16 ba y thien ha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lão Đại, tên đó nhìn tới nhìn lui không giống sinh vật. Ngươi xem hắn cả người toàn là lân giáp?

Tiểu Phi Hiệp xem ra có vẻ ăn không tiêu nói với Đoạn Vân.

- Đúng vậy, tên đó hẳn là một cỗ máy giết người. Hơn nữa ngươi xem, cả người hắn từ trên xuống dưới đều được lân giáp bao bọc, trên người lại có đủ các loại vũ khí công kích. Nếu muốn đối phó, quả chẳng dễ dàng gì. Nhưng, lúc này hắn mới phát huy thực lực ở mức cấp mười hai trung giai. Theo Diệp Cô Thành nói, hắn mà khôi phục xong thì thực lực cũng phải là cấp mười ba trở lên. Ta phỏng chừng, hẳn là đã đạt tới cấp mười ba trung giai, mà không chừng cấp mười ba hậu giai cũng nên. Hơn nữa năng lực phòng ngự của hắn cường hãn như thế, lân giáp còn cứng hơn cả sắt thép, cơ hồ đánh thế nào cũng không thua. Ta rốt cục hiểu ra hồi đó vì sao có người phải phong ấn hắn lại. Này, nếu muốn giết tên gia hỏa quả thật không dễ dàng.

- Lão Đại, ngươi nói cái gì? Hắn không phải cũng chỉ là một đầu quái thú cấp mười hai trung giai thôi sao? Chúng ta cứ kéo đến cho hắn một trận là được. Ta không tin chúng ta có nhiều cao thủ thế này, làm gì không đánh lại một đầu quái thú như hắn. Chúng ta dùng chiến thuật biển người, lấy số đông thừa dịp hắn chưa đủ mạnh, đánh chết hắn.

Đạt Nhĩ Ba nhìn đầu quái thú đó, khoa trương nói.

Nhìn nhìn Đạt Nhĩ Ba, Đoạn Vân trợn mắt, nói:

- Ngươi lợi hại vậy sao, ngươi đi thử xem?

- Đi thì đi.

Nói xong, Đạt Nhĩ Ba đang muốn phi thân xông lên.

- Đứng lại.

Đoạn Vân vội vàng hét lên. Tùy tiện xông lên như vậy, có quỷ mới biết sẽ phát sinh những chuyện gì?

Nhìn đầu cự thú đó, nhìn lại đám thủ hạ mình, Đoạn Vân nói:

- Các ngươi từ từ cái đã. Chúng ta hòa đàm.

Nói xong, Đoạn Vân quay về con quái thú đang ở xa ngàn thước, nói:

- Vị đại nhân này, xin hỏi vì sao ngài bị giam giữ ở đây?

Thế nhưng, trả lời Đoạn Vân chỉ là những tiếng ngao ngao chẳng ai hiểu là gì của đầu cự thú đó. Xỉu, đến cả thông dụng ngữ đại lục mà cũng không hiểu. Nhưng Đoạn Vân đảo mắt cũng nghĩ ra - Ngàn năm trước, ngôn ngữ thông dụng trên đại lục còn chưa xuất hiện mà.

Suy nghĩ một phen, Đoạn Vân ra lệnh cho thủ hạ kêu tên ô quy ngàn năm lên.

- Lão tiên sinh, chúng ta đang đàm phán với đầu cự thú này?

Đoạn Vân hỏi lão ô quy lúc này đang bị uy thế của con cự thú áp xuống làm cả người run rẩy.

Lão ô quy cố kiềm chế nỗ sợ hãi trong lòng, trả lời:

- Thiếu gia, đầu Hồng Hoang cự thú này là sinh vật ngàn năm trước, cũng là cự thú tiền sử theo như tiền nhân nói. Chúng căn bản là không có trí tuệ, không thể sử dụng ngôn ngữ trao đổi đâu.

- Không thể nào? Thực lực mạnh đến mức biến thái như vậy mà trí tuệ lại kém phát triển thế sao?

Nghe thế, Đoạn Vân có chút bất ngờ. Đã có thể lên tới cấp mười ba, thế mà không có trí tuệ.

- Thiếu gia, ngài có thể không biết về thời kỳ hồng hoang. Thời đại đó là một thời đại tiền văn minh, Hồng Hoang cự thú hung ác thành tánh, thực lực cũng rất cường hãn, nhưng chúng chỉ là một đám dã thú. Chúng căn bản không thể nói chuyện. Thiếu gia, đầu Hồng Hoang cự thú này thật sự quá lợi hại. Chúng ta đi chỗ khác thôi.

Lão ô quy nói với hắn.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Đi. Một đầu Hồng Hoang cự thú nhỏ bé mà khiến cho bổn thiếu gia lui bước sao? Nói đùa. Chạy đi đâu? Lúc này cả Ma Thú Sâm Lâm, mà đến cả Mộng Đa Lợi Á cũng đều là cơ nghiệp của bổn thiếu gia. Ta sao để một đầu dã thú làm loạn trong phạm vi lãnh địa của ta? Với tốc độ tàn phá này, ta thấy không bao lâu cả Ma Thú Sâm Lâm đã không còn tồn tại nữa. Đạt Nhĩ Ba, Đạt Nhĩ Khắc, Tiểu Phi Hiệp các ngươi lên thử một lần, toàn lực công kích nó.

- Rõ.

Nói xong, ba con long thú thực lực đã là cấp mười hai trung giai lao về phía đầu Hồng Hoang cự thú đó. Đạt Nhĩ Ba phi thân tới trước mặt con cự thú, vận khởi ma lực tặng cho đầu cự thú này một quả cầu năng lượng. Nhưng, kết quả quả làm cho đoàn người Đoạn Vân mở rộng tầm mắt, chỉ thấy luồng năng lượng đó không hề xâm nhập được vào người con cự thú, hoàn toàn mất hẳn uy lực.

Đạt Nhĩ Khắc thấy công kích của Đạt Nhĩ Ba không công hiệu, quay về đầu cự thú phun ra một luồng long viêm, nhưng đầu cự thú đó há miệng ra, lập tức nuốt trọn long viêm của Đạt Nhĩ Khắc. Tiểu Phi Hiệp không chấp nhận sự thật, lúc này vận khởi một phong nhận thật lớn, một phong nhận có năng lượng cấp mười hai chém mạnh vào thân thể cự thú, nhưng phong nhận đó chỉ như một trận gió, không thể gây tổn thương cơ thể cự thú.

- Thiếu gia, bất hảo, đầu cự thú này có thể hấp thu năng lượng công kích. Vừa rồi đám người Đạt Nhĩ Ba công kích nó, đã làm cho năng lượng đầu cự thú này tăng lên không ít.

Diệp Cô Thành vội vàng nói với Đoạn Vân.

- Cái gì?

Nghe thế, Đoạn Vân hơi cuống, hắn vội gọi Đạt Nhĩ Ba:

- Đừng sử dụng công kích thuần năng lượng. Các ngươi trực tiếp tiến lên, dùng thân thể đánh với nó.

Nghe Đoạn Vân nói thế, Đạt Nhĩ Ba lúc này vận khởi nắm đấm, đấm mạnh vào đầu cự thú này một cú như trời giáng. Nhưng Đoạn Vân cũng chỉ nghe một tiếng va chạm kim loại. Tiếp theo, đang lúc Đạt Nhĩ Ba nghi hoặc, cánh tay trước ngực đầu cự thú đã đánh bay Đạt Nhĩ Ba bắn đi mấy chục thước. Chẳng mấy chốc, những công kích thân thể của Đạt Nhĩ Khắc và Tiểu Phi Hiệp cũng phủ xuống, nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì như trước. Nhưng Đoạn Vân vẫn cảm thấy may mắn là tốc độ và lực độ công kích của đầu cự thú này rõ ràng có hạn, mấy thủ hạ mình đều không bị bao nhiêu thương tổn cả.

Thấy cảnh này, Đoạn Vân rõ ràng nhíu mày. Đối mặt với một khối sắt như vậy, mình phải làm sao mới có thể hàng phục được nó nhỉ?

- Đạt Nhĩ Ba, các ngươi lui ra.

Đoạn Vân ra lệnh cho đám Đạt Nhĩ Ba.

- Lão Đại, ngươi để chúng ta đánh nữa. Ta không tin ba người chúng ta không giết được nó?

Nắm tay Đạt Nhĩ Ba hơi sưng đỏ, thở hổn hển nói với Đoạn Vân.

Đoạn Vân quay về Đạt Nhĩ Ba nói:

- Ngươi thôi đi. Ngươi nhìn nó kìa, khắp người đều là vũ khí, hơn nữa toàn thân đều là sắt. Đánh tới đánh lui cũng không thua được, nhưng lại còn có thể hấp thu năng lượng đối thủ. Đánh mãi, đầu cự thú này tương lai càng đánh càng mạnh, còn năng lượng của các ngươi cũng càng ngày càng yếu. Như vậy thì sớm muộn gì cũng thất bại.

- Chủ nhân, cho Thần long bộ tộc thử nhé.

Âu Đặc Tư lúc này nói với hắn.

Nhìn Thần Long bộ tộc thành viên chiến ý ngập trời, rồi nhìn đầu Hồng Hoang cự thú đó, Đoạn Vân suy tư một phen. Suy nghĩ một hồi, Đoạn Vân nở nụ cười quỷ dị, nói:

- Đánh? Tại sao phải đánh? Tên đó vừa thấy là biết chỉ thuộc loại gia hỏa ngu ngốc. Hắn không phải một đầu dã thú sao? Đối với dã thú, chúng ta có cần phải phí sức lực chính diện cứng đối cứng với nó không? Hơn nữa các ngươi xem, mặc dù nó có nhiều chân tay như vậy, nhưng năng lực phản ứng của nó thì kém hơn nhiều so với những cao thủ đồng giai.

- Thiếu gia, ngươi muốn làm gì?

Diệp Cô Thành hỏi.

Đoạn Vân cười đầy ẩn ý, nói:

- Bảo Thú nhân hộ vệ lên đây, để cho họ trực tiếp dùng cầm long trảo trói tên kia lại. Mẹ kiếp, lân giáp của nó không phải rất lợi hại sao? Ta sẽ không đánh vào lân giáp nó. Không phải nó có thể hấp thu năng lượng sao? Ta không công kích nó, xem nó làm sao hấp thu được năng lượng. Bổn thiếu gia trực tiếp trói nó lại.

- Lão Đại, ngươi nói chúng ta không cần đánh nó hả?

Tiểu Phi Hiệp giật mình hỏi.

- Đánh, chỉ biết đánh. Dã thú cả người toàn là vũ khí có chỗ nào mà đánh. Lúc này năng lượng của nó cũng đã là cấp mười hai trung giai, ta nghĩ, không giết được nó, thì trói hắn lại. Hà tất phí công chứ?

Đoạn Vân cười trả lời.

Chẳng mấy chốc, đám Thú nhân đang ở dưới chờ đến lượt mình, vừa nghe lệnh của hắn, thoáng cái là chạy lên. Nhìn đầu cự thú trước mắt, đám Thú nhân xoa tay múa chân, nhún nhảy khởi động.

Nhìn đám Thú nhân võ sĩ, Đoạn Vân cười ra lệnh:

- Thú Nhân gia tộc nghe lệnh, không cho dùng năng lượng công kích nó, nhiệm vụ của các ngươi là dùng thật nhiều xích sắt trói chặt đầu dã thú này cho bổn thiếu gia. Nhớ kỹ, nhất định phải trói thật chặt lại cho ta.

- Rõ.

Đám Thú nhân hí hửng chia nhau đi lấy ra đủ loại công cụ, rồi kéo lên vây kín đầu cự thú kia lại.

Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân lại ra lệnh cho đám thủ hạ bên cạnh tiến lên hiệp trợ. Nhất là Thần Long, bằng vào thân pháp linh hoạt của họ thì việc dùng những sợi xích sắt vòng vài vòng khắp người đầu con quái thú tuyệt đối là sự tình rất dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, một trăm hai mươi Thú Nhân đem theo đủ loại công cụ cầm long phủ xuống khắp nơi trên người con Hồng Hoang cự thú. Thú nhân hộ vệ bây giờ có thực lực cấp mười một hậu giai, chiến lực của họ mặc dù không phải rất cường đại, nhưng một trăm hai mươi Thú Nhân mà đối phó với một con dã thú ngu ngốc, luồn qua những cái xích sắt, thì là một việc quá đơn giản.

Đầu tiên, Thú Nhân dùng ba cái xích thật lớn tập trung quấn quanh sáu cái chân to đùng của đầu cự thú này. Đám Thú nhân chia làm sáu tổ, hai tổ phụ trách một cái xích, mỗi một cái cái xích, chia ra đối phó với hai cái chân. Dưới sự giúp đỡ của đám Thần Long, luồn trước luồn sau, sáu cái chân khổng lồ của đầu cự thú đã bị xỏ qua. Tiếp theo, giữa sự kết hợp của đám Thú nhân và Thần Long, sáu cái chân của Hồng Hoang cự thú cũng cơ bản bị đám Thú nhân trói chặt. Sau khi đã trói được chân, Đoạn Vân còn cho Cuồng chiến sĩ và ma thú gia tộc cũng kéo lên trợ giúp một phen. Khí lực của con Hồng Hoang cự thú này không phải cường đại lắm sao, nhưng cho dù người cường đại tới đâu, khí lực cộng lại làm sao so với được với nhiều người chứ.

Khi sáu cái chân của Hồng Hoang cự thú bị trói chặt, đầu Hồng Hoang cự thú đó cũng chỉ còn nước nằm lăn trên mặt đất, kêu ngao ngao. Cự thú ngã xuống đất, đám Thú nhân lập tức quay về ba cặp cánh tay trước ngực nó phát khởi công kích. Ngươi nói ngươi có sáu cánh tay hả, chúng ta đây cứ hai mươi Thú Nhân lực lượng cường đại phụ trách một cánh tay ngươi? Cho dù chúng ta không làm được, còn có Cuồng chiến sĩ, Thần Long, cả đám thần thú gia tộc nữa chứ, so về khí lực, chúng ta đây nhiều người, chúng ta đây mạnh hơn ngươi nhiều. Cứ thế đám Thú nhân, và một đám đồ long không chuyện bên cạnh đứng bên cạnh trợ giúp, một lần nữa thành công trói chặt sáu cánh tay của cự thú.

Tay và chân đã được trói chặt, cả thân hình cho dù có mạnh tới đâu cũng chẳng còn chỗ mà thi thố. Kế tiếp, rất đơn giản, Thú Nhân trực tiếp trói chặt cả người đầu cự thú này lại, hơn nữa trói rất nhiều vòng. Đám Thú nhân cũng không buông tha cái đầu của con cự thú này, trực tiếp trói mõm nó lại. Về phần cái đuôi như một mũi giáo của nó, đám Thú nhân trực tiếp vắt nó lên đùi sau rồi trói lại.

Sau một phen cố gắng, cỗ xe tăng bọc thép đầy vũ khí này cũng cơ bản tuyên cáo chung kết. Con cự thú cả người, trên dưới đều bị trói chặt, bây giờ trông như một cục gỗ, bị vứt lăn lóc trên mặt đất.

Nhìn con cự thú nằm trên mặt đất kêu gào ầm ĩ, cả người trước sau chỉ có thể vặn vẹo khe khẽ, Đoạn Vân và đám thủ hạ thở phào một hơi.

Nhưng, tên gia hỏa khổng lồ này có phải là là Hồng Hoang cự thú không?

Nhìn đòn bánh tét * trước mắt mình, Đoạn Vân trong lòng tự hỏi không biết phải làm gì với hắn đây. Nói thật, đối với cục sắt có lực lượng cường hãn này, hắn có hơn mười phương pháp giết chết nó. Chỉ cần là một sinh vật, nó hẳn phải có nội tạng. Trực tiếp nhét vào bụng nó vài quả lựu đạn ma tinh siêu năng lượng, kiểu gì cũng sẽ bị nổ ra tro. Đoạn Vân cũng không tin, nội tạng của nó cũng có thể hấp thu năng lượng. Cho dù nội tạng nó có thể hấp thu năng lượng, nhưng năng lượng cường đại nổ mạnh trong nháy mắt như thế, cũng tuyệt đối có thể nổ tan xác hắn. Thêm vào đó, còn có thể trực tiếp dùng dược vật độc chết nó. Chỉ cần nó có máu có thịt, hắn cũng làm cho máu thịt nó biến thành bùn.

- Thiếu gia, chúng ta phải làm gì đây?

Diệp Cô Thành hỏi Đoạn Vân.

Nghĩ một lát, hắn trả lời:

- Hắn lợi hại như vậy, nếu có thể thu phục làm ma sủng thì tốt. Gọi tên địa hành quy lên đây.

- Thiếu gia, ngài tìm ta?

Lão ô quy ngàn năm cung kính nói với hắn.

Đoạn Vân khẽ gật đầu, nói:

- Lão tiên sinh, à, mà ... ngươi tên gì?

- Ta tên là Mạch Địch Phổ Tư.

- À Mạch Địch Phổ Tư, ngươi sống chừng ấy tuổi rồi, chắc cũng biết vài sự tình tiền sử chứ hả? Ngươi nói xem, đối với đầu Hồng Hoang cự thú này, ta hẳn là phải có cách nào xử lý nó chứ.

Đứng ở một gốc cây bị con cự thú phá hỏng thành đống gỗ vụn, Đoạn Vân hỏi lão ô quy Mạch Địch Phổ Tư.

- Việc này hử? Thiếu gia đã không có năng lực giết nó, vậy thì bắt nó phong ấn lại đi.

Mạch Địch Phổ Tư trả lời.

Đoạn Vân khẽ lắc đầu nói:

- Ai nói ta không có năng lực giết hắn? Ta chỉ cần tìm một ma tinh cấp mười hai, nhờ Địa Tinh chế cho ta thành lựu đạn ma tinh, sau đó đem nó nhét vào bụng cự thú này. Như vậy, với một lực nổ siêu năng lượng cấp mười ba bộc phát trong cơ thể, nó muốn không chết cũng khó.

- A? Thiếu gia nguyên lai có cách giết chết nó hả. Vậy thiếu gia muốn thế nào?

Mạch Địch Phổ Tư hơi giật mình nói. Đích xác, dựa theo phương pháp này của Đoạn Vân, tuyệt đối có thể giết đầu Hồng Hoang cự thú này.

Đoạn Vân cười hỏi lại:

- Ngươi nói, ta có thể thu hoạch nó để dùng vào việc gì không?

- Việc này ... việc này ta không biết. Mặc dù thực lực của nó thì vô cùng cường hãn, nhưng trí tuệ Hồng Hoang cự thú có hạn, hơi giống dã thú. Đối với việc thu hoạch Hồng Hoang cự thú làm ma sủng, tựa hồ không ai làm cả.

Mạch Địch Phổ Tư trả lời.

Ra hiệu cho lão ô quy lui xuống, Đoạn Vân đánh giá cẩn thận con Hồng Hoang cự thú này một phen. Càng xem hắn càng thích, quyết định thử một lần. Lúc này, tinh thần lực của hắn đã rất cường đại, do đó muốn dựa vào tinh thần lực cường đại của mình xâm nhập vào biển ý thức của cái đầu to đùng này, lưu lại ấn ký. Như vậy, mình hẳn là có thể khống chế được đầu cự thú này rồi.

Nghĩ vậy, Đoạn Vân ra lệnh cho đám thủ hạ đứng một bên đề phòng, còn hắn chuẩn bị dùng thần thức xâm nhập vào đại não của cự thú. Kỳ thật Đoạn Vân cũng nghĩ tới việc trực tiếp dùng huyết chi khế ước quỷ dị, giống như thu phục Âu Đặc Tư và Tạp Lỗ, trực tiếp dùng danh nghĩa của hắn ký khế ước. Nhưng tên quái gia hỏa này cả người đều là lân giáp, xem ra toàn là những thiết bị phi sinh vật, để máu có pha ý nghĩ của mình thẩm thấu, xâm nhập vào đại não thì cơ hồ không thể làm được. Nhưng Đoạn Vân có thần thức cường đại, hơn nữa hắn có thể ngưng tụ ấn ký mình trong thần thức. Chỉ cần Đoạn Vân xâm nhập thành công vào đại não đầu cự thú này, đưa ấn ký của mình khắc vào trong đó, đầu cự thú này cũng tuyên cáo thuộc về mình rồi.

Đoạn Vân đưa tay phải đặt nhẹ vào đầu con cự thú, thần thức cường đại theo cánh tay cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp xuyên qua lân giáp con cự thú. Thần thức tựa như có vô số ánh mắt, hiểu rõ những phương vị bên trong lân giáp cự thú. Thần thức cứ thế chui vào trong, phát hiện ra thế giới bên dưới cái vỏ bọc ngàn năm này. Đoạn Vân ước lượng, lân giáp ở da đầu cự thú dày gần hai mươi li, vào sâu bên trong tổ chức này lại càng mỏng dần. Trong đó có vô số những loại tương tự như mạch máu phân bố phía dưới lân giáp. Đoạn Vân phỏng chừng, những mao quản này có thể đưa năng lượng hấp thu được vào trong cơ thể. Cự thú thông qua lân giáp có thuộc tính hấp thu để hấp thu năng lượng công kích của đối phương cấp cho mình sử dụng, sau khi chuyển hóa, truyền vào những nao quản này, từ hệ thống mao quản sẽ đưa năng lượng truyền tới các nơi, hoặc là chuyển hóa tồn trữ, hoặc là trực tiếp sử dụng.

Thần thức Đoạn Vân tiếp tục đi sâu vào trong. Sau khi xuyên thấu qua lân giáp, hắn phát hiện ra dưới lớp da cứng như thép là lớp thịt mềm. Cường độ tổ chức của lớp thịt này so với lớp da bên ngoài cự thú thì đúng là một trời một vực. Đoạn Vân dám khẳng định, nếu tầng lân giáp đó không có thuộc tính hấp thu thì với chân khí của Đoạn Vân cũng đủ để phá hỏng toàn bộ cơ quan bên trong của Hồng Hoang cự thú. Nói cách khác, chỉ cần chút chân khí của Đoạn Vân cũng đủ để làm cho đầu Hồng Hoang cự thú hình thể cồng kềnh này bị nội thương nghiêm trọng. Xuyên qua da thịt, thần thức tiếp tục hướng vào trong. Sau khi phát ra những xung động mạnh hơn, hắn thành công tiến vào đại não con cự thú, hơn nữa thành công tìm được biển ý thức ** của đầu cự thú.

Khi Đoạn Vân đang suy nghĩ biện pháp đem ấn ký của mình khắc vào ý thức hải của con cự thú, một thanh âm bỗng nhiên truyền tới.

- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?

Thanh âm này, là thanh âm nữ tính, thanh âm có vẻ rất ngọt ngào. Đoạn Vân biết, thanh âm này là từ tinh thần lực hoặc linh hồn của con cự thú này phát ra. Nếu mình muốn thu phục thành công đầu cự thú, chắc chắn phải tìm ra chủ nhân của thanh âm này, rồi thu phục người phát ra thanh âm. Nhưng thanh âm này lại không hề phù hợp với thân thể tựa hồ cồng kềnh kia. Đây là món đồ quái quỉ gì thế nhỉ?

Giữa ý thức hải của cự thú, thần thức Đoạn Vân phát ra một thông điệp, nói:

- Ngươi là ai?

- Ta hả? Ta là ta. Làm sao ngươi bây giờ ở trong cơ thể ta? Ngươi có phải là người xấu không?

Thanh âm vang vọng đó có chút đề phòng.

Đoạn Vân trong lòng cười lạnh trả lời: Ta đã vào trong đầu ngươi rồi, ngươi nói ta có phải là người tốt không?

Còn thần thức Đoạn Vân phát ra thông điệp, nói:

- Ngươi nói cho ta biết trước ngươi là ai, sau đó ta sẽ nói cho ngươi ta là ai?

- Được rồi. Ngươi thấy con quái thú bị những người bên ngoài bị chặt không? - Thanh âm đó hỏi.

Thần thức Đoạn Vân nói:

- Ta thấy rồi. Vậy đó chính là ngươi hả?

- Không phải ta. - Thanh âm ngọt ngào cất lên.

- Không phải ngươi? Vậy là ai?

Đoạn Vân hỏi lại vẻ nghi hoặc. Đã ở trong ý thức hải của quái thú, vậy hẳn phải là linh hồn của quái thú rồi? Nhưng nói không phải, rốt cuộc là chuyện gì?

- Nó vốn là sủng vật của ta, một sủng vật rất đáng yêu, nó tên là Quả Quả. Nhưng sau đó, tỷ tỷ ta giấu ta, bí mật bắt Quả Quả thí nghiệm. Tỷ tỷ ta dùng một đại lượng các chất có thuộc tính hấp thu, ép buộc Quả Quả ăn vào, lại còn đưa năng lực thôn phệ của đám slime di thực vào người Quả Quả. Như vậy, Quả Quả biến thành một đầu quái vật thôn phệ vạn vật, cũng không e ngại công kích. Hơn nữa, tỷ tỷ ta dùng sủng vật khế ước, ép Quả Quả biến thành sủng vật của nàng, rồi ra lệnh cho Quả Quả thôn phệ ta. Ta không nghĩ lại bị Quả Quả thôn phệ mình, nên thân thể biến thành thân thể của Quả Quả. Nhưng, linh hồn ta đã chui được vào thức hải của Quả Quả, chính là nơi này này. Ở đây ta giết chết được linh hồn tà ác của Quả Quả. Nhưng chính vì vậy, ta lại bị nhốt ở bên trong này, vĩnh viễn không ra ngoài được.

Giọng nói ngọt ngào rất kiên nhẫn giảng giải cho Đoạn Vân.

Nghe thế, hắn bị kích thích một chút. Lão ô quy này, chờ ta ra ngoài sẽ thu thập ngươi, lại nói đây là cái gì Hồng Hoang cự thú? Chó má. Vốn còn tưởng rằng ở nhà có một người có kinh nghiệm, cái gì cũng biết, không ngờ tin tức đầu tiên lão ô quy cung cấp lại hoàn toàn lầm lẫn.

- Ngươi bị tỷ tỷ ngươi phong ẩn bên trong Ma Thú Sâm Lâm hả?

Đoạn Vân dùng thần thức hỏi.

- Đúng vậy. Lúc đó, tỷ tỷ ta nghĩ là ta đã chết, vì vậy bắt ta nhét vào Ma Thú Sâm Lâm, hơn nữa còn sử dụng một đại phong ấn, muốn vĩnh viễn chôn ta lại. Mãi đến gần đây, ta mới ra ngoài được. Nhưng linh hồn của ta vẫn bị giam cầm trong vòng thân thể Quả Quả như trước.

- Bị nhốt trong thân thể? Không thể nào. Chẳng lẽ ngươi không ra được? Ta đây làm sao lại vào đây được?

Đoạn Vân hỏi có chút khó hiểu.

- Mặc dù ta không biết ngươi làm sao mà vào đây được, nhưng ta cũng không ra được đâu. Toàn thân Quả Quả được bọc kín bằng phệ ma thạch, phệ ma thạch lại gây thương tổn cho linh hồn rất lớn. Linh hồn chỉ cần tới gần phệ ma thạch, lập tức sẽ bị hấp thu sạch sẽ.

Thanh âm đó giải thích cho Đoạn Vân.

- À, ngươi rốt cuộc là ai? Thực lực thân thể mạnh đến thế, vậy ngươi cũng nhất định rất lợi hại phải không?

- Đoạn Vân dùng thần thức hỏi.

- Ta? Ta không thể nói cho ngươi.

- Tại sao?

Đoạn Vân hỏi lại.

- Ta không thể nói cho ngươi, nói không thể tức là không thể.

Thanh âm đó có chút nóng nảy.

Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát, rồi dùng thần thức nói:

- Ngươi ra ngoài cho ta xem cái nhé.

- Ngươi ra trước đi.

Thanh âm kia nói.

Trong lòng Đoạn Vân cười lạnh: Ta đi ra? Ta làm sao mà đi ra được? Đây là thần thức của ta, ta đâu có giống ngươi, vốn là một linh hồn.

- Nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi ra trước đi, sau đó ta sẽ ra.

Hắn nói.

- Vậy cũng được.

Thanh âm ngọt ngào chấm dứt, Đoạn Vân lúc này phát hiện giữa ý thức hải có chút ba động, sau đó mở rộng thần thức ra bao vây khắp nơi.

- A. Ngươi làm gì đó?

Cô gái này chợt kêu lên. Nói thật, cũng không phải Đoạn Vân muốn thô lỗ như vậy với người ta, chỉ có điều căn bản là nếu thần thức của Đoạn Vân không ôm người ta thì làm sao mà biết được người ta trông như thế nào?

Thần thức Đoạn Vân cũng rốt cục phát hiện ra chủ nhân của thanh âm đó - Một thiếu nữ rất xinh đẹp thánh thiện khoảng hai mươi tuổi, hơn nữa là thiếu nữ trông thê thảm. Nhưng vừa thấy hình dạng đó Đoạn Vân giật mình, hắn cảm thấy rất quen thuộc.

Bị thần thức Đoạn Vân bao vây, cô gái đó thử cố gắng giãy dụa và công kích vài lần. Nhưng thần thức của hắn, vốn chính là một loại tinh thần rất quỷ dị, căn bản không thể công kích được. Với chút thần thức ấy, cho dù bỏ qua thì cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn gì với hắn.

- Ngươi muốn làm gì? Ngươi buông ta ra.

Cô gái bị thần thức bao vây linh hồn đang muốn cố gắng trốn tránh, nhưng thần thức hắn tựa như không khí, tràn ngập khắp nơi khắp chốn.

- Dường như ta gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?

Đoạn Vân dùng thần thức nói với cô gái bị bao vây. Thật ra mà nói, dùng thần thức ôm lấy một linh hồn căn bản không có cảm giác gì, so với ôm lấy một khối không khí cũng chẳng khác gì nhau.

- Gặp ta rồi hả? Không có khả năng đó? Ta đã ở đây đã ngàn năm rồi.

Cô gái đó có chút giật mình chối phắt.

- Từ từ.... Sinh Mạng nữ thần. Cô nói là tỷ tỷ của cô phong ấn cô hả,? Còn một thủ hạ của ta lại nói là đầu cự thú này là do Sinh Mạng nữ thần tự mình phong ấn. Chẳng lẽ cô là muội muội của nữ thần? Làm sao biến thái như vậy được, nếu cô không nói dối, cô tuyệt đối là muội muội của Sinh Mạng nữ thần. Ta đã nhìn thấy pho tượng nữ thần, trông rất giống với cô đó.

Đoạn Vân lúc này chột dạ hỏi dồn.

- Ta, ta không phải. Ngươi buông ta ra trước.

Cô gái đó nói với Đoạn Vân có chút thẹn thùng.

Gã sắc lang sử dụng thần thức cười:

- Hê hê... không cần khẩn trương. Ta có ôm cô thật đâu, ta chỉ dùng thần thức của ta mà quan sát phương vị của cô thôi mà.

- Ngươi là mấy tên xấu xa ở bên ngoài trói ta đó hả? Ngươi trói thân thể ta, bây giờ lại trói buộc linh hồn ta, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi mau thả ta ra, ta cam đoan không gây chuyện, ta sẽ lập tức đi ngay.

Cô gái đó hét lên với Đoạn Vân.

- À, cô có thấy một thanh niên mắt đen, tóc đen, chính là ta đó. Bây giờ tay của ta đang vuốt ve cô ... không .... Là đang sờ đầu con sủng vật Quả Quả của cô.

Đoạn Vân dùng thần thức truyền tới đầy ý tứ.

- Tại sao ngươi muốn vào đây? Nơi này đã vào là không ra được đâu.

- Ngữ khí cô gái đó có chút nghi hoặc.

Cất tiếng cười, Đoạn Vân dò hỏi tiếp:

- Không nói về ta, hãy nói về phần cô đi. Tại sao tỷ tỷ cô muốn phong ấn cô? Sinh Mạng nữ thần có thanh vọng rất cao ở Mộng Đa Lợi Á. Có phải là người tà ác như cô nói không?

Nghe Đoạn Vân dò hỏi như vậy, cô gái vội vàng đáp:

- Ta vừa rồi lừa ngươi thôi, việc này không phải tỷ tỷ của ta làm. Hơn nữa, tỷ tỷ của ta cũng không phải Sinh Mạng nữ thần.

- À, vậy chẳng trách được. Thế nào! Cô muốn ra ngoài hả?

Đoạn Vân hỏi.

- Muốn lắm, nhưng ta không ra được. Cho dù ra khỏi... ta cũng chỉ có thể là một linh hồn, sau khi rời khỏi đây vẫn không có bằng hữu gì cả.

Giọng cô gái có vẻ lo lắng.

Đoạn Vân cười khẽ, thần thức vẫn truyền đều đều:

- Ta đã đi vào thì sao cô lại không ra được chứ? Cho dù ta không trực tiếp mang cô ra ngoài, chỉ cần đánh vỡ thân thể con quái thú này ... à ... hoặc là khoan một cái lỗ, cô cũng có thể ra khỏi đây mà? Với lại, sau khi ra ngoài sẽ tìm một thân thể khác, vậy còn không dễ dàng sao?

- A, muốn chiếm cứ thân thể người khác hả? Không được! Ta cũng có thể tự mình trọng tố thân thể.

Tâm địa cô gái thật ra cũng rất tốt.

- Không nói việc này nữa. Được rồi, có phải là thân thể này không thể nói chuyện không?

Đoạn Vân hỏi tiếp.

- Đúng vậy, Quả Quả là sủng vật, sủng vật bình thường đều không thể nói chuyện. Quả Quả đã qua sự cải tạo, kết cấu thân thể không cho phép nó phát ra ngôn ngữ phức tạp.

Cô gái trả lời.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn bảo:

- Như vậy ta đi ra ngoài trước, nhưng ta sẽ lưu chút thần thức ở chỗ này, thông qua chút thần thức giữa chúng ta có thể trao đổi được.

Nói xong, Đoạn Vân tách một bộ phận thần thức của mình ra, gắn vào trong biển ý thức, sau đó rút lui ra khỏi thân thể quái thú.

Sau khi trở ra, đám thủ hạ vẫn còn chưa phản ứng gì, hắn đã nhắm mắt dùng thần niệm hỏi thử:

- Cô nghe được không?

- Ngươi ở nơi nào đó?

Thanh âm cô gái vang vọng trong biển ý thức của Đoạn Vân.

- Ta đã ra ngoài. Được rồi, cô có thể khống chế được thân thể quái thú này chứ? Ta cởi trói cho cô, sau này ta sẽ nghĩ biện pháp đưa cô ra.

Hắn dùng thần niệm nói với cô gái.

- Tốt! Ngươi mau đưa thả ta ra.

Cô gái nói với Đoạn Vân.

- Được rồi, cô tên là gì?

Hắn hỏi.

- Ta? Ta gọi là Helen.

Cô gái trả lời.

- Ta gọi là Đoạn Vân. Cô thấy mấy người ở đây không? Họ đều là thủ hạ của ta. Tốt lắm! Không nói nữa ta thả cô đây.

Đoạn Vân nói với Helen. Nói xong, hắn cắt đứt liên lạc với nàng, rồi thu hồi thần thức lại.

Việc liên lạc giữa Đoạn Vân và Helen không được chặt chẽ liền lạc như Âu Đặc Tư và Tạp Lỗ. Hắn chỉ lưu chút thần thức ở lại trong biển ý thức của Helen, chỉ cần Đoạn Vân thả thần thức ra, chỉ cần trong phạm vi thần thức có thể sẽ liên lạc được với chút thần thức mà Đoạn Vân lưu lại đó, cũng có nghĩa là có thể liên lạc với Helen. Và cũng chỉ Đoạn Vân có thể liên lạc Helen, Helen không thể liên lạc với hắn.

- Lão Đại, ngươi làm gì vậy? Làm gì mà lục đục ở bên trong lâu thế.

Đoạn Vân vừa mở mắt, đám người Tiểu Phi Hiệp đã vây kín lấy hắn.

- Lâu đâu? Không phải mới có một chút thôi sao? Ồ, được rồi, các ngươi thả nàng ra đi.

Đoạn Vân ra lệnh cho thủ hạ.

- Nàng? Lão Đại, nó là giống cái hả?

Tiểu Phi Hiệp giật mình vểnh mõm hỏi.

- Nhất thời cũng khó nói hết mọi việc được, bảo các ngươi tha thì các ngươi làm đi. Nói nhảm nhiều thế.

Hắn trợn mắt quát.

Nghe Đoạn Vân nói thế, đám Thú nhân hì hục cởi trói cho con cự thú đang nằm thu lu thành một cục. Còn Tiểu Phi Hiệp vẫn đứng một bên nói thầm: nàng ... nàng ... nàng ... cũng không biết mắt lão Đại có toét tòe loe không, một quái vật xấu xí như thế, vậy mà vẻ mặt lúc đó quả thực tựa như nhìn thấy một đại mỹ nữ vậy.

Đoạn Vân cũng không để ý đến lời lẩm bẩm của Tiểu Phi Hiệp nữa, hắn hỏi Diệp Cô Thành:

- Diệp Cô Thành, làm sao nàng bất động thế?.

- À, thiếu gia, người đi vào không bao lâu, nó vẫn không nhúc nhích. Còn thiếu gia, lúc nãy vẻ mặt người trông rất phong phú. Ta nhớ, vẻ mặt người lúc đó giống gặp được mỹ nữ vậy.

Nghe thế, Đoạn Vân cười he he:

- Đừng nói là trông giống, ta thật sự thấy mỹ nữ bên trong, ngươi nói không sai chút nào, đó là muội muội của Sinh Mạng nữ thần. Ta đoán rằng, sau khi ta đi vào linh hồn nàng chuyển từ thân thể nhập vào ý thức hải, do đó thân thể cũng tạm thời mất đi sự khống chế.

- Lão Đại, không thể nào. Đây sao có thể là muội muội của Sinh Mạng Nữ Thần chứ? Nữ thần đúng là một Đại mỹ nhân mà. Muội muội nàng hẳn là không biến thành quái vật như vậy chứ?

Đạt Nhĩ Ba chỉ vào con quái thú hung ác đó, giật bắn mình nói.

Đoạn Vân cũng không giải thích gì thêm. Sau khi Helen khống chế được thân thể Quả Quả, nàng cũng rất ôn thuận nằm một bên, không hề gây sự. Đám thủ hạ của Đoạn Vân cũng cơ bản tin tưởng hắn đã chế trụ đầu quái thú này rồi.

Đoạn Vân vốn là muốn tìm biện pháp đưa Helen ra, nhưng thử qua vài lần hắn cuối cùng cũng hiểu những gì Helen nói - Phệ ma thạch quả là có tác dụng ngăn cản linh hồn.

Lúc này, sự kiện quái thú cũng cơ bản giải quyết xong. Nếu không tận mắt nhìn thấy Đoạn Vân làm sao tin được, bên trong thân thể xấu xí bị phong ấn đó lại lại là muội muội của Sinh Mạng nữ thần, cũng là một vị Đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Về phần phong ấn, Đoạn Vân cũng tiến đến đến tận nơi nhìn ngó một lần. Nơi đó chỉ là một huyệt động bình thường, cấu tạo bên trong cũng không khác gì hầm giam lúc trước, có một không gian cấm ma, chỉ có điều kích thước lớn hơn hầm giam nhiều.Huyệt động được đào sâu xuống dưới, phía trên có một tòa núi nhỏ. Nghe đám thủ hạ nói lại, khi thu phục nhóm siêu thần thú và thần thú cuối cùng, ba đại địa chi hùng của gia tộc, cũng là một trong số hai mươi Ma thú gia tộc có thực lực cấp mười hai, ba người họ muốn triển khai thân thủ cho đám thủ hạ mới biết mùi, họ dùng thổ hệ ma pháp cường hãn, dời quả núi này sang một bên, phá hỏng ma pháp trận cấm ma. Còn ma pháp trận cấm ma đó vừa bị phá hỏng xong, Quả Quả cả người đều là lợi khí giết người, lập tức phá đất chui ra. Vốn giai vị và thực lực của Quả Quả đã là cấp mười ba trung giai, vừa nhảy ra đã tỏa uy áp. Còn ba đầu đại địa chi hùng vừa mới vào nhóm cao thủ cấp mười hai tự nhiên cũng biết ngay thực lực của đầu quái thú này đã không còn ở trong cấp mười hai. Mặc dù đầu quái thú này chỉ có khả năng thể hiện được thực lực cấp mười hai trung giai, nhưng, những gì thể hiện ra ngoài, cũng không có nghĩa là là thực lực thực tế. Ma thú gia tộc tự nhiên lập tức cấp báo lên gia tộc.

Thực sự cái mạng nhỏ của Helen rất là may mắn. Nếu Đoạn Vân không tìm thấy mỹ nữ bên trong là muội muội của Sinh Mạng nữ thần, hắn đã tìm một viên ma tinh cấp mười hai nhét vào bụng Helen rồi cho nổ tung rồi, cho dù năng lực phòng ngự của đầu quái thú biến dị có biến thái đến đâu đi nữa, cũng khó mà thoát khỏi cảnh thân nát hồn diệt.

Đối với Helen, Đoạn Vân vốn cũng muốn an trí nàng ở Á Cương thành nhưng lại bất lực, cả thân quái thú đều gắn phệ ma thạch, căn bản không thể thông qua truyền tống trận được. Còn bảo nàng đi bộ tới Á Cương thành thì mất thời gian vài ngày. Do đó, hắn đành phải tạm thời an trí nàng ở Ma Thú Sâm Lâm.

Mặc dù lúc này hắn không tìm được phương pháp cứu Helen khỏi phong ấn, nhưng hắn đã nghĩ đến cách lợi dụng đầu quái thú toàn là lợi khí giết người này - Rèn luyện thủ hạ. Theo Helen tiết lộ, linh hồn khống chế có một vài điểm thiếu sót, hơn nữa vừa mới từ thoát khỏi phong ấn, nên nó chỉ phát huy thực lực cấp mười hai trung hậu giai. Như vậy cũng đủ làm một món đồ rèn luyện thủ hạ không tệ chút nào. Do đó, hắn quyết định kiến tạo một chỗ ở đặc biệt cho Helen ở trong Ma Thú Sâm Lâm. Nung quanh chỗ nàng ở kiến tạo một tòa luyện võ trường. Đoạn Vân muốn cho đám chung đoan gia tộc, nếu không có việc gì thì tới đây đánh với Helen vài trận. Để tính tới cảm tình của nàng, hắn cũng tìm cách mau chóng đưa nàng thoát khỏi thân thể kia. Về phần thân thể đó, hắn muốn cho luyện kim thần Lai Bố Ni Tư cải tạo thành một mô hình.

An trí Helen xong, việc hắn phải làm đầu tiên là tìm lão ô quy Mạch Địch Phổ Tư.

- Mạch Đế Phổ Tư, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi rốt cuộc có gặp qua Hồng Hoang cự thú bao giờ chưa?

Trong thư phòng ở Á Cương, Đoạn Vân hỏi con ô quy ngàn năm mà mình vẫn cho là một bảo vật.

- Thiếu gia, ta chỉ nghe nói qua thôi.

Lão ô quy trả lời có chút bối rối.

Nghe thế, hắn thật muốn tẩn cho lão rùa già một trận nhừ tử. Hừ, lão gia hỏa này cũng không giỏi lắm. Chà, bỏ qua cho lão thôi, ai bảo hắn là lão ô quy làm gì?

- Ngươi có biết Sinh Mạng nữ thần có một muội muội không?.

Đoạn Vân hỏi tiếp.

Nghe hắn hỏi vậy, lão ô quy hơi giật mình trả lời:

- Thiếu gia, chuyện này ta cũng nghe cha ta nhắc tới. Sinh Mạng nữ thần đích thật là có một muội muội.

- Tên nàng gọi là gì?

- Cái này ... cái này thì ta không biết.

- Ngươi hẳn phải biết nàng là nữ thần gì chứ?

Đoạn Vân thật muốn tẩn lão quá. Hừ, cái gì cũng không biết.

- Thiếu gia, nàng không phải là nữ thần. Nhưng nếu bảo nàng là một nữ thần gì đó, thì cũng chỉ có thể nói nàng là Sinh Mạng nữ thần dự bị. Bởi vì, hai tỷ muội các nàng đã từng tranh đoạt danh hiệu Sinh Mạng nữ thần mà.

- Hả? Thần cũng cạnh tranh sao. Tốt lắm! Mạch Địch Phổ Tư, ngươi đi đi.

Nghe lão ô quy phân trần, Đoạn Vân thầm nói: thần cũng có thể tự phong, vậy sau này đợi cho ta có thêm thực lực, bổn thiếu gia cũng muốn phong thần phong thánh cho đám thủ hạ ta.

Nữ thần lịch, ngày mười tháng bảy năm 10289, trong nghị sự phòng của Trung Hoa gia tộc, Đoạn Vân ngồi ghế chủ tọa, còn đám lãnh đạo ma thú cung kính ngồi ở dãy ghế phía dưới.

Ngoài năm đại ma sủng của Đoạn Vân là những đầu lĩnh của ma thú còn có sĩ quan quân đội cao cấp của đại đội không quân Phi long, Bách thú Sư đoàn của Phì Tử, Mãnh long Sư đoàn ở Hắc Long điện, Thiết ngưu Doanh của Ngưu Ma Vương v.v..., cũng đều đến tham gia hội nghị lần này.

Lúc này, một trăm đầu phi long hoàng có thực lực đã là thần cấp hậu giai, thậm chí không ít con đã là đỉnh giai rồi; đại đội không quân do năm trăm phi long tạo thành, chỉ một tiểu binh cũng là thần cấp sơ giai rồi; Bách thú Sư đoàn do hơn một vạn đầu thánh thú thủ hạ của Phì Tử hợp thành; Mãnh long Sư đoàn, thủ hạ của Đạt Nhĩ Ba, gồm một vạn năm ngàn Á Long thánh thú; Thiết ngưu Doanh của Ngưu Ma Vương có bảy trăm đầu cửu cấp ngưu thú. Còn thủ hạ Tiểu Phi Hiệp có tới một ngàn thánh cấp thú bay cao, thấp. Quan trọng nhất là những thánh cấp này của Đoạn Vân, toàn bộ đều là thánh thú hóa hình có thực lực cửu cấp trung giai trở lên. Gần đây, đại bộ phận trong số gần ba vạn thủ hạ ma thú đã trở thành thánh thú hóa hình. Về phần hai ngàn tên không thể hóa hình cũng bị Đoạn Vân dùng chính sách quần ẩu gây nên kích thích nên rốt cuộc cũng hóa hình thành thánh cấp.

Đây là lực lượng vũ lực mà Đoạn Vân từng bước phát triển ở ở A Nhĩ Ti Tư. Đoạn Vân biến thái dùng phương pháp quản lý quân sự, đem mấy vạn ma thú cuồng dã này đào tạo thành loại binh lính cơ bản hợp cách. Ma thú đại quân này, nếu nói về thực lực thân thể, mỗi một tên đều là vô cùng cường hãn, là lực lượng quân đoàn lớn nhất trên đại lục. Cái chính là, lực lượng này được Đoạn Vân hợp thành quân đội. Phải biết rằng, thực lực thân thể dù mạnh đến đâu thì cũng không dám đối đầu với quân đội có kỷ luật nghiêm minh. Hơn nữa, cho dù thế giới này tồn tại một thứ gọi là uy áp, nhưng những uy áp này cũng không ảnh hưởng gì lớn tới cả một đội quân đông đào thế này.

Kỳ thật nếu nói về quân đoàn thì quả là Đoạn Vân cũng có không ít. Thủ hạ phi long của Tiểu Phi Hiệp, đại đội không quân, tất cả đều là thần cấp, số lượng cộng lại có tới sáu trăm con; thủ hạ thần thú của Phì Tử, trải qua rèn luyện khổ cực, bây giờ cũng có năm trăm tên; trong đó, có hai trăm ma thú thần cấp hậu giai và đỉnh giai. Về phần những người khác, phần lớn là sơ, trung giai, với số lượng trung giai chiếm tỉ lệ lớn nhất. Hắc Long điện của Đạt Nhĩ Ba, số lượng thần thú có ít hơn, chưa được trăm tên, chính xác là chỉ có tám mươi tên. Nhưng trong số này, có tới hai mươi sáu thần cấp hậu giai và đỉnh giai, hai mươi sáu con Long thú này đều phát triển từ số bốn trăm thần thú thu được trong thời kỳ mở rộng. Trải qua hai tháng rèn luyện sinh tử, thực lực của chúng cũng tăng lên rất nhiều. Thủ hạ ngưu hoàng thần cấp của Ngưu Ma Vương là ít nhất. Hắn chỉ có năm đầu hậu giai thần ngưu và hai mươi đầu trung giai thần ngưu. Chà, ai bảo người ta bị chủng tộc thiên phú kìm hãm? Nếu không nhờ có Đoạn Vân, mấy tên gia hỏa ngưu thú này mà xuất hiện một cửu cấp thì cũng đã là kỳ tích rồi.

Số lượng các thần thú thủ hạ ngày một đông, lúc này đã tới một ngàn hai trăm có thừa. Số lượng nàyđủ để làm cho bất luận kẻ nào cũng phải run sợ . Một ngàn hai trăm đầu thần thú, vậy mà trong đánh giá của Đoạn Vân lúc này , hắn vẫn cho rằng thực lựccủa mình cònquá yếu. Tuy nhiên khi Đoạn Vân liên tưởng về hai mươi đầu siêu thần thú gia tộc bây giờ đã đột phá tới cấp mười hai, hắn chợt nghĩ tới một việc đó là phải mở rộng siêu thần thú. Dù sao lực lượng cấp mười một của hắn cũng không thể thiếu thốn như vậy được.

Nhìn cả phòng chật ních lãnh đạo ma thú của gia tộc, Đoạn Vân nói :

- Các vị, lúc này Trung Hoa gia tộc ta đã thành công trong việc chiếm lĩnh hoàn toàn Ma Thú Sâm Lâm. Bây giờ, trăm vạn trí tuệ ma thú và trên một ức ma thú cấp thấp ở Ma Thú Sâm Lâm đều đã là chư hầu của Trung Hoa gia tộc ta. Phì Tử, ngươi là người phụ trách xuất chinh Ma Thú Sâm Lâm lần này, vậy ngươi chịu trách nhiệm giới thiệu cho chúng ta biết về tình huống ở Ma Thú Sâm Lâm.

Đoạn Vân vừa dứt lời, Phì Tử mũm mĩm đứng bật lên, lũn cũn đi tới bên người Đoạn Vân, sau đó nhìn về đám ma thú gia tộc ở dưới.

E hèm hai tiếng, khuôn mặt tiểu mũm mĩm đỏ bừng, hắn lên tiếng nói:

- Các vị, dưới sự lãnh đạo anh minh của lão Đại chúng ta, cộng với sự cố gắng của các vị, đội ngũ ma thú của Trung Hoa gia tộc đã có những thành tựu rất lớn. Phạm vi thế lực ma thú của chúng ta đã bao phủ cả Ma Thú Sâm Lâm. Trải qua hai tháng cố gắng của tám mươi mốt thần thú dũng sĩ gia tộc, trong Ma Thú Sâm Lâm, chúng ta đã thu phục thành công một trăm linh một vạn ma thú cấp bảy, hai vạn đầu ma thú cấp tám, một ngàn một trăm đầu cửu cấp thánh thú. Về phần thần thú, chúng ta thu phục thành công bốn mươi ba đầu. Còn siêu thần thú, trong Ma Thú Sâm Lâm, có tám đầu siêu thần thú trở thành chư hầu của Trung Hoa gia tộc, kể cả tên Tạp Bố Tư Cơ, ma thú lĩnh chủ tự xưng là Thú Vương ...

Thú Vương Tạp Bố Tư Cơ chính là tên mà Đoạn Vân đã gặp khi đưa quân tới Đường Cổ Lạp Sơn, lúc đó hắn xuất đầu cho Long tộc, sau đó lại lẳng lặng bỏ đi. Sau khi Long tộc chính thức trở thành chư hầu của Trung Hoa gia tộc, hắn vốn là Thú Vương do Long Hoàng sách phong, tự nhiên cũng xem như qui phục Trung Hoa gia tộc.

Nói đến đây, khuôn mặt Phì Tử cũng càng ngày càng đỏ lên, tiếng hít thở cũng trở nên hơi ngưng trọng. Đoạn Vân vừa nhìn là biết tên tiểu tử này có chút khẩn trương khi đứng trước số đông như vậy, nên chắc đã quên tuốt những gì cần nói rồi. Phì Tử đúng là đã quên mất cần phải nói gì, hắn lúc này dùng ánh mắt đáng thương liếc nhìn Đoạn Vân, rồi ngượng ngùng nói: "Lão Đại, kế tiếp nên nói cái gì?"

Đoạn Vân cười cười, quay về đám thủ hạ nói :

- Phì Tử đại nhân của chúng ta đã nói hết về tình huống phát triển ở Ma Thú Sâm Lâm rồi. Phần còn lại do ta bổ sung một chút.

Đoạn Vân vừa nói xong, Phì Tử như trút được gánh nặng, vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình. Khi hắn vừa trở về, Tiểu Phi Hiệp ngồi ở bên cạnh hắn lúc này nhẹ giọng thì thầm :

- Phí Tử, sao mà thở hổn hển thế? Hà hà.

Đám Đạt Nhĩ Ba cũng nhìn hắn cười hích hích không thôi, làm cho Phì Tử càng đỏ mặt hơn. Trong lòng hắn cứ tự hỏi: "Ta học thuộc lòng cả một đêm, làm sao mà lại quên được nhỉ?"

Nhìn đám ma thú một lượt, Đoạn Vân nói tiếp :

- Trải qua hai tháng cố gắng, sự phát triển của đội ngũ ma thú Trung Hoa gia tộc đã được Phì Tử nói rồi. Lúc này, Trung Hoa gia tộc ta đã thành lập mười tòa thành ma thú bên ngoài Ma Thú Sâm Lâm. Ma thú thành này được Địa Tinh và Ải Nhân của gia tộc, dưới sự giúp đỡ của các ma thú, hao phí rất nhiều vật liệu mới kiến tạo thành. Những thành thị này đủ sức ngăn cản công kích cường hãn của thần cấp. Hơn nữa, ma thú thành đều có kiến trúc phù hợp với hình thể cao lớn của ma thú. À, mặc dù quy cách hơi to, nhưng ta nghĩ những tòa thành thị này mà so với huyệt động thì tốt hơn rất nhiều . Mặc dù các ma thú gia tộc từng nói với ta rằng ma thú căn bản là không cần thành thị, nhưng ta muốn nói một việc đó là những tòa thành thị này không phải để cho ma thú bình thường. Nó được chế tạo dùng làm quân doanh cho ma thú đại quân của ta. Ma thú đại quân chính thế giới ma thú do chúng ta kiến tạo ra. Ma thú có trí tuệ của mình, hơn nữa còn có chiến lực cường hãn. Bây giờ, Trung Hoa gia tộc ta đã thống nhất Ma Thú Sâm Lâm, nên cũng đã đến lúc thành lập đế quốc ma thú của riêng mình ở Mộng Đa Lợi Á đó là Thế giới ma thú. Tuy nhiên dù đã thống nhất rồi, nhưng ma thú vẫn có cuộc sống và phương thức riêng của mình, nếu ta đem mô hình cuộc sống nhân loại áp dụng vào ma thú, thì việc này sẽ tạo ra hỗn loạn rất lớn. Vì thế, ta muốn mọi người thảo luận một chút, đối với thế giới ma thú này, chúng ta cần phải phát triển như thế nào?

- Lão Đại, ngươi không muốn đem toàn bộ lực lượng này phát triển thành quân đội của chúng ta hả?

Tiểu Phi Hiệp nghi hoặc hỏi Đoạn Vân.

Đoạn Vân nheo mắt cười, đáp lời hắn :

- Làm sao có thể phát triển thành quân đội hết được? Cả trăm vạn ma thú, nhiều như vậy, nếu tạo thành quân đội, ta đem họ đi đánh ai đây? Nhưng, quân đội thì tự nhiên ta cũng muốn thành lập. Ta nghĩ đem trăm vạn ma thú này rút ra mười vạn thành lập một ma thú quân đoàn và ma thú quân đoàn này tương lai sẽ được ta từng bước chế tạo thành thánh cấp. Còn nữa, bộ đội Á Long thú và phi thú, cũng sẽ dựa theo số lượng nhất định mà thành lập. Sau này, họ sẽ là vũ lực tuyệt cường của bộ tộc Trung Hoa của ta.

- Lão Đại, còn những ma thú khác thì làm gì?

Tiểu Phi Hiệp hỏi tiếp.

Đoạn Vân trả lời :

- Làm gì hả? Lực lượng đó sẽ làm dân chúng của thế giới ma thú. Từ việc có không ít ma thú đã gia nhập vào thế giới nhân loại, ta hi vọng sẽ lập nước của ma thú. Vì vậy, ta phải thành lập một quốc gia ma thú ở Ma Thú Sâm Lâm. Các vị ma thú, tương lai sẽ có Thú hoàng cho riêng mình, ngoài ra còn một hàng ngũ đại thần nữa. Trong thế giới ma thú, Thú hoàng có quyền uy nhất định, tương đương với hoàng đế ở thế giới nhân loại. Còn dưới tay Thú hoàng, sẽ có quân đoàn vũ lực của Thú hoàng. Nếu cần, chúng ta có thể thành lập chế độ lĩnh chủ. Nguyên trong Ma Thú Sâm Lâm vốn cũng đã có một vài lĩnh chủ rồi, chúng ta chỉ cần phân chia khu vực trong Ma Thú Sâm Lâm để các lĩnh chủ mỗi người thống lĩnh một phương. Các lĩnh chủ này sẽ chịu sự chi phối trực tiếp của Thú hoàng . Chỉ cần như vậy, thế giới ma thú sẽ không hỗn loạn khi gia nhập Trung Hoa gia tộc ta.

- Lão Đại, ngài nói thế, rốt cuộc mọi việc sẽ phải làm như thế nào?

Nghe Đoạn Vân thuyết một hồi, Tiểu Phi Hiệp có chút mơ hồ hỏi lại hắn.

Nhìn những ánh mắt nghi hoặc của cả hội trường, ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân cất giọng nói:

- Theo ý của ta là phỏng theo Đường Cổ Lạp Sơn, thành lập thế giới ma thú. Mặc dù thế lực này hơi quá lớn, nhưng chỉ cần chúng ta có số lượng quân đoàn tuyệt đối, thế giới ma thú tương lai sẽ rất phát triển. Ta nghĩ, để cho Phì Tử đảm nhiệm chức Thú hoàng, một đại địa chi hùng cấp mười hai làm chức Thú hoàng, còn hơn cả Long Hoàng cấp mười một ấy chứ

- Lão Đại, Tiểu Phi Hiệp ta không có ý kiến khi để Phì Tử làm Thú hoàng, nhưng ...

Nghe Đoạn Vân nói thế, Tiểu Phi Hiệp bấy giờ đứng ra nói.

Đoạn Vân cười cười, nói:

- Tiểu Phi Hiệp, không phải lo lắng, ngươi tương lai sẽ là thống lĩnh tất cả phi thú trên đại lục, là ông hoàng trong không trung. Nói cách khác, từ nay về sau, tất cả phi thú ở Mộng Đa Lợi Á đều là dân chúng của Tiểu Phi Hiệp ngươi. Còn Đạt Nhĩ huynh đệ, các ngươi tiếp tục làm hắc Long Hoàng đi. Dưới tay các ngươi thống lĩnh toàn bộ Á Long thú. Còn đối với vũ lực của Á Long thú, ta sẽ chế tạo thành một đại quân Á Long tuyệt đối cường hãn.

- Lão Đại, ta đây thì sao?

Nghe Đoạn Vân nói một hồi nhưng chưa thấy nhắc tới mình, Ngưu Ma Vương có chút lo lắng hỏi.

- Ngươicứ tiếp tục làm Ngưu Ma Vương. Tất cả trâu bò trong thiên hạ, đều cho ngươi quản lý. Ha ha!

Đoạn Vân cười nói.

Nghe Đoạn Vân nói thế, đám thủ hạ xem ra đã sáng tỏ.

- Lão Đại, đại quân ma thú chúng ta phải thành lập làm sao đây? Chẳng lẽ những binh lính phi ma thú của gia tộc lại bỏ qua hết sao?

Tiểu Phi Hiệp hỏi hắn.

Đoạn Vân nói:

- Bây giờ chúng ta đã có gia gần ba vạn thánh thú đại quân tộc. Một Mãnh long Sư đoàn, còn có Bách thú Sư đoàn của Phì Tử cũng thuộc loại siêu biên chế. Đối với những thế lực mới thu phục ở Ma Thú Sâm Lâm, ta cũng đã có những phân tích nhất định. Đầu tiên, ta muốn từ trăm vạn ma thú chọn lựa ra mười vạn ma thú có thiên phú chủng tộc cao làm ...

- Từ từ! Lão Đại, chủng tộc thiên phú cao hả? Lão Đại, ngươi nói gì đây? Chủng tộc thiên phú chủ yếu thể hiện trên giai vị mà. - Tiểu Phi Hiệp cướp lời nhắc nhở hắn.

Đoạn Vân cười giải thích tiếp:

- Giai vị? Ta nghĩ Trung Hoa gia tộc hôm nay chẳng thấy rõ về giai vị đó sao. Ta nói chủng tộc thiên phú là nói về tác chiến. Nói cách khác, ta muốn nói về những ma thú dũng mãnh cường hãn, tỷ như Á Long, Phi long chẳng hạn. Đối với những loài này chúng ta cần bồi dưỡng trọng điểm. Do đó, ta nghĩ lấy ra một vạn phi long trong Ma Thú Sâm Lâm thành lập một phi long sư đoàn. Ta biết lúc này giai vị phi long chỉ là cấp bảy cấp tám, nhưng từ tốc độ tăng trưởng của Nanh Sói phi long thì rõ ràng tiềm lực của phi long là rất lớn. Còn nữa, mười vạn Á Long thú, lập thành một Á Long quân đoàn. Về phần ma thú khác, tạm thời chọn lựa mười vạn con tạo thành một Bách Thú quân đoàn. Về Ngưu Ma Vương, ta nghĩ một vạn ngưu thú vừa thu phục trong Ma Thú Sâm Lâm, vậy cấp cho Ngưu Ma Vương thành lập Thiết ngưu sư đoàn. Được rồi, vì ta thấy không quân của chúng ta hơi kém, do đó, trên một vạn thủ hạ mới thu phục của Tiểu Phi Hiệp, toàn bộ lập thành bộ đội không trung.

- Lão Đại, thoáng cái mà quân đội chúng ta đã mở rộng ra mấy lần. Làm như vậy có được không? - Tiểu Phi Hiệp nói có chút lo lắng.

Đoạn Vân chỉ cười, nói:

- Bây giờ, cả đại lục đều là cơ nghiệp Trung Hoa ta, nuôi một quân đội hơn mười vạn ma thú, việc đó cũng đơn giản thôi. Nhưng ta muốn nói cho các ngươi biết, trước khi quân đội còn chưa đạt tới tiêu chuẩn, ta là tuyệt đối không dùng dược vật để làm tăng thực lực cho họ. Còn nữa, quân đội này chỉ có thể bí mật thành lập ở trong Ma Thú Sâm Lâm thôi. Trước khi hình thành lực chiến đấu, tuyệt đối không thể để ngoại giới biết được. Đặc biệt ta muốn khẳng định, quân đội ma thú là thành viên của Trung Hoa gia tộc, ma thú trí tuệ trong Ma Thú Sâm Lâm cũng chỉ có thể là thành viên Trung Hoa gia tộc. Trăm vạn ma thú có trí tuệ ở Ma Thú Sâm Lâm tuyệt đối phải tuân theo gia qui của gia tộc.

- Lão Đại, ngươi nói ta Thú hoàng phải làm gì đây? - Phì Tử cười hì hì nói với hắn.

Nhìn tiểu mũm mĩm Phì Tử, Đoạn Vân nói:

- Thú hoàng là ông hoàng của tất cả ma thú, chức trách là lãnh đạo ma thú khắp nơi. Lúc này cái ngươi phải làm là suất lĩnh toàn bộ sĩ quan quân đội cao cấp của Bách thú Sư đoàn tới Ma Thú Sâm Lâm thành lập Bách Thú quân đoàn của ngươi. Ta hy vọng có thể thấy ngày xưa hiệu quả giống như Bách thú Sư đoàn lúc trước, quân đoàn này sẽ phát triển thành một chi quân đội chính thức. Ngươi phải nhớ kỹ, khi họ chưa phát triển quân hồn, chưa đưa hai chữ Trung Hoa chính thức ăn vào trong tim óc, bí mật của gia tộc vẫn sẽ là bí mật. Về phần thuật thổ nạp mà ta dạy cho ma thú gia tộc, cũng không thể đưa ra dạy cho chúng được.

- Lão Đại, ta thấy ngươi có bị loạn óc không? Chẳng lẽ ngươi lo ma thú sẽ phản bội ngươi sao? Lão Đại, ngươi yên tâm đi. Chỉ cần ngươi không chết, éc... phì phì... nói sai rồi ... dù sao, cũng không có chuyện đó.

Phì Tử nói với hắn vẻ mất hứng.

Đoạn Vân phì cười nói với gã:

- Đích xác, chỉ cần ta không chết, cây cổ thụ Trung Hoa gia tộc sẽ không ngã, ma thú sẽ không phản bội. Nhưng ta muốn nói cho dù ta có chết, ai đã từng là thủ hạ của ta cũng phải trung thành với hai chữ Trung Hoa. Ta muốn hồn Trung Hoa phải trở thành một truyền kỳ tuyệt đối.

Dừng một chút, hắn nói tiếp:

- Các ngươi phải biết rằng, Trung Hoa gia tộc chúng ta gặp phải rất nhiều thế lực thế lực địch nhân. Đương nhiên cũng không phải nói là chúng ta sẽ đắc tội với họ, nhưng Trung Hoa gia tộc quật khởi, chắc chắn sẽ sẽ phát sinh xung đột với Thần giới. Ít nhất, Đoạn Vân vẫn luôn luôn không đứng dưới những thần minh này. Lúc này, chúng ta đang có mâu thuẫn với Hải tộc. Chẳng mấy chốc, Ma giới lại có thể đại cử xâm lược. Nếu chúng ta muốn khuếch trương, tạm thời cũng cũng chỉ có xâm lấn Tây đại lục thôi. Các nước Mộng Đa Lợi Á đều là sản nghiệp của Trung Hoa gia tộc, chúng ta có thể để quân đội nhân tộc trên đại lục đi chiếm lĩnh nhân giới ở Tây đại lục. Nhưng Thần giới Phương tây đối ứng với Tây đại lục, trong tương lai sẽ là địch nhân của chúng ta. Các ngươi đừng tưởng rằng thực lực chúng ta bây giờ đã rất mạnh, nếu so với hai Nguyệt Lượng trên đầu chúng ta, thực lực của chúng ta quả thực không chịu nổi một kích. Bây giờ đại quân quân đội Nanh Sói của ta cũng chưa hình thành lực chiến đấu lớn lắm, căn bản là không chịu nổi chiến đấu qui mô. Đại quân mà ta có thể sử dụng nếu tính cả sư đoàn Nanh Sói thì cũng chỉ có tám vạn quân đội trực tiếp thôi. Đương nhiên, hai sư đoàn ma thú cũng có lực chiến đấu nhất định.

- Địa Tinh chịu trách nhiệm quan sát hai nguyệt cầu, đại sư Galile cơ bản đã thống kê số lượng sinh vật của hai nguyệt cầu. Trên hai nguyệt cầu có mấy trăm vạn sinh vật cường hãn. Đông phương thần minh, phương tây thiên sứ, của số lượng họ thực ra lớn hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng tượng. Các ngươi cho rằng chúng ta đã biết rõ về thực lực của thần minh sao? Chúng ta Trung Hoa gia tộc biết cách che dấu thực lực của mình, chẳng lẽ mấy tên thiên sứ điểu nhân mà chúng ta bắt được nói rõ về thực lực của Thần giới sao? Quan trọng nhất là cho dù họ nói thật, thì những tin tức này cũng chỉ là những tin tức ngàn năm trước. Thời gian một ngàn năm, Thần giới rốt cuộc đã phát triển đến mức độ nào chúng ta không ai biết cả.

Nghe Đoạn Vân nói thế, đám thủ hạ chìm vào trầm tư.

Thấy đám thủ hạ đang tự hỏi về vấn đề mình nêu ra, hắn rất vui mừng. Đoạn Vân không lo sau này sẽ phát sinh việc gì, phía trước rốt cuộc có bao nhiêu trở ngại thì cũng không quan hệ. Nhân sinh, chỉ có hai chữ - tùy thời.

Cười khẽ hắn nói tiếp:

- Tốt lắm, các ngươi cũng bất tất như thế. Ta sở dĩ nói như vậy là muốn nói cho các ngươi biết, ta không muốn để đại quân mà ta một tay thành lập, sau này khi gặp địch nhân lại không hề có chút quân hồn, không có hai chữ Trung Hoa ăn sâu vào lòng. Tựa như Đạt Nhĩ Ba họ dám có dám xuống tay với Long Thần nếu họ không phát triển quân hồn, không có hai chữ Trung Hoa ở trong lòng không? Ta hy vọng đại quân thủ hạ ma thú của ta, tuyệt đối trung thành với Trung Hoa gia tộc ta. Ma thú theo lời đồn là dân chúng của Thần Thú, nhưng ta hy vọng trong lòng họ hai chữ Trung Hoa sẽ có phân lượng lớn hơn tên Thần thú mờ mịt kia. Bởi vì nếu Thú Nhân là Thần thì ta sẽ chế tạo các ngươi thành thần hết.

- Lão Đại, ta khoái nghe ngươi nói những lời thế này. - Đạt Nhĩ Ba cười nói với Đoạn Vân.

Khẽ gật đầu, hắn phân phó:

- Bây giờ, ta phân phối nhiệm vụ một chút. Phì Tử, ngươi ra lệnh cho thủ hạ ngươi, chịu trách nhiệm thành lập một chi Bách Thú quân đoàn do ma thú cấu thành. Ở Ma Thú Sâm Lâm chỉ có khoảng hai vạn ma thú cấp tám. Tính ra dù sao hai vạn cũng không nhiều lắm, ngươi điều thêm mười vạn ma thú cấp bảy tạo thành một quân đoàn, như vậy giai vị tương đương, sau này cũng dễ điều phối.

- Lão Đại, ý của ngươi là ta có thể thành lập đại quân mười hai vạn? - Phì Tử hỏi lại để chứng thực.

Đoạn Vân gật đầu xác nhận:

- Đúng! Còn một ngàn hai trăm thánh thú, vũ lực này không cần thành lập quân đội. Cứ đưa bọn họ bổ sung vào Bách thú Sư đoàn của ngươi. Nhưng phải nhớ kỹ, khi họ chưa có phát triển trở thành binh lính thực thụ, họ cần phải huấn luyện độc lập. Về phần thần thú và siêu thần thú cứ trực tiếp đưa về gia tộc. Chung đoan như vậy để lại trong Ma Thú Sâm Lâm, ngược lại rất khó chỉ huy. Mà này tên của quân đội ngươi sẽ dùng tên 'Bách Thú ' đi. Nguyên lai Bách thú Sư đoàn, đổi thành Bách Thú quân đoàn. Về phần những sư khác, cứ đặt từ sư đoàn một tới sư mười hai.

- Lão Đại, ta biết rồi. - Tiểu mũm mĩm cung kính trả lời.

Khẽ gật đầu, Đoạn Vân nói với Tiểu Phi Hiệp:

- Tiểu Phi Hiệp, một vạn phi long vừa thu phục thành lập một phi long sư đoàn. Ngoài ra, đối với hơn mười vạn phi thú cao cấp, ta muốn ngươi trong một thời gian ngắn, chế tạo chúng thành một đại đội không quân giống như bộ đội không trung. Về phần phiên hào, phi long sư đoàn đặt tên là sư đoàn số một Trung Hoa không quân, những phi thú khác phân biệt là sư đoàn hai tới sư đoàn mười một.

- Lão Đại, ta biết rồi.

- Đạt Nhĩ Ba Đạt Nhĩ Khắc, các ngươi hai chịu trách nhiệm huấn luyện Á Long thú và thành lập Á Long quân đoàn. Nguyên lai Mãnh long Sư đoàn đổi thành mãnh long quân đoàn. Về những tên khác, ngươi cứ dựa theo sư đoàn một đến sư đoàn mười mà tiến hành biên chế.

- Rõ. - Đạt Nhĩ huynh đệ cung kính trả lời.

Đoạn Vân nhìn Ngưu Ma Vương trung hậu, phân công:

- Ngưu Ma Vương, mặc dù ngươi chủng tộc thiên phú về giai vị của ngưu thú không cao, nhưng chiến lực của ngưu thú thì không ai sánh nổi. Do đó, Thiết ngưu Doanh của ngươi cũng mở rộng thành Thiết ngưu sư đoàn.

- Cám ơn lão Đại.

Ngưu Ma Vương chào Đoạn Vân theo quân lễ.

Khẽ gật đầu hài lòng, hắn nói:

- Về phần vấn đề biên chế bộ đội, ta nghĩ ta cũng đã dạy cho các ngươi rồi. Các ngươi trực tiếp dựa theo biên chế của sư đoàn Nanh Sói là được. Về phần tuyển chọn sĩ quan quân đội, trong thế giới ma thú của các ngươi điểm này hẳn là không khó. Ai mạnh thì người đó làm. Đã nhớ chưa?

- Rõ.

Đám thủ hạ đứng dậy cung kính, vái Đoạn Vân một lễ.

Đoạn Vân khẽ gật đầu, trong lòng tràn đầy vui sướng, nói:

- Tốt lắm, hội nghị hôm nay kết thúc ở đây. Các ngươi theo đó mà làm. Thời gian không chờ người, ở hải giới còn có rất nhiều sự tình phải xử lý.

- Lão Đại, từ từ. Ngươi vừa nói hải giới hả. Ta bỗng nhiên nhớ tới một việc. - Phì Tử đột ngột nói với hắn.

- Chuyện gì? - Đoạn Vân nghi hoặc hỏi.

- Lão Đại, trong số trăm vạn ma thú ở Ma Thú Sâm Lâm, có hơn hai trăm cự mãng có thể hóa thân thành Thần Long. - Phì Tử nói với hắn.

- Hả? Thật tốt quá. Phì Tử, ngươi đem tất cả cự mãng điều tới Thần Long đảo, ta sẽ bảo Âu Đặc Tư tiếp ứng ngươi.

Nghe tin đó, Đoạn Vân thật sự quá cao hứng. Không ngờ Ma Thú Sâm Lâm lại còn có nhiều cự mãng như vậy, nhưng ngẫm lại cũng đương nhiên thôi. Ma Thú Sâm Lâm lớn đến thế, chỉ dựa vào Âu Đặc Tư và mấy tên Thần Long, làm sao có thể tìm ra tất cả cự mãng cho được? Nhưng nếu cứ như vậy thì tựa hồ mình lại phải hiến máu nhân đạo nữa rồi. Chà, số ta khổ quá. Phải ăn uống bồi dưỡng thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro