi của nó, nói: "Cậu khôi phục rất nhanh." Hắn đứng lên kéo một bên rèm cửa sổ ra, ánh nắng màu cam ấm áp lập tức tràn vào giường bệnh.

Cửa sổ bị ánh mặt trời chiếu đổ bóng xuống rất dài, thì ra là mặt trời chiều.

Khi Lê Thốc thích ứng với tia sáng, nó thấy đây là tầng một, bên ngoài là một sân tập, bên cạnh sân tập là một rừng thông nhỏ, có người đang đá cầu trên sân.

Còn có thể nghe được tiếng đánh bóng rổ ở xa xa, đây hình như là một trường học.

Lê Thốc còn muốn hỏi lại, nhưng nghĩ đến cách người áo đen trả lời lại cố nín lại. Người áo đen nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài, cầm bản ghi chép treo trước giường Lê Thốc lên, trên đó có ghi bệnh trạng của Lê Thốc.

"Lấy lại tinh thần, đầu tiên nói về tình hình hiện tại của cậu, bệnh tình của cậu chắc cậu muốn biết rõ." Người áo đen chỉ cái chân gãy của Lê Thốc: "Nghiêm trọng nhất là đầu gối của cậu, xương đã bị gãy nát, tuy đã nắn lại, tình hình lại tốt hơn tưởng tượng, nhưng đầu gối của cậu sẽ không còn giống như trước kia được nữa, kể cả sức lực, sau này khi huấn luyện về thể lực, tôi sẽ thiết kế bài tập riêng cho chân của cậu."

Lê Thốc gật đầu, mình còn có thể đi, điểm này đã làm nó cảm thấy khá hơn.

"Não chấn động, đã được đề phòng tụ máu não và viêm màng não, bây giờ chắc cậu vẫn còn cảm giác choáng váng, dần dần sẽ biến mất. Xương sọ cậu bị mất một mảnh, người của chúng tôi không biết có thể tìm lại mảnh xương đó hay không, nếu có thể tìm được, khi sức đề kháng của cậu khôi phục chúng tôi sẽ trực tiếp gắn trở lại, nếu như không tìm được thì chỉ có thể dùng titan. Tuổi của cậu không lớn, không biết xương sọ của cậu có tiếp tục sinh trưởng hay không, nếu có thì vài năm sau có thể cậu sẽ phải làm lại, nếu không đại não sẽ biến dạng."

Lê Thốc sờ sờ đầu, trên đầu nó bị chụp một cái giống như túi lưới để cố định, không sờ được vết thương, nhưng nó tưởng tượng trên sọ mình có một cái lỗ, thò vào có thể đụng đến óc mình, nó không khỏi cảm thấy khó chịu.

"Miệng vết thương chỉ có 4.5 cm, vừa được phẫu thuật đặt đường tiêu chuẩn, cậu không cần lo sợ, chỉ là một lỗ nhỏ, tuy nhiên xét đến chuyện cậu cần làm, tôi sẽ bảo họ chuẩn bị kỹ thuật tốt nhất để đề phòng. Người áo đen nói: "Còn về da thịt bị rữa nát, tất cả có ba mức, tám mươi sáu chỗ, tuy không phải vết thương trí mạng nhưng có ảnh hưởng đến mĩ quan, chúng tôi sẽ xử lý những vết sẹo trên da, làm phẳng những vết sẹo đó đi, da của cậu bị thương tập trung ở phần lưng bên trái và phần eo, sau khi tẩy sẹo, chúng tôi sẽ xăm đè lên những vết sẹo đó cho cậu."

Mẹ nó! Lê Thốc bắt đầu nghe không hiểu, thầm nghĩ đây là cái trò gì.

"Tôi chết cũng không xăm mình." Lê Thốc nói. Người áo đen chỉ cười, không tiếp tục đề tài này nữa.

"Nội dung kế tiếp sẽ hơi có áp lực, tôi vốn cũng không muốn nói cho cậu biết như thế này, nhưng cậu đã hôn mê hai ngày. Kế hoạch của chúng tôi đã bị trì hoãn, vì thế tôi phải chấp nhận rủi ro." Người áo đen nói, hắn nhìn đồng hồ trên tay, nói: "Để tinh thần của cậu khôi phục hoàn toàn phải cần 3 ngày nữa, vì thế đợt huấn luyện sẽ bắt đầu vào 3 ngày sau, chương trình học của tuần thứ nhất là tài liệu và lịch sử, tuần thứ hai là quy luật khách quan, tuần thứ ba là kiến thức nền tảng, đây là chương trình học chủ yếu, sẽ được duy trì trong sáu tuần tiếp theo. Nói cách khác, sau chín tuần sẽ tiến hành sát hạch đợt đầu."

Lê Thốc càng lúc càng không hiểu, chờ một chút, sát hạch cái gì cơ?

Người áo đen tiếp tục nói: "Sau cuộc sát hạch cậu sẽ được làm phẫu thuật phục hồi xương sọ, trong ba tuần tiếp theo chúng tôi sẽ kiểm tra sức ép đối với cậu, đó là kiểm tra sự trưởng thành và suy luận của cậu dưới áp lực khác nhau, từ tất cả dấu hiệu trước đó, năng lực chịu đựng sức ép của cậu rất yếu. Sau ba tuần cậu bình phục, chúng tôi sẽ bắt đầu huấn luyện thể chất. Huấn luyện thể chất sẽ duy trì liên tục, mỗi tháng sẽ có một lần kiểm tra đột xuất, nếu cậu được quá 90 điểm, thành tích các hạng mục khác đều đạt tiêu chuẩn thì cậu có thể ra khỏi nơi này, bằng không cậu không thể ra khỏi đây một bước, vì thế cậu nên chuẩn bị học tập cho tốt."

"Tại sao tôi phải học những thứ đó?" Lê Thốc hỏi: "Dựa vào cái gì bắt tôi phải học?"

Người áo đen lật một tấm bảng trắng trên bàn, Lê Thốc mới phát hiện ở đó có đồ vật, vì nó màu trắng hầu như đồng màu với bức tường nên không nhìn ra.

"Thứ chúng tôi muốn không được giữ trong kho tàng của chúng tôi mà phải chờ cậu cùng xuất hiện."

Trên tấm bảng trắng dán một tấm địa đồ Trung Quốc, bên trên là những nét chằng chịt tối thiểu bị đánh dấu vòng tròn ở bốn mươi chỗ, bên cạnh viết các loại chú thích. Chữ rất nhỏ nên thực sự Lê Thốc không nhìn rõ, nhưng chú thích rất dày đặc làm rất nhiều phần địa đồ không thể nhìn rõ.

"Tôi cần đưa cậu theo đến những chỗ này, đem thứ bên trong ra."

"Những dấu này là chỉ nơi nào?"

Người áo đen khoát tay: "Cậu cứ học cho tốt, tự nhiên sẽ biết."

Lê Thốc thầm nghĩ thật là vô nghĩa, nó thực sự không hiểu nổi, qua bao nhiêu chuyện sao sự việc lại phát triển hoang đường đến mức này.

Nó bị lôi vào chuyện này đã trải qua trăm cay nghìn đắng, bây giờ lại bắt nó đi học?

Mình bị bắt đến sa mạc lần thứ hai, chạy gió hỏa thiêu trong sa mạc, bị mưa độc lột da, bị rắn đuổi, được con gái hôn, bị bom nổ trúng, bị thương vỡ đầu, cuối cùng vẫn không thoát khỏi tám chữ: "Học tập thật tốt hướng tới tương lai" sao?

Đây nhất định là đùa giỡn, Lê Thốc thầm nghĩ, có lẽ tư duy của mình có vấn đề, dù sao não mình đang bị chấn thương nghiêm trọng.

Nó nhìn thoáng qua tấm địa đồ Trung Quốc, thở phào một cái trong lòng phiền não và nghi hoặc lẫn lộn.

Người áo đen để tấm bảng xuống cho nó nghỉ ngơi, hắn đi ra khỏi phòng. Lê Thốc quay đầu nhìn qua cửa sổ, thấy hắn gật đầu với một người đi ngang qua, sau đó nó thấy một cô gái xuất hiện trước cửa sổ, liếc nhanh vào cửa sổ một cái, giống như cực kỳ tò mò, rồi nhanh chóng chạy mất.

Cô bé rất đẹp, Lê Thốc ngẩn ngơ, người áo đen lại quay vào cửa sổ nói: "Còn nữa, cậu phải cai thuốc lá, tôi sẽ làm thủ tục cho cậu đến trường dự thính, bọn họ sẽ nghĩ cậu là học sinh trao đổi từ Zambia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro