saber35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hương lúa mạch

Tác giả: Nghiên Thính Vũ (viết vào dịp kỉ niệm ngày cưới Yunjae 10/06/2012)

Edit: Hae JJ

Thể loại: Nông rân công x thành phố tiểu thụ ( Jaejae bị bắt cóc ah), Sinh tử văn, công thụ cách nhau 10 tuổi

Nguồn raw Weibo

Đừng mang em nó ra khỏi WordPress của Hae. Và xin đừng chuyển ver sang couple khác!!!

Fic có bối cảnh là một vùng nông thôn với cánh đồng lúa mạch bát ngát, người già trong làng nhiều thanh niên ít, con gái sợ cuộc sống nông thôn vất vả nên đi đến vùng khác làm ăn hoặc lấy chồng. Các thanh niên trong thôn bị ế vợ, phải mua vợ từ tay bọn buôn người. Jung gia cũng rơi vào tình cảnh tương tự. Fic không đề cập đến bối cảnh là Trung Quốc hay Hàn Quốc nhưng dùng rất nhiều danh từ của vùng quê Trung Quốc, dù vậy Hae vẫn lấy tên nhân vật là Yunho & Jaejoong… Còn tên riêng còn lại sẽ giữ theo Hán Việt hoặc phiên âm tùy ngữ cảnh…

Fic ngắn, muốn cẩu huyết, máu me, hay kịch tính thì không cần mong đợi. Fic là bài ca đồng quê trong hương lúa mạch thoang thoảng. Sắc vàng óng ánh của mùa lúa chín, ánh mắt ôn như như nước của Yunho, và vẻ đẹp trong veo như sương sớm của cậu thanh niên bị bắt cóc từ thành phố bị bán về nông thôn. Giống như tiếng suối chạy róc rách len vào tim ta cùng những tia nắng ban mai của đại ngàn… Muốn thấy một đồng lúa mạch chín vàng, Yunjae và bé con của họ…

Part 1

Kim Jaejoong vĩnh viễn quên không được năm năm trước khi cậu bị bán đến thôn nhỏ trên núi này, đúng vậy, Kim Jaejoong là bị bọn buôn người bắt và bán đi, bị bán đến thôn lúa mạch tên là Mạch Tử Câu.

Mạch Tử Câu, đất cũng như tên, có đồng lúa mạch mênh mông bát ngát, sau đó chính là núi lớn thẳng cánh cò bay, mỗi khi lúa mạch chín vàng, màu vàng kim mênh mông vô bờ theo gió rung rinh, đứng ở trên bờ ruộng, tựa như đứng ở chân trời, vui tươi thanh thản, nghe hương lúa mạch thơm mát trong không khí, thấm vào ruột gan.

Cái chỗ này chủ yếu bốn mặt là núi vây quanh, người nơi này đời đời dựa vào lúa mạch mà sống, thanh niên đều chạy tới nội thành làm thuê, sẽ không thấy trở về, vì vậy cũng không có ai nguyện ý gả đến chỗ nghèo khó này, cho nên trong thôn này đa số con dâu đều là bị lừa bán mà tới.

Kim Jaejoong là ở một mảnh ồn ào mà tỉnh lại, bên ngoài ánh sáng mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu đến Kim Jaejoong vừa tỉnh lại không mở mắt ra được, chờ lúc phục hồi tinh thần lại mới phát hiện tay mình bị trói vào chân, trong miệng nhét vải bố, nằm ở một cái phòng xa lạ trên giường lò . Cậu hoảng hốt lo sợ bắt đầu giãy dụa, thế nhưng không có tác dụng chút nào. Cậu dốc sức ngồi dậy, xê dịch đến cửa sổ muốn kêu cứu, mới phát hiện ngoài phòng trong sân nhỏ ngồi vài người, câu chuyện họ nói khiến cậu hoảng sợ.

” Bác Jung, thì 5.000 đồng, không thể thiếu, bằng không tôi không có lời mà.” Một người nam nhân trung niên thong thả uống trà nói.

“Cậu liền giảm chút ít đi, nói như thế nào tôi là muốn con dâu là nữ, cậu cho tôi tìm chính là một con dâu nam nha?” Một ông bác  tóc hoa râm cau mày nói.

” Đúng vậy đó, cậu xác định nó có thể sinh em bé sao?” bác gái bên cạnh sốt ruột nhìn trung niên nam nhân ấy, vội vàng nói.

” Trời ơi, tôi cũng điều tra qua, nó bảo đảm có thể sinh em bé, chậc chậc, lớn lên xinh đẹp như vậy, các ông các bà nếu không cần, tôi đã có thể…” Trung niên nam nhân ấy nói xong lộ ra vẻ mặt hèn mọn.

Trong lòng Kim Jaejoong cả kinh, chỉ thấy một người nam nhân bên cạnh vừa nghe lời này lập tức ngẩng đầu lên, Kim Jaejoong mới nhìn đến mặt của anh, lớn lên rất tuấn lãng, da màu lúa mạch có vẻ rất khỏe mạnh, nhìn qua không đến ba mươi tuổi.

” Cha mẹ, cho hắn tiền, để hắn đi!” Nói xong lời này người đàn ông ấy liền vào phòng.

Hai ông bà đưa mắt nhìn nhau, sau đó bà trước hết kịp phản ứng, vội vàng đẩy ông.

” Ông nó ơi, mau đưa tiền đi, con trai thật vất vã mới đồng ý.”

” Ha ha, được được, trước đây nói cái gì cũng không muốn, lần này thật tốt quá.”

Kim Jaejoong hoảng sợ mở to hai mắt, nếu cậu không có đoán sai, cậu bị đem bán rồi.

Kim Jaejoong là một sinh viên đại học năm thứ hai, năm nay hai mươi tuổi, nhà và trường học tương đối gần, cho nên mỗi ngày cũng học ngoại trú, ngày đó cậu được một học trưởng quan hệ thân thiết thổ lộ, cậu vẫn đem người kia làm anh trai mà đối đãi, thật không ngờ lại biến thành như vậy, học trưởng ấy nói cho cậu từ từ suy nghĩ, cho nên cậu hốt hoảng trở về nhà, không nghĩ tới mới vừa đi tới cửa thang lầu đã bị người ta từ phía sau dùng vải bố chụp mũi, tiếp theo một mùi gay mũi xộc vào, sau đó cậu cũng không biết. Tỉnh lại thì đến nơi này.

Jung Yunho khó chịu ở trong phòng ngủ chính cào cào tóc, anh rất không muốn cưới người vợ như vậy, đem người ta từ thành thị lừa gạt đến nơi đây, vi phạm pháp luật không nói, còn hủy cả đời người ta.

Jung Yunho đọc qua sách, vẫn học đến tốt nghiệp trung học. Anh là cha mẹ đã già mới được sinh ra, cho nên rất được quý trọng, trên anh con có một chị gái lớn hơn anh nhiều thật nhiều tuổi sớm lấy chồng, gả tới ngọn núi bên kia. Bởi vì cha mẹ tuổi tác đã cao, cho nên anh không có giống người trẻ tuổi khác ra ngoài làm thuê, mà là ở nhà chăm sóc cha mẹ.

Jung Yunho năm nay đã ba mươi tuổi, bởi vì trong thôn nghèo quá, cho nên vẫn tìm không được vợ, cha mẹ suy nghĩ cầm toàn bộ tiền để dành trong nhà mua một người vợ về, Jung Yunho sống chết không chịu, thế nhưng khi Jung Yunho nhìn đến Kim Jaejoong đang mê man, trái tim kia lập tức rung động, nghe được bọn buôn người nói lời thô tục, ý nghĩ đầu tiên là phải bảo vệ người kia.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Jung Yunho đi đến gian phòng của mình, không biết người kia tỉnh chưa. Đẩy cửa đi vào, Kim Jaejoong hoảng sợ, sợ hãi nhìn người tới, khi thấy người tới là Jung Yunho, không rõ ràng lắm là vì sao liền thở ra một hơi.

Jung Yunho nhìn ánh mắt của Kim Jaejoong, trong lòng một trận đau lòng, thở dài, hướng về phía Kim Jaejoong đi đến, Kim Jaejoong theo bản năng hướng về phía bên trong trốn qua.

” Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn cậu.” Jung Yunho ôn nhu nói.

Kim Jaejoong nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Jung Yunho, lập tức đỏ hốc mắt, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp được chuyện như vậy, hiện ở trong lòng thật sự rất sợ hãi, thật sự sợ hãi.

Jung Yunho nhẹ nhàng thay Kim Jaejoong cởi bỏ dây thừng trên tay chân, sau đó chậm rãi đem vải bố trong miệng Kim Jaejoong lấy ra, Kim Jaejoong nhất thời cảm thấy một trận buồn nôn.

” Khụ khụ.” Kim Jaejoong ho khan, nước mắt cũng chảy ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu, dùng ánh mắt hàm chứa nước mắt cầu xin nhìn Jung Yunho

” Van cầu anh, thả tôi trở về có được hay không?”

Jung Yunho nhìn ánh mắt Kim Jaejoong, vừa cúi đầu nhìn nhìn vệt dây trên cổ tay Kim Jaejoong, nắm chặt nắm đấm, gật đầu.

” Được, nhưng không phải hiện tại, cậu trước hết nghe tôi, tôi nghĩ biện pháp đưa cậu rời đi.”

Kim Jaejoong nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Jung Yunho, không thể nói rõ vì sao, cậu chính là rất tin tưởng người nam nhân trước mắt này, cậu giơ tay lên lau nước mắt, khe khẽ lên tiếng.

” Ừ.”

” Tôi là Jung Yunho.”

” Tôi là Kim Jaejoong.”

Hai ông bà Jung nhìn con dâu mình đẹp đẽ trong lòng như hoa mùa xuân, chính là đối với Kim Jaejoong không khóc không ồn ào cảm thấy rất là kỳ quái, nghe nhà khác nói cô vợ trẻ mới vừa mua về luôn ầm ĩ nha, thậm chí ồn ào đã nhiều năm. Thế nhưng lập tức nghĩ lại ngay, không ồn ào là chuyện tốt a, ai còn ham thích không có việc gì đi kiếm chuyện đâu.

Kim Jaejoong nhìn cơm hạt kê vàng trước mắt mà bắt đầu sầu muộn, thật sự rất đâm vào cổ họng, cậu mỗi lần ăn một hơi cũng cảm giác cổ họng rất đau, trong núi mùi vị dưa muối rất nặng, cậu ăn đến nỗi cảm thấy buồn nôn. M1ỗi ngày buổi trưa cơm hạt kê vàng cùng buổi chiều bánh mì đen  khiến Kim Jaejoong khó có thể nuốt trôi.

Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong mỗi ngày cũng ăn rất ít trong lòng cũng hiểu được vài phần, thế nhưng trong nhà vì mua cậu về đã gần như tiêu hết toàn bộ tiền, hơn nữa cha mẹ lại như thế nào hiểu được anh muốn cho Kim Jaejoong ăn cơm trắng, dân quê đều là chịu khổ mà lớn lên.

Nghĩ trước nghĩ sau Jung Yunho ở một ngày trời còn chưa sáng thì thức dậy vào thị trấn, Kim Jaejoong ngủ mơ mơ màng màng cảm thấy đầu kia giường lò người đã đi rồi.

End Part 1

Part 2

Kim Jaejoong tới đây đến nay liền ngủ trong phòng trước nay của Jung Yunho, trung gian giường đất bày một cái bàn nhỏ, hai người mỗi người ngủ một bên, Jung Yunho đưa ra việc ngủ cùng Kim Jaejoong trong một cái phòng, hai ông bà già rất là vui vẻ, nghĩ thầm trong bụng mang thai em bé rồi kết hôn thì rất tốt. Cũng không nghĩ Jung Yunho chỉ là muốn bảo vệ Kim Jaejoong. Mỗi ngày trước khi đi ngủ Jung Yunho đều đã đun chút nước sôi cho Kim Jaejoong tắm, anh biết người thành phố yêu sạch sẽ, Kim Jaejoong mỗi đêm tắm sạch sẽ nằm trên giường, có thể trong bóng đêm cách bàn nhỏ nhìn Jung Yunho trong chốc lát mới đi ngủ.

Mãi cho đến lúc ăn cơm chiều Jung Yunho mới từ trong thị trấn trở về, cả người phong trần mệt mỏi, có vẻ hết sức chật vật, trên vai khiêng một gói đồ to. Ông bà Jung đang ở trong sân phơi nắng, Kim Jaejoong ngồi ở bên cửa sổ nhìn bầu trời.

“Ai u, con đi làm gì?” Mẹ Jung nhìn Jung Yunho mồ hôi ướt đẫm cau mày hỏi

” Đi mua đồ trên thị trấn, cho Jaejoong mua chút đồ đạc.” Jung Yunho đem gói to để trên mặt đất.

“Con nào có tiền?” Ông Jung rút điếu thuốc hỏi.

Jung Yunho không hé răng, khiêng gói to vào phòng, lưu lại ông bà Jung ở trong sân nhìn nhau.

Jung Yunho vào phòng, Kim Jaejoong đứng lên nhìn anh, trên ống quần Jung Yunho tất cả đều là đất, trên người càng chật vật không chịu nổi.

” Buổi tối đừng đi ăn cơm ở phòng chính, anh đi gột rửa trước.” Jung Yunho để gói to xuống, đem áo khoác cởi thì vào phòng tắm.

Kim Jaejoong lại ngồi ở trên giường, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Lúc cơm tối Jung Yunho bưng tới cho Kim Jaejoong một chén cơm trắng, còn có một cái đĩa rau xanh, Kim Jaejoong vô cùng kinh ngạc nhìn Jung Yunho, Jung Yunho chỉ là cười cười, giục Kim Jaejoong mau mau ăn.

Kim Jaejoong ăn liền đỏ hốc mắt, nước mắt một giọt một giọt rơi vào trong bát, Jung Yunho nhìn thấy Kim Jaejoong vừa ăn vừa khóc, xoay người ra khỏi phòng.

Không lâu sau, trong sân nhỏ truyền đến tiếng chửi bới, là tiếng ông Jung.

“Giỏi cho một đứa con bất hiếu, còn không có cưới người ta đâu, mày đem nó cưng chìu đến trời rồi! Lấy máu mình bán lấy tiền mua gạo mua thức ăn cho nó hả! Nó là cha mày hả hay ta là ông mày chứ! A! Nó đến nhà của chúng ta, chúng ta ăn gì nó liền ăn thứ đó! Sau này khổ gì cũng phải chịu!”

” Cha mình trở về phòng nói chuyện được không?”

” Tao cứ ở chỗ này nói! Chính là để nó nghe thấy!”

Sau đó trong sân lại khôi phục im lặng, Kim Jaejoong nghe được hai chữ bán máu, trái tim không thể ức chế run lên một cái, tay đang cầm bát thêm siết chặt, gắng sức và cơm vào trong miệng, nước mắt giống như vỡ đê mà liều mạng rơi ra.

Sau đó mỗi ngày Kim Jaejoong đều được Jung Yunho kêu ở trong phòng ăn cơm trắng và mì sợi trắng, tuy rằng không có đồ gia vị gì tốt, nhưng mà Kim Jaejoong cảm thấy là cậu nếm qua món cơm ngon nhất, Jung Yunho cũng luôn luôn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh mỉm cười nhìn cậu ăn.

Trong nháy mắt Jung gia chọn xong ngày đại hỉ, dân quê cũng tưng bừng đến ăn tiệc, tuy rằng rượu thịt trên bàn tiệc không có món ăn gì đặc sắc, nhưng vẫn là vô cùng náo nhiệt đem người trên thôn đều mời đến. Mọi người cũng đều vui tươi hớn hở mang theo lễ vật “không dậy nổi” đến chúc mừng Jung gia.

Kim Jaejoong bị sắp đặt mặc một thân áo đỏ đội khăn voan ngồi ở mép giường, cậu không thể nói rõ mình là tâm tình gì, chỉ cảm thấy rất khẩn trương, nghĩ đến trong chốc lát Jung Yunho vội tới vén khăn voan lên, trái tim liền đập loạn.

Ngày càng ngày càng tối, ngoài cửa khí thế ngất trời, Kim Jaejoong hai tay nắm chặt ngồi thẳng. “Két” một cái cửa mở, một đám người bước vào, tất cả mọi người cười cười nói nói.

” Yunho hyung! Mau mở khăn voan, để chúng tôi xem người vợ mới của anh nha! Ha ha ha.”

Bên cạnh một đám người ồn ào, Kim Jaejoong cảm thấy một người đứng trước mặt, khẩn trương ngừng lại hô hấp, giây tiếp theo khăn voan được vén lên, trước mắt là Jung Yunho mặc một thân lễ phục đỏ thắm cười nhìn cậu, một đám người bên cạnh ồn ào, Kim Jaejoong xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.

Jung Yunho không để mọi người nháo động phòng, đem mọi người đuổi đi ra ngoài, mọi người cũng cho là Jung Yunho vội vã cùng Kim Jaejoong thân thiết, cũng đều cười cười đi ra ngoài.

Jung Yunho nắm chặt nắm tay nhìn Kim Jaejoong cúi đầu, hít sâu một hơi, đem quần áo giặt sạch sẽ của Kim Jaejoong đưa tới trước mặtt cậu.

” Jaejoong, mau thay quần áo, buổi tối hôm nay anh mang em rời đi.”

Kim Jaejoong kinh ngạc lập tức ngẩng đầu lên, vừa rồi hồng hết khuôn mặt lập tức thay đổi thành trắng bệch, cậu ở chỗ này cùng Jung Yunho cùng một chỗ không đến một tháng, nhưng mà không biết từ lúc nào trong lòng cậu tâm tình muốn về nhà không hề cấp thiết như vậy nữa. Cậu kích động tiếp nhận quần áo, vào phòng tắm.

Náo loạn một ngày, ông bà Jung đã sớm mệt vô cùng, tiễn xong khách khứa, thu dọn ổn thoả thì ngủ rồi. Jung Yunho phỏng đoán cha mẹ hẳn là ngủ say, thì lôi kéo Kim Jaejoong lặng lẽ ra khỏi nhà, Kim Jaejoong vẫn để Jung Yunho kéo tay cậu, bàn tay to rắn chắc thật ấm áp, rất có cảm giác an toàn, đây là cậu lần đầu tiên cùng người khác nắm tay.

Dọc theo đường đi hai người cũng không nói một câu gì, chỉ có nắm tay nhau nắm thật chặt, mới vừa ra thôn, Jung Yunho liền lôi kéo Kim Jaejoong chạy lên, anh biết một khi bị phát hiện thì xong đời, phải thừa dịp không phát hiện đi càng xa càng tốt.

Kim Jaejoong trước đó là không cảm giác gì thì bị mang đến, hiện tại mới biết được thôn này có bao nhiêu hẻo lánh, chính là ở bên trong núi lớn, chạy một đoạn Kim Jaejoong đã chạy không nổi, tốc độ rõ ràng chậm lại.

” Jaejoong, lại kiên trì một hồi, chúng ta nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến đường quốc lộ, nếu may mắn có thể gọi được xe, vận khí không tốt chúng ta phải đi bộ tới thị trấn.”

Trong đầu Kim Jaejoong phản ứng đầu tiên lại là ngày đó Jung Yunho đầy người nhếch nhác mà trở về, Jung Yunho nhất định là đi bộ tới thị trấn lại đi bộ trở về đi.

Kim Jaejoong cắn chặt hàm răng, trên chân nhanh hơn tốc độ. Mắt thấy sắp đi đến đường quốc lộ, phía sau vang lên tiếng người và tiếng kêu của con la.

” Jung Yunho! Kim Jaejoong! Hai đứa đứng lại cho tao!!” Là thanh âm của Dae Goh trong thôn, hắn là kẻ có thể đánh đấm trong thôn, trong thôn con dâu chạy trốn đều là bị hắn truy đuổi trở về.

Jung Yunho cảm thấy cả kinh, nắm chặt tay Kim Jaejoong lại nhanh hơn tốc độ hướng đường quốc lộ chạy tới, nhưng mà người làm sao có thể chạy qua gia súc, chỉ chốc lát sau, Dae Goh và mấy nam nhân trong thôn liền ngăn cản Jung Yunho và Kim Jaejoong

” Ôi trời, Jung Yunho, mày thật đúng là có ý tứ nha, đêm tân hôn giúp đỡ lão bà của mình chạy trốn a, thật đúng là một tin lạ bự chảng trong thôn nha.”

Bên cạnh vài người cũng truyền đến tiếng cười nhạo, Kim Jaejoong nhìn người trước mắt, cảm thụ được tay bị nắm thật chặc, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại thở phào nhẹ nhõm.

Jung Yunho và Kim Jaejoong bị trói trên con la kéo trở về thôn, thật nhiều người đều ở trong sân nhỏ Jung gia chờ, thôn này đặc biệt đoàn kết, đặc biệt đối với chuyện người được mua chạy trốn, quả thực chính là ghép thành một khối mà.

Hai người mới vừa bị bỏ xuống, liền có một người phụ nữ xông lên cho Kim Jaejoong một bạt tai.

” Phi! Vật gì vậy! Còn dám chạy trốn.”

Kim Jaejoong không đứng vững, thoáng cái ngã trên mặt đất, Jung Yunho vội vàng xông qua đi đỡ lấy Kim Jaejoong

“Các người làm gì? Là tôi lôi kéo em ấy chạy! Cùng em ấy không có quan hệ gì!”

“Mày đồ súc sinh!” Ông Jung xông lên cho Jung Yunho một bạt tai, tức giận đỏ ánh mắt, run rẩy bắt đầu chỉ vào Kim Jaejoong nói.

” Tao hôm nay không trừng trị mày là không được! Đánh cho ta! Hung hăng đánh đi!”

Vừa dứt lời, mấy nam nhân tiến lên đem Jung Yunho và Kim Jaejoong giật ra, một cước giẫm lên Kim Jaejoong, một đám hăng hái mà bắt đầu quyền đấm cước đá, Jung Yunho ở bên cạnh sốt ruột đỏ mắt, xuất ra sức lực toàn thân vùng giãy khỏi những người lôi kéo anh, nhào tới trên người Kim Jaejoong, liều mạng đem Kim Jaejoong ôm lấy.

Ông Jung không gọi dừng, đám người hung dữ kia liền đánh tiếp, toàn bộ quả đấm và chân đá đều rơi vào trên người Jung Yunho, nhưng mà hai người cũng chưa hô một tiếng. Sau cùng bà Jung đau lòng con của mình, khóc xin ông Jung, mới kết thúc trận hành hung này.

Đêm càng khuya, Kim Jaejoong hồng hồng mắt giúp Jung Yunho lau miệng vết thương, Jung Yunho nằm ở trên giường mỉm cười nhìn Kim Jaejoong, khe khẽ nói

” Không có việc gì đâu, mấy ngày nữa thì tốt rồi, hôm nay thực xin lỗi, anh sẽ nghĩ biện pháp.”

Kim Jaejoong cắn môi không nói gì, chỉ là hốc mắt đỏ hơn.

Lúc sau Jung gia liền tăng cường coi chừng Kim Jaejoong, không riêng gì Kim Jaejoong mà ngay cả Jung Yunho cũng bị theo dõi. Thế nhưng chẳng mấy chốc lại đến thời điểm gặt lúa mạch, trong nhà người lao động vốn sẽ không đủ, cho nên Kim Jaejoong hiển nhiên bị kéo đến cánh đồng.

end part 2

Part 3

Đó là lần đầu tiên Kim Jaejoong đến đây được đi ra ngoài Jung gia, nhìn đồng lúa mạch chín vàng rườm rượm mênh mông vô bờ, Kim Jaejoong bỗng nhiên cảm thấy trong lòng là an tĩnh trước nay chưa có, cái chỗ này trừ bỏ rất nghèo ra, mặt khác thực ra cũng khá tốt, mọi người rất thành thật chất phác, nếu không phải không có cách nào duy trì sinh con cho đời sau, có lẽ sẽ không mua vợ về như thế.

Trong thành phố tiếng động huyên náo và hỗn loạn đều khác xa so với nơi này, quan trọng nhất là nơi này có có người đàn ông thương yêu cậu đến tận xương tủy. Kim Jaejoong bỗng nhiên buông được một vài thứ.

Làm việc đồng áng không phải sự tình đơn giản, ngày đầu tiên thì ma sát bị cả bàn tay nổi bọc nước, buổi tối Jung Yunho cẩn thận thay Kim Jaejoong chọn thủng, khử trùng, sau đó băng bó. Ngày hôm sau thì cơ bản không cho Kim Jaejoong ra đồng, thế nhưng Kim Jaejoong bướng bỉnh không chịu đứng ở một bên, chịu đựng trên tay đau như kim châm muối xát, đi theo bên người người nam nhân kia cắt lúa mạch.

Kim Jaejoong chậm rãi thích ứng việc đồng áng, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ làm việc. Ông bà Jung cũng chậm rãi buông lỏng cảnh giác đối với Kim Jaejoong.

Kim Jaejoong luôn nhớ rõ buổi tối mùa hạ ấy cậu lần đầu tiên đi vào đồng lúa mạch, mùa hạ nông thôn luôn luôn mát mẻ, sau khi ăn xong cơm tối Jung Yunho mang theo Kim Jaejoong đi dạo trong đồng lúa, hai người bọn họ luôn luôn cùng đi dạo, mới đầu ông bà Jung còn rất lo lắng, nhưng mà ở mỗi lần bọn họ đều đã đúng giờ trở về, ông bà Jung cũng yên tâm.

Hai người đi ở trên bờ ruộng, một trước một sau, đi tới đi tới, Jung Yunho lại nắm tay Kim Jaejoong đi ở phía sau anh, Kim Jaejoong được kéo tay mà giật mình, đây là sau đêm đó bọn họ chạy trốn, lần thứ hai Jung Yunho kéo tay cậu, Kim Jaejoong xấu hổ cúi đầu, Jung Yunho cũng hồi hộp vô cùng, đi đến một mảnh cây ngô, Jung Yunho ngừng lại, xoay người nhìn Kim Jaejoong đang cúi đầu, trái tim không khống chế được đập điên cuồng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, một phen đem Kim Jaejoong kéo vào trong ngực của mình, ôm chặt lấy, Kim Jaejoong sau khi lúng túng cũng vòng quanh thắt lưng anh.

Jung Yunho nuốt một hơi nước miếng, nâng lên khuôn mặt Kim Jaejoong thì hôn xuống, Kim Jaejoong kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng chậm rãi theo động tác của Jung Yunho thì nhắm lại hai mắt bắt đầu đáp lại.

Jung Yunho vội vàng mút môi cánh hoa của Kim Jaejoong, hai người đều là lần đầu tiên, cũng rất ngây ngô, cũng rất rụt rè, thử duỗi đầu lưỡi ra vói vào trong miệng Kim Jaejoong, ở trong miệng càn quét một phen, quấn lấy đầu lưỡi Kim Jaejoong dốc sức mút vào, Kim Jaejoong khẩn trương nắm chặt quần áo trên bả vai Jung Yunho cũng sôi nổi đáp lại Jung Yunho.

Vừa hôn xong, Kim Jaejoong ghé vào trên vai Jung Yunho chậm rãi thở hổn hển, hai người ai cũng không nói gì, Jung Yunho dường như nổi lên gì đó, nhưng mà Kim Jaejoong cảm thấy cần phải phá vỡ trầm tĩnh này, nhưng lại không biết nói cái gì, thì tùy ý nói một câu

“Mảnh ngô này thật xinh đẹp, em trước đây ở nhà cũng chưa từng thấy qua.”

Jung Yunho cảm thấy một chậu nước lạnh rót xuống, buông Kim Jaejoong ra, nhìn ánh mắt Kim Jaejoong phát sáng, kéo tay Kim Jaejoong, nhẹ nhàng nói

” Trở về đi”

Sau Lần đó Jung Yunho không cùng Kim Jaejoong ra ngoài nữa, Kim Jaejoong rất thất vọng chính là về nụ hôn ấy, Jung Yunho cũng không nói gì thêm, cuộc sống cứ như vậy mà qua, trong nháy mắt lại đến lúc lúa mạch chín muồi, Kim Jaejoong đến Mạch Tử Câu đã một năm, một thời gian ngắn gần đây thời tiết cũng không phải tốt lắm, Kim Jaejoong bị cảm cúm nặng, uống thuốc thang đã lâu đều không thấy khá, trên dưới Jung gia sốt ruột vây quanh.

Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong nằm ở trên giường nóng đến mơ hồ trong lòng nhéo thành một đoàn. Ngay sau đó nắm chặt nắm tay làm một quyết định.

Ngày hôm sau Jung Yunho mượn tiền tích góp một năm này của cả nhà dùng con lừa kéo Kim Jaejoong đi khám bệnh trên thị trấn. Ông bà Jung đã sớm không lo lắng Kim Jaejoong sẽ chạy trốn, hơn nữa nhìn Kim Jaejoong bệnh nghiêm trọng như thế, cũng đáp ứng.

Ở bệnh viện thị trấn truyền dịch hai ngày, Kim Jaejoong mới bớt sốt, bác sĩ nói tới chậm một chút có lẽ ngay cả tính mệnh cũng không giữ được.

Jung Yunho canh giữ ở bên cạnh giường bệnh của Kim Jaejoong ngồi suốt hai ngày hai đêm, trừ ăn cơm đi nhà cầu ra, ánh mắt sẽ không có rời khỏi Kim Jaejoong.

Ngày thứ ba Kim Jaejoong khi tỉnh lại Jung Yunho đã đi rồi, Kim Jaejoong phản ứng nửa ngày mới biết mình ở bệnh viện, y tá đẩy cửa vào thấy Kim Jaejoong tỉnh, sau khi giúp Kim Jaejoong đo nhiệt độ cơ thể đưa cậu một cái phong thơ, Kim Jaejoong mở ra phong thơ, bên trong là một phong thơ và có một chút tiền

Jaejoong

Em đọc đến phong thư này chứng tỏ thân thể của em đã tốt lắm, anh cũng an tâm, nhà của chúng ta thực xin lỗi em, em không nên ở đây – một vùng hoang vu hẻo lánh mà sinh sống, em hẳn là trở lại chỗ của em đi, anh không thể hại cả đời em. Ngày đó ở trong vườn ngô nhịn không được hôn em, anh xin lỗi em, trở lại hảo hảo tìm một người đàn ông hoặc là một cô gái sống cùng nhau đi, em hẳn là có tương lai rất tốt. Số tiền này hẳn là đủ cho em trở về. Jaejoong, có thể biết em là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của anh. Một năm ở Mạch Tử Câu, em coi như là làm một hồi ác mộng đi. Lên đường bình an.

Jung Yunho.

Nước mắt làm ướt thư, Kim Jaejoong đem thư ôm vào lòng, khóc ra tiếng, một năm này từng chút từng chút như điện ảnh không ngừng xuất hiện ở trong đầu.

Jung Yunho vì cậu, bán máu mua gạo và bột mì trắng cho cậu.

Jung Yunho vì cậu, dẫn cậu chạy trốn bị đánh nằm ở trên giường một tuần.

Jung Yunho vì cậu, mỗi ngày đi mấy dặm gánh nước sạch trở lại cho cậu uống và tắm rửa.

Jung Yunho vì cậu, nửa đêm thức dậy giúp cậu cắt hết lúa mạch mà ngày hôm sau phải cắt.

Jung Yunho vì cậu, khi Dae Ryu muốn bắt nạt cậu cầm dao đuổi Dae Ryu hơn nửa thôn.

Jung Yunho vì cậu, mùa đông đi trong núi sâu kiếm thật nhiều củi đốt sưởi cho cậu không bị lạnh, kết quả bản thân bị lạnh nứt nẻ cả hai chân.

….

Sau khi ăn cơm tối xong lại cùng đi dạo, những lần đêm khuya kể chuyện xưa ấy, những lần ăn ý nhìn nhau cười ấy, nụ hôn cảm xúc mạnh mẽ kia vô cùng ấm áp, hạnh phúc ấm áp này từng chút từng chút hiện lên. Toàn bộ tràn ngập ở trong lòng, giống như muốn đem Kim Jaejoong nhấn chìm, làm cho cậu tan nát cõi lòng.

Ông bà Jung biết được con của mình đem Kim Jaejoong thả đi, đã không còn khàn cả giọng chửi như lần trước, chỉ là thản nhiên thở dài, nhìn Jung Yunho quỳ gối trước mặt nói

” Con trai a, một năm này, con đối với Kim Jaejoong như thế nào, cha mẹ cũng nhìn ở trong mắt, con trai đối với nó là cái tâm tư gì chúng ta lại không rõ sao? Chúng ta già rồi, không hiểu suy nghĩ của con, chúng ta cũng chỉ là muốn cho Jung gia không cần tuyệt hương khói thôi!”

Jung Yunho nhìn cha mẹ lớn tuổi bước đi lảo đảo vào phòng, nước mắt không khống chế được vỡ tan ở trên mặt đất, vì mình bất hiếu, cũng vì Kim Jaejoong rời đi.

Ngày đó ở trong vườn ngô hôn Kim Jaejoong, anh là ôm tâm tình thử một lần, nghĩ Kim Jaejoong nếu như không từ chối, anh nghĩ cùng Kim Jaejoong nói anh thích cậu, kết quả Kim Jaejoong là không có cự tuyệt anh, thậm chí còn đáp lại, anh nhất thời mừng không kể xiết, thật không ngờ sau đó Kim Jaejoong nói câu nói kia đem anh đánh vào mười tám tầng địa ngục, Kim Jaejoong vẫn là nhớ nhà mà, anh làm sao có thể ích kỷ như vậy, đem em ấy trói buộc ở cái chỗ này.

End part 3

Part 4

Jung Yunho một đêm không ngủ, tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, mới vừa ngủ không lâu, chợt nghe đến trong sân tiếng chậu nước đập bể đến trên mặt đất, thoáng cái đem anh làm tỉnh giấc, sau đó chợt nghe đến giọng mẹ anh có chút run rẩy.

” Ông nó ơi! Yunho ơi! Mau đến xem đi!”

Anh cho rằng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng mặc quần áo tử tế chạy ra ngoài, khi thấy Kim Jaejoong đứng ở trong sân trực tiếp trợn tròn mắt, anh căn bản không có nghĩ tới Kim Jaejoong sẽ trở về.

Kim Jaejoong hồng mắt nhìn anh. Ông bà Jung bị Kim Jaejoong trở về làm cho giật mình nửa ngày không phục hồi tinh thần lại, sau khi kịp phản ứng cũng lệ già rơi rụng, bọn họ vẫn đều biết Kim Jaejoong là một đứa trẻ tốt, trong lòng bọn họ cũng biết mình huỷ đứa nhỏ này, vẫn có chút mắc nợ.

Jung Yunho cuối cùng từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, chạy qua đi kéo Kim Jaejoong vào trong phòng mình.

Hai người nhìn đối phương, như là xác nhận người trước mặt đang thật sự tồn tại, sau một lát, Jung Yunho có chút run rẩy nói

” Jaejoong, em làm sao ngốc như vậy hả?”

Kim Jaejoong lắc lắc đầu không nói gì.

“Em thế này, anh còn làm sao bỏ được cho em đi?”

Kim Jaejoong vươn hai tay vòng quanh thắt lưng Jung Yunho, đem mặt mình chôn ở ngực Jung Yunho, Jung Yunho hồng vành mắt quay về ôm lấy cậu, chậm rãi ôm chặt.

Người một nhà hoà thuận vui vẻ ngồi vây quanh bên cạnh bàn ăn bữa cơm, ở trên bàn cơm Kim Jaejoong lần đầu tiên gọi ông bà Jung là “Cha” và “Mẹ”, ông bà Jung khóc lôi kéo tay Kim Jaejoong luôn luôn nói: “Jung gia chúng ta xin lỗi con, bé con a.” Kim Jaejoong chỉ là chảy nước mắt lắc đầu.

Buổi tối, Kim Jaejoong sớm rửa mặt xong thì lên giường, chờ lúc Jung Yunho tiến vào trong phòng đã tối, anh cũng giống mọi ngày một đầu giường khác nằm xuống, trong lòng thay đổi rất nhanh chóng, khiến giờ này khắc này anh một chút buồn ngủ cũng không có, cách bàn nhỏ nhìn Kim Jaejoong ở đối diện, nhỏ giọng kêu một tiếng.

” Jaejoong, đã ngủ chưa em?”

Bên kia Kim Jaejoong không có lên tiếng, Jung Yunho cho rằng Kim Jaejoong đã ngủ, liền trở mình một cái nhìn trần nhà, kinh hỉ tới quá bất thình lình, anh xin thề mặc dù không cho Kim Jaejoong được áo gấm cơm sang, nhưng nhất định sẽ không để cho Kim Jaejoong chịu ủy khuất.

Bên kia Kim Jaejoong nắm chặt nắm tay, trên mặt nóng nóng, mượn ánh trăng có thể thấy hai má hồng tươi của cậu. Cậu hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mới mở miệng.

” Yunho” Thanh âm không lớn.

” Ừ?” Jung Yunho bị bất thình lình gọi một tiếng giật mình, quay sang nhìn Kim Jaejoong.

” Chúng ta… Chúng ta sinh con đi” Thanh âm lộ ra run rẩy nhè nhẹ.

Trong bóng tối Jung Yunho sửng sốt mở to hai mắt, cả người nóng giống như muốn đổ mồ hôi, xoa dịu một lát, xốc chăn lên, vòng qua bàn nhỏ, ngồi xổm ở dưới bàn chân Kim Jaejoong, Kim Jaejoong hồi hộp xoay chuyển cơ thể, đưa lưng về phía Jung Yunho, Jung Yunho xốc chăn của Kim Jaejoong lên, nằm vào, từ phía sau lưng ôm lấy Kim Jaejoong, rõ ràng cảm thấy cơ thể Kim Jaejoong cứng ngắc.

” Sẽ hối hận sao?” Jung Yunho gắt gao ôm Kim Jaejoong.

” Sẽ không” Không dao động trả lời.

Giây tiếp theo, Jung Yunho hôn sau gáy Kim Jaejoong và hôn trên lỗ tai, qua lại bồi hồi, hai người hô hấp cũng trở nên nặng nề.

” Jaejoong, chuyển lại đây.” Jung Yunho thở nặng nề nói.

” Không muốn, cứ như vậy” Kim Jaejoong xấu hổ đem mặt vùi vào trong cái gối chết sống không chịu xoay người.

Jung Yunho cười khẽ một hồi.

” Đừng khẩn trương” Jung Yunho ở bên tai Kim Jaejoong nhẹ nỉ non.

Kim Jaejoong chậm rãi thả lỏng thân thể của chính mình, cảm giác Jung Yunho đưa tay duỗi đến trước ngực của cậu, sau đó cởi bỏ khuy áo y phục của cậu, đem áo nhẹ nhàng từ trên vai kéo xuống, Kim Jaejoong phối hợp đem áo cởi, sau đó Jung Yunho rời khỏi một chút, rồi trở về đã là trần trụi, ngực dán phía sau lưng Kim Jaejoong.

Hôn dọc theo phía sau lưng Kim Jaejoong chậm rãi đi xuống cũng không nặng không nhẹ, Kim Jaejoong cắn chặc môi nhịn xuống âm thanh ngượng ngùng. Ngực hai người cũng đang không ngừng phập phồng.

Jung Yunho cũng không miễn cưỡng, Kim Jaejoong xoay người lại, khi hôn đến khe mông, nhẹ nhàng đem quần dài cùng quần lót Kim Jaejoong cởi xuống, ném ra ổ chăn. Bản thân đem mình cũng cởi sạch.

Jung Yunho chi chít hôn lên toàn bộ phía sau Kim Jaejoong, Kim Jaejoong chậm rãi quay người lại, Jung Yunho lập tức chụp lên cơ thể Kim Jaejoong hôn môi với cậu.

Hai tay không ngừng vuốt ve bắp đùi và mông Kim Jaejoong. Tách hai chân Kim Jaejoong ra, chen vào giữa hai chân Kim Jaejoong. Kim Jaejoong sau khi ý thức được động tác này của Jung Yunho, xấu hổ dùng hai tay bưng kín hai má. Jung Yunho nhìn động tác khả ái của Kim Jaejoong, cũng không kéo tay cậu, đem nụ hôn trùng trùng điệp điệp dừng ở trên ngực, phía dưới làm công tác mở rộng.

Mọi thứ chuẩn bị an bài xong, Jung Yunho kéo tay trên mặt Kim Jaejoong xuống, đặt ở bên miệng hôn vài cái, nhìn Kim Jaejoong nhắm mắt lại, trong lòng rung động không ngừng, giây tiếp theo đem mình đưa vào trong thân thể Kim Jaejoong. Kim Jaejoong cảm thấy hạ thân một trận đau đớn, kêu lên tiếng.

Một đêm va chạm, một đêm môi hôn môi, quấn quít triền miên không dứt.

-_- chỉ có xôi với ruốc, tác giả không cho thịt ah~~

Cuộc sống sau đó mặc dù kham khổ nhưng cũng rất ngọt ngào hạnh phúc, tình cảm yêu mến của hai người càng ngày càng tốt, ông bà Jung nhìn ở trong mắt rất là vui mừng.

Hai người đều là người trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, gần như mỗi buổi tối đều làm chuyện tình “ưa thích”, hai người đối với đối phương tựa hồ cũng vô cùng khát khao. Mặc dù mỗi lần Kim Jaejoong đều rất ngượng ngùng, thế nhưng cũng phối hợp mọi thứ với Jung Yunho.

Ông bà Jung cũng là người từng trải, làm sao sẽ không biết tình huống của hai người kia, thế là công việc nặng nhọc mệt mỏi cũng không để cho Kim Jaejoong làm, Kim Jaejoong không rõ thì hỏi ra, kết quả ông bà Jung cười nói

” Thân thể con bất tiện, cũng không nhiều linh hoạt, con cũng đừng làm.”

Kim Jaejoong sau khi kịp phản ứng xấu hổ đỏ mặt chạy trở về gian phòng của mình, Jung Yunho dụ dỗ hơn nữa ngày mới bằng lòng đi phòng chính ăn cơm.

Ba tháng sau, phát hiện Kim Jaejoong mang thai, qua kiểm tra biết thai đã ba tháng, tính một chút thời gian phải là lúc hai người lần đầu tiên làm thì “có”. Jung Yunho còn rất khiến bị đánh đòn ở trước mặt Kim Jaejoong nói mình thật lợi hại, một lần trúng thầu. Kim Jaejoong mặt đỏ lên không cho phép Jung Yunho vào phòng. Jung Yunho liền mặt dày mày dạn ôm Kim Jaejoong lại hôn lại sờ. [mất hình tượng nông rân chất phát công, chuyển qua hình tượng nông rân sắc lang công :) ]

Ông bà Jung lại càng vui mừng cười toe toét. Cho nên khi Jung Yunho đưa ra chuyện muốn vào thị trấn làm công, ông bà Jung cũng không ngăn cản.

Jung Yunho muốn cho Kim Jaejoong cuộc sống tốt, sinh con nuôi con đều là cần có tiền, anh không muốn làm cho Kim Jaejoong có mang còn theo bọn họ chịu khổ.

Jung Yunho ở thị trấn tìm một chỗ công tác, làm nhiều thì kiếm được nhiều, cho nên Jung Yunho mỗi ngày cũng đi sớm về tối mà làm. Mấy chàng trai vốn cười hỏi Jung Yunho có phải kiếm tiền cưới vợ hay không, Jung Yunho cười nói: “Vợ tôi mang thai.” Tất cả mọi người hâm mộ nhìn Jung Yunho, trong lòng Jung Yunho càng nở hoa mùa xuân.

Mặc dù Jung Yunho muốn làm nhiều việc hơn, nhưng mà mỗi tuần anh vẫn là dành hai ngày về nhà cùng Kim Jaejoong. Cơ thể Kim Jaejoong bất tiện, hai người không thể “đi vào”, cho nên mỗi lần đều là ôm cùng một chỗ hôn cho đủ, sờ cho đủ, sau đó lấy tay lẫn nhau giúp đối phương phóng thích.

Cuộc sống dường như xuôi chèo mát mái mà qua, trong nháy mắt bụng Kim Jaejoong lớn lên, hàng xóm xung quanh cũng đều vui tươi hớn hở, tặng cho Jung gia trứng gà và thịt, Kim Jaejoong nhìn mọi người chân thành chúc phúc nhìn cậu mỉm cười, trong lòng ấm áp dào dạt, ở chỗ này, không có ngươi lừa ta gạt, tất cả mọi người là thật tâm thực lòng đối xử với nhau, tốt chính là tốt, xấu chính là xấu.

Ngày đó Kim Jaejoong sinh, Jung Yunho vừa lúc trên đường về nhà, người trong nhà liên hệ không được với Jung Yunho, cũng cấp bách loạn lên, Kim Jaejoong lại khóc gọi phải Jung Yunho.

Chờ Jung Yunho khi về đến nhà Kim Jaejoong đã đem đứa nhỏ sinh ra, là một bé trai, ánh mắt cu cậu giống như Kim Jaejoong, thật to lại phát sáng, cái mũi và miệng giống như Jung Yunho.

Kim Jaejoong suy yếu nằm ở trên giường ngủ, Jung Yunho phiền muộn lại vui sướng ôm con trai ngồi ở bên cạnh Kim Jaejoong, nước mắt giọt giọt rơi ở trên chăn của Kim Jaejoong, người chung quanh cũng lui ra ngoài, lưu lại một nhà ba người nằm chung một chỗ.

Jung Yunho cho con một cái tên, gọi là Jung Kim TaeYang, kết hợp họ hai người bọn họ, sau đó một chữ TaeYang muốn để cho con bọn họ giống như hoa hướng dương, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, mãi mãi đón ánh sáng mặt trời.

Nam nhân sinh đứa nhỏ so với phụ nữ chịu khổ lớn hơn nữa, cho nên sau đó hai người làm chuyện “yêu” xong Jung Yunho cũng giúp Kim Jaejoong rửa sạch, anh không muốn làm cho Kim Jaejoong lại chịu khổ nữa. Kim Jaejoong luôn luôn nói không có vấn đề gì, trong nhà nhiều người náo nhiệt, nhưng Jung Yunho kiên quyết không chịu, nói tiếp qua vài năm rồi hãy nói.

Cứ như vậy, ngày qua không có gì thay đổi lớn, Jung Yunho vẫn ở thị trấn làm thuê, Kim Jaejoong sau khi ở cữ xong ngay tại nhà trông con trai, chờ con cứng cáp mạnh mẽ thì cõng con đến đồng lúa mạch làm việc, cậu là nam nhân, cuộc sống không cần dựa vào người khác, cậu có gánh vác của mình, chịu khổ chịu vất vả cậu không sợ, cậu đã quyết định ở chỗ này sống, sẽ thích ứng với nơi này.

Không phải không nhớ nhà, đêm khuya vắng người len lén tránh ở trong ổ chăn khóc cũng là chuyện tình bình thường, thực ra Jung Yunho mỗi lần cũng biết, chỉ là Kim Jaejoong không muốn anh biết, anh liền làm bộ như không biết, nhưng mà mỗi lần Kim Jaejoong khóc thì trong lòng anh cũng chịu đau.

Thời gian thật sự qua rất mau, chẳng mấy chốc Kim Jaejoong đã đi vào Mạch Tử Câu năm năm, Kim TaeYang cũng đã ba tuổi, lại là một mùa lúa mạch chín vàng.

Hôm nay Jung Yunho từ thị trấn trở về, buổi tối hai người đang nằm cùng một chỗ nhỏ nhỏ nói chuyện, một trận còi báo của Đội phòng chống tệ nạn đánh vỡ bình tĩnh của sơn thôn này.

Mấy chục xe cảnh sát của Đội phòng chống tệ nạn chậm rãi chạy vào sơn thôn nhỏ, đem người trong thôn vây xem chật như nêm cối.

Jung Yunho và Kim Jaejoong cuống quít mặc quần áo tử tế ra đi xem tình hình, người trong thôn cũng đều đi ra, cảnh sát Đội phòng chống tệ nạn đem đoàn người triệu tập đến một chỗ, sau đó từ trên xe của Đội phòng chống tệ nạn đẩy tới một người, tất cả mọi người kinh ngạc mở to hai mắt. Bởi vì người kia không phải ai khác, chính là đầu sỏ bán người vào Mạch Tử Câu, người kia là con buôn người, Jo Sam.

Jo Sam cúi thấp đầu, bị kéo đến trước mặt mọi người để mọi người nhận diện, để Jo Sam chỉ ra là người nào bị lừa bán, đám người đã nổ tung rồi, mọi người cũng trong lòng run sợ, rất nhiều người đã bị lừa bán tới đây bắt đầu gào khóc.

End Part 4

Part 5

Kim Jaejoong đứng ở bên cạnh Jung Yunho, cơ thể không khống chế được bắt đầu có chút run lên, Jung Yunho nắm chặt tay Kim Jaejoong.

Một bóng người đang ở phía sau chạy ào vào đám người, ôm lấy Kim Jaejoong, làm Kim Jaejoong và Jung Yunho giật nảy mình, Kim Jaejoong vội vã giãy dụa, Jung Yunho đang chuẩn bị đi tới giật lại, người kia mới nghẹn ngào nói một câu

” Jaejoong a, là anh! Anh cuối cùng tìm được em rồi.”

Kim Jaejoong nghe thanh âm quen thuộc, trong lòng run lên, run rẩy bắt đầu quay về ôm lấy người kia, khóc nói.

” Yoochun hyung!”

Jung Yunho nhìn hai người trước mặt mình gắt gao ôm cùng một chỗ, trong lòng đè nén không được khó chịu và thắc mắc, nhưng lại xoay người nhìn mọi người xung quanh khóc nháo thành một đoàn, lại nhìn một đám người bị áp lên xe cảnh sát, áp chế đau đớn và chua xót trong lòng, làm một cái quyết định.

” Cha ơi, cha à!” Kim Jaejoong cảm thấy có người túm ống quần cậu, buông Park Yoochun ra, cúi đầu nhìn là con của mình, vội vàng ôm lấy, lau một phen nước mắt, sờ sờ tóc con trai.

” Kim TaeYang, đừng sợ, có appa và cha ở đây” Kim Jaejoong nói xong quay đầu muốn tìm Jung Yunho, nhưng Jung Yunho đã không thấy.

Park Yoochun kinh ngạc nhìn bé con được Kim Jaejoong ôm, appa và cha, Kim Jaejoong lại có thể ở chỗ này cùng nam nhân khác sinh con? Không! Em ấy nhất định là bị ép buộc! Hơn nữa con gọi là Kim TaeYang, không cùng họ với người đàn ông kia, cho nên Kim Jaejoong nhất định là bị ép buộc!

“Cha ơi, appa bị mấy chú lôi kéo lên cái xe kia kìa.” Kim TaeYang chỉ vào một chiếc xe cảnh sát cách đó không xa.

Kim Jaejoong hoảng sợ, bọn buôn người có tội, người mua người cũng có tội. Kim Jaejoong ôm Kim TaeYang hướng xe của Đội phòng chống tệ nạn chạy tới, Yoochun muốn kéo đã không còn kịp rồi, Kim Jaejoong gõ cửa sổ, không ngừng gọi tên Jung Yunho, Kim TaeYang cũng khóc gọi appa, Jung Yunho ngồi ở trong xe, cố nén ham muốn xoay người, nắm chặt nắm đấm, nghẹn đỏ hốc mắt.

Kim Jaejoong không rõ Jung Yunho tại sao không để ý tới cậu, cảnh sát của Đội phòng chống tệ nạn một phen đem cậu giật lại, xe chạy đi rồi, cậu khóc muốn đuổi theo, nhưng bị Park Yoochun ngăn cản lại.

Sau cùng cậu và Kim TaeYang được cảnh sát phòng chống tệ nạn sắp xếp ngồi ở một chiếc xe khác rời đi.

Vốn năm năm này Park Yoochun luôn luôn không buông tha cho việc tìm kiếm Kim Jaejoong, hắn và cảnh cục cùng người của Đội phòng chống tệ nạn có quen biết, cuối cùng ở một lần chộp được bọn buôn người trong miệng nghe được ba chữ Kim Jaejoong, hắn mừng rỡ như điên, cùng cảnh đội cùng nhau đi đến thôn nhỏ ấy.

Hắn lái xe một đoạn đường, tâm trạng liền trầm xuống, chỗ như vậy Jaejoong là làm sao sống, bọn buôn người đáng chết này làm chuyện vô lương tâm như vậy.

Khi hắn ở một đám người trông đến người kia mặc quần áo giản dị, Kim Jaejoong trên mặt và tóc cũng đã không có sáng bóng như trước, hắn gần như muốn xông lên giết bọn buôn người đó.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ Kim Jaejoong lại có thể cùng nam nhân khác sinh con, còn lại nói cho hắn biết em ấy phải cứu người đàn ông đó.

Năm năm Kim Jaejoong mới trở lại quê hương, trong lòng thay đổi không ngừng, nhìn đường phố quen thuộc lại xa lạ, trong lòng có chút nôn nóng, cậu đi theo Park Yoochun trở về nhà Park Yoochun, chờ đợi lệnh triệu tập điều tra. Hồi tưởng lại cảnh vừa rồi ở Đội phòng chống tệ nạn trong cảnh cục thấy một màn cảnh tượng người nhà sum họp, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen. Cậu còn không có nghĩ như thế nào đối mặt cha mẹ cậu, mặc dù cậu đã nhớ cha mẹ cậu nhớ đến trái tim cũng đau rồi.

Chờ mọi thứ đều chấm dứt, đã là tối ngày hôm sau, Park Yoochun sắp xếp Kim Jaejoong và Kim TaeYang ở tại bên trong phòng ngủ chính, Kim TaeYang tò mò nhìn mọi thứ ở đây, bé chưa từng có gặp qua nha.

Đêm đã khuya, Kim Jaejoong dỗ Kim TaeYang ngủ xong đi ra ban công, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trái tim trống rỗng

Park Yoochun từ phía sau lưng ôm lấy Kim Jaejoong, Kim Jaejoong giãy dụa một cái, bị Park Yoochun ôm càng chặc hơn, Park Yoochun vội vàng nói.

” Jaejoong, anh yêu em, rất yêu, anh sẽ chăm sóc em và con, cho anh một cơ hội có được hay không?”

Kim Jaejoong sử dụng ra lực lớn nhất giãy khỏi Park Yoochun, xoay người nhìn hắn.

“Em hiện tại trả lời cho anh biết đáp án năm năm trước, em vẫn đem anh làm hyung lớn đối đãi, cho nên em không thể cùng anh cùng một chỗ, còn có, con trai em gọi là Jung Kim TaeYang, em có chồng, con trai em có cha, anh ấy sẽ chăm sóc chúng tôi, Yoochun hyung, cám ơn anh.”

Park Yoochun nhìn Kim Jaejoong vẻ mặt thản nhiên, trong lúc nhất thời tức giận, tiến lên ôm lấy Kim Jaejoong đã nghĩ hôn cậu, Kim Jaejoong một cước đá văng Park Yoochun, Park Yoochun bị Kim Jaejoong đá ngã trên mặt đất, hai người đều là thở hồng hộc.

” Jaejoong, thực xin lỗi, anh…anh….” Park Yoochun lo lắng muốn giải thích.

” Đi ngủ sớm một chút đi.”

Kim Jaejoong vòng qua Park Yoochun trở về phòng, đem mình bọc trong chăn mà khóc.

” Jung Yunho, anh đồ vô lại, anh có phải lại muốn em đẩy ra đúng hay không, anh khốn nạn, đốn mạt, em rất nhớ anh, hu hu hu hu.”

Ngày hôm sau Kim Jaejoong gặp được cha mẹ năm năm không gặp, cha mẹ ôm Kim Jaejoong và Kim TaeYang khóc nức nở, Kim Jaejoong đem chuyện đã xảy ra năm năm này kể cho cha mẹ và Park Yoochun, bao gồm tình cảm của cậu và Jung Yunho.

Ông bà Kim nhìn Kim TaeYang còn nhỏ mà hiểu chuyện, rồi nhìn hai mắt đỏ bừng của con trai, chỉ là thở dài.

Park Yoochun cúi đầu mãi đến khi Kim Jaejoong ôm con và ông bà Kim rời khỏi mới từ khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

Một tuần sau Kim Jaejoong ở pháp viện gặp được Jung Yunho, trước đó Jung Yunho vẫn không chịu gặp cậu. Quả nhiên chuyện cậu lo đã xảy ra, Jung Yunho nhận toàn bộ tội, mua người, bức bách Kim Jaejoong giúp anh sinh con.

Kim Jaejoong bị truyền lên làm chứng, Jung Yunho cuối cùng ngẩng đầu nhìn Kim Jaejoong một cái, anh muốn gặp cậu một lần cuối cùng, từ nay về sau, cậu nên sống cuộc sống thuộc về mình, Kim TaeYang cũng sẽ có tương lai rất tốt, người đàn ông kia, sẽ chăm sóc  cho bọn họ cho thật tốt đi.

Kim Jaejoong hàm chứa nước mắt nhìn Jung Yunho, Jung Yunho hồng mắt cúi đầu.

Mọi người có mặt, đều bị câu chuyện tình yêu mộc mạc lại nồng nhiệt của Kim Jaejoong cuốn hút, rất nhiều người cũng rơi nước mắt, Jung Yunho sớm khóc không thành tiếng.

Âm thanh dễ nghe của Kim Jaejoong quanh quẩn trong đại sảnh rộng rãi yên ắng, tốc độ nói chuyện không chậm không nhanh, nói đến chỗ vui vẻ sẽ hạnh phúc cười, nói đến chỗ đau lòng sẽ khổ sở rơi nước mắt.

Cuối cùng tòa án tuyên bố Jung Yunho vô tội phóng thích tại chỗ, bởi vì vốn Kim Jaejoong là bị bán đến Mạch Tử Câu, nhưng mà Jung Yunho đã thả cậu về nhà, sau đó cậu lại lần nữa trở lại Mạch Tử Câu, chỉ do cậu tự nguyện đến, cùng Jung gia không quan hệ.

Park Yoochun nhìn hình ảnh một nhà ba người bọn họ đoàn tụ, bỗng nhiên thoải mái cười, sau đó rời khỏi.

Ông bà Kim nhìn Jung Yunho mộc mạc lại thành thật cũng vui vẻ nhận con rễ, con cũng lớn như vậy rồi, huống chi con của mình yêu người nam nhân này, người nam nhân này cũng để tâm yêu con của mình.

Hai người cuối cùng không có đồng ý ở lại cùng ông bà Kim, quyết định quay về Mạch Tử Câu, cha mẹ Jung Yunho cũng đã lớn tuổi, trong nhà không ai là chắc chắn không được. Đợi cho chăm sóc ông bà Jung sau trăm tuổi, lại cùng nhau trở về chăm sóc ông bà Kim.

Lại là một mùa lúa mạch vàng, đồng lúa mạch mênh mông bát ngát bồng bềnh theo gió, Jung Yunho ôm Jung Kim TaeYang, nắm tay Kim Jaejoong đứng ở bên cạnh đồng lúa chín, từng cơn gió thổi qua, bay tới từng trận hương thơm ngọt ngào của lúa mạch.

===========================【END】=========================

Lời tác giả:

hoàn rồi

Mọi người có thể nhắn lại nha.

Văn nếu liên quan đến kiến thức chuyên môn có sai lệch gì mong mọi người thông cảm nha.

Yunjae thân yêu, xin hãy yêu nhau thật nhiều nha!

Chúng tôi mãi mãi duy trì hai người!

Lời edit

Ke ke, đã xong quà 100K view, dù thanh thủy, điềm văn, cơ mà rất thích. Nhiều khi chỉ cần là Yunjae không cần H, không cần xôi có thịt hay không vẫn cảm thấy hạnh phúc khi đọc nếu tác giả viết tốt. Thật sự thích cách viết của Nghiên Thính Vũ, mộc nhưng tượng hình, tượng thanh, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Đọc xong lại ao ước có ai đó yêu mình như Yun yêu Jae, lại khao khát mình có đủ can đảm để yêu ai đó như cách Jae đã bỏ tất cả tiện nghi, sung sướng mà ở lại nơi hẻo lánh ấy với người mình yêu. Yêu quả cần can đảm và chân thành mà! Tung hoa đi các rds!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro