chương 3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo lịch học của 12A7, hai tiết Thể Dục học từ 3 giờ 35 cho đến 5 giờ 15 chiều. Vẫn như thường lệ, mở màn bằng mấy vòng sân hồng hộc thở. Thầy Lập vẫn yêu thương học trò bằng cái cách quen thuộc của thầy như mọi khi.
Tiết đầu học thể dục nhịp điệu. Thầy bật nhạc cho các em cùng nghe, rồi cùng tập. Thầy làm mẫu một lần, hai lần, ba lần, các em tay chân quơ tứ tung loạn xạ, muốn xoay bên này nghiêng bên kia làm cái bài nhịp điệu giống như một bản kịch tàn. Thầy Lập cũng bất lực nhìn sang lớp bên kia, 12A21 cũng không khá hơn 12A7 là bao nhiêu.
Lắc đầu, hai thầy giáo dắt tay nhau vào ghế đá ngồi hàn huyên tâm sự chuyện từ nhà ra cổng, từ cổng đến trường. Mặc kệ các em muốn làm gì thì làm, dù sao cái môn này cũng không quan trọng, chỉ cần cuối năm thầy cho các em một chữ "Đạt" vào sổ là được rồi.
Tiết Thể Dục thứ hai thì khá hơn đôi chút, vì các bạn trai phấn khởi hơn với môn bóng chuyền. Còn mấy bạn gái cứ thấy bóng là sợ, nên cuối cùng toàn thấy con trai ra sân, tụi con gái tụm lại chia nhau hột dưa, hột bí ngồi cắn chơi.
-Thầy ơi, kí sổ đầu bài giùm em. Hai tiết A nha thầy.
Thầy Lập lườm lườm Nam, con bé này chỉ giỏi nịnh, nhưng có đứa học trò chăm như cô thì trường Phan mới nở mày nở mặt. Nhiều lúc thầy cũng muốn nổ banh chành như vị đồng nghiệp tên Giang kia lắm, thiếu điều muốn xin hiệu phó chuyên môn chủ nhiệm cái lớp A7 này nhưng mà nghĩ lại thì thôi, mình làm giáo viên thể dục cũng được rồi.
Thầy giở sổ, lấy viết kí cái roẹt rồi trả lại cho Nam, cô cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều, đâu có ai mướn đi đóng quảng cáo kem đánh răng đâu mà lúc nào cũng cười hết. Mà thầy cũng phải công nhận Nam có nụ cười duyên hết sức, nhìn thấy con bé cười là có muốn cho giờ B cũng không được. Thương con bé vậy đó. Nên cả năm học Thể dục 12A7 toàn chơi nhưng chẳng có tiết nào không được loại tốt.
-Nam, em cất sổ đầu bài sẵn mang giỏ bóng lên phòng dụng cụ giùm thầy. Phiền em quá!
Đâu có dễ mà được hai tiết A. Mặt Nam méo xệch, nụ cười duyên tắt phụp trông tội nghiệp vô cùng. Thôi thì phóng lao đành phải theo lao chứ biết sao giờ? Dám nói em không đi đâu rồi nói sao ông thầy giật cuốn sổ đầu bài sửa hai tiết A thành hai tiết B, cuối tuần nghe ông Giang ca vọng cổ sướng lỗ tai chết được.
Nam đành khệ nệ khiêng giỏ bóng gần 10 trái lên cầu thang, trong giỏ quyển sổ đầu bài nằm chình ình trêu ngươi. Nếu không vì cái chức lớp phó học tập, nếu không giữ quyển sổ đầu bài chết tiệt kia thì cô có phải khổ thế này không? Bóc lột sức lao động quá mức!
Vác giỏ bóng vào phòng dụng cụ ở tít khu D, nơi mà được cho là cái nhà kho của trường, bao nhiêu đồ đạc lỉnh khỉnh đều cho vào đây hết. Nó u ám, bốc mùi gỗ và bụi bặm. Kinh khủng, đúng với hai từ "Nhà Kho".
Cạch. Nam thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng mang hết số bóng lên đây, cô tự hỏi mỗi lần học phải lên đây vác xuống sân, học xong phải vác lên lại, đúng thật là khổ ải mà. Hèn chi mấy ông thầy thể dục lúc nào cũng khỏe như bò mộng.
Quẹt mồ hôi, Nam chưa kịp quay ra thì cánh cửa phòng dụng cụ đã đóng sập lại. Gì vậy trời? Có khi nào bác bảo vệ đi ngang thấy cửa chưa khóa nên khóa giúp không?
-Còn người trong đây, bác bảo vệ ơi! Mở cửa cho con đi.
Bên ngoài có tiếng cười khúc khích, mặt mũi Nam bắt đầu sưng sỉa, cô giận rồi đó. Chắc chắn đám bạn của Uyên bày ra trò này, lợi dụng người khác sơ hở nhốt cô ở đây. Cô đập cửa rầm rầm, miệng không ngừng hét lớn kêu cứu.
-Có ai ngoài đó không? Mở cửa giùm đi.
Ầm ầm. Cạch cạch. La hét chán chê, bên ngoài vẫn không một tiếng động. Giờ thì hay rồi. Chợt nhớ đến mình có điện thoại để làm gì, nhưng cặp sách của cô còn để dưới sân. Tiêu rồi! Đồng hồ đeo tay nhích dần sang con số 6.
Nam bắt đầu thấy sợ. Ngọc từng nói với cô, ngôi trường này trước đây là một nghĩa địa. cô đã gạt phát lời Ngọc, cô không tin có ma quỷ. Mạnh miệng như vậy đó, nhưng có mấy ai lại không sợ ma đâu? Nam cũng là con người mà.
Chưa hết, nhiệt độ về đêm trong nhà kho càng lúc càng xuống thấp. Dạo này Nam hay bị sốt, gặp lạnh là không chịu được. Nếu bị nhốt ở đây cả đêm không chết vì lạnh cũng chết vì sợ. Cô không muốn chết ở đây mà. Cô còn yêu đời lắm! Trượt dọc xuống cánh cửa đã bị gỉ sét, Nam khóc không thành tiếng.
-Thầy ơi, hôm nay em mà chết thì thầy không sống nổi đâu. Mau lên đây mở cửa cho em đi, Võ Tắc Lập, thầy chết ở đâu rồi. Huhu.
Xong rồi! Bộ phim chắc sắp tàn rồi! Nam thề với trời đất, nếu cô thoát khỏi nơi này chắc chắn sẽ không để cho bọn chơi xấu mình yên ổn. Nhất định phải xử bọn nó, nhưng làm sao để thoát ra khỏi căn phòng u ám này đây?
Đêm buông dần. Qua ô cửa kính mờ đã phủ bụi và mạng nhện Nam không nhìn rõ bên ngoài, thứ ánh sáng mờ cuối ngày tắt hẳn. Không gian dường như sâu hơn, tối tăm hơn và đáng sợ hơn. Lũ chuột chạy khắp các góc tường, phát ra âm thạnh sột soạt.
Cô ngồi bó gối, đầu dựa vào một cạnh bàn cũ. Mắt nhắm nghiền cầu nguyện, cô lôi hết tất cả những vị thần thánh trong phim ra mà khấn. Nỗi sợ hãi dâng lên, bây giờ cô chỉ cần rời khỏi nơi này thôi.
Nhiệt độ bắt đầu hạ dần. Tay chân Nam run rẩy nép sát vào tường, co ro đến tội nghiệp. Cô cảm thấy khó thở, cứ như căn phòng này đang lấy dần oxi của cô vậy. Cổ họng tắc nghẹn lại, Nam cố hít lấy chút không khí ẩm thấp và đầy bụi bặm để duy trì hơi thở. Từng mạch máu bắt đầu co thắt, máu không điều hòa được khi thiếu oxi. Không chịu được lâu, Nam ngã ra sàn nhà đầy bụi, một lần nữa bất tỉnh.
Không biết mất bao nhiêu lâu sau đó thì cánh cửa phòng dụng cụ mới bị đá tung. Một vòng tay rắn chắc bế bổng người Nam lên, chạy thật nhanh dọc hành lang vắng, đến phòng y tế vẫn còn sáng đèn.
Cơ thể cô lạnh cóng, không có dấu hiệu của việc hô hấp. Từng tế bào da bắt đầu ửng đỏ, nổi li ti những đốm đỏ giống như bị sốt phát ban. Nam được đặt lên chiếc giường trắng, cô Diệu phải thất thần khi nhìn thấy cô học trò nhỏ trong tình trạng như thế này.
Cặp sách của Nam đã được đặt ngay ngắn bên cạnh nơi cô nằm. Hơi thở yếu ớt vô cùng, có lúc còn không nghe thấy nhịp thở. Cô Diệu lấy chăn phủ kín người Nam, bật điều hòa trong phòng với nhiệt độ thấp nhất có thể.
Cô lấy dầu nóng xoa lên lòng bàn tay, hai bên thái dương và trên đỉnh đầu của Nam. Đến khi thân nhiệt của Nam bình ổn trở lại, cô Diệu định xoay người hỏi thăm về việc tại sao cô nhóc lại như thế này thì người kia đã mất dạng từ lúc nào.
........
-Hưng, đi ăn sáng không?
Hưng nhìn qua, rất muốn đi với Nam nhưng mà không thể, anh úp tiếp cuốn sách lên đầu, chắc tối qua thiếu ngủ, thức khuya chép phạt môn Sinh nên giờ ngủ bù.
Ai kêu, cái tội... ăn ở hiền đức quá chi. Kiểm tra 15 phút Sinh, viết sẵn ở nhà nguyên câu. Thật ra cũng chẳng tài giỏi gì, nhờ Kỳ chạy qua nói đề, tại lớp cô kiểm tra trước một ngày, hết thảy mọi người trong lớp đều làm sẵn ở nhà, đọc sơ sơ cho nhớ vài ý rồi viết đại vào, hết giờ vò tờ giấy quăng hộc bàn, lôi tờ trong hộc bàn ra nộp.
Nam làm được, Thơ làm được, Uyên làm dư sức được, Duy thì phải dĩ nhiên như cô tiên, đến mấy đứa bàn nhất mà còn có gan ở nhà viết trước một câu, vào lớp lựa lúc cô không để ý moi lên tờ giấy chép tiếp câu hai mà. Thế nhưng, Hưng... dính đạn!
Hưng ngồi chép điên chép khùng, ý định của anh là chép cho vui, chứ mấy cô kia là giả trước giấy khai sinh rồi, chép vài ý trong bài cũng được, cho cô khỏi nghi ngờ. Riêng anh ấy, thích chơi trội, chứng tỏ tôicá tính, tự tin, vì tôi là chính tôi.
Anh ấy ngồi chép bài hát. Mô Phật!!!
Thành ra, lúc người đẹp tên Vân dạy Sinh đi ngang qua, nhìn phớt lờ thấy đặc kín chữ là chữ, nhìn kỹ thì nó như thế này.
"Cơ quan thái hóa là cơ quan phát không đầy đủ ở cơ thể người... có bao giờ anh ngu ngốc mù quáng yêu em đến vậy chưa? Và có bao giờ anh làm tất cả để yêu em đến vậy chưa? Thử hỏi tại sao em lại đối xử với anh như thế?.... Cơ quan tương đồng như xương tay người với xương chi trước mèo, xương con trâu... My girl. Em quên đi bao nhiêu. My girl. Em quên đi bao lâu. My girl. Em quên đi cuộc tình mà anh trao em, thôi thôi em đi đi đã hết rồi... tua thân đậu Hà Lan với gai xương xương rồng...giá như ngày đó đôi ta không gặp thì chắc không ai bị lỡ bước... giờ có hối tiếc cũng đã muộn, tôi chỉ còn biết ngồi chờ thôi... chờ cho hao mòn thân xác chờ bàn tay ai gạt đi giọt lệ trên bờ môi..."
Rồi người cô xinh đẹp và thông minh ấy cầm tờ giấy làm bài lên, đọc, to, rõ, dõng dạc cho cả lớp cùng được nghe. Hưng nhờ đó khỏi nộp bài, được đặc cách thẳng vào vòng trong, vòng chép phạt hai chục lần hai câu, tiết sau nộp cộng với việc trả luôn hai bài hôm ấy và bài sắp học. Bạn trai ấy thật là tốt số quá đi!
Trở lại vấn đề khi nãy. Nam quay qua thấy vẫn ở tình trạng ban đầu, úp sách. Một đứa khều vai. Một đứa rụt vai. Trong bài kiểm tra vừa rồi anh Hưng toàn chép nhạc rap nên Nam cũng có chút tội nghiệp, nếu không phải cô hướng dẫn cho anh cách nghe nhạc rap thì cũng không đến nỗi nào.
-Đi đi, anh Duy bao.
Duy ngẩng đầu, không rõ là nhìn hay là liếc xéo, Nam cụp mắt bước ra ngoài, hết dám nói câu nào nhắc tới anh.
-Đi đi, tui bao.
Hưng suy nghĩ nằm dài ở đâu không sớm thì muộn cũng chẳng thể ngủ yên, vậy thì đi.
Căng tin giờ giải lao 15 phút còn đông hơn cái tòa nhà Bitexco Financial gần bảy chục tầng chạy giặc khi nghe tin có người bị cúm H1N1 xuất hiện trong đó nữa. Ta nói học sinh chen chúc nhau, tự dưng thấy nhan sắc bà bán nước ngọt có giá trị hơn hẳn, chứ khi không bình thường, bỏ tiền ra mướn thử coi có đứa nào mở miệng la làng: "Cô xinh đẹp ơi, cô xinh đẹp à, bán cho con ly Pepsi..." không?
Nam đụng độ với Uyên và đám bạn của cô tại địa điểm không mấy mong đợi kia, đã chen chúc phát rầu rồi, còn gặp thêm đám âm binh thì chịu đời sao thấu. Miễn cưỡng Nam bước vô giành. Và bạn Thùy Uyên cũng thân thiện biết nhường nào, chen qua, giật ly nước từ tay cô thiếu nữ xinh đẹp kia, trả tiền rồi bỏ đi, Nam đứng chưng hửng.
Từ dạo sau cái hôm Hưng đưa Nam đến viện triển lãm, cứ đi học mà gặp tụi này là cô y như thể tội đồ, bị chúng nó xỉa xói, liếc muốn lòi con mắt ra. Cô cứ thế mà lẳng lặng đi qua cho êm chuyện, không thích kiếm chuyện với tụi này, vì dù sao cũng từng là bạn cùng lớp.
Bị phỗng tay trên ngon lành, đâu thể bỏ qua như mấy lần trước nữa, mình dễ dãi quá thì nó tưởng mình hiền, làm tới hoài. Được voi đòi Hai Bà Trưng sao? Giờ muốn cả Bà Triệu cũng phải sống dậy để tế tụi nó hả? Nam bước lại, dùng một ngón tay. Ý cô là bạn gái kia không đáng để dùng nguyên bàn tay. Khều vai.
-Hồi đó mày sinh ra có đầy đủ bộ phận để khoe cho vui với người ta thôi phải không? Còn chữ "duyên" mụ bà quên nắn cho mày hả? Mày thấy tao đang đứng đợi không?
-Mày đợi cũng kệ mày, nói tao chi? Ai giành được thì lấy, ai kêu mày không giành chi!?
Uyên hất mặt lên, cô đi một bầy có bè có bạn, Nam đi một mình, Hưng còn lo ngồi ăn tuốt bên kia. Hèn chi...
-Ủa, căng tin ông nội mày xây, ba mày bán, chị hai mày thối tiền hả? Bả đưa cho tao, tao vừa đưa tay là mày ăn trên đầu trên cổ người ta rồi. Mai mốt xuống "dưới" đầu thai, tao nghĩ mày ít nhất cũng được từ bốn chân trở lên đó.
Nói xong mắt Nam hằn lên, nhìn thẳng vào mặt Uyên. Cái vụ nhốt cô vào phòng dụng cụ hôm trước chưa tính sổ, giờ thêm vụ này nữa, thèm xông tới cho ăn tát dễ sợ. Nghe Nam nói xong, Uyên nín miệng, cô tháo nắp ly Pepsi ra, tạt cái ào. Ta nói từ mặt xuống lưng. Có bao nhiêu hận thù trước đây gom hết vào trận này, một phát một, đổ từ trên đổ xuống. Xong phim. Sống hiền lành quá đi!!!
-Đó, tao trả mày đó! Được chưa?
Rồi bạn gái tên Uyên ấy bỏ đi. Ở đây, tháo giày ra chọi được là Nam cũng đã chọi rồi. Khóc được là Nam cũng khóc rồi, khóc vì tức! Con Uyên đó chắc bậc tiểu học môn đạo đức giỏi lắm?! Hưng nghe ồn ào, rần rần mới bỏ đũa chạy lại thì trễ rồi. Anh nhìn cô đầy ái ngại, thấy xót trong bụng mà không biết diễn ta sao? Cuối cùng anh lấy điện thoại gọi cho Thơ.
-Hưng đưa Nam về thay đồ, Nam làm đổ nước ngọt lên người, lát nói với thầy Giang giùm, hết tiết Toán tụi này học lại.
Rồi Hưng nắm tay Nam ra xin thầy Phương giám thị cho về thay đồ, chứ giữ nguyên hiện trường là nói sao cả lớp được học chung với kiến. Cô đứng im lặng, cái thẻ học sinh vẫn chưa đòi lại ở chỗ Duy thì sao mà ra khỏi trường được? Cũng may là con cưng của trường nên thầy Phương mới thấy tội nghiệp để đi.
Hưng chở Nam về nhà cô, nhà đóng cửa kín mít. Chắc Bảo đi học rồi. Nam lục lọi chìa khóa mở cửa đi vào, trước sau không nói lấy nửa câu. Mặc Hưng muốn làm gì thì làm, nhắm nhà mình cũng không có gì đáng giá.
Rồi Nam đi vào phòng tắm một cách vô thức, cô vặn nước lớn thật lớn. Chắc khóc. Mà cũng có nhiều lý do để nên khóc. Có khi chỉ vì... uất ức mà không biết làm sao? Nhịn Uyên vậy à?? Ngoài cái đó ra, chẳng biết làm gì. Hưng ngồi bên ngoài, đăm chiêu rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
"Chơi đẹp lắm!".
Rồi im lặng. Anh thở dài một tiếng, mắt đăm đăm nhìn qua ngoài cửa sổ. Không thấy cơn gió nào đang phớt qua đầu mình, nhắm nghiền lại, đầu óc trống rỗng mà lại nghe chút nặng nề.
"Chút chiều em gặp anh nói chuyện được không?"
Hưng đọc xong tin nhắn là ấn nút "delete" liền, chỉnh chế độ chặn tin, quăng điện thoại xuống nệm. Ít ra cũng còn biết chút khôn, có gan thử độ bền quăng từ tủ đựng quần áo xuống nền gạch kìa! Rồi ngồi chờ đợi, mặt ráo hoảnh, chí ít ra cũng phải có gì đó đau đáu hay suy tư chứ ta? Hưng nằm vật vờ trên giường tay khoanh lại kê lên làm gối, hai mắt nhắm nghiền. Hay anh đang suy tính kế trả thù? Cũng có thể!
Năm phút...
Mười phút...
Nặng nề quá!
Nước thì vẫn chảy xối xả. Tắm gì mà lâu lắc quá! Có duỗi nhuộm gì trong đó thì cũng ra hồi thời đất nào rồi chớ? Hay là...? Chắc không đâu, nhìn thấy t rán cũng cao lắm mà ta? Không lẽ chơi ngu vậy? Hưng nhìn cái cửa phòng tắm hồi lâu rồi tự ngẫm nghĩ, nghĩ không ra anh ngồi dậy, gõ cửa.
-Nhanh lên Nam, tiết sau Hưng trả bài Sinh đó, bữa nay không trả tuần tới bả tăng lên bốn bài là chết luôn đó.
Bên trong. Im lặng. Nước vẫn chảy. Bên ngoài. Bắt đầu lo lắng. Tự dưng tim đập thình thịch.
Đập cửa.
-Xong chưa Nam? Trễ học rồi kìa, nhanh đi!
Đập thêm vài lần thì mới nghe Nam trả lời, giọng nhẹ hều, chắc đuối sức.
-Chờ tui chút.
"Chút" của Nam kéo dài tới 10 phút sau mới xuất hiện, mặc bộ âu phục mà trông như mấy người thất trận mới về. Thảm gì đâu!
Hai người chạy được tới trường là 5 phút nữa vào tiết, trong khi Hưng cuốn cuồn chạy muốn tuột khuy áo thì Nam thủng thẳng hết sức, cô bước đi một cách mệt nhọc như ai buột một nùi dây xích quanh chân, đeo gông lên cổ giải tù binh, mặt thì ngơ ngơ ngáo ngáo, tóm gọn lại là... nhìn rất mất cảm tình.
Hưng đi trước cả đoạn dài thậm thượt như cầu Mỹ Thuận, nhìn lại thì Nam vẫn còn ở nhà xe, chờ cô đi tới lớp chắc người ta tan học về nhà ăn cơm, ngủ một giấc sáng mai quay lại chắc mới tới được hành lang trước lớp.
Hưng chờ đợi bực mình, mà tiết cuối thì gần tới, điên tiết anh chạy tới cầm tay cô lôi đi trối chết. Cũng thật khó hiểu, tự dưng hai đứa nắm tay nhau đi khơi khơi dọc sân trường, nắng gắt trôi rát da đầu. Mấy đứa ngồi gần cửa sổ nhìn ra chỉ trỏ. Nam cũng im lặng.
Hai đứa đứng ngoài cửa lớp đợi thầy Giang ra mới dám vào, mà đại bác nổ "pằng pằng" trước mặt không biết thầy cho nghỉ chưa chứ nói gì chuông hết tiết, chừng nào giáo viên bộ môn tới, thỉnh thầy về thì mới chịu bỏ phấn bước ra. Hưng vẫn chưa buông tay, anh nắm chặt tay, dựa lưng vào tường để trống không vậy, hoặc là có khi quên không nhớ tới tay mình đang làm gì, hoặc là "ảnh" biết mà "ảnh" làm lơ.
-Hai đứa đi đâu giờ này mới vào lớp hả?
Người cha đáng kính ấy bước ra, nhìn xuống, Hưng cũng nhìn xuống, giật mình bỏ tay ra. Thầy nhìn nhạc nhiên. Tụi nhỏ thời nay "iêu" đương sớm thế! Chắc kiểu này phải triệu tập phụ huynh họp gấp để có biện pháp sớm quá. Nghi ngờ...
-Dạ, em bị đổ nước ngọt lên người nên Hưng đưa về giùm?
-Thôi vào lớp đi, có gì thầy tính sau.
Rồi vị cha già đáng kính ấy tự suy ngẫm, lầm bầm gì đó. Có nhất thiết phải là "Hưng đưa về" hay không? Cả lớp bao nhiêu đứa con gái mà không nhờ, đi nhờ ngay thằng con trai. Hai đứa này... Mr. Giang ngoảnh đầu nhìn lại. Lật đật đứa này bám gót đứa sau, bại trận quá.
Nam vào lớp ngồi im, không trả lời mấy câu hỏi của Hội bà tám bu xung quanh, Hưng càng không, tập trung vào hai bài Sinh sắp tới, đầu óc mụ mị hẳn ra, chả biết còn nhớ gì hay không? Mà cô Vân sống đạo đức hơn mấy thầy cô kia, có điều thêm chữ "giả" chà bá vào phía sau chữ "đạo đức".
Cô trả bài không bao giờ cho học trò quay mặt xuống chính diện, sợ mấy em phía dưới buồn miệng nhép môi, bắt quay thẳng mặt vào trong bảng, cô hỏi tới đâu trả lời tới đó, ngập ngừng thì tự cuốn gói đi về chép phạt. Hưng được ân huệ hai bài, giờ mà không thuộc nữa là được ăn đấp- bồ (double) lên, khỏe chết.
Thơ xé giấy viết mấy chữ quăng lên bàn trên, đọc xong rồi chuyền đều cho cả tổ.
"Cuối giờ ở lại".
Hết tiết. Duy bỏ về trước. Nam cũng không muốn ở lại thêm, nhìn mặt Uyên thêm giây phút nào nữa là cô chỉ muốn cho Uyên một trận. Nể mặt Hưng với Kỳ, Nam mới thôi không so đo với cô. Nhịn hoài, không thể nhịn nữa thì đành phải chịu hạ một bậc hạnh kiểm để xử lí cho rõ ràng.
-Mày biết đứa nào tạt nước vào người má Năm không?
Trinh gom hết sách vở bỏ vào cặp, đợi mấy đứa trong lớp về hết. Cô ngước lên hỏi cái bảng tin di động của cả trường: Tám Xí Xọn.
-Không, mà hình như nghe kể lại là đám con Uyên lớp mình.
-Nãy tao nhắn tin hỏi mấy đứa A5 thì nó nói không biết, chỉ nói nghe tụi lớp nó kể là xích mích gì đó, Nam mua nước mà đứa kia chạy lại giật, nó bực quá nên chử.i gì đó, con kia ứa gan nên tạt nước lại.
Mới có một tiết trôi qua mà lời đồn nó nhanh dữ vậy? Lam đứng lên gom hết sách vở xong ngồi xuống ghế lại, sàng hết sức sàng, hai cô gái bàn trên ngồi quay xuống, Thơ leo luôn lên bàn, cô gái ấy thật dịu dàng biết bao.
-Mà tao coi bộ má Năm chắc cũng không hiền lành gì, miệt thị, bĩu môi gì đó người ta mới tạt chứ khi không mắc bà gì con kia kiếm chuyện với nó chi?
Thụy lấy tay chống cằm, chân gác lên bàn, cô này ngồi tướng tiểu thư danh giá nhà khuê các hết sức. Chị ấy vừa đóng góp ý kiến vừa lục bóp tìm dây thun cột tóc lại, tóc tai... thật là...
-Bình thường nó có đụng chạm tới ai đâu, đụng chuyện nó mới lớn tiếng. Chắc con kia làm gì nó mới chử.i chớ.
-Tao có một ý kiến..._ Vân bỗng dưng rất rụt rè._ Tao thấy tụi bây hết chuyện gì làm rồi hả? Mai kiểm tra Sử đó mấy má. Nhà ai nấy về là được rồi, giờ có biết gì đâu mà bàn? Mấy má toàn ngồi phỏng đoán. Tốt nhất giờ về ăn cơm. Tao đói quá!_ Vuốt bụng thở dài._ Rồi sau đó hỏi mấy đứa lớp khác coi sao rồi mai tính. Giờ ở đây tới chiều cũng chả ăn nhầm gì.
Vậy là giải tán hội nghị Diên Hồng, mạnh ai nấy về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro