chap 3: amnesia vs bravery

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"này, ổn không vậy nhóc!?" barrett giật mình hỏi.

"anh còn đau ở đâu à!?" iris lo lắng hỏi thăm, có vẻ biểu hiện lo lắng của tôi quá nghiêm trọng đến mức họ thấy rõ ràng nữa. tôi không thể khiến họ rối thêm được.

"không-không phải do thương tích hay gì cả... chỉ là..." tôi khua tay liên hồi rồi ôm đầu ngay sau đó, bởi tôi đang tự hỏi tại sao lại có chuyện đầu tôi lại trống không như vậy chứ?! không, đúng hơn là không lẽ nó đã chẳng có gì ngay từ đầu!?

"chỉ là... tôi đang sắp xếp lại những gì mình biết được, kết hợp với những suy nghĩ lúc này, mặc dù câu hỏi không khó nhưng tôi lại không biết đáp n, có lẽ do mới tỉnh dậy ngay sau đó nên điều đó dẫn tới-"

"anh ấy đã ngủ li bì cả ngày sau khi bị thương, thậm chí tony đã nói chuyện với anh ấy trước đó nhưng anh ấy khẳng định là không nhớ..."

"nói ngắn gọn là nhóc này bị amnesia (mất trí nhớ) rồi ~." barrett và iris bàn luận với nhau trong lúc tôi đang ráng bày tỏ suy nghĩ 1 cách vô ích và vòng vèo.

"amnesia là sao cơ?" tôi thắc mắc hỏi họ.

", đừng lo lắng quá về điều đó,chỉ là anh tạm thời mất trí nhớ thôi mà." iris trấn an tôi.

"không thể trách được khi nhóc bị bọn tiểu quỷ đó đập tới chết thế cơ mà, chỉ bị mất trí nhớ còn nhẹ chán ~." barrett góp ý thêm điều iris nói, mình bị đập tới chết ư, nghe tệ thế... cơ mà nhờ không nhớ gì nên cũng không cảm thấy sợ hãi hay bị ám ảnh gì mấy khi nghe điều đó, có lẽ không nhớ gì cũng tốt...

"anh dụi mắt nhiều thế..." iris hỏi khi thấy tôi dụi mắt khá nhiều trong lúc suy nghĩ.

"phải rồi, em quên đưa anh thứ này!" cô bé chợt nhớ ra điều gì đó rồi vội vàng đi lấy vài thứ từ trên kệ sách rồi đặt lên bàn 1 quyển sách với hình ngôi sao trên bìa, nằm phía trên quyển sách là 1 cặp mắt kính. "cái này của anh đấy." iris mỉm cười nói với tôi. tôi phân vân 1 chút rồi cầm cặp mắt kính đeo lên, thật bất ngờ khi tôi giờ có thể nhìn rõ mọi thứ hơn, chứ không phải nheo mắt như nãy giờ...

"mấy thứ này là..." tôi chầm chậm hỏi iris và barrett.

"ha,đồ của nhóc cả đấy, tuy nhiên cái cặp kính thì bị hư nên cô bé này sửa lại như mới rồi ~." ông barrett cười lớn giải thích gốc gác mấy món đồ, vậy mấy thứ này vốn là của mình sao? tôi coi thử sơ sơ quyển sách thì đáng tiếc trong đây không có gì ngoài những trang giấy trắng cả.

"và hiện giờ anh ấy không nhớ gì, sẽ rất bất tiện nếu không đặt cho anh ấy 1 cái tên để dễ nói chuyện." cô bé iris nghĩ ra ý kiến.

"để coi, chắc gọi là gold (vàng kim) vậy, bởi trước khi thấy nhóc này, vùng đó phát ra nh hào quang vàng, đến nhóc tony cũng nói là thấy nhóc ngay sau đó nữa, thế nên ta nghĩ như vậy khá hợp lý." barrett đưa ra ý kiến đầu tiên về cái tên cho tôi, nhưng cái tên gold tôi cũng chẳng rõ được hay không nên thành ra hơi phân vân.

"thế mọi người nghĩ sao về cái tên aurarius, nghe nó được chứ?" cô bé iris liên đưa ra ý kiến về cái tên, aurarius sao?

"aurarius?" ông barrett thắc mắc về cái tên đó.

"aurarius là gold trong tiếng la tinh ấy mà, nếu anh không thích thì chúng ta cùng nghĩ xem cái tên khác vậy." iris bẽn lẽn cười giải thích cho tôi ý tưởng của cái tên đó, thay vì chọn cái tên khác, tôi liền nói.

"vậy chắc từ nay tôi sẽ là aurarius vậy." tôi khảng khái đưa ra câu trả lời.

"hah, chịu cái tên đó ngay luôn ?" ông barrett cười lớn trước câu trả lời của tôi, tôi bèn nói tiếp. " vì cái tên đó nghe có vẻ ngầu!"

"nếu anh thích cái tên đó thì tốt quá." iris mừng rỡ khi tôi chọn cái tên ấy.

"được rồi, giờ lo dùng cho xong bữa đi đã nhóc aurarius!"

", vâng!" barrett nhắc nhở tôi nên quay lại tập trung chuyên môn sau 1 lúc quên béng.

---10 phút sau---


"giờ nhóc aurarius là trẻ vô gia cư thì thấy thế nào nếu muốn ở tạm nhà của lão già này?" ông barrett thẳng thắn đưa ra ý lời đề nghị cho tôi, hay nói đúng hơn là 1 ơn huệ không nhỏ cho 1 kẻ không có gì trong tay lúc này, chưa kể ông ấy cũng không nhận được lợi gì từ đó cả!

"nhưng... như vậy không phải là cháu đã làm phiền ông quá nhiều sao..." tôi lo lắng và đầy do dự hỏi, bởi tôi sợ như thế là đòi hỏi quá nhiều. với người ta cho và nhận là chuyện tất yếu, trong tình thế này tôi là người nhận nhưng lại không có khả năng cho, như thế thì không khác gì gánh nặng cho người khác cả...


"hah, còn nhỏ như vậy mà đã cả nghĩ thế cơ à?" ông barrett cười khả trước biểu hiện của tôi, song không hề châm chọc, ông ấy vỗ vai tôi mà nói. "nếu muốn thì nhóc có thể phụ ta việc vặt, như vậy là coi như ta đã nhờ nhóc, đổi lại nhóc có thể ở lại nhà ta, thế nào?"

lời ông ấy nói đúng với những gì tôi đang lo lắng, song tôi vẫn chưa biết đáp lại sao cho phải...

"nếu anh lo lắng khi không biết phải làm sao, thì chỉ giúp người khác khi họ gặp khó khăn, cũng giống như hiện giờ là được." iris ân cần nói với tôi, nói với tôi 1 điều gì đó không phải 1 cô bé cỡ 10 tuổi có thể dễ dàng nói được. mặc dù là vậy, không hiểu sao những lời đó khiến lòng tôi cảm thấy tuy lạ lẫm nhưng chân thành...

"thật sự...cảm ơn... mọi người..." tôi xúc động bày tỏ sự biết ơn của mình đối với họ, 2 người xa lạ đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cứu mạng tôi, cho tôi 1 nơi ở, và thậm chí tặng tôi 1 cái tên nữa, như thể họ đang trao cho tôi cả 1 cuộc sống mới vậy. nó khiến lòng tôi từ lúc nào đầy suy nghĩ và lo lắng, giờ lại tràn đầy sự ấm áp và yên bình khôn tả...

("Hah, nhóc khách sáo quá nh? Đừng suy nghĩ gì nhiều, c làm theo con tim của mình là đưc!"Barrett nói tôi với chất giọng đầy tự hào.

"Vâng, đã rõ!" tôi gật đầu đáp.

"Anh Aurarius t gi c lên nhé, cần gì xin c ghé qua tiệm của em, gi em xin phép." Iris nói lời chào tạm biệt rồi rời vãy tay rời đi, tiệm của em ấy sao?

"À, con bé vốn là ch tiệm potion của làng ấy mà, cũng gần với ch của ta nên nếu nhóc muốn có th ghé qua cũng đưc."

Ông Barrett giải thích ngay điều mà tôi đang thắc mắc, ông ấy nhanh trí thật.

"Đáng n thật..." Tôi trầm trồ trước điều mà một cô bé nhỏ như thế có thể làm được.

"À, mà cháu muốn tham quan ngôi làng, liểu có đưc không?"

Tôi hỏi ông Barrett điều tôi muốn làm lúc này, bởi đang ở nơi xa lạ, thế nên tôi cũng muốn biết thêm xung quanh nơi mình sẽ sống.

"Nếu thấy kho hơn rồi thí c quẩy đi nhóc!"

Ông Barrett vui vẻ đáp. Rời căn nhà gỗ của vị blacksmith to lớn ấy, xung quanh tôi rất nhiều rừng cây dưới bầu trời nắng ấm, cứ như bao quanh đây là cả một khu rừng vậy.

"Chào mừng nhóc đến với làng Sherwood!"

Ông Barrett nói lớn như thể chào đón tôi, xem ra ngôi làng này vốn nằm trong rừng nhỉ, thật thú vị?

"Ngôi làng này thuộc đông nam của England, còn tận phía nam t đây đi xe ngựa khoảng hơn nửa ngày đường là đến đưc th đô Camelot."

Barrett giải thích cho tôi, tôi không hiểu gì nhiều nên chỉ có thể gật gù ráng ghi nhớ. Tôi cầm quyển sách của tôi, quyển sách vốn dĩ không có gì trong đó, nhưng trang đầu tiên lại giờ đây có thứ hình ảnh gì đó kì lạ, trên đó có 2 dấu chấm cách nhau, một dấu có chữ "Sherwood forest" trên đó, một chấm có chữ "Camelot" phía trên, tôi không hề nhớ trước đó nó có những thứ này trên quyển sách trống không này...

"Đây, tiệm potion của con bé đấy, muốn vào xem th không?"

Ông Barrett chỉ tay về phía một căn nhà làm từ gạch và đá, với cái biển hình bình potion phía trên cửa tiệm, tôi đắn đo suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu nhẹ, tại hôm nay đã làm phiền Iris nhiều rồi, nên có lẽ nên đến thăm dịp khác...

Sau đó, Barrett còn dắt tôi đi ngó qua những nơi khác, có tiệm thợ rèn với buôn bán những bộ giáp và vũ khí, cửa hàng phép thuật với chất đống những món đồ lạ thường, và một khu chợ lớn nơi mọi người tấp nập qua lại, quả là một khủng cảnh yên bình...

"Sao, nhóc thấy thế nào?"

" Nơi này thật yên bình..."

Tôi trả lời Barrett cảm nghĩ của tôi khi thấy nơi này, đó là điều duy nhất tôi có thể nhận xét được, bởi nếu nói về những thứ khác thì đáng tiếc, tôi chẳng biết nói gì hơn cả. Còn trong khi đó, cái hình trên quyển sách tôi ngày càng lớn hơn, thậm chí nó có thêm mấy kí hiệu nho nhỏ gì đó trông khá giống những căn nhà, thế là sao nhỉ?

"Nhóc đọc gì nhìn chằm chằm thế?"

Barrett thắc mắc khi thấy tôi coi quyển sách khá chăm chú.

" ... Ông có th ch cháu biết mấy th này là gì không?"

Tôi đưa quyển sách cho Barrett coi thử, ông ấy coi sơ sơ rồi nói.

" Cái này hình như là bản đ, và bản đ ngôi làng này nữa, trông chi tiết đấy!" Ông Barrett chỉ vào quyển sách và đưa ra lời nhận xét.

" Bản đ sao..." Tôi ngẫn người ra một lúc, tôi cũng có lẽ đã nghe qua nó trước, bản đồ - bản vẽ đơn giản của một không gian hay khu vực, nhưng thật bất ngờ khi tôi không hề biết chút gì cho đến khi nghe ông Barrett nói với tôi...

"Mà quyển sách này trước đó nó trắng bóc... Gi t nhiên lại có mấy tấm hình bản đ này là sao vậy?" Tôi tiếp tục hỏi ông Barrett, lần này là về cái quyển sách kì lạ của tôi.

"Hah, đừng lo s nhóc à, có v đây là một dạng sách phép thôi, đừng nghĩ quá nhiều v nó." Ông Barrett giải thích cho tôi, xem ra ông ấy khá rõ về nó, thế nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao thứ này lại ở cùng tôi nhỉ?

"Cháu không biết... Làm sao quyển sách này lại cùng cháu c, ông nghĩ là có lý do gì mà cháu lại có nó không?" Tôi hỏi ông ấy, với hy vọng điều đó sẽ giúp được chút ít manh mối về tôi trước kia.

" Thường thì ch những mage (pháp sư) hoặc những ngưi dùng phép hay dùng chúng, nhưng v quyển sách này thì ta không rõ lắm, mà nhóc gi quyển sách phép trong tay có khi nhóc thuộc một gia đình mage?" Ông ấy chia sẽ hiểu biết của mình cho tôi, song tôi cũng không rõ về mấy thứ ông ấy nói cho lắm.

"Mage... Là gì ?" tôi nói từ đó một cách không rõ chút gì.

"Mage là những người có th dùng ma thuật, h có th điều khiển mana làm sức mạnh." Barrett giải thích cho tôi về mage, nhưng giờ lại đến lượt tôi lại không hiểu về cụm từ mana.

"Vậy... Mana là gì vậy?" tôi lại tiếp tục hỏi.

"Mana là năng lượng tinh thần và s sống, và nó chính là nhiên liệu của ma thuật, pháp sư luôn phải cần nó đ thi triển ma thuật." Đó ông ấy giải thích cho tôi về mana, và tôi lại tiếp tục hỏi ông ấy.

" Thế mage thường dùng ma thuật làm những?" Và cứ như thế, ông Barrett đã phải giải thích cho tôi cả tá thứ cho đến khi mặt trời đang lặn dần.

--- Một lúc sau---

"Chà, đã tr rồi nh, vậy nhóc v nhà đợi nghen, còn ta s đi kiếm bữa tối." Ông Barrett vãy tay và đi về phía cánh rừng, kiếm bữa tối trong rừng sao?

Tôi cũng không rõ ông ấy tính đi đâu hay làm gì lắm... Cơ mà, nhờ những gì ông ấy giải thích, cuốn sách ngày càng nhiều trang có chữ... và hình hơn... một quyển thật sách kì lạ. Thậm chí cái hình bản đồ lúc nãy nó có cả tên tôi, Barrett, Iris, và... Cậu bé tên Tony nữa... Tất cả đều có trên cái bản đồ trong làng, nhưng cái tên Barrett đang ngày càng rời xa khu làng... Không lẽ quyển sách này biết được vị trí từng người luôn sao?

" ... Phải rồi, không biết cái cậu Tony đó đang làm gì nh..."

tôi chợt nhớ ra cậu bé tóc đen bắt gặp lúc mới tỉnh dậy, cậu ta vội bỏ đi khi nghe nói về ai đó, hình như cậu ta gọi là Silver thì phải... Tôi đi thẳng tới nơi mà trên bản đồ chỉ dẫn đến chỗ Tony. một khu vực cách ngôi làng không xa và phía trên đồi, tôi đi lên đó thì thấy cậu ta đang ngồi ở bên vách đá.

"Cậu đang làm gì đây vậy?" Tôi mở lời nói với cậu ta, cậu ta với gương mặt buồn bã quay lại nhìn tôi.

"Ra là cậu..." Cậu ta thì thầm.

"À phải, t cũng t giới thiệu, t là Aurarius, rất vui đưc quen biết cậu, Tony." Tôi đóng quyển sách lại rồi xưng tên với cậu ấy đồng thời đưa tay ra.

"Vậy, cậu nh ra tên mình rồi à?" Tony bắt tay tôi với nụ cười gượng gạo.

" Không, tên t mới đưc ông Barrett và Iris đặt." Tôi thẳng thắn trả lời.

"Cậu...nói c như đùa... Cậu thật s mất trí nh thật sao!?" Tony tỏ ra bàng hoàng trước cái cách trả lời của tôi.

"Thì theo h nói là như vậy..." tôi trả lời cậu ấy.

"Dù sao thì... T rất tiếc chuyện anh chàng Silver, anh ấy hẵng rất quan trọng đối với cậu nh?" Tôi nhảy vào thẳng vấn đề mà Tony đang bận tâm. Nghe những lời ấy từ tôi, Tony cười chua chát.

"Nhà t vốn dĩ ch có hai m con, thế nên anh Silver đối với t như người anh trai vậy, ch vì t mà anh ấy..." Tony buồm bã nói với tôi. Tất nhiên vì không phải người trong cuộc nên tôi không thể hiểu hết mọi thứ.

" Theo ông Barrett nói, việc t còn sống đưc là nh nhận th gì đó mà anh t anh Silver, ông ấy gọi nó là crystal (pha lê), thế nên s hi sinh của anh ấy không vô nghĩa."

Tôi chia sẻ mọi thứ mà tôi biết cho Tony -những gì mà tôi biết được từ những cuộc nói chuyện hôm nay với ông Barrett, và cũng là điều duy nhất hiện giờ mà tôi có thể biết được.

" ...Cậu nói chuyện khiến t không th hiểu đưc luôn đấy..." Tony không buồn nhưng cũng không tỏ ra vui trước điều tôi nói, có lẽ điều tôi nói cũng không ổn lắm.

" Nhưng, ít nhất t cũng biết đưc anh ấy đã chiến đấu anh dũng... một lúc nào đó... t cũng s như anh ấy, tr nên đ mạnh đ bảo v đưc người khác!" Tony nói với một gương mặt và ánh mắt cương quyết hơn.

"Nếu vậy thì tốt, c lên..." Tôi trả lời trống không, vì cũng không biết nên nói như thế nào thêm, tôi thật sự hết ý để nói rồi.

" Cậu cũng thế ch, cậu cũng rất ngầu khi đối đầu đám quái vật đấy Aurarius!" Tony phấn khích lên nói với tôi cái điều mà tôi chẳng hiểu gì cả, hoặc đó là một phần bị mất trong trí nhớ của tôi.

"Thế à... Mà ông Barrett đang đi chun b bữa tối, cậu tham gia không?" Tôi chuyển chủ đề sang việc thiết thực nhất hiện giờ, cậu ta cười nói.

" Well, tất nhiên rồi! Món thịtớng của ông Barrett và nước sốt của Iris là đỉnh nhất mà!" Và có vẻ Tony cũng tỏ vẻ thích thú trước đề nghị đó, cơ mà Iris cũng biết nấu ăn sao...

"Tụi mình nên đi ngay kẻo b l bữa tối mất!" Tony hối hả kéo tôi tay tôi đi thẳng về hướng ngôi làng.

"Cũng đưc thôi... Những t đoán là cậu nên báo cho m cậu một tiếng thì s tốt hơn đấy..." Tôi ngơ ngác góp ý với anh bạn đang hớn hở này.

"Cậu nói cũng đúng... Mà phải rồi cậu mấy tuổi vậy?" Tony trong lúc suy ngẫm lời góp ý của tôi thì cậu ấy bèn hỏi tuổi của tôi.

" ... Thế cậu bao nhiêu?" Tôi hỏi ngược lại Tony.

"Năm nay t 13, còn cậu?" Tony trả lời nhanh chóng.

"Vậy chắc t cũng s 13 tuổi vậy." Tôi nhanh chóng đưa ra câu trả lời tốt nhất.

"Cậu đùa đấy à!?"

Tony ngỡ ngàng câu trả lời ấy, tôi cũng đâu biết nói gì thêm ngoài câu "tôi không nhớ" đâu chứ. Và cứ như thế, bọn tôi trở trở về nhà Barrett và lại thưởng thức món thịt nướng ngon lành ấy (và bây giờ tôi mới biết đó là thịt gấu).

Có lẽ vẫn còn nhiều thứ tôi phải làm quen với nơi này, với cuộc sống mới này. Mặc dù mọi thứ đều lạ lẫm với tôi, có lẽ vì bị mất trí nhớ, nhưng tôi đoán sẽ không khó để làm quen với điều đó. Bởi tôi cũng không bận tâm lắm vào việc mình đã quên thứ gì, thay vào đó tôi sẽ nghĩ đến việc nên sống hết mình là ổn, tôi mong là thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro