chương 2.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh hoạt chủ nhiệm.
Thầy Giang đổi chỗ ngồi chỉ vì lí do thầy cô bộ môn phản ánh lớp nói chuyện riêng quá nhiều. Các em đâu có dám ý kiến ý cò gì, ngoan ngoãn nghe theo lời thầy mà không hề phát biểu nửa tiếng. Ngọc và Trinh đổi chỗ cho nhau. Chấm hết!
-Nghĩ sao vậy trời? Bên kia nói chuyện rần trời luôn mà không đổi. Mắc cái gì đổi con Trinh với con Múp vậy? Lên đó rồi ai chỉ mày làm tiếng Anh?
Nam xoay qua nói nhỏ với Ngọc, cô quên mất một điều rằng đã ba hôm nay Ngọc không hề nói chuyện với mình. Thói quen vẫn là thói quen. Ngọc ôm cặp lên bàn trên ngồi, cách có bao nhiêu đâu, chỉ cần ngoái đầu ra sau là có thể hỏi bài được mà. Nam tiu nghỉu lách qua một bên để Trinh vào chỗ ngồi, dù sao lâu nay ngồi với Ngọc cũng quen rồi, nói chuyện hợp ý nữa. Đổi chỗ thế này sao mà chịu cho được? Vị giáo viên trẻ tuổi trên kia cũng biết hành xác người ta quá.
-Tao đứng dậy nói với ổng cho mày xuống lại nha.
Nam níu níu vai Ngọc, hỏi nhỏ. Ngọc lắc đầu, dịch người lên trên để cô không chạm tới. Cô ngây người, chưa bao giờ Ngọc xa lạ với cô như thế. Nam làm chuyện gì sai sao? Không online, không nhờ Nam làm nhiệm vụ trong game giúp mình, nick facebook cũng không sáng đèn. Ngọc dường như cách ly hoàn toàn với cô trong ba ngày vừa qua. Nam không biết cô đã làm sai chuyện gì, thật sự nghĩ không ra.
Nam lẩm nhẩm xem thử ba ngày vừa rồi có chuyện kinh thiên động địa nào xảy ra không. À cũng có, thay vì đi học bằng đôi giày trượt như mọi hôm thì Bảo lại nằng nặc đòi chở cô đến trường, với lí do hết sức củ chuối rằng: bệnh nhân cần được chăm sóc kĩ lưỡng. Đúng là Nam đang bệnh, nhưng chỉ là cảm thông thường thôi. Có mấy lần sốt liệt giường mà vẫn ráng lết đi học Bảo đâu có thèm đếm xỉa gì tới cô. Giờ chỉ với mấy cú hắt- xì hơi cỏn con đó đã khiến anh thay đổi đến vậy.
Chưa hết, Bảo còn đứng trước cổng trường đón Nam. Mỗi lúc cô tan học ra đều nhìn thấy anh đứng vẫy vẫy tay chờ mình. Nam rất muốn mổ xẻ cái đầu của Bảo ra xem thử trong đó có chứa cái gì mà lại khùng khùng điên điên quan tâm cô đến vậy. Giống hệt như lúc này, giữa trưa nắng chang chang, Bảo đội chiếc mũ bảo hiểm màu đen đỗ xe bên kia đường, vẫy tay gọi Nam kèm theo nụ cười tỏa nắng. Cô thở dài, thay đổi chóng vánh thế này khiến cô khó mà thích nghi được. Xoay người lại phía sau, Nam bắt gặp ánh mắt buồn của Ngọc đang nhìn Bảo. Lại thở dài, hình như cô biết lí do tại sao Ngọc lạnh nhạt với mình rồi. Ừ, hình như thôi.
-Này...
Ngọc giật mình quay lại. Là Kỳ. Trông cô nhợt nhạt hẳn. Chắc là do dạo này uống hơi nhiều.
-Đợi ba hả?
-Ừ. Mày cũng vậy hả?
Kỳ cười ha hả, để lộ hàm răng trắng đều như bắp hạt. Tự nhiên lại cười sằng sặc như thế khiến mấy đứa xung quanh quay lại nhìn với cặp mắt đầy tội nghiệp. "Con này bệnh lâu năm mà giấu."
-Tao biết rồi đó nha. Mày ghê lắm! Haha.
-Biết gì?
Ngọc tò mò hỏi lại. Lần nào nói chuyện với Kỳ cũng khiến cô hồi hộp và đứng tim như chơi.
-Mày ghen.
Gì cơ? Con quái thú A21 này đang phun châu nhả ngọc cái gì vậy thần thánh? Ghen? Không thể tin nổi.
-Bị tao đoán trúng rồi hả? Thích anh ấy? Anh trai con Bơ đó. Nhìn cũng tạm được. Haha.
Kỳ vuốt vuốt chiếc cằm tỏ ra là sành đời đánh giá anh trai của Nam. Ngọc há miệng, tròn mắt nhìn cô. Kì quái như thế này cũng có thể làm đàn chị giang hồ được sao?
-Tao nói cái này, mày nghe xong rồi muốn nghĩ thế nào cũng được.
Kỳ khoác vai Ngọc, thủ thỉ như hai người bạn thân thiết mặc dù số lần trò chuyện giữa hai cô chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Kỳ nói đến đâu, gương mặt Ngọc đanh lại đến đó. Sau một hồi đả thông tư tưởng cho cô bạn tròn trĩnh, Kỳ vỗ vai Ngọc rồi bỏ đi trước. Kỳ đã nói gì với Ngọc? Chỉ có cô mới hiểu mà thôi.
.........
Bảo không chở Nam về nhà mà đi thẳng đến siêu thị, gửi xe rồi kéo cô lên tầng trên cùng. Nam chỉ biết nhìn, ừ thì trời sinh ra cặp mắt làm gì mà không nhìn, cứ thế để anh trai kéo đi mà không phản đối. Cho tiền cô cũng không cãi lại, cứ thử vênh mặt lên giọng rồi nói sao vòng về đi xe "căng hải". Để Nam ngồi đó giữ cặp sách và chìa khóa xe. Bảo vào trong quầy bán thức ăn gọi món. Cô lẩm nhẩm suy nghĩ, chắc hôm nay ông Lâm không về, đưa tiền cho hai anh em đi ăn tiệm. Chứ đâu mà anh trai cô tốt đột xuất đưa con em nam nữ bất phân ngồi chình ình giữa bàn dân thiên hạ mà và cơm vào miệng chứ.
Biết đâu chừng ngày mai là tận thế cũng nên! Mặc kệ, có cơm ăn no bụng là được rồi. Nam lôi chiếc mp3 ra nhét phone vào tai, ngân nga câu hát, mắt lim dim tập trung cao độ. Hai chân đung đưa mới nhìn thấy phiêu lắm. Phiêu tới độ nào thì không biết, cho đến khi Bảo mang ra cả đống thức ăn thì Nam suýt nữa té ghế.
-Nhà mình in tiền lậu hả Hai?
-Gì? Nói bậy bạ gì nữa đó? Tiền lậu gì ở đây?
Nam chu miệng cãi lại, tay chỉ vào đống thức ăn đủ hương đủ sắc. Dám nhiêu đây cũng ngốn hết cả tháng tiền vốn bán bánh của nhà cô lắm.
-Bác Hồ nào chứng cho Hai mua cái đống này hả? Có hai người à, sao ăn cho hết?
-Ở đâu có ăn được thôi. Hỏi nhiều vậy. Ăn đi rồi uống thuốc. Anh có mang theo cho em đây này.
Nam cười có phần đổ mồ hôi. Lại quan tâm nữa đấy. Cô lau đũa, muỗng đưa cho Bảo, chẳng ngại mất hình tượng thiếu nữ Việt duyên dáng áo dài gì ráo, gác một chân lên ghế, gắp lia lịa, miệng nhai nhồm nhoàm thỉnh thoảng cười toe toét.
-Ăn từ từ thôi. Có ai tranh ăn với em không hả?
Lặng. Một phút mặc niệm nhớ bắt đầu. Hình như ngày nào đó xa xôi ở quá khứ, cũng có người nói với Nam câu này. Là ai mới được nhỉ?
-Em không ăn cái này được. Hai ăn đi. Cay chết quá. Nước Hai ơi, nước...
Bảo chưa cầm đũa được bao lâu đã phải chạy lại vào trong quầy mua thêm hai chai nước suối mang ra. Nam chộp lấy tu ừng ực không thèm rót ra ly gì hết, nữ tính cái chỗ nào nữa. Duyên ngầm đâu nữa hả trời?
-Bơ, ăn từ tốn lại. Bỏ chân xuống, ngồi ngay ngắn. Có rất nhiều người đang nhìn em đó.
Nam nghe Bảo thầm thì mùa xuân mà muốn phun hết chỗ hỗn hợp nước suối cộng mì xào ra ngoài. Nhìn thì nhìn, sao cô có thể cấm họ được? Cô nhún vai, xem như chưa hề nghe thấy Bảo nói gì, tiếp tục tập trung chuyên môn của mình.
-Khi nào trường cho nghỉ Tết?
-Hai đi mà hỏi ông Lao Đường Quốc Dũng.
Xúc muỗng cơm, Nam trả lời mà không cần suy nghĩ. Bảo trố mắt ra mà nhìn, từ ngày anh thi đỗ đại học, trường Phan chưa hề thay đổi Hiệu trưởng. Ở đâu ra Lao Đường...
-Lộn. Lương Đào Quốc Dũng. Biết ngay là Hai sẽ như vậy mà. Ngu ngu. Hehe.
Đúng thật là khuôn mặt Bảo những lúc nghệch ra không biết gì trông rất tếu, rất ngu giống như lời Nam vừa nói. Cô ăn được nhiều cơm hơn mọi ngày, chắc vì cơm chùa nó vậy.
-Năm nay có trực Tết nữa không?
-Tất nhiên là có rồi. Em nằm trong ban cán sự lớp, không muốn đi cũng phải đi. Trốn như năm lớp 10 rồi nói sao bà giám thị cho vào sổ ngồi. Em còn muốn nhận cái bảng tốt nghiệp có hạnh kiểm tốt Hai ơi! Năm nay phải ngoan mới được. Mà trường Hai khi nào nghỉ?
-Nghỉ rồi mà.
Nam thả luôn muỗng cơm chưa kịp tống vào miệng. Cô quên mất Bảo không còn học cấp 3 như mình, các trường đại học cao đẳng bây giờ lục đục cho sinh viên nghỉ tết cả rồi. Hèn gì, mấy bữa giờ anh có thời gian mà chở cô đi học.
-Sướng nha. Em chắc học hai tuần nữa. Còn vụ báo tường, văn nghệ mừng xuân nữa mà. Chưa có mấy vụ đó chưa nghỉ đâu. Lùm xùm rối tung cả lên. Mệt.
-Cần anh giúp gì không?
Mắt Nam sáng lên, cô đang cần anh trở lại bình thường. Bảo như thế này cô không quen cho lắm. Nếu anh lại là Nguyễn Gia Bảo của hơn 17 năm qua, cộc cằn, thô lỗ và luôn lớn tiếng với em gái thì Nam có chút hụt hẫng. Nhưng cứ như thế này thì thật sự...
-Tuần sau em học bù hai ngày, chắc phải ở lại trường luôn. Thêm một buổi thể dục nữa. Hai ở nhà coi tiệm cho ba đi, đừng có chở em đi học nữa, tốn công, tốn thời gian, tốn tiền xăng. Phải 5 ngàn một lít em cũng để Hai chở rồi.
-Ừ, vậy cũng được.
-Mà Hai nà, bữa giờ Hai có nói gì với con Múp không? Em thấy nó lạ lạ.
-Không. Sao vậy?
-Nó thích Hai mà. Hai không biết gì hả?
Bảo lắc đầu. Dối người gạt mình. Ngọc thích Bảo, anh biết trước Nam lâu rồi. Nhưng anh lại không thể đón nhận tình cảm của cô bé ấy.
-Hôm bữa họp phụ huynh rồi mà. Sao không nghe ba nói em được loại gì hết vậy?
Nghẹn. Nước. Nam với tay lấy chai nước suối, vừa uống vừa vuốt ngực. Mặt đỏ gay vì sặc. Cô ho sù sụ, Bảo phải lấy khăn giấy đưa cho cô lau miệng. Xong rồi Nam mới ngước lên nhìn Bảo, cười trốn tội.
-Loại giỏi. Hạng 2.
Nụ cười trong tích tắc tắt phụp, Nam cúi đầu tiếp tục ăn, chẳng thèm nhìn cái bản mặt của Bảo. Chắc chắn là anh đang hí hửng cười, trong đầu đang tính toán sẽ trêu cô một vố rất đau.
-Ai hạng nhất? Thằng Duy phải không?
Nhắc đến Duy, Nam mới sực nhớ ra. Có rất nhiều chuyện cô cần Bảo giải đáp. Đầu tiên là những bức ảnh của Duy thời còn đi học trong phòng Bảo. Kế đó là Bảo biết chính xác địa chỉ nhà Duy.
-Ờ... Hai với anh Duy là bạn hả?
-Thắc mắc sao không hỏi? Thì là bạn. Nhưng 5 năm trước đột nhiên nó đi nước ngoài định cư. Về cũng không báo trước lấy một câu.
Quả nhiên Bảo và Duy... y như những gì Nam suy đoán. Vậy việc Duy biết cô là em gái Bảo thì sao? Còn chuyện anh luôn miệng gọi cô là kẻ- sát- nhân nữa? Bảo có biết gì không?
-Anh Duy có biết em là em gái Hai không? Biết phải không?
-Ừ. Nó biết.
Hay thật! Rõ ràng Duy biết như thế, Nam là em gái của Bảo. Vậy sao còn... Cổ họng nghẹn lại, muốn nuốt trôi miếng cơm mà không thể. Khó khăn quá đỗi. Đôi mắt màu xanh của Duy lại chập chờn trước mắt, nó khiến cô lo sợ một thứ gì đó khủng khiếp hơn sẽ xảy đến.
-Thằng Duy đã nói gì với em?
-Anh ấy... không có gì... hehe... anh ấy rất tốt bụng. Hôm bữa còn chỉ bài tập cho em, nhặt thẻ học sinh của em... rồi còn nấu ăn rất ngon nữa...
Nhắc đến chiếc thẻ học sinh Nam mới nhớ, Duy chưa trả lại cho mình. Chuyện của Kỳ, Ngọc rồi Bảo nữa khiến cô quên khuấy đi mất. Không có thẻ học sinh, tiết tự học bắt buộc phải ở trong lớp, thư viện cũng không vào được, phòng vi tính cũng thế. Mất thẻ học sinh kéo theo rất nhiều chuyện rắc rối sau đó. Bảo không hỏi thêm gì sau đó. Anh im lặng ngắm nhìn Nam ăn cơm.
Nam không giỏi nói dối, Bảo biết điều đó, vì mỗi khi nói dối cô đều cười gượng gạo và bấm móng tay thật sâu. Giữa Duy và Nam, chắc chắn đã xảy ra chuyện. Cô bao che cho Duy. Lí do vì sao? Cả cô cũng không biết, rõ ràng là Duy đã tổn thương lòng tự trọng của cô nhiều, khiến cô sống trong lo âu thời gian qua. Nhưng cô lại không cách nào ghét bỏ anh được, với Duy, Nam chỉ có cảm giác sợ nhiều hơn là ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro