Chương 4 (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG BỐN

DỌN NGHĨA ĐỊA

(tiếp)

Cuối cùng một tia nắng mặt trời cũng rọi qua tán cây, bất ngờ tạo nên một quầng sáng màu sắc trong nghĩa địa. Tức thì Luce thấy mọi thứ sáng sủa hơn. Cô có thể trông rõ, ngay trước mắt mình chưa đầy mười feet(). Cô nhìn thấy Daniel . . . đang lau dọn ngay bên cạnh Molly.

Trái tim Luce chùng xuống. Mọi thứ như biến mất chỉ còn lại khoảng không trước mắt.

Cô nhìn lên Arriane, cô nàng liền trao cho cô một cái nhìn đồng cảm trước cú choáng này nhưng vẫn tiếp tục lau chùi.

"Này," Luce thì thầm cao giọng hơn.

Arriane đặt ngón tay lên môi nhưng ra hiệu bảo Luce trèo lên cạnh mình.

Chẳng mấy duyên dáng và nhanh nhẹn lắm, Luce nắm lấy cánh tay bức tượng rồi đu người lên trên bệ tượng. Khi đã tạm chắc rằng mình sẽ không thình lình bổ nhào xuống đất, cô mới thì thào hỏi chuyện, "Thế, Daniel với . . . Molly là bạn hay sao?"

Arriane khịt mũi. "Không thể nào, chúng nó ghét nhau thậm tệ ấy chứ," cô nàng nói nhanh rồi dừng lại hỏi. "Nhưng sao lại hỏi thế?"

Luce chỉ tay về phía hai người họ, đang chú tâm vào công việc lau chùi lăng mộ. Họ đứng gần sát nhau, chúi người về phía bàn cào kỳ cọ và nói với nhau gì đó mà Luce ước mong được nghe. "Trong mắt tớ thì họ trông như hai người bạn ấy."

"Là vì hình phạt thôi," Arriane nói dứt khoát. "Phải chia cặp mà. Cậu có nghĩ Roland với cái gã Phiền toái muôn mặt kia là bạn không?" Cô nàng chỉ vào Roland và Cam. Trông họ như đang tranh cãi xem cách nào tốt nhất để lau chùi đôi tượng uyên ương kia. "Bằng hữu chịu phạt cùng không giống bằng hữu trong đời thật đâu."

Arriane ngoảnh lại nhìn Luce, cô cảm thấy mặt Arriane như chảy dài ra dù đã cố hết sức để không tỏ ra bối rối.

"Xem này, Luce, ý tớ là . . ." Cô nàng không vòng vo nữa. "Thôi được rồi, ngoài chuyện cậu làm lãng phí hai mươi phút quý giá sáng nay của tớ thì tớ chẳng phàn nàn gì cậu hết. Thực sự tớ thấy cậu khá thú vị, kiểu mới mẻ. Nói ra thì tớ cũng chẳng biết cậu có mong đợi gì việc thiết lập một tình bạn theo kiểu chuyện-bạn-gái-chúng-mình ở cái trường này hay không. Nhưng để tớ nói cho mà nghe, không dễ thế đâu. Mọi người ở đây là vì họ dính phải mấy chuyện. Tớ đang nói về mấy chuyện kiểu như xin-mấy-viên-gạch-lát hay nộp-phí-vì-quá-năm-mươi-pound(). Hiểu chứ?

Luce nhún vai, cảm thấy ngượng ngượng. "Đó chỉ là một câu hỏi thôi."

Arriane cười khúc khích. "Cậu lúc nào cũng phòng bị thế à? Dù sao, vì chuyện quái gì cậu phải vào đây chứ?"

Luce chẳng có ý muốn kể chuyện của mình. Có khi Arriane đúng, tốt nhất cô không nên cố kết bạn nữa. Cô nhảy xuống và quay lại với việc chọc ngoáy đám rêu bám trên bệ tượng.

Thật không may, Arriane đã gian tà lên âm mưu. Cô nàng cũng nhảy xuống, cầm cây cào của mình ghim chặt cây cào của Luce tại chỗ.

"Oi, kể cho tớ, kể cho tớ, kể cho tớ," cô nàng mè nheo không dứt.

Mặt Arriaen kề sát mặt Luce. Nó khiến Luce nhớ lại ngày hôm qua lúc cúi xuống xem Arriane khi cô nàng bị giật. Họ cũng có cảm tình với nhau đấy chứ? Một phần trong Luce thật muốn kể cho ai đó nghe chuyện của mình. Đó quả thật là một mùa hè dài đằng đẵng, ngột ngạt cùng bố mẹ. Cô thở dài, gục trán xuống cán cây cào.

Cô nghe có vị mặn chát đầy hồi hộp ngập trong miệng mình nhưng cô không thể nuốt trôi nổi. Lần cuối cùng cô kể lại chi tiết chuyện này là khi tòa án yêu cầu. Đáng lý cô nên sớm quên đi chuyện này nhưng Arriane càng nhìn cô chờ đợi, câu từ càng hình thành rõ nét và đẩy đến gần hơn nơi đầu lưỡi cô.

"Một đêm tớ ở cùng một người bạn," cô bắt đầu giải thích, hít một hơi thật dài, thật sâu. "Và chuyện gì đó rất kinh khủng đã xảy ra." Cô nhắm mắt lại, cầu nguyện khung cảnh đó đừng vụt hiện ra dưới mí mắt đen đỏ lẫn lộn của cô. "Có một ngọn lửa. Tớ thì thoát được . . . còn cậu ấy thì không."

Arriane mở miệng ngáp, xem chừng chẳng lấy làm kinh hãi như Luce.

"Dù sao thì," Luce tiếp tục, "sau đấy, tớ chẳng thể nhớ rõ mọi chuyện, làm thế nào nó xảy ra. Những gì tớ nhớ—và nói với thẩm phán, dù thế nào—tớ đoán họ nghĩ tớ bị điên." Cô cố mỉm cười nhưng chỉ nặn ra được sự gượng gạo.

Trước sự ngạc nhiên của Luce, Arriane bóp bóp vai cô. Và sau vài giây, vẻ mặt cô nàng trở nên hết sức thành thật. Rồi sau đó lại quay lại với vẻ lơ mơ bình thường.

"Hình như tất cả bọn tớ đều hiểu nhầm hết thì phải?" Cô nàng lấy tay chọc chọc vào bụng Luce. "Cậu biết đấy, Roland và tớ cũng hay nói chuyện với nhau về chuyện thế nào mà chúng tớ lại không có lấy một người bạn mắc chứng cuồng phóng hỏa kia chứ. Mọi người đều rõ là cần phải gắn một cái mác cuồng thật oai thì mới thoát khỏi mấy trò chơi khăm ở trại cải tạo, đáng giá đấy chứ." Cô nàng gật gù lên kết hoạch. "Roland cho rằng có thể thằng nhóc mới tên Todd làm nhưng tớ đánh cược vào cậu nhiều hơn. Thi thoảng chúng ta nên hợp tác với nhau."

Luce nuốt xuống khó khăn. Cô không phải một kẻ cuồng loạn. Nhưng cô cũng hoàn thành câu chuyện quá khứ của mình; cô thậm chí chẳng thèm lên tiếng bào chữa cho mình nữa.

"Ôi, ôi đợi đến lúc Roland nghe được chuyện này xem," Arriane sung sướng vứt luôn cái cào của mình xuống. "Cậu giống như giấc mơ thành hiện thực của chúng tớ vậy."

Luce há miệng định phản đối nhưng Arriane đã tung tẩy đi đâu mất rồi. Hoàn hảo, Luce nghĩ khi nghe tiếng giày Arriane chạy qua đám bùn. Giờ chỉ còn là vấn đề của thời gian tính bằng phút trước khi câu chuyện du hành quanh khu nghĩa địa rồi đến tai Daniel.

Lại một mình, cô ngước nhìn bức tượng. Dẫu cô đã cào cọ cả đám lớn rêu và bổi, vị thiên thần trông vẫn bẩn hơn bao giờ hết. Cả công trình nãy giờ đều vô nghĩa. Dù sao cô cũng nghi ngờ liệu có ma nào mò vào thăm nơi này không. Cô cũng nghi ngờ cả những kẻ bị xử phạt vẫn đang lau chùi kia.

Mắt cô lại tình cơ rơi trúng Daniel, cậu vẫn đang làm việc. Cậu rất cần mẫn cầm chiếc bàn chải to bản cọ sạch đất bám vào dòng chữ khắc bằng đồng trên một bia mộ. Cậu thậm chí còn xắn hai ống tay áo lên cao và Luce có thể thấy những cơ bắp căng chắc khi cậu gồng lên lau chùi. Cô thở dài—cô đúng là hết thuốc chữa rồi—đứng tựa khuỷu tay vào thiên thần đá cạnh đó để ngắm cậu.

Cậu ấy lúc nào cũng làm việc chăm chỉ thế.

Luce nhanh chóng lắc lắc đầu mình. Cái ý nghĩ đó từ đâu nhảy ra vậy? Cô còn chẳng hiểu nó có ý nghĩa gì. Còn nữa, cô lại chính là người nghĩ ra nó chứ. Đó là câu nói đôi khi hiện lên trong đầu trước khi cô chìm dần vào giấc ngủ. Cô vẫn chỉ luôn lảm nhảm vô nghĩa như thế trong những giấc mơ của mình. Nhưng cô bây giờ, hoàn toàn tỉnh táo.

Cô cần phải làm điều gì đó với nỗi niềm về Daniel này. Cô mới biết cậu được một ngày và rồi, cô thấy mình như trượt vào một nơi xa lạ và lạc lõng.

"Tốt nhất nên tránh xa khỏi hắn," một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng cô.

Luce quay qua tìm Molly, và nhìn thấy con nhỏ trong điệu bộ hệt ngày hôm qua: tay chống nạnh, khuyên mũi sáng bóng. Penn từng nói với cô cái quy tắc kinh ngạc của trường Kiếm và Thánh Giá cho phép xuyên xỏ trên mặt nếu không thầy hiệu trưởng sẽ phải miễn cưỡng tháo miếng kim cương trên tai thầy ra.

"Ai cơ?" cô hỏi lại Molly dù biết câu hỏi thật ngu ngốc.

Molly đảo mắt. "Cứ tin khi tao bảo rằng mày chết cái gã Daniel đó quả thật là một ý tưởng cực kỳ cực kỳ cực kỳ tồi tệ."

Trước khi Luce kịp nói gì, Molly rảo bước đi. Nhưng Daniel—có vẻ như cậu ta đã nghe thấy tên mình—thì đang nhìn thẳng cô. Rồi đi thẳng tới chỗ cô.

Cô biết mặt trời lại núp mình sau những đám mây. Nếu có thể dứt mắt khỏi cậu ấy, cô đã có thể ngẩng đầu nhìn mà tự kiểm định điều đó. Những cô đã không ngẩng lên cũng không thể nhìn ra chỗ khác vì vì lý do nào đó, cô phải nheo mắt lại nhìn cậu. Giống như Daniel có thể tự phát ra ánh sáng làm lóa mắt cô vậy. Một âm thann uể oải vang lên bên tai và đầu gối cô bắt đầu run run.

Cô những muốn chộp lấy cái cào và giả vờ như không trông thấy cậu ta đang tới. Nhưng đã quá muộn để chơi trò lạnh lùng rồi.

"Cô ta đã nói gì với cậu?" cậu ta hỏi.

"Ưm," cô tìm cách thoái thác, nặn óc cố nghĩ ra một lời nói dối hay ho. Chẳng nghĩ ra gì cả. Cô lại bẻ đốt ngón tay.

Daniel chụp lấy bàn tay cô. "Nhìn cậu làm thế thật ngứa mắt."

Luce theo bản năng giật mạnh ra. Bàn tay cậu chỉ mới chạm khẽ và đã khiến cô thấy mặt mình đỏ bừng. Câu nói đó chỉ giống một lời châm chọc đối với bất kỳ ai làm phiền cậu ấy bằng việc bẻ khớp thôi đúng không? Bởi vì khi cậu ấy nói ngứa mắt khi thấy làm vậy như ngụ ý đã từng thấy cô làm thế. Nhưng không thể thế, cậu ấy hoàn toàn chẳng biết gì về cô.

Vậy mà sao cô lại có cái cảm giác trước đây họ từng cãi cọ về chuyện này rồi.

"Molly bảo tôi tránh xa khỏi cậu," cuối cùng cô đầu hàng.

Cậu ta nghiêng đầu sang bên này rồi lại bên kia như đang nghĩ về điều đó. "Cô ta nói cũng đúng đấy."

Luce rùng mình. Một cái bóng xuất hiện, lờ lững trôi trên đầu họ, phủ đen gương mặt thiên thần lâu đến độ hãi hùng. Cô nhắm mắt lại, cố hít thở đều và cầu cho Daniel không thấy có gì kỳ lạ.

Nhưng sự hoảng loạn cứ lớn dần trong cô. Cô muốn chạy. Cô không thể. Sẽ thế nào nếu cô bị lạc trong nghĩa địa?

Daniel nhìn theo ánh mắt cô hướng lên trời. "Gì thế?"

"Không có gì."

"Vậy cậu sẽ làm thế chứ?" cậu ta hỏi, khoanh tay trước ngực như thách thức.

"Làm cái gì?" cô vặn lại. Chạy à?

Daniel tiến một bước về phía cô. Câu ta bây giờ cách cô chưa đầy một foot. Cô nín thở. Cố giữ cho người mình như bình thường, cô chờ đợi.

"Cậu sẽ tránh xa khỏi tôi chứ?"

Cậu ta nói cứ như thể tán tỉnh ai.

Nhưng Luce cảm thấy vô cùng bực bội. Mồ hôi chảy dài trên trán, cô phải lấy hai ngón tay day day thái dương, cố giành lại sự tự chủ, cố thoát ra khỏi vòng kiểm soát của cậu. Cô hoàn toàn không sẵn sàng cho việc bị tán tỉnh ngược lại. Đó là, nếu cậu ta thật sự đang tán tỉnh cô.

Cô lùi lại một bước. "Chắc thế."

"Không nghe cậu nói gì," cậu ta thì thầm, nhướn một bên chân mày và lại bước tới gần hơn.

Luce tiếp tục lùi, lần này xa hơn. Cô gần như đâm sầm vào bệ tượng và còn cảm thấy ngón chân thô ráp của tượng thiên thần chọc vào lưng mình. Cái bóng thứ hai, tối hơn, lạnh hơn sà xuống vút qua họ. Cô thề là Daniel cũng vừa rùng mình giống cô.

Và rồi một tiếng rên rỉ âm vang của thứ gì đó nặng nề khiến cả hai giật mình. Luce há hốc mồm khi phần trên của bức tượng cẩm thạch chệnh choạng phía trên bọn họ, giống như một cành cây đung đưa trong gió. Trong một thoáng, trông nó như lơ lửng trên không trung vậy.

Luce và Daniel đứng đó trừng mắt nhìn bức tượng. Cả hai đều rõ nó đang đổ xuống đâu. Đầu của thiên thần từ từ chúi xuống bọn họ, trông như đang cầu nguyện—thế rồi cả bức tượng tăng tốc ầm ầm lao xuống. Luce cảm thấy tay Daniel lập tức giữ quanh eo mình thật chặt như thể cậu biết đích xác nơi cô đang và sẽ đứng. Tay kia của cậu ôm lấy đầu cô, ấn cô xuống đúng lúc bức tượng đổ nhào qua họ. Ngay chỗ họ đang đứng. Bức tượng nằm đó thành một đống đá đồ sộ—mặt trước ngập trong bùn, đôi chân vẫn còn đứng trên bệ tượng tạo thành một tam giác nhỏ phía dưới, nơi Daniel và Luce đang núp.

Họ thở hổn hển, mũi kề mũi, ánh mắt Daniel đầy vẻ lo sợ. Giữa hai cơ thể và bức tượng chỉ có một khoảng không chừng vài inch.

"Luce?" Daniel thì thào gọi.

Tất cả những gì cô có thể làm là gật đầu.

Mắt cậu nheo lại. "Cậu đã thấy gì?"

Rồi một bàn tay xuất hiện và Luce cảm thấy người mình bị kéo ra khỏi khoảng không dưới bức tượng. Lưng cô cọ phải gì đó và rồi cô ngửi thấy mùi không khí. Cô lại được thấy thứ ánh sáng lung linh của ban ngày. Cả mấy đứa bị phạt đứng tụm lại há hốc miệng trước cảnh tượng vừa diễn ra, ngoại trừ cô Tross, người đang trừng trừng đầy tức giận, và Cam, đang giúp Luce đứng lên.

"Cậu không sao chứ?" Cam hỏi, nhìn khắp người cô một lượt xem có chỗ nào xây xước hay bầm tím không và phủi phủi đám bụi trên vai cô. "Tôi thấy bức tượng đổ xuống và chạy qua cố chặn lại nhưng nó đã . . . Chắc cậu phải sợ lắm."

Luce không đáp nổi. Sỡ hãi chỉ là một phẩn cảm xúc trong cô.

Daniel đã đứng dậy, thậm chí còn chẳng thèm ngoảnh lại xem cô có làm sao hay không. Cậu ta cứ thế mà bước đi.

Quai hàm Luce như rớt xuống khi thấy Daniel bỏ đi, rồi khi quay ra thấy mọi người cũng chẳng bận tâm chuyện cậu ta bỏ đi như thế.

"Em đã làm gì?" Cô Tross nghiêm giọng hỏi.

"Em không biết. thưa cô. Chỉ một phút trước bọn em còn đang đứng đó"—Luce len lén nhìn cô Tross—"ưm, lau chùi. Chuyện tiếp theo em biết là bức tượng tự dưng đổ nhào xuống."

Hải Âu cúi xuống kiểm tra thiên thần đổ nát. Đầu tượng nứt một tường chính kéo từ trên xuống. Cô ấy bắt đầu lẩm bẩm gì đó về sức mạnh của thiên nhiên với chả bức tượng cổ lỗ.

Nhưng một giọng nói thoáng bên tai Luce rồi cứ vương vấn mãi ở đó ngay cả khi mọi người quay lại với công việc. Đó là giọng của Molly, thì thầm, chỉ vài inch phía sau vai cô, "Xem chừng có đứa nào đó nên nghe lời khi tao khuyên bảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dqqwed