Không Tên Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

049 đại kết cục

Cận ôm ta ra khỏi hoàng cung, rẽ trái rồi rẽ phải, trốn vào một cái sân nhỏ vắng tanh.

"Yên tâm. Lôi táp với Trần Kính sẽ âm thầm giúp chúng ta một phen, không có truy binh theo tới đâu. Phong, ngươi hãy hảo hảo nghỉ ngơi. Muốn cái gì ta sẽ đi lấy cho."

"Tô Mộc Cận, ngươi nói rõ ràng cho ta! Đừng hy vọng ta đây dễ dàng tha thứ ngươi một lần nữa." Ta túm tay hắn, kéo đến bên người dùng sức đánh."Ngươi là đồ đại hỗn đản, lại dám gạt ta! Dám lợi dụng ta! Ta nói ta sẽ giúp cho ngươi, vì cái gì ngươi phải làm như vậy?"

"Thực xin lỗi..."

"Ngươi đương nhiên phải xin lỗi ta. Ngươi có phải nghĩ ta sẽ không bắt ngươi lại, cho nên mới dám không kiêng nể gì như vậy !"

"Vốn không muốn làm cho ngươi tham gia quá sâu gặp nguy hiểm, nhưng ở Nam Cương gặp anh họ, bọn họ... .........Ta biết tính tình của ngươi, cũng biết bản lĩnh của ngươi, cho nên... Phong, ta thực đê tiện, những hiểu được tâm tư của ngươi..."

"Đại hỗn đản!" Muốn đứng lên đánh hắn một cái, nhưng mà ta thật sự đã không còn có chút khí lực nào cả. Chỉ có thể nằm ở trong lòng ngực của hắn hung hăng tốn hơi thừa lời mắng mỏ: "Tô Mộc Cận, ngươi là tên đại hỗn đản... Nhưng ta dù có tức giận như thế nào đi chăng nữa, cũng rất thương nhớ ngươi... Ngươi chớ có đắc ý, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi đâu."

"Ân. Ta biết. Ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được." Hắn ôm chặt lấy ta, nhẹ giọng thở dài."Ta vốn tưởng rằng hết thảy đều không có hy vọng . Tư tâm của ta lại hại chính mình, hại cả ngươi... Cho nên bất luận ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào đều được."

"Trong ba năm nữa người đừng hòng thay đổi, bị ta khi dễ, nghe ta sai khiến cũng không được có câu oán hận nào."

"Ân."

"Ta nói muốn đi chỗ nào thì phải đi chỗ đó."

"Ân."

"Ta muốn mua cái gì thì phải mua cái ấy."

"Ân, "

"Ta muốn đùa giỡn mỹ nhân ngươi phải ở bên cạnh giúp ta."

...

"Ta đi tìm Phiên cùng với bọn Chu Hồng Bích Lục về đã, còn phải tìm cho ngươi chút dược nữa, ngươi ngủ một giấc trước đi."

"Đứng lại. Đừng nghĩ ngươi thích bỏ đi là đi được."

"Phong." Hắn thở dài."Bây giờ không an toàn, có cái gì thì chờ nói sau này được không ? Ngoan, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi trước đã."

Cận hôn trán ta, xoay người đi ra ngoài. Lưu lại ta một mình buồn cười đau ruột.

Tô Mộc Cận, ngươi nhất định phải chết. Lần này ta nhất định phải khi dễ ngươi đầy đủ thì thôi!

...

Sáu năm liền chúng ta đi du đãng khắp nơi, đi ngắm danh sơn đất nước. Tuy rằng trên đường gặp rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, bất quá lúc nào cũng sẽ có người ra tay đúng lúc giúp chúng ta hóa hiểm vi di. Bốn năm trước Cơ Hạo Lôi đăng cơ, làm Hoàng đế. Hắn thật thực sự là người có bản lĩnh, hiện tại tứ hải thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Tây Phượng liền thay đổi bộ dáng............Không bao giờ ... có người chết đói đầy đường nữa. Bách tính cũng không còn nhớ cái Hoàng tộc Phương Thị kia nữa, chỉ biết khen ngợi Hoàng đế thần võ anh minh, cũng thành con dân Chiêu quốc hưởng quang vinh. Các tộc Nam Cương chấp nhận quy hàng, Lang tộc Bắc cương cũng không dám mạo phạm thiên uy. Ngẫm lại ta từng nguyền rủa hắn chết sớm một chút, thật sự là không tốt mà.

"Phong, đang suy nghĩ cái gì thế?" Phiên cười, "Sao lại rảnh rỗi đến thăm chúng ta? Hình như còn chẳng sinh khí bực dọc với Cận nữa rồi, tha thứ hắn nhanh như vậy sao?"

"Sai. Ta đương nhiên cực kì tức. Nhưng mà biết mình thủy chung luôn muốn tha thứ cho hắn. Cần gì phải bực bội. Còn không bằng nhân cơ hội tốt này hảo hảo khi dễ hắn, trả nợ cho mối hận trong lòng."

"Ha hả... Ngươi vẫn luôn tính kế như vậy sao."

"Ngươi còn không phải giống ta cả sao." Ta trợn mắt lên nhìn hắn."Tần Nhạc không phải bị ngươi ăn suốt ngày ấy chứ?"

"Đúng vậy nha. Vài năm qua rất hạnh phúc... Nằm mơ cũng cười được, nhưng cũng sợ muốn chết. Có lẽ là trải qua nhiều lắm rồi, chiếm được rồi, ngược lại càng sợ mất đi hơn."

...

"Không có việc gì đâu. Phiên à, hết thảy đều quá khứ rồi... Kiếp này chúng ta thực hiện được giấc mộng của mình rồi. Làm người bình thường có cuộc sống hạnh phúc. Mặc kệ kiếp sau như thế nào, kiếp này là kiếp này, ta không hề hối hận!"

Cận khiêng một cái cuốc từ đằng xa đi tới. Đón trời chiều, trên người hắn đều là vầng sáng màu vàng ánh cam ấm áp, rất đẹp.........

"Ta phát hiện ra Cận thực thích hợp làm một nông phu nha, rõ ràng chúng ta đã chạy nhiều năm như vậy, cũng nên an ổn rồi a." Quay đầu lại ôm lấy Phiên."Hay là về sau chúng ta lại là hàng xóm ."

"Tốt. Rồi là cùng ta đi đùa giỡn mỹ nhân đi. Ta đã nói với ngươi rồi nha, thôn này có rất nhiều tiểu nam hài, bộ dạng thực thanh tú, nhớ quá...Như trước đây có thể một hơi bắt ăn cho hết." Phiên vừa nói vừa mi phi sắc vũ, thoắt cái không chú ý phía sau có người đại biến sắc mặt.

"Nhạn Phiên! Ngươi lại phạm giới ! Trở về hạ giới mau!"

"Oa... Nhạc, ta sai rồi. Ta không dám ... nữa ... Ngươi không nên tức giận, không cần không để ý tới lời ta." Phiên vẻ mặt cầu xin đuổi theo Tần Nhạc chạy đi.

"Vui vẻ sao? Lòng dạ ngươi đúng là hẹp hòi." Cận nhéo nhóe cái mũi của ta."Ngươi cố ý làm cho Tần Nhạc nghe thấy mấy câu nói vui đùa này, ta đã nghĩ trêu đùa Phiên một hồi rồi."

"Hừ! Ai kêu hắn trước kia thường xuyên khi dễ ta. Hiện tại có cơ hội tốt như thế phải trả thù ngay chứ."

"Ai... Mỗi lần ngươi gây họa đều bắt ta giúp ngươi giải quyết hậu quả..."

"Không được sao?" Ta bắt lấy vạt áo trước của hắn, tức giận nhìn hắn.

"Đương nhiên có thể rồi." Hắn nở nụ cười, hôn lướt một chút trên môi của ta."Không có ta giúp ngươi còn ai giúp?"

"Phong."

"Ân?" Ta dựa vào trong lồng ngực của hắn, nhìn ánh nắng chiều, mê mải ngắm.

"Chúng ta ở lại đây đi. Thôn này thực sự yên tĩnh. Chúng ta có thể mua chút đất, trồng khóm trúc trước nhà, đình viện phía sau trồng cây phong nữa."

"Ân. Chúng ta ở lại nơi này đi, ở chung đến khi chúng ta đều biến thành lão nhân hết cũng được. Ân, những lão nhân hạnh phúc..."

HOÀN

Lôi Táp - Bảo mỗ kí

03

Từ nay về sau hết thảy sự vụ ta đều giao cho Lôi Hạo và Cận. Tuy rằng Lôi Hạo là đệ tử của đại ca ta, kiến thức bất phàm, nhưng dù sao thì hắn cũng chưa từng tự mình trải qua huyết tinh tranh đấu, còn giỏi văn hơn võ. Hoàng đế Chiêu quốc đào tạo cả một thế hệ trọng văn khinh võ, nhân từ thủ lễ, lấy Hoàng lão thuật thống trị quốc gia, nghỉ ngơi lấy lại sức, quốc dân giàu tráng, chỉ kém một bước là thống nhất thiên hạ này. Tống quý phi không có ngoại tộc hiển hách trợ giúp, đại ca đành phải tự đào tạo Lôi Hạo kiến công lập nghiệp. Nếu như có thể thành công, sau này hắn tất sẽ là một thánh quân, lưu danh sử sách.

"Cận, ngươi cùng với Thiếu chủ ở chung nhiều ... Thời gian này, cảm thấy được năng lực hắn như thế nào?"

"Thiếu chủ là nguời có lý tưởng, với người ngoài thì khiêm tốn, năng lực xuất chúng nhưng lại không bảo thủ, càng mấu chốt chính là hắn biết được cách lung lạc lòng người, làm cho mọi người cam tâm tình nguyện vì hắn mà cống hiến cả sinh mạng."

"Cam tâm tình nguyện... Khó nghe được cái từ này ở miệng của ngươi. Ngươi thần phục hắn sao?" Tuy rằng từ trước đến nay trên mặt của hắn không mấy khi bộc lộ cảm xúc, nhưng nhiều năm như vậy, ta tin tâm tình của hắn không hề biến hóa.

"Ta nguyện phụ trợ cho hắn nhất thống thiên hạ thành tựu nghiệp lớn."

"Ha, không nghĩ tới ngươi như thế này lại đầy cõi lòng hào hùng. Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ một lòng mang người nọ xa chạy cao bay khỏi tay chúng ta." Hắn không lên tiếng, ta cũng chẳng muốn nói hơn ." Yên tâm, ước định của ta và ngươi vẫn như cũ. Sau khi chuyện thành công, vô luận ngươi tranh công danh lợi lộc hay là quy ẩn sơn dã, tuỳ ngươi lựa chọn."

Tô Mộc Cận cũng không phải là đầu gỗ vô tri mặc cho người khác định đoạt, hắn cũng la loại mãnh sư gương nanh múa vuốt, độc xà lãnh băng hoạt cảm, cũng giống như hùng ưng tiêu sái không kềm chế được. Hắn rõ ràng biết mình muốn cái gì, không hề do dự, vì đạt được mục đích của mình cũng không từ thủ đoạn. Phần lãnh huyết khôn khéo kia cũng không thua Vân Tùy Phong. Nhưng mà Vân Tùy Phong không chuyên tâm, hắn ta có lòng trắc ẩn. Ta cùng với hắn trong lòng biết rất rõ ràng, hắn sẵn sàng vì người nọ cùng tự do, đổi lấy tất cả hắn cũng làm,ta không khỏi tò mò, hắn hiện tại lựa chọn như thế nào. Hắn không phải là một nam nhân ưa tranh quyền đoạt thế.

Nửa tháng sau chúng ta trở lại Vọng thành, lão bản Tuý Phong Lâu nói Hàn Huyền Dịch chuộc thân cho Diệp Hân. Như vậy tốt nhất, có thể mượn sức cha con Hàn thị diệt trừ thế lực Chu gia, mục đích của chúng ta cũng sắp đạt tới rồi.

"Còn nữa, Hàn đại nhân nói đang thiếu một thư đồng, đã đem luôn Giang Hiểu Phong đi. Đó là người vốn chẳng quan trọng gì cả, thuộc hạ tự đồng ý rồi."

Ta liếc mắt một cái xem Tô Mộc Cận, chỉ thấy hắn thần sắc bất biến. Chợt nhớ tới lần trước hắn từng có hai ngày đi đâu không biết tung tích, sau khi trở về thần sắc khác thường, chắc là đã sớm biết được rồi. Không khỏi cười cười, nhẹ giọng nói với hắn: "Kỳ thật ngươi có cơ hội ngăn trở chuyện đó mà." Hắn suy nghĩ chút, trả lời một câu: "Hắn ở nơi đó càng an toàn hơn."

Thật không? Ngay cả ta có hiểu được đi, nhưng mà tâm tình của ngươi lại khó nắm bắt như vậy sao?

Có khi quá mức nhàm chán không có việc gì làm, ngồi đoán già đoán non toan tính của tên đồ đệ không bao giờ biết thể hiện tâm tình này, thành cái thú tiêu khiển của ta.

Ta cũng từng cho người lưu ý Giang Hiểu Phong, nhưng là tất cả mọi người nói về hắn, chỉ là nguời thích châu báu lại ham chơi, người như thế Tô Mộc Cận sao lại để tâm nhiều như vậy?

04

Lôi Hạo cùng Tô Mộc Cận được Trấn Nam Vương tiến cử, đi tới Kinh thành làm thị vệ của Tam hoàng tử, từng bước một, đạt được tín nhiệm của Phượng Cảnh Tiêu, nắm giữ đủ các loại cơ mật. Ta tắc xung bôn ba, cho Tam hoàng tử mượn sức tiêu trừ thế lực nhỏ, kì thực dùng đủ mọi loại thủ đoạn, thu mua, lung lạc, uy hiếp, trừ diệt, .............., làm cho bọn họ phải thần phục Dạ Sát Minh phái. Đến Kinh thành vẫn sùng bái Tam hoàng tử. Hắn ta chẳng hay biết gì thì phe phái của ta lại càng đuợc tín nhiệm.

Cũng có nguời làm cho ta phát sinh việc ngoài ý muốn. Thế lực của Phượng Cảnh Rừng bắt đầu phát triển không như dự tính của ta. Tên hoàng tử yếu đuối này vốn cũng không có bổn sự tham dự trò huyết tinh chém giết này, huống chi hắn vẫn luôn là độc chiếm của Tam hoàng tử, đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì làm cho hắn biến hóa như thế này?

Ta vốn tưởng rằng đây là kế thử lòng người của Tam hoàng tử, thật sự không biết rằng, hết thảy đều là do tên tiểu sư đệ Nhiễm Du Nguyệt ta chưa từng gặp mặt kia đang giở trò quỷ. Không biết hắn khi nào quen biết được tiểu hoàng tử này, lại còn xúi giục hắn phản bội Tam Hoàng tử.

"Nhị thúc, Nhiễm nói tiểu hoàng tử này đơn thuần dễ bị lừa, hắn chỉ mong muốn thoát khỏi sự quản chế của Phượng Cảnh Tiêu. Trong tương lai chúng ta có thể lấy danh nghĩa của hắn diệt trừ Phượng Cảnh Tiêu. Có thể diệt trừ một tên hoàng tử lợi hại, đến lúc đó khi tấn công Tây Phượng quốc thì tổn thất cũng sẽ ít đi một chút, như vậy phụ hoàng sẽ càng vừa lòng."

"Nếu Thiếu chủ cho rằng kế này được, thuộc hạ sẽ dồn hết sức thử một lần. Bất quá hiện tại chưa thể làm ngay?"

"Phượng Cảnh Rừng có thể đã dùng kế này. Phượng Cảnh Tiêu đối với đệ đệ này vốn chỉ có độc chiếm mạnh mẽ, lúc nào cũng giày vò hắn triền miên hàng đêm . Nếu lúc này chọc vào, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta."

Hắn bỗng nhiên á khẩu, cau mày, có chút buồn rầu."Khi ở Chiêu quốc đã nghe nói nơi này hưng thịnh nam sắc. Nhưng không nghĩ tới trong hoàng tộc lại dâm loạn như thế này. Huynh đệ loạn luân... Nếu là ở Chiêu quốc, chắc chắn đã bị phụ hoàng lưu đày rồi."

"Không có gì kinh ngạc cả. Từ trước tới nay trong lịch sử vốn tồn tại nam sắc. Đương triều hoàng đế này là Điển Phạm, năm đó hắn bởi vì hoang dâm háo sắc mà tự hủy Trường Thành." Ta cười cười, khi mới tới Tây Phượng cũng đã từng hoảng sợ. Thủ hạ nói muốn đi tìm mỹ nhân cho ta hưởng thụ, chộp tới lại là một thiếu niên anh tú, còn nói nam nhân so với nữ nhân có hương vị hơn.

"Ta biết. Nhiễm mỗi khi nhắc tới việc này đều nghiến răng nghiến lợi. Chiêu quốc cũng có loại sự tình như thế này, nhưng không quang minh chính đại giống như vậy. Phụ hoàng lại là người thủ lễ..."

"Thiếu chủ không cần để ý tới này. Chỉ là phong tục mà thôi."

"Nhưng là ta nghe nói, Cận, cũng là xuất thân từ thanh lâu, quan hệ cùng ngươi còn không bình thường..." Hắn nhìn chằm chằm ta, có chút ngạc nhiên, còn có một tia tức giận. Ta không khỏi suy đoán tâm tư của hắn, nói trước.

"Đúng vậy đó. Tô Mộc Cận khi nhỏ bị bọn buôn người bán vào Tuý Phong lâu, từng chịu huấn luyện. Bất quá ta thấy hắn là một nhân tài, liền thu nhận hắn làm đồ đệ, vì đại kế hôm nay mà bồi dưỡng nhân tài hữu dụng. Trên thực tế hắn vẫn chưa từng tiếp khách, chỉ là dựa vào danh hào của ta để bảo hộ mà thôi. Mà thân ta chỉ thích nữ nhân thôi."

"Vậy ngươi vì sao phải để hắn ở lại nơi đó nhiều năm như vậy? Cận nói ngươi vẫn chưa cho hắn nhiệm vụ gì, chỉ cho hắn ở lại Tuý Phong lâu tập văn luyện võ."

"Xin hỏi ở trong mắt Thiếu chủ, Tô Mộc Cận là người như thế nào?" Lòng ta lay chuyển, không trả lời vấn đề của hắn,một vị hoàng tử thông minh như vậy, kỳ thật còn thiếu nhiều kinh nghiệm đối nhân xử thế, nếu hắn thật sự mê mẩn Tô Mộc Cận, vậy là không tốt rồi.

Lôi Hạo nhướn mày, có chút bất mãn, thấy ta mỉm cười, suy nghĩ trong chốc lát, rồi cúi đầu nhượng bộ: "Hắn là một nhân tài, nhạy bén bình tĩnh, can đảm cẩn trọng, võ công cao cường, cương nghị bất khuất. Ta chỉ là không nghĩ tới cái người kia kiêu ngạo như vậy lại có xuất thân không chịu được như thế. Nhưng phẩm tính của hắn cao thượng, có thể nói từ nước bùn mà bất nhiễm. Hắn lớn lên như vậy..."

"Rất đẹp." Lôi Hạo chưa nói nói ra, nhưng trong lòng ta hiểu được. Không rõ Tô Mộc Cận có nhan sắc động lòng người, nhưng cảm thấy được hắn giống như đoá sen trắng bình thường trong trẻo lại lạnh lùng cao thượng, mỹ mạo không có tỳ vết nào, kinh tâm động phách. Nhưng mà người nọ không phải hoa, mà là mãnh thú.

"Thiếu chủ, Tô Mộc Cận vốn là người không lường được. Ta sở dĩ chưa bắt đầu dùng hắn, chính là không muốn làm cho hắn có cơ hội phát triển quá nhanh mà sinh dị tâm. Đối với hắn, ta không có nắm chắc mười phần có thể khống chế được hắn."

Những lời này đúng là nửa thật nửa giả. Tô Mộc Cận thật sự là người lợi hại, biết hắn nhiều năm như vậy, trong mắt của hắn chưa từng thấy gợn sóng sợ hãi. Trên thực tế là hắn luôn kiên trì ở lại Tuý Phong lâu trông chừng Giang Hiểu Phong. Hắn chưa bao giờ muốn ta có ưu đãi cho Giang Hiểu Phong, nhìn người yêu bị khách nhân đùa bỡn cũng không nói cái gì. Hắn chính là một người như thế, ngươi biết rõ kia là nhược điểm của hắn, rồi lại không thể khẳng định được. Hắn cũng không cự tuyệt cùng nam nhân khác ăn nằm, ở trên giường hắn cũng biết uyển chuyển hầu hạ, chỉ có điều là thần trí hắn luôn luôn tỉnh táo. Ở rất nhiều điểm, hắn cực kỳ giống Vân Tùy Phong, cho nên ta không đành lòng hủy hoại hắn.

Cho nên ta chỉ có thể cảnh cáo Tô Mộc Cận.

"Ngươi là người thông minh. Không có lý do gì thì đừng có lãnh họa lên thân."

"Minh chủ biết gì sao?"

"Ngươi không biết là mình và Lôi Hạo đang quan hệ quá mức thân mật sao? Hắn không phải người thường."

Hắn nhíu mày, mi mắt rũ xuống, đáp: "Ta chưa từng gây xích mích với hắn. Là chính hắn tò mò, tự hắn loạn tâm."

"Ngươi khẳng định vậy sao?"

"Thiếu chủ chẳng qua là chưa từng gặp nam tử hoan ái. Hắn không phải là người trong đạo này. Lâu dần, cũng sẽ phai nhạt mà thôi. Nên hiện nay không nên lảng tránh hắn còn hơn."

"Cận, ngươi nên rõ ràng dung mạo của chính mình có bao nhiêu điểm mê người. Nếu không phải kiêng kị Phượng Cảnh Tiêu, bao nhiêu kẻ quyền quý đã sớm vì ngươi mà vung tay tranh đoạt rồi."

"Ha hả... Bất quá mỹ mạo hại thân. Ta có thể bị hủy nó đi. Chẳng qua... Không có gì. Ta tin rằng có tự huỷ dung mạo thì cũng vô dụng." Hắn đầu tiên là khẽ lắc đầu, chần chờ một lát sau thì khinh cười ra tiếng, đó là bộ mặt ta chưa từng gặp qua, chỉ có đắc ý cùng tự tin mà thôi.

08

Sự tình chỉ cần có dính dáng đến Giang Hiểu Phong, sẽ làm cho ta không sao dự liệu đuợc mà chuẩn bị không kịp.

Trong Ngự yến hắn lấy thân người làm lá chắn cứu Thập Lục công chúa, ngược lại thì thân hắn trúng kịch độc. Cận khi đang vung kiếm chém giết thích khách, thấy Giang Hiểu Phong hôn mê, lập tức chạy vội qua, một hơi lại một hơi, hút nọc độc ra cho hắn.

Một mảnh hỗn loạn sau khi kết thúc, nhưng thấy hắn mồ hôi lạnh đầm đìa. Tuy rằng vẫn thần sắc không thay đổi như trước, hắn đối mặt với Hoàng đế vẫn trả lời thoải mái tự nhiên.

Cận, Giang Hiểu Phong quả thật là điên yếu của ngươi. Nếu như có cơ hội thế này thì ta có thể nào buông tha được. Nếu khống chế được hắn, không tin ta không thể khống chế được ngươi. Nhất là ngươi hiện tại đạt được sủng ái của Hoàng đế, thế lực bành trướng. Càng bởi vì ngươi quá mức bình tĩnh, bình tĩnh tới dọa người.

Phương pháp của ta rất đơn giản mà thôi.

"Tô tướng quân, trong khoảng thời gian này ngài thực đã vất vả nhiều rồi."

"Thuộc hạ chưa bao giờ quên nghiệp lớn của chúng ta. Quyết sẽ không phản bội Minh chủ."

"Hừ... Ngươi trong lòng có nghi hoặc, cũng không hỏi ta. Ngươi bảo ta tin tưởng lòng trung thành của ngươi như thế nào ? Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi thích khách đó là ta gạt ngươi phái đi sao? Chẳng lẽ ngươi trong lòng không có một chút oán hận? Cận, cho dù nếu ngươi có phẫn nộ, ta vẫn cảm thấy tin cậy được ngươi như cũ..."

...

"Người lần này là do Tứ Hoàng Tử Chiêu quốc phái tới. Chúng ta chỉ là khoanh tay đứng nhìn mà thôi. Không nghĩ tới đã làm cho Giang Hiểu Phong gặp tội."

"Minh chủ đại cũng không cần giải thích. Quyền cho chúng ta được sống hay chết, vẫn đều ở trong tay ngài. Làm sao tự lo được: Ngài lo ngại ta bất trung sao? Phản bội kế hoạch, ta có thể đạt được cái gì? Chiêu quốc như mặt trời ban trưa, chỉ các có một buớc là thống nhất thiên hạ. Nếu ta phản bội, tương lai có thể ẩn thân ở nơi nào nữa chứ?"

"Đúng như thế, nhưng thật ra lòng ta mắt quá nhỏ... Tô Mộc Cận, ngươi đã thấy rõ đại sự thiên hạ, ta cũng tin tưởng ngươi không phải hạng người hồ đồ. Lời này là nói thật cho ngươi biết, loại độc mà Giang Hiểu Phong trúng chính là độc dược bí chế của hoàng gia Chiêu quốc."

Ta vừa lòng nhìn thấy trong mắt của hắn chợt lóe sáng.

"Giải dược, Thiếu chủ đã phái người quay về Chiêu quốc lấy. Yên tâm đi, chúng ta không phải là cần tính mạng của hắn, đương nhiên, cũng muốn chờ đại sự thành công thì mới có thể cho hắn thuốc giải độc. Tính mạng của hắn, sẽ tuỳ vào biểu hiện của ngươi như thế nào."

"Ta đã rõ ." Hắn rũ mi mắt xuống, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cười nhẹ.

"Còn nữa, ta cũng không hy vọng Thiếu chủ sẽ tiếp tục mê luyến ngươi."

"Vậy là ngươi đã đưa tới mỹ nữ dời đi sự chú ý của hắn, làm cho hắn học cách hưởng thụ nam sắc, muốn ngừng mà không được." Lần này hắn lại đổi thành một nụ cười nhạo."Minh chủ, Thiếu chủ cùng ngươi khác nhau. Hắn, không chống lại nổi hấp dẫn nam sắc. Ngài lại hạ một nước cờ sai lầm rồi."

...

"Ngươi nói xem?"

"Nghe nói Chiêu quốc liên tục ba triều đại thanh tịnh tu vi, không hoang dâm háo sắc, trong cung đình cũng sạch sẽ vô cùng. Ta đoán Thiếu chủ trước kia đều chịu qua giáo dục khuê phòng đứng đắn, như xử namvậy, lại sao cầm lòng đuợc truớc loại nam quan mê người. Không sai, đúng là những khách nhân đều xem nam kỹ là đồ chơi, nhưng cho dù cưới thê, vẫn thích đi thuởng ngoạn. Thê tử chỉ là công cụ duy trì nòi giống, họ tới thanh lâu, mới là chỗ nam nhân phóng túng. Nếu ta đoán không sai, trong lòng minh chủ cũng có tồn tại một nguời không tầm thường chút nào. Nhưng Thiếu chủ không giống như thế, ở chuyện nhân tình yêu, hắn còn... Quá non. Chỉ có một câu để hình dung hắn, Thiếu chủ còn là một thiếu niên ngây thơ."

...

"Thuộc hạ minh bạch sầu lo của minh chủ, cũng không muốn tìm phiền toái cho mình. Chuyện Thiếu chủ, ta sẽ cẩn thận hơn."

...

"Quên đi. Ngươi lui xuống trước đi đi."

Ta phải hảo hảo ngẫm lại mới được... Không thể để cho đại ca cùng mẫu thân oán giận ta đã thất trách chiếu cố Tiểu hoàng tử không chu toàn...

Nói đến thế, là lại muốn mắng đại ca cùng Tống quý phi đã giáo dục thất bại rồi, tại sao có thể dưỡng ra một hoàng đế ngây thơ đến như vậy chứ!

09

Lôi Hạo cực kỳ bất mãn chuyện Cận đi chùa Bạch Mã tư hội cùng Giang Hiểu Phong, Cận đi rồi, hắn cả đêm đều nôn nóng bất an, thường thường nhìn chằm chằm ra đại môn trông ngóng. Lại thường thường lảm nhảm mắng vài tiếng một mình.

Xong rồi. Ta sẽ bị đại ca mắng chết thôi, bị chết đuối trong nước mắt của mẹ mất.

"Nhị thúc!"

"A? Thiếu chủ có chuyện gì sao?"

Hắn hung tợn trừng mắt nhìn mặt đất, hỏi nhỏ: "Cận, có phải thực sự thích người kia? Người kia, ti tiện còn dâm loạn, có phải hắn hạ dược lên người Cận, mới làm cho Cận để ý hắn như vậy!"

"Khụ... Cái kia, là do bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cái này gọi là hoạn nạn gặp chân tình, cảm tình tốt như vậy là chuyện bình thường."

"Nhưng ta cùng với Cận hiện tại cũng là như thế cơ mà. Chúng ta có chung lý tưởng khát vọng, xuất sinh nhập tử, đỡ đần cho nhau. Chúng ta tâm ý tương thông, lấy thành cùng đãi, hắn năm lần bảy lượt vẫn trunh thành bất chấp hiểm nguy hộ giá ta bình an. Trừ bọn ngươi, hắn chính là người ta tín nhiệm nhất!"

...

"Đáng hận thật!"

Ta gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Thật sự là đáng giận, vì sao ta muốn nghe tiểu hài tử này oán giận chứ.

"Lôi Táp, ngươi đó, không có nhiều vương vấn với chuyện tình duyên... Ngươi không hy sinh, cũng không vì chuyện một người nào đó mà làm thủ đoạn đê tiện..."

Ngày đó, Vân Tùy Phong theo thường lệ lại giáo huấn ta.

"Ngươi sai lầm rồi. Ta đã thấy. Đại ca của ta chính là mình chứng đó!"

"Chính ngươi cũng không tán thành viện hắn đã thực hiện, không phải sao? Cho nên mới nói ngươi còn nhỏ mà thôi. Ha hả..."

"Đáng giận! Ngươi cho là ngươi là ai, chuyện thế gian này ngươi biết hết đuợc chắc!"

Qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ chợt nhớ tới lời của nàng, mới cảm nhận được, trong lời nói của nàng thực có đạo lý. Ta đùa bỡn với đủ mọi âm mưu giết chóc đã nửa đời người, ở chuyện này lại nhìn không ra.

"Ngươi nói Giang Hiểu Phong nhắc rằng hai vị công chúa đang âm thầm gây dựng một thế lực mà chúng ta không hay biết?"

"Đúng. Một người là thê tử của Hàn Huyền Dịch, người kia, chắc là công chúa bị hủy dung trong hoàng cung kia. Hiện tại ở trong triều cũng chỉ còn lại có hai vị công chúa này."

"Điều này sao có thể?" Lôi Hạo nhìn chằm chằm ta hỏi: "Nhị thúc nhiều năm qua đã giám sát chặt chẽ động tĩnh trong triều như vậy

, làm sao có thể không chú ý tới sự tồn tại của các nàng?"

"Thiếu chủ, Tây Phượng quốc không cho phép nữ tử tham gia vào chính sự, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Nữ nhân trong Hậu cung không thể cấu kết ngoại thích. Nhưng Thập Tứ công chúa là con đẻ củaChuquý phi, nàng ta sao có thể liên hợp cùng Cửu công chúa theo phe Lục hoàng tử? Thế lựcChugia như thế sao các nàng lại không sử dụng?"

Ta cảm thấy được có chút khó hiểu. Ân ân oán oán trong cung rất phức tạp, lúc này lại liên quan đến hai cái công chúa. Không hiểu các nàng có được cái gì năng lực gì."

"Cận, ngươi có thể hỏi rõ ràng hơn một ít được không."

"Không có. Ta nhắc tới đến các nàng Phong đều không nói. Nếu quả thật như vậy, như vậy chúng ta phái người đi thăm dò sẽ biết. Nếu có thể để Phong nói ra.... Nhưng mà, ta chỉ sợ Phong không thể tự mình nói cho ta biết."

"Vì cái gì? Ngươi lo lắng hắn hận ngươi?" Vẻ mặt Lôi Hạo có chút phức tạp.

"... Phong là một người khôn khéo, nếu hắn nói cho ta biết chân tướng, mà hai vị công chúa lại gặp nguy hiểm, người bị hoài nghi nhất chính là ta."

"Nói vậy, ý hắn ra sao? Hiện tại hắn không có lập trường, hắn..."

"Thiếu chủ, ta đề nghị tụ kiếm tin tình báo, không phải sợ Phong oán hận, mà là sợ hắn có thể vì bảo vệ họ mà đứng chống đối chúng ta. Hiện tại hắn và ta có quan hệ thế này, hắn mới bảo trì vị trí trung lập... Hắn vẫn cảm thấy chính mình thực có lỗi với Diệp Hân, hơn nữa vị công chúa kia đối với hắn có ân, với tính tình của hắn, chắc chắn không thể không để ý chuyện sinh tử của bọn họ. Chỉ có thể gạt hắn... Mới có thể lợi dụng hắn."

"Cận?"

"Thiếu chủ yên tâm. Thuộc hạ tự biết nên như thế nào." Hắn cười cười, thần sắc như trước, nhìn không ra tâm tư của hắn.

Nửa tháng, thám tử từ kinh thành đưa tin tức tới. Hai vị công chúa kia quả nhiên không đơn giản, bên ngoài như không có gì lại bí mật bồi dưỡng sát thủ và mật thám, ở trong cung âm thầm mua chuộc thống lĩnh cấm quân, lợi dụng bọn họ chứ không ra mặt. Cũng không phải đại nhân vật to lớn gì , nhưng là từng chút từng chút có thể phát huy tác dụng, càng lúc càng nắm giữ thực quyền, so với đám người vô dụng tham vương vị thì còn xuất sắc hơn. Nếu lực lượng này cùng cha con Hàn thị liên hợp, trong khoảnh khắc cũng có thể thay đổi thời cuộc. Tất nhiên, hình như các nàng tựa hồ có điều kiêng kị gì đó, chưa để cho toàn bộ lực lượng của mình bộc phát toàn bộ. Cũng may mắn các nàng là thân nữ tử, không có khả năng thực sự tranh quyền đoạt thế.

"Nhị thúc, xem ra thật sự giống như Cận đoán, thế lực này của các nàng ... có tương lai." Tạm gác lại tình yêu, Lôi Hạo vẫn là khôn khéo chăn chút cho tương lai đế vương của mình."Nếu có thể làm gì đó đủ bức các nàng tạo phản, chúng ta tự dưng có thể mượn tay thế lực này, tuyệt đối có thể được việc. Cho dù có thể nào, cũng có thể làm cho Tây Phượng Quốc rung chuyển, nhân cơ hội có thể diệt trừ đám còn lại, làm cho Hoàng đế mất đi lòng tin, tương lai khi đại quân ta tấn công tới, sẽ không uổng khí lực, có thể thu phục bọn người nhát gan đầu hàng."

"Nhưng mà, Thiếu chủ! Sau này nhỡ đâu người thống lĩnh đại quân Chiêu quốc không phải người của chúng ta. Nếu ngài không tự tay dâng được Ma Vân Quan, tâm huyết chúng ta nhiều năm qua, cũng có thể bị gạt bỏ. Dù sao ở trong triều, ngoài trừ Nhiễm Du Nguyệt trẻ tuổi tài cao, ngài không có nguyên lão đại thần thế gia đại tộc nào đỡ đầu."

"Ngươi nói rất đúng. Chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn mới được, cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Việc này sẽ chờ bình định Nam Cương xong sẽ tái nghị. Du Nguyệt sẽ hiến kế cho phụ hoàng, nói liên hợp việc đánh chiếm Tây Phượng Quốc và bình định Nam Cương, thì mới là tốt nhất. Phụ hoàng đã đồng ý, đại quân chắc chắn sẽ do người của Nhiễm cầm đầu. Đáng tiếc lần này không phải Du Nguyệt cầm binh, hắn chỉ là quân sư phía sau màn thôi."

"Mà hoàng tử cũng không muốn hắn đạt nhiều công quá lớn, thế lực sẽ còn tăng lên."

"Đúng vậy. Có ai dự đoán được chuyện hắn chỉ đi năm tháng mà có thể đánh bại Lang tộc, truy địch ngàn dặm. Trước đây, có bao nhiêu người chú ý tới sự tồn tại của ta. Lúc này đây, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được đất nước này. Ta muốn cùng Cận chinh phạt Nam Cương. Như vậy mới có thể đạt được một người huynh đệ."

"Thiếu chủ. Đao kiếm vô tình. Ngươi lo lắng nữa..."

"Không cần !" Hắn tràn đầy tự tin, khí thế phi phàm."Ta cùng với Du Nguyệt đang nghiên tập binh pháp, ta tự tin chính mình không kém hắn nhiều ít. Đại trượng phu phải kiến công lập nghiệp, nếu ta lui ở phía sau, ỷ lại thúc thúc cùng Nhị thúc các ngươi chiếu cố, tương lai lại có thể nào phục chúng? Nói chắc rằng, ta tin tưởng Cận sẽ bảo hộ ta chu toàn. Hắn đích võ nghệ cao siêu, không có địch thủ."

10

Tam hoàng tử thuận lợi chiếm được binh quyền. Chỉ có điều Giang Hiểu Phong chọn người làm chức giám quân, ngoài dự liệu của ta. Bất quá, cái này có lợi cho chúng ta. Thiếu chủ có thể không hề bận tâm huy quân tiến công mà không bị giám quân trói buộc.

Hết thảy đều thuận lợi. Đại quân thắng thế như chẻ tre, một đường tiến công, cuối cùng cùng đại quân Chiêu quốc hội hợp, đánh tan phản quân cuối cùng ở Nam Cương. Từ nay về sau, phương Nam thần phục Chiêu quốc.

"Bẩm minh chủ, Thiếu chủ đưa tới mật thư."

Tùy tay mở ra, xem qua một chút, cảm thấy được không thể chống lệnh nổi, lại đọc tiếp, không khỏi âm thầm bội phục. Nếu không phạm sai lầm, là do Tây Phượng Quốc hoàn toàn tự vong quốc, căn bản không cần Chiêu quốc phải xuất động đại quân.

Đại ca, kế hoạch của ngươi sắp thành công rồi!

Ta cho gọi Yến Phiên đến, phân phó cho hắn nhiệm vụ mới. Hắn nghe xong, không nói gì thêm, chỉ hỏi một câu.

"Bảo trụ tánh mạng Phong, không biết là Minh chủ muốn thành toàn cho hắn với Cận, hay chỉ là muốn lợi dụng hắn?"

"Lợi dụng hắn? Giang Hiểu Phong đâu có còn tác dụng? Đây bất quá là yêu cầu mà Cận đưa ra thôi."

"Cận sao? Hắn vì đạt được mục đích, cái gì đều đã tính kế..."

"Ngươi thật hiểu hắn."

"Minh chủ phân phó, Phiên nhất định đem hết khả năng hoàn thành." Hắn quyến rũ cười, nhanh nhẹn rời đi. Làm cho ta không khỏi hoài nghi, người này rốt cuộc là loại khôn khéo nào?

Nhiễm Du Nguyệt vào kinh, cùng Tây Phượng ký kết minh ước. Trò hay đã chính thức mở màn.

Hết thảy không ngoài sở liệu, Hoàng đế quả thực si tình, biết được chân tướng sự việc thì lập tức trừ diệt Hoàng hậu và bọn Hàn Chính Đức. Giang Hiểu Phong quả thực nếu như Cận sở liệu, không có một tia chậm trễ, thông báo cho đám người kia. Vì thế, kinh thành đại loạn.

Cũng từng nghĩ tới nếu như Lục hoàng tử có chống cự thì đã bị tiêu diệt. Nhưng mà Nhiễm Du Nguyệt và Cận lại nói, cha con Hàn thị không phải là loại người ngồi chờ chết, hai vị công chúa nếu bí mật mưu sự, án binh bất động. Cho dù hai vị công chúa suất lĩnh được nhân mã chính biến thành công, chúng ta cũng có thể ở ngoài kinh điều động nhân mã thảo phạt các nàng, dù sao nữ tử tham gia vào chính sự đã là phạm vào điều tối kỵ.

Mấy phương giằng co không ngớt, ở Kinh thành đại chiến. Lôi Hạo cùng Tô Mộc Cận mang binh tiếp viện. Phe phái Lục hoàng tử đại bại. Chỉ có một mình Hàn Huyền Dịch đào thoát.

Năm vạn tinh binh Phương Bắc bất ngờ làm phản.

Cận nói Giang Hiểu Phong một khi đã bị đe doạn tới tánh mạng, tất nhiên sẽ có hành động cương quyết.

Quả nhiên, hắn lấy lệnh thiên tử lập Chư hầu, ít nhất ở mặt ngoài đã khống chế toàn bộ thế cục, hắn đứng ở giữa thế cục giằng co của Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử mà sinh tồn.

Ma Vân Quan có con của Chu thừa tướng cực kì tài giỏi, cũng sẽ không đành lòng nhìn cha cùng Nhị hoàng tử bị hại, nhất định sẽ phái quân tới bảo hộ. Tam hoàng tử phải chết, Thập Hoàng tử có cừu hận với hắn bí mật phản bội, mà thu thập tàn cục, chư hầu Tây Phượng ở các lộ bất ngờ làm phản. Nhiễm Du Nguyệt nói, Thập hoàng tử đáng thương kia thực sự tin tưởng là hắn sẽ phụ trợ mình trả thù, cũng đáp ứng sau khi kế vị, Tây Phượng quốc sẽ hướng chiêu quốc xưng thần.

Hết thảy, đều giống như kế hoạch : mọi việc cứ như mũi tên tự bay vút tới mục tiêu.

Công bằng mà nói, Giang Hiểu Phong đích xác không phải người bình thường, nhưng hôm nay hắn lừa bịp nói dối, trái ý nguyện của chúng ta, nhanh nhẹn khởi vũ. Kết cục cuối cùng của hắn chỉ có một.

Hoàng tộc Tây phượng bị một nịnh thần giết sạch, ngay cả Tân Hoàng đế cũng chịu theo bài bố của hắn , người trong thiên hạ ai sẽ chấp nhận chứ?

Chỉ cần giết chết người cuối cùng này, nhiệm vụ của ta sẽ hoàn thành .


11

Đám thuộc hạ cứu ta ra khỏi thiên lao, ta lập tức chạy về đại doanh. Thám tử nói cho ta biết, chuyện tình ta lo lắng đã xảy ra.

Thấy Nhiễm Du Nguyệt, hắn chỉ lắc lắc đầu, nói một câu: "Đừng hỏi ta, ta cũng không rõ tâm tư của điện hạ là như thế nào."

"Tâm tư Điện hạ ta có thể hiểu được. Cho nên ta mới bắt ngươi giết chết Tô Mộc Cận, tạo thành cái chết giả ngoài ý muốn cho hắn."

"Cận là đường đệ của ta, huyết mạch Nguyệt tộc, ngươi bảo ta sao hạ thủ được!"

Ta hít một hơi, người này, quả thực cái gì đều không gạt, đến cuối cùng, ta căn bản không biết đòn sát thủ của hắn là cái gì.

Chẳng lẽ là thiên ý?

Ta đi vào lều Thiếu chủ đang nhốt Tô Mộc Cận, hắn miễn cưỡng nằm trên giường nghỉ ngơi. Xung quanh nồng nặc mùi hoan ái.

Ta thở dài.

"Cận, ủy khuất ngươi rồi. Không nghĩ tới điện hạ lại biến thành như vậy. Ta đã hứa với ngươi, hứa cho ngươi tự do. Ngươi yên tâm, Lôi Táp ta nói được thì làm được, cho dù bất kính với điện hạ, ta cũng sẽ thả ngươi rời đi."

"Ha hả... Minh chủ không cần lo âu. Thuộc hạ đáp ứng với điện hạ, cùng hắn cả đời làm bạn. Ít nhất, Phong không có được giải dược thì ta sẽ không rời khỏi hắn. Nếu Phong bất hạnh bỏ mình trước, ta càng không thể ly khai hắn. Không có tâm tình thực sự với điện hạ, đành phải thành món đồi chơi trong tay hắn. Ở bên cạnh điện hạ làm bạn, nhất định sẽ không nhàm chán."

"Ngươi dám uy hiếp ta?"

"Đã quên nói cho minh chủ, Phong cũng là người tinh thông độc dược. Lần trước chỉ có cầm một chút dược chơi đùa, không cẩn thận đã làm cho điện hạ bình phục."

Nụ cười của hắn ôn hòa, hai mắt sáng lóng lánh.

...

"Ngươi từ khi nào biết ta sẽ giết ngươi?"

"Bắt đầu từ khi điện hạ để ý ta , ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta. Ngươi đối với tràng biến cố năm đó của Nguyệt Hồng Diệp còn sợ hãi, sao có thể mạo hiểm cho điện hạ giẫm lên vết xe đổ đó chứ? Đối với ngươi, là một Hoàng đế anh minh, hắn có thể sủng ái nữ nhân, nhưng tuyệt đối không thể động tình với nam nhân ."

"Nếu trong lòng ngươi không có người thương yêu bên ngoài, vĩnh viễn không phản bội điện hạ, ta có lẽ có thể dễ dàng tha thứ. Nhưng ngươi thì không phải. Ngươi không yêu điện hạ. Hắn đối với ngươi mê luyến như thế, nhưng ngươi không có chút động tâm?"

"Mới đầu cũng không có. Nhưng là thấy ngươi có sát ý với ta, rơi vào đường cùng, không thể để không như thế. Ta không chỉ phải bảo trụ tính mạng của Phong, còn phải bảo trụ hạnh phúc của hắn. Ta mất nhiều năm như vậy, mới chiếm được tấm lòng của hắn, nếu ta phản bội hắn, trời tru đất diệt."

...

"Kỳ thật minh chủ lúc trước không lấy tính mạng Phong ra áp chế ta, ta cũng sẽ không lợi dụng điện hạ để uy hiếp ngươi. Ta đối với điện hạ cũng không phải là vô tình, chỉ là tình cảm vua tôi thần tử . Ta ngay cả Phong cũng lợi dụng, chính là vì báo đáp ơn tri ngộ của hắn."

"Nói ra của ngươi điều kiện đi."

"Để cho Phong cùng Phiên bình yên rời đi. Sau này, ta sẽ lựa chọn thời cơ thích hợp rời khỏi điện hạ, nếu ngươi muốn, ta có thể nghĩ cách làm cho điện hạ chán ghét, đuổi ta đi."

...

"Hảo. Ta có thể an bài. Thế nhưng ngươi phải nghĩ biện pháp, làm cho điện hạ không thể bị tình yêu mê hoặc dễ dàng như thế."

"Không bằng ngươi năn nỉ điện hạ và mẫu phi cùng sư phụ ít làm thơ thẩn tình cảm một chút."

Chân mày hắn cau lại, giống như châm chọc. Làm cho nét mặt già nua của ta ửng đỏ. Ta cái tên đại ca ngu ngốc của ta, rõ ràng đầy bụng tài hoa, chỉ là quá nặng chuyện tình duyên. Đại ngu ngốc dưỡng ra tiểu ngu ngốc, hại ta phải làm người xấu.

"Ta vẫn nói ngươi là tên đồ đệ chỉ biết kiêu ngạo. Nếu không có bất đắc dĩ, ta cũng không đành lòng giết ngươi."

"Đồ nhi cũng cảm kích sư phụ nhiều năm qua chỉ dạy. Không có sư phụ, cũng sẽ không có đồ nhi ngày hôm nay."

"Ngươi nếu cảm kích ta, không bằng đem giải dược cho ta trước ."

"Giải dược ở trong tay Phong. Chỉ có hắn mới có thể giải."

Đôi ta cùng cười to, cười đến sáng khoái.

Trong đầu một ngày hôm nay còn đang mải bội phục âm mưu của Cận, ngày hôm sau đã bị các ngươi lừa gạt tới tức giận đến hộc máu.

Thấy hắn chưa đưa giải dược đã rời đi, ta luôn âm thầm đề phòng. Không muốn cho chúng cơ hội ám sát.

Giang Hiểu Phong, khó trách Cận mê luyến ngươi như thế... Tâm cơ thủ đoạn giả dối tàn nhẫn, nếu là đổi một thân phận khác, không biết ngươi sẽ thành ra cái hạng người gì...

Cận, ngươi thắng .

12

Nhiều ngày sau, ta đúng hẹn sẽ mang giải dược cho hắn.

Bọn họ sớm chờ ngày này. Giang Hiểu Phong tay trong tay dung dăng dung dẻ với Cận, hai người vui vẻ ra mặt. Bỗng nhiên người nọ xoay người dỗi không thèm để ý tới Cận, chỉ thấy Cận cúi đầu khom lưng vẻ mặt nịnh nọt hắn gì đó.

A!

Ta chưa thấy qua Cận có biểu hiện như vậy. Cho tới nay chỉ luôn nghĩ hắn kiêu ngạo, khinh thường người khác, chưa từng thấy hắn có bộ dạng đáng thương hại.

Có phải ta nhìn lầm rồi hay không ?

"Minh chủ, ngài đã tới rồi."

Hai người thấy ta, cười đi tới.

"Giải dược đây. Trước kia đã có nhiều đắc tội, xin minh chủ hãy thứ lỗi."

"Như vậy thực sự là chuyện cổ có giải dược sao?"

Hai người nhìn nhau cười, lại là cái loại này đắc ý giả dối tươi cười.

"Thật xin lỗi. Chuyện cổ độc vốn không có thuốc nào chữa được. Vì an toàn của chúng ta, cho dù có, cũng sẽ không thể cho ngươi."

"Yên tâm đi, Lôi minh chủ. Ta cùng Cận chỉ muốn hảo hảo làm người bình thường, không có dã tâm gì. Cũng sẽ không tới cửa Điện hạ gây chuyện ."

...

"Quên đi. Tính ta cũng không sợ các ngươi . Đây là ngân phiếu của ngươi. Các ngươi nên biết Lôi Táp lần đầu tiên bị người khác áp chế."

"Hì hì... Mỗi việc đều có lần đầu tiên của nó thôi."

"Minh chủ về sau định như thế nào?"

Lúc cáo biệt, Tô Mộc Cận mở miệng hỏi, ý vị thâm trường.

"Không muốn làm quan. Có thể sẽ giúp điện hạ huấn luyện mật thám. Chém giết cướp bóc ngày càng thích hợp với ta... Còn phải đi tìm một người, cùng nàng so tài một trận."

"Như vậy thuộc hạ mong minh chủ sớm tìm được người nọ, thành toàn tâm nguyện."

"Các ngươi cũng bảo trọng."

Mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Về sau làm chuyện gì, cũng có thể tự do tự tại rồi. Hai năm nay ta làm bảo mẫu cũng thật mệt. Địa vị Tiểu hoàng tử cũng đã củng cố , có đám người Nhiễm Du Nguyệt, Hàn Huyền Dịch phụ trợ, đế vị là đắc định cho hắn rồi.

"Lôi tiểu đệ, ngươi không phải là một nam nhân không có tương lai, vì sao không làm?"

Du lịch thiên hạ, bốn biển là nhà...

Cũng là một chủ ý không tồi, ít nhất lần sau gặp mặt sẽ không bị nữ nhân kia cười nhạo ta kém kiến thức nữa.

13 kết thúc

Nhiều năm sau, Lôi Táp chỉ còn quấn quýt lấy Vân Tùy Phong luận võ, dưới cơn gió hai người kịch liệt giao đấu.

Ha ha ha ha...

"Vân Tùy Phong ngươi câm miệng! Không cho ngươi được cười!"

"Ha ha ha... Lôi tiểu đệ, tình cổ Nam Cương đích là loại cổ độc thuộc hàng thiên hạ đệ nhất vô dụng, chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Hơn nữa cái thứ đó là dùng ở trên người nam nữ, cần có âm dương điều hòa, loại độc này hạ ở trên người hai nam nhân, không tới một tháng sẽ mất đi hiệu lực . Ha ha ha... Ngươi vẫn là ngốc như thế a."

A...

Lôi Táp ngửa mặt lên trời than thở: "Thế nhưng ta bị hai tiểu tử kia lừa đi ước chừng mười vạn lượng bạc a..."

048

"Đương nhiên là chém giết người khác rồi."

Cười cười xoay người đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng, nhìn binh lính cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, ta cười càng thêm sáng lạn."Xin cho bản hầu rửa mặt chải đầu một phen đã."

Trở lại tẩm cung, lấy ra bộ áo choàng lộng lẫy đẹp đẽ quý giá nhất màu đỏ thêu chỉ vàng , thay vào người. Ngồi ở trước gương, cẩn thận chải chuốt, mạt phấn miêu mi. Nhìn vào giương chỉ thấy yêu nghiệt, ta cười đến cực kỳ vui vẻ.

Yêu nghiệt a.

Nguyên lai ta toàn hồ đồ như thế.

Chỉ là, không muốn chết. Không có dũng khí tự sát.

Ta vì cái gì mà phải chết? Vì cái gì mà mạng của ta không do ta nắm giữ?

Rời đi thì sao? Không có Cận, ta phải đi chỗ nào chứ ? Chùa miếu sao? Ta đây đau khổ chống chọi là vì cái gì chứ?

Yêu nghiệt.

Người người đều nói ta là yêu nghiệt, vậy ta sẽ cho các ngươi thấy rõ ràng cái gì mới là là yêu nghiệt.

Mở hộp thuốc ra, lấy "Ái mộ" cổ độc đệ nhất Nam Cương .

"Cận, ngươi nếu ngươi thật sự yêu ta, vậy phải chứng minh cho ta xem."

...

"Hầu gia, các đại thần đều trong triều đình đều nhận đầu hàng. Ngươi cũng nên đi." Một gã giáo úy khách khí áp giải ta đi ra trước triều.

"Phong. Ngươi..." Cảnh Rừng ngồi ở trên long ỷ, nhìn ta, lộ ra một mặt cười thảm."Ta còn tưởng rằng ngươi..."

"Bởi vì còn có một chút sự không thỏa đáng... Không đi nổi..." Hướng đến hắn cười cười, ta đi lên long thai, ngồi trên ghế thái sư của chính mình ."Ta không thể hoàn thành hứa hẹn hảo hảo chiếu cố ngươi với tỉ tỉ ngươi. Thực xin lỗi quá."

"Không. Ngươi đã cố hết sức . Hết thảy, đều là vận mệnh của chúng ta cả rồi."

"Nếu ta muốn sửa đổi vận mệnh này, ngươi có theo ta hay không?"

"... Cám ơn."Cảnh Rừng kinh ngạc nhìn, cuối cùng cười cười lắc đầu: "Ta xuất thân tại Hoàng gia, cũng phải ở trong này sống hết quãng đời còn lại. Tốt nhất phải làm cho hết thảy đều chấm dứt đi. Hoàng huynh nhất định đang ở Hoàng Tuyền chờ ta, xem tính tình của hắn, nhất định sẽ tra hỏi ta vì sao lại phản bội hắn... Kỳ thật ta cũng không biết. Hận hắn bao nhiêu năm, sau này mới phát hiện, nguyên lai hắn bảo hộ ta nhiều năm như vậy, là hắn... Ngươi nói có buồn cười không cơ chứ..."

"Buồn cười... Nhân sinh trên đời có lẽ cũng chỉ là một hồi chê cười mà thôi."

Chúng ta không nói nữa, nhìn bên ngoài điện, nhìn binh lính dũng mãnh của Chiêu quốc tiến vào đại điện. Trần Kính, Lôi Táp, Hàn Huyền Dịch, Trấn Nam vương, Nhiễm Du Nguyệt... Toàn là những gương mặt quen thuộc, vây quanh vị quân chủ tương lai cao cao tại thượng kia, đi vào điện. Cận, cũng đi theo bên cạnh hắn.

Đủ loại quan lại quỳ xuống cung nghênh bọn họ.

Cơ Hạo Lôi thấy ta, lắp bắp kinh hãi, lập tức cười rồi nhìn Cận liếc mắt một cái.

Cận, ngươi thắc mắc ta vì cái gì không đi sao? Ta nói rồi đó, ta không quay đầu được... Không chiếm được, thì ta tình nguyện chết.

Cảnh Rừng cầm thật chặt tay của ta, mặt không có chút máu. Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cười cười, rồi lại buông tay của ta ra, đứng lên, rút bảo kiếm ra.

"Cảnh Rừng!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro