chương 1.7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời lên, mang theo những tia nắng đầu ngày gửi lời chào buổi sáng đến tất cả con người sinh sống trên mặt đất. Một đêm khép lại với quá nhiều thay đổi, liệu ngày hôm nay mọi thứ có trở lại bình thường? Bảo vừa kéo cửa ra đã thấy Ngọc ngồi thu lu một góc trước tam cấp. Nhìn thấy anh, cô liền đứng dậy, nhảy lên vài bậc hỏi dồn.
-Bơ có sao không anh? Hôm qua nó bị gì vậy?
Bảo nhíu mày. Vì Nam bệnh nên ông Lâm không đi lấy bánh, cửa nhà mãi đến khi mặt trời lên mới mở.
-Anh hỏi em câu này mới đúng, ở lớp đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc cũng không biết đã xảy ra việc gì giữa Nam và bạn mới đến. Và cô càng không biết phải trả lời làm sao cho Bảo hiểu.
-Hai ơi, ơ... Múp. Mày tới sao không gọi cửa?
Nam ở bên trong thò đầu ra, nhìn cô lấy lại sức sống sau một đêm sốt kéo dài, Bảo yên tâm hơn. Anh đẩy cửa sắt sang hai bên còn Nam kéo Ngọc vào trong nhà.
-Mày bị gì mà tao gọi hoài không được?
-Hết pin. Tao mới cắm sạc đằng kia. Mày lo cho tao hả? Ầy, hay là trách móc tao lỡ hẹn đi Thủy Lao với mày?
Ngọc gạt đầu Nam sang một bên, ngồi xuống đi-văng, lườm lườm cô bạn.
-Tao không nhỏ nhen vậy đâu. Nói thử xem, mày với thằng Hưng là thế nào hả?
-Suỵt!
Nam đưa tay lên ra dấu im lặng, Ngọc chợt hiểu là cô muốn giấu Bảo. Nam nhìn ra trước cửa, Bảo đang thu dọn vài thứ lỉnh khỉnh, có vẻ anh vẫn chưa nghe thấy.
-Mày muốn tao bị trảm ngay tại đây hả? Hôm trước, Hai nổi trận lôi đình, ổng thấy thằng Hưng đứng trước nhà tao.
Nam thì thầm, vẻ sợ sệt Bảo vô cùng. Ngọc lại ngạc nhiên khi nghe Nam nói Hưng tìm đến tận nơi này. Cô ghé sát tai Nam, hỏi nhỏ.
-Nó thích mày thiệt hả?
Nam nhún vai, có trời mới biết Hưng đang ngầm tính toán cái gì. Bảo đi vào mang theo đĩa bánh mặn phủ chà bông.
-Ăn đi, ba mang về hồi tối đó. Ăn xong nhớ uống thuốc.
-Sao hai người mà chỉ có một cái vậy Hai?
Nam chỉ vào đĩa bánh, chê Bảo mất lịch sự. Rõ ràng, anh là chủ nhà, Ngọc là khách, ít ra cũng phải mời cô nữa chứ?
-Hai đứa chia đôi đi.
Nam ngây người, kiểu nào anh trai cô cũng nói được hết. Chiếc bánh có chút tẹo vậy mà anh nỡ nào bảo hai đứa chia đôi. Bảo nhếch môi lên phòng, ở lại cũng chỉ làm người thừa.
-Sao mày lại hỏi chuyện thằng Hưng? Bộ sáng sớm qua đây chỉ để hỏi vậy thôi đó hả?
-Giờ này sớm gì nữa má! Mặt trời lên từ tám đời rồi. Hai đứa mày tình tứ ở siêu thị ai lại không biết, chàng thì cơm chiên, nàng thì kem mát lạnh. Rồi đi cả buổi với nó luôn chứ gì?
Nam xua tay, tình tứ nỗi gì, cô chỉ cảm thấy không được thoải mái với Hưng sau vụ tỏ tình cá cược đó thôi.
-Không. Tao với nó chỉ ngồi chung. Ăn xong tiền ai nấy trả, đường ai nấy đi.
-Sao con Thơ nói hai đứa mày tình tứ lãng mạn lắm mà?
Lời của "Tám xí xọn" mà Ngọc cũng tin, cái Hội bà tám online ấy có bao giờ nói đúng sự thật đâu. Lúc nào cũng thấy thêm mắm nêm đường xin chút bột ngọt nữa mới chịu.
-Mày đang mơ hả Múp? Hay bị mỡ nó đè hết chất xám rồi?
-Vậy mày giải thích đi? Anh Bảo nói mày về nhà trong tình trạng thảm hơn mấy con bán vé số, lượm ve chai ngoài phố kia kìa. Vậy là sao hả?
Nam không biết bộ dạng hôm qua của mình thế nào, chạy hụt hơi vấp té mấy lần, may là không bị trầy trụa gì, bộ áo dài cũng còn nguyên vẹn. Nhưng Bảo có cần phóng đại lên vậy không? À không phải, hạ thấp hình tượng của cô chứ?
-Tao gặp ma.
-Tưởng tao còn quấn tã, uống sữa bình hả Bơ? Con sắp 18 rồi má! Đào đâu ra ma ban ngày mà mày gặp hả?
Ngọc vẫn thao thao bất tuyệt với cái giọng to hơn còi xe lửa của mình, chẳng thèm giữ ý giữ tứ gì với cái người trên lầu kia đang mỉm cười lắc đầu với hai đứa trẻ.
-Còn hơn ma nữa mày ơi! Mai tao xin ông Giang chuyển chỗ ngồi quá!
-Sao vậy? Mày chuyển chỗ rồi ai bày tao làm tiếng Anh?
Ngọc hỏi lại kèm theo đôi mắt đang trợn ngược rất độc đáo. Cô được cái danh hiệu học sinh khá cũng nhờ môn Tiếng Anh vừa đủ 5.0. Mà công của Nam là nhiều nhất, chưa kể những bài kiểm tra từ 45 phút đến 15 phút, hay kiểm tra miệng, Ngọc đều phải cầu cứu Nam ít nhất 20 lần nhìn bài.
-Tao sợ tên bạn mới đánh tao không còn giọt máu nào luôn đó.
Nam tỏ ra vẻ sợ sệt khi nhắc đến Duy. Cô đã không muốn nghĩ đến anh, càng không muốn nhớ lại ánh mắt ở ngã tư đường hôm qua. Thật đáng sợ!
-Yên tâm đi. Sao phải sợ thằng đó chứ? Nó giết mày hả? Không có chuyện đó đâu. Có gì ở ngoài tao tăng cường máu cho mày là được mà.
Ngọc lại nhiễm game nặng nữa rồi. Sự việc lần này không đơn giản như trò chơi, người chết có thể dùng thuốc hồi sinh hoặc là bạn bè đứng ngoài cuộc đấu tiếp máu và khí cho mình.
-Bỏ đi. Mà mày tới đây bằng gì vậy?
-Tao đâu có què hay dị tật bẩm sinh ở chân đâu Bơ. Mày hỏi câu nào cho có văn hóa chút đi. Mang tiếng học lớp Xã hội mà... thiệt là...
-Vậy chị Bảy muốn em hỏi sao? Mày đi tới đây bằng phương tiện nào? Ok?
-Xe buýt.
Có vậy thôi mà cũng bắt bẻ. Rõ khổ.
-Vậy ở lại ăn cơm với anh em tao. Rồi trưa Hai đi học đèo mày về.
-Tao qua đây có ý đồ chẳng lẽ mày không biết? Haha
Trò chuyện đến trưa, hai đứa rủ nhau đi bộ đến khu chợ gần nhà mua ít đồ về nấu nướng. Hí ha hí hửng mua mua chọn chọn. Dạo hết gian hàng này đến gian hàng khác. Ngọc muốn mua cải bẹ xanh nhưng Nam lại chọn cải bắp thảo. Chỉ cần một câu thôi: " Hai tao thích ăn cái này" là Ngọc thả bó cải xanh về vị trí cũ, răm rắp nghe theo lời Nam. Cô biết Ngọc có ý với anh trai mình, cô cũng rất thích hai người họ trở thành một đôi. Nhưng Bảo lại vô tâm không chỉ với Ngọc mà cả cô cũng không thể giúp được gì.
Ngọc trổ tài vào bếp, Bảo nằm trên phòng bị mấy món ngon đánh thức khướu giác, không chịu được phải xuống dưới. Anh phụ Nam nhặt rau ăn kèm với món xào. Nam tự tin mình là món rau nhúng giấm là tuyệt nhất.
-Lớp mấy đứa có bạn chuyển vào hả?
-Dạ đúng rồi. Bơ kể với anh hả?
Ngọc chớp nhanh thời cơ trả lời Bảo. Anh đưa rổ rau cho Nam rửa sạch, còn mình dọn chén dĩa lên bàn.
-Không. Nó kín miệng lắm. Nghe đâu là con trai hả?
-Em không nói lấy gì Hai biết là con trai? Xí.
Nam vùng vằng xả nước rửa rau, Ngọc cười toe toét, tay đảo đều món xào trong chảo.
-Dạ, con trai, hơn bọn em 4 tuổi. Ý, phải rồi, vậy là cùng tuổi với anh Bảo luôn. Hay ghê.
Ngọc phấn khích reo lên. Ai lại chẳng biết Nam kém Bảo 4 tuổi chứ?
-Đẹp trai hơn Hai nhiều, Múp hen!
Nam đá đểu Bảo, nhưng cô lại chọn nhầm đồng minh. Ngọc trả lời rồi cô mới biết mình sai lầm.
-Không đâu. Tên đó nhìn cứ như tảng băng di động. Sao bằng anh Bảo được?
Ngọc trút thức ăn ra đĩa rồi bưng lên bàn. Nam cũng sắp xong món rau trộn.
-Tên Duy hả?
-Dạ đúng rồi. Thầy xếp anh ta ngồi cạnh Bơ luôn để nó dễ chỉ dạy. Tên gì Bơ, tao quên mất rồi?
-Lê Hoàng Đinh Duy.
Xoảng...
Cái chén đang lau dở trên tay Bảo bỗng dưng tuột khỏi rớt xuống sàn vỡ vụn. Nam chạy ra, luống cuống nhìn anh đứng ngây ra đó. Ngọc cúi xuống nhặt mãnh vở, không hề nhìn thấy nét mặt khó coi của Bảo lúc này. Nam chạy lại xuống bếp lấy cái chổi và đồ hốt rác ra dọn dẹp cùng Ngọc.
-Hai sao vậy? Phải cẩn thận chứ!
Không quên liếc nhìn Bảo, anh vẫn đứng đó môi mấp máy muốn nói mà không thể.
-Hai, Hai sao vậy? Bị đau ở đâu hả?
Bảo nhìn Nam, đôi mắt mở lớn đưa qua đưa lại. Đột nhiên anh chạy ra khỏi nhà, leo lên xe phóng đi thẳng. Nam chạy theo gọi anh í ới.
-Hai ơi, Hai đi đâu vậy?
Cô cứ lặng yên nhìn theo, Ngọc cũng không lí giải được tại sao Bảo lại như vậy. Khi nghe đến họ tên của Duy...
-Hai tao làm sao vậy?
-Anh ấy lạ lắm!
Ngọc vô thức trả lời. Cả hai đều nhận ra sự khác lạ của Bảo.
Bảo lái xe đến một căn nhà đóng kín cửa, rêu đã phủ trên tường ngoài. Không một bóng người trong căn nhà đó. Đôi mắt cương nghị đảo liên tục tìm kiếm xung quanh. Như có tiếng nói ai đó văng vẳng bên tai Bảo, anh ôm đầu bịt chặt tai lại. Đột nhiên anh nhớ đến lời của Nam tối qua. "Em là kẻ- sát- nhân phải không?" Bạn mới của Nam. Lê Hoàng Đinh Duy. Không thể nào như vậy được.
Bảo lại nhìn quanh, đâu đó trong dòng người kia, anh biết có người đang nhìn thấy mình. Phóng xe đi, anh nhất định phải tìm cho ra người đó trước khi Nam gặp bất trắc.
"... Tao cho mày 5 năm, nếu 5 năm sau mày vẫn không làm được. Đến lúc đó đừng can thiệp vào và cũng đừng trách tao không nói trước..."
...........
Tối này, Nam lại gục đầu trên bàn học với chồng sách vở và cái laptop vẫn còn nguyên màn hình facebook. Chả hiểu thế nào sáng ra lại nằm ngay ngắn, sách vở được xếp lại, cả laptop cũng cắm sạc đầy pin.
Cô thay đồng phục rồi khẽ đẩy cửa phòng Bảo, đắp chăn lại cho anh, Nam biết là anh đã giúp mình. Thứ Hai nhưng lịch học của Bảo chỉ có buổi chiều, Nam không phá giấc ngủ của anh, kéo cửa lại, xuống nhà.
-Hôm nay ba cũng không lấy bánh ạ?
Ông Lâm ngồi nhâm nhi cốc cà phê đen trước cửa tiệm, nghe tiếng Nam liền dụi tàn thuốc.
-Bơ dậy sớm thế? Ba có việc chắc phải nghỉ mấy hôm. Con thấy khỏe hơn chưa mà đến trường rồi?
Nam lại gần ông Lâm, mang gói thuốc lá bỏ vào hộc tủ khóa lại, cô không thích ba hút thuốc.
-Nó rất có hại, ba không nên hút nữa. Hôm nay con học cả ngày, chiều có tiết phụ đạo nên trưa ba đừng đợi cơm con.
Nam hôn lên má ông Lâm, món quà buổi sáng cô dành cho ba mình, bên phải là của ba, bên trái là của mẹ. Rồi Nam nhìn lên bàn thờ, nơi có tấm di ảnh của bà Doanh đang mỉm cười hiền hậu.
-Mẹ ơi, Bơ đi học đây ạ!
Vẫn như mọi ngày, dòng người vẫn tấp nập chen chúc dưới lòng đường. Nam tới trường sớm hơn mọi ngày vì hôm nay phải chào cờ đầu tuần. Ba lô cũng nặng hơn vì chiều có tiết phụ đạo, phải mang theo âu phục để thay.
Sân trường rải rác học sinh, có lớp đã cử người xuống sân xếp ghế chào cờ. Nam đi thẳng lên lớp mình ở tầng 3, bụng réo lên inh ỏi vì đói.
Cảm giác đứng từ trên cao nhìn ra khoảng không sân trường vào buổi sáng thật là thích. Hành lang tầng 3 không có lấy một bóng người, Nam đứng một mình dang tay chào tuần mới.
Có tiếng bước chân ở cầu thang, mỗi lúc một gần. Nam không quan tâm, cô nghĩ là mấy bạn đi sớm như mình thôi.
-Ê, con kia.
Nam quay lại, ở đây đâu còn ai ngoài cô nữa. Người kia chắc chắn là gọi cô rồi. Uyên đứng trước mặt cô, chỉ một mình không thấy binh đoàn áo dài của cô nàng đâu nữa.
-Sao?
Nam không ghét Uyên nhưng điệu bộ đỏng đảnh của cô thì không thể chịu được, nhất là mỗi khi nói chuyện với bạn bè là cứ hất mặt lên làm như mình rất có giá.
-Mày quên lời tao nói rồi hả? Tránh xa chồng tao ra!
Uyên chỉ chỉ tay vào Nam, lại giở giọng ra lệnh. Nam biết Uyên là con nhà giàu nhưng cô không phải là người hầu để Uyên sai vặt, nói gì là phải răm rắp nghe theo. Nam hất tay Uyên ra khỏi người mình, đáp lại.
-Ý bà là lớp trưởng hả? Tui nghĩ là Hưng không thích bà làm vợ ổng đâu. Mà sao tui phải nghe lời bà? Bà là chị hai tui chắc?
Xin lỗi, Nam chỉ có anh Hai chứ không có chị Hai, Uyên muốn làm chị dâu của Nam, đợi kiếp sau đi. Uyên tức tối, có người nhìn thấy Nam và Hưng ngồi chung ở siêu thị, cô cũng biết việc Hưng tỏ tình với con nhỏ tomboy dị hợm này.
-Mày được lắm! Tao sẽ cho mày biết tay.
-Tay của bà thì cũng như tay tui thôi, có khác gì đâu mà phải cho tui biết? Tui cũng nói thẳng, tui không làm sai cho nên tui không việc gì phải sợ hết.
Câu sau cùng Nam nói không chỉ cho mình Uyên nghe, mà là cố ý nói thật lớn cho kẻ vừa đi ngang qua chỗ hai đứa nghe thấy. Bước chân Duy chùn lại, anh nhếch môi khó hiểu rồi đi thẳng vào lớp.
-Mày đợi đó.
Uyên xoay người bỏ xuống cầu thang, chắc là ra cổng trường đợi Hưng. Nam bịt mũi ho khù khụ vì cái mùi nước hoa nồng nặc phát ra từ người Uyên. Giờ thì cô cũng không biết có nên vào lớp hay không nữa. Thôi thì cứ vào đại. Nghĩ là làm, Nam xách đôi giày trượt hăm hở vào lớp. Duy ngồi đúng vị trí của anh, mắt đang chăm chú vào màn hình Ipad siêu hiện đại. Nam đi vòng qua bên kia vào chỗ ngồi mà không cần làm phiền đến bạn mới.
Trước khi có Duy, chiếc bàn này chỉ có Nam, Ngọc và Thơ. Chỗ ngồi vô cùng rộng rãi. Bây giờ có thêm người tất nhiên không thể bày biện như xưa nữa. Nam xếp đôi giày trượt vào sát chân ghế, mở ba lô lấy sách vở cho vào hộc bàn bên dưới. Cố gắng hít thở thật đều và không để ý đến người bên cạnh. Duy không nói chuyện, Nam càng không có gan bắt chuyện trước. Cô chú tâm nhẩm lại mấy công thức hóa học để chào cờ xong còn trả bài cho bà Thư dạy Hóa.
Lớp học bắt đầu có nhiều bạn hơn, ồn ào hơn. Không ai đến hỏi thăm Duy, chúng nó cứ trơ mắt nhìn rồi rầm rì bàn tán. Nam ngẩng đầu lên nhìn bao quát lớp, lập tức những ánh nhìn kia lia đi chỗ khác. Duy vẫn lướt trên màn hình, những ngón tay thon dài cứng cáp lướt đều đạn. Nam không nhìn kĩ được Duy đang sử dụng Ipad để làm gì, cô lại tập trung ghi ghi chép chép mấy công thức ra giấy. Hưng đến lớp nhìn thấy Nam liền chạy vào, nở một nụ cười niềm nở như đại diện quảng cáo kem đánh răng P.S với Duy. Anh tự ý ngồi bên trên trầm trồ khen anh dùng hàng hiệu.
-Anh, cái này đắt lắm đó nha! Đẹp ghê!
Duy không nói gì, vẫn không quan tâm bên cạnh mình có những ai. Vô tâm đến lạ. Hưng chuyển sang Nam đang vật vã nhớ mấy công thức dài ngoằn.
-Nam chăm chỉ quá ha!!
Nam dừng bút ngẩng đầu, hình như Uyên không đi cùng Hưng. Mọi ngày vẫn quấn nhau như sam mà.
-Không dám!
-Phải rồi, anh chưa có đồ thể dục phải không? Chút nữa ra chơi anh em mình đi lấy đồ cho anh nha.
Hưng nói chuyện rất tự nhiên, rất vui vẻ và hào hứng. Anh đâu biết rằng Duy đang vô cùng bực bội. Duy không thích những người tự cho mình là hiểu về người khác.
-Sao cũng được.
Đợi một câu nói của Duy mà Nam phải nín thở, mở miệng nói chuyện với em họ của mình khó khăn như vậy sao?
-Ngồi đây có gì không hiểu anh cứ hỏi em hoặc Nam nha. Nam vui tính lắm đó!
Hưng nhìn Nam mỉm cười, cô thấy bầu không khí này quái quái thế nào.
-Ông nhiều chuyện quá. Phân công xếp ghế chưa?
Nam biết ngay là Hưng chưa phân công vài bạn nam xuống sân trường xếp ghế chào cờ. Nghe cô nói, anh liền chạy biến đi tìm mấy tên sai vặt. Duy cất Ipad vào, rồi lại lôi điện thoại ra nghe nhạc. Duy có vẻ không thích lớp học này. Nam cũng mặc kệ, nhiệm vụ của cô là giúp đỡ anh, nếu anh không hỏi cô cũng chẳng cần phải trả lời. Ngọc xuất hiện bất thình lình, chạy xồng xộc vào lớp, nắm lấy tay Nam mếu máo.
-Tối nay, 8 giờ, đi cờ nha. Nhân bốn kinh nghiệm lận đó. Nếu mình dùng thẻ nhân đôi nữa là được nhân đến tám lần. Đi nha.
Lại là game. Nam còn tưởng Ngọc bị cái gì. Đêm qua đã đi Thủy Lao chết mấy lần rồi, giờ vẫn còn sức rủ cô đi đánh Viễn Cổ Kì Hồn.
-Không được. 8 giờ tao học thêm Anh rồi. Mày alo nhờ Hai tao đi.
Ngọc ỉ ôi than vãn, giả vờ khóc nhưng chẳng nặn ra được giọt nước mắt nào.
-Bạn bè thế hả? Tao nhờ mà mày cũng không giúp nữa.
Nam thở dài, đặt bút xuống bàn, lên giọng.
-Tao phải đi học. Xin lỗi mày. Không thể bỏ phí tiền của ba tao được. Bù lại mai tao đi Ác tặc với mày. Ok?
Ngọc dỗi. Đứng dậy bỏ ra ngoài. Nam lắc đầu nhìn theo. Cô chơi game giỏi nhưng cô biết lồng ghép giữa việc chơi và việc học. Còn Ngọc thì ngược lại.
Chuông reng vào lớp, bắt đầu giờ truy bài 15 phút đầu giờ. Nam còn đúng 15 phút để nhồi nhét mớ công thức axit, este, amin, rối mù này vào đầu. Người ngồi bên cạnh vẫn nghe nhạc tỉnh bơ. Nam nhíu mày, nếu Duy vẫn để vậy đến khi sao đỏ tới lớp, chắc chắn sẽ bị trừ điểm. Nam lúi cúi viết vào giấy nháp đẩy đến trước mặt Duy. Anh lướt qua, nắm lấy tờ giấy trong tay vò nát ném lại cho cô. Cô định lên tiếng nhưng đã có người thay thế trước.
-Anh đừng nghe nhạc nữa. Vào lớp rồi.
Xem ra lời của em họ vẫn có hiệu quả hơn lời của một người dưng như Nam. Cô thở dài, ngồi thừ người ra, không học nữa. Dù có cố gắng thế nào điểm Hóa của cô vẫn không trên 7.0 được.
-Chút nữa xếp hàng, Nam ngồi với Hưng và anh Duy nha.
Hả? Như có một tiếng nổ vang trời trong trung khu thần kinh của Nam, vụ nổ được gây ra bởi tác nhân là bạn lớp trưởng đẹp trai bên kia vừa xướng lên một câu nói hệt như quả bom nguyên tử.
-Nó ngồi với tui. Đừng có bắt cóc người tui yêu đó cha nội.
Ngọc trợn mắt, kéo Nam ngả vào lòng mình, đóng dấu Nam là của riêng cô, Hưng không có quyền được cướp đi.
-Eo ơi. Đồ bệnh hoạn. Bị les rồi hả?
Uyên bĩu môi dài tám thước, cố tình chơi xỏ Ngọc và Nam. Nhưng cô đụng nhầm ổ kiến rồi, mà kiến này là kiến chúa mới đau.
-Lo quản chồng cho tốt đi. Thả rông rông cắn bậy không hà. Tui nói ông đó, về chỗ đi. Nhanh.
Ngọc không có nể nang gì ai trong lớp, từ cán sự bộ môn cho đến lớp trưởng hay cán sự chi Đoàn, cứ thấy không vừa mắt là cô nói liên thanh như nã đại bác. Hưng bị quê độ, bỏ về chỗ ngồi. Từ đầu đến cuối, người im lặng nhất luôn là Duy. Động tác nhàn nhã, anh tháo phone khỏi tai bỏ vào ba lô rồi ngồi nhìn ra cửa lớn.
Ngọc và Thơ chơi cờ ca rô, chắc là đang bày mưu tính kế để học hỏi kinh nghiệm chuẩn bị cho mấy ván cờ trong game Thiên Long Bát Bộ. Chẳng biết có khôn ra được tẹo nào không? Nam ngồi xoay viết, mắt nhìn đâu đó trong lớp. Không lẽ năm học cuối này cô phải ngồi cùng với Duy thật sao? Cô chẳng biết phải xưng hô với anh thế nào. Anh hơn cô những 4 tuổi. Nhức đầu. Nam gõ gõ vài cái vào rồi lại nhăn nhó vì đau.
-Làm mấy trò vô bổ.
Nam có nghe lầm không? Duy vừa nói chuyện với cô, à không, mắng cô mới phải.
-Gì vậy?
Nam nghệch mặt hỏi lại. Gương mặt nhìn nghiêng càng đáng sợ hơn. Vô thức, tay Nam bấu chặt tà áo dài, mồ hôi ướt rịn.
-Giả vờ cũng giỏi thật. Nhưng kẻ- sát- nhân thì mãi mãi vẫn là kẻ- sát- nhân mà thôi.
Chuông reo một hồi dài. Nam có nghe không những lời Duy vừa nói?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro