Hon Hon Tieu Tu Phong Luu Giang Ho Hanh c387-c390

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 387: Thiến Vân Chi Tâm.

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Buổi sáng rực rỡ, có chút ôn nhu ấm áp, mặt trời hồng rực như đem cả thiên địa đều nhuộm thành màu đỏ, đương nhiên Lâm Châu Thành cũng không ngoại lệ, như thể nhắn nhủ một tin vui.

Lúc này Ngô Lai trong phòng cùng Vu Thiến Vân ngủ say như trước, trên mặt chẳng những có vẻ buông lỏng lại toát ra vẻ vui mừng nhẹ nhàng. Rõ ràng là sau khi Ngô Lai phá được tâm phòng bị và nỗi ám ảnh trong lòng nàng, gánh nặng giảm đi không ít và đó chính là nguyên nhân tâm tình hắn buông lỏng.

"Ân!" Đang lúc này Vu Thiến Vân đột nhiên khe khẽ rên lên một tiếng, từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, sau đó đầu tiên là hướng bên cạnh nhìn lại, về phía chỗ Ngô Lai, nhưng hắn sớm đã rời đi. Không thấy Ngô Lai không khỏi làm cho nàng có chút buồn và thất vọng. Bởi vì nàng rõ ràng nhớ kĩ khi Ngô Lai ôm nàng ngủ, nằm trong ngực Ngô Lai tạo cho nàng cảm giác ấm áp, một loại cảm giác cho tới bây giờ chưa từng trải qua, vô cùng thư thái, an toàn, chính vì thế nàng cũng bất tri bất giác ôm Ngô Lai mà ngủ.

"Chẳng lẽ ta thật sự thích hắn đến mức khó có thể tự kiềm chế sao? Nếu không phải như thế, ta vì sao lại muốn nhìn thấy hắn?" Lặng lẽ nhìn bốn phía một chút, Vu Thiến Vân trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bởi vì giờ phút này nàng vô cùng muốn thấy Ngô Lai.

"Hắn đã nói là muốn đi gặp cha cầu hôn, không biết thật hay giả? Không biết cha có đáp ứng hắn hay không?" Lúc này ánh mắt Vu Thiến Vân không tìm kiếm Ngô Lai nữa, bởi vì sau khi nàng nhìn kỹ trong phòng một lần nữa cũng không thấy bóng dáng bất luận kẻ nào, nên biết Ngô Lai đã rời phòng. Định không suy nghĩ đến Ngô Lai nữa, nhưng là cái ý này vừa mới xuất hiện trong đầu thì lòng của nàng lại nghĩ tới Ngô Lai đêm qua không chỉ một lần đề cập qua chuyện hướng cha mình cầu hôn, trong lòng lại vừa mừng vừa lo. Thật sự thì ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng lắm tâm tình của mình rốt cuộc là như thế nào.

"Ta làm sao vậy? Sao lại phải nghĩ đến hắn. Hắn chẳng những cường chiếm sự trong sạch của ta, còn cần ta muốn ép buộc cha cùng Sát Thủ Minh, lại phá hủy tin tưởng của ta, ta hẳn phải hận hắn chứ sao lại thích hắn chứ?" Tựa hồ cảm giác được mình yêu Ngô Lai đã không cách nào khống chế, trong đầu Vu Thiến Vân lập tức vang lên tiếng nói, vội vàng thầm quyết định sẽ hoàn toàn không thèm nghĩ đến Ngô Lai nữa.

"Nghe cha nói trong giang hồ có một loại võ công tà dị khác thường, chẳng những có thể khống chế tâm thần con người, biết tin tức đối thủ, lại có thể trong vô hình hấp dẫn đối phương ở bên người hắn, làm họ vừa thích vừa kính sợ hắn. Nhất là hấp tính dẫn sẽ làm đối phương bất tri bất giác thích hắn. Còn vẻ tươi cười của hắn chẳng những tà dị, hơn nữa lại mê người, trên người lại lộ ra một loại khí chất làm cho người ta muốn đến gần, chẳng lẽ hắn chính là đã luyện cái loại võ công tà dị như cha nói? Nếu không ta làm sao lại nhớ nhung hắn, lại càng sẽ không thích hắn đến khó có thể kìm chế, đến nỗi không nhìn thấy hắn là đã thất vọng như vậy. Đúng rồi, đúng rồi, nhất định là hắn luyện cái loại võ công tà dị này."

Mặc dù trong lòng quyết định không nhớ tới Ngô Lai, nhưng cũng chỉ ngây ngốc nhìn quanh trong phòng rồi ngay tức khắc, trong lòng nàng lập tức lại nghĩ tới Ngô Lai, cũng đoán cái loại khí chất gặp phải trên người Ngô Lai làm cho nàng không cách nào tự kiềm chế chính là khí chất khi tu luyện cái võ công tà dị kia trong truyền thuyết.

"Cha hình như còn nói bất luận kẻ nào một khi bị người luyện loại võ công tà dị này hấp dẫn sẽ khó tự kềm chế, trách không được ý chí kiên định của ta cũng không thể ngăn cản hắn trêu chọc, nguyên lai như thế, nguyên lai như thế......"

"Cót két!"

Đang lúc này, thanh âm cửa phòng mở, cắt đứt suy nghĩ trầm tư của Vu Thiến Vân, nàng vô tình đưa mắt về phía cửa phòng. Chỉ thấy Ngô Lai đã tiến vào phòng, trên mặt vui vẻ tựa hồ biết Vu Thiến Vân đã tỉnh.

Nhìn Ngô Lai tiến vào phòng Vu Thiến Vân đỏ mặt, vội vàng thu ánh mắt, nhớ tới mới vừa rồi nàng nhớ nhung Ngô Lai, nàng hiểu được mặt mình nóng lên, bất quá Ngô Lai đi đến bên giường thì màu đỏ trên mặt nàng đã thối lui, lại khôi phục vẻ lạnh như băng.

"Thế nào? Nghỉ ngơi đã tốt chưa?" Ngô Lai đi tới trước giường ôn nhu nói.

"Không cần ngươi quan tâm!" Vu Thiến Vân lạnh lùng thốt, giọng nói tuy lãnh nhưng ôn nhu không ít.

Nghe vậy, Ngô Lai đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vui vẻ nói: "Xem ra Thiến Vân đã khôi phục tính cách trước kia, trong lòng không hề có ám ảnh nào, như vậy ta an tâm rồi."

"Ngươi yên tâm cái gì? Chẳng lẽ không sợ ta ra tay với ngươi sao?" Vu Thiến Vân lạnh lùng thốt, trong mắt hiện lên sát khí sắc bén.

"Ái chà! Phu quân sợ, sợ Thiến Vân ra tay ám sát vi phu." Nhìn thấy sát khí sắc bén của Vu Thiến Vân, Ngô Lai ra vẻ sợ hãi nói, tiếp đó ha ha cười to: "Thiến Vân, nàng không nên hù dọa phu quân tương lai. Nếu nàng xuất thủ được thì đã xuất thủ rồi." Ngô Lai vừa nói vẻ mặt tươi cười nhìn Vu Thiến Vân, bởi vì hắn biết sát khí sắc bén trong mắt Vu Thiến Vân chỉ là giả vờ, hắn cảm giác được trên người Vu Thiến Vân không có sát khí cùng hận ý.

"Hừ!"Vu Thiến Vân đỏ bừng khuôn mặt, hừ lạnh một tiếng, không nhìn Ngô Lai, ngoảnh đầu hướng một bên, bởi vì Ngô Lai trước mặt nàng xưng phu quân, làm cho nàng cực kỳ thẹn thùng, nhưng dường như trong lòng lại có một tia vui mừng cùng chờ mong, tuy thế nàng vẫn hừ lạnh.

"Ngươi muốn làm gì?"

Hồi lâu không thấy Ngô Lai có động tĩnh, Vu Thiến Vân không khỏi thấy kỳ quái trong lòng, vì vậy tò mò nhẹ nhàng quay đầu nhìn phía Ngô Lai. Lập tức nàng nhìn thấy vẻ mặt dâm tà của hắn đang dùng ánh mắt sắc mê mê nhìn chằm chằm thân thể mình, không khỏi kinh hãi. Chính vì vậy mà nàng nhớ ra mình chưa hề mặc quần áo. Càng làm cho nàng thêm xấu hổ chính là lúc này nửa thân trên của nàng đã lộ ra ngoài, da thịt trắng như tuyết cùng hai vú đầy đặn như ẩn như hiện trước mặt Ngô Lai, lập tức làm cho Ngô Lai không kìm hãm được, đồng thời Vu Thiến Vân kinh hãi vội vàng kéo chăn che lại làm cho Ngô Lai sinh ra dục vọng.

"Hắc hắc! Làm gì hả?" Thấy Vu Thiến Vân kéo chăn che tấm thân trần, Ngô Lai không khỏi có chút thất vọng cùng tiếc nuối, sau đó đột nhiên cười nói, đồng thời người tới gần Vu Thiến Vân trên giường, cơ hồ đụng vào mặt nàng, hơn nữa cười xấu làm mặt ngọc Thiến Vân đỏ bừng.

"Ngươi quay mặt ra chỗ khác!" Vu Thiến Vân có chút giận nói, nhưng Ngô Lai lại biết Thiến Vân không có tức giận, vì vậy càng vui vẻ, bất quá lại có vẻ tà dị. Khi Vu Thiến Vân còn chưa có phản ứng lại Ngô Lai đã đem Vu Thiến Vân đặt ở hạ thân, hai tay đã không thành thật hướng trên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi đầy đặn của nàng mà sờ mó, lại chậm rãi hướng hai vú đầy đặn mà ngạo nghễ trêu chọc.

"Không thích!" Bị Ngô Lai đặt ở hạ thân, truyền đến hơi thở vừa quen thuộc vừa hấp dẫn, nhất là đôi bàn tay kia đã trên hai vú đấy đặn của nàng, khiến cả thân thể nàng nhũn ra vô lực, chỉ vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng thanh âm lại có vẻ vô lực toàn thân như nhũn ra.

"Không thích cái gì? Có phải hay không thích phu quân ngừng tay không!" Nghe vậy Ngô Lai xấu xa cười, tay cũng không dừng lại, ngược lại động tác trên ngực Vu Thiến Vân gia tăng.

"Ân! Ân!" Chốc lát Vu Thiến Vân nhịn không được lên tiếng rên rỉ, tiếp đó ôm chặt lấy hắn, dục hỏa trong mắt nổi lên, trên mặt lại hồng kinh người, đến nỗi ngay cả da thịt lúc đầu trắng noãn như tuyết cũng hồng lên.

Nhìn thấy Vu Thiến Vân động tình, Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ, dừng tay lại, có chút kinh ngạc nhìn nàng. Hắn không nghĩ đến Vu Thiến Vân lại như thế, không phản kháng sự trêu chọc của hắn.

Kỳ thật Vu Thiến Vân có thể trong nháy mắt bị trêu chọc thành như bây giờ, không chỉ là nỗi ám ảnh trong lòng thối lui, trong lòng yêu Ngô Lai khó có thể tự kiềm chế đơn giản như vậy, mà nguyên nhân là Ngô Lai bất tri bất giác sử dụng công pháp tà dị. Ngô Lai từ Thánh ma bảo điển tu luyện thành công pháp tà dị có đặc điểm phi thường kỳ lạ, một khi người sử dụng công pháp tà dị sẽ rất dễ dàng hấp dẫn đối phương, cho nên Vu Thiến Vân mới nhanh như vậy bị Ngô Lai trêu chọc làm dục hỏa nổi lên, khó có thể kiềm chế, chỉ bất quá bây giờ bọn họ chưa biết mà thôi.

Khi Ngô Lai đình chỉ động tác thì Vu Thiến Vân mới thanh tỉnh lại, thấy mình đột nhiên ôm Ngô Lai, hơn nữa Ngô Lai vẫn còn vẻ mặt tươi cười xấu xa nhìn mình, vẻ mặt Vu Thiến Vân lập tức đỏ bừng xấu hổ, lại vội vàng buông hai tay đang ôm hắn ra, tay có chút vội vàng loạn kéo chăn che thân trên xích lõa, có lẽ bởi vì quá vội vàng nên lại cầm trúng ngay tay Ngô Lai mà tay Ngô Lai còn không có buông ngực đầy đặn Vu Thiến Vân ra.

Thấy thế, Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ, hai tay nhẹ nhàng bóp nhẹ trên ngực Vu Thiến Vân, vẻ mặt vui vẻ xấu xa trên mặt vẫn như cũ, hơn nữa còn có vẻ dâm tiết làm cho Vu Thiến Vân càng xấu hổ thẹn thùng không biết như thế nào cho phải, vội vàng quay đầu chỗ khác không nhìn tới nụ cười tà dị của hắn.

"Thiến Vân bây giờ đẹp quá!" Nhìn Vu Thiến Vân xấu hổ thẹn thùng cùng dung nhan xinh đẹp, Ngô Lai không khỏi nhẹ giọng tán dương, còn Vu Thiến Vân còn lại chấn động, cũng không có để ý động tác hắn.

"Được rồi Thiến Vân, mau rời giường thôi, đã không còn sớm nữa rồi!" Thấy Vu Thiến Vân không có động tĩnh gì, Ngô Lai không khỏi lắc đầu cười khổ, lập tức nói, nhưng không ngờ Vu Thiến Vân như trước ngoảnh đầu qua một bên, không để ý tới lời hắn nói. Tuy vậy Ngô Lai có thể thấy nửa khuôn mặt Vu Thiến Vân đỏ bừng, so với bình quả chín cũng không kém.

Thấy thế Ngô Lai cười một tiếng, tay hướng kiều đồn Vu Thiến Vân nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, miệng cười tà nói: "Thiến Vân vợ ta, nếu nàng không ra khỏi giường, phu quân phải đánh vào cái mông tuyết trắng của nàng đấy!" Vừa nói hắn vừa tăng đạo lực vuốt ve.

"Ngươi dám!" Cảm giác cái đồn bộ bị tấn công, Vu Thiến Vân nhịn không được cả người run lên, lại nghe lời Ngô Lai nói, Vu Thiến Vân lập tức cả kinh, sợ Ngô Lai làm thật, vừa thẹn thùng vừa cả giận nói, đôi mắt hung hăng nhìn Ngô Lai có chút ngẩn người.

Ngô Lai không ngờ Vu Thiến Vân phản ứng như thế, không khỏi có chút kinh ngạc nhìn nàng. Vừa vặn nhìn thấy Vu Thiến Vân động than, xuân quang vô hạn, lập tức cười hắc hắc nói: "Nếu Thiến Vân dậy không nổi, nếu phu quân không đánh mông nàng thì mặt trời kia cũng sẽ đánh mông nàng thôi." Nói xong cười tà nhìn nàng.

Nghe vậy Vu Thiến Vân vẻ mặt vốn đỏ bừng ngẩn ngơ, không tự chủ nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh mặt trời đã xuyến qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, hơn nữa khoảng cách ánh sáng tới giường chỉ nửa thước, e là chỉ trong chớp mắt sẽ chiếu lên người Vu Thiến Vân.

Mặt Vu Thiến Vân càng đỏ hơn, bất quá không nói gì, chỉ dùng chăn che thân thể mình, sợ xuân quang lộ ra bị Ngô Lai chiếm tiện nghi.

"Thiến Vân vợ ta, nếu nàng không dậy, phu quân sẽ đích thân thay quần áo cho nàng." Thấy vẻ mặt Vu Thiến Vân như thế, Ngô Lai càng cười xấu nói.

"Ai là thê tử của ngươi, nhân gia không có đáp ứng ngươi, nhân gia không cần làm thê tử ngươi." Có thể là do bản năng, Vu Thiến Vân lập tức mở miệng nói, bất quá lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, bởi vì nàng thốt ra lời kia tựu tỏ vẻ hận Ngô Lai, che dấu tình cảm, tâm ý trước mặt hắn.

"Đương nhiên là nàng rồi." Thấy vậy, Ngô Lai ha ha cười to nói: "Mặc dù ngoài miệng nàng không thừa nhận, nhưng ánh mắt, thân thể và trong lòng nàng đều đã nói cho ta biết nàng vô cùng nguyện ý làm thê tử của ta."

Nghe vậy mặt Vu Thiến Vân hồng như chưa từng có, tay nắm chặt lại không nói lời nào, bởi vì nàng biết mình đấu võ mồm không lại Ngô Lai, không nói lời nào để tránh Ngô Lai nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

"Được rồi, Thiến Vân rời giường thôi, nếu nàng không dậy, phu quân ta cần phải cường chế mặc quần áo cho nàng. " Tựa hồ cũng hiểu thời gian không còn sớm, Ngô Lai nói đồng thời hướng Vu Thiến Vân xích lại gần, dọa nàng một trận.

"Không cần như vậy, ta tự làm." Vu Thiến Vân vội vàng lên tiếng ngăn cản, mặc dù nàng trong lòng tiếp nhận Ngô Lai nhưng nhất thời không biết biểu đạt như thế nào, càng không thể để Ngô Lai tùy ý chiếm tiện nghi mình.

"Bất quá ngươi phải đi ra ngoài trước." Dừng lại một chút, Vu Thiến Vân khó khăn nói, nét hồng thuận trên mặt không giảm lại tăng.

"Không cần phải đi!" Ngô Lai cười xấu nói: "Dù sao chúng ta đã cùng nhau thân thiết, mỗi một chỗ trên người nàng ta đã xem qua, cũng đều sờ qua, nàng còn gì thẹn thùng chứ, sau này phu quân còn muốn mỗi ngày ôm thân thể mê người của Thiến Vân đi ngủ mà." Nói xong liền muốn tới gần Thiến Vân.

"Không được tới gần ta!" Vu Thiến Vân có chút kinh hoảng nói: "Ngươi mau đi ra ngoài, nếu không ta... " Nàng nhất thời nổi giận nhưng không biết nói gì cho phải.

Ngô Lai bất đắc dĩ cười khổ nói: "Được rồi, nàng mau mặc quần áo đi, ta không nhìn đâu." Vừa nói hắn vừa xoay người ra phía ngoài cửa, không nhìn Vu Thiến Vân.

Vu Thiến Vân thấy vậy ngẩn ngơ, không nghĩ Ngô Lai sẽ dễ dàng buông tha như vậy nhưng không ngờ Ngô Lai đột nhiên xoay người không khỏi nghi hoặc ánh mắt nhìn Ngô Lai. Một lúc sau thấy Ngô Lai vẫn như trước không có cử động gì, Vu Thiến Vân mới đứng dậy cầm quần áo bên cạnh mặc vào. Bộ ngực sữa cao tùng, đôi mông tròn căng, tiểu phúc phẳng lì, đùi đẹp thon dài hơn nữa da thịt trắng noãn đúng là xinh đẹp động lòng người, nếu lúc này Ngô Lai nhịn không được mà đánh mắt về phía nàng thì sẽ thấy được thân thể hoàn mỹ, động lòng người kia.

Vu Thiến Vân có chút ngẩn người nhìn thân thể đầy đặn của mình một chút, rồi mới bắt đầu mặc quần áo.

"Thiến Vân, được chưa? Phu quân quay lại đấy."

Lúc này thanh âm Ngô Lai truyền đến. Hắn với Trương Ngọc Oánh mấy nàng không có nhìn trộm nhưng khẳng định là có nhìn lén, nhưng với Vu Thiến Vân trước mặt hắn không có ý định nhìn lén bởi vì hắn biết giờ phút này Vu Thiến Vân cần chính là một người đáng tin.

Nghe Ngô Lai nói, Vu Thiến Vân cả kinh vội vàng nói: "Chưa được, ngươi không được quay đầu lại." Vừa nói nàng liền nhanh chóng mặc quần áo vào, chỉ là trong một chớp mắt, Vu Thiến Vân đã mặc chỉnh tề.

"Được chưa?" Nghe vậy Ngô Lai bất đắc dĩ đành đợi thêm chốc lát, lại không thấy Vu Thiến Vân động tĩnh không thể làm gì khác hơn là hỏi, đồng thời trong lòng nhịn không được tò mò, quay đầu lại đã thấy Thiến Vân ăn mặc chỉnh tề.

"Thiến Vân, nàng thật đẹp!" Ngơ ngẩn nhìn Vu Thiến Vân một lát, Ngô Lai không khỏi tán dương, vừa nói đôi mắt vừa đánh giá trên người nàng.

"Đồ ba hoa!" Nghe Ngô Lai khen ngợi, trong lòng Vu Thiến Vân vô cùng cao hứng nhưng vẫn hung hăng trừng mắt với Ngô Lai một cái, thấp giọng lạnh lùng nói. Thanh âm mặc dù lạnh nhưng rất ôn nhu, giống hệt như thanh âm của nàng lần đầu Ngô Lai gặp. Nếu không cách nào kiềm chế được sự yêu thích hắn, nàng cũng không cần che dấu.

Nghe vậy Ngô Lai đầu tiên là giật mình nhìn Vu Thiến Vân tiếp đó mừng rỡ, đột nhiên lôi ngọc thủ Thiến Vân nói: "Thiến Vân chúng ta ra ngoài ăn một chút nghen, ta không muốn Thiến Vân của ta đói." Vừa nói vừa lôi ngọc thủ Thiến Vân rời phòng.

Vu Thiến Vân không có tránh né cũng không có phản đối chỉ là thuận theo mặc cho Ngô Lai lôi ngọc thủ hướng ngoài phòng đi, vẻ mặt đỏ bừng nhưng trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng có vẻ càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Hết chương 387

Chương 388: Kiến Ngộ Thục Nhân.

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Giữa trưa, Lâm Châu thành phi thường nóng bức, nhất là vào thời khắc giữa trưa, trên con đường phía trước hiếm thấy bóng người. Mọi người không phải là đóng cửa ở trong nhà thì cũng ở bên trong khách sạn nghỉ ngơi, hoặc ngồi ở tửu lâu uống rượu. Nhất là người giang hồ, mặc dù bọn họ có nội lực có thể chống lại nóng lạnh nhưng dưới ánh nắng chói chang thế này, bọn họ cũng khó tránh được phiền táo, cũng khó chịu không nổi huống chi bọn họ cũng không muốn vì thế lãng phí đi chân khí.

Người giang hồ mặc dù tới Lâm Châu thành đã lâu, vì nghe nói bảo vật xuất hiện đây thì liền chạy tới. Khoảng cách Lâm Châu thành khá xa, có thể nhanh chậm khác nhau đôi chút nhưng bọn họ đều tới Lâm Châu thành trong khoảng thời gian này, và cũng chưa từng xác thực được tin tức gì có liên quan đến hai đại tuyệt thế bảo vật là Tử Kiếm và Huyền Thiên thạch. Bởi vì Huyền Thiên thạch là vật tuyệt thế, cũng chẳng có mấy người đã nhìn thấy nó, cho nên đại đa số người giang hồ đối với Huyền Thiên thạch cũng không phải quá quan tâm. Còn với Tử Kiếm thì lại khác, nó là thiên hạ đệ nhất thần khí, cứ khoảng mấy trăm năm xuất hiện một lần, trên giang hồ không người nào không biết, không người nào không hiểu, cho nên mục đích chủ yếu của bọn họ là vì Tử Kiếm mà đến, chỉ bất quá bọn họ không biết tin tức gì về Tử Kiếm, chính vì thế mà một số người không nhịn được nữa chuẩn bị rời đi. Đương nhiên cũng có nhiều người ở lại cho dù không chiếm được Tử Kiếm bọn họ cũng muốn nhìn qua một chút Tử Kiếm, danh khí đứng đầu thập đại thần khí trong truyền thuyết.

Giờ phút này, các đại tửu lâu thật náo loạn vì đông người. Không những vì bọn họ đói bụng, khát rượu mà còn vì nơi nào có người giang hồ đông đảo, tin tức gì trên giang hồ từ nơi đó cũng có thể biết. Bởi thế nơi đó cũng thường thường là ngọn nguồn truyền giang hồ đại sự, rất nhiều bí mật cũng có thể từ nơi đó truyền ra.

Đương nhiên, Quân Ý khách sạn không ngoại lệ. Dưới lầu hơn mười bàn sớm đã đầy khách nhân, đều là những đại hán ồn ào, còn bên trong khách sạn, đám người Ngô Lai lại không có một người xuống lầu uống rượu ăn cơm, đương nhiên bọn họ cũng không có khả năng dưới trời nóng như thế mà đi ra ngoài, cho nên giờ phút này khẳng định bọn họ ở trong phòng.

Lúc này bên trong Quân Ý khách sạn tất cả mọi người đang uống rượu đàm luận chuyện giang hồ, hai tiểu nhị và chưởng quỹ của khách sạn đều không ngừng chạy tới chạy lui. Từ ngoài khách sạn đột nhiên tới mấy người, mấy người giang hồ này tuổi cũng đã ngoài bốn mươi hơn nữa mỗi người đều mang theo binh khí làm cho người ta vừa thấy sẽ biết bọn họ là nhất lưu cao thủ.

Có tám người, bọn họ vừa xuất hiện làm cho mọi người chú ý. Cũng không phải tám người bọn họ đặc biệt, cũng không phải họ có động tĩnh gì, trái ngược bọn họ vô cùng lặng lẽ, cũng không có động tĩnh gì đặc biệt, sở dĩ bọn họ khiến cho mọi người chú ý bởi vì bóng dáng của họ làm mọi người bên trong khách sạn nhận ra là sao mấy người giang hồ kỳ quái này đến tột cùng là người phương nào mà lại giữa trưa nắng chói chang như thế lại đi trên đường.

"Phong cốc Tứ Đại hộ pháp, Thiên Đường môn Tứ Đại cao thủ!" Mọi người bên trong khách sạn nhìn thấy mấy người này đều cả kinh thậm chí kinh hô ra tiếng.

Không sai, tám người này không phải ai khác là Tứ Đại hộ pháp của Phong cốc và Tứ Đại cao thủ của Thiên Đường môn, đám người Vương Bân và Phong Vân. Bọn họ đứng trước cửa khách sạn, đảo mắt nhìn qua từng người giang hồ trong khách sạn, sau đó tiến vào trong khách sạn hướng về chưởng quỹ.

Chưởng quỹ nhìn thấy đám người Phong Vân, Vương Bân, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục bước lên phía trước nói: "Mấy vị khách quan ở trọ hay là tạm nghỉ chân? Nếu ở trọ thì vô cùng xin lỗi bởi vì gần đây khách nhân tương đối đông nên phòng đã không còn."

"Cả hai đều không phải." Phong Vân kỳ quái nhìn chưởng quỹ một cái mới nói: "Chúng ta tới tìm người."

"Hai ngày gần đây nơi này các ngươi có khoảng hơn mười vị nữ khách dừng chân không?" Vương Bân bên cạnh tiếp lời hỏi.

"Đúng, có hơn mười vị nữ khách ở trên lầu." Thoáng ngẩn ngơ chưởng quỹ nhân tiện nói.

Đám người Phong Vân Vương Bân nhìn nhau, Phong Vân nói: "Chúng ta tìm các nàng, không biết chúng ta có thể lên lầu không?"

Nghe vậy chưởng quỹ kỳ quái nhìn Phong Vân một cái nói: "Có thể, nhưng hy vọng các vị không nên quấy rầy mấy vị khách nhân."

"Đương nhiên chúng ta chỉ bái phỏng người quen, sẽ không quấy rầy những người khác." Phong Vân nói: "Đa tạ!" Nói xong Phong Vân nhìn đám người Vương Bân bên cạnh gật đầu liền hướng trên lầu đi lên.

Mọi người bên trong khách sạn đầu tiên là kỳ quái nhìn đám người Phong Vân Vương Bân, đợi đám người đó đi lên, mọi người mới thu hồi ánh mắt, khách sạn lại khôi phục tiếng ồn ào.

"Phong tiền bối, Vương tiền bối các người sao lại ở đây?"

Trong lúc đám người Phong Vân, Vương Bân mới vừa lên lầu đi không xa, một thanh âm lạnh như băng mang theo ngữ khí tôn kính truyền đến.

Nghe vậy đám người Phong Vân Vương Bân đầu tiên là ngẩn ra, nhìn chỗ thanh âm phát ra chỉ thấy một thân ảnh đứng trước lan can cách đó không xa, là Trữ Thanh Sương.

"Hóa ra là Trữ cô nương. Đã lâu không gặp, chúng ta nói nghe lệnh sư, Dịch cung chủ đã tới Lâm Châu thành, chúng ta liền tới chào hỏi một chút, không biết lệnh sư có trong phòng không?" Đám người Phong Vân, Vương Bân đầu tiên ngẩn ngơ, lập tức Phong Vân nhân tiện nói.

"Trữ cô nương ngươi ngày càng xinh đẹp, chắc là công lao của Ngô huynh đệ rồi!" Còn không đợi Thanh Sương trả lời, Vương Bân đột nhiên quái dị nhìn Thanh Sương cười nói.

"Vương tiền bối quá khen, vãn bối có xinh đẹp hay không sao lại liên quan đến hắn chứ?" Nói xong trên mặt Thanh Sương đỏ bừng, hiển nhiên vì lời nói của Vương Bân.

"Phong tiền bối, gia sư lúc này đang ở trong khách phòng. Xin mời mọi người đi theo ta." Không nghĩ đến Vương Bân trêu chọc mình, Trữ Thanh Sương gấp hướng Phong Vân nói.

Phong Vân gật đầu nói: "Làm phiền Trữ cô nương."

"Sương nhi bọn họ là ai thế?"

Trong phòng truyền đến một thanh âm lạnh như băng. Chỉ thấy đột nhiên một cửa sổ cách đó mấy trượng vụt mở, trong đó xuất hiện một bóng người, chính là Dịch Tình.

Dịch Tình lúc này cũng không có nhìn đám người Phong Vân, chỉ là ánh mắt lướt qua hắn, cho dù nói xong nàng cũng không có nhìn mấy người Phong Vân.

"Bẩm sư phụ!" Nghe vậy Thanh Sương mới đi hơn mười bước ngẩn ngơ vội vàng nói: "Mấy vị này là Tứ Đại hộ pháp của Phong cốc và Tứ Đại cao thủ Thiên Đường môn. Là người của Phong tiền bối và Vương tiền bối."

"Tại hạ Phong Vân tham kiến Dịch cung chủ."

"Tại hạ Thiên Đường môn Vương Bân tham kiến Dịch cung chủ!"

Trữ Thanh Sương vừa dứt lời, Phong Vân và Vương Bân đồng thời mở miệng nói, hướng Dịch Tình thi lễ. Sáu người phía sau bọn họ mặc dù không nói gì nhưng cũng hướng Dịch Tình thi lễ.

"Ừ!" Dịch Tình gật đầu nói: "Môn chủ, Cốc chủ các ngươi có khỏe không? Đứng lên đi, chúng ta gần hai mươi năm không gặp, vậy Cốc chủ các ngươi cũng tới Lâm Châu thành chứ!"

"Không rõ lắm." Phong Vân nói: "Cốc chủ của chúng ta luôn luôn thần bí, chúng ta làm thuộc hạ không có khả năng biết."

"Không sai, đích thật phi thường quái dị mà thần bí." Nghe vậy Dịch Tình gật đầu nói: "Không chừng giờ phút này bọn họ đã đến Lâm Châu thành rồi."

Đám người Phong Vân, Vương Bân không phủ nhận gật đầu, bởi vì chính bọn họ cũng biết Môn chủ cùng Cốc chủ luôn luôn thần bí, hành tung lại quỷ dị, ngay cả đệ tử trong cốc và đệ tử Thiên Đường môn rất ít người biết hành tung bọn họ.

"Ở khách sạn không tiện, bổn Cung chủ cũng không tiện bắt chuyện các ngươi, các ngươi có chuyện gì nữa không!" Không để ý Phong Vân, ngay cả nhìn mấy người một cái cũng chưa từng, Dịch Tình đột nhiên lạnh nhạt nói.

"Dịch cung chủ khách khí rồi." Phong Vân khom người nói: "Đám người Phong mỗ mới được tin Cung chủ tới, đặc biệt tới bái phỏng Dịch cung chủ. Cung chủ muốn gì cứ phân phó mấy người tại hạ."

Dịch Tình gật đầu nói: "Nếu có chuyện cần các ngươi hỗ trợ, bổn Cung chủ sẽ kêu Sương nhi tìm các ngươi." Nói xong vẫn như trước không có nhìn phía đám người Phong Vân, tựa hồ không muốn nhìn thấy đám người bọn họ.

"Đã như vậy, Dịch cung chủ, chúng ta cáo từ!" Phong Vân hiển nhiên hiểu rõ tính cách Dịch Tình, vội vàng nói.

"Sương nhi tiễn khách." Dịch Tình thản nhiên nói, sau đó cửa sổ không gió tự động đóng lại.

"Phong tiền bối, Vương tiền bối, các người thứ lỗi, tính tình sư phụ trước giờ vẫn vậy." Khuôn mặt Trữ Thanh Sương lộ ra một tia cười khổ, hướng mấy người Phong Vân nói.

Phong Vân cười nói: "Tính cách của lệnh sư chúng ta cũng biết, được rồi chúng ta cũng cần phải trở về."

"Vậy vãn bối tiễn các vị tiền bối." Trữ Thanh Sương nói, vừa nói nàng vừa đi lên phía trước dẫn đường.

"Cót két!"

Cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở, thân ảnh Ngô Lai xuất hiện trước cửa, Còn Vu Thiến Vân bên cạnh trên mặt vẫn còn vẻ đỏ bừng.

"Nguyên lai là bọn họ, chẳng trách thanh âm lại quen thuộc vậy chứ." Nhìn đám người Phong Vân, Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng thầm nghĩ.

Nguyên lai vừa rồi Ngô Lai trong phòng nghe được âm thanh bên ngoài, cảm giác phi thường quen thuộc, lại nghe mấy người bên ngoài nói chuyện, mới biết là đám người Phong Vân, liền mở cửa nhìn. Ánh mắt hắn nhìn phía đám người Phong Vân cũng có chút quái dị.

Đối với việc Ngô Lai xuất hiện, mấy người Phong Vân chỉ nhìn thoáng qua, lại theo Trữ Thanh Sương xuống lầu, căn bản không có chú ý đến hắn. Đương nhiên do Ngô Lai thay đổi dung mạo, đám người Phong Vân nhận không ra cho nên bọn họ cũng sẽ không chú ý khuôn mặt xa lạ này.

Hết chương 388.

Chương 389: Thừa Cơ Dò Xét.

Dịch: Lớp dạy dịch - rongbang

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Nhìn theo bóng Phong Vân, Vương Bân cho đến khi khuất hẳn dưới lầu, Ngô Lai trên mặt lộ ra một tia cười khổ.

"Nếu ngươi quen biết bọn họ, tại sao không lên tiếng gọi bọn họ lại. Xem ánh mắt bọn nhìn ngươi thì thấy cũng không nhận ra ngươi." Lúc này, Vu Thiến Vân bên cạnh đột nhiên hỏi, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc và kỳ quái.

"Chúng ta chẳng qua là gặp mặt qua vài lần, không tính là rất quen, mà bọn họ cũng không phải chú ý con người ta, bọn họ đối với ta xa lạ như thế cũng rất bình thường." Nghe vậy, Ngô Lai cười nhạt một tiếng nói.

"Chúng ta trở về phòng thôi!" Không đợi Vu Thiến Vân hỏi nữa, Ngô Lai lại nói, rồi liền kéo ngọc thủ của Vu Thiến Vân tiến vào phòng.

"E rằng không hẳn vậy!" Vu Thiến Vân nhẹ giọng nói, bất quá cũng không vùng vẫy, mặc cho Ngô Lại kéo tay nàng tiến vào phòng. Còn Ngô Lai lại là giả bộ không có nghe thấy, giữ Vu Thiến Vân kéo đến trước bàn ngồi ở bên cạnh mình. Lúc này Ngô Lai mới buông ngọc thủ của Vu Thiến Vân ra.

Còn Vu Thiến Vân băng tuyết thông minh (thông minh thanh khiết), lời của Ngô Lai sao có thể lừa được nàng chứ, đã là Ngô Lai không nói, thì nàng cũng không thể ép buộc, nhưng nàng lại dùng thái độ băng lãnh (lãnh đạm) đối xử với Ngô Lai, hiển nhiên là sự kháng nghị ngầm với lời nói của hắn.

"Thiến Vân, tổng đường của Sát Thủ Lâu các nàng đặt ở đâu? Cách đây gần hay xa? Cha nàng cần bao lâu thời gian mới có thể đi đến Lâm Châu thành?" Ngô Lại hiển nhiên không có chú ý tới Vu Thiến Vân đã có chút biểu tình băng lãnh, đột nhiên hướng Vu Thiến Vân hỏi.

Nghe vậy, Vu Thiến Vân có chút kinh ngạc nhìn Ngô Lai, không nghĩ tới Ngô Lại lại đột nhiên hỏi những vấn đề này, mà những vấn đề này cũng chính là những điều nàng vừa không muốn trả lời vừa không thể trả lời.

"Những vấn đề này ta không cần thiết trả lời ngươi chứ. Nếu như cha ta tới, ngươi có thể trực tiếp hỏi cha ta đi, nếu cha ta đồng ý cùng ngươi hợp tác, những vấn đề này người tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết." Sau khi kinh ngạc, Vu Thiến Vân lạnh lùng nói, căn bản vẫn không có dự định trả lời Ngô Lai những vấn đề này.

"Ta đây cũng có chút lo lắng!" Ngô Lai cũng từ ngữ khí của Vu Thiến Vân cuối cùng cũng hiểu ra Vu Thiến Vân tịnh không muốn trả lời những vấn đề này, không khỏi lộ ra một tia cười khổ.

"Ngươi lo lắng cái gì?" Vu Thiến Vân kỳ quái nhìn Ngô Lai nói.

"Ta lo lắng đương nhiên là việc hợp tác và việc hướng đến cha nàng đề cập hôn sự." Ngô Lai cười nói: "Như quả cha nàng có thể nhanh chóng đến, chúng ta cũng thuận lợi bàn bạc."

Dừng lại một chút, Ngô Lai đột nhiên tên bên tai Vu Thiến Vân khẽ nói: "Ta đương nhiên càng sốt ruột chính là Thiến Vân nàng. Nếu như cha nàng tới, hôn sự của chúng ta liền có thể xác định lại, ta cũng có thể cùng Thiến Vân thân mật, mỗi ngày đều được ôm thân thể dụ nhân và phong mãn của Thiến Vân kết thành mộng đẹp rồi." Nói xong trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, hai mắt lại trên bộ ngực sữa cao vút của Thiến Vân quét qua quét lại.

Nghe vậy, Vu Thiến Vân lập tức vẻ mặt xấu hổ hồng lên, bất quá trong lòng nàng lại một chút vui mừng và chờ mong khó nói.

"Ta sẽ không có nói cho ngươi đâu." Vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của Vu Thiến Vân đột nhiên nghiêm túc nói: "Nếu ngươi muốn biết, ngươi có thể hỏi cha ta."

"Nếu Thiến Vân không muốn nói, thì phu quân cũng không miễn cưỡng."

"Ha, đúng rồi, Thiến Vân, Bách Hiểu Thư Sinh kia có đúng là vô sở bất tri (không cái gì không biết) không?" Đột nhiên, Ngô Lai nghĩ đến người mà Vu Thiến Vân bọn họ phi thường tôn kính là Bách Hiểu thư sinh Vạn Thiên Tri, trong lòng có chút hoài nghi, không khỏi hướng đến Vu Thiến Vân hỏi.

"Đó là đương nhiên rồi." Nghe vậy, Vu Thiến Vân nói: "Sự tình trên giang hồ mặc dù không thể nói hắn toàn bộ hiểu rõ, nhưng mà một số đại sự, sự tình và bí mật trên giang hồ ít được người biết hắn nhất định biết." Vừa nhắc tới Vạn Thiên Tri, Vu Thiến Vân trên mặt liền lộ ra vẻ tôn kính và sùng bái, để cho Ngô Lai thấy trong lòng sinh ra một tia ghen tị, nhưng mà hắn lại không thể biểu hiện ra.

"Nói như vậy hắn đối với Sát Thủ Lâu các nàng cũng nhất định phi thường rõ ràng rồi." Ngô Lai đột nhiên quái dị hỏi.

"Ngươi sẽ không muốn Vạn tiên sinh nói cho ngươi tất cả về Sát Thủ Lâu chúng ta chứ?" Nghe thấy vậy, Vu Thiến Vân đầu tiên là ngẩn ra một lát, sau đó thì đột nhiên cổ quái hỏi, sắc mặt khẽ biến, rõ ràng không có nghĩ đến Ngô Lai lại muốn từ trong miệng của Vạn Thiên Tri để biết những bí mật của Sát Thủ Lâu.

"Nàng nói chứ?" Ngô lai cười quỉ quái nói: "Nếu nàng không muốn nói cho ta cái ta muốn biết thì ..., ta đành phải từ trong miệng hắn để biết. Vả lại Vạn Thiên Tri có loại năng lực hay không, này ta cũng chưa rõ nên ta có thể nhân cơ hội này để thử hắn." Vừa nói trong mắt hiện lên một tia hàn quang, đó rõ ràng đang nói cho Vu Thiến Vân, như quả Vạn Thiên Tri không có năng lực đó, hắn sẽ có thể đối với Vạn Thiên Tri không khách khí.

"Ngươi..." Vu Thiến Vân chỉ nói được một từ ngươi, sau đó liền không có lời nào có thể nói, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Lai, hiển nhiên không có nghĩ đến Ngô Lai sẽ có một chiêu này, không những có thể từ miệng Vạn Thiên Tri đạt được thứ quan trọng muốn biết, còn có thể dò xét năng lực Vạn Thiên Tri, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

"Cộc! Cộc! Cộc!"

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa, cắt lời Ngô Lai và Vu Thiến Vân hai người.

"Ai đó?" Ngô Lai và Vu Thiến Vân đều dừng lại.

"Thiếu gia! Là ta, Vạn Thiên Tri." Ngoài của truyền đến thanh âm của Vạn Thiên Tri

"Thực sự là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến a!" Ngô Lai kinh ngạc hướng về Vu Thiến Vân nói, vẻ mặt có chút quái dị. Vu Thiến Vân cũng không nghĩ đến Ngô Lai vừa nhắc tới Vạn Thiên Tri thì hắn liền gõ cửa, nên khuôn mặt cũng thể hiện sự kinh ngạc.

"Vào đi!" Ngô Lai hướng về Vạn Thiên Tri ở ngoài cửa nói, tịnh không có để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Vu Thiến Vân bên cạnh

"Cót két!" Một tiếng vang nhỏ, cửa mở ra, Vạn Thiên Tri xuất hiện ở trước cửa, nhìn Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân một cái sau đó đi về phía hai người.

"Sao vậy? Có việc gì không?" Nhìn Vạn Thiên Tri đứng trước mặt, Ngô Lai kỳ quái hỏi.

"Kỳ thật cũng không có sự tình gì, chỉ là thuộc hạ cảm thấy không có việc có thể làm, trong khi Lý huynh, Giang huynh bọn họ cũng đều ra ngoài làm việc rồi, thuộc hạ muốn hỏi thiếu gia có việc gì cần thuộc hạ đi làm không." Nghe vậy, Vạn Thiên Tri cúi người hành lễ một cái nói.

"Thật sao?" Ngô Lai kỳ quái nói: "Chẳng lẽ ngươi không sợ Sát Thủ Minh lại phái sát thủ đến ám sát ngươi sao?"

Nghe vậy, Vạn Thiên Tri sắc mặt biến đổi, lập tức cười khổ nói: "Cái này thuộc hạ biết rất rõ, chỉ cần ta vừa ra khỏi khách sạn, ở trên đường lộ diện, khẳng định sẽ bị người của Sát Thủ Minh theo dõi, nhưng mà như quả thuộc hạ không thể làm chút việc gì để thiếu gia nói hài lòng, thiếu gia cũng sẽ không tin tưởng thuộc hạ có năng lực bang trợ thiếu gia, thiếu gia càng sẽ không thật lòng thật ý bảo hộ thuộc hạ, sai phái thuộc hạ, cho nên thuộc hạ muốn chứng minh năng lực của chính mình."

"Nguyên lai là như vậy." Ngô Lai gật đầu nói: "Ta bây giờ liền cho ngươi cho ngươi một nhiệm vụ có thể phát huy năng lực của ngươi."

"Nhiệm vụ gì? Thiếu gia xin mời nói, thuộc hạ nhất định có thể khiến người hài lòng." Vạn Thiên Tri vội vàng khom người hành lễ nói.

"Kỳ thật cũng không phải đại sự gì." Ngô Lai nói: "Nghe nói ngươi đối với bí mật trên giang hồ biết không ít, không có gì là không biết, chính thế mới được người giang hồ xưng là Bách Hiểu thư sinh, mà mấy loại vấn đề ta hỏi như quả ngươi có thể trả lời ra, liền chứng mình ngươi có năng lực. Còn nếu như ngươi không thể nói ra câu trả lời, ta không cần nói ngươi hẳn là biết xử lý sao rồi."

"Thuộc hạ có danh này chính là sự nâng đỡ của người trong giang hồ, nhưng mà đối với sự tình và bí mật trong giang hồ thuộc hạ tự tin vẫn là biết một chút, nếu như hồi đáp không ra, hoặc giả hồi đáp không thể làm thiếu gia nói hài lòng, thuộc hạ biết sẽ phải làm gì." Nghe vậy, Vạn Thiên Tri vội vàng nói, hắn đã hiểu ra Ngô Lai muốn khảo nghiệm năng lực của hắn, nếu như hắn có thể hồi đáp khiến cho Ngô Lai hài lòng, Ngô Lai sẽ chấp nhận hắn, nếu như không làm cho Ngô Lai hài lòng, thì không cần Ngô Lai đuổi hắn đi, hắn tự mình cũng sẽ ly khai, nhưng mà hắn vô cùng tự tin, bởi vì hắn tin tưởng năng lực của chính mình, tin tưởng tự mình có thể hồi đáp sự tình Ngô Lai mụốn biết, có thể khiến cho Ngô Lai hài lòng.

"Hẳn là ngươi biết Sát Thủ Lâu." Nhìn Vu Thiến Vân bên cạnh một cái, Ngô Lai lúc này mới nói: "Ta muốn biết tin tức của Sát Thủ Lâu, ví như nói vị trí cụ thể của Sát Thủ Lâu, thực lực như thế nào?"

Nghe vậy, nét mặt Vạn Thiên Tri lúng túng nhìn Ngô Lại, lại nhìn Vu Thiến Vân một cái, mới nói: "Thiếu gia, cái này... cái này..."

"Sao thế? Ngươi có biết hay không chứ? Nếu như ngươi ngay cả cái này cũng không biết, vậy năng lực thực của ngươi khiến ta hoài nghi." Thấy thế, Ngô Lai nhàn nhạt nói.

Vu Thiến Vân bên cạnh biểu tình lãnh đạm nhìn Vạn Thiên Tri một cái, liền lạnh lẽo nhìn Ngô Lai, tịnh không có nói, nhưng Vạn Thiên Tri nhìn về phía nàng một cái, lại khiến cho nàng cả kinh, nàng trong lòng lập tức minh bạch thân phận của mình đã bị Vạn Thiên Tri đoán được.

"Thiếu gia, đối với Sát Thủ Lâu thuộc hạ biết mặc dù không phải nhất thanh nhị sở (hoàn toàn rõ ràng), nhưng cũng biết rất rõ, chỉ là Thiếu gia cho phép thuộc hạ trả lời vấn đề này hay không..." Nghe vậy, Vạn Thiên Tri cười khổ nói, nói xong lại vô ý nhìn Vu Thiến Vân một cái.

"Có chuyện cứ nói thẳng, không nên ấp a ấp úng như thế." Thấy thế, Ngô Lai đột nhiên lạnh lẽo nói.

Nghe thấy ngữ khí Ngô Lai đột nhiên thay đổi, Vạn Thiên Tri cả kinh, vội vàng nói: "Là như thế này, Thiếu phu nhân chính là Đại tiểu thư của Sát Thủ Lâu, đối với Sát Thủ Lâu hết thảy đều rõ ràng hơn so với thuộc hạ. Thiếu gia còn cần gì phải để thuộc hạ tại trước mặt Thiếu phu nhân lộ mặt xấu thế."

Nghe vậy, Ngô Lai một trận kinh ngạc, ánh mắt nhìn Vạn Thiên Tri từ lãnh đạm dần dần chuyển thành sắc bén. Còn Vu Thiến Vân bên cạnh tịnh không có biến hóa cảm xúc gì, vì nàng biết thân phận của mình giấu không được Vạn Thiên Tri.

"Xem ra ngươi quả nhiên có chút phân lượng. Được rồi, nơi này không có việc của ngươi nữa, ngươi sau này có thể an tâm lưu lại đây." Lạnh lùng nhìn Vạn Thiên Tri trong khoảnh khắc, Ngô Lai cười nhạt một tiếng nói.

Nghe vậy, vốn là Vạn Thiên Tri vẫn còn lo lắng lập tức đại hỉ, liền vội hướng Ngô Lai hành một lễ nói: "Vâng, thuộc hạ sẽ không quấy nhiễu Thiếu gia và Thiếu phu nhân nữa." Nói xong liền bước nhanh lùi ra khỏi phòng.

"Thiến Vân! Đừng tức giận! Thật ra là ta chẳng qua muốn dò xét một chút năng lực của Vạn Thiên Tri, tịnh không thực sự muốn biết hết thảy về Sát Thủ Lâu các nàng, nếu như nàng không muốn nói ta cũng không miễn cưỡng." Chờ Vạn Thiên Tri rời đi, Ngô Lai cười khổ hướng Vu Thiến Vân nói.

"Ta không có tức giận, vì ngươi tức giận không đáng, nếu như muốn biết cái gì ngươi có thể hỏi cha ta, nếu cha ta đồng ý, ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy sự tình của Sát Thủ Lâu ta." Vu Thiến Vân nhàn nhạt nói.

Nghe vậy, Ngô Lai cười khổ, lại không biết nói cái gì cho phải.

Hết chương 389

Chương 390: Dịch Dung Chi Thuật.

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Quân Ý khách sạn.

Ngô Lai, Vu Thiến Vân, Vương Hải, Lý Lương bốn người lẳng lặng ngồi ở cái bàn dưới lầu, chậm rãi ăn. Ngoài họ ra, ở đây có không ít khách nhân, bất quá chủ yếu là thương lữ, người giang hồ ngược lại không nhiều lắm.

Lúc này đã là đêm tối, khí trời đã không còn nóng bức, nhưng ngược lại có chút khí oi ả, bất quá gió nhẹ nổi lên, làm cho khí trời có chút mát mẻ. Cho nên giờ phút này người giang hồ cũng đi dạo chung quanh, tìm hiểu tin tức và động tĩnh giang hồ, tìm kiếm náo nhiệt, nếu không khách sạn giờ này sớm đã bị người giang hồ ngồi đầy.

Trong số khách nhân cũng có một số người giang hồ, chỉ bất quá đều là một ít người xa lạ lại trẻ tuổi, vừa nhìn liền biết là thám tử các thế lực lớn phái ra tìm hiểu động tĩnh giang hồ chung quanh và tin tức, bị mệt mỏi do thám thính tin tức giang hồ hoặc là muốn mượn cơ hội này để tìm hiểu động tĩnh bên trong khách sạn. Còn trên con đường ngoài khách sạn, người đi lại liên tục không dứt, đặc biệt là người giang hồ.

"Thiếu gia, Vạn huynh cùng Giang huynh đâu?"

Lúc này Lý Lương đột nhiên hướng Ngô Lai hỏi, bởi vì hắn không nhìn thấy Vạn Thiên Tri và Giang Chánh nên trong lòng không khỏi kỳ quái vạn phần. Còn Vu Thiến Vân bên cạnh cùng Vương Hải cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn Ngô Lai, vì Vu Thiến Vân mới lúc trưa gặp Vạn Thiên Tri hơn nữa bị Ngô Lai nhân cơ hội dò xét, lúc này lại không thấy Vạn Thiên Tri đâu.

Lý Lương và Vương Hải sau khi ăn sáng qua loa đã đến tạp viện giám công, không hề trở lại khách sạn ăn trưa, mới trở lại khách sạn không lâu liền được Ngô Lai gọi xuống lầu cùng nhau uống rượu.

Ngô Lai thản nhiên nhìn ba người một cái nói: "Không cần phải lo, bọn họ cũng nhanh trở về thôi." Ngô Lai vừa dứt lời hình như biết được điều gì đó, quay đầu nhìn phía ngoài khách sạn. Lúc này Vu Thiến Vân, Vương Hải cùng Lý Lương ba người cơ hồ lúc Ngô Lai đang nói quay đầu nhìn phía ngoài khách sạn thì đều không tự chủ ngẩng đầu nhìn phía cửa lớn của khách sạn.

Chỉ thấy có hai người từ con đường ngoài khách sạn hướng bên trong khách sạn đi tới, đều là những người trẻ tuổi, một người hơn hai mươi tuổi vẻ mặt lạnh như băng đúng là Giang Chánh. Người còn lại là đại hán không tới ba mươi tuổi khuôn mặt rất xa lạ, hai mắt chớp động vẻ tinh khôn, rõ ràng là một nhân vật không đơn giản.

Giang Chánh đang cùng đại hán kia trực tiếp hướng bàn Ngô Lai bốn người đang ngồi.

Thấy Giang Chánh cùng đại hán kia đi tới, Vu Thiến Vân, Vương Hải và Lý Lương bốn người đều ngẩn ngơ, vẻ mặt cổ quái nhìn đại hán lạ mặt kia. Ngay cả Ngô Lai cũng ngẩn ngơ, còn đại hán kia liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra vui vẻ.

Giang Chánh đang cùng đại hán kia cước bộ không nhanh không chậm, chỉ bất quá trong chớp mắt, cũng chính tại bốn người Ngô Lai ngẩn ngơ trong chớp mắt liền tới gần bốn người.

"Mọi ngươi ngồi xuống đi!" Nhìn thấy Giang Chánh và đại hán xa lạ, Ngô Lai nhẹ nhàng gật đầu hướng hai người nói.

"Dạ, Thiếu gia!" Giang Chánh cùng đại hán cùng khom người hành lễ nói, sau đó hai người liền ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

"Các ngươi kể xem mọi chuyện thế nào?" Ngô Lai nhẹ nhàng hỏi Giang Chánh hai người.

"Thiếu gia yên tâm, mọi việc đều đã nghe rõ, buổi tối đêm nay bọn họ sẽ có động tĩnh, hơn nữa là phi thường lớn. Một khi khai chiến thì không chỉ làm giang hồ náo động đơn giản." Nghe vậy Giang Chánh nói, vẻ mặt lạnh như băng càng thêm lạnh, khóe miệng lại khó khăn mỉm cười, chỉ bất quá cũng là vui vẻ tàn khốc, làm cho người ta thấy trong lòng cũng phát lạnh.

"Đúng vậy, Thiếu gia. Phỏng chừng lúc này động tác bọn họ phi thường lớn, hơn nữa rất bí ẩn, sợ rằng người giang hồ biết được tin tức này không nhiều lắm mà chúng ta khó khăn lắm mới có được tin tức này." Giang Chánh tiếng nói vừa dứt đại hán xa lạ bên cạnh tiếp lời.

"Thật không? Xem ra tối nay thật náo nhiệt. " Nghe vậy Ngô Lai thản nhiên nói, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lạnh lùng.

Lúc này Vu Thiến Vân, Vương Hải và Lý Lương ba người cũng không chú ý nội dung ba người nói chuyện mà đang quan sát đại hán xa lạ. Mặc dù bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy đại hán này nhưng người này cho bọn họ một loại cảm giác khá quen thuộc, không khỏi để cho trong lòng bọn họ vừa nghi hoặc vừa kỳ quái.

"Thiếu gia vị huynh đài này là ai? Thuộc hạ lần đầu tiên gặp nhưng lại có cảm giác quen thuộc?" Lý Lương bên cạnh nhịn không được nghi hoặc trong lòng, hướng Ngô Lai hỏi.

Nghe vậy Ngô Lai chỉ cười cũng không có trả lời mà là nhìn về phía đại hán rõ ràng là để cho đại hán tự mình giới thiệu.

Đại hán xa lạ nhìn thấy ánh mắt Ngô Lai lập tức rõ ràng ý tứ của hắn, hướng Lý Lương ôm quyền nói: "Tại hạ quả thật cùng mấy vị đã gặp mặt, chỉ bất quá giờ phút này dung mạo có chút thay đổi cho nên mấy vị mới có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ."

Dừng lại một chút đại hán lại nói: "Tại hạ họ Vạn, Thiếu phu nhân, Lý huynh các ngươi đã đoán được thận phận tại hạ chứ!" Trên mặt mỉm cười, vui vẻ tự hào nói.

Nghe vậy Vu Thiến Vân, Lý Lương, Vương Hải ba người đều ngẩn ngơ, lại kỳ quái nhìn đại hán đồng thời liền hiểu ra.

"Ta nghĩ là ai chứ? Nguyên lai là Vạn huynh, chả trách ta có cảm giác quen thuộc như vậy. "Lý Lương kinh ngạc nói, đồng thời, hai mắt nhìn chằm chằm Vạn Thiên Tri tựa hồ muốn nhìn xuyên khuôn mặt xa lạ này.

"Nguyên lai là Vạn tiên sinh, thật sự làm cho chúng ta kinh ngạc." Vu Thiến Vân cũng kinh ngạc nói, rồi nhìn Vạn Thiên Tri một cái lại tiếp: "Dịch dung thuật của Vạn tiên sinh thật lợi hai, nếu Vạn tiên sinh không tự báo tính danh, chúng ta thế nào cũng không đoán ra được là Vạn tiên sinh. Dịch dung thuật của Vạn tiên sinh đúng là hoàn mĩ, không nhìn ra chút sơ hở nào."

Vương Hải bên cạnh mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt lúc đầu lạnh như băng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn cũng không nghĩ ra đại hán xa lạ chính là Vạn Thiên Tri. Mặc dù hắn được sư phụ cho biết một ít về dịch dung thuật gì đó nhưng chưa bao giờ nhìn thấy dịch dung thuật tinh diệu như thế, căn bản là nhìn không ra sơ hở nào, phảng phất như một người hoàn toàn xa lạ. Ngô Lai bên cạnh cũng phi thường kinh ngạc nếu không phải hắn biết trước Giang Chánh cùng Vạn Thiên Tri đi tìm hiểu tin tức, hắn sẽ không đoán được đại hán xa lạ trước mắt là Vạn Thiên Tri.

"Thiếu phu nhân quá lời." Vạn Thiên Tri cười nói: "Thuộc hạ cũng chính dựa vào dịch dung thuật này mới tránh thoát vô số địch nhân đuổi giết, cũng là công phu bảo vệ mạng của thuộc hạ."

Dừng lại một chút Vạn Thiên Tri lại nói: "Thật ra dịch dung thuật này cũng chia thành ba loại"

"Ba loại?" Luôn không nói lời nào Vương Hải đột nhiên nói, tựa hồ phi thường hứng thú với dịch dung thuật này. Còn bên cạnh Ngô Lai, Vu Thiến Vân, Lý Lương, Vương Hải, Giang Chánh năm người cũng kỳ quái nhìn Vạn Thiên Tri.

Thấy vậy, Vạn Thiên Tri mới nói: "Một loại dịch dung thuật cũng tương đối đơn giản, bình thường chỉ sử dụng mặt nạ da người. Bất quá loại dịch dung thuật này trên giang hồ dùng không nhiều bởi vì loại dịch dung thuật này chẳng những bất kính với người chết, kỹ thuật phải tinh tường mới có thể chế thành mặt nạ da người hoàn mĩ mà không hề sơ hở, cho nên mặt nạ da người người trong chốn giang hồ cũng không được sử dụng nhiều."

"Còn loại phương pháp dịch dung thứ hai là dùng một ít thảo dược chế thành, nhưng cũng có khuyết điểm. Nếu lựa chọn dược vật không tốt, hơn nữa thuật dịch dung cũng không cao cũng sẽ dễ dàng bị người khác phát hiện sơ hở. Phương pháp dịch dung ta sử dụng mặc dù trong chốn giang hồ không thể nói là tuyệt đỉnh nhưng cũng quyết không có mấy người hơn ta, hơn nữa dược vật ta dùng dịch dung lại là thượng thừa cho nên trên giang hồ muốn nhìn thấu dịch dung của ta sợ rằng không có mấy người, Vạn mỗ mới có thể bình an vô sự trong chốn giang hồ nhiều năm như vậy."

Dừng lại một chút, Vạn Thiên Tri lại nói trên mặt lộ ra một vẻ tự hào. Quả thật dịch dung thuật của hắn trong chốn giang hồ đích xác không có mấy người có thể so sánh, nếu bí mật này của hắn bị người khác phát hiện được, e là hắn đã bị người giang hồ giết vô số lần.

"Vạn tiên sinh, tại sao khi bị sát thủ của Sát Thủ Minh đuổi giết mà không dùng dịch dung tránh để mặt bị bọn họ đuổi giết chứ?" Lúc này Vu Thiến Vân thấy kỳ quái hỏi, rõ ràng với việc Vạn Thiên Tri không dùng dịch dung né tránh sát thủ của Sát Thủ Minh cảm thấy kỳ quái.

"Kỳ thật thuộc hạ cũng muốn." Vạn Thiên Tri trên mặt cười khổ nói: "Ta vừa rời đi chuẩn bị dịch dung thì đã bị một sát thủ trong đó phát hiện, không có biện pháp nên ta chỉ còn cách mau rời khỏi đó rồi mới dịch dung nhưng không ngờ sát thủ kia phi thường lợi hại, ta cơ hồ vòng vo một vòng Lâm Châu thành cũng không cắt đuôi được ngược lại còn thêm một sát thủ cho nên mới bị bọn họ đuổi giết chật vật như vậy."

"Vạn huynh, loại dịch dung thứ ba là gì? Hai loại dịch dung trước Lý mỗ đã nghe nói qua, lại không biết loại dịch dung thuật thứ ba có đặc thù gì." Ngừng chốc lát Lý Lương lại hỏi.

Vạn Thiên Tri cười khổ nói: "Phương pháp dịch dung thứ ba này nghe nói thì có chút quỷ dị."

"Quỷ dị?" Trong lòng mỗi người không khỏi kỳ quái, nhìn Vạn Thiên Tri chờ đợi hắn nói.

Vạn Thiên Tri lúc này mới trầm ngâm nói: "Phương pháp dịch dung này kỳ thật chính là một loại võ công, công lực đạt tới trình độ nhất định có thể thi triển dễ dàng. Giống như trong chốn giang hồ có người sử dụng súc cốt công cũng là một loại dịch dung, chỉ bất quá hắn có thể thay đổi thân hình mà không thay đổi được diện mạo. Theo ta được biết trong giang hồ có thể thay đổi tướng mạo chỉ có một loại võ công, chỉ bất quá đã mấy trăm năm không có nghe nói có người sử dụng, phỏng chừng đã thất truyền rất lâu rồi."

"Hả? Thật sự có loại võ công thần kỳ như thế sao?" Nghe vậy Lý Lương có chút khiếp sợ nói. Súc cốt công bọn họ tự nhiên có nghe nói qua nhưng như theo lời nói Vạn Thiên Tri có loại võ công có thể thay đổi diện mạo, bọn họ cũng là mới nghe.

Vạn Thiên Tri gật đầu nói: "Không sai, xác thật có chỉ bất quá đã thất truyền, hơn nữa loại võ công này không những có thể thay đổi tướng mạo mà còn có thể đem thanh âm, khí chất thay đổi."

"Vạn tiên sinh, dịch dung thuật có thể dạy chúng ta không? Sau này khi gặp phiền toái cũng có thể tránh né địch nhân." Lúc này Vu Thiến Vân hướng Vạn Thiên Tri nói với vẻ mặt chờ mong.

"Thiếu phu nhân, nếu mọi người muốn học, thuộc hạ tùy thời đều có thể dạy được." Vạn Thiên Tri cười cười nói.

"Vậy xin đa tạ Vạn tiên sinh." Vu Thiến Vân cao hứng nói, trên mặt vui vẻ vốn dung nhan xinh đẹp càng thêm động lòng người làm cho mấy người Vạn Thiên Tri bên cạnh đều ngẩn ngơ, ngay cả Ngô Lai cũng không ngoại lệ.

"Được rồi, mọi người ăn một chút đi, ăn xong chúng ta cũng nên đi xem náo nhiệt." Ngẩn ngơ một lúc Ngô Lai đột nhiên nói, còn về việc muốn xem náo nhiệt gì, Ngô Lai không nói, Vu Thiến Vân, Lý Lương, Vương Hải ba người cũng không hỏi nhiều.

Hết chương 390

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro