hon hon tieu tu phong luu giang ho hanh 381-386

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 381: Bách Hiểu thư sinh (3).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Không nên gọi ta là Thiếu chủ, gọi là Thiếu gia là được rồi." Nghe vậy Ngô Lai thản nhiên nói: "Ta nói trước với ngươi, nếu ngày sau ngươi không thể trợ giúp ta được điều gì, ta sẽ lập tức đem ngươi đá văng đi đấy."

"Vâng, thưa Thiếu gia, thuộc hạ đã biết." Nghe vậy Vạn Thiên Tri vội vàng sửa lại cách xưng hô, dừng một chút rồi nói tiếp: "Thiếu gia yên tâm, thuộc hạ nhất định sau này sẽ cố gắng hết sức giúp cho Thiếu gia được nhiều điều." Vẻ mặt Vạn Thiên Tri ai nhìn cũng biết lúc này hắn đang cao hứng phi thường.

"Tốt lắm, lúc này đã không còn sớm, chúng ta về khách sạn đi!" Ngô Lai liếc nhìn Vu Thiến Vân cùng Vạn Thiên Tri một chút, rồi nhìn sắc trời, nói. Ra vẻ là đang hướng về Vu Thiến Vân thương lượng, nhưng thật ra hắn căn bản là không có cho hai người cơ hội nêu ý kiến, liền đã kéo ngọc thủ Vu Thiến Vân rời đi, không có để ý tới Vạn Thiên Tri bên cạnh.

Vu Thiến Vân mặc dù bị Ngô Lai cường chế lôi kéo ngọc thủ nhưng cũng không giãy dụa, mặc cho Ngô Lai kéo đi, bất quá nàng cũng liếc hắn một cái với vẻ kỳ quái. Còn Vạn Thiên Tri bên cạnh đầu tiên là ngẩn ngơ, theo sau đó là cười khổ, thoáng do dự liền lắc mình đi theo phía sau người bây giờ làm cho hắn thành thuộc hạ. Vì còn muốn dựa vào Ngô Lai bảo vệ tánh mạng chứ nếu như trước đây, bất luận kẻ nào mời hắn làm tân khách thì hắn cũng không thèm để ý. Nếu như việc hôm nay hắn tự nguyện xin phục vụ người khác mà nói ra ngoài, chỉ sợ người giang hồ cũng không chút tin là sự thật.

Kỳ thật Ngô Lai cũng biết được Vạn Thiên Tri biết rất nhiều bí mật trong giang hồ, có ý định thu lưu Vạn Thiên Tri nhưng hắn cũng biết rất rõ là Vạn Thiên Tri chỉ là trong lúc bị người của Sát Thủ Minh đuổi giết mới bất đắc dĩ phải đi theo mình mong bảo toàn tính mạng, cho nên hắn liền sử dụng phương pháp "dục cầm cố túng" (muốn bắt lại thả), cố ý làm khó dễ Vạn Thiên Tri làm gã cam tâm tình nguyện cho mình sai khiến, vì mình mà phục vụ. Vốn dĩ Vạn Thiên Tri thông minh, nhất định có thể nhìn ra chiêu này của Ngô Lai nhưng đáng tiếc là lúc này, vì vô cùng lo lắng cho tính mạng của mình, cố tìm một tuyệt thế cao thủ hoặc thế lực cường đại để dựa vào nên cũng không suy nghĩ cặn kẽ.

Ngô Lai, Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri ba người trở lại Quân Ý khách sạn đã là đêm tối, bên trong khách sạn đã vô cùng yên tĩnh. Ngô Lai ba người chỉ thản nhiên nhìn qua người trong khách sạn sau đó liền lên lầu. Trong khách điếm trừ một ít tiểu thương qua lại buôn bán cùng với một ít đại hán giang hồ thì cũng không có người nào đáng chú, còn những người trú lại tại khách sạn thì cũng ở trong phòng mình chứ không ra ngoài.

"Thiếu gia, các người đã trở về!"

Trong lúc Ngô Lai ba người vừa lên lầu, chưa đi được mấy bước thì bên cạnh vang đến thanh âm một người. Đó là Lý Lương không biết khi nào xuất hiện, đang hướng Ngô Lai đi tới vội vàng hành lễ.

Nghe vậy Ngô Lai dừng cước bộ gật đầu, hờ hững liếc nhìn Giang Chánh một cái, cũng không nói gì.

"Thiếu gia, vị này là..."

Giang Chánh hiển nhiên phát hiện người lạ là Vạn Thiên Tri ở bên, không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua rồi hướng Ngô Lai hỏi.

"Tại hạ Vạn Thiên Tri, sau này còn phiền huynh đài chiếu cố nhiều hơn." Không đợi Ngô Lai trả lời, Vạn Thiên Tri đã tự báo tính danh.

"Vạn Thiên Tri? Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri?"

Nghe vậy toàn thân Lý Lương chấn động, cả kinh kêu lên, nhìn Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân, lại dùng ánh mắt có chút chấn kinh nhìn Vạn Thiên Tri, tựa hồ không tin trước mắt chính là người không gì không biết trong truyền thuyết là Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri.

"Chỉ là do bằng hữu trên giang hồ yêu quý Vạn mỗ mới đặt cho Vạn mỗ cái danh hiệu này, đã để huynh đài chê cười." Vạn Thiên Tri cười cười nói nhưng trên khuôn mặt tươi cười có chút có chút phiền não, căn bản là không có nghĩ đến lúc chính mình sẽ bị đuổi giết mà phải đầu hiệu cao thủ để mong được bảo vệ.

"Quả thật là Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri tiên sinh!" Nghe vậy Lý Lương đã xác định thân phận Vạn Thiên Tri, càng không khỏi kinh ngạc, vội vàng nói: "Tại hạ Lý Lương ngưỡng mộ chi danh Vạn tiên sinh đã lâu, không nghĩ đến hôm nay ở đây có thể gặp được tiên sinh, thật là tam sanh hữu hạnh." Vừa nói hắn vừa không khỏi đánh giá Vạn Thiên Tri. Mặc dù hắn đã sớm nghe danh Vạn Thiên Tri nhưng bản thân cũng chưa gặp qua, lúc này được gặp, trong lòng liền nhịn không được tò mò, cẩn thận đánh giá nhân vật trong truyền thuyết này.

"Bây giờ ta đã không giống khi xưa rồi, đã làm huynh đài chê cười."

"Lý Lương! Huynh đài có phải là người một mình đại chiến mấy trăm tên cường hãn đạo tặc, tâm tĩnh đảm chiến uy chấn Mạc Bắc giang hồ, là Độc Tý Đao Khách Lý Lương?" Mới vừa thở dài hai cái, Vạn Thiên Tri đột nhiên nhớ tới thân phận Lý Lương, kinh ngạc nói, cặp mắt nhìn cả người Lý Lương từ trên xuống dưới đánh giá.

"Vạn tiên sinh khách khí rồi, chỉ là tin đồn không thực thôi, làm cho vạn tiên sinh chê cười." Nghe vậy Lý Lương vội vàng nói: "Thật sự là không nghĩ đến tên tại hạ cũng có thể làm cho Vạn tiên sinh biết được, thật sự làm cho Lý mỗ được người thụ sủng nhược kinh a." Lý Lương nghiêm chỉnh nói, mặt lộ ra vẻ tôn kính, hiển nhiên đối Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri phi thường tôn kính.

"Được rồi, các ngươi cũng không nên nhiều lời. Lý Lương, Vạn Thiên Tri giao cho ngươi an bài, sau này hắn cũng là một thành viên trong các ngươi."

Tựa hồ không muốn hai người thổi phồng cho nhau, Ngô Lai đột nhiên ngắt lời nói.

Nghe vậy, Lý Lương ngẩn ngơ, nhìn Vạn Thiên Tri rồi nhìn Ngô Lai, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, nhất thời cũng ngay người, không nói được lời nào.

"Làm sao vậy?" Thấy Lý Lương ngây người, không có trả lời, Ngô Lai lạnh nhạt hỏi.

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!" Lúc này Lý Lương mới phản ứng lại, vội vàng khom người nói.

"Được!"Ngô Lai gật đầu, liền rời đi, lúc tiến vào khách sạn thì hắn đã sớm buông ngọc thủ của Vu Thiến Vân nên lúc này nàng thoáng chần chờ một chút, rồi theo sau Ngô Lai tiến về phòng.

Lý Lương ngây ngốc nhìn bóng lưng Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân, trong ánh mắt như trước là vẻ kinh ngạc, trong lòng càng khiếp sợ không cách nào hình dung, đã biết là Thiếu gia mỗi lần đều mang đến cho mình kinh ngạc, nhất là lúc này đây làm cho hắn khiếp sợ cực kỳ, đương nhiên đem Bách Hiểu Thư Sinh trong truyền thuyết không gì không biết thu làm thủ hạ.

"Vạn tiên sinh hoan nghênh ngươi gia nhập." Sau lúc ngây ngốc, lúc này Lý Lương mới phản ứng lại, nhớ Vạn Thiên Tri bên cạnh, vội vàng xoay người hướng về phía gã.

"Lý huynh không cần khách khí." Nghe vậy, Vạn Thiên Tri gật đầu nói: "Chúng ta bây giờ đều chính là làm việc cho chủ nhân, Lý huynh không nên xưng hô Vạn tiên sinh mà nên trực tiếp xưng hô tính danh Vạn mỗ đi."

"Đã như vậy, Lý Lương không khách khí nữa." Lý Lương nói: "Không nghĩ đến Vạn huynh cũng đầu hiệu Thiếu gia, thật sự làm cho Lý mỗ kinh ngạc vạn phần a." Lý Lương tự nhiên biết tính cách cùng tác phong Vạn Thiên Tri, kinh ngạc cũng là bình thường.

"Chẳng những lý huynh không có nghĩ đến mà chính là chính bản thân Vạn mỗ cũng không có nghĩ đến mình phải đầu hiệu Thiếu gia, chỉ sợ rằng tất cả người trong thiên hạ đều sẽ không có nghĩ đến." Vạn Thiên Tri cười nói: "Lời Vạn mỗ lúc đầu hứa không theo phục vụ bất luận kẻ nào, thế lực nào từ này về sau đã bị phá bỏ." Trên mặt tươi cười của gã có chút bất đắc dĩ, nụ cười có chút miễn cưỡng cùng khổ sáp.

"Vạn huynh, Lý mỗ muốn nói lời không nên nói." Nhìn Vạn Thiên Tri một cái, hắn nói: "Kỳ thật chúng ta cùng là người trong chốn giang hồ đã lâu cũng hẳn là phải biết tìm chỗ tốt dựa vào mà hưởng thụ lúc tuổi già. Thiếu gia võ công cùng tài trí thông minh nhất định có thể thành tựu trong chốn giang hồ, làm nên đại sự kinh thiên động địa."

"Đúng vậy! Thiếu gia tuổi còn trẻ như thế mà có võ công kinh người, ngày đó Vạn mỗ thấy phải khiếp sợ vạn phần. Bây giờ trong chốn giang hồ này nhất môn chi chủ vị tất có thể kiên trì được ở dưới tay thiếu gia bao lâu, chỉ sợ là sẽ là cùng mấy vị tuyệt thế cao thủ kia trên giang hồ so sánh cũng không kém là bao nhiêu, lấy thời gian mà tính, thành tựu của thiếu gia nhất định sẽ siêu việt hơn bọn họ." Nghe vậy Vạn Thiên Tri không tự chủ được gật đầu nói. Võ công đích thật kinh người của Ngô Lai là gã được tận mắt chứng kiến, với kiến thức của mình gã tự nhiên có thể thấy được Ngô Lai công lực cao, có thể trực bám theo mấy đại cao thủ đương thời kia.

"Không sai, công lực Thiếu gia xác thật không thể lấy phương pháp bình thường phán định, quả thật đã siêu hơn chúng ta những gì chúng ta biết, tin tưởng là dưới sự lãnh đạo của Thiếu gia, có thể trong chốn giang hồ làm nên đại sự."Lý Lương có đồng cảm nói.

"Được rồi, Vạn huynh, ngươi thế nào lại gặp được Thiếu gia? Lại nguyện ý đầu hiệu Thiếu gia, vì Thiếu gia mà phục vụ." Dừng lại một chút, đột nhiên Lý Lương kỳ quái về phía Vạn Thiên Tri hỏi.

"Ài, ta cũng là vì hư vinh kia làm cho tai họa." Nghe vậy Vạn Thiên Tri lại lập tức cười khổ nói: "Vậy phải nói chuyện từ ngọn nguồn từ buổi sáng hôm nay rồi." Vì vậy liền đem chuyện Ngô Lai gặp đám đông sát thủ của Sát Thủ Minh đánh lén rồi bị Ngô Lai trong nháy mắt chém giết hết, rồi chuyện gã tự mình nói ra một số bí mật của Sát Thủ Minh mà lọt vào sự truy sát của Sát Thủ Minh, cuối cùng được Ngô Lai cứu như thế nào, từng chuyện nói ra.

Nghe vậy vẻ mặt Lý Lương càng ngày càng ngưng trọng cùng kinh ngạc. Mặc dù hắn không biết Sát Thủ Minh có bao nhiêu lợi hại nhưng cũng hiểu được Sát Thủ Minh sở dĩ ngạo nghễ giang hồ mấy trăm năm mà không đổ, nói vậy phái ra sát thủ càng lợi hại. Còn hắn đối với người Sát Thủ Minh cũng không phải phi thường hiểu rõ nhưng nếu có thể hiểu được xưng là Vương bài sát thủ, hơn nữa nghe giọng nói Vạn Thiên Tri, thất đại sát thủ này phi thường kinh khủng, có thể thấy được thất đại sát thủ này tuyệt đối không phải dễ dàng xuất động, quan trọng hơn là khi Vạn Thiên Tri giảng thuật Ngô Lai chỉ trong nháy mắt chém giết cao cấp sát thủ, lập tức khiến cho hắn tưởng tượng lại cảnh tượng kinh người khi Ngô Lai chém giết người của Sát Thủ Lâu, nhưng cũng làm cho hắn nhất thời không cách nào tưởng tượng người nào có thể trong khoảnh khắc có thể làm được. Nếu là nói hắn, sợ rằng trong nháy mắt chính mình liền bị những sát thủ này chém giết đến thi cốt không còn, cho nên giờ phút này trong lòng hắn cũng chỉ có thể dùng khiếp sợ mới có thể hình dung.

"Trong chốn giang hồ hiện nay cũng sợ rằng chỉ có tuyệt thế cao thủ như Thiếu Gia mới có thể bảo trụ tánh mạng nhỏ này của ta, cho nên ta phải tầm cầu thiếu gia bảo vệ." Không để ý tới vẻ mặt Lý Lương, Vạn Thiên Tri nói.

"Vạn huynh yên tâm đi!" Nghe vậy Lý Lương nói: "Sát Thủ Minh tựa hồ cùng Thiếu gia từng có oán, Thiếu gia sẽ không bỏ qua cho Sát Thủ Minh bọn họ. Chỉ cần Vạn huynh tận tâm hết sức làm việc cho Thiếu gia, Thiếu gia nhất định sẽ bảo vệ ngươi."

"Chỉ mong được như thế." Vạn Thiên Tri cười khổ nói.

"Được rồi, Lý huynh, thân phận Thiếu gia ngươi rõ ràng không?" Lúc này Vạn Thiên Tri đột nhiên hỏi.

"Thân phận thiếu gia?" Nghe vậy Lý Lương ngẩn ngơ lập tức cười khổ nói: "Thân phận Thiếu gia là một cái mơ hồ, chúng ta cũng không rõ ràng lắm, ngay cả tên Thiếu gia đang dùng, cũng sợ chỉ là cái tên giả. Nếu Thiếu gia không muốn nói cho chúng ta biết thì hẳn là có lý do, mà chúng ta làm thuộc hạ cũng không nên hỏi nhiều."

Dừng lại một chút, Lý Lương lại nói: "Vạn huynh, chúng ta không nói chuyện này nữa. Nói vậy, ngươi vừa trải qua một phen đả đấu kinh hoàng, chắc đã nhiều mệt mỏi, ta cũng nên đưa ngươi đến khách phòng nghỉ ngơi chốc lát."

Nghe vậy Vạn Thiên Tri gật đầu, đi theo phía sau Lý Lương hướng khách phòng cách đó không xa đi tới.

Hết chương 381

Chương 382: Tình Thiêu Thiến Vân (1).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Lại là một đêm tới, một ngày cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, đồng thời cũng nói lên một ngày mới phải đến, chuyện mới phát sinh.

Lúc đêm xuống Ngô Lai triệu tập mọi người cùng một chỗ ăn tối, đem Vạn Thiên Tri giới thiệu cho Giang Chánh cùng Vương Hải. Hai người được biết người xa lạ bình thản trước mắt là nhân vật truyền kỳ trong chốn giang hồ, không có chỗ nào không biết danh xưng là Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri thì vẻ mặt hai người đều khiếp sợ, nhìn về phía Vạn Thiên Tri ánh mắt có chút quái dị, kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhưng vẻ tôn kính nhiều hơn. Bọn họ khó tưởng tượng trước mắt chính là người không chỗ nào không biết trong truyền thuyết Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri.

Thân phận Giang Chánh vốn cũng rất thần bí, chính Ngô Lai cùng Lý Lương cũng không biết nhưng quan việc hắn có võ công như vậy cùng kinh nghiệm công việc phong phú khẳng định trong chốn giang hồ là nhân vật có danh tiếng rõ ràng. Còn Vương Hải mặc dù lại học võ công chỉ có mấy tháng nhưng sư phụ hắn cũng là kỳ nhân, có thể trong hai ba tháng ngắn ngủi bồi dưỡng thành cao thủ kinh người như thế, nhất định Vương Hải không chỉ đơn giản là kỳ tài luyện võ, thiên tư thông minh như vậy. Vương Hải mặc dù là mới ra giang hồ không lâu nhưng trước khi sư phụ hắn xuống núi trước nhất định đem chuyện những nhân vật thành danh trong chốn giang hồ nói cho hắn. Đương nhiên cái tên Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri này sư phụ hắn cũng đã nói cho hắn biết rồi.

Ngô Lai thì bất đồng, hắn đối với chuyện những nhân vật thành danh trên giang hồ có thể nói là không hay biết chút nào, nhưng cũng không có hướng Lý Lương cùng Giang Chánh hỏi qua nên hắn không biết Bách Hiểu Thư Sinh cũng chẳng có gì lạ. Nếu Ngô Lai sớm biết Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri có được khả năng không chỗ nào không biết, hắn sớm đáp ứng Vạn Thiên Tri, cần gì phải dùng tới phương pháp dục cầm cố túng chứ.

Đương nhiên đối với Thiến Vân, Ngô Lai cũng chỉ đơn giản giới thiệu một chút. Vương Hải, Giang Chánh, Lý Lương đã biết Vu Thiến Vân là sát thủ, một sát thủ phi thường lợi hại nhưng lại có quan hệ mập mờ với Ngô Lai, lời nói cử chỉ đối với Vu Thiến Vân đều phi thường tôn kính, bởi vì bọn họ rõ ràng Vu Thiến Vân sau này có thể là Thiếu phu nhân của bọn chúng. Còn Vạn Thiên Tri thì lại khác, khi hắn nghe tên Vu Thiến Vân thì sắc mặt khẽ biến, bất quá trong nháy mắt liền khôi phục lại, nhưng ánh mắt nhìn về phía Vu Thiến Vân có chút quái dị, tựa hồ muốn nói gì nhưng rốt cục vẫn nhẫn nhịn.

Mọi người ăn xong cơm chiều đều cũng tự về phòng mình. Lúc này cũng đã là canh hai, bọn họ cũng rõ ràng thực khách tửu khách cũng đã vãn, cho nên ăn cơm tối lúc này là cũng đã muộn.

Phòng Ngô Lai, không bây giờ phải nói là phòng Vu Thiến Vân, xác thực hơn là phòng của hai người cùng phòng, bởi vì Ngô Lai bắt được Vu Thiến Vân đến bây giờ đã trải qua hai ngày, mà trong hai ngày Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân mặc dù chỉ có một ngày ngủ chung và Ngô Lai vẫn cương quyết giữ lấy tấm thân xử nữ cho Vu Thiến Vân, nhưng dù sao hai người đã phát sinh quan hệ. Còn ngày hôm qua mặc dù cái đó không phát sinh điều gì nhưng hai người vẫn là cùng ở một gian khách phòng, cho nên phải nói đúng là hai người cùng phòng, ít nhất là cho đến lúc này.

Lúc này Vu Thiến Vân đang ngẩn người ngồi ở trước bàn, ánh mắt cùng vẻ mặt phức tạp cực kỳ. Lúc này trong lòng nàng cực kỳ bấn loạn, làm nàng cũng không có thể giữ được bình tĩnh như trước kia. Trong lòng nàng đối Ngô Lai vừa hận lại vừa yêu, đồng thời trong lòng nàng càng vì bọn Sát Thủ Lâu mà lo lắng. Mặc dù chỉ có tiếp xúc hai ngày ngắn ngủi nhưng Vu Thiến Vân lại cảm giác được Ngô Lai thật đáng sợ, nếu cùng Ngô Lai là địch, Sát Thủ Lâu bọn họ tuyệt đối không có kết quả tốt, huống chi bên người Ngô Lai lại có nhiều kẻ giang hồ đáng sợ, giờ lại thêm sự hỗ trợ của Bách Hiểu Thư Sinh Vạn Thiên Tri, làm cho Ngô Lai như hổ thêm cánh, bất kể đối địch nhân nào cũng hơn vài phần thắng, bởi vì hắn có thể từ Vạn Thiên Tri biết nhược điểm của địch nhân, thậm chí là biết một số bí mật.

"Két, két!"

Trong lúc Vu Thiến Vân trầm tư thì cửa đột nhiên mở, một bóng người lắc mình tiến vào phòng, đồng thời quay đầu đóng cửa phòng lại. Vu Thiến Vân không cần nghĩ cũng biết đó là tên lưu manh vô lại mà trong lòng mình đang một mực mắng chửi, bởi vì trừ hắn ra, không người nào khác có khả năng tiến vào phòng này, nên cũng không để ý tới hắn, vẫn nghĩ đến tâm sự của mình như trước.

Nàng không để ý đến Ngô Lai cũng không có nghĩa là hắn không để ý tới nàng. Ngô Lai thấy người đang ngẩn ngơ trước bàn là Vu Thiến Vân thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức trên mặt hiện lên một tia tươi cười tà dị hướng Vu Thiến Vân đi tới.

"Nàng làm sao vậy? Đang suy nghĩ cái gì đó? Có phải là đang suy nghĩ tới ta hoặc là nghĩ chuyện cha ngươi có thể đáp ứng cùng ta hợp tác hay không?" Đi tới bên cạnh Vu Thiến Vân, Ngô Lai không chút do dự liền đem tay mình đặt ở trên vai Vu Thiến Vân, nhẹ giọng hỏi, thân mật ôn nhu giống như tình nhân.

Khi tay của Ngô Lai đặt ở trên vai Vu Thiến Vân thì thân thể nàng rõ ràng chấn động, tựa hồ muốn thoát bàn tay to lớn của Ngô Lai, nhưng thoáng do dự một chút, Vu Thiến Vân rốt cục thở dài, để yên đại thủ của Ngô Lai trên vai, bởi vì nàng biết càng giãy dụa, Ngô Lai càng sẽ không cho nàng thoát dễ dàng, thậm chí động tác sẽ tiến từng bước làm cho nàng không cách nào chịu được.

"Bổn cô nương nghĩ cái gì không cần ngươi phải quan tâm." Nghe được Ngô Lai ôn nhu như không thể ôn nhu hơn, Vu Thiến Vân đầu tiên là ngẩn ngơ bất quá sau đó lạnh lùng thốt.

"Đương nhiên là vậy!" Nghe vậy Ngô Lai cười khổ nói: "Nàng nghĩ cái gì, ta quả thật không thể quản được, bất quá nàng ở nơi này với ta, không thể để xuất hiện bất cứ chuyện gì, nếu cha nàng nhìn thấy bộ dáng của nàng bây giờ nhất định sẽ cho ta đã bạc đãi, không quan tâm chăm sóc nàng được tử tế, đến lúc đó cha nàng cho dù có đồng ý hợp tác với ta thì chuyện quan trọng đầu tiên phải là chỉ sợ là giáo huấn ta."

"Chẳng lẽ bây giờ ngươi đang chiếu cố ta sao?" Vu Thiến Vân lạnh lùng thốt: "Sự chiếu cố của ngươi chẳng lẽ chính là hành vi cầm thú kia sao?" Không có chút khách khí, nàng lập tức đem chuyện Ngô Lai cưỡng đoạt thân thể trong sạch của mình nói ra, trong giọng nói tràn ngập điệu châm chọc cùng trào phúng.

Nghe vậy, Ngô Lai hơi giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Thiến Vân, chợt cười nói: "Nàng muốn chọc giận ta sao? Yên tâm, ta cũng không phải người dễ bị chọc giận đâu. "

Dừng lại một chút Ngô Lai lại nói: "Giang Chánh đã là người của ta, ta sẽ hướng cha nàng, yêu cầu cho nàng ở lại bên ta, coi như là đền bù lúc ấy ta hoang đường đã phạm sai lầm và thể hiện thành ý cùng Sát Thủ Lâu các nàng hợp tác."

"Ngươi dám?" Nghe vậy, Vu Thiến Vân giận dữ nói, lạnh lùng nhìn Ngô Lai chằm chằm, trong lòng cũng đại chấn.

"Không có cái gì ta không dám làm, đương nhiên kể cả việc giữ lấy nàng." Ngô Lai vừa trực tiếp đối mắt với Vu Thiến Vân vừa nói.

"Chỉ sợ mục đích của ngươi không chỉ là đơn giản như vậy?" Vu Thiến Vân tựa hồ chịu không được ánh mắt nóng rực của Ngô Lai vội vàng nhìn tránh qua chỗ khác, lạnh lùng thốt, tuy nhiên là giọng nói yếu đi không ít.

"Không sai."Ngô Lai gật đầu nói: "Ta cũng không có cái gì phải giấu diếm nàng cả. Mục đích chủ yếu chính của ta chính là cùng Sát Thủ Lâu các nàng hợp đối phó Sát Thủ Minh, đương nhiên ta cũng là muốn mượn lực lượng Sát Thủ Lâu các ngươi đối phó với địch nhân của ta."

Nghe vậy Vu Thiến Vân lạnh lùng liếc nhìn Ngô Lai, trong mắt xuất hiện một tia nghi hoặc, theo sau liền quay đầu một bên, xuyên qua cửa sổ nhìn bóng đêm phía ngoài cửa sổ. Bởi vì nàng biết mình đấu võ mồm đúng là không lại với Ngô Lai, cho nên bỏ qua không cùng Ngô Lai tranh chấp làm gì.

"Được rồi, lúc này đã không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi thôi." Tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của Vu Thiến Vân, Ngô Lai thản nhiên nói.

Nghe vậy Vu Thiến Vân hung hăng trừng mắt với Ngô Lai một cái, sau đó mới đứng dậy hướng giường đi tới.

Nhìn bóng lưng Vu Thiến Vân, trên mặt Ngô Lai lộ ra một tia tươi cười tà dị, thoáng dừng một chút sau đó liền theo sát nàng, hướng bên giường đi tới.

"Ngươi làm gì vậy?" Vu Thiến Vân vừa định chui vào nghỉ ngơi thì lại đột nhiên phát hiện Ngô Lai đi tới trước giường, tựa hồ cũng muốn nghỉ ngơi trên giường, Vu Thiến Vân không khỏi cả giận nói.

"Làm gì hả?" Nghe vậy Ngô Lai cười tà nói: "Đương nhiên là muốn nghỉ ngơi rồi." Vừa nói cặp mắt lại quét tới quét lui trên người Vu Thiến Vân.

"Ngươi không phải vẫn ngủ trên ghế còn ta ngủ trên giường sao?" Vu Thiến Vân rõ ràng ngạc nhiên. Nói vậy nàng còn tưởng Ngô Lai lại giống đêm qua, để nàng nghỉ ngơi trên giường, còn Ngô Lai lại sẽ nghỉ ngơi trên ghế, lập tức thấy Ngô Lai kia tươi cười có chút dâm tiết và tặc nhãn không ngừng quét tới quét lui trên người mình liền lạnh lùng thốt: "Đã như vậy ngươi ngủ trên giường đi, ta lánh chỗ khác, ta cũng không muốn cùng cầm thú chung giường." Nàng nói vậy nhưng khuôn mặt lại vô tình ửng đỏ, ngồi xuống giường.

"Như vậy sao được? Làm gì có đạo lý như thế." Ngô Lai đưa một tay ôm nàng vào lòng, cười tà nói: "Huống chi chúng ta cùng một phòng, mà ta chẳng những là một nam nhân bình thường, lại là một nam nhân háo sắc, nàng nói ta có thể cùng một tuyệt thế mỹ nữ như nàng ở chung mà không chiếm tiện nghi của nàng sao?"

"Hắc hắc! Hơn nữa chúng ta đã xảy ra quan hệ, cũng chính là vì gạo đã nấu thành cơm, nàng đã là người của ta, muốn trốn cũng trốn không thoát, lại không thể thay đổi sự thật, mà ta lại có thể nào kiềm chế trong lòng đích, không cùng nàng thân thiết đây." Dừng lại một chút, Ngô Lai nói tiếp, trên khuôn mặt tươi cười có chút dâm tiết.

Nghe vậy, Vu Thiến Vân vốn là chuẩn bị thoát khỏi ngực Ngô Lai sắc mặt lập tức khó coi cực kỳ, bỏ đi ý niệm giãy dụa trong đầu, mặc cho Ngô Lai ôm.

"Vậy mới đúng chứ, sau này ta phải đối tốt với nàng. " Ngô Lai thấy Vu Thiến Vân không có giãy dụa, lúc này mới cười nói, nhưng trên vẻ mặt cũng rất chân thật, còn hai tay cuả hắn đã không thành thật chuyển qua bộ ngực và tiểu phúc Vu Thiến Vân, cách quần áo vuốt ve bộ ngực đầy đặn cùng tiểu phúc Vu Thiến Vân.

"Ân!"

Lúc đầu, vẻ mặt của Vu Thiến Vân chỉ không chút thay đổi quan sát hành động của hắn, đối với sự vuốt ve Ngô Lai không có phản ứng gì, cứ như một nữ nhân bằng đá, nhưng lát sau, vẻ mặt của nàng lại cho thấy được là nàng đang cố nén. Rồi chỉ trong chốc lát lúc Vu Thiến Vân rốt cục nhịn không được vì hai tay của Ngô Lai đang ở bộ vị mẫn cảm nàng vuốt ve mang đến cảm giác, khe khẽ rên rỉ.

Hết chương 382

Chương 383: Tình Thiêu Thiến Vân (2).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Ân!"

Lúc đầu, vẻ mặt của Vu Thiến Vân chỉ không chút thay đổi quan sát hành động của hắn, đối với sự vuốt ve Ngô Lai không có phản ứng gì, cứ như một nữ nhân bằng đá, nhưng lát sau, vẻ mặt của nàng lại cho thấy được là nàng đang cố nén. Rồi chỉ trong chốc lát lúc Vu Thiến Vân rốt cục nhịn không được vì hai tay của Ngô Lai đang ở bộ vị mẫn cảm nàng vuốt ve mang đến cảm giác, khe khẽ rên rỉ.

Nhận thấy Vu Thiến Vân có phản ứng, trên mặt Ngô Lai lộ ra nét tươi cười càng thêm tà dị, có vẻ dâm tiết, trong mắt lại hiện lên một tia dục hỏa, đồng thời hai tay càng âu yếm vuốt ve bộ ngực đầy đặn cùng tiểu phúc của Vu Thiến Vân.

Theo động tác Ngô Lai, tiếng rên rỉ khe khẽ của Vu Thiến Vân lúc ban đầu cũng lớn dần, đôi tay nàng trước sau nắm được đại thủ của Ngô Lai đang đặt trên ngực cùng tiểu phúc nàng, như muốn kéo tay hắn ra, nhưng cũng như muốn ngăn cản không cho đại thủ của hắn ly khai, vẻ mặt hồng nhuận, trong miệng không ngừng rên rỉ, đôi mắt đã nhắm lại.

Lúc này Vu Thiến Vân đã bị Ngô Lai thiêu đậu, trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mặc dù trong lòng biết rõ ràng Ngô Lai xâm chiếm thân thể nàng, muốn gạt đại thủ của hắn ra, nhưng từ bộ ngực đầy đặn cùng tiểu phúc truyền đến cảm giác dịu dàng, làm cho nàng bất tri bất giác lại nắm chặt bàn tay hắn, không cho đôi tay hắn buông ra, hưởng thụ khoái cảm do Ngô Lai vuốt ve mang đến cho nàng, loại khoái cảm này đối với nàng mà nói cho tới bây giờ chưa từng có. Ngô Lai mặc dù đêm trước cường chiếm thân thể nàng, nhưng là bởi vì nàng ám sát Ngô Lai, làm cho hắn tức giận, hơn nữa cũng vì chuyện của Lương Mị mà làm cho Ngô Lai nhất thời không thể khắc chế tâm tình chính mình, nên lúc đó mới thi bạo đối với Vu Thiến Vân, vì thế cũng không mang đến cảm giác nam nữ hoan hảo cho Vu Thiến Vân, chẳng những như thế, hắn còn lưu lại một bóng ma trong lòng nàng.

Lúc này cảm tình Ngô Lai đối với Vu Thiến Vân đã hơn nhiều, hơn nữa, vì muốn đều bù cho nàng việc đã cường bạo chiếm lấy thân thể nàng. Nếu muốn chân chính thể hiện tình yêu với nàng thì đúng là điều không thể Ngô Lai cũng rõ ràng chính mình khi cưỡng đoạt thân thể nàng đã để lại trong lòng nàng một bóng ma, cho nên mới mượn cơ hội tối nay để cho nàng hưởng thụ hương vị khoái cảm tuyệt vời, đuổi đi bóng ma trong lòng Vu Thiến Vân. Động tác Ngô Lai càng ôn nhu mềm nhẹ, muốn khơi dậy dục hỏa của Vu Thiến Vân, đương nhiên trong lòng hắn đã quyết định cho Vu Thiến Vân danh phận thê tử.

Vu Thiến Vân chính là nữ nhi của Sát Thủ Lâu Lâu chủ, nhưng cũng lại là một siêu cao thủ nhất lưu, tâm tính kiên định người bình thường sao có thể sánh được, nếu dùng thuật tà dị hoặc tra tấn, chỉ sợ cũng chưa hẳn có thể từ trong miệng của nàng biết được bí mật trong lòng nàng, đương nhiên cho dù bây giờ công lực nàng bị phong bế, thì tính kiên định trong lòng nàng cũng vẫn nguyên vẹn, người thường sao có thể so được.

Còn trong lúc này sở dĩ có thể bị Ngô Lai khơi dậy tình dục, cũng là vì có nhiều nguyên nhân. Đầu tiên là Vu Thiến Vân bị Ngô Lai ôm vào trong lòng ngực thì chỉ biết kế tiếp Ngô Lai muốn làm cái gì, trong lòng cũng quên giãy dụa, sự phòng tự nhiên không như trước. Mặt khác Ngô Lai tu luyện võ công kỳ dị trong thánh ma bảo điển đạt được nhiều thành tựu, đặc biệt nhất là thuật song tu, nên hiểu để khơi dậy ham muốn tình dục và sự phòng bị trong lòng của một người phụ nữ thì phải làm thế nào, quan trọng hơn nữa là Ngô Lai đã cùng nhiều nữ hoan hảo, có kinh nghiệm phong phú, tự nhiên đối với việc khơi dậy tính dục của Vu Thiến Vân có mười phần nắm chắc.

Kỳ thật những điều này cũng không phải mấu chốt nhất. Vu Thiến Vân là sát thủ, tâm tính kiên định đích, e là kỹ thuật cao như một cao thủ tình trường cũng khó có thể khơi dậy ham muốn tình dục của nàng, công phá sự phòng thủ của Vu Thiến Vân. Sở dĩ Ngô Lai có thể thiên đậu Vu Thiến Vân đến ý loạn tình mê chính là do Ngô Lai bất tri bất giác tu luyện Thánh ma bảo điển sử dụng công pháp thúc dục tình, lúc này mới dễ dàng khơi dậy tình dục nàng.

Thánh ma bảo điển là một quyển kỳ thư, rất nhiều người tà đạo đều muốn, trong khi rất nhiều người chính đạo giang hồ muốn hủy nó, bởi vì trong quyển sách này ghi lại nhiều công pháp đều là phải dụng phương pháp song tu mới có thể tu luyện thành, một khi bị người tà đạo có được, sẽ không biết có bao nhiêu cô gái bị hại. Cũng may Ngô Lai có được, cũng may mắn Ngô Lai gặp nhiều diễm ngộ cùng mấy nữ tử giao hợp, nếu không chân khí trong cơ thể hắn tu luyện mà thành tà công này tất nhiên sẽ khiến Ngô Lai tâm tính đại biến, làm ra những chuyện hoang đường ngay cả chính hắn cũng không thể khống chế khi chân khí cường đại lại phát tiết trong cơ thể. Có điều cũng có một chút chỗ tốt, đó chính là nếu đối phương là nữ nhân có luyện võ, nhất là còn tấm thân xử nữ thì công lực của nàng thông qua giao hợp được tăng lên rất nhiều.

Giờ phút này Ngô Lai chẳng những tiếp tục thiên đậu Vu Thiến Vân, hai mắt dục hỏa lóe cường đại, bất quá cũng cố nén, kỳ thật Ngô Lai cũng phát giác trong thời gian gần đây dục hỏa mình lại không cách nào khắc chế, nhưng không biết nguyên nhân là do tu luyện Thánh ma bảo điển. Nếu cẩn thận chú ý, sẽ phát hiện bàn tay Ngô Lai đang vuốt ve tại hai vú đầy đặn cùng tiểu phúc Vu Thiến Vân phát ra quang mang nhàn nhạt. Đây chính là do công pháp kỳ dị của Thánh ma bảo điển được Ngô Lai bất tri bất giác vận khởi phát ra có tác dụng thúc đẩy dục tình.

Theo động tác Ngô Lai vuốt ve, Vu Thiến Vân sớm đã nửa tỉnh nửa mê, hai mắt lập tức ý loạn tình mê, ánh mắt chớp động dục hỏa, giống như là ngọn lửa tùy thời thiêu đốt. Vu Thiến Vân lại bất tri bất giác đáp lại Ngô Lai, hai tay đã không ngừng vuốt ve vồng ngực rộng rãi và bờ vai rắn chắc của hắn ngô lai, có điều động tác có vẻ hơi vụng về.

Khi mà Vu Thiến Vân đáp ứng lại, Ngô Lai không cách nào khắc chế dục hỏa của bản thân, quang mang chân khí đang nhàn nhạt tỏa ra từ tay hắn vụt rực sáng trên người Vu Thiến Vân như muốn đem quần áo Vu Thiến Vân chiếu xuyên qua, đã mơ hồ có thể thấy cái yếm màu đỏ của nàng. Lúc này Ngô Lai đang há miệng hôn lên khuôn mặt nàng đồng thời chậm rãi hạ xuống, tìm kiếm miệng nàng.

Cơ hồ trong nháy mắt Ngô Lai tìm được miệng thơm của Vu Thiến Vân, đầu lưỡi đã chậm rãi tiến vào trong miệng nàng, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của Vu Thiến Vân. Đôi tay trên khuôn ngực đầy đặn cùng tiểu phúc không chỉ là vuốt ve có thể thỏa mãn, một tay đã hung hăng nắn bóp bộ ngực Vu Thiến Vân, một tay đã tham hướng thánh địa đào viên kia tiến tới.

Vu Thiến Vân kịch liệt đáp lại Ngô Lai, đầu lưỡi Ngô Lai giảo động cái lưỡi thơm tho của nàng thì nàng cũng dùng cái lưỡi thơm tho giảo động đầu lưỡi ngô lai, bất quá động tác có vẻ còn lóng ngóng. Còn quần áo của nàng vì điên cuồng ma sát không chịu nổi, lộ bộ ngực đầy xuân quang, cái yếm màu đỏ hạ xuống làm lộ một đôi ngực đầy đặn tựa hồ muốn vọt ra, nhũ câu kia trắng noãn như tuyết lại càng mê gười cực kỳ, chỉ tiếc Ngô Lai đã không thể thưởng thức.

Trong thời gian ngắn ngủi, trong phòng chỉ còn lại hai người đang hôn nhau quá thắm thiết mà hổn hển thở. Thân thể đầy đặn của Vu Thiến Vân được song thủ của Ngô Lai vuốt ve, làm nàng không kìm được mà thoát ra những tiếng rên rỉ hưởng thụ.

Hai người hôn nhau đến lúc hô hấp khó khăn thì môi hai người mới tách ra, nhưng sau đó Ngô Lai lại hôn lên mặt ngọc Vu Thiến Vân, hai tay hắn trên bộ ngực đầy đặn cùng thánh địa đào viên của nàng vuốt ve, tiếp tục thiên đậu Vu Thiến Vân, làm nàng cũng là không thể tự chủ được vừa rên rỉ vừa đáp lại động tác Ngô Lai.

Lúc này Ngô Lai tựa hồ đã bất mãn với việc vuốt ve thân thể Vu Thiên Vân mà vẫn bị cách quần áo, vì thế, theo trực giác, một tay hắn đã tháo bỏ cái yếm ngực màu đỏ, trực tiếp đặt trên cặp vú đầy đặn của nàng mà nắn bóp, vuốt ve, tay còn lại của hắn cũng đã cởi bỏ quần áo còn lại của nàng, hướng thánh địa đào viên kia nhẹ nhàng thiêu đậu.

Trong nháy mắt, trong phòng đã là một mảnh xuân quang, hai người đã hoàn toàn bị lạc dưới tình huống phóng túng của chính mình, vụt quên hết tất cả, duy nhất còn nhớ được chính là không ngừng vuốt ve thân thể đối phương, để phóng thích dục hỏa trong cơ thể đang không thể nào khống chế được.

Rốt cục Ngô Lai cũng không khống chế được dục hỏa trong cơ thể mình nữa, bắt đầu hướng Vu Thiến Vân phát công kích, còn Vu Thiến Vân lại là kịch liệt đáp lại Ngô Lai, một hồi kích tình cứ như vậy diễn ra, bên trong phòng trừ tiếng rên rỉ hoan hảo cùng tiếng thở thì không có thanh âm nào khác.

Kích tình qua đi, Vu Thiến Vân cũng thanh tỉnh lại, vẻ mặt đỏ bừng nhìn Ngô Lai, liền chúi đầu vào trong ngực hắn. Chính bản thân nàng cũng khó tưởng tượng mình lại cùng Ngô Lai hoan hảo, hơn nữa lại là điên cuồng như vậy, còn Ngô Lai vẻ mặt thỏa mãn nhìn Vu Thiến Vân, mặc dù hắn cố ý thiêu đậu Vu Thiến Vân, muốn cùng Vu Thiến Vân hoan hảo, phát tiết chân khí trong cơ thể kia làm cho hắn ăn không tiêu, nhưng không có nghĩ đến sau khi Vu Thiến Vân bị hắn thiêu đậu tình dục đại trướng lại điên cuồng như vậy, cho hắn một loại cảm giác thỏa mãn, một loại thỏa mãn mà ngay cả Trương Ngọc Oánh cùng những người khác cũng không có đượ. Tay Ngô Lai lúc này cũng bất tri bất giác trên thân thể đầy đặn Vu Thiến Vân mà âu yếm vỗ về.

Đột nhiên thân thể Vu Thiến Vân trong ngực Ngô Lai chấn động, một tay Ngô Lai đang đặt trên hai vú đầy đặn nàng làm hắn nhận thấy điều đó. Nàng nhớ tới thân phận của mình cũng như quan hệ với Ngô Lai, vội vàng rời khỏi ngực hắn. Muốn thoát ra, nhưng vừa rồi nàng cùng hắn đã điên cuồng như thế đã làm cho thể lực của nàng cạn kiệt, chưa được khôi phục vì thế, mặc dù Ngô Lai không ngăn trở nhưng nàng vừa mới ngồi dậy rời khỏi ngực hắn, liền lắc lư rồi ngã lại vào ngực Ngô Lai.

"Nàng làm sao thế?" Ngô Lai vội vàng ôm lấy thân thể Vu Thiến Vân, mà đôi tay nhịn không được lại trên thân thể đầy đặn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

"Ân! Buông ta ra."

Thân thể bị Ngô Lai ôm lấy, hơn nữa lại lọt vào tập kích của cặp ma thủ kia, Vu Thiến Vân đầu tiên là nhịn không được rên lên một tiếng, theo sau liền phẫn nộ khẽ quát, trên mặt đỏ ửng vẫn như cũ không có thối lui, mà da thịt nàng vốn là trắng noãn như tuyết cũng để lại rất nhiều dấu đỏ, dấu vết lúc hai người điên cuồng lưu lại.

Nghe vậy Ngô Lai ngẩn ngơ, cười khổ, bất đắc dĩ buông thân thể Vu Thiến Vân ra.

Thấy Ngô Lai buông tay ra, Vu Thiến Vân không khỏi từ trong ngực hắn chui ra ngoài, nhưng chính điều này lại làm xuân quan của nàng vốn được thân hắn che đi lại xuất lộ hoàn toàn. Nàng vội cầm lấy quần áo của hai người đang vứt lung tung quanh giường, rồi nhìn hắn với ánh mắt chẳng những có sắc giận dữ cùng thẹn thùng, nhưng nhiều hơn là vẻ cảnh giác, sợ Ngô Lai sẽ nhân cơ hội tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng.

Thấy vậy, Ngô Lai cười khổ liên tục, nhất thời không biết như thế nào cho phải, không nghĩ đến Vu Thiến Vân đối hắn vẫn duy trì cảnh giác, vốn muốn mượn cơ hội này công phá tâm phòng của Vu Thiến Vân nhưng không được, vừa rồi khi hoan hảo tâm phòng Vu Thiến Vân được công phá nhưng sau khi thanh tỉnh trong nháy mắt đã lại khôi phục, hơn nữa so với trước kiên nghị hơn, làm cho lòng Ngô Lai không thể không kinh ngạc.

Hết chương 383

Chương 384: Giải Trừ Cấm Chế.

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Thấy thế, Ngô Lai cười khổ liên tục, nhất thời không biết như thế nào cho phải, không có nghĩ đến Vu Thiến Vân đối với hắn vẫn duy trì cảnh giác như vậy. Vốn là hắn muốn cơ hội này công phá tâm phòng của Vu Thiến Vân, nhưng không ngờ được tâm phòng của Vu Thiến Vân vừa bị công phá khi hoan hảo cùng nhau, nhưng lại khôi phục thanh tỉnh trong nháy mắt, hơn nữa so với trước càng kiên nghị hơn, làm cho Ngô Lai không thể không kinh ngạc.

"Rốt cuộc là ngươi đã làm gì với ta?" Lúc này Vu Thiến Vân đột nhiên lạnh lùng thốt, vẻ thẹn thùng sau khi cùng Ngô Lai hoan hảo đã biến thành vẻ lạnh băng như lúc đầu.

"Làm cái gì?" Ngô Lai đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo chăm chú nói: "Đương nhiên là làm chuyện chúng ta nên làm, ta sẽ phải hướng cha nàng cầu hôn."

"Ta không nói cái này." Nghe vậy Vu Thiến Vân đỏ mặt lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Ý ta là có phải là ngươi đã hạ thôi tình dược hoặc là thi triển công pháp tà dị gì đó, nên ta mới cùng ngươi làm như vậy...." Nghĩ đến mới vừa rồi mình với Ngô Lai điên cuồng, trên mặt Vu Thiến Vân càng ửng hồng, thậm chí xuất hiện một tia thẹn thùng cùng vẻ mặt hưởng thụ. Bởi vì lần này cùng Ngô Lai không giống như lần hắn cường bạo nàng lần trước mà Ngô Lai tận lực ôn nhu đối đãi Vu Thiến Vân, làm cho nàng vô cùng hoan hảo vui sướng.

"Là kiểu gì hả?" Ngô Lai cười tà dị, trên vẻ mặt càng thêm quái dị, cặp mắt tại ngực Vu Thiến Vân bị lộ bên ngoài quét tới quét lui.

Thấy vậy, trên mặt Vu Thiến Vân đỏ ửng, đột nhiên lạnh lùng thốt: "Ngươi không nên cố ý giả bộ hồ đồ với ta. Ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta?"

Thấy Vu Thiến Vân tức giận, Ngô Lai vội vàng nói: "Ta không có hạ cái gì thôi tình dược với ngươi, chỉ là không cẩn thận thúc dục công pháp tà dị ta tu luyện trước đây thôi. Xin lỗi nhé, ta không phải cố ý." Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Ngô Lai lộ vẻ áy náy.

"Hóa ra là như thế." Vu Thiến Vân gật đầu nói: "Ta hỏi như vậy vì không hiểu tại sao lại đột nhiên cùng với ngươi như vậy...." Vu Thiến Vân nói xong, đột nhiên im lặng, vẻ mặt đỏ bừng, nhớ tới cảnh vừa rồi điên cuồng, nội tâm của nàng có loại cảm giác khó nói nên lời, tim đập càng mạnh.

Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng Vu Thiến Vân với bộ dáng động lòng người, trên mặt Ngô Lai vẻ tà dị càng tăng thêm, đột nhiên dang tay đem Vu Thiến Vân ôm vào trong lòng, đôi tay đã không thành thật di chuyển trên thân thể đầy đặn của nàng.

Đột nhiên bị Ngô Lai ôm vào trong lòng, Vu Thiến Vân lập tức cả kinh, vội vàng giãy dụa, lại xấu hổ thẹn thùng cả giận nói: "Buông ta ra!"

Khi nàng giãy dụa như vậy, chiếc áo ngủ trên người lập tức rơi xuống, lộ ra thân thể đầy đặn mê người, hai vú đầy đặn lại ma sát cùng ngực Ngô Lai, kích thích hắn, làm sao mà Ngô Lai có thể thả nàng ra được.

"Ân!"

Đột nhiên thân thể Vu Thiến Vân run lên, nhịn không được rên lên một tiếng, bởi vì hai tay Ngô Lai đã áp ở hai vú đầy đặn của nàng, mặc sức vò nặn, cái loại cảm giác này làm cho nàng nhịn không được thoát ra tiếng rên rỉ.

" Buông ta ra!" Lúc này tâm phòng của Vu Thiến Vân hiển nhiên so với trước là chắc chắn hơn, nên sau khi rên lên một tiếng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng lấy tay đẩy mạnh vào Ngô Lai, miệng quát lạnh nói, nhưng trên mặt vẻ đỏ ửng cũng không có giảm.

Ngô Lai cười khổ nhìn Vu Thiến Vân thoát ra khỏi ngực hắn, không nghĩ đến tâm phòng Vu Thiến Vân chắc chắn như thế. Trong lòng hắn hiểu rõ là nếu Vu Thiến Vân không đồng ý đương nhiên sẽ rất khó chiếm được tiện nghi của nàng, hắn muốn Vu Thiến Vân thay đổi thái độ cũng không phải một chuyện dễ dàng.

"Không được lại gần ta!"

Trong lúc Ngô Lai vừa động thân thì Vu Thiến Vân đã lạnh lùng thốt, cặp mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, hai cánh tay che trước ngực, tựa hồ đã đoán trước Ngô Lai muốn hướng đến gần nàng.

"Không cần như vậy!" Thấy thế Ngô Lai cười khổ nói: "Chúng ta cũng đã xảy ra quan hệ như thế, hơn nữa ta cũng đã hứa hẹn hướng cha nàng cầu hôn, một khi cha nàng biết chúng ta có quan hệ vợ chồng, cũng sẽ đáp ứng hôn sự chúng ta, đến lúc đó nàng sẽ là thê tử của ta, ngươi cũng không cần cảnh giác với ta như vậy nữa!"

Nghe vậy Vu Thiến Vân rõ ràng ngẩn ngơ: "Đúng vậy, mình cùng hắn đã quan hệ vợ chồng thật, nếu bị cha biết, với việc hắn đối đầu với Sát Thủ Minh, cha nhất định sẽ đáp ứng, huống chi võ công cha cũng không phải là đối thủ của hắn, ta bây giờ nên làm thế nào đây?"

Trong lúc Vu Thiến Vân ngẩn ngơ trong lòng, cứ tránh né, Ngô Lai đột nhiên lắc mình một cái về phía Vu Thiến Vân, ôm gọn nàng vào trong lòng, hai tay đã không thành thật lướt khắp thân thể đầy đặn của nàng, nét tươi cười tà dị trên mặt hắn càng không thể tà dị hơn.

Không có ngờ tới việc Ngô Lai đột nhiên tiến về phía mình, hơn nữa đại thủ đang ở trên thân thể đầy đặn mình di chuyển, sắc mặt Vu Thiến Vân đại biến, nhưng cả thân mình đứng im, không giãy dụa nữa, vẻ mặt cũng biến thành lãnh đạm, tùy ý cặp ma thủ kia Ngô Lai tại thân thể đầy đặn mình di chuyển, trong mắt của nàng đã có vẻ bi thương nói không nên lời, tựa hồ vì vận mệnh bi thương chính mình, trong khóe mắt nước mắt mơ hồ đã ứa ra.

"Ân!"

Rốt cuộc nhịn không được sự chọc ghẹo của Ngô Lai, Vu Thiến Vân khe khẽ rên lên một tiếng, rõ ràng thân thể của mình lại muốn để cho Ngô Lai xâm chiếm, nước mắt từ khóe mắt đã chậm rãi chảy ra ngoài, cũng không có tránh né gì, chỉ là mặc cho ma thủ Ngô Lai vuốt ve thân thể.

Đột nhiên, mới vừa hôn lên khuôn mặt Vu Thiến Vân Ngô Lai toàn thân chấn động, dừng lại hành động xâm phạm nàng, chăm chú nhìn dung nhan lãnh đạm kia dòng nước mắt đang tuôn trào, ánh mắt bi thương của nàng làm cho hắn không biết phải làm thế nào. Lúc này hắn đã rõ là bản thân đã làm cho nàng bị tổn thương sâu sắc.

"Thiến Vân, xin lỗi! Ta không phải cố ý muốn xâm phạm nàng mà thật ra là vì thân thể nàng quá xinh đẹp và rất dụ người, làm cho ta nhịn không được. Ta buông tha cho nàng, nếu nàng không muốn ta sẽ không bắt buộc." Chăm chú nhìn Vu Thiến Vân bi thương, Ngô Lai nhẹ giọng nói. Nói xong bản thân hắn cũng ngẩn ngơ, không rõ tự mình khi nào biến thành nghiêm chỉnh như thế, bất quá lời đã nói ra, Ngô Lai cũng không dám xâm phạm trên thân thể nàng nữa.

Vu Thiến Vân dường như không nghe thấy gì cả, vẻ mặt chỉ là bình thản, nước mắt từ trong khóe mắt đã trào ra, tràn xuống khuôn mặt, không có chút phản ứng nào với lời của hắn, không biết là vì không nghe thấy hay là không tin lời của hắn.

Ngô Lai nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của Vu Thiến Vân, nhất thời ngơ ngác nhìn dung nhan của nàng, không biết phải làm thế nào cho phải.

Ngừng chốc lát, Ngô Lai đột nhiên đem Vu Thiến Vân trong lòng đỡ ngồi xuống, đôi sắc nhãn rốt cuộc nhịn không được tại thân thể đầy đặn mê người Vu Thiến Vân đánh giá chốc lát, lúc này mới ghé vào tai Vu Thiến Vân nhẹ giọng nói: "Thiến Vân! Nàng yên tâm, ta thề, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với nàng, giờ ta sẽ giải trừ cầm chế, khôi phục công lực cho nàng."

Nghe vậy Vu Thiến Vân mới có phản ứng, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, nhưng lập tức liền biến mất, mở miệng lạnh lùng thốt: "Còn có điều kiện gì không? Ta sẽ phải cùng ngươi hoan hảo hay là một mực xích lõa thân thể trước mặt để thỏa mãn ý muốn dâm dục của ngươi?" Nàng đối với lời Ngô Lai dường như không có chút nào tin tưởng.

"Sao lại như thế chứ?" Ngô Lai lập tức cười khổ nói: "Thiến Vân nàng sau này sẽ là thê tử của ta, hoan hảo là tự nhiên, nhưng không phải là như lời Thiến Vân nàng như vậy đâu, mà là làm cho chúng ta đều vui sướng hạnh phúc."

Vu Thiến Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngô Lai, không nói gì, bởi vì nàng đối với lời Ngô Lai căn bản là không tin, Ngô Lai trong lòng nàng chẳng những là một cầm thú, mà còn là một kẻ lưu manh.

Tựa hồ biết Vu Thiến Vân không tin lời mình nói, Ngô Lai bất đắc dĩ cười khổ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thiến Vân, chúng ta trước hết không nói đến những chuyện này nữa, ta giúp nàng khôi phục công lực. Lúc đầu phong bế công lực nàng thì ta cũng không biết sẽ có nguy hiểm gì không nhưng chắc là không có hậu quả gì nghiêm trọng."

Ngô Lai nói mà vẻ mặt áy náy, hai tay đặt trên ngực Vu Thiến Vân, vì Vu Thiến Vân mà truyền chân khí sang, tự mình giải trừ phong bế công lực của nàng.

"Ân!" Vu Thiến Vân nhịn không được rên lên một tiếng, bởi vì hai tay Ngô Lai trên ngực Vu Thiến Vân đã nhịn không được mà nhẹ nhàng bóp nhẹ hai vú nàng một chút, làm cho Vu Thiến Vân không chút phòng bị chịu không nổi cái loại cảm giác này lập tức lên tiếng rên rỉ.

Vu Thiến Vân đang định quát lạnh Ngô Lai thì lại không ngờ từ trên song chưởng Ngô Lai truyền đến một cổ cường đại chân khí, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể của nàng, không có thời gian phản ứng lại, vội vàng vận khởi nội công tâm pháp của mình dẫn đạo chân khí cường đại đó qua thất kinh bát mạch hướng đan điền chạy tới, bắt đầu hấp thu chân khí cường đại đó.

Sau khi Ngô Lai đưa vào một cổ chân khí cường đại liền buông tay, khi đó, nhịn không được mà lại nhẹ nhàng vuốt ve hai vú đầy đặn của Vu Thiến Vân một chút, không dám có động tác gì nữa, sợ ảnh hưởng đến Vu Thiến Vân đang vận công. Quả nhiên khi đầu ngón tay Ngô Lai nhẹ nhàng lướt qua hai vú đầy đặn thì lập tức cả người Vu Thiến Vân chấn động, dọa Ngô Lai giật thót mình, cũng không dám lộn xộn quấy rầy Vu Thiến Vân nữa.

Ngô Lai cứ như vậy ngơ ngác nhìn thân thể Vu Thiến Vân xích lõa đang vận công khôi phục công lực, thưởng thức thân thể đầy đặn và da thịt trắng noãn như tuyết, cùng với dung nhan động lòng người của nàng, bất tri bất giác nhìn đến ngây dại, thấy thân hình của Vu Thiến Vân so với Trương Ngọc Oánh các nàng thì thấy cũng không quá xinh đẹp hơn nhưng hai loại tính cách bất đồng, ôn thuận cùng quật cường, đã tạo ra vẻ đẹp thật mỹ lệ.

Vu Thiến Vân đang không ngừng vận công hấp thu chân khí cường đại của Ngô Lai thì thân thể nàng tản ra kim quang nhàn nhạt làm cho da thịt nàng vốn trắng noãn như tuyết lập tức tăng thêm một phần xinh đẹp nữa, càng thêm vẻ mê người, nếu Ngô Lai không phải biết nàng ở thời điểm mấu chốt, thì đã sớm không nhịn được mà nhào tới rồi.

Không biết qua bao lâu, kim quang nhàn nhạt trên người dần dần mất đi, nàng đột nhiên mở bừng hai mắt, trên mặt xuất hiện một tia vui mừng lẫn sợ hãi, bởi vì nàng chẳng những phát hiện công lực mình khôi phục hơn nữa lại tăng lên không ít. Bất quá thấy Ngô Lai đang chòng chọc nhìn vào thân thể mình, thì mặt nàng lập tức đỏ bừng lên.

Thấy Vu Thiến Vân thu công, hơn nữa trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng Ngô Lai không khỏi vui vẻ, nhưng nét tươi cười vui vẻ chậm rãi biến thành tà dị, trong lúc vẻ mặt Vu Thiến Vân xấu hổ thì Ngô Lai đột nhiên đem Vu Thiến Vân ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Thiến Vân! Có phải nàng cao hứng lắm không vì công lực không những khôi phục mà còn được đề cao không ít?"

Hết chương 384

Chương 385: Tương Kế Tựu Kế (1).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Thấy Vu Thiến Vân thu công, hơn nữa trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, Ngô Lai không khỏi vui vẻ, nhưng nét tươi cười vui vẻ chậm rãi biến thành tà dị, trong lúc vẻ mặt Vu Thiến Vân xấu hổ thì Ngô Lai đột nhiên đem Vu Thiến Vân ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: "Thiến Vân! Có phải nàng cao hứng lắm vì công lực không những khôi phục mà còn được đề cao không ít?"

Nghe vậy Vu Thiến Vân sắc mặt càng thêm hồng nhuận, đối với việc Ngô Lai ôm nàng vào lòng cũng không có tránh né, chỉ thấy trong mắt nàng không che dấu được vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, rõ ràng là vì việc công lực bản thân được khôi phục và đột nhiên đề cao mà cao hứng.

Thấy Vu Thiến Vân không có tránh né, Ngô Lai khôi phục lại bản tính háo sắc, đôi tay lại bất tri bất giác đã vuốt ve trên cặp vú đầy đặn của nàng.

"Ân! Không muốn đâu!"

Trong lúc Ngô Lai mới vừa nhẹ nhàng đụng chạm vài cái trên hai vú đầy đặn của Vu Thiến Vân thì nàng nhịn không được lại rên lên một tiếng, đồng thời đôi tay đã giữ hai tay Ngô Lai đang làm chuyện xấu, trên mặt đã không ngừng đỏ, còn có một tia xấu hổ.

"Không sao đâu, Thiến Vân nàng sau này chính là thê tử của ta, chúng ta cũng chỉ là vui vẻ như cá gặp nước, Thiến Vân nói như thế nào không nên đây?" Ngô Lai đâu phải nghe lời, hai tay vừa tiếp tục vuốt ve hai vú Vu Thiến Vân, vừa lên tiếng cười nói.

Nghe vậy, cổ Vu Thiến Vân càng hồng, bất quá lại dũng cảm đối mắt Ngô Lai, nhìn hắn nói: "Người ta không có đáp ứng gả cho ngươi." Ngữ điệu nhu mì kiều mị, hơn nữa dung nhan xinh đẹp động lòng người cùng thân thể đầy đặn lập tức làm cho dục hỏa trong lòng Ngô Lai trỗi dậy, đôi tay lại không thành thật trêu chọc thân thể Vu Thiến Vân.

"Việc này cũng không phải là do nàng quyết định rồi, khi gặp cha nàng, ta chẳng những muốn cùng cha nàng nói chuyện hợp tác mà còn muốn bàn chuyện của chúng ta nữa." Ngô Lai vừa trêu chọc Vu Thiến Vân vừa ôn nhu nói.

"Ta không muốn gả cho ngươi đấy, người ta vừa bị ngươi bắt, liền bị ngươi cường bạo, người ta hận ngươi đến chết nên không gả cho ngươi đấy." Vu Thiến Vân mặc kệ hai tay Ngô Lai vuốt ve thân thể mình khắp trên dưới, thậm chí còn chủ động đem thân thể mình xích gần Ngô Lai, cùng thân thể xích lõa của hắn Ngô Lai đụng chạm, kiều mị thốt lên.

"Cũng là do lúc đầu nàng ám sát ta đấy chứ, chẳng những ám sát ta không thành công mà còn đem dê đến miệng hổ, để ta có được tuyệt thế mỹ nữ nàng." Nghe vậy, Ngô Lai khẽ cười nói, cảm giác thân thể Vu Thiến Vân cọ sát với thân thể mình, trong lòng lập tức mừng rỡ, đôi tay lại không kiêng nể gì vuốt ve trên người đầy đặn Vu Thiến Vân, nhẹ nhàng nắn bóp, trêu chọc nàng.

Vu Thiến Vân lần này cũng có phản ứng khác với lúc trước, có chút chủ động ôm lấy hai vai Ngô Lai, dùng thân thể đầy đặn chính mình cọ sát vào thân thể Ngô Lai.

Động tác của Vu Thiến Vân đầu tiên làm cho Ngô Lai ngạc nhiên, tiếp theo trong lòng mừng rỡ, tay lại điên cuồng tại những chỗ mẫn cảm của nàng mà vỗ về, trêu chọc, đồng thời há miệng hôn lên miệng anh đào nhỏ nhắn của Vu Thiến Vân. Với động tác của Ngô Lai, Vu Thiến Vân lại chủ động đáp trả, cùng Ngô Lai gắt gao ôm sát, kịch liệt hôn lại, cứ như là một đôi tình lữ nhiệt luyến.

Trong đêm yên tĩnh, trong phòng đều là tiếng rên rỉ, thở dốc, nhiệt độ cũng dường như trong thời gian này lên cao, làm cho cả phòng càng thêm ấm áp.

Một lát sau, hai miệng tách ra, hai người trong mắt đếu chớp động cường đại dục hỏa, nhất là Vu Thiến Vân, rõ ràng đã bị Ngô Lai trêu chọc đến ý loạn tình mê. Hai tay Ngô Lai trên người nàng, nàng lại nhịn không được rên lên, da thịt vốn trắng noãn như tuyết trong lúc này lộ ra vẻ hồng nhuận, lại càng thêm vẻ mê người.

Ngô Lai trong mắt phảng phất như ngọn lửa, rốt cuộc nhịn không được nhẹ nhàng tách chân ngọc Vu Thiến Vân, chuẩn bị công kích.

Lúc đó, Vu Thiến Vân vốn là ý loạn tình mê trong nháy mắt cặp mắt biến thành trong suốt, lại hiện lên vẻ sắc bén. Khi Ngô Lai không cách nào ức chế dục hỏa chuẩn bị tiến vào trong cơ thể nàng thì nàng đột nhiên nhanh chóng ngồi dậy, thân thủ nhanh như điện điểm vào ngực Ngô Lai, phong bế huyệt đạo của hắn lại.

Ngô Lai thấy Vu Thiến Vân đột nhiên ngồi dậy thì rõ ràng ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng lại thì Vu Thiến Vân đã trong nháy mắt phong bế huyệt đạo của hắn, làm cho vẻ mặt hắn đang vô cùng vui sướng, trong nháy mắt đông cứng lại, biến thành kinh ngạc nhìn Vu Thiến Vân, dục hỏa trong cơ thể nháy mắt biến mất vô tung.

"Hóa ra biểu hiện mới vừa rồi của nàng chỉ là muốn cho ta buông lỏng cảnh giác, nhân cơ hội phong bế huyệt đạo của ta." Kinh ngạc xong Ngô Lai lập tức cười khổ nói, trong lòng cũng rõ ràng tại sao Vu Thiến Vân mới vừa rồi biểu hiện ôn thuận nhiệt tình như vậy. Vốn hắn còn đang ngạc nhiên vì sao Vu Thiến Vân đột nhiên chủ động, chỉ có điều hắn mới vừa bị dục hỏa thiêu thân, không có suy nghĩ nhiều mà thôi. Nếu không, với sự thông minh của hắn, nhất định có thể phát hiện sự khác thường của nàng. Chỉ tiếc hắn bị sắc đẹp Vu Thiến Vân hấp dẫn, chẳng nghĩ được điều gì khác ngoài ý nghĩ sắp được sung sướng khoái hoạt.

"Không sai!" Nghe vậy, Vu Thiến Vân lạnh lùng thốt: "Cho dù công lực ta đã khôi phục, cũng được đề cao không ít, ta cũng không thể làm cho ngươi không hề phòng mà phong bế huyệt đạo ngươi được. Chỉ có khi ngươi bị thiêu dục hỏa thiêu đốt, dùng thân thể hấp dẫn ngươi, làm cho ngươi buông lỏng cảnh giác, buông bỏ phòng bị, ta mới có thể nhân cơ hội phong bế huyệt đạo của ngươi được."

Khi Vu Thiến Vân nhắc tới việc dùng thân thể mình hấp dẫn hắn thì trên mặt nàng, không tự chủ, được hiện lên một màu đỏ, bởi vì ngay chính bản thân nàng cũng không có nghĩ đến biểu hiện như vậy. Còn Ngô Lai được Vu Thiến Vân nhắc tới việc dùng thân thể câu dẫn thì không tự chủ được đem ánh mắt rơi trên thân thể đầy đặn của nàng, nhất là rơi đúng hai vú đầy đặn mà ngạo nghễ cùng giải đất thần bí nọ, trên mặt lộ nét tươi cười dâm tà.

Tựa hồ phát hiện ánh mắt Ngô Lai, Vu Thiến Vân vội vàng kéo mền che thân thể đầy đặn của mình, không cho Ngô Lai nhìn thấy xuân quang mình lộ ra ngoài, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Ngô Lai một cái.

Thấy vậy, Ngô Lai lập tức ha hả cười to, làm cho Vu Thiến Vân xấu hổ, nhất thời không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có thể lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn.

"Nàng định xử trí ta như thế nào?" Cười dứt, Ngô Lai đột nhiên cười khổ nói.

"Xử trí ngươi thế nào hả? Đương nhiên là giết ngươi rồi." Nghe vậy, Vu Thiến Vân không chút do dự lạnh lùng thốt: "Vốn là nhiệm vụ ta, mà hôm nay ngươi lại càng ghê tởm hơn khi muốn dùng ta uy hiếp cha ta cùng Sát Thủ Lâu chúng ta hợp tác nên ta càng muốn giết ngươi. Có giết ngươi mới thỏa mối hận vì nhục nhã trong lòng ta."

"Thiến Vân, nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ. Ta là phu quân tương lai ngươi đấy nhé." Nghe vậy Ngô Lai cười khổ nói: "Hơn nữa chúng ta đã là vợ chồng thật, vạn nhất ngươi có thai, sau này sanh hài tử chẳng phải là nó không có cha sao? Hài tử là cô nhi thật bi thảm."

Nghe vậy, Vu Thiến Vân rõ ràng ngẩn ngơ, sau đó lạnh lùng thốt: "Đừng có ba hoa, chúng ta bất quá chỉ mới hai lần, sẽ không thể có hài tử." Nói xong, nét mặt nghiêm lạnh lập tức không tự chủ được lộ ra nét đỏ ửng, còn lòng nàng cũng nghi hoặc không biết sẽ có thai hay không.

"Cho dù có cũng không sao." Không đợi hắn nói, Vu Thiến Vân lại lạnh lùng thốt: "Ta có thể đem hài tử bỏ đi, hoặc là sinh ra để cha ta nuôi dưỡng, sau đó xuống tóc đi tu, coi như hài tử vĩnh viễn không có cha mẹ."

"Những lời này là thật sao? Hài tử thật đúng là quá thảm rồi, và người mẹ như nàng cũng thật tàn nhẫn, quá là tàn nhẫn!"

"Không cần ngươi phải quản. Hôm nay chính là tử kỳ của ngươi. Ta muốn giết ngươi để bồi thường việc chiếm đoạt tấm thân trong sạch của ta, mang đến cho ta tổn thương và nhục nhã. Cái này cũng là vì đệ tử Sát Thủ Lâu báo thù." Vu Thiến Vân lạnh lùng thốt, bất quá không có động thủ.

"Đã như vậy nàng động thủ đi!" Ngô Lai bất đắc dĩ cười khổ nói.

Lại lạnh lùng nhìn Ngô Lai chốc lát, lúc này Vu Thiến Vân mới giơ chưởng hướng Thiên linh huyệt của Ngô Lai đánh đến, động tác rất thong thả, còn trong mắt nàng hiện lên một tia phức tạp, bất quá cũng chỉ lóe qua rồi liền biến mất, biến thành vẻ kiên định.

Trong lúc Vu Thiến Vân xuất chưởng, Ngô Lai trên mặt bất đắc dĩ cười khổ, ngốc lăng nhìn bàn tay Vu Thiến Vân đánh về phía Thiên linh huyệt, tựa hồ cũng không lo lắng sanh tử cho mình.

Đột nhiên bàn tay Vu Thiến Vân nhanh chóng hạ xuống, trong nháy mắt đánh xuống Thiên linh huyệt của Ngô Lai. Không có tiếng kêu thảm thiết như tưởng tượng, Ngô Lai cũng chưa chết thậm chí ngay cả bị thương cũng không, bởi vì bàn tay Vu Thiến Vân mang theo cường đại chân khí định đánh trúng Thiên linh huyệt Ngô Lai thì, rốt cuộc nàng nhịn không được thở dài trong lòng, bàn tay thay đổi phương hướng, xẹt qua trên vai Ngô Lai. Rốt cuộc nàng vẫn không đành lòng giết chết nam nhân cùng mình có quan hệ xác thịt này.

Ngô Lai tràn ngập vui sướng nhìn Vu Thiến Vân, có chút đắc ý, tựa hồ đã sớm nghĩ tới Vu Thiến Vân không đành lòng xuống tay giết hắn.

"Nếu nàng không giết ta, chứng tỏ là nàng đã thích ta. Mà nếu đã thích ta, vậy giải khai huyệt đạo cho ta đi chứ." Ngô Lai đột nhiên hướng Vu Thiến Vân cười cười nói, vẻ đắc ý trên mặt càng tăng lên.

"Ai nói ta thích ngươi, ta không thể thích kẻ mặt người dạ thú như ngươi được." Nghe vậy, mặt Vu Thiến Vân đỏ lên, lập tức cả giận nói: "Hôm nay ta không phải không thể giết ngươi." Vừa nói một chưởng mang theo kình khí cường đại hướng Ngô Lai đánh tới, chỉ bất quá lần này không phải đánh về phía Thiên linh huyệt Ngô Lai, mà là đánh về phía ngực hắn.

Khi Vu Thiến Vân mang theo kình khí cường đại đánh ập về phía ngực mình, Ngô Lai chỉ là tràn ngập vui vẻ nhìn Vu Thiến Vân kích chưởng, bởi vì hắn đoán được ý nghĩ trong lòng Vu Thiến Vân, biết Vu Thiến Vân đã thích mình, chắc chắn sẽ không xuống tay đối với mình. Cũng không phải do Ngô Lai có năng lực đọc được ý nghĩ trong lòng Vu Thiến Vân, cũng không phải Ngô Lai quá tự tin vào mị lực của mình, mà là do hắn tu luyện Thánh ma bảo điển vì thế phát ra khí chất tràn ngập tự tin. Trước đây, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ đã không chỉ một lần nhắc đến việc trên người Ngô Lai có một loại khí chất mê người, chỉ cần cùng hắn ở chung càng lâu, càng có thể hấp dẫn người khác, nhất là đàn bà, dường như đó là sát chiêu trí mạng đối với phụ nữ. Từ sau khi biết được điểm này, Ngô Lai liền rất ít khi làm cho cái loại khí chất này tản mát ra, nhưng hôm nay mấy lần sử dụng trên người Vu Thiến Vân, mặc dù Vu Thiến Vân tâm chí kiên cường, tâm phòng lại chắc chắn, nhưng Ngô Lai phát tán khí chất dụ nhân cũng làm cho nàng bị ảnh hưởng rất lớn, làm cho nàng bất tri bất giác thích Ngô Lai, bất quá Vu Thiến Vân không có phát hiện.

"Bính!"

Một âm thanh vang lên, bàn tay Vu Thiến Vân mang theo chân khí cường đại đánh trúng ngực Ngô Lai, có điều không có tiếng kêu thảm thiết như tưởng tượng. Thân thể Ngô Lai chẳng những vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó, hơn nữa căn bản là không có dao động chút nào. Ngược lại, sau khi đánh trúng ngực hắn thì thân thể Vu Thiến Vân đại chấn, bị đẩy lui về phía sau, còn Vu Thiến Vân cũng phải vội vàng vận công ngăn chặn thân thể bị đẩy lui mới không có ngã xuống.

"Huyệt đạo của ngươi không có bị ta phong bế?" Vu Thiến Vân đầu tiên là ngốc lăng nhìn Ngô Lai, sau đó kinh ngạc nói.

Hết chương 385.

Chương 386: Tương Kế Tựu Kế (2).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Huyệt đạo của ngươi không có bị ta phong bế?" Vu Thiến Vân sau khi kinh ngạc, ngốc lăng nhìn Ngô Lai nói, trên mặt càng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Nguyên lai một chưởng nọ của Vu Thiến Vân tức giận đánh vào ngực Ngô Lai, nhưng chân khí mang theo cũng ngưng tụ sáu thành công lực, nhưng lúc nàng đánh trúng Ngô Lai, từ ngực hắn truyền đến một cỗ cường đại chân khí chống đỡ. Dù dùng cho toàn lực, Vu Thiến Vân cũng không thể kích thương Ngô Lai, huống chi giờ phút này nàng chỉ dùng sáu thành công lực sao có thể đả thương hắn được. Chẳng những như thế, cỗ cường đại chân khí ngoài dự tính của nàng thiếu chút nữa đem nàng chấn xuống giường. Cũng may mắn là nàng phản ứng nhanh chóng, khi có cảm giác không đúng thì vội vàng rút lui chân khí, thân thể mới đứng vững.

Ngô Lai đang bị "phong trụ" thấy vẻ mặt Vu Thiến Vân vừa có chút xấu hổ vừa sợ, tà tà cười nói: "Chỉ bất quá nàng dùng lực đạo không đủ, bị chân khí hộ thể ta giải khai, một khi chân khí hộ thể ta tiếp xúc chân khí khác sẽ phản kháng, trong khi nàng lại không muốn giết ta, chỉ dùng một nửa công lực tự nhiên là không có cách nào giết chết ta được."

Nghe vậy, trên mặt Vu Thiến Vân ửng đỏ, nguyên nhân có thể là do tâm tư bị hắn nhìn rõ, mà cũng có thể là vừa rồi lúc chấn động lùi lại, thân thể bị lộ ra, bị Ngô Lai thấy được xuân quang của nàng nên đỏ mặt.

"Thiến Vân, thật sự là không nghĩ đến nàng lại sắc dụ ta, càng không có nghĩ đến là nàng đột nhiên nhằm ta ra tay." Nhìn Vu Thiến Vân mặt đỏ Ngô Lai nhẹ giọng nói.

"Nếu không như vậy, ta sao có thể làm cho ngươi buông lỏng cảnh giác với ta chứ. Nếu không như vậy, ta sao có thể điểm trụ huyệt đạo của ngươi chứ?" Nghe vậy, Vu Thiến Vân lạnh lùng thốt: "Chỉ tiếc là..."

"Chỉ tiếc nàng không đủ tàn nhẫn mà xuống tay phải không?" Thấy Vu Thiến Vân không nói gì, Ngô Lai liền tiếp: "Kỳ thật ta sớm biết rằng nàng sẽ không giết ta. Nếu như lời nàng nói thì lúc đầu đã xuống tay, cần gì phải chờ tới bây giờ chứ. Có lẽ nàng sẽ nói bởi vì công lực nàng bị phong bế, không có gì nắm chắc, sợ rằng khó vô cùng, nhưng có điều chỉ là nàng che dấu ý nghĩ trong tâm, bởi vì ta biết trong lòng nàng một khắc đã có cảm giác đối với ta, dần dần ta từ trong ánh mắt của nàng đã nhận thấy trong lòng nàng cũng có ta."

Dừng lại một chút, Ngô Lai lại nói: "Nhưng thật ra vừa rồi lúc chúng ta hoan hảo, nàng có thể ra tay, nhưng nàng đã không ra tay, bởi vì trong lòng nàng yêu hận đan xen. Tình yêu cùng nhiệm vụ ám sát đấu tranh với nhau, hơn nữa thân thể của ngươi không tự chủ, đã phối hợp với ta, cùng ta hoan hảo."

Nghe vậy, Vu Thiến Vân lặng người nhìn Ngô Lai với ánh mắt không chỉ là ngạc nhiên mà phải là vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ mới đúng. Lúc trước cùng với Ngô Lai hoan hảo, sau đó một khắc, nàng đột nhiên thanh tỉnh, trong ánh mắt lóe phức tạp nhìn Ngô Lai một cái, vốn định ra tay, nhưng trong lòng đã vang lên thanh âm ngăn cản không cho nàng ra tay, mà thân thể của nàng khi Ngô Lai đánh sâu vào, không ngừng uốn éo, phối hợp cùng hắn, theo sau đó cùng Ngô Lai điên cuồng hoan hảo. Ngô Lai đã mang đến cho nàng cái loại cảm giác vui sướng này, làm cho nàng nhất thời đã quên hết thảy, quên đi chính mình, vì thế không nhân cơ hội ám sát Ngô Lai.

"Kỳ thật sau khi huyệt đạo ta bị phong bế trong nháy mắt liền bị chân khí hộ thể cường đại ta phá tan, nhưng ta không có cử động, muốn nhìn xem rốt cuộc nàng muốn làm cái gì? Có phải thật sự giết ta, nhẫn tâm hạ sát thủ hay không." Vu Thiến Vân lặng người, Ngô Lai khẽ cười nói, bởi vì lúc này hắn rõ ràng là thời cơ cuối cùng để hắn công phá tâm phòng của Vu Thiến Vân.

"Vì vậy ta liền ra vẻ huyệt đạo bị nàng phong bế như trước, thử dò xét ngươi rốt cuộc có giết ta hay không." Nhìn Vu Thiến Vân lặng người, Ngô Lai lại nói, bất quá thanh âm ôn nhu hơn rất nhiều.

"Nếu ngươi cái gì cũng biết, vì sao còn hao tổn tâm cơ như thế." Nghe vậy, Vu Thiến Vân mới có phản ứng, chỉ bất quá thanh âm rất lạnh, hai mắt càng vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Lai, con mắt tuy lạnh lẽo nhưng lộ ra vô lực, trên mặt càng lộ ra vẻ tiều tụy.

"Bởi vì nàng, khi dùng sắc đẹp dẫn dụ ta, nhân cơ hội phong bế huyệt đạo ta. Nói thật, lúc đầu ta cũng không biết nàng muốn lợi dụng thân thể của mình dẫn dụ ta, muốn nhân cơ hội phong bế huyệt đạo ta, chỉ là do nàng không cách nào kiềm chế được khi ta trêu chọc, tình nan tự cấm, cho nên mới phi thường hưng phấn cùng nàng hoan hảo, nhưng ngươi đột nhiên ra tay phong bế huyệt đạo ta, làm cho ta lập tức rõ ràng ngươi là dùng thân thể dẫn dụ ta để ta buông lỏng cảnh giác, nhưng đã quá muộn. Vì vậy ta tương kế tựu kế, muốn xem ý nghĩ trong lòng nàng, nhưng không ngờ chưởng thứ hai của nàng kình đạo thật lớn, nếu ta không bị một chưởng của nàng làm trọng thương, cũng sẽ mất mạng nhỏ."

Nghe vậy, Ngô Lai cười cười nói, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vu Thiến Vân, hai mắt cảm tình phong phú chớp động, làm cho Vu Thiến Vân mấy độ mê man.

Nhưng thật ra tự thủy chí chung huyệt đạo Ngô Lai không có bị phong bế, bởi vì khi Vu Thiến Vân đột nhiên có động tác khác thường, hắn liền có sở tuyệt, cơ hồ lúc ngón tay Vu Thiến Vân nhanh như điện điểm trúng đại yếu huyệt trước ngực, hắn liền vội vàng vận công dời huyệt đạo đi. Công lực Ngô Lai bây giờ tùy thời lại có thể đem huyệt đạo lệch vị trí, đương nhiên, Vu Thiến Vân điểm không trúng các yếu huyệt ở ngực, nhưng xác thực mà nói, Ngô Lai nếu không phải là Ngô Lai đã dời huyệt đạo, mà là cơ thể bình thường, Ngô Lai tự nhiên sẽ bị Vu Thiến Vân phong bế huyệt đạo.

Ngô Lai sở dĩ nói là huyệt đạo mình bị Vu Thiến Vân phong bế, rồi sau đó lại được chân khí hộ thể giải khai, kỳ thật chỉ là Ngô Lai an ủi Vu Thiến Vân, bởi vỉ hắn hiểu rõ giờ phút này Vu Thiến Vân cần cái gì, một khi hắn nói ra sự thật, Vu Thiến Vân có tự tin đều sẽ bị phá hủy, cũng chỉ có thể nói như vậy, mới có thể làm cho Vu Thiến Vân cảm thấy khiếp sợ kinh ngạc, cũng sẽ không hoàn toàn phá hủy sự tin tưởng của nàng.

Vu Thiến Vân khi được Ngô Lai giải trừ cầm chế khôi phục công lực, đồng thời sau khi biết công lực mình tăng lên không ít, ý niệm muốn ám sát Ngô Lai liền nổi lên trong đầu, bởi vì nàng không muốn để cha mình và Sát Thủ Lâu bị người khác khống chế, bất quá theo sau liền quên, bởi vì nàng biết võ công Ngô Lai cao, căn bản là nàng không có khả năng đánh lén thành công dễ dàng, trái lo phải nghĩ hồi lâu cũng vô kế khả thi. Đúng lúc đó nàng đột nhiên phát hiện Ngô Lai chánh sắc mê mê chăm chú vào hai vú đầy đặn ngạo nhân của mình, trong lòng đột nhiên vừa động, lập tức trong lòng thượng kế, cũng không để ý thảy, bắt đầu dùng thân thể chính mình ma sát thân thể Ngô Lai, nhất là hai vú ngạo nhân đầy đặn kia càng đính chặt vào ngực hắn, kích thích dục hỏa trong cơ thể Ngô Lai, chuẩn bị lấy thân thể dụ dỗ Ngô Lai. Quả nhiên chỉ chốc lát, Ngô Lai bị nàng trêu chọc dục hỏa khó nhịn, chuẩn bị muốn Vu Thiến Vân. Đúng lúc đó, Vu Thiến Vân ra tay bởi vì nàng cho rằng lúc này là cơ hội phong bế huyệt đạo Ngô Lai, nhưng làm cho nàng không nghĩ đến chính là chỉ bất quá trong nháy mắt Ngô Lai đã có thể giải khai huyệt đạo.

Vu Thiến Vân sớm biết rằng Ngô Lai công lực thâm hậu, cho nên phong bế huyệt đạo Ngô Lai thì phải gia tăng vài phần lực, sau đó phải phong bế thêm các huyệt đạo trọng yếu khác, nhưng không có nghĩ đến Ngô Lai vẫn như cũ có thể trong nháy mắt phá huyệt đạo. Nàng biết rằng nếu lúc đó mà không phong bế huyệt đạo Ngô Lai, chỉ sợ nàng cả người đã sớm tê liệt ngã trên giường rồi.

Nghe vậy, Vu Thiến Vân không nói gì, chỉ là ngốc lăng nhìn Ngô Lai ngẩn người, nàng hiện trong lòng mới hiểu được Ngô Lai cường đại cỡ nào, dường như trước mặt nàng là một cây đại thụ che trời, vô luận nàng làm như thế nào, cũng không thể lay động cây đại thụ này. Và đồng thời trong lòng của nàng giờ khắc này cũng rõ ràng biết mình yêu Ngô Lai lại cũng đại hận hắn. Hắn cường chiếm thân nàng, nhưng lòng của nàng lại thủy chung không cách nào chân chánh hận hắn. Mặc dù Ngô Lai dùng nàng muốn trao đổi với Sát Thủ Lâu làm hận ý trong lòng nàng tăng lên, nhưng yêu kia cũng làm cho nỗi hận nhỏ bé đi, làm cho nàng thủy chung cũng không có chân chánh hận Ngô Lai tận xương, muốn tự mình giết Ngô Lai, giết nam nhân đã chiếm đoạt thân thể nàng, nàng không ra tay được.

Vu Thiến Vân ngẩn người nhìn đối diện, Ngô Lai đột nhiên đưa tay ôm Vu Thiến Vân vào trong lòng, tươi cười hôn Vu Thiến Vân nói: "Thiến Vân, ta làm như vậy cũng là vì tốt cho nàng, ta biết khi ta cường hành chiếm đoạt thân thể nàng đã ra tạo thương tổn cỡ nào cho nàng, đặt vào trong lòng nàng một nỗi ám ảnh thật lớn, cho nên phải xuất hạ sách này, hy vọng có thể công phá lòng phòng bị của nàng. Chỉ có như thế, nàng mới có thể khôi phục là Vu Thiến Vân xinh đẹp ôn thuận nhưng có khí chất lạnh như băng."

Dừng một chút, Ngô Lai lại nói: "Ta đã nói rồi, ta chẳng những muốn cùng cha nàng nói chuyện hợp tác, mà còn muốn đi gặp cha nàng cầu hôn. Ta nhất định sẽ làm cha nàng đồng ý, càng sẽ đối xử tốt với nàng, đem lại cho nàng hạnh phúc cùng vui sướng." Vừa nói đôi mắt tràn đầy thâm tình nhìn Vu Thiến Vân.

Nghe vậy, Vu Thiến Vân không nói gì, động tác cũng không có tránh né, chỉ là ánh mắt có chút ngốc trệ nhìn Ngô Lai, thậm chí ngay cả con mắt cũng chưa từng chớp.

"Thiến Vân ta biết nàng nhất thời không cách nào tiếp nhận cách làm của ta." Thấy vậy, Ngô Lai cười khổ nói: "Nhưng là ta tin tưởng không bao lâu, nàng sẽ nghĩ thông suốt."

Thấy Vu Thiến Vân vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Ngô Lai bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói: "Thiến Vân chúng ta cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi trước đi!" Nói xong đem Vu Thiến Vân nằm vào bên người mình, còn hắn còn ôm chặt thân thể đầy đặn của nàng, như thể sợ Vu Thiến Vân đột nhiên biến mất.

Đến giờ phút này, Vu Thiến Vân mới có phản ứng, ánh mắt phức tạp nhìn Ngô Lai, không có tránh né, tùy ý cho hắn ôm. Ngô Lai mới vừa rồi sợ làm cho nàng không có cách nào tiếp nhận, bất quá có thể xác định một chút, đó chính là tâm phòng của Vu Thiến Vân bị Ngô Lai công phá, cho dù không phải là đã hoàn toàn bị công phá, nhưng cũng không sai biệt lắm, ít nhất Vu Thiến Vân sẽ không nghĩ đến ám sát mình nữa.

Cũng không biết là do hai người mới vừa rồi diên cuồng làm cho tiêu hao thể lực quá nhiều, hay là do hai người đã sử dụng quá nhiều tâm lực khi đấu trí với nhau đã làm cho hai người gần như kiệt quệ tâm lực, chỉ trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng thở đều đặn của hai người, chứng tỏ bọn họ đã ngủ say. Còn Ngô Lai cũng không có chân động tay gì với Vu Thiến Vân, chỉ là ôm thân thể nàng mà ngủ.

Hết chương 386

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro