hon hon tieu tu phong luu giang ho hanh c391-c397

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 391: Thanh Phong Mật Lâm.

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong chớp mắt màn đêm đã phủ xuống, buổi tối cũng tại trong nháy mắt biến thành đêm đen. Cũng không biết có phải là do đêm nay sắc trời rất ám, nhưng lại có những trận gió nhẹ thổi qua, làm cho khí trời oi nồng cũng có chút mát mẻ, ánh trăng nhạt cũng lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng lại bị mây đen vần vũ ngăn trở, càng lộ ra nét quỷ dị.

Cách Lâm Châu thành về phía nam hơn ba bốn dặm là một địa phương quỷ dị, bởi vì nơi này là một mảng rừng cây, cành lá lại tươi tốt không cách nào hình dung, cơ hồ đem bầu trời già ngăn trở. Ngay cả là vào ban ngày cũng bất quá một chút ánh sáng chiếu vào trong rừng cây, huống chi đêm tối, trong rừng cây cơ hồ có thể nói là một mảnh hắc ám, nhìn vật gì cũng không rõ.

Mảnh rừng này tên là Thanh Phong lâm, chính là phụ cận rừng cây rất lớn. Bởi vì nơi này thường xuyên xuất hiện một ít mãnh thú và người quái dị, cho nên dân cư phụ cận không dám tiến vào, cho dù là ban ngày, cũng chỉ có thợ săn kết thành nhóm mà tiến vào săn thú, đêm tối không người nào dám lại gần nơi đây. Cuối rừng cây là một ngọn núi vô danh không lớn không nhỏ không cao không thấp, trong rừng cây cũng rất thường xuyên xuất hiện mãnh thú.

Từ khi Lâm Châu thành truyền ra tin bảo vật xuất thế, chẳng những người giang hồ vào bên trong Lâm Châu thành, mà trong Thanh Phong lâm cũng xuất hiện càng nhiều người thần bí. Ban ngày liệp hộ vào trong rừng săn thú cũng bị chết rất bí ẩn, thi thể ở trong Thanh Phong lâm làm cho thợ săn và dân cư không dám tiến vào trong rừng một bước, thậm chí ngay cả tới gần Thanh Phong lâm một bước cũng không dám, vì vậy trong khoảng thời gian này Thanh Phong lâm nghiễm nhiên thành chốn không người. Đương nhiên điều này chỉ đúng với dân cư phụ cận và thợ săn mà thôi, đối với người giang hồ thì cũng không có cái gì đáng sợ, ngược lại sẽ câu khởi lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Thanh Phong mật lâm chính là một rừng cây, cây cao, lá rậm, không có cách nào so sánh, song khoảng cách mấy trăm trượng bên trong Thanh Phong lâm cũng có một động thiên khác.

Đó là mảnh đất trống phạm vi khoảng bốn mươi trượng hai bên cơ hồ không có một thân cây, ngay cả hoa cỏ cũng rất ít, hướng bắc có một khê đàm, tên là Thanh Phong đàm, chính là địa phương mà thợ săn khi đi săn thú dùng làm nơi nghỉ ngơi lúc mệt mỏi. Theo hướng bắc khê đàm nhìn lại, rõ ràng có thể phát hiện địa thế tại hướng bắc không ngừng tăng cao, mà nước khê đàm từ đỉnh núi xa xa chảy xuống, bởi vì có thể rõ ràng thấy nước từ trên chảy xuống.

Một nhánh khê đàm còn lại uốn lượn quanh co, hơn nữa lại là một dòng suối nhỏ hẹp, từ nơi này chảy tới hướng tây nam, không biết chảy tới địa phương nào, có thể là ngoài Thanh Phong lâm, cũng có thể là không có. Còn đích ngọn nguồn của dòng suối cũng tựu tọa sơn tắc có thể là bởi vì khoảng cách nơi này quá xa, mà không cách nào xem rõ, thậm chí ngay cả cái bóng mơ hồ đều không thấy.

Lúc này một ngày vừa qua đi, vốn dưới bầu trời ánh sáng lờ mờ, Thanh Phong lâm càng có vẻ hắc ám và yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng cũng không có, càng lộ ra một hơi thở quỷ dị.

Lúc này, chỉ thấy sáu người từ Thanh Phong lâm như tia chớp bắn về phía bên cạnh khê đàm, mặc dù sáu người không có mặt nạ, nhưng ở trong đêm tối này, nhất là tại Thanh Phong lâm, không cách nào nhìn rõ ràng diện mạo bọn họ, mà thân ảnh bọn họ nhanh, cho nên chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng đen tại trong rừng cây bay nhanh địa xuyên toa trứ.

"Thiếu gia, chính là nơi này."

Trong nháy mắt, sáu người liền đến ngoài Thanh Phong đàm mấy trượng, một người trong số đó mở miệng nói.

Nhìn ánh trăng trên bầu trời lúc sáng lúc tối, vừa vặn có thể nhìn sáu người rõ ràng. Sáu người này không phải người khác, chính là Ngô Lai, Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương cùng Giang Chánh, còn người đang nói là Bách Hiểu Thư Sinh danh xưng là Vạn Thiên Tri.

Nghe vậy, Ngô Lai nhìn bốn phía, gật đầu nói: "Xem ra nơi này quả thật là chỗ quyết chiến, chỉ tiếc hoàn cảnh đêm nay rất đẹp phải tao ương rồi."

Nghe được hai người đối thoại, Vu Thiến Vân, Lý Lương, Vương Hải ba người vẻ mặt đều nghi hoặc nhìn Ngô Lai cùng Vạn Thiên Tri, không biết Ngô Lai đến tột cùng dẫn bọn họ đến nơi này để làm cái gì.

"Ngươi dẫn chúng ta đến nơi đây tột cùng để làm cái gì?" Lúc này Vu Thiến Vân nhịn không được hướng Ngô Lai hỏi, vừa nói vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngô Lai. Còn Vương Hải cùng Giang Chánh bên cạnh vẻ mặt cũng nghi hoặc nhìn Ngô Lai, muốn biết mục đích của hắn.

Nghe vậy, Ngô Lai chỉ thần bí cười nói: "Một lúc nữa các ngươi sẽ biết." Vừa nói cặp mắt không ngừng nhìn quanh bốn phía, cũng không nói cho Vu Thiến Vân biết hắn muốn làm cái gì.

"Không nói thì quên đi, bổn cô nương hỏi người khác cũng được." Vu Thiến Vân nhỏ giọng thầm nói, như là hướng về Ngô Lai oán giận, hoặc hướng Ngô Lai làm nũng, bất quá bộ dáng ngay cả khi tức giận cũng động lòng người làm Ngô Lai không khỏi ngẩn ngơ, mà Vạn Thiên Tri và mấy người bên cạnh cũng không ngoại lệ.

"Vạn tiên sinh, nơi này là đâu? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Xem cái gì náo nhiệt?"

Mọi người ở đây ngẩn ngơ, Vu Thiến Vân đột nhiên quay đầu hướng Vạn Thiên Tri bên cạnh. Nàng hiển nhiên cũng phát hiện vẻ mặt khác thường của Ngô Lai mấy người, trên mặt không khỏi ửng đỏ.

Nghe vậy, Vạn Thiên Tri cười khổ nói: "Thiếu phu nhân, cái này Thiếu gia không nói, thuộc hạ cũng..." Chẳng những không nói gì, hơn nữa ấp a ấp úng, hiển nhiên là bởi vì Ngô Lai không nói hắn cũng không dám nói. Trong lúc Vạn Thiên Tri nói chuyện đồng thời nhìn phía Ngô Lai, có ý chờ đợi.

Vu Thiến Vân thấy Vạn Thiên Tri ấp a ấp úng không nói, vẻ mặt lập tức biến lãnh, hai mắt lạnh lùng nhìn Vạn Thiên Tri, lại nhìn Ngô Lai, đang định giận dữ thì Ngô Lai đột nhiên hướng Vạn Thiên Tri gật đầu, ý bảo Vạn Thiên Tri có thể nói cho Vu Thiến Vân. Vu Thiến Vân lúc này mới không có giận dữ, còn Ngô Lai hiển nhiên cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Vu Thiến Vân, mới để Vạn Thiên Tri nói cho Vu Thiến Vân mấy người.

Thấy vậy, Vạn Thiên Tri mừng rỡ. Hắn không muốn đắc tội với Thiếu gia lại càng không muốn đắc tội với Thiếu phu nhân. Trầm ngâm chốc lát, Vạn Thiên Tri mới nói: "Nơi này lúc canh hai sẽ có một hồi đại chiến, vì thế Thiếu gia mang chúng ta tới nơi này xem náo nhiệt. "

"Đại chiến?" Lý Lương bên cạnh nghi hoặc nói: "Đại chiến cái gì?" Vương Hải cùng Vu Thiến Vân cũng là vẻ mặt kỳ quái nhìn Vạn Thiên Tri, chờ hắn trả lời.

"Tà Quỷ Cốc Tà Điện cùng Thiên Vương Môn đại chiến." Vạn Thiên Tri nói tiếp: "Vạn mỗ cùng Giang huynh được lệnh Thiếu gia đi tìm hiểu động tĩnh ba phái bọn họ. Lần trước ba phái bọn họ đại chiến, chết vô số, sự việc cách hôm nay vài ngày. Cao thủ ba phái bọn họ đều đã chạy tới Lâm Châu thành, theo tác phong ba phái bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua địch nhân của mình, cho nên bọn họ ước hẹn quyết chiến ở đây, giải quyết cừu hận."

Dừng lại một chút, Vạn Thiên Tri lại nói: "Còn ta cùng Giang huynh chính là mạo hiểm tính mạng tại nơi đông đảo cao thủ hai phái Quỷ Cốc Tà Điện nghe được, tựa hồ những người đứng đầu ba phái bọn họ đều đã bí mật đến Lâm Châu thành, cuộc chiến đêm nay chẳng những vô cùng náo nhiệt, hơn nữa cũng cực kỳ đặc sắc."

Nguyên lai, Ngô Lai đã sớm phái Vạn Thiên Tri cùng Giang Chánh đi tìm hiểu động tĩnh Quỷ Cốc Tà Điện hai phái và Thiên Vương Môn, bởi vì hắn cảm giác được ba phái phải có động tĩnh, thuần túy là một loại trực giác, cho nên hắn phái Vạn Thiên Tri cùng Giang Chánh đi tìm hiểu. Điều làm Ngô Lai vui mừng lẫn sợ hãi chính là Vạn Thiên Tri cùng Giang Chánh quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, chỉ một xế chiều tìm hiểu biết tin tức tối nay ba phái ở Thanh Phong lâm tại Thanh Phong đàm đại chiến.

"Canh hai?" Vu Thiến Vân kỳ quái hỏi: "Vạn huynh các người có nghe lầm hay không, bây giờ đã cách canh hai chẳng mấy nữa, tại sao không thấy người Quỷ Cốc Tà Điện bọn họ và Thiên Vương Môn?" Vừa nói hai mắt không khỏi nhìn quanh bốn phía, muốn tìm tòi phụ cận có có bóng người ẩn núp hay không, nhưng tiếc là hắn không thấy bóng người nào.

"Không sai, quả thật là canh hai." Vạn Thiên Tri gật đầu nói: "Tin tức này ngoài chúng ta biết sợ rằng những người khác không biết, cho nên bọn họ cũng không có phái người đến đây dò xét hoàn cảnh nơi này. Huống chi nơi đây gần nhất xuất hiện rất nhiều bóng người quái dị, chắc là một số người không muốn ở trong thành, mà giấu cao thủ nơi đây. Bọn họ tự nhiên biết lúc mấu chốt không thể kinh nhiễu đến cao thủ, hơn nữa sẽ không phái cao thủ đến đây dò xét, để tránh trúng kế, tổn thất thực lực."

"Nhưng tại sao chúng ta phải đến sớm như vậy, đến sớm đối chúng ta cũng không có chỗ tốt gì, vạn nhất bị cao thủ ba phái phát hiện, bọn họ sẽ không khách khí với chúng ta." Mặc dù đồng ý lời Vạn Thiên Tri nhưng trong lòng Vu Thiến Vân vẫn có chút kỳ quái.

"Thiếu phu nhân nói đúng." Lý Lương tiếp lời: "Nếu chúng ta tới chậm một chút chẳng những sẽ không bị bọn họ phát hiện, mà cũng có thể chứng kiến kết quả bọn họ đại chiến. Đương nhiên chúng ta cũng có thể đánh chó ngã xuống nước, nhân cơ hội tiêu diệt bọn họ."

"Muốn tiêu diệt bọn họ có thể dễ vậy sao?" Vạn Thiên Tri cười khổ nói: "Thực lực ba phái bọn họ cường đại, chúng ta chỉ mấy người có khả năng đối phó sao. Ngay cả khi ba phái bọn họ lưỡng bại câu thương, chúng ta cũng không dễ dàng đối phó."

"Kỳ thật để mọi người đến sớm như vậy chính là muốn cho mọi người xem náo nhiệt từ đầu tới cuối, nếu ba phái bọn họ thật sự lưỡng bại câu thương, ta sẽ nhân cơ hội hướng bọn họ ra tay." Lúc này, Ngô Lai đột nhiên tiếp lời, trong mắt hiện lên một tia sát khí cường đại.

"Tốt lắm, có người đến, tìm một chỗ núp trước." Dừng lại một chút, Ngô Lai không đợi mấy người mở miệng nói chuyện đột nhiên nói. Nói xong liền kéo ngọc thủ Vu Thiến Vân lắc mình bay vút tới một gốc cây đại thụ, giấu mình dưới cành lá rậm rạp.

Hết chương 391

Chương 392: Mật Lâm Thiêu Đậu.

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Được rồi, có người đến, tìm chỗ núp trước." Dừng lại một chút, Ngô Lai không đợi mọi người mở miệng lại đột nhiên nói. Nói xong liền kéo ngọc thủ Vu Thiến Vân lắc mình bay lên trên đại thụ ngoài mười trượng, giấu mình dưới cành lá rậm rạp.

Lúc Ngô Lai vừa động thân thì đồng thời Lý Lương, Vạn Thiên Tri, Vương Hải cùng Giang Chánh bốn người cùng động, cơ hồ đồng thời lắc mình bay vút gần chỗ Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân, giấu mình trên bốn cây đại thụ bên cạnh, ẩn mình dưới cành lá rậm rạp, ngay cả người cẩn thận thế nào cũng khó có thể phát hiện bọn họ, hơn nữa còn có bóng đêm ảm đạm như thế che dấu.

Ngọc thủ Vu Thiến Vân đột nhiên bị Ngô Lai nắm lấy, trong lòng lập tức cả kinh, vốn muốn tránh né nhưng trên đại thủ của hắn truyền đến lực đạo cùng khí tức quen thuộc làm nàng cảm giác vô lực, thoáng do dự một chút, rồi không tránh né nữa, nên nàng cũng dễ dàng bị Ngô Lai đưa đến trên đại thụ.

Cây này mặc dù lớn nhưng cành phía trên lại có vẻ nhỏ, thân thể hai người tại đây có chút chật chội, hơn nữa tư thế hai người giờ phút này chính là rất mập mờ, chỉ thấy bộ ngực đầy đặn Vu Thiến Vân ép chặt vào ngực Ngô Lai, thân thể đầy đặn lại tùy thời có thể nhập vào trong ngực Ngô Lai, đôi ngọc thủ vốn muốn tìm chỗ bám, nhưng phát hiện không thể nào bám vào đâu, bởi vì cành cây đều bóng loáng, lại lớn nên ngọc thủ Vu Thiến Vân đương nhiên không thể nắm được, đành nắm cánh tay Ngô Lai. Điều này làm cho sắc mặt Vu Thiến Vân ửng đỏ, nhất thời không biết thế nào cho phải.

Ngô Lai rõ ràng phát hiện Vu Thiến Vân khác thường và tư thế chính mình cùng Vu Thiến Vân có chút mập mờ, trên mặt không khỏi lộ ra nét cười tà dị, đột nhiên ôm lấy thân thể Vu Thiến Vân. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, Ngô Lai lại đem thân thể Vu Thiến Vân thả trên đùi mình, làm cho thân thể hai người lại thân mật tiếp xúc.

Vẻ mặt Vu Thiến Vân lập tức đỏ bừng, bất quá không có tránh né, mà dù tránh né cũng không hữu dụng, huống chi trong lòng nàng còn có âm thanh không cho nàng tránh né. Từ trên người Ngô Lai truyền đến cái loại hơi thở quái dị quen thuộc lại làm cho nàng khó kháng cự, không có lực đạo tránh né.

Thấy Vu Thiến Vân không tránh né cũng không có phản ứng, hơn nữa vẻ mặt đỏ bừng cực kỳ động lòng người, làm trong lòng Ngô Lai sinh ra một loại xúc động, làm hắn không khỏi tiến thêm, hôn lên miệng nhỏ anh đào của nàng, dùng đầu lưỡi giảo động cái lưỡi thơm tho của Vu Thiến Vân còn cái đôi bàn tay to kia cũng tại hai vú ngạo đĩnh đầy đặn của nàng mà nhẹ nhàng vuốt ve.

Vẻ mặt vốn đỏ bừng, Vu Thiến Vân nhắm lại hai mắt, khi Ngô Lai hôn lên môi nàng thì cả người nàng chấn động, hai mắt vốn nhắm lại đột nhiên mở ra, nhìn Ngô Lai, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp, vừa mê mang vừa động tình, bất quá động tình so với mê mang nhiều hơn, bởi vì Ngô Lai dùng đầu lưỡi giảo động cái lưỡi thơm tho của nàng thì nàng cũng không tự chủ được nhẹ nhàng đáp lại, động tác đã không hề giống như mới lần đầu. Còn đôi đại thủ của Ngô Lai trên hai vú đầy đặn của nàng vuốt ve nhẹ nhàng lại gây cho nàng cảm giác khác thường, làm cho nàng bất tri bất giác ôm chặt bả vai Ngô Lai, để hai vú đầy đặn kia cùng bàn tay của Ngô Lai tiếp xúc khẩn mật hơn, hưởng thụ cái loại cảm giác êm ái mà thoải mái này.

Trong nháy mắt, trên đại thụ vang lên tiếng thở hổn hển của hai người hôn nhau cùng thanh âm Vu Thiến Vân rên rỉ, bất quá có thể là do Ngô Lai dùng công lực phong bế bốn phía, cho nên thanh âm hai người cũng không có truyền ra xung quang. Cho dù như thế, động tĩnh của hai người cũng khiến cho Vạn Thiên Tri, Lý Lương, Vương Hải cùng Giang Chánh bốn người chú ý. Bốn người vẻ mặt quái dị nhìn hướng đại thụ chỗ Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân, theo ánh mắt bọn họ công việc Thiếu gia vừa làm có điều khó hiểu, bất quá trong lòng bọn họ tựa hồ đã đoán được chính xác Thiếu gia mình làm cái gì, trong lòng không khỏi cười khổ.

Lúc này, môi Ngô Lai đột nhiên rời môi Vu Thiến Vân, để lại vẻ mặt mờ mịt động tình Vu Thiến Vân, thần sắc trong mắt làm cho Ngô Lai biết nàng vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vừa rồi.

Vẻ mặt mờ mịt động tình của Vu Thiến Vân trong nháy mắt phản ứng lại, mặt lập tức đỏ hơn, đến hai bên tai, ngay cả nàng chính mình cũng không có nghĩ đến nàng cùng Ngô Lai làm chuyện xấu vừa rồi, nàng cũng không tự chủ được đáp lại, hơn nữa trong lòng tựa hồ phi thường hưởng thụ cái loại cảm giác này, cũng không có chút ý cự tuyệt.

"Thiến Vân, cẩn thận một chút, những người đó đã đến gần nơi này." Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Vu Thiến Vân, Ngô Lai nhẹ giọng nói, sau khi nói xong nhịn không được lại hôn nhẹ lên khuôn mặt của Vu Thiến Vân.

Mặt Vu Thiến Vân càng đỏ hơn, lại lập tức bình phục tâm tình chính mình, bởi vì nàng không muốn bị Ngô Lai khơi dậy dục tình mà để lộ chỗ ẩn thân.

"A!" Giữa lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, Vu Thiến Vân đột nhiên cảm thấy mát lạnh trước ngực, cúi đầu nhìn xuống, thấy quần áo của nàng giờ phút này đã hở một nửa, lộ ra cái yếm màu trắng, da thịt trắng noãn như tuyết phơi bày ra bên ngoài, như ẩn như hiện có vẻ mê người cực kỳ.

Nghe được tiếng kêu sợ hãi, ánh mắt Ngô Lai không khỏi nhìn lại Vu Thiến Vân, vừa vặn nhìn thấy Vu Thiến Vân mê người vậy, xuân quang mê người, nét cười tà dị trên mặt lập tức tăng nhiều, trong lúc Vu Thiến Vân sửa sang quần áo ngăn cho xuân quang động lòng người lộ ra ngoài thì Ngô Lai đột nhiên dùng tay ngăn chặn ngọc thủ của nàng còn tay kia tại trên hai vú đầy đặn Vu Thiến Vân ôn nhu xoa nắn.

"Ân! Không được đâu! Có người đến."

Bộ vị mẫn cảm bị tập kích, cái loại cảm giác êm ái và thoải mái này làm Vu Thiến Vân lập tức nhịn không được lên tiếng rên rỉ, nhưng nàng cũng muốn cố ngăn tiếng rên rỉ bởi vì trực giác của nàng cho biết có rất nhiều cao thủ đang hướng nơi này bay đến, hơn nữa với tốc độ kinh người. Mặc dù nàng bị Ngô Lai trêu chọc nổi lên dục hỏa, nhưng là sát thủ nhất lưu, tính cảnh giác của nàng phi thường kinh người, vẫn như cũ đối bốn phía vẫn duy trì cảnh giác cao độ.

Nghe vậy, Ngô Lai ngẩn ngơ, đình chỉ động tác trêu chọc Vu Thiến Vân, trong lòng cười khổ, thiếu chút nữa nhất thời nhịn không được mà lỡ đại sự. Bình định dục hỏa dấy lên trong lòng một chút, Ngô Lai lúc này mới cười tà nói: "Thân thể Thiến Vân thật sự mê người cực kỳ, mỗi khi phu quân ôm thân thể đầy đặn của Thiến Vân thì trong lòng xúc động, sẽ nhịn không được mà ham muốn Thiến Vân. Khi trở về phu quân sẽ lại âu yếm Thiến Vân thật tốt." Nói xong đại thủ buông lỏng vuốt ve hai vú Vu Thiến Vân, nhưng nhịn không được tại nhũ câu như ẩn như hiện hôn một chút, sau đó mới quay đầu nhìn về phía hơn mười người đang đến gần nơi này.

Chỉ thấy ngoài năm sáu trượng bóng hơn mười người đang nhanh như chớp hướng Thanh Phong đàm lao tới, hơn nữa tốc độ kinh người, vừa nhìn có thể nhận ngay ra chính là nhất lưu cao thủ. Mặc dù trời đêm rất tối, trong rừng rậm không có chút ánh sáng, đưa tay khó thấy rõ năm ngón, nhưng với võ công cùng nhãn lực Ngô Lai, khoảng cách năm sáu trượng cũng không tính là gì, tại khoảng cách trăm trượng trong đêm tối như thế hắn cũng có thể nhìn rất rõ ràng.

Mặt khác cách đó không xa trên bốn đại thụ Vạn Thiên Tri, Vương Hải, Lý Lương và Giang Chánh bốn người hiển nhiên cũng phát hiện hơn mười bóng người đang hướng tới nơi này. Cảm giác được hơn mười bóng người này là nhất lưu cao thủ, bọn họ đều cả kinh, cơ hồ ngừng thở, ẩn dấu khí tức, đem thân thể mình hoàn toàn giấu trong cành lá, để tránh bị cao thủ phát hiện.

Vu Thiến Vân nghe được Ngô Lai trêu chọc thì trên mặt đỏ bừng tới tận cổ, ngay cả ngực da thịt như tuyết cũng ửng đỏ, bất quá trong lòng nàng một tia vui mừng khó hiểu. Còn bộ vị mẫn cảm bị Ngô Lai nhẹ nhàng hôn, lập tức toàn thân run lên, hơn nữa dùng ánh mắt động tình nhìn Ngô Lai.

Lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, khuôn ngực của Vu Thiến Vân mát lạnh, mới từ ngượng ngùng phản ứng lại, vội vàng kéo quần áo, không muốn xuân quang phơi bày trước mắt Ngô Lai, không ngờ bị Ngô Lai đột nhiên nắm lấy ngọc thủ của nàng, làm cho nàng không làm được.

"Thiến Vân, phu quân rất thích khuôn ngực của nàng, thật sự làm cho phu quân càng sờ càng thích." Ngô Lai một tay nắm được ngọc thủ Vu Thiến Vân, một tay cách yếm trắng nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng, bên tai Vu Thiến Vân nhẹ giọng nói.

Nghe vậy cả mặt Vu Thiến Vân đỏ bừng không cách nào hình dung, ngay cả đêm khuya cũng khó che dấu vẻ mặt đỏ bừng của Vu Thiến Vân. Nhưng đối với lời Ngô Lai làm cho nàng trong lòng vui mừng một trận, bất quá Vu Thiến Vân tựa đầu trong ngực Ngô Lai, không dám ngẩng đầu, quần áo cũng vì Ngô Lai mà không có hoàn toàn ngăn trở lộ xuân quang, bị đôi tay Ngô Lai vuốt ve. Hơi thở Vu Thiến Vân giờ phút này vì xấu hổ thẹn thùng biến thành gấp gáp rất nhiều.

"Thiến Vân không nên gấp gáp, trở về khách sạn phu quân sẽ yêu nàng." Tựa hồ cảm giác được sự biến hóa của Vu Thiến Vân, Ngô Lai không khỏi cười nói, đôi tay nhịn không được tại trên hai vú đầy đặn Vu Thiến Vân xoa nắn khắp nơi, làm hơi thở Vu Thiến Vân càng ngày càng gấp, nếu không phải nàng biết ở ngoài mười trượng là võ lâm cao thủ, sợ bị phát hiện mà phải khắc chế chính mình, sợ rằng nàng sớm đã lên tiếng rên rỉ.

"Được rồi, Thiến Vân cẩn thận, bọn họ đã đến gần Thanh Phong đàm." Ngô Lai cũng rất hiểu giờ phút này không nên trêu chọc Vu Thiến Vân nữa, cười tà qua đi Ngô Lai vội vàng nghiêm mặt truyền âm nói, đồng thời đôi tay cũng rời khỏi hai vú đầy đặn của nàng. Vu Thiến Vân nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo một chút, ngăn xuân quang lộ bên ngoài, động tác khẽ mà nhu. Sau khi sửa sang, Ngô Lai nhẹ nhàng ôm Vu Thiến Vân để nàng ngồi trên đùi mình, cảm thụ khoái cảm do đồn bộ của Vu Thiến Vân mang đến.

Vu Thiến Vân nghe vậy lập tức thanh tĩnh, vội vàng bình phục dục hỏa trong lòng, kiều mị liếc Ngô Lai một cái, ánh mắt kia rõ ràng muốn nói cho Ngô Lai là không nên trêu ghẹo nàng. Sau khi Vu Thiến Vân bình phục tâm tình liền nhìn phía hơn mười bóng người đang tới.

Ánh mắt kiều mị của Vu Thiến Vân Ngô Lai từng thấy qua, cả hồn cơ hồ đều bị Vu Thiến Vân câu đi, trong ánh mắt trong nháy mắt bộ phát dục hỏa cường đại, bất quá lại biến mất, nuốt nước miếng trong miệng, trong lòng đã định khi trở về khách sạn sẽ xử lý thích đáng vưu vật Vu Thiến Vân này, nếu không phải trước mặt có chuyện trọng yếu, hắn nói không chừng đã sớm không nhịn được ham muốn Vu Thiến Vân rồi.

Trong nháy mắt, hơn mười bóng người tới trên mặt đất bên cạnh Thanh Phong đàm, lạnh lùng nhìn kỹ bốn phía. Sáu người Ngô Lai lúc này mới nhìn rõ diện mạo hơn mười người này.

Chương 393: Song Phương Đối Quyết (1)

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong chớp mắt, hơn mười bóng người liền lăng không trên mặt đất bay vút tới bên cạnh Thanh Phong đàm, lạnh lùng nhìn kỹ bốn phía. Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện làm sáu người Ngô Lai có thể nhìn rõ diện mạo bọn họ.

Hơn chục người này, chính xác hơn là Quỷ Diệt, Quỷ Thủ, Quỷ Tâm, Quỷ Ảnh, Tà Thiên, Tà Binh, Tà Tâm, Tà Nhãn, Tà Nhân, Tà Đao và Lưu Tinh Trạch mười hai người, còn Quỷ Diệt và Tà Thiên là Đại hộ pháp của hai phái. Lúc này toàn thân bọn họ tản ra một cỗ khí thế cường đại, hình như tới đây trước chuẩn bị. Đến ngay cả Tà Nhãn vài ngày trước bị thương nghiêm trọng giờ phút này trên người cũng là một loại khí trầm ổn, chắc là sau khi bị đánh lén mà có, nếu không phải một lần ám sát kia, sợ rằng Tà Nhãn vẫn như trước là một cao thủ tính nhiều cuồng vọng, nhưng hắn cuồng vọng cũng do hắn có quyền cuồng vọng, bởi vì hắn là một trong Bát Đại hộ pháp. Bất quá lần đánh lén nọ đối với Tà Nhãn có chỗ tốt với hắn, làm cho hắn trong nháy mắt biến thành trầm tĩnh hơn.

"Quỷ Diệt huynh, người Thiên Vương Môn tại sao vẫn còn chưa tới? Canh hai hôm nay đã qua, bọn họ có thể lừa dối mà không đến hoặc là sớm đã mai phục bốn phía Thanh Phong lâm, đợi chúng ta tiến vào trong vòng mai phục của bọn họ?"

Lúc này, tìm tòi bốn phía hồi lâu không thấy bóng người Tà Đạo đột nhiên hỏi.

"Sẽ không vậy đâu. Đây là Cốc chủ và Điện chủ cùng Môn chủ Thiên Vương Môn bọn chúng trong lúc đó ước định, bọn Thiên Vương Môn luôn luôn sẽ không thất ước, đó là tác phong Thiên Vương Môn bọn họ. Nếu đã hẹn với chúng ta thì tuyệt đối sẽ không thất hẹn, huống chi chi ước này do Môn chủ bọn hắn nói ra, giải quyết cừu hận ba phái, nhưng thật ra cũng muốn một trận tử chiến."

Nghe vậy, Quỷ Diệt lắc đầu nói, ánh mắt sắc bén giống như điện lại như kiếm, nhanh chóng tìm tòi trong rừng rậm một lần nữa. Làm cho hắn thất vọng là cũng không có phát hiện thân ảnh cuả bất luận kẻ nào.

"Không sai." Tà Thiên bên cạnh tiếp lời: "Theo tác phong của Môn chủ Thiên Vương Môn, tuyệt đối sẽ không thất ước. Phỏng chừng chúng ta sẽ chỉ chờ trong chốc lát, tựu sẽ gặp người Thiên Vương Môn bọn họ."

Một người là Đại hộ pháp Quỷ cốc, một người là Tà điện Đại hộ pháp, công lực hai người chắc đứng đầu hai phái. Ngoài công lực bọn họ cao nhất trong mọi người, kiến thức nghiễm nhiên cũng nhiều nhất, với một chút tác phong trên giang hồ phi thường hiểu rõ, nói chuyện tự nhiên có phân lượng.

Nghe vậy, Tà Tâm và tất cả mọi người đang nói chuyện, hai mắt thỉnh thoảng quét về bốn phía rừng rậm, cùng đợi tìm tòi. Còn Ngô Lai, Vu Thiến Vân sáu người lại là yên lặng quan sát nhất cử nhất động của đám người Quỷ Diệt Tà Thiên ở Thanh Phong đàm, không dám có chút động tĩnh, ngay đến cả hô hấp cũng cầm bế, đem khí tức bản thân ẩn dấu, một điểm cũng không cho những cao thủ có cơ hội phát hiện. Bởi vì bọn họ biết, không cẩn thận một chút bị đám người Quỷ Diệt phát hiện, bọn họ sẽ tuyệt đối không khách khí với bọn họ.

Thời gian từng phút trôi qua, đám người Quỷ Diệt, Tà Thiên lại chỉ đợi chốc lát, nhưng như trước không thấy người Thiên Vương Môn xuất hiện, trên mặt cũng xuất hiện thần sắc khác nhau.

"Sao vẫn không thấy người Thiên Vương Môn xuất hiện? Chẳng lẽ bọn họ không có ý định tới, vẫn muốn mượn cơ hội đùa bỡn hai phái chúng ta?" Lúc này, Tà Nhãn lạnh lùng thốt, vẻ mặt giận dữ, cũng không có cách nào trì trầm ổn nữa.

"Không sai, xem ra bọn người Thiên Vương Môn bọn họ quả thật không có ý định phái người đến." Tà nhãn vừa dứt lời, Quỷ Tâm thầm nghĩ: "Nếu bọn họ muốn tới thì đã tới sớm, chứ sao lại đợi đến lúc này cũng chưa thấy xuất hiện. Chỉ sợ là có mục đích khác nữa!"

"Có phải chăng là bọn hắn muốn mượn cơ hội chúng ta ly khai, mà nhân đó đánh lén đệ tử hai phái chúng ta, làm suy yếu thực lực hai phái chúng ta?" Lúc này Tà nhãn bên cạnh chợt động tâm, nghĩ có thể như vậy, sắc mặt lập tức đại biến nói.

Nghe vậy đám người Quỷ Diệt Tà Thiên sắc mặt lập tức đại biến, hoảng hốt nhìn nhau, nếu đúng như Tà Tâm đoán, bọn đệ tử lưu lại canh giữ trong trạch viện sẽ gặp họa. Lần trước bọn họ giết nhiều đệ tử Thiên Vương Môn như vậy, nếu Thiên Vương Môn thật sự đánh lén, bọn họ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Đám cao thủ bọn họ đã đi tới Thanh Phong lâm phó ước, đệ tử lưu lại trong trạch viện mặc dù võ công cũng thuộc hàng nhất lưu, nhưng sao có thể so sánh với Tứ Đại sứ giả và Tứ Đại hộ pháp của Thiên Vương Môn được. Nếu ước đoán này trở thành sự thật chỉ sợ trạch viện máu chảy thành sông, sao không khiến cho sắc mặt bọn họ đại biến.

"Không có khả năng này. Thiên Vương Môn bọn họ tự xưng là danh môn chánh phái, sợ rằng sẽ không dám có hành vi đánh lén." Quỷ Diệt sắc mặt đại biến lập tức chối bỏ điều Tà Tâm đoán.

Tà Thiên bên cạnh không tự chủ được gật đầu nói: "Không sai! Theo tác phong của Thiên Vương Môn bọn họ sẽ không đánh lén đệ tử chúng ta. Chính vì bọn họ tự xưng danh môn chánh phái nên không dám xử sự như vậy."

"Ha ha! Xem ra Quỷ Diệt Đại hộ pháp và Tà Thiên Đại hộ pháp các ngươi hiểu rõ tác phong Thiên Vương Môn chúng ta."

Trong lúc Tà Thiên vừa dứt lời thì xa xa trong rừng rậm truyền đến tiếng cười vừa lạnh như băng vừa tràn ngập tức giận. Theo tiếng cười khoảng cách đám người Tà Thiên Quỷ Diệt ngoài bốn năm trượng trong rừng rậm lập tức xuất hiện tám người. Tám người không có chút dừng lại, mấy người vừa lắc mình liền tới trước mặt đám người Quỷ Diệt Tà Thiên, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Tà Thiên Quỷ Diệt.

Tám người này là tứ Đại trưởng lão của Thiên Vương Môn và Thiên, Địa, Huyền, Hoàng tứ Đại sứ giả. Đứng ở phía trước là Thượng Trung Dân cùng sứ giả chữ Thiên là Tần Sóc, bên cạnh bọn họ theo thứ tự một bên là tam Đại trưởng lão và một bên là tam Đại sứ giả. Người cười lạnh mới vừa rồi chính là Thượng Trung Dân.

Lạnh lùng đảo mắt qua đám người Quỷ Diệt, Tà Thiên, Thượng Trung Dân lạnh lùng thốt: "Không sai! Thiên Vương Môn chúng ta mặc dù tự danh môn chánh phái, tại trong giang hồ cũng không có làm bao nhiêu chuyện tốt, nhưng cũng không có làm chuyện xấu gì, càng sẽ không giống hai phái các ngươi đối với Thiên Vương Môn chúng ta tiến hành hành vi vô sĩ đánh lén, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn làm người giang hồ khinh bỉ."

Thượng Trung Dân nói đến 'vô sĩ' 'đánh lén' bốn chữ này thì ngay cả hắn luôn luôn trầm ổn tĩnh táo cũng không pháp bảo trì tâm tình bình lặng chính mình, hai mắt chớp động sát khí làm cho người ta sợ hãi. Mặt khác Đỗ Thành, Vạn Phù và Đoạn Lộ tam Đại trưởng lão cũng như Tần Sóc tứ Đại sứ giả trên mặt cũng đầy vẻ tức giận cùng sát khí. Lần trước Quỷ Diệt và Tà Thiên dẫn người Quỷ Cốc Tà Điện bọn hắn tiến hành đánh lén, không chỉ bốn đại trưởng lão bọn họ trọng thương, mà còn giết vô số đệ tử Thiên Vương Môn bọn họ, để cho trong lòng bọn họ đối Quỷ cốc Tà diện hai phái nỗi hận thấu xương. Nếu không phải là trước đây bọn hắn trọng thương chưa khôi phục, chỉ sợ bọn họ sớm đã đối Quỷ cốc Tà diện tiến hành trả thù. Còn lúc này Môn chủ bọn họ ước với đám người Quỷ Diệt, Tà Thiên chính là muốn giải quyết cừu hận ba phái bọn họ. Nói là giải quyết cừu hận thật ra cũng là hướng họ trả thù, mục đích cuối cùng chính là muốn tự mình giết đối thủ trả thù.

Nghe vậy đám người Quỷ Diệt, Tà Thiên sắc mặt biến đổi, bất quá sau đó liền rất nhanh khôi phục. Quỷ Diệt lại lạnh lùng thốt: "Chúng ta cùng danh môn chánh phái các ngươi có chỗ bất đồng. Đối phó với địch nhân, chúng ta không cần nghĩ nhiều vậy, không cần quan tâm tới thủ đoạn, huống chi là người Thiên Vương Môn các người tìm tới Quỷ cốc Tà điện chúng ta trước, trước hết giết chết đệ tử hai phái chúng ta. Tại các ngươi lúc đầu giết đệ tử hai phái chúng ta nên rõ ràng Quỷ cốc Tà diện chúng ta mới không từ thủ đoạn trả thù các ngươi."

"Tưởng là Thiên Vương Môn các ngươi nhát gan không dám tới chứ, nguyên lai các ngươi đã sớm ẩn trong rừng rậm. Xem ra người danh môn chánh phái các ngươi cũng không quang minh chính đại gì. Có phải là nhân cơ hội đánh lén chúng ta không?" Tà Nhãn bên cạnh, khi Quỷ Diệt vừa dứt lời, liền lạnh lùng tiếp lời. Thần sắc trong mắt lạnh như băng, sát khí cường đại lại chớp động, rõ ràng chi cừu lần trước Vạn Phù đánh lén hắn, mặc dù hắn cũng không biết người đánh lén làm hắn trọng thương có phải là Vạn Phù hay không, nhưng hắn lại từ trong miệng Quỷ Ảnh biết được hắc y nhân kia dừng chân tại phủ viện Thiên Vương Môn, cũng đoán được hắc y nhân kia là người một trong bốn Đại trưởng lão của Thiên Vương Môn, nếu không với võ công của mình hắn không có khả năng bị đối phương đánh lén lại không thể hoàn thủ.

"Không sai, chúng ta đã tới trước." Thượng Trung Dân lạnh lùng thốt: "Bất quá chúng ta không có ý định đánh lén các ngươi. Hai phái các ngươi luôn luôn âm hiểm xảo trá, chúng ta không thể không phòng bị, cho nên chúng ta phải vào trong rừng rậm dò xét xem các ngươi có mai phục hay không."

"Nếu các ngươi đã ước định thì chúng ta cần gì phải mai phục, ngược lại là các ngươi rất có cơ hội mai phục, bởi vì địa điểm, thời gian là Môn chủ các ngươi nói ra, huống chi cao thủ hai phái chúng ta đều ở đây, thì mai phục như thế nào." Nghe vậy Tà Thiên lạnh lùng thốt.

"Thượng huynh, chúng ta cần gì cùng bọn chúng nói nhảm chứ. Để giải quyết ân oán của ba phái chúng ta, không gì bằng giết bọn họ vì đệ tử đã chết báo thù."

Trong lúc Thượng Trung Dân muốn mở miệng nói chuyện thì Vạn Phù bên cạnh hắn đột nhiên nói, hai mắt sát khí lóe lên làm cho người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm đám người Quỷ Diệt, sắc mặt càng băng lãnh làm cho lòng người lạnh, tùy thời đều có thể hướng đám người Quỷ Diệt ra tay.

Nghe vậy Thượng Trung Dân quay đầu nhìn Vạn Phù một cái, lại nhìn phía đại sứ giả chữ Thiên là Tần Sóc, thấy Tần Sóc gật đầu đồng ý, Thượng Trung Dân mới nói: "Tốt, chúng ta vì đệ tử đã chết báo thù, không cần cùng bọn họ nói nhảm. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời ra tay." Vừa nói chính mình đã ngưng tụ chân khí toàn thân.

"Quỷ Diệt huynh, Tà Thiên huynh, chúng ta cũng không cần cùng bọn họ lãng phí thời gian. Bọn chúng đã coi thường chúng ta như vậy thì chúng ta không cần khách khí với bọn chúng nữa."

Cùng lúc đó Tà Nhãn cũng hướng Quỷ Diệt và Tà Thiên nói. Còn đám người Tà Tâm bên cạnh còn lại đều gật đầu. Bọn họ tự nhiên không muốn bị đồng thời bốn đại trưởng lão và tứ đại sứ giả Thiên Vương Môn coi thường như vậy.

Nghe vậy Quỷ Diệt, Tà Thiên nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

"Xem ra chúng ta cũng không có gì để nói, cũng chỉ có thể ra tay quyết định sinh tử."

"Nếu đã là ước chiến, chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian."

Đồng thời Thượng Trung Dân cùng Quỷ Diệt hướng đối phương nói. Song phương đều ngẩn người, không nghĩ đến cả hai bên đều có ý định ra tay.

Ngẩn người giây lát, mọi người đồng thời ra tay, thân ảnh hóa thành những tia chớp đánh về phía đối phương, tìm đối thủ chính mình. Trong khoảng thời gian ngắn, phạm vi năm sáu trượng đất trống lập tức náo nhiệt, bóng người xuyên qua như điện.

Chỉ trong chớp mắt, mọi người tìm tới đối thủ chính mình.

Đối thủ của Quỷ Diệt, Tà Thiên đương nhiên là Thượng Trung Dân cùng Tần Sóc. Bốn người đều là cao thủ trong môn phái, công lực không sai biệt lắm, tự nhiên rất dễ dàng liên thủ. Còn đối thủ của Đỗ Thành là Tà Tâm cùng Tà Nhân. Sứ giả chữ Địa tên là Diệp Đông Minh chiến đấu với Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm; Vạn Phù cùng chiến với đối thủ là Tà Nhãn, Tà Đao; đối thủ của sứ giả chữ Huyền tên là Tiết Nhẫn Hành chính là Quỷ Ảnh; đối thủ của Đoạn Lộ là Lưu Tinh Trạch, cuối cùng sứ giả chữ Hoàng tên là Hoàng Thiên Phú tự nhiên là Tà Binh còn sót lại.

Trong giây lát, trong rừng rậm vốn là yên tĩnh liền bị tiếng đao kiếm cùng kình khí của mọi người tương giao, cùng với tiếng xé gió phá tan, nguyên đêm tối yên tĩnh cũng bởi vì vậy mà trở thành náo nhiệt đại chiến.

Chương 394: Song Phương Đối Quyết (2).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Trong giây lát, trong rừng rậm vốn là yên tĩnh liền bị tiếng đao kiếm cùng kình khí của mọi người tương giao, cùng với tiếng xé gió phá tan, nguyên đêm tối yên tĩnh cũng bởi vì vậy mà trở thành náo nhiệt đại chiến.

Náu mình trên mấy đại thụ gần đó, Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân sáu người yên lặng chăm chú quan sát mọi người đánh nhau giữa tràng, cũng không dám có chút động tĩnh. Lúc này bọn họ có thể quan sát rõ ràng trận chiến quyết liệt giữa tràng, ai cũng đang quấn lấy đối thủ của chính mình. Chứng kiến tình cảnh đó, Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân sáu người đều ngẩn ngơ, trong lòng lại buồn cười, không có nghĩ bọn họ vì ước chiến lại biến thành hỗn chiến, chỉ sợ ngay cả người đứng đầu ba phái cũng không nghĩ đến gặp phải cục diện như vậy.

Thượng Trung Dân cùng Quỷ Diệt tạo thành một cặp, công lực hai người không sai biệt lắm, nhưng rõ ràng công lực Thượng Trung Dân hơn Quỷ Diệt một bậc, cái này Quỷ Diệt trong lòng tự nhiên rõ ràng. Lần đánh lén trước, ngay cả bọn họ đại cao thủ liên thủ mới làm bị thương Thượng Trung Dân, mà bọn họ chính mình cũng bị thương, từ trên điểm này Quỷ Diệt biết công lực mình kém đối phương một bậc, cho nên giờ phút này hắn ra tay cũng không sắc bén, ngược lại có chút thong thả và cẩn thận.

Thượng Trung Dân thấy Quỷ Diệt không xuất toàn lực hắn tự nhiên cũng sẽ không toàn lực ra tay. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ muốn thắng Quỷ Diệt sợ rằng phải mấy trăm chiêu, hơn nữa sợ Quỷ Diệt đột nhiên gian trá, cho nên giờ phút này hắn cũng cẩn thận ứng phó Quỷ Diệt, vẫn duy trì tư thế chiếm thượng phong, chờ cơ hội cấp cho Quỷ Diệt một đòn nghiêm trọng.

Khoảng cách hai người đánh nhau ngoài ba bốn trượng là chỗ Tà Thiên cùng Tần Sóc đại chiến. Hai người cũng là cao thủ thành danh trên giang hồ ba bốn mươi năm, công lực thâm hậu, mà hai người lần đầu tiên giao thủ, đều không rõ thực lực đối phương, cho nên hai người đánh nhau mặc dù so với Thượng Trung Dân và Quỷ Diệt đánh nhau kịch liệt, nhưng cũng không có xuất toàn lực, chỉ công kích một chút thăm dò, muốn trong nháy mắt phân thắng bại cơ hồ là không có khả năng, muốn phân thắng bại chỉ sợ cũng phải đấu mấy trăm chiêu.

Khoảng cách Tà Thiên cùng Tần Sóc đánh nhau cách đó không xa là chỗ Đỗ Thành cùng Tà Tâm và Tà Nhân ba người đại chiến. Mỗi chiêu của Đỗ Thành đều là sắc bén cực kỳ, mặc dù công lực hắn so với Tà Tâm và Tà Nhân là yếu hơn, tuy hai người công lực cũng không phải cao, nhưng Tà Tâm và Tà Nhân hai người cũng không hạng thường, trong khi đó hai người phối hợp đã có nhiều năm, có thể nói là không chê vào đâu được cũng không quá đáng, mặc kệ Đỗ Thành công kích sắc bén cỡ nào nhưng đều bị hai người tránh thoát, nhưng ít ra không có tiêu hao bao nhiêu lực lượng dễ né tránh công kích sắc bén Đỗ Thành. Đỗ Thành hiển nhiên cũng phát hiện tình huống nguy hiểm như vậy, công kích sắc bén cũng rõ ràng chậm nhiều, chỉ thỉnh thoảng hướng hai người phát ra công kích sắc bén, thành ra người công kích chính lúc này lại là Tà Tâm và Tà Nhân.

Giờ phút này Đỗ Thành mặc dù không thể nói là ứng phó tự nhiên, nhưng Tà Tâm và Tà Nhân hai người muốn làm hắn trọng thương thì cũng khó khăn phi thường, bất quá muốn thay đổi thế hạ phong này cũng không dễ dàng, cho nên ba người vẫn duy trì tư thế công thủ kiêm bị, nhất thời khó có thể phân thắng bại.

Sứ giả chữ Địa là Diệp Đông Minh bên ngoài đối phó Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm hai người. Quỷ Tâm dùng đôi nhục chưởng, công kích Diệp Đông Minh tốc độ lúc nhanh lúc chậm, hơn nữa thân pháp hắn có chút quỷ dị, khiến đôi song chưởng hắn càng thêm sắc bén. Còn Quỷ Kiếm sỡ dĩ được xưng là Quỷ Kiếm bởi vì thanh kiếm trong tay hắn linh động như linh xà, chẳng những là kình khí bay ngang, đến ngay cả kiếm chiêu cùng phương hướng tấn công Diệp Đông Minh thỉnh thoảng cũng biến hóa, một hồi bên trái Diệp Đông Minh một hồi lại xuất hiện bên phải hoặc là phía sau, kình khí sắc bén chỉ cần Diệp Đông Minh không cẩn thận thì sợ là xuyên qua thân, muốn lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Diệp Đông Minh là sứ giả chữ Địa, ngoài công lực và năng lực tự nhiên của hắn có chỗ đặc biệt nên mới có năng lực có thể đảm nhiệm năng lực sứ giả chữ Địa này. Chỉ thấy Diệp Đông Minh đấu với công kích sắc bén và sự phối hợp của hai người Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm có thể nói là không chê vào đâu được, vẫn như cũ vẫn duy trì tư thái thong dong, thân ảnh như điện xuyên qua công kích sắc bén đánh trúng hai người, thậm chí trên mặt còn lộ ra vẻ vui vẻ thong dong, thoạt nhìn thì dễ dàng tự nhiên vậy.

Quỷ Tâm cùng Quỷ Kiếm hai người hiển nhiên cũng phát hiện công kích chính mình đối với Diệp Đông Minh không thể tạo thành uy hiếp cho đối phương, hai người đồng thời sắc mặt trầm xuống, tay không tự chủ được thêm vài phần lực đạo, công kích càng lộ vẻ sắc bén hơn. Còn Diệp Đông Minh vẫn như cũ, sử dụng thân pháp khinh công quái dị, như một mảnh lá rụng, tự nhiên xuyên qua đánh trúng hai người, không bị thương tổn đến một sợi tóc, hơn nữa trên mặt tươi cười vẫn duy trì thong dong như cũ kia.

Diệp Đông Minh né tránh dễ dàng, thậm chí có thể dùng chữ tiêu sái để hình dung. Khi hắn càng đang né tránh đồng thời ngẫu nhiên hướng Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm hai người công xuất một chiêu nửa thức, lại có vẻ tiêu sái cực kỳ. Nhìn vậy thì tưởng rằng Diệp Đông Minh công lực thâm hậu cỡ nào, kỳ thật bây giờ Diệp Đông Minh có khổ chính mình biết, vốn xác thật có thể dễ dàng tránh né công kích sắc bén hai người, nhưng Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm đột nhiên công kích nhanh hơn, lực đạo lại tăng nhiều, làm cho Diệp Đông Minh ăn không tiêu, trong lòng chỉ biết cười khổ, nhưng vì mạng sống, Diệp Đông Minh không lập tức vận công lực toàn thân, lại đem thân pháp khinh công tuyệt diệu mình thi triên đến cực hạn, để ngừa không cẩn thận bị trúng chiêu của hai người thì không trọng thương cũng mất mạng. Cho dù Diệp Đông Minh cẩn thận né tránh, tại công kích sắc bén hai người mặt ngoài vẫn như cũ có vẻ dễ dàng nhưng thật ra hắn có chút nhiều điểm lực bất tòng tâm.

Thật ra công lực Diệp Đông Minh chỉ bất quá so với Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm hai người cao hơn một chút. Nếu Diệp Đông Minh không dựa vào thân pháp né tránh vừa tuyệt diệu vừa phiêu dật, giờ phút này hắn không bị Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm hai người công kích sắc bén đánh cho trọng thương, thì cũng bị luống cuống tay chân.

Đang lúc này, Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm công kích rõ ràng yếu bớt, không nhanh không chậm về phía Diệp Đông Minh, rõ ràng biết công kích sắc bén chính mình cũng không làm khó Diệp Đông Minh, chỉ có thay đổi sách lược, chậm rãi tiêu hao chân khí của hắn, rồi mới hướng Diệp Đông Minh phát ra công kích sắc bén.

Thấy Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm công kích chậm lại, Diệp Đông Minh tự nhiên tốc độ cũng chậm lại, vui vẻ trên mặt càng đậm, còn trong lòng hắn cũng đổ mồ hôi lạnh. Nếu Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm lại dùng công kích sắc bén tiếp tục công kích, chỉ sợ không tới nửa khắc hắn sẽ không trụ được, cũng may tốc độ công kích hai người chậm lại, nếu không Diệp Đông Minh có thể nếm mùi đau khổ. Kỳ thật là Quỷ Tâm và Quỷ Kiếm chưa có cùng Diệp Đông Minh giao thủ, đối với Diệp Đông Minh cũng không hiểu rõ, nếu hai người hiểu rõ Diệp Đông Minh, hoặc là cẩn thận quan sát vẻ mặt biến hóa của Diệp Đông Minh liền có thể phát hiện sau vẻ mặt vui vẻ thong dong là vẻ phiền não, hai người sẽ không tha mà tiếp tục phát huy công kích sắc bén, vừa làm tiêu hao thể lực cùng chân khí, chỉ tiếc một khi cơ hội mất đi, muốn lại sẽ rất khó, cho nên giơ phút này tràng diện ba người đánh nhau trở nên quái dị, đều là công thủ kiêm bị, nhất thời khó có thể phân thắng bại.

Đối thủ của Vạn Phù là Tà Nhãn và Tà Binh, khoảng cách ba người đánh nhau cách Quỷ Diệt cũng chỉ hai mươi trượng, còn cách Thanh Phong đàm cũng bất quá chỉ có ba bốn trượng. ba người đánh nhau mặc dù không thể nói sắc bén nhưng là phi thường đặc sắc.

Chỉ thấy hai mắt Tà Nhãn chớp động vẻ yêu dị, thân pháp quỷ dị, xoay tròn vòng quanh Vạn Phù, lại thỉnh thoảng hướng Vạn Phù quất chưởng kình cường đại. Còn Tà Binh ra chiêu càng có vẻ quỷ dị, tốc độ kinh người, trường kiếm vốn hướng ngực Vạn Phù nhưng tại khoảng cách Vạn Phù vài thước thì trường kiếm trong tay lại đột nhiên biến thành đại đao, không ai nhìn ra trường kiếm trong tay Tà Binh như thế nào biến thành đại đao, đương nhiên ngay cả Vạn Phù khoảng cách gần nhất cũng không nhìn rõ, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tà Binh.

Phía sau Tà Bình lộ ra một cái bách bảo nang, trong đó chẳng những có đủ các dạng binh khí, mà còn có một số ám khí kỳ lạ cổ quái, mà đao kiếm trong tay hắn cũng là từ bách bảo nang, chỉ bất quá tốc độ quá nhanh, thủ pháp quá quỷ dị, làm cho người ngoài không thể nào nhìn rõ binh khí của hắn được hoán đổi thế nào. Đó chính là nguyên nhân hắn được xưng là Tà Binh, cũng là một đại tuyệt kỹ, mục đích là cho người khác không rõ là binh khí hắn sử dụng rốt cuộc là loại binh khí nào, đối thủ cũng không thể toàn lực ngăn cản, vì thế Tà Binh cũng có thể ngoài dự đoán mọi người cấp cho đối phương một kích trí mạng.

Giờ phút này Tà Nhãn và Tà Binh đều sử dụng tuyệt kỹ chính mình xuyên toa vu vây bốn phía Vạn Phù, cấp cho Vạn Phù một kích trí mạng. Nhưng Vạn Phù sớm biết Tà Nhãn dựa vào cặp mắt tà dị mê hoặc đối thủ, hấp dẫn đối phương, sau khi đối thủ thất thần thì cho đối phương một kích chí mạng, Vạn Phù đương nhiên sẽ không đối nhãn với Tà Nhãn, chỉ nhẹ nhàng lắc mình tránh né Tà Nhãn mang theo kình khí cường đại hướng mình công kích, nhưng hắn vừa tránh né vừa lạnh lùng nhìn chằm chằm động tác Tà Binh, mỗi khi Tà Binh công kích.

Trong thời gian ngắn Tà Nhãn và Tà Binh đều không thể chế trụ Vạn Phù, còn Vạn Phù cũng không dám tùy tiện hướng hai người phát ra công kích sắc bén, bởi vì hắn đối với công lực Tà Nhãn và Tà Binh không hiểu rõ. Tà Binh và Tà Nhãn cũng phát hiện tình huống này, cũng biết cứ như vậy sẽ bất lợi nhưng trong lòng cũng bất đắc dĩ cười khổ, ai đó đã làm cho Vạn Phù hiểu rõ võ công bọn họ nên căn bản là không cho bọn hắn cơ hội gần người công kích. Còn bọn họ chính mình biết võ công chưa hẳn đã là đối thủ của Vạn Phù, nên thỉnh thoảng phát ra công kích sắc bén, bọn họ ba người vẫn duy trì như vậy, nếu không thể làm đối phương bị thương, bọn họ tự nhiên cũng không có thể để đối phương thừa dịp.

Sứ giả chữ Huyền là Tiết Nhâm Hành cùng Quỷ Ảnh đánh nhau cách chỗ Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân đang ẩn thân trên cây đại thụ chỉ một hai trượng, làm Ngô Lai cùng Vu Thiến Vân dễ dàng nhìn rõ nhất cử nhất động hai người, thậm chí vẻ mặt biến hóa của một người cũng khó tránh được con mắt của bọn họ.

Quỷ Ảnh thành danh chẳng những vì tốc độ và thân pháp thần bí vừa khó lường vừa quỷ dị mà công lực lại không thấp. Chỉ thấy thân ảnh Quỷ Ảnh như tia chớp tại bốn phía Tiết Nhâm Hành xuyên toa, trường kiếm trong tay lại có kiếm khí sắc bén vô cùng chém về phía Tiết Nhâm Hành, hơn nữa thân ảnh như quỷ mị, uy lực công kích tăng như hổ thêm cánh.

Tiết Nhâm Hành để có thể trở thành sứ giả chữ Huyền tự nhiên có công lực kinh người và có chỗ đặc thù, hơn nữa tựa hồ còn cùng chữ Huyền này thể hiện võ công, cơ hồ mỗi một lần thân pháp như quỷ mị của Quỷ Ảnh mang theo kiếm khí cường đại chém về hướng hắn, bất quá cách hắn vài thước thì hắn đột nhiên động, chỉ nhẹ nhàng chợt lóe, liền như kỳ tích tránh thoát khỏi công kích sắc bén của Quỷ Ảnh, nhưng lại mượn cơ hội hướng Quỷ Ảnh xuất một đạo kình phong, đem Quỷ Ảnh bức lui.

Hết chương 394

Chương 395: Song Phương Đối Quyết (3).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tiết Nhâm Hành để có thể trở thành sứ giả chữ Huyền tự nhiên phải có công lực kinh người và võ công có chỗ đặc thù, hơn nữa tựa hồ còn cùng chữ Huyền này thể hiện võ công, cơ hồ mỗi một lần thân pháp như quỷ mị của Quỷ Ảnh mang theo kiếm khí cường đại chém về hướng hắn, bất quá cách hắn vài thước thì hắn đột nhiên động, chỉ nhẹ nhàng chợt lóe, liền như kỳ tích tránh thoát khỏi công kích sắc bén của Quỷ Ảnh, nhưng lại mượn cơ hội hướng Quỷ Ảnh xuất một đạo kình phong, đem Quỷ Ảnh bức lui.

Quỷ Ảnh tưởng rằng một kích uy lực kinh người mặc dù không làm trọng thương Tiết Nhâm Hành thì cũng sẽ làm cho hắn luống cuống tay chân, song không nghĩ đến Tiết Nhâm Hành có thể dễ dàng né tránh công kích vừa quỷ dị vừa sắc bén của mình, không khỏi ngẩn ngơ. Trong lúc hắn đang ngẩn ngơ, trong nháy mắt Tiết Nhâm Hành cũng nhân cơ hội hướng hắn đánh một chưởng sắc bén, kình khí lăng lệ tới trước người làm hắn không tránh kịp.

Tựa hồ không tin công kích sắc bén chính mình như vậy bị Tiết Nhâm Hành dễ dàng hóa giải, Quỷ Ảnh né tránh kình khí của Tiết Nhâm Hành đồng thời thân ảnh hóa thành tia chớp đánh về phía Tiết Nhâm Hành, sau một khắc cũng xuất hiện trước người Tiết Nhâm Hành, trường kiếm trong tay sớm đã ngưng tụ kình khí trong nháy mắt bạo xạ ra, chém về phía Tiết Nhâm Hành mới vừa đứng vững cước bộ, không đợi kình khí tới ngực Tiết Nhâm Hành, thân ảnh Quỷ Ảnh như quỷ mị xuất hiện phía bên phải hắn, ngoài tính toán của hắn, trường kiếm trong tay mang theo kiếm khí cường đại chém về phía Tiết Nhâm Hành.

Tiết Nhâm Hành phảng phất không nghe thấy, trong lúc đạo kình khí thứ nhất tới ngực hắn cách một thước, mà một đạo kiếm khí khác tùy thời đều có thể chém dứt cánh tay phải của hắn thì Tiết Nhâm Hành hành động, thân ảnh như tia chớp lui về phía sau. Cùng lúc Tiết Nhâm Hành động thân, thân ảnh Quỷ Ảnh như quỷ mị xuất hiện lắc mình lui về phía sau Tiết Nhâm Hành, nhằm hậu tâm muốn đâm tới.

Tiết Nhâm Hành hình như có khả năng tiên đoán, khi Quỷ Ảnh đột nhiên lắc mình tới phía sau hắn, trường kiếm như linh xà hướng hậu tâm đâm thì thân thể Tiết Nhâm Hành vốn đang thối lui giữa không trung, đột ngột rẽ sang phải, lướt ngang ra ngoài một thước xa, hai đạo kiếm khí vốn là đánh về phía ngực cùng hậu tâm của hắn lập tức bị hắn né tránh, chẳng những như thế, hắn chợt lóe thân vẫn né tránh Quỷ Ảnh nọ hướng hậu tâm hắn muốn đâm tới một kiếm, lại lướt ngang phạm vi công kích trường kiếm của Quỷ Ảnh.

Quỷ Ảnh không có nghĩ đến nhất chiêu tam kích thuật cũng bị Tiết Nhâm Hành dễ dàng phá vỡ, không khỏi ngẩn ngơ, ngừng công kích Tiết Nhâm Hành, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn vừa mới rơi xuống đất, đồng tử chậm rãi co rút lại. Có điều bởi vì mang mặt nạ, không cách nào nhìn rõ ràng vẻ mặt biến hóa của hắn. Nói vậy nhưng chắc cũng phi thường khó coi, bởi vì cho tới bây giờ tựu không có ai có thể như Tiết Nhâm Hành dễ dàng tránh thoát Nhất chiêu tam kích thuật của hắn như vậy. Lần đầu tiên Tiết Nhâm Hành có thể tránh thoát một kích sắc bén có lẽ là ngẫu nhiên và vận khí, nhưng lần thứ hai chưa chắc. Quỷ Ảnh trong lòng lập tức rõ ràng thân pháp quỷ dị của mình và sát chiêu sắc bén không làm gì được Tiết Nhâm Hành, đồng thời đồng tử co rút lại, trong lòng đang tìm một phương pháp khác đối phó Tiết Nhâm Hành.

Sau khi Tiết Nhâm Hành rơi xuống đất đối mặt mỉm cười nhìn đồng tử co rút lại của Quỷ Ảnh, trong lòng chẳng những kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, càng là kêu to chính mình may mắn, nếu không phải thính giác vượt quá thường nhân, chỉ sợ cũng không cách nào né tránh Nhất chiêu tam kích thuật của Quỷ Ảnh, cho dù không bị trọng thương cũng rất gian nan mới có thể né tránh nhất chiêu tam kích thuật. Còn thính giác Tiết Nhâm Hành vượt qua thường nhân chẳng những có thể nghe rõ hết thảy động tĩnh bốn phía so với người khác, càng có thể cảm giác từng động tác của đối phương, cho nên hắn mới dễ dàng né tránh sát chiêu sắc bén lại như quỷ mị của Quỷ Ảnh.

Kỳ thật Tiết Nhâm Hành cũng không có năng lực đoán trước như là cảm giác hơn người, y hoàn toàn dựa vào cảm giác, nếu một khi tốc độ đối thủ nhanh đến cảm giác hắn không cách nào cảm nhận, cảm giác hắn mất linh, tựu không có cách nào đoán động tác đối thủ. Chỉ bất quá Quỷ Ảnh cũng không biết Tiết Nhâm Hành có loại năng lực này, còn tưởng Tiết Nhâm Hành ẩn dấu thực lực, không dám tùy tiện ra tay, nếu không lấy công lực và tốc độ xuất toàn lực, phỏng chừng Tiết Nhâm Hành lập tức không thể chống đỡ được.

Hai người cứ như vậy giằng co lẫn nhau, chẳng ai vội vã ra tay, một người đồng tử co tít lại, bởi vì mang mặt nạ không cách nào thấy rõ vẻ mặt biến hóa của hắn, một người mỉm cười mà đứng, bởi vì sợ bị đối phương nhìn ra sơ hở, cho nên chẳng những kiên trì chiến một hồi, đồng thời nội tâm cũng đại chiến một hồi, tựu xem ai có thể kiên trì thời gian dài, người nào kiên trì lâu có thể là người chiến thắng.

Mà lúc này cách hai người ba bốn trượng một hồi đại chiến kịch liệt đang diễn ra. Đó là lão Tứ trong tứ Đại trưởng lão của Thiên Vương Môn - Đoạn Lộ cùng Lưu Tinh Trạch và Quỷ Thủ. Sở dĩ ba người đánh nhau kịch liệt, không cần nói đến quyết tâm tranh đấu, mà là chiêu thức bọn hắn công kích vừa tàn nhẫn vừa độc ác, lại nhanh vô cùng.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Đoạn Lộ và trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ âm lãnh, rất dễ dàng khiến cho người khác đem hắn cùng với lòng dạ độc ác liên tưởng với nhau. Không sai, Đoạn Lộ đúng là một người lòng dạ độc ác, chỉ thấy hắn đối mặt công kích Quỷ Thủ và Lưu Tinh Trạch, chẳng những thân ảnh như điện xuyên toa né tránh, trường kiếm trong tay tàn nhẫn sắc bén chém về phía hai người, chiêu chiêu công kích muốn hạ hai người, tựa hồ muốn nhất chiêu lấy mạng hai người.

Công lực Đoạn Lộ không cao hơn bao nhiêu so với Quỷ Thủ và Lưu Tinh Trạch, vừa bắt đầu hai người bị Đoạn Lộ công kích một trận tàn nhẫn sắc bén, công kích đến luống cuống tay chân, nhưng dù sao người cũng là cao thủ, chậm rãi hai người liền có cơ hội hoàn thủ, bắt đầu phản công đối với Đoạn Lộ, trình độ chiêu thức công kích không kém so với Đoạn Lộ, cơ hồ chiêu chiêu hướng mặt Đoạn Lộ, công kích hậu tâm và ngực, xem ra cũng muốn dồn Đoạn Lộ vào chỗ chết.

Lúc này trên mặt Lưu Tinh Trạch chẳng những lạnh như băng, hơn nữa một tia vui vẻ lãnh khốc, thậm chí nói là vui vẻ lãnh khốc cũng không quá đáng, hơn nữa trên một còn một tia trầm ổn. Hắn cũng như Đoạn Lộ, Quỷ Thủ công kích điên cuồng lại tàn nhẫn đối với đối thủ của mình, hướng bên cạnh Đoạn Lộ công kích một chiêu nửa thức bất quá là tàn nhẫn vô cùng, làm cho Quỷ Thủ mất cơ hội có chút nhiều tức giận.

Lưu Tinh Trạch mỗi một lần công kích chẳng những tàn nhẫn, lại cũng có chỗ tốt hoãn giải áp lực cho Quỷ Thủ, càng tạo thành uy hiếp rất lớn cho Đoạn Lộ, cơ hồ mỗi chiêu cũng làm Đoạn Lộ kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng rút kiếm về phía sau, như thế trong chốc lát, Đoạn Lộ không có thương tổn hai người, ngược lại bị hai người phối hợp tiêu hao không ít thể lực cùng chân khí.

Lúc đầu võ công cùng tâm cơ Đoạn Lộ có thể ứng phó công kích Quỷ Thủ và Lưu Tinh Trạch chưa hẳn hạ xuống hạ phong, thậm chí có thể hơi chiếm thượng phong, nhưng giờ lại không giống vậy. Lưu Tinh Trạch kia tàn nhẫn lại có chỗ tốt công kích đối hắn uy hiếp càng lúc càng lớn, không buông tha cho hắn đối công kích tàn nhẫn Quỷ Thủ mà Quỷ Thủ cùng Lưu Tinh Trạch phối hợp công kích chỉ chốc lát làm cho Đoạn Lộ dưới hạ phong, luống cuống chân tay ứng phó công kích sắc bén của hai người, mặc dù hạ xuống hạ phong, nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ bình an vô sự, nhưng sợ một khoảng thời gian nữa, Đoạn Lộ tựu không có cách nào ngăn cản công kích sắc bén của hai người, thậm chí rất có thể trọng thương hoặc mất mạng, cho nên bây giờ hắn muốn bảo tồn thực lực, cũng vì vậy từ công kích hắn chuyển qua phhòng ngự là chính.

Quỷ Thủ và Lưu Tinh Trạch tự nhiên cũng nhìn ra mục đích Đoạn Lộ, bất quá hai người cũng không vội vàng công kích, chỉ là không nhanh không chậm công kích Đoạn Lộ, khi thì sắc bén độc ác, khi thì ôn nhu mà vô lực, mục đích chính là muốn tiêu hao thể lực cùng chân khí của Đoạn Lộ, bởi vì bọn họ cũng rõ ràng chính là bọn hắn có toàn lực hướng Đoạn Lộ công kích cũng không có thể ở nhất thời giết hoặc làm Đoạn Lộ trọng thương, cho nên bọn họ lựa chọn chậm rãi tiêu hao thể lực cùng chân khí Đoạn Lộ trước đã.

Đoạn Lộ cũng biết suy nghĩ trong lòng hai người, nhưng bất đắt dĩ chỉ có thể phòng thủ. Một khi hắn phát ra công kích sắc bén, đối phương cũng sẽ nghênh tiếp, đến lúc đó người chịu thiệt là mình, sao không cẩn thận, không thì đem vào tay hai người, cho nên hắn chỉ có thể tạm thời bảo trì phương thức chiến đấu như vậy.

Lúc này, ở phía đông còn lại hai người đánh nhau, một trong hai người là sứ giả chữ Hoàng là Hoàng Thiên Phú. Đã là một trong Tứ Đại sứ giả, công lực và năng lực cũng không thể thấp, bất quá so sánh với ba người đứng trên rõ ràng yếu hơn một chút. Đối thủ của hắn lúc nàylà Tà Đao.

Lúc đầu Tà Đao muốn đấu với những cao thủ hơn nhưng bởi vì động tác hắn chậm, tứ Đại trưởng lão và Tam đại sứ giả đều đã chọn đối thủ cho chính mình, cho nên hắn không thể làm gì khác hơn là lựa chọn Hoàng Thiên Phú bên cạnh. Cũng không phải Hoàng Thiên Phú phản ứng chậm, mà là hắn chính mình có ý định trong lòng, cũng không vội ra tay.

Thấy Tà Đao hướng mình đánh tới, Hoàng Thiên Phú bất đắc dĩ phải phi thân nghênh đón, bất quá động tác có chút uể oải, rõ ràng không để công kích của Tà Đao vào mắt. Kỳ thật võ công Hoàng Thiên Phú cũng bất quá cùng Tà Đao không chênh lệch, ai cao ai thấp cũng không phân biệt, thật sự nếu đánh nhau, ai thắng ai thua khó đoán trước, có lẽ là võ công cao tự nhiên thắng, cũng có thể võ công cao nhân nhất thời sơ hở cũng đánh mất tánh mạng, mà để người có võ công thấp có thể nhân lúc đó giành được thắng lợi.

Tà Đao tự nhiên nhìn ra động tác uể oải của Hoàng Thiên Phú, biết đối phương không có đem mình để vào mắt, trong lòng giận dữ bất quá lại không biểu hiện trên mặt, khóe mặt lại lộ ra một tia cười lạnh, trong lòng ý định toàn lực ra tay đối phó Hoàng Thiên Phú, giáo huấn hắn thật kỹ lưỡng, cho hắn nếm mùi.

Trong nháy mắt khoảng cách hai người chỉ còn vài thước, giờ phút này trong mắt Tà Đao đột nhiên hiện lên vẻ sắc bén, khóe miệng cười lạnh càng đậm, tốc độ đột nhiên nhanh hơn, đại đao trong tay nháy mắt phách ra mười đao, vô cùng liền lạc, hơn nữa mười đao cơ hồ không giống nhau, theo các hướng khác nhau chém về phía Hoàng Thiên Phú. Đao khí cường đại trong nháy mắt ngưng tựu thành một đạo đao khí cường đại hướng Hoàng Thiên Phú đánh tới. Theo sau, người Tà Đao chợt lóe như điện bắn về phía Hoàng Thiên Phú.

Đợi Hoàng Thiên Phú phản ứng lại thì hắn mới biết mình sai. Một lỗi lầm lớn là không nên coi thường đối thủ, vốn tưởng rằng Tà Đao sẽ thử công kích mình để dò xét trước, nhưng không ngờ Tà Đao vừa ra tay lại là sát chiêu sắc bén, lập tức kinh hãi, vội vàng thu hồi vẻ uể oải mới vừa rồi, sắc mặt biến thành trầm trọng, động tác không chậm, đao khí hơn mười đao ngưng tụ thành đao khí tường đến trước người hắn cách nửa thước, đao khí tường sắc bén gây đau đớn trên da thịt hắn.

Hoàng Thiên Phú ngưng tụ chân khí toàn thân phóng lên cao, né tránh mười đạo đao khí tạo thành đao khí tường, mà đao khí tường cũng theo phía sau hướng Hoàng Thiên Phú đánh tới, theo sau liền biến mất vô hình.

"Soạt!"

Hết chương 395

Chương 396: Song Phương Đối Quyết (4).

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

"Soạt!"

Thanh âm quần áo rách vang lên, Hoàng Thiên Phú mặc dù né tránh được hơn mười đạo đao khí công kích của Tà Đao, nhưng không cách nào tránh thoát được chiêu Nhân đao hợp nhất của Tà Đao luôn đánh tới hắn. Tà Đao chém một đao vào cánh tay Hoàng Thiên Phú, liền thấy một đạo máu tươi bắn ra.

Tà Đao tựa hồ đã sớm biết bức tường đao khí của mình sẽ làm cho Hoàng Thiên Phú phải nhảy lên cao, cho nên hắn liền dùng Nhân đao hợp nhất nhanh như chớp đánh tới Hoàng Thiên Phú, vừa lúc đón lấy khi Hoàng Thiên Phú mới phóng lên cao. Nếu như không phải Hoàng Thiên Phú nhanh chóng vận công lực nghiêng người né tránh thì một đao này ít nhất cũng phế đi cánh tay trái của hắn, cho dù như thế, Hoàng Thiên Phú cũng xuất mồ hôi lạnh.

Sau khi hạ xuống đất, Tà Đao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Phú đang từ từ rơi xuống, khóe miệng nhếch lên như đang cười lạnh, còn có chút vui vẻ đắc ý, ý tứ thật rõ ràng nói cho Hoàng Thiên Phú: đây là sự giáo huấn nho nhỏ dành cho ngươi.

Trong nháy mắt, Hoàng Thiên Phú cũng từ không trung hạ xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua vết thương do Tà Đao chém trên cánh tay trái dài khoảng hai tấc, ngay cả nhíu mày một chút cũng không, lạnh lùng quay đầu nhìn Tà Đao đang có chút đắc ý, trong mắt sát khí càng dày đặc hơn, không còn động tác uể oải như vừa rồi nữa. Còn với vết thương đang chảy máu hắn lại càng không nhìn tới nữa, ngay cả băng bó cũng không, mặc cho máu tươi chảy ra.

Nhìn nhau, hai người cứ như vậy nhìn nhau, trong mắt một người thì tràn ngập sát khí, một người thì cười lạnh mặt hiện lên vẻ giễu cợt và đắc ý, khí thế cường đại chậm rãi từ hai người phát tán ra, sắc mặt hai người cũng dần dần trở nên ngưng trọng.

Đột nhiên, hai người chuyển thân, cơ hồ là đồng thời, thân ảnh như tia chớp hướng đối phương đánh tới, đao của Tà Đao vẫn như cũ mang theo đao khí cường đại chém về phía Hoàng Thiên Phú, bất quá chiêu thức công thức theo lộ tuyến và quỹ tích càng ngày càng quỷ dị. Hoàng Thiên Phú cũng không dám coi thường Tà Đao nữa, bảo kiếm bên hông không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay, mang theo kiếm khí cường đại chém về phía Tà Đao.

Tốc độ hai người đều nhanh như thiểm điện, chiêu thức nhanh lại càng nhanh, trong khoảng thời gian ngắn, trong phạm vi mấy trượng quanh hai người đều là kiếm khí và đao khí, cùng với thân ảnh né tránh rất nhanh và tàn ảnh, bất quá hai người đều không có thương tổn gì cho đối phương, vì khi kình khí đối phương đến gần thì đều vội vàng lắc mình né tránh, tránh lấy cứng đối cứng, như thế muốn phân thắng bại vốn là không phải chuyện nhất thời.

Ngô Lai ẩn mình ở trên cây, cùng Vu Thiến Vân, Vạn Thiên Tri, Giang Chánh, Vương Hải cùng Lý Lương sáu người dán mắt vào trận đánh ở giữa sân, nhất chiêu nhất thức cũng không bỏ qua. Bọn họ cũng không nghĩ đến hai người đánh nhau kịch liệt đến thế, đây đúng là hỗn chiến, làm cho bọn họ không thể nào nhắm mắt lại được, mọi người vẫn như trước nhìn chằm chằm vào tràng chiến đấu kịch liệt, bởi vì bọn họ rõ ràng rằng đây chính là thời cơ giúp bọn họ hiểu rõ về võ công của bọn chúng, cũng là một cơ hội cho bọn họ thu được nhiều lợi ích.

"Bình!"

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng vang lớn của kình khí giao nhau. Tiếng động này chẳng những hấp dẫn ánh mắt của mọi người vào giữa sân, lại càng hấp dẫn ánh mắt sáu người bọn Ngô Lai, mọi người không tự chủ được nhìn về phía phát ra tiếng vang, chỉ thấy chỗ tiếng vang chính là nơi Vạn Phù cùng Tà Nhãn đại chiến, theo tiếng vang lớn vang lên, hai bóng người đồng thời thối lui về phía sau như tia chớp, bên cạnh còn có bóng một người bị kình khí hai người bức lui.

Đợi ba người rơi xuống đất, thì sáu người bọn Ngô Lai và tất cả mọi người đanh kịch chiến bên cạnh đều dừng lại, nhìn về phía ba người, rõ ràng đều ngẩn ngơ, không nghĩ ba người sẽ liều mạng đánh bừa một chiêu như vậy, vì từ lúc khai chiến đến bây giờ, nội lực bọn họ không va chạm nhau, đều là tránh liều mạng.

Nhưng thật ra liều mạng chỉ có Vạn Phù và Tà Nhãn, còn Tà Binh ở bên cạnh muốn phi thân đánh cho Vạn Phù một đạo kình khí, nhưng không ngờ kình khí còn chưa phát ra, liền bị dư kình do kình khí cường đại của hai người giao nhau bức cho bay ra ngoài.

Nguyên lai, Vạn Phù không cẩn thận, liền bị chưởng kình Tà Nhãn đánh tới gần một thước, mà hắn lại đang sử dụng kình khí quỷ dị đánh tới Tà Binh, muốn né tránh đã không kịp, bất đắc dĩ, Vạn Phù chỉ đành vung chưởng nghênh đón Tà Nhãn.

"Phịch! Phịch! Phịch!"

Tà Nhãn sau khi rơi xuống đất liền lui lại mấy bước mới dừng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Vạn Phù, vẻ yêu dị trong mắt đã biến mất. Còn phía sau hắn chính là Thanh Phong đàm, nếu thối lui hai bước nữa, chỉ sợ phải rơi vào Thanh Phong đàm. Mà Vạn Phù cũng không chịu nổi, khí huyết trong cơ thể trào lên không ngừng, lại không tự chủ được lui về phía sau từng bước một. Giờ phút này Tà Binh cũng đã rơi ngoài ba bốn trượng, cùng Vạn Phù và Tà Nhãn hình thành thế tam giác.

Mặt khác Quỷ Diệt, Thượng Trung Dân cả đám người đầu tiên là ngẩn ngơ, rồi phát hiện ba người không có thương tổn gì, thì cơ hồ đồng thời hướng tới đối thủ đánh tiếp, rõ ràng muốn thừa dịp đối thủ đang ngốc trệ mà chiếm lấy tiên cơ, tuy nhiên không chỉ có một người hoặc một bên nghĩ như vậy mà vấn đề là tất cả bọn hắn đều có ý nghĩ ra tay chiếm tiến cơ như vậy, nên cơ hồ đồng thời ra tay, rốt cuộc không có tiên cơ nhưng cũng cường chiếm, trong nháy mắt lại đánh nhau một trận.

Tà Nhãn liếc mắt nhìn Thanh Phong đàm phía sau một cái, đè khí huyết trong cơ thể đang bốc lên, đột nhiên nhảy tới một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Phù, Tà Binh ở đối diện cũng nhìn chằm chằm Vạn Phù.

Đối với ánh mắt lạnh lùng của hai người đó, Vạn Phù chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới ánh mắt có vẻ phi thường lãnh đạm, hiển nhiên cũng không để hai người vào mắt.

"Là ngươi! Nguyên lai là ngươi!"

Đang lúc này, Tà Nhãn đột nhiên sắc mặt đại biến, nhìn Vạn Phù bằng ánh mắt lộ vẻ oán độc.

Nghe vậy, Vạn Phù sắc mặt trầm xuồng, tựa hồ biết Tà Nhãn muốn nói cái gì, khi Tà Nhãn vừa dứt lời, liền đột nhiên chuyển động, thân ảnh so với mới vừa rồi nhanh gấp mấy lần, trong nháy mắt xuất hiện cách Tà Nhãn vài thước, rõ ràng mới vừa rồi đánh nhau với Tà Nhãn và Tà Binh đã ẩn dấu đại bộ phận thực lực.

Tà Nhãn đang định nói tiếp, nhưng không ngờ Vạn Phù đột nhiên xuất hiện cách mình có vài thước, không có dấu hiệu gì, song chưởng Vạn Phù mang theo kình khí cường đại nhằm ngực hắn đánh tới, trong mắt Vạn Phù giờ phút này càng lóe lên sát khí cường đại, tựa hồ có thâm cừu đại hận với Tà Nhãn.

Tà Nhãn lập tức sắc mặt đại biến, lời nói vừa lên tới miệng đã vội nuốt xuống, hai tay như chớp thủ lại ngưng tụ chân khí toàn thân, muốn ngăn cản một chưởng cực mạnh của Vạn Phù, cũng không phải hắn không muốn né tránh, mà là đã không kịp né rồi. Vì hắn thấy Vạn Phù với thân pháp và tốc độ này trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn chỉ cách vài thước, lập tức hiểu rõ Vạn Phù mới vừa rồi cùng mình và Tà Binh đánh nhau còn ẩn dấu đại bộ phận thực lực.

Cơ hồ ngay khi Vạn Phù chuyển động, Tà Binh đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn cũng động, tựa hồ đã đoán được mục tiêu của Vạn Phù là Tà Nhãn, thân ảnh như tia chớp nhắm hướng Tà Nhãn đánh tới, trường kiếm trong tay ngưng tụ chân khí cường đại, muốn cản đường Vạn Phù, cho Tà Nhãn có cơ hội ngưng tụ công lực phản kích. Tuy nhiên Vạn Phù tốc độ quá nhanh, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, người khác còn chưa tới gần Vạn Phù, thì thân ảnh của Vạn Phù đã như quỷ mị hiện lên, làm hắn không khỏi ngẩn ngơ, chỉ ngẩn ngơ trong nháy mắt, Vạn Phù đã tới trước Tà Nhãn chỉ cách vài thước, còn Tà Binh vẫn đem hết toàn lực hướng Vạn Phù đánh tới, muốn tạo cho Vạn Phù một ít uy hiếp, cho Tà Nhãn cơ hội phản ứng.

"Bình!"

Trong nháy mắt, Vạn Phù cùng Tà Nhãn hai người song chưởng giao nhau, hai cỗ kình khí cường đại chạm nhau, phát ra một tiếng vang rung trời, làm cho ban đêm yên tĩnh giống như có sấm sét, phỏng chừng phải truyền xa cả vài dặm, ngay cả đại thụ bốn phía cành lá đều như dựng cả lên, hơn nữa có một phần bị đánh rơi xuống đất.

Đồng thời với tiếng nổ vang, thân thể Vạn Phù chấn động, về phía sau nhanh chóng bay đi, còn Tà Nhãn cả người đại chấn, thân ảnh không chịu khống chế bay ra phía sau, mà phía sau hắn khoảng mười trượng là Thanh Phong đàm.

"Phốc!" Tà Nhãn khi bay ra ngoài lập tức miệng phun máu như suối, ánh mắt nhìn về phía Vạn Phù không còn chỉ là vẻ oán độc mà còn lộ vẻ kinh hãi nhiều hơn, vì kinh mạch của hắn giờ phút này đã bị kình khí cường đại của Vạn Phù đánh rách tả tơi, chân khí tức thì bị đánh xơ xác, không đề nổi chân khí nữa, càng không thể nào khống chế thân thể mình hạ xuống nơi nào.

"Bình!"

Lúc này, lại một tiếng vang lớn vang lên, nguyên lai là Vạn Phù nhanh chóng đảo thân thối lui, mà phương hướng lại đúng hướng Tà Binh đánh tới, Tà Binh lập tức mừng rỡ, tăng tốc nghênh đón Vạn Phù, trong tay chân khí cường đại sớm đã ngưng tụ trong nháy mắt bạo phát ra, bắn về phía hậu tâm Vạn Phù. Tà Binh tự nhiên cũng nhìn ra Vạn Phù ẩn dấu đại bộ phận thực lực, cho nên một kích này cơ hồ ngưng tụ toàn bộ chân khí của hắn, đánh cho Vạn Phù một kích trí mạng.

Cường đại kình khí của Tà Binh trong nháy mắt ập đến hậu tâm của Vạn Phù không tới hai thước, tốc độ thối lui của Vạn Phù so với tốc độ kiếm khí phát ra của Tà Binh thì chậm hơn, dù bản lĩnh có như trời cũng không có khả năng né tránh cường đại kiếm khí kia.

Tà Binh vốn lạnh như băng giờ trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, một loại đắc ý, tàn khốc cùng chậm rãi xuất hiện với nụ cười lạnh của hắn, vì hắn biết đây là một kiếm trí mạng, cho dù không thể giết Vạn Phù cũng có thể làm Vạn Phù bị thương nặng, làm cho hắn không có năng lực tái chiến, nhưng đáng tiếc là nhiều loại tình cảm vui vẻ của Tà Binh chỉ duy trì trong nháy mắt, liền đột n nhiên đông lại.

Hết chương 396

Chương 397: Song Phương Đối Quyết (5)

Dịch: Arya

Biên tập: dangxuan

Nguồn: www.hoanguyettaodan.net

Bấm vào đây để xem nội dung.

Tà Binh vốn lạnh như băng giờ trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, một loại đắc ý, tàn khốc cùng chậm rãi xuất hiện với nụ cười lạnh của hắn, vì hắn biết đây là một kiếm trí mạng, cho dù không thể giết Vạn Phù cũng có thể làm Vạn Phù bị thương nặng, làm cho hắn không có năng lực tái chiến, nhưng đáng tiếc là nhiều loại tình cảm vui vẻ của Tà Binh chỉ duy trì trong nháy mắt, liền đột n nhiên đông lại.

Nguyên lai, trong lúc cường đại kiếm khí của Tà Binh đến gần thân thể Vạn Phù, thì thân thể Vạn Phù vốn là nhanh chóng thối lui đột nhiên như có kỳ tích lướt ngang ra ngoài vài thước, khi lướt ngang ra ngoài không có dấu hiệu gì, phảng phất Vạn Phù đã sớm nghĩ tới Tà Binh sẽ có chiêu này.

Cũng không phải Vạn Phù có khả năng tiên tri, mà là hắn đang hướng Tà Nhãn ra tay, đồng thời liền thấy Tà Binh động thân, mà lúc này hắn đã làm cho Tà Nhãn trọng thương, nhưng chính mình cũng bị kình khí cường đại của Tà Nhãn chấn bay ra ngoài, Tà Binh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cho nên Vạn Phù trong lòng đã chuẩn bị trước, nên khi bị kình khí phản chấn ra ngoài thì cũng không dùng chân khí trong cơ thể áp chế lui về sau, ngược lại ngưng tụ chân khí phòng bị cẩn thận, phòng bị Tà Binh đánh lén, trong lúc cường đại kình khí của Tà Binh sắp đánh trúng hậu tâm của hắn một cú ngàn cân, Vạn Phù liền ngưng tụ chân khí phát huy kỳ hiệu, cơ hồ dưới tình huống không có khả năng đã lướt ra ngoài vài thước, tránh một kích trí mạng của Tà Binh.

Vẻ tươi cười của Tà Binh đồng thời đông cứng lại, đúng là ngẩn ngơ, hai mắt càng lộ vẻ không thể tưởng tượng, cũng quên tiếp tục hướng Vạn Phù ra tay. Mà trong lúc ngẩn ngơ nháy mắt này Vạn Phù đã lướt ngang hơn trượng đột nhiên cấp tốc xoay người, một chưởng mang theo kình khí cường đại đánh vào ngực Tà Binh, vốn khoảng cách giữa Tà Binh và Vạn Phù không xa nên một chưởng này liền trong nháy mắt đã tới trước ngực Tà Binh vài thước.

Giờ khắc này Tà Binh mới từ ngốc lăng tỉnh lại và không thể tưởng tượng bừng tỉnh phản ứng lại. Nhưng đã chậm, kình khí của Vạn Phù đã tới cách ngực hắn hơn một thước thôi, nhưng với tốc độ kinh người đánh tới ngực hắn, hắn muốn né tránh cũng không kịp nữa, cũng không có khả năng tránh né. Tà Binh sắc mặt lập tức đại biến, cơ hồ trong nháy mắt làm ra phản ứng cuối cùng, vội vàng giơ song chưởng vận công nhắm hướng Vạn Phù đánh tới cường đại kình khí. Kình khí của hai người trong nháy mắt giao nhau, phát ra một tiếng vang lớn.

Cùng lúc đó, tại phương hướng Thanh Phong đàm cũng truyền đến một tiếng hét thảm, tiếng kêu thảm thiết này mặc dù vang lên sắc nhọn nhưng cơ hồ bị tiếng vang do kình khí giao nhau giữa Vạn Phù và Tà Binh hoàn toàn bao phủ.

Phát ra tiếng hét thảm này không phải ai khác, chính là Tà Nhãn. Bị chưởng kình cường đại của Vạn Phù đánh bay ra ngoài Tà Nhãn mới chỉ cảm thấy toàn thân chết lặng, thân thể đã không còn tri giác, nhưng chỉ chết lặng trong chốc lát, khi chết lặng qua đi, Tà Nhãn lập tức cảm giác được toàn thân như tan ra, thống khổ cực kỳ, nhịn không được kêu lên thảm thiết.

Tà Nhãn kêu thảm thiết đồng thời liên tục hộc máu, lúc này Tà Nhãn đã đình chỉ thối lui, thân thể trầm trọng bắt đầu đổ xuống. Toàn thân chân khí của Tà Nhãn cơ hồ đều bị Vạn Phù đánh cho tơi tả, thân thể như tan ra, vẫn chưa có chỗ nào có thể cử động được, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết, mặc cho thân thể hướng Thanh Phong đàm hạ xuống, trong lòng cũng không giãy giụa nữa. bởi vì trong lòng hắn rất rõ thương thế của mình nghiêm trọng thế nào, cho hắn thêm nhiều giờ nữa, cũng không thể ngưng tụ nhiều ít bao nhiêu chân khí, hơn nữa hắn giờ phút này tốc độ rơi xuống sợ là chỉ trong nháy mắt là rớt vào trong Thanh Phong đàm.

Thanh Phong đàm này mặc dù không lớn, nhưng nước lại sâu, lại phi thường trong suốt, dĩ nhiên nhìn không thấy đáy, Tà Nhãn một khi rơi vào đàm, với thương thế của hắn bây giờ sợ rằng chỉ trong lát sẽ tắc thở mà chết. Cho nên Tà Nhãn giờ phút này đã không thèm để ý sống chết của mình nữa, cũng không phải hắn không muốn nghĩ đến, mà là cho dù để ý, cũng vô pháp cứu lại tính mạng của chính mình.

Mắt thấy Tà Nhãn sắp rơi vào Thanh Phong đàm, lúc này, đột nhiên từ xa có một người phóng tới, thân ảnh nhanh kinh người, trong nhát mắt liền xuất hiện trên không trung tại Thanh Phong đàm, cách Tà Nhãn đang rơi xuống không tới một trượng, mà giờ phút này lực đạo của thân ảnh rõ ràng đã hết, khi đó bắt đầu từ từ hạ xuống.

Trong lúc thân thể Tà Nhãn cách Thanh Phong đàm không tới nửa thước, thì thân ảnh nọ đã cách mặt nước Thanh Phong đàm chỉ một thước so với hắn. Đột nhiên, thân ảnh đột nhiên điểm một chân lên mặt nước, mượn lực phản chấn khi chân chạm mặt nước để đẩy thân thể lên, Tà Nhãn vẫn tiếp tục hạ xuống. Người nọ tiếp lấy Tà Nhãn, nhưng lực rơi xuống thêm vào sức nặng của Tà Nhãn thì lực bật lên của người kia không thể tiếp nhận nổi, hai người cơ hồ đồng thời tiếp tục rơi xuống, tốc độ rơi càng nhanh kinh người.

Trong nháy mắt, thân thể hai người đã cách mặt nước Thanh Phong đàm chưa được nửa thước, thế rơi xuống chẳng những không giảm, ngược lại càng nhanh hơn. Đột nhiên, người kia ôm Tà Nhãn đang trọng thương ra sức hướng song song mặt nước bay đi, thế rơi xuống của hai người giảm đi, nhưng vẫn như cũ rơi xuống. Mà khi hai chân đã chìm trong nước hơn nửa thước, thì người này ra sức nổi lên cũng đã có tác dụng, thân thể hai người lập tức đẩy nước bay lên, hướng mặt đất cách hơn trượng lao tới, mà mặt nước Thanh Phong đàm cũng gợn sóng không nhỏ.

Trong nháy mắt, người nọ đã ôm Tà Nhãn rơi xuống mặt đất cách Thanh Phong đàm ngoài ba bốn trượng, lúc này mới nhìn thấy rõ người vào lúc khẩn yếu đã cứu Tà Nhãn chính là Tà Tâm, người cùng Tà Nhân đối chiến với Đỗ Thành.

Nguyên lai Tà Tâm nghe thấy tiếng kình khí của Tà Nhãn và Vạn Phù giao nhau, liền nhìn sang, vừa hướng đến đối thủ Đỗ Thành công kích, vừa quan sát Tà Nhãn cùng Tà Binh và Vạn Phù đánh nhau. Đồng thời, cũng thỉnh thoảng quan sát mọi người đánh nhau, bởi vì Tà Nhân cùng hắn phối hợp có công lực cũng ngang hắn, mỗi một lần công kích Đỗ Thành đều tạo thành uy hiếp rất lớn, cho nên Tà Tâm mới có thể vừa hướng Đỗ Thành công kích, vừa chú ý đến trận đấu của người khác.

Mà Vạn Phù đột nhiên hướng Tà Nhãn ra tay, nên Tà Nhãn xuất hiện nguy cơ, Tà Tâm tự nhiên cũng nhìn thây, nhưng muốn ra tay ngăn cản đã không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vạn Phu đánh cho Tà Nhãn trọng thương bay ra ngoài, đồng thời trong lòng hắn càng đại chấn, không nghĩ đến công lực của Vạn Phù thâm hậu như thế, cho dù để Tà Nhãn ngưng tụ toàn thân công lực cũng không thể ngăn cản một kích nghiêm trọng này của Vạn Phù, cho nên Tà Tâm lập tức hiểu rằng Vạn Phù một mực ẩn dấu thực lực, nhận thức về công lực của Vạn Phù trước đó đều sai cả. Giờ phút này nhìn thấy Tà Nhãn sắp lọt vào Thanh Phong đàm, hơn nữa không có năng lực nhúc nhích, lúc này mới buông tha công kích Đỗ Thành, gấp rút hướng Thành Phong đàm vọt tới, tiếp lấy Tà Nhãn đang trọng thương.

"Tà Nhãn huynh, thương thế của huynh thế nào?" Tà Tâm vội vàng hỏi Tà Nhãn, đồng thời hữu chưởng áp vào hậu tâm Tà Nhãn, vì khi đưa chân khí vào. Hắn tự nhiên nhìn ra thương thế nghiêm trọng của Tà Nhãn, cho nên mới gấp rút truyền chân khí vào.

"Tà Tâm huynh, không nên uổng phí chân khí, ta giờ phút này thất kinh bát mạch cơ hồ đã đứt đoạn, sợ là chỉ còn sống trong chốc lát." Nghe vậy, Tà Nhãn sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, vội vàng ngăn cản nói, vừa nói vừa nhịn không được ói ra hai ngụm máu.

"Tà Nhãn huynh, ngươi yên tâm." Tà Tâm vội vàng an ủi nói: "Với công lực của Điện chủ, dù kinh mạch của ngươi đều bị hủy, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, là có thể chữa trị kinh mạch của ngươi, trị lành vết thương cho ngươi."

"Nói như thế nhưng giờ phút này đang trong đại chiến, Điện chủ nếu có xuất hiện, cũng phải đối phó với người của Thiên Vương Môn, căn bản là không có thời gian chữa thương cho ta, hơn nữa Môn chủ Thiên Vương môn còn chưa xuất hiện, Điện chủ và Cốc chủ sợ rằng còn phải đối phó với Thiên vương môn Môn chủ thần bí kia." Nghe vậy Tà Nhãn cười khổ nói.

Không đợi Tà Tâm mở miệng an ủi nữa, Tà Nhãn lại nói: "Tà Tâm huynh, ngươi không cần an ủi ta, ta tự mình hiểu rõ thương thế của mình. Với công lực của Điện chủ cũng không thể chữa trị được hao tổn kinh mạch của ta."

"Không phải đâu." Tà Tâm lắc đầu nói: "Nếu nói công lực của Điện chủ còn không được, thì Điện chủ và Cốc chủ sẽ hợp lực chữa thương cho ngươi, cho dù thương thế của ngươi có nghiêm trọng hơn, Cốc chủ và Điện chủ cũng có thể trị lành ngươi." Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Tà Tâm lại cười khổ, thương thế của Tà Nhãn thực nghiêm trọng ngoài sự tưởng tượng của hắn, trị lành được có thể dễ như vậy sao.

"Tà Tâm huynh, ngươi không cần ai ủi ta nữa, cũng không nên lãng phí chân khí. Kỳ thật ta biết mình không sống được bao lâu nữa, cũng biết là ngươi muốn kích thích dục vọng muốn sống của ta, nhưng cho dù ta có muốn sống mãnh liệt đến thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể duy trì trong chốc lát, sống lâu thêm một chút mà thôi." Tà Nhãn cười khổ nói, đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, rõ ràng thương thế đã nặng thêm, làm cho hắn thống khổ khó có thể chịu được.

"Tà Nhãn huynh, ngươi bây giờ không nên nói chuyện lãng phí chân khí." Thấy vậy Tà Tâm vội nói: "Chỉ chốc lát nữa Cốc chủ và Điện chủ sẽ tới, đến lúc đó với công lực của bọn họ có thể trị lành kinh mạch cùng thương thế của ngươi, chỉ cần ta truyền chân khí ổn định thương thế, ngươi kiên trì thời gian dài một chút, nhất định có thể kiên trì trụ đến khi họ đến chữa thương cho ngươi."

"Không cần." Nghe vậy Tà Nhãn cười khổ nói: "Tà Tâm huynh ngươi hãy rút chân khí lại đi, ta biết mình không sống quá tối nay. Ngươi không nên lãng phí chân khí nữa."

Dùng lại một chút Tà Nhãn lại nói: "Ta bây giờ chỉ có chút hận mình khi đối địch đã khinh thường, mới bị Vạn Phù thừa dịp, không nghĩ chúng ta đều coi thường công lực của Vạn Phù, kỳ thật công lực hắn so với chúng ta đều cao hơn, so với Cốc chủ và Điện chủ chỉ sợ không kém bao nhiêu đâu." Vừa nói sắc mặt tái nhợt lúc đầu chợt biến thành hồng nhuận, hai mắt lại xuất hiện kim quang lóe lên.

Tà Tâm gật đầu, không nói gì mặc dù hắn không biết công lực Vạn Phù cao tới trình độ nào, nhưng từ tình trạng bị thương nặng của Tà Nhãn, rõ ràng Vạn Phù một mực che giấu công lực của mình.

"Ta lúc này vẫn còn một tâm nguyện muốn hoàn thành, nhưng hôm nay không có cơ hội, hy vọng Tà Nhãn huynh các ngươi có thể giúp ta hoàn thành."

Hết chương 397

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro