Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trên chợ náo nhiệt, người đến người đi, tiếng tiểu thương rao hàng thông báo Bắc thành phồn vinh bước vào một ngày mới.

Một gã tiểu nam hài ăn mặc tôn quý vẻ mặt tò mò đánh giá bốn phía, một đôi mắt to nhanh như chớp chuyển động chung quanh, bộ dáng tuấn tú nhỏ bé hấp dẫn sự chú ý của người bên ngoài.

"Tiểu...... Thiếu gia!" Một người phụ nữ trung niên thở hồng hộc theo ở phía sau, xưng hô vừa phun đến bên miệng sau khi nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của tiểu nam hài liền sửa miệng.

"Làm gì?" Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận trừng mắt bà vú phía sau, tuy rằng năm ấy mới tám tuổi, nhưng lại tinh quái khiến cho người ta chống đỡ không được.

"Ngươi...... Ngươi đi chậm một chút nha! Nếu thất lạc thì làm sao bây giờ?" Lưu ma ma lo lắng ồn ào, chỉ sợ đem biểu tiểu thư được sủng ái nhất trong Nghiêm phủ đánh mất.

"Khẩn trương cái gì? Nếu thất lạc ta sẽ tự mình trở về, Bắc thành này ta cũng không phải không quen!" Mấp máy phấn môi, Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy bà vú thật sự rất khẩn trương.

"Nói như vậy cũng không được, ngươi nếu như bị người ta bắt đi, trách nhiệm này bà già như ta không đảm đương nổi." Lưu ma ma vội vàng nói hết lời, tiểu thư nhỏ trước mắt này thật là vừa thương vừa hết cách.

Rõ ràng là một nữ oa nhi đáng yêu, lại cố tình thích mặc nam trang, một chút dáng dấp con gái cũng không có. Cầm kỳ thư họa cũng không hứng thú, luôn thích múa đao làm vui. Lại thêm Nghiêm gia chủ tử cũng rất sủng nàng, càng làm cho nàng vô pháp vô thiên.

May mà, tiểu thư nhỏ cũng không khó hầu hạ, tuy rằng nhận hết yêu chiều của mọi người, lại tuyệt không kiêu căng, chỉ có tính tình như con ngựa hoang làm người ta khó có thể chống đỡ.

Hơn nữa nàng lại đặc biệt thích đùa các tiểu cô nương khác, cơ hồ các cô nương ở Bắc thành đều bị nàng trêu chọc, làm cho các cô nương này một mực muốn gả cho Nghiêm phủ biểu thiếu gia.

Hay nói giỡn! Nghiêm phủ chỉ có biểu tiểu thư, lấy đâu ra biểu thiếu gia nha?

Nhưng là biểu tiểu thư lại tuyệt không lo lắng, còn nói muốn kết hôn cô nương gia đáng yêu này vào cửa, này...... Này sao có thể được nha?

"Tiểu...... Thiếu gia." Lưu ma ma thiếu chút nữa không đổi được miệng, "Ngươi sẽ không lại muốn đi đùa tiểu cô nương này đi?" Bà sợ nhất điểm ấy, mới không thể không đi theo tiểu thư nhỏ này.

"Thế thì làm sao?" Đỗ Tiểu Nguyệt không chút để ý đáp lời, một đôi mắt to đảo quanh nhắm thẳng bốn phía nhìn, muốn nhìn một chút có tiểu cô nương đáng yêu hay không.

Ai! Tiểu cô nương này trắng noãn mềm mại rất đáng yêu nha!

Tay trơn nhẵn, trên người thơm thơm, bị trêu mặt còn có thể đỏ hồng, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Chỉ hận Đỗ Tiểu Nguyệt nàng không phải thân nam nhi, bằng không sớm đem các cô nương đáng yêu này thú vào cửa! (o.o chịu luôn rồi, nhỏ mà lệch lạc giới tính. Haizzz)

Nghe xong lời nói của tiểu thư nhỏ, Lưu ma ma mau khóc. "Tiểu thiếu gia, ta xin ngươi mau hồi phủ đi! Cô nương muốn gả cho ngươi đều đã muốn xếp đầy cửa Nghiêm phủ......" Vấn đề là, nàng không thể cưới nha!


Lời Lưu ma ma nói Đỗ Tiểu Nguyệt hoàn toàn không có để vào trong tai, bởi vì nàng phát hiện một cái đại mục tiêu.

Đó là một tiểu cô nương bộ dạng phấn điêu ngọc mài, bộ dáng xinh đẹp làm cho nàng nhãn tình sáng lên, không chút nghĩ ngợi liền xông lên phía trước.

"Tiểu tỷ tỷ, ngươi tên gọi là gì?" Vừa đến trước mặt mĩ cô nương, Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức nở một nụ cười thật tươi, ánh mắt nhìn chằm chằm người ta.

Trời ơi! Này đến gần xem, tiểu cô nương lại càng đẹp hơn!

Đôi mắt hẹp dài thâm thúy như đêm, mũi thẳng thắn, lông mi đẹp, tạo ra một khuôn mặt cực mĩ. Không được hoàn mỹ duy nhất chính là bộ dáng hơi cao, bất quá không sao, xinh đẹp của nàng có thể bù lại hết thảy.

Thấy Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt phát ra tia sáng, giống như bộ dáng sắp chảy nước miếng, tiểu cô nương nhịn không được nhíu nhíu mày.

Không nghĩ để ý nàng, tiểu cô nương bước vòng qua Đỗ Tiểu Nguyệt nghĩ muốn rời đi.

"Ngươi chớ đi nha!" Đỗ Tiểu Nguyệt chạy nhanh giữ chặt nàng, "Tỷ tỷ, ngươi tên gọi là gì? Chúng ta làm bằng hữu được không?"

"Buông tay!" Thanh âm cực lãnh từ miệng tiểu cô nương phun ra.

Đỗ Tiểu Nguyệt không có nghe đến, ngược lại tò mò cúi đầu, tay nhỏ bé không ngừng vuốt tay nàng. "Oa! Tay ngươi hảo trơn hảo mềm sờ hảo hảo nga!" Tuy rằng so với tay nàng lớn gấp đôi.

"Ngươi......" Tiểu cô nương không hờn giận nhíu mày, đang muốn bỏ tay Đỗ Tiểu Nguyệt ra, Lưu ma ma đã muốn chạy tới.

"Tiểu thiếu gia, xin ngươi đừng náo loạn!" Lưu ma ma nhịn không được, chạy nhanh bắt lấy Đỗ Tiểu Nguyệt, không cho nàng lại ăn đậu hủ của người khác.

"Bà vú, ngươi đừng ngăn cản ta......" Đỗ Tiểu Nguyệt mất hứng ồn ào, vừa nhấc đầu chỉ thấy tiểu cô nương đã đi rồi. "Này! Ngươi còn không có nói cho ta biết tên ngươi nha!"

Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận đến dậm chân, thân mình bị bà vú bắt lấy, giãy không được, không còn cách nào khác phải lên tiếng hô to: "Này! Ta gọi là Đỗ Tiểu Nguyệt, ở tại Nghiêm phủ, ta nói cho ngươi, ta thú ngươi quyết định thú ngươi!"

Một tiếng ồn ào này, không lớn không nhỏ, vừa vặn làm cho người bên cạnh hoàn toàn nghe được, mà cô nương kia cũng dừng lại cước bộ, lấy ánh mắt vừa lãnh vừa giận bắn về phía Đỗ Tiểu Nguyệt.

Không để ý mọi người nhìn chăm chú còn có bà vú rên rỉ, Đỗ Tiểu Nguyệt hì hì cười, sớm đã quên mình là cô nương gia, không thể cùng người ta thành thân.

Nàng chỉ biết là ── nàng nhất định bám lấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kia!  

  Phương tâm e lệ mẫn cảm

Chỉ vì ngươi mà run rẩy

Chỉ vì một mình ngươi mà buồn vui......

Trời đông mờ sáng, tiếng gà gáy vang lên, phá vỡ yên tĩnh.

Bọn người hầu Nghiêm phủ cũng thức dậy, bắt đầu chuẩn bị một ngày làm việc.

Thân là nha hoàn bên người biểu tiểu thư, Ngọc Nhi đang bê chậu nước, chậm rãi đi vào trăng tròn các, nghĩ tiểu thư hẳn là còn đang ngủ, nàng còn có thời gian làm các công việc khác.

Nhưng vừa đi vào trong phòng, lại nhìn thấy tiểu thư bình thường không ngủ đến giữa trưa tuyệt không rời giường đã ngồi ở trước bàn trang điểm sửa sang lại tóc, làm cho nàng sửng sốt một chút.

"Tiểu thư, ngươi như thế nào dậy sớm như vậy?" Còn sớm nha! Cách giữa trưa còn thật lâu nha!

"Ta hôm nay muốn xuất môn." Đỗ Tiểu Nguyệt ngáp một cái, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nàng đã lâu không dậy sớm như vậy, thực sự buồn ngủ quá nga!

Ngọc Nhi vắt lấy khăn mặt ẩm ướt đi đến bên cạnh tiểu thư, đưa khăn tay đưa cho tiểu thư, lại cầm lấy lược ngà voi giúp tiểu thư chải vuốt sợi tóc.

"Ngươi lại muốn xuất môn tìm Lăng thiếu gia!" Một bên chải tóc dài mềm mại, Ngọc Nhi miệng cũng không dừng lại.

Nghĩ cũng biết người chuyên môn ngủ nướng như tiểu thư hôm nay lại dậy sớm, nhất định là đi tìm Lăng thiếu gia!

Nói đến chuyện tích của Lăng gia thiếu gia cùng tiểu thư, chỉ sợ toàn Bắc thành không có người không hiểu được.

Nói năm ấy tiểu thư mới tám tuổi nhưng lại ở chợ hô to nói muốn thú một cái tiểu cô nương về nhà, người xung quanh toàn bộ nghe được, hơn nữa một truyền mười, mười truyền trăm, lập tức toàn Bắc thành mọi người biết chuyện này.

Đương nhiên, chuyện này cũng truyền đến Nghiêm phủ, thiếu chút nữa làm cho Nghiêm lão gia cùng phu nhân té xỉu. Nữ nhân thú nữ nhân, còn ra thể thống gì nữa!

Nhưng sau lại mới biết được, tiểu cô nương mà tiểu thư nói muốn kết hôn là nam, chính là Lăng gia đại thiếu gia Lăng Vi Phong.

Nói đến Lăng gia, ở Bắc thành cũng là một gia tộc nổi danh, từ hai mươi năm trước sau khi mang theo Nhất tuyệt bút tài phú đặt chân đến Bắc thành, kinh doanh buôn bán phàm là tửu lâu, sòng bạc, bố trang (tiệm quần áo)...... Cái gì đều có, liền ngay cả hoa phường hiện tại nổi tiếng nhất trong thành ── Bách Hoa các, cũng là của Lăng gia.

Nghe nói Lăng gia lão gia lúc trước là thổ phỉ, sau lại cải tà quy chính thành người làm ăn, tuy rằng làm buôn bán có phần bất chính, nhưng là bắc cầu làm đường cái gì cũng không thể thiếu hắn, vậy là mỗi người trong Bắc thành đều tôn kính hắn thành con người đại lương thiện.

Bất quá có thể là do chuyện xấu lúc trước làm hơi nhiều, đứa con duy nhất vừa sinh hạ đã mang nhiều bệnh tật, thiếu chút nữa sống không quá ba tuổi. Sau khi cầu thần bái phật, Lăng gia bắt đầu đem con dưỡng làm nữ nhi, chỉ cần có thể sống qua được mười lăm tuổi, thì cả đời bình an thuận lợi.

Cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, Lăng Vi Phong từ nhỏ đều mặc nữ trang, đây là chuyện Bắc thành không phải mọi người đều biết, hơn nữa Lăng Vi Phong diện mạo quả thực cùng Lăng phu nhân giống nhau như đúc, là cái mỹ nhân họa thủy, hắn giả dạng nữ nhân có thể làm say đắm không ít người, nghe nói còn có bọn công tử không hiểu chuyện tới cửa cầu thân!

Không nghĩ tới, lại khiến Đỗ Tiểu Nguyệt coi trọng, nói người muốn kết hôn về nhà chính là Lăng Vi Phong. Bất quá may mắn là nam, điểm ấy lại làm cho Nghiêm gia may mắn hơn.

Bất quá, khi Đỗ Tiểu Nguyệt biết Lăng Vi Phong là nam, mọi người đều nghĩ đến nàng sẽ tức giận, dù sao sở thích của nàng là các cô nương.

Không nghĩ tới Đỗ Tiểu Nguyệt ngược lại truy càng tích cực, hơn nữa quyết định không cưới người ta qua môn, ngược lại phải gả đến Lăng gia, còn ở Bắc thành hạ tối hậu thư, nói Lăng Vi Phong là người của nàng, nếu nữ nhân nào dám dính chọc, chẳng khác nào là đối nghịch với Đỗ Tiểu Nguyệt nàng!

Hành vi ác bá bực này truyền khắp toàn bộ Bắc thành, càng làm cho Nghiêm gia lão gia cùng phu nhân thiếu chút nữa giận đến hôn mê, mất mặt không dám xuất môn.

Cứ như vậy, Đỗ Tiểu Nguyệt đuổi theo Lăng Vi Phong suốt mười năm, hiện nay cũng mười tám tuổi, là gái lỡ thì, lại còn không gả ra ngoài, hơn nữa căn bản không ai dám tới cửa cầu hôn.

Cô nương ác liệt như vậy, người nào dám thú vào cửa? Cho dù bộ dạng lại đẹp, ác bá nữ nhân như vậy vẫn là không ai dám muốn nha!

"Ân! Nghe nói hắn hôm nay sẽ đi tửu lâu xem sổ sách, ta muốn đi tìm người!" Đỗ Tiểu Nguyệt khóe miệng giơ lên, trong gương đồng chiếu ra khuôn mặt tự tin thanh lệ, ánh mắt nhanh như chớp trở nên giảo hoạt, tinh thần lóe sáng nhiệt huyết dâng cao (Chém nha).

Hừ! Nàng đã muốn nhiều ngày không gặp Lăng Vi Phong, nghĩ cũng biết hắn đang trốn nàng!

Không quan hệ, trốn đi! Tận lực trốn đi! Nàng cũng không phải không có cơ sở ngầm, từ lúc vài ngày trước nàng đã biết tin tức hắn hôm nay sẽ đi tửu lâu, về cuộc gặp mặt hôm nay, nàng đã lên kế hoạch từ lâu!

Ngọc Nhi giúp tiểu thư chuẩn bị tóc thật đẹp, đi đến trước tủ quần áo chọn quần áo. "Nhưng là, tiểu thư, Lăng thiếu gia hoàn toàn trốn ngươi như vậy, ngươi thực sự có thể bắt được người sao?"

Nàng tin tưởng tiểu thư vừa đến tửu lâu, người ở bên trong nhất định sẽ thông báo, muốn làm không tốt Lăng thiếu gia vừa nghe được tin tức liền nhanh chạy lấy người đi!

"Đương nhiên có thể!" Đỗ Tiểu Nguyệt tự tin hừ một tiếng, "Ta ngay cả giờ nào hắn sẽ tới tửu lâu cũng biết, đảm bảo hắn đi không nổi."

"Nga!" Ngọc Nhi hiểu rõ gật đầu. "Kia tiểu thư ngươi muốn mặc thế nào?"

Biết tiểu thư hôm nay muốn gặp tình nhân, nàng chọn riêng vài món quần áo để cho tiểu thư chọn.

Đỗ Tiểu Nguyệt ngắm liếc mắt một cái, chỉ ngón tay. "Màu tím hảo." Mặc cái gì không trọng yếu, bằng tư sắc của nàng, quần áo đẹp cũng chỉ là phụ trợ thôi, trọng điểm là muốn đuổi người tới!

Vừa nghĩ đến Lăng Vi Phong, Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức giơ lên tươi cười.

Nàng rất thích hắn! Ngay từ đầu quả thật là vì hắn bộ dạng đẹp mới truy hắn, nhưng hắn tổng không để ý tới nàng, không để nàng vào mắt, chính điều này đã khơi mào tâm hiếu thắng của nàng, thề nhất định phải đuổi hắn tới cùng.

Nhưng thời gian đã lâu, dần dần, hắn ở trong lòng nàng vị trí càng lúc càng nặng. Trong mắt của nàng chỉ nhìn thấy hắn, chỉ cần là hắn hết thảy nàng đều thích, thích không thể tự kềm chế.

Nhưng là nha, hắn lại tuyệt không biết lòng của nàng, ước gì cách nàng càng xa càng tốt, phảng phất coi nàng như sài lang hổ báo, chán ghét muốn chết!

Hừ! Tuyệt không biết lòng của nữ nhân! Bất quá không sao, nàng cùng hắn chơi đuổi bắt!

Cánh môi giơ lên, Đỗ Tiểu Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào.

Đối với Lăng Vi Phong, nàng luôn ở tình thế bắt buộc!

Phong Nguyệt Lâu là đại tửu lâu đệ nhất Bắc thành, cũng là sản nghiệp lớn nhất của Lăng gia.

Đỗ Tiểu Nguyệt mặc quần áo màu tím nhạt nhẹ như mây, trên tóc cài kim trâm theo bước chân mà đung đưa, trên phù nhan thanh lệ hé ra một chút tươi cười ngọt ngào, chậm rãi bước trên bậc thang Phong Nguyệt Lâu.

Tiểu nhị trong tửu lâu vừa thấy nàng, sắc mắt liền thay đổi, đang muốn xoay người đi thông báo, phía sau lại truyền đến một đạo tiếng nói mềm mại.

"Tiểu Lí Tử, ngươi muốn lên đó làm gì thế?"

Tiểu Lí Tử không tiếng động rên rỉ, nhưng lại không dám phản kháng, chỉ phải nuốt nước miếng dùng khuôn mặt tươi cười xoay người, lấy lòng hỏi: "Đỗ tiểu thư, thật sự là hiếm khi đến đây nhà! Tiểu thư hôm nay làm sao lại đến vậy?" Một bên hỏi một bên nháy mắt, muốn một tiểu nhị khác chạy nhanh lên lầu thông báo.

"Đừng nháy mắt, người muốn lên lâu toàn bộ đứng lại cho ta, Trần chưởng quầy ngươi cũng vậy!" Đỗ Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng hừ một tiếng, thanh âm mềm mại, không nhẹ cũng không nặng, nhưng vừa nghe đến lời của nàng, thực sự không ai dám động.

"Đỗ tiểu thư ngươi......" Trần chưởng quầy vẻ mặt đau khổ, không biết nên làm sao bây giờ. Chủ tử sớm hạ mệnh lệnh, chỉ cần vừa thấy Đỗ Tiểu Nguyệt đến liền lập tức thông báo, làm trái nhất định bị phạt, hắn cũng không muốn bị phạt nha!

"Ta lại không khi dễ ngươi, mặt sao lại khó coi như vậy?" Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận lườm hắn một cái, con ngươi thủy linh ngắm hướng trên lầu. "Chủ tử nhà ngươi ở trên lầu đúng không?"

Nàng nhếch môi cười, biết rõ còn cố hỏi.

"Ta...... Này......" Trần chưởng quầy muốn nói lại thôi, không dám nói thật, nhưng trước mắt Đỗ tiểu thư này hắn cũng không thể trêu vào nha!

Người trong Bắc thành ai chẳng biết, chọc tới Đỗ Tiểu Nguyệt tuyệt sẽ không chết, nhưng tuyệt đối sẽ so với chết còn không bằng. Chưa nói đến nàng tính tình cuồng vọng gan lớn cùng một thân hảo võ nghệ, vấn đề là sau lưng nàng Nghiêm gia che chở sẽ không có ai dám đụng đến!

"Có phải hay không nha? Nói chuyện đừng có dông dài!" Đỗ Tiểu Nguyệt phiết khóe miệng, không kiên nhẫn.

"Ta......" Trần chưởng quầy vẻ mặt cầu xin tha thứ. "Đỗ tiểu thư, ta van cầu ngươi đừng làm khó dễ ta."

Chủ tử chân trước mới tiến vào, nàng sau lưng liền đuổi theo, định là biết hành tung chủ tử!

"Khư!" Đỗ Tiểu Nguyệt khẽ gắt một tiếng, bị Trần chưởng quầy bộ dáng khẩn trương làm nở nụ cười. "Trêu đùa ngươi thôi, khẩn trương như vậy làm gì?"

Trần chưởng quầy còn có thể làm sao bây giờ? Cũng chỉ có thể cười khổ đáp lại.

"Được rồi! Không nháo ngươi! Chủ tử nhà ngươi ở phòng nào? Nói cho ta biết." Đỗ Tiểu Nguyệt nghịch nghịch tóc, nhẹ giọng hỏi.

"Này......" Hắn biết, nhưng hắn không dám nói nha! Hắn cũng không quên mệnh lệnh của chủ tử.

Đỗ Tiểu Nguyệt không kiên nhẫn dương mắt nhìn về phía Trần chưởng quầy. "Đừng cứ này này này, còn không mau nói!"

"Nhưng là chủ tử đã hạ lệnh......"

"Vừa thấy đến ta sẽ thông báo, nếu không sẽ cho các ngươi đẹp mặt, đúng không?" Không cần nghe, những lời này Đỗ Tiểu Nguyệt đã sớm đọc làu làu.

"Đúng......" Hạ thắt lưng, Trần chưởng quầy cười gượng.

"Được rồi!" Đỗ Tiểu Nguyệt cũng không miễn cưỡng. "Ta tự mình đi lên tìm, như vậy có được không?"

Dù sao trên lầu nhã phòng cũng chỉ có mấy gian, một gian tìm một gian, nàng cũng không tin tìm không thấy!

"Đỗ tiểu thư......" Trần chưởng quầy cả kinh, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng hắn chống đỡ thế nào được? Đỗ Tiểu Nguyệt bóng dáng chợt lóe, nhanh chóng đi lên lâu.

"Đỗ tiểu thư, ta van cầu ngươi đừng làm khó dễ ta!" Không được đâu! Nếu để cho chủ tử nhìn thấy Đỗ gia tiểu thư, chủ tử nhất định sẽ mắng hắn thất trách, đến lúc đó chỉ sợ hắn vị trí này an vị không được!

"Ầm ỹ muốn chết! Đừng chặn đường!" Đỗ Tiểu Nguyệt tức giận ồn ào, khiến cho khách nhân chú ý, mỗi người đều chờ xem kịch vui.

"Đỗ tiểu thư nha......" Trần chưởng quầy muốn vươn tay bắt lấy Đỗ Tiểu Nguyệt, nhưng nàng rất nhanh nhẹn,lập tức đi vào gian nhã phòng thứ nhất.

Đang muốn đẩy mở cửa, cửa phòng lại tự động mở ra, một gã sai vặt cung kính cúi đầu. "Đỗ tiểu thư."

"Oa! Nhanh như vậy? Gian thứ nhất đã tìm được?" Vừa thấy gã sai vặt bên người Lăng Vi Phong, Đỗ Tiểu Nguyệt cười đến càng đắc ý, bước một bước, tự nhiên đi vào trong phòng.

"Gia, ta......" Trần chưởng quầy không biết làm sao đứng ở ngoài cửa.

"Không sao, các ngươi lui hết xuống đi." Lăng Vi Phong đạm thanh mệnh lệnh.

"Vâng." Nghe được mệnh lệnh, lão bản tửu lâu cầm sổ sách đi theo gã sai vặt đang rời khỏi phòng.

Trong chốc lát, trong nhã phòng tinh xảo liền còn lại hai người Đỗ Tiểu Nguyệt cùng Lăng Vi Phong.

Đỗ Tiểu Nguyệt nâng mắt nhìn nam nhân trước mắt, cánh môi vẫn đang nhếch môi cười, mang theo một tia giảo hoạt.

Lăng Vi Phong uống bích loa xuân tốt nhất, con ngươi đen hẹp dài thản nhiên liếc mắt quét qua Đỗ Tiểu Nguyệt một cái, ngũ quan tuấn mỹ như trù lại một thân áo trắng phụ trợ càng trở nên tuấn dật.

"Là Xảo Xảo tiết lộ hành tung của ta?" Nghĩ cũng biết, người báo cho biết Đỗ Tiểu Nguyệt, cũng chỉ có bào muội của mình Lăng Xảo Xảo.

"Ân hừ!" Đỗ Tiểu Nguyệt không thừa nhận cũng không phủ nhận, liên bước nhẹ nhàng, tự nhiên ngồi vào trên đùi Lăng Vi Phong, tay nhỏ bé ôm trọn gáy của hắn.

"Ai bảo chàng trốn người ta kĩ như vậy, nhiều ngày không gặp chàng, người ta nhớ chàng thôi!" Nàng nũng nịu mở cái miệng nhỏ nhắn, thanh âm mềm mại mang theo ý tứ làm nũng nồng đậm hàm xúc.

Đối với chủ động của nàng, Lăng Vi Phong ngay cả nhíu mày cũng lười, lại vẫn là nhịn không được nói: "Ngươi là một cô nương gia, lại lớn mật như vậy ngồi vào trên đùi nam nhân không tốt đi?"

Đỗ Tiểu Nguyệt nhíu mày, ha ha nở nụ cười. "Chán ghét! Chúng ta đều đã đến mức này, chàng thẹn thùng cái gì!" Nói xong, nàng không sợ thẹn rất nhanh hôn cái miệng của hắn một chút.

Nga nha! Đánh lén thành công! Môi của hắn hảo mềm nga! Ha ha......

Lăng Vi Phong lập tức thay đổi sắc mặt, bình tĩnh trên mặt thoáng chốc như có vết rách. "Đỗ Tiểu Nguyệt, ngươi......" Hắn trừng lớn mắt, không nghĩ tới nàng can đảm dám làm chuyện lớn mật như vậy.

"Như thế nào? Thích không? Ta còn có thể lại đến một lần nữa nga!" Đỗ Tiểu Nguyệt nói xong, thật đúng là muốn thân một lần nữa.

Lăng Vi Phong chạy nhanh, đem nàng ôm lấy phóng tới trên ghế, sau đó cách xa nàng.

"Đỗ Tiểu Nguyệt, ngươi sẽ không thể có bộ dạng của cô nương sao?" Lăng Vi Phong xoa thái dương, hắn thực sự hết cách với nàng, bình tĩnh của hắn chỉ cần đối mặt với nàng sẽ tan rã.

Nàng căn bản là không để ý lời nói lạnh nhạt cùng thái độ lạnh lùng của hắn, luôn cười hớ hớ, vẻ mặt không sao cả triền ở bên người hắn, mặc kệ hắn trốn như thế nào, cũng chưa từng thấy mệt mỏi.

Mười năm qua đi, hắn muốn không thành thói quen cũng khó, mà thái độ lạnh lùng khi đối đãi người khác, chỉ cần đối mặt với nàng, không cần lâu ngày sẽ lập tức vỡ tan.

"Khác biệt sao? Dù sao chúng ta sớm hay muộn cũng thành thân." Đỗ Tiểu Nguyệt cầm lấy bích loa xuân Lăng Vi Phong đã uống một nửa, vô tình một ngụm uống hết, che giấu e lệ trong lòng.

Làm ơn! Nàng lớn mật quá lớn mật, đây chính là lần đầu tiên chủ động thân hắn nha! Người ta cũng thực là xấu hổ nha! (Hờ hờ, ta... tin không nổi)

Ai bảo hắn luôn bị động như vậy, hại nàng không thể không chủ động!

"Ngươi......" Lăng Vi Phong không nói gì ở trong lòng thở dài, mỗi lần đều như vậy, hắn đời này mọi thở dài tất cả đều là vì nàng.

"Ta đã nói rồi, ta sẽ không thú ngươi!" Không biết nói qua bao nhiêu lần, hắn lại lặp lại những lời này.

Đỗ Tiểu Nguyệt không sao cả nhìn Lăng Vi Phong. "Không sao, chàng không cưới ta, ta có thể thú chàng, chỉ cần chàng không ngại ở rể, ta cũng không ý kiến, chỉ sợ cha nương chàng sẽ bởi vì chàng ở rể mà tức chết, này cũng không được rồi?"

Gân xanh ẩn ẩn hiện lên, Lăng Vi Phong thở sâu, lạnh lùng nói: "Ta là không có khả năng ở rể!"

"Nhĩ hảo quy mao* nga! Không ở rể cũng không thú ta, chàng rốt cuộc muốn như thế nào? Ngươi nói đi!" Đỗ Tiểu Nguyệt thực bất đắc dĩ nhìn Lăng Vi Phong, hắn nhìn ánh mắt của nàng giống như nàng đang cố tình gây sự, cái này tính là cái gì!

*Nhĩ hảo quy mao: Cái này Dạ Nhi không rõ lắm nhưng hình như có hàm ý là kén chọn.

Lăng Vi Phong không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, hắn không chán ghét Đỗ Tiểu Nguyệt, thậm chí có thể nói là thích nàng, thông minh cùng tự tin của nàng, làm cho người ta rất khó không thích.

"Đỗ Tiểu Nguyệt, ta có thể thú bất kì nữ nhân nào, chính là không thể thú ngươi!" Hắn nhìn nàng, trảm đinh tiệt thiết* nói xong.

*Trảm đinh tiệt thiết: Lời nói như chém đinh chặt sắt. Là lời nói khẳng định vững chắc.

"Vì sao?" Thấy hắn vẻ mặt kiên định, Đỗ Tiểu Nguyệt cũng giận tái mặt theo, đôi mắt sáng ngời yên lặng nhìn hắn.

Bởi vì nàng quá khó nắm giữ!

Nàng đuổi theo hắn mười năm, thời gian mười năm này đủ để hắn hiểu rõ nàng,nàng cả gan làm loạn khác với nữ tử bình thường, giảo hoạt cơ trí của nàng càng làm cho nàng có tính cách tiêng biệt độc nhất, đặc biệt hấp dẫn chú ý của người ta.

Nguyên nhân làm đến mức này, với hắn mà nói, nàng không hề thích hợp trở thành một thê tử, hắn không muốn vì hắn không thể thuần phục được nàng, hắn muốn là thê tử mềm mại nhu thuận, để cho hắn không phải tốn nhiều tâm lực để ý cho lắm. (Đi lấy nha hoàn vừa đần vừa ngu nào đó đê!)

Nhưng nàng không giống với tiêu chuẩn của hắn, nàng rất hấp dẫn sự chú ý của người khác, có đôi khi liền ngay cả hắn cũng vô pháp dời tầm mắt, hắn không thích như vậy.

Hơn nữa, hắn so với ai khác đều rõ ràng, nàng sở dĩ triền định hắn, là vì hắn có khuôn mặt quá mức xinh đẹp. Nếu ngày nào đó xuất hiện một gã nam nhân tuấn mỹ hơn, làm không tốt nàng sẽ dời đi mục tiêu, hơn nữa quên đi hắn.

Hắn đối với nàng, cũng không phải quan trọng như vậy ── duy nghĩ này, khiến tâm Lăng Vi Phong không tự chủ được xẹt qua một chút đau đớn, làm cho hắn khẽ nhíu mày.

"Không có nguyên nhân gì, chỉ có thể nói ngươi không phải người thê tử lí tưởng mà ta muốn chọn." Hắn kiên định nói xong, lại nhìn đến nàng trong mắt rất nhanh xẹt qua một chút bị thương, làm cho hắn ngẩn ra.

Cũng trong chốc lát, trên mặt của nàng lại giơ lên một chút tươi cười tự tin, làm cho hắn hoài nghi hắn vừa rồi có phải hay không nhìn lầm rồi?

"Thực thật có lỗi, Lăng Vi Phong, ta đã nói rồi, ta triền định chàng, mặc kệ chàng có nguyện ý hay không, ta nhất định chỉ gả cho chàng!"

Nói xong câu đó, Đỗ Tiểu Nguyệt cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhã phòng.

Đây là nàng lần đầu tiên chủ động rời khỏi hắn, Lăng Vi Phong ngây ngốc, nghĩ đến biểu tình bị thương chợt lóe rồi biến mất kia của nàng......

Là hắn nhìn lầm rồi sao?

Trên môi mơ hồ lưu lại hương thơm thuộc loại của nàng, không khỏi làm hắn hoảng hốt.

Ai! Đối với nàng, hắn rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây? 

  "Hỗn đản! Ngu ngốc! Vương bát đản! Lăng Vi Phong chết tiệt! Nam nhân xấu xa! Ngoan cố! Không hiểu phong tình! Quả thực là...... Mụ nội nó hỗn đản tới cực điểm!"

Đỗ Tiểu Nguyệt không ngừng đi qua đi lại, vừa đi vừa chửi ầm lên, càng mắng liền càng tức, càng tức liền càng không cam lòng, càng không cam lòng liền càng cảm thấy chính mình thật đáng thương, hảo ủy khuất......

"Cái gì kêu làm ta không phải thê tử lí tưởng của hắn? Bằng không hắn muốn thê tử như thế nào? Đỗ Tiểu Nguyệt ta làm sao không tốt? Làm cho hắn không thích như vậy?"

Nàng lớn tiếng ồn ào, hốc mắt không chịu thua kém đỏ lên.

Nàng tuy rằng luôn một bộ dáng tự tin ngạo nghễ, nhưng là đuổi theo mười năm, thật là xú nam nhân lại tuyệt không đối nàng tâm động, bảo nàng như thế nào có thể không nổi giận, không buồn bực?

Ngẫu nhiên, nàng lại nghĩ bản thân mình có phải hay không rất nhất sương tình nguyện*? Hết thảy có phải hay không đều là nàng tự mình đa tình, Lăng Vi Phong căn bản không hề thích nàng, càng không thể lấy nàng, như vậy nàng cứ truy đuổi như thế có tác dụng sao?

*Nhất sương tình nguyện: Chỉ làm theo ý mình, làm theo ý kiến chủ quan mà không để ý đến người khác.

Mỗi khi nghĩ đến đây, nàng liền bàng hoàng, nàng cũng không phải thực sự kiên cường như vậy, nàng cũng có thời điểm sợ hãi, chính là tính tình quật cường chống đỡ, khiến cho nàng không dễ dàng chịu yếu thế trước mặt người khác.

Hơn nữa...... Nàng thực sự thực sự rất thích hắn, thích đến không thể tự kềm chế, nàng đuổi theo hắn mười năm, mười năm nay, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy hắn.

Trừ bỏ Lăng Vi Phong, nàng ai cũng không cần, nàng chỉ cần hắn!

Nhưng là hắn lại không muốn nàng, luôn cự tuyệt nàng. Mỗi một lần bị cự tuyệt, lòng của nàng liền đau một lần, chính là nàng nhẫn nhịn, không cho hắn nhìn thấy chính mình yếu ớt, ở trước mặt hắn, nàng vĩnh viễn đều là Đỗ Tiểu Nguyệt tự tin lại cả gan làm loạn.

Yếu ớt cùng nước mắt của nàng luôn một mình nuốt vào, không cho người khác nhìn thấy, nhưng là nàng thực sự muốn nói cho hắn, không cần luôn tàn nhẫn cự tuyệt nàng như vậy, hắn...... Có thể hay không thử thích nàng?

Nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại nuốt xuống, tính tình quật cường làm cho nàng không mở miệng được, cho nên quan hệ của nàng cùng Lăng Vi Phong luôn là nàng truy hắn trốn, không có một tia tiến triển.

"Vì sao chàng lại không thể thích ta?" Đỗ Tiểu Nguyệt dừng lại cước bộ, tịch mịch tự hỏi.

"Bởi vì đại ca thân ái của yêu thích cô nương nhu nhược hiền thuận, hiểu được tam tòng tứ đức, hiểu được lấy phu vì thiên, sở trường là cầm kỳ thư họa, mà không phải múa đao nghịch thương."

Vẫn ngồi ở một bên Lăng Xảo Xảo khí định thần nhàn uống ngụm Long Tỉnh tốt nhất, ôn nhu trả lời vấn đề của Đỗ Tiểu Nguyệt.

Đỗ Tiểu Nguyệt trừng hướng Lăng Xảo Xảo, mím môi không cam lòng la hét: "Cái loại cô nương nhàm chán này có cái gì hảo? Đầy đường đều có nha! Căn bản là không có đặc biệt như Đỗ Tiểu Nguyệt ta!"

"Đúng vậy! Đặc biệt đến nỗi mỗi ngày đều đến kỹ viện! Ta nói Đỗ tiểu thư, ngươi cho dù buổi tối đến đã đành, làm sao ban ngày ban mặt cũng đến? Thật sự là nhiễu nhân thanh mộng*!" Còn chưa ngủ no đã bị lay tỉnh, Lăng Xảo Xảo cô nương chính là lão đại vô cùng khó chịu.

*Nhiễu nhân thanh mộng: Quấy nhiễu giấc ngủ của người khác.

"Ta là do bất quá thôi! Cách Phong Nguyệt Lâu gần nhất chính là Bách hoa các của ngươi, ta không tìm ngươi thì tìm ai?" Đỗ Tiểu Nguyệt trả lời đúng lý hợp tình.

Lăng Xảo Xảo đưa Đỗ Tiểu Nguyệt một cái xem thường, có thể thấy được Đỗ Tiểu Nguyệt hốc mắt hồng hồng, bỏ qua chính là muốn khóc lại cậy mạnh, nước mắt chính là không chịu rơi xuống, làm cho nàng nhịn không được thở dài.

"Đuổi theo đã mười năm, ngươi không phiền lụy sao?" Thực không hiểu đại ca lạnh như băng kia của nàng có cái gì hảo, làm cho nàng ấy thích như vậy, tuy rằng khuôn mặt kia thật là xinh đẹp không giống ai, nhưng là kia cá tính lạnh như băng, thật sự không thế nào để cho người ta thưởng thức!

"Đương nhiên mệt, như thế nào không phiền lụy?" Đỗ Tiểu Nguyệt xả ra một chút tươi cười chua xót. "Nhưng là không có biện pháp dừng lại nha! Không thấy hắn sẽ rất nhớ hắn, muốn thử không thích hắn nữa, nhưng là hảo khó hảo khó, bóng dáng của hắn tựa như ở trong lòng ta bén rễ, nhổ như thế nào cũng không được."

"Nhưng là...... Ngươi đã truy đến mười năm, kết quả vẫn là giống nhau, đại ca của ta sẽ không thú ngươi." Lăng Xảo Xảo ăn ngay nói thật.

"Vì sao?" Đỗ Tiểu Nguyệt vẻ mặt không phục. "Ta có gì không tốt?"

Nàng tự nhận không có chỗ nào thua người ta nha! Học thức dung mạo không thua ai, tuy rằng cá tính là có chút làm bậy, nhưng đây là nàng nha!

"Ngươi không có chỗ nào không tốt, chính là......"

"Như thế nào?"

"Thú ngươi quá mệt mỏi, nếu ta là nam nhân bình thường, ta cũng không muốn kết hôn với ngươi."

Có cô nương đứng đắn nào mỗi ngày đều đến kĩ viện? Lại chưa nói thanh danh của Đỗ Tiểu Nguyệt nàng ở Bắc thành không ai không biết, không ai không hiểu ── kém!

"Vì sao? Ngươi cho ta một lý do!" Đỗ Tiểu Nguyệt bất mãn trừng mắt Lăng Xảo Xảo, bỏ qua lý do tốt không nói ra, nàng sẽ làm cho Xảo Xảo đẹp mặt!

Nhìn nàng trừng mắt, Lăng Xảo Xảo nhẹ nhàng một hạ mi. "Ta hỏi ngươi, trước khi ngươi còn không chưa có quen biết đại ca của ta, tiểu cô nương mà ngươi thường thích trêu chọc, có phải hay không mỗi người đều mềm mại thẹn thùng lại khả nhân?"

Đỗ Tiểu Nguyệt bị hỏi sửng sốt, còn không có mở miệng, Lăng Xảo Xảo lại tiếp tục nói.

"Lại nữa, có phải hay không tiểu cô nương này xấu hổ đáng yêu lại mê người hơn? Chỉ cần bị trêu chọc mặt liền đỏ, sau đó hay dùng cái loại ánh mắt hảo xấu hổ lại rất thích nhìn ngươi, làm cho ngươi có cảm giác có thành tựu?"

Đỗ Tiểu Nguyệt bắt đầu hồi tưởng, càng nghĩ càng từ buồn, hoàn toàn không thể phản bác.

"Cuối cùng, ta hỏi ngươi, nếu ngươi là nam nhân, ngươi sẽ muốn thú loại cô nương nổi danh ác bá giống ngươi, hay là cái loại cô nương nhu thuận lại ôn nhu này?"

"Ta...... Ta......" Đỗ Tiểu Nguyệt há mồm, nhưng lại ấp úng nói không ra lời.

"Xem đi! Đáp án ngay tại này." Lăng Xảo Xảo nhún nhún vai, mắt nhìn về phía Đỗ Tiểu Nguyệt.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Đỗ Tiểu Nguyệt thực buồn rầu cau mày. "Được rồi! Ta nghĩ ta hiểu ý tứ của ngươi. Lăng Vi Phong cũng là nam nhân bình thường, cho nên hắn muốn kết hôn là thê tử hảo nghe lời. Cho dù không thích cũng không sao?"

"Bình thường mà nói, không có nam nhân nào là không thích thê tử hảo nghe lời đi?" (Lấy nha hoàn đê, nghe lới lắm đấy)

Bất quá nàng thực hoài nghi đại ca như khối băng kia của nàng sẽ thích cái loại nữ nhân nhàm chán này, nàng cảm thấy Đỗ Tiểu Nguyệt thú vị hơn, xứng với đại ca lạnh lùng kia của nàng mới tốt.

"Tùy tiện!" Đỗ Tiểu Nguyệt theo tay vung lên, không nghĩ tiếp. "Mặc kệ như thế nào, ta chính là nhất định gả cho Lăng Vi Phong!"

"Hắn không cưới ngươi, ngươi muốn gả cũng không gả được." Lăng Xảo Xảo lạnh lùng dội gáo nước lã.

Đỗ Tiểu Nguyệt mị mắt, một cái ý tưởng hiện lên trong óc. "Cho nên ta tức giận, ta sẽ dùng bất cứ giá nào!" Hừ! Con hổ không phát uy, coi Đỗ Tiểu Nguyệt nàng là con mèo sao!

"Ngươi muốn như thế nào?" thấy Đỗ Tiểu Nguyệt biểu tình âm âm, Lăng Xảo Xảo nhất thời có dự cảm bất hảo.

Đỗ Tiểu Nguyệt giơ lên một chút thực tươi cười âm thực ngoan. "Xảo Xảo, ta muốn ngươi giúp ta."

"Giúp ngươi cái gì?" Đỗ Tiểu Nguyệt cười làm cho Lăng Xảo Xảo trong lòng hảo run.

"Hắc hắc......"

——— —————— —————— —————— ———————-

Ban đêm, yên tĩnh phố hoa náo nhiệt hẳn lên.

Nhất là Bách hoa các, khách nhân nối liền không dứt, phong vận do Hoa ma ma mặc hơi lộ ra màu đỏ bạc thường, cười duyên chiêu đãi khách nhân.

Tiếng trêu đùa trộn lẫn hương rượu cùng hương son, rớt ra ồn ào dâm mĩ một đêm.

Bất đồng với đại sảnh náo nhiệt, Xảo Linh Các ở trên lầu đêm nay lại yên tĩnh cực kỳ, bởi vì ngày từ đầu, hoa khôi danh vang Bắc thành Lăng Xảo Xảo liền phân phó xuống, nàng hôm nay có việc, không tiếp khách.

Phân phó này, những khách nhân vị mộ danh (hâm mộ danh tiếng) mà đến tự nhiên thất vọng cực kỳ, nhưng lại không ai dám làm loạn, dù sao sau lưng Bách Hoa các là thế lực Lăng gia không ai dám trêu chọc.

"Ngươi tìm ta đến có chuyện gì?" Lăng Vi Phong đạm thanh hỏi tiểu muội, khuôn mặt tuấn mỹ thập phần trầm tĩnh, trong ánh mắt gian lại chứa một chút ủ dột.

Từ ngày đó từ biệt ở tửu lâu, hắn đã muốn nửa tháng không gặp Đỗ Tiểu Nguyệt, điều này không khỏi làm hắn kinh ngạc, bình thường ba ngày đã thấy đến bóng dáng của nàng, nhưng nay cũng đã nửa tháng không thấy nàng xuất hiện.

Tình hình này không chỉ khiến hắn kinh ngạc, liền ngay cả người bên cạnh hắn cũng thấy được kỳ quái, cảm giác giống như thiếu Đỗ Tiểu Nguyệt, như ít đi cái gì......

Chung quanh trở nên tĩnh hơn, tĩnh làm cho người ta cảm thấy hảo quái, có điểm hư không, cũng có chút hoảng, làm cho hắn nhất thời không biết theo ai.

Nàng có phải hay không nghĩ thông suốt, không hề triền hắn?

Nghĩ đến đây, hắn nên thở nhẹ nhõm, nhưng là không biết vì sao, hắn lại một chút cao hứng cũng không có, thậm chí có điểm tức giận. Từng ngày trôi qua, tâm tình của hắn càng ngày càng buồn hơn. Đây là có chuyện gì?

"Có một số việc muốn tìm huynh nói chuyện." Lăng Xảo Xảo ngọt ngào cười, vươn tay giúp huynh trưởng rót ly rượu. "Ca, đây là rượu muội tự tay nấu, huynh uống thử xem."

"Muội tìm ta đến vì cái này?" Lăng Vi Phong nhíu mày nhìn tiểu muội, đưa tay cầm lấy ly rượu, một ngụm đem rượu uống cạn, hương hoa quế nồng đậm ở miệng lan tràn, mồm miệng lưu hương.

"Đương nhiên không phải." Lăng Xảo Xảo chớp đôi mắt, lại giúp huynh trưởng đem cái chén rót đầy. "Huynh làm sao vậy? Tâm tình giống như không tốt lắm?"

"Không có gì." Lăng Vi Phong cầm lấy cái chén, lại một ngụm đem uống rượu sạch, chần chờ bỏ xuống, mới ra vẻ lơ đãng hỏi: "Đỗ Tiểu Nguyệt gần đây không xuất hiện sao?"

"Huynh nói Tiểu Nguyệt sao?" Lăng Xảo Xảo rũ mắt xuống, một bên rót rượu một bên nói: "Nàng đã lâu không xuất hiện, cũng không biết bận việc gì, muội cũng đã lâu không được thấy nàng."

"Phải không?" Nghe được tiểu muội trả lời, Lăng Vi Phong cảm thấy tâm tình của mình càng kém, nhịn không được một ngụm lại một ngụm uống rượu.

"Làm sao vậy? Huynh làm sao có thể đột nhiên hỏi nàng?" Lăng Xảo Xảo tò mò hỏi.

"Không có gì." Lăng Vi Phong thuận miệng nói có lệ, cũng không tự chủ nhớ tới mắt nàng ngày đó có chút khổ sở. Nếu hắn không nhìn lầm, như vậy...... Hắn là không phải thực sự tổn thương nàng?

Khi hắn nghĩ đến nàng vĩnh viễn đều là vẻ mặt tươi cười, vĩnh viễn đều là nhanh mồm nhanh miệng, miệng không buông tha ai, cá tính cả gan làm loạn lại không có người khống chế được. Nàng không giống một cô nương, nếu so với nam nhân còn giống nam nhân hơn.

Nhưng là hắn lại đã quên, nàng rốt cuộc không phải nam nhân chân chính, nàng cũng sẽ có thời điểm yếu ớt, chính là hắn chưa bao giờ thấy qua, là nàng che giấu rất tốt? Hay là hắn chưa bao giờ chân chính chú ý qua nàng?

Có phải hay không mỗi khi hắn cự tuyệt nàng, nàng liền sau lưng vụng trộm khổ sở? Chính là đối mặt với hắn không hiển hiện ra, vẻ mặt luôn có ý cười.

Là như thế này sao? Mà hắn lại chưa từng phát hiện sao?

"Bất quá nàng nửa tháng trước có đến một lần, tâm tình rất kém." Dò xét biểu tình huynh trưởng, Lăng Xảo Xảo nhẹ giọng nói xong.

Nửa tháng trước? Lăng Vi Phong sửng sốt, nhanh chóng truy vấn: "Nàng khóc sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại ngây ngẩn cả người, không thể tưởng tượng bộ dáng Đỗ Tiểu Nguyệt khóc.

"Nàng làm sao có thể khóc đây!" Lăng Xảo Xảo phốc xích một tiếng nở nụ cười, cảm thấy huynh trưởng rất quái lạ, bộ dáng giống như thực quan tâm Đỗ Tiểu Nguyệt.

"Nói được cũng phải." Lăng Vi Phong xả ra một chút cười, Đỗ Tiểu Nguyệt làm sao có thể khóc đây?

"Bất quá tuy rằng không khóc, hốc mắt nhưng thật ra đỏ." Lăng Xảo Xảo lại tiếp một câu, lời nói thấm thía nhìn huynh trưởng. "Tiểu Nguyệt cá tính thực quật, không có khả năng trước mặt người khác bày ra yếu ớt của mình. Cho dù khóc, nàng cũng sẽ chỉ một mình vụng trộm khóc, nàng không có khả năng trước mặt mọi người rơi lệ."

Lời nói của Lăng Xảo Xảo làm cho Lăng Vi Phong trầm mặc, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai hắn một chút cũng không hiểu Đỗ Tiểu Nguyệt, hắn nhìn đến chính là mặt ngoài của nàng. Chân chính nàng, hắn tuyệt không hiểu biết.

Như vậy cũng tốt, hắn căn bản không tính cùng nàng có khúc mắc gì, có lẽ nàng sẽ không bao giờ triền hắn nữa, như vậy không phải tốt lắm sao?

Nhưng là...... Hắn lại cảm thấy chết tiệt không tốt! Hắn muốn đi tìm nàng!

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Lăng Vi Phong lập tức đứng dậy, nhưng mới vừa đứng đứng lên, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn bộ khí lực đều xói mòn.

Này...... Hắn sửng sốt, nhìn về phía tiểu muội.

"Xảo Xảo, muội......" Kê đơn?!

"Thực xin lỗi! Muội không thể từ chối." Lăng Xảo Xảo vẻ mặt vô tội, sợ huynh trưởng đem nàng xé rách, nhanh chân cách hắn rất xa.

"Chết tiệt muội......" Hạ cái dược gì?

Lời nói vừa đến miệng, Lăng Vi Phong trước mắt một màu đen, ngay sau đó đổ xuống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro