Chương 616, 617, 618: Mộ Dung gia tộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 616: Kiếp nạn Mộ Dung gia

"Ngươi sai rồi, ta đến để an ủi ngươi" Lưu Phong có chút thở dài buồn bã nói: "Bệ hạ đã không phải bệ hạ trước kia, ngươi phải biết rõ điều này chứ. Chuyện hôm nay sớm muộn cũng sẽ phát sinh. Việc Trần Hoàng Hậu bất quá cũng chỉ là cái cớ mà thôi."

Thái tử phi nghe vậy, toàn thân khẽ run lên, từ trên giường đi xuống, truy vấn: "Ngươi biết những gì? Bệ hạ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?"

"Ta biết cũng không nhiều hơn ngươi." Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Ta chỉ biết là bệ hạ gần đây tính tình đại biến, phản phúc vô thường Việc khác ta cũng không rõ."

"Được rồi, Lại nói cho ngươi một tin tức, Hắc ảnh bên người bệ hạ đã chết." Lưu Phong thản nhiên nói: "Căn cứ vào suy đoán của ta, bệ hạ tính tình đại biến, có quan hệ rất lớn đến người này!"

"Hắc ảnh đã chết?" Thái tử phi nghe vậy. Trong mắt hiện lên một vẻ vui mừng, tựa như vừa nghĩ được một chủ ý tuyện vời

Người điên, tám phần lại muốn ám sát lão hoàng đế.

Lưu Phong cười lạnh: "Đừng nghĩ đến ám sát lão hoàng đế. Mặc dù Hắc ảnh không còn, nhưng cao thủ Thiên Sư đạo cùng Chân Long vê cũng không dễ ăn đâu. Ta khuyên ngươi biết điều một chút, an an ổn ổn đi, qua được đoạn phong ba này rồi hãy nói."

"Cám ơn ngươi nhắc nhở ta." Thái tử phi châm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói.

"Hừ. Ta chỉ muốn đề tỉnh ngươi, không nên coi rê tính mạng mình." Lưu Phong hừ lạnh nói

Thái tử phi nghe vậy, cười nói: "Hài tử, ngươi quả nhiên vẫn còn quan tâm đến ta. Nếu không ngươi cũng không mạo hiểm tính mạng đến thăm ta thế này."

Lưu Phong không thể nhịn cười, nguy hiểm tính mạng sao, hắn bất quá là hướng lão hoàng đế xin một cái chỉ dụ mà thôi.

"Ngươi sai rồi, đối với ta mà nói, đây chỉ là một chuyện nhỏ." Lưu Phong lạnh lùng nói: "Đừng tưởng rằng, ta hôm nay đến gặp ngươi, là tha thứ cho những việc ngươi đã gây ra, không đơn giản như vậy đâu." Nếu thái tử phi còn muốn làm diễn viên. Lưu Phong tình nguyện phụng bồi nàng đến cùng

Đối với loại đàn bà như Thái tử phi, Lưu Phong hận đến thấu xương, mặc dù có đôi khi thấy nàng đáng thương cảm, nhưng thương cảm cũng không phải làm lý do Lưu Phong có thể tha thứ cho nàng.

Cho dù là người đáng thương đi nữa cũng không nên làm ra những chuyện đáng hận thế này.

Cẩn thận nghĩ. Thái tử phi có ngày hôm nay tất cả đều do nàng ta tự gây ra.

Tự mình tác nghiệt (gây tội, làm bậy) thì không thể sống được.

Lưu Phong vẫn không quên lời nhắc nhở của Thái tử. Nhất đinh phải tìm được tên gian phu kia.

"Hài tử, bất kể nói như thế nào, ta cũng đều cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi tới thăm ta, cám ơn ngươi tới nhắc nhở ta." Thái tử phi vốn không phải là người ngu xuẩn, hôm nay được Lưu Phong đề tỉnh, trong lòng đã có tính toán. Lão hoàng đế sở dĩ giam lỏng mình lại mà không xử phạt nhiều hơn, nói cho cùng là vì trong lòng hắn vẫn còn tình cảm với Thái tử, đấy là cái phao cứu mạng nàng.

"Được rồi. Không còn sớm nữa, ta phải đi. Nhân tiện trong khoảng thời gian này, ngươi tốt nhất nên tỉnh táo lại đi." Lưu Phong đến lần này, chính là muốn khuyên thái tử phi bớt cực đoan. Hôm nay mục đích đã đạt được, tự nhiên cũng không muốn ở lại nữa.

"Sớm vậy đã đi sao. Ngươi có thể lưu lại lâu một chút cùng ta nói chuyện được không?" Thái tử phi biết được Lưu Phong phải đi, tựa hồ có chút khẩn trương.

"Trên người ngươi, ta thấy được hình bóng của cha ngươi." Thái tử phi tiến tới, kích động kéo tay Lưu Phong, nói: "Hài tử, Lưu lại cùng ta một lúc nữa được không?"

Nhìn vẻ mặt chăm chú cùng lo lắng của Thái tử phi. Lưu Phong trong lòng thở dài một tiếng. Không thể không nói, người đàn bà vô sỉ và đáng hận này, thật sự cũng rất đáng thương cảm.

Cuộc sông trong cung tịch mịch cỡ nào, từ Ân Quý phi Lưu Phong đã có đáp án tốt nhất

Nhưng người đàn bà này đã sống như vậy hơn mười năm

Không khó tưởng tượng, tại cuộc sống trong tương lai, nàng còn phải cô đơn hơn trước nữa.

Nhưng nếu thái tử còn sống, nàng cần gì phải như thế

Ai!

Nhân quả luân hồi, chính mình tạo nghiệt, cuối cùng phải chính mình gánh chịu.

"Nơi này là hậu cung, ta không thể ở lâu." Lưu Phong khẽ vuốt tay thái tử phi, lập tức đẩy nàng ra, xoay người đi ra cửa cung

Thục phụ (thiếu phụ thành thục) thái tử phi này quả thật rất mê người, nhưng trong lòng Lưu Phong còn rất căm ghét nàng.

Thái tử phi thì thào tự nói: "Nếu hắn thật sự là hài tử ta, đúng là tốt biết bao."

"Mẫu thân, ngươi tại sao đối xử tốt với tiểu tử thối lưu phong như vậy." Đột nhiên, một tiếng hét phẫn nỗ cắt đứt suy tư của nàng

Phục hồi lại tinh thần, thái tử phi khinh bỉ nhìn Hoàng thái tôn, âm thanh lạnh lùng nói: "Hỗn trướng, ngươi còn ở trước mặt ta mà hét sao."

Hoàng thái tôn trong mắt hiện lên một tia dị sắc, tâm tình đột nhiên trở nên bình tĩnh lại. Hắn lạnh lùng nhìn Lưu Phong, chăm chú nói: "Mẫu thân, ngươi thích tiểu tử thúi này có đúng không?"

"Ta đã sớm nhìn ra. Ngươi mỗi lần nhìn hắn ánh mắt đều không giống với." Hoàng thái tôn đột nhiên cười ha hả: "Buồn cười, thật sự là buồn cười."

Thái tử phi nghe vậy, thân thể khẽ run lên, lập tức quát: "Im miệng, đồ con cái ngỗ ngịch, ngươi nghĩ lại xem ngươi vừa nói cái gì. Hắc Phượng Hoàng, mang tên nghịch tử này kéo xuống cho ta."

Hắc Phượng Hoàng nghe vậy, vội vàng kéo Hoàng thái tôn đi ra ngoài

Thái tử phi tỉnh táo lại một chút, trong đầu luôn nghĩ về những câu nói của hoàng thái tôn vừa rồi

"Ta thật sự có ý tứ với hắn sao?" Thái tử phi thấp giọng nói thầm

Đáp án là không, vì chỉ nàng nhìn thấy trên ngươi Lưu Phong cái bóng của Thái tử mà thôi

"Điện hạ, ba ngày sau, chủ công sẽ đến gặp người." Hắc Phượng Hoàng sau khi đưa Hoàng thái tôn đi, một lần nữa đi đến cung kính nói.

"Ân, ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn yên lặng một chút.." Thái tử phi không nhịn đưọc phất phất tay

Hắc Phượng Hoàng xoay người rời đi, trong lòng cũng đang suy nghĩ những câu nói của Hoàng thái tôn

Lấy trực giác của đàn bà để nhìn, Hoàng thái tôn quan sát cũng không sai

Thái tử phi đích xác đôi với Lưu Phong không giống những người khác, đương nhiên, có phải là yêu hoặc là thích hay không nàng cũng chưa thể nào phán đoán

Tuy nhiên nàng cũng hiểu được một chút là người đàn bà điên này trong lòng kỳ thật vẫn thầm yêu thái tử. Nếu không, nàng tuyệt đối sẽ không đối với Lưu Phong sinh ra ý niệm khác.

"Chủ công à chủ công, ta xem ngươi hay là dừng tay đi, nhân gia vị tất sẽ lĩnh tình."

Mộ Dung thế gia

Mộ Dung Bác vì cái chết của con mình, trong lòng căm hận vợ chồng Mộ Dung Thiên, ngay đêm hôm nay, hắn tự tay đem một bình mê dược đổ vào giếng nước Mộ Dung thế gia

"Mộ Dung Thiên, là ngươi bất nhân trước, cũng không thể trách ta bất nghĩa, ta làm hết thảy cũng là ngươi bức ta." Rắc mê hương xong, Mộ Dung Bác hiểm ác nói thầm vài tiếng.

"Đi lấy nước!"

Đột nhiên trong bóng đêm truyền đến một tiếng hét lớn

Lúc này, Mộ Dung thế gia hiện lên vài ngọn lửa.

Mộ Dung Thiên đang đả tọa nhất thời vì bị kinh động mà tỉnh lại. Vội vàng xuất môn xem: "Đi đâu vậy?"

Ngẩng đầu lên, vừa nhìn đã thấy Tàng kinh các của Mộ Dung thế gia phát hỏa, ngọn lửa bừng bừng bốc lên tận trời.

"Phu quân, xảy ra chuyện gì vậy" Mộ Dung phu nhân sau khi nghe tin cũng mới tới, vẻ mặt lo lắng

"Có người muốn đồi phó Mộ Dung thế gia chúng ta.." Mộ Dung Thiên đã tỉnh táo lại thông suốt suy đoán

"Chúng ta nhanh đi cứu." Lời còn chưa dứt, mấy tộc nhân đột nhiên đã chạy tới. Lớn tiếng nói: "Gia chủ, đại sự bất hảo rồi, mấy vị trưởng lão cùng cao thủ trong tộc đột nhiên toàn thân vô lực."

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi, vội vàng quát hỏi: "Là chuyện gì xảy ra? Còn được bao nhiêu người không sao?"

"Hồi bẩm phu nhân, cao thủ trong tộc còn bình thường không đủ ba thành."

"Phu nhân, gia chủ, đại trưởng lão nói trong nước có độc" .

Mộ Dung phu nhân vội vàng quát hỏi: "Hai người các ngươi hôm nay có từng uống nước, ăn cơm?"

Hai người vội vàng lắc đầu: "Hôm nay vừa lúc đến phiên ta đi tuần, chưa kịp ăn cơm uống nước."

Mộ Dung phu nhân dâm chân nói: "Nguy rồi, nhất định là có kẻ hạ dược, các ngươi nhanh đi triêu tập toàn bộ tộc nhân có khả năng cử động đi cứu hỏa."

"Mộ Dung gia tộc hôm gặp phải kiếp nạn."

Đột nhiên, từ ngoài tường xuất hiện hơn mười nhân ảnh, mỗi người đều mang y phục dạ hành màu đen, tay cầm trường kiếm

"Cấm chế. Bọn họ như thế nào đột phá được cấm chế của gia tộc." Thấy hắc y nhân này, Mộ Dung Thiên nhất thời thất thanh hô

Hoàn toàn ngược lại, Mộ Dung phu nhân có vẻ tương đối trấn tĩnh, nàng thở dài nói: "Phu nhân, xem ra chúng ta lần này thật sự lành ít dữ nhiều, nếu ta đoán không lầm, cấm chế đã bị người phá hủy từ bên trong."

"Nàng nói gia tộc có nội gian?" Mộ Dung Thiên lúc này mới phản ứng lại

"Trừ điều này ra. Có thể giải thích khác sao?" Mộ Dung phu nhân buồn bã cười: "Phu quân, ta đã nói rồi, Muốn trừ khử lão nhị, ngươi hết lần này tới lần khác không cho."

"Nàng nói là lão nhị."

"Đúng, dám chắc là hắn." Mộ Dung Thiên hối hận không thôi. Cấm chế của Mộ Dung gia tộc, ngoại trừ vợ chông hai người hắn cũng chỉ có Mộ Dung Bác mới biết được trận nhãn. Có khả năng phá hư, cũng chỉ có thể là tặc tử Mộ Dung Bác.

"Mộ Dung Thiên để mạng lại." Đang nói chuyện, mấy tên hắc y bịt mặt đã cầm kiếm, hướng tới phu phụ hai người đâm tới.

Mộ Dung Thiên quát lạnh một tiếng, bảo vệ trước người thê tử, trở tay rút ra kỷ kiếm, bức hắc y nhân xuống.

"Phu quân, ngươi đi trước cứu hỏa, ta đối phó lũ tiểu nhân này." Mộ Dung phu nhân vừa dứt lời, thân hình liền như lưu tinh xông ra ngoài

Mộ Dung Thiên thoáng do dự một chút, cuối cùng bay lên trời, hướng Tàng kinh các chạy tới

Trường kiếm trong tay Mộ Dung phu nhân rung lên, xuất ra vài đóa hoa kiếm, mang theo âm thanh lảnh lót, nhắm thẳng hắc y nhân đâm tới

Gã hắc y nhân phía trước trở tay một kiếm, khó khăn lắm mới chặn lại một đóa kiếm hoa, mấy người phía sau hắn đồng thời xuất kiếm, hợp lực ngăn cản kiếm thế Mộ Dung phu nhân

Mộ Dung phu nhân thân hình rơi xuống đất cả giận nói: "Tặc tử, các ngươi tại sao muốn hạ thủ với Mộ Dung thế gia."

Hắc y nhân cầm đâu cười nói: "Chúng ta bất quá chỉ là nhận tiền của người ta, nên phải thay hắn giải quyết." Mộ Dung Bác giờ phút này không có ở đây, nếu không, nghe câu nói vừa rồi, hắn đã hiểu được, hắn bị lừa. Những người này mục đích không phải báo thù Mộ Dung Thiên mà thôi. Rất hiển nhiên, mục đích chính của bọn chúng là toàn bộ Mộ Dung gia tộc.

Hơn nữa, bọn chúng đêm toàn bộ tội lỗi tống cho Mộ Dung Bác.

Cái này gọi là: "Tố thong minh bị thông minh ngộ (đối phó người thông minh thì phải có cách thong minh hơn).

"Là kẻ nào dẫn các ngươi vào đây? "Mộ Dung phu nhân mắt hạnh trợn tròn nói:" Là cẩu tặc Mô Dung Bác?"

"Đợi ngươi chết, chúng ta sẽ nói cho ngươi." Nói xong, mấy hắc y nhận đồng thời từ các góc độ khác nhau hướng Mộ Dung phu nhân đồng loạt công kích.

Mộ Dung phu nhân kinh hãi thất sắc, thầm cắn răng, liên tục lùi lại, thân hình nhanh nhẹn như phi yến linh xảo tránh khỏi tất cả công kích

Vừa thoát khỏi đòn hợp công, Mộ Dung phu nhân lập tức phản đòn, trường kiếm trong tay mang theo trận trận rít gào, hướng bọn thích khách công tới.

"Mọi người cẩn thận, bà nương này tu vị không kém"

Hắc y nhân cầm đầu nhắc nhở một tiếng, lập tức thân hình như tia chớp chuyển bay hướng sau lưng Mộ Dung phu nhân.

Vài tên hắc y nhân đi theo vôi vàng phát động công kích.

Mộ Dung phu nhân rùng mình, không né không tránh, đem cường lực hóa giải công kích mấy tên này, kiếm quang chưa dừng lại mà hướng ngực một kẻ trong đó vọt tới.

Một kiếm khí thế hừng hực này, tên hắc y nhân muốn tránh cũng không thể tránh, cuối cùng bị đâm thấu tim, ngã xuống đất, chết ngay tức thì, thậm chi không kịp mở miệng hét lên.

Một kiếm này tuy uy lực cường đại nhưng hao phí quá nửa chân nguyên của Mộ Dung phu nhân, không còn lực tái kích.

Lúc này, quanh mình đều là địch nhân, tùy thời đều có thể lấy mạng nàng.

"Nàng ta đã là cung giương hết tầm, phải bắt sống." Tên Hắc y cầm đầu nhãn lực phi thường vội phân phó cho thủ hạ biết tình hình thật của Mộ Dung phu nhân.

"Các hạ rốt cuộc ngươi là ai, vì sao lại cùng Mộ Dung gia bọn ta đối địch?" Mộ Dung Thiên đang trên đường chạy đến Tàng kinh các thì bị một hắc y nhân chặn lại.

Chương 617: Giải cứu Mộ Dung gia tộc

"Không cần quan tâm ta là ai, tóm lại, hôm nay Mộ Dung gia tộc các ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi đế quốc." Hắc y nhân (người mặc áo đen) lạnh giọng nói.

"Hừ, Mộ Dung thế gia ta truyền thừa mấy ngàn năm, đâu có thể bị tiêu diệt dễ dàng như vậy." Mộ Dung Thiên cắn môi nói: "Có bản lãnh thì ngươi gọi vạn người đến đây, để cho ta thấy tới cùng ngươi là thần thánh phương nào?"

"Bớt nói nhảm mà chịu chết đi!" Nhìn thoáng qua một cái, hắc y nhân phát ra một đạo kiếm khí cường đại, chỉ trong phút chốc, cả người hoàn toàn ẩn mình vào trong mảnh hào quang, mà phiến kiếm quang chói mắt khiến người không dám nhìn vào kia lại quét tới Mộ Dung Thiên.

Một cỗ kiếm khí xanh đậm trên kiếm Mộ Dung Thiên lộ ra.

Mộ Dung Thiên người nương theo kiếm, kiếm tùy theo tâm niệm. Người cùng kiếm đang hòa trong kiếm khí, kiếm quang màu xanh đậm như lốc xoáy quấn tới.

Hắc y nhân rõ ràng là hơi sửng sốt một chút, không nghĩ tới Mộ Dung Thiên lại che dấu năng lực, kiếm thế của hắn đã đạt tới cảnh giới kinh người như thế thật không thể tưởng tượng nổi.

"Chẳng lẽ bị Mộ Dung Bác lừa?" Tin tình báo của hắc y nhân toàn bộ đều do Mộ Dung Bác cung cấp.

Trên thực tế, hắn đã nghĩ sai rồi. Mộ Dung Bác hận đại ca chết còn không được, tự nhiên sẽ không giấu diếm điều gì.

Mộ Dung Thiên sỡ dĩ có thể phát ra kiếm khí không tương xứng với năng lực là có nguyên nhân cả. Là bởi vì ngay từ ban đầu hắn đã phát động bí pháp của Mộ Dung thế gia, lấy việc thiêu đốt huyết dịch là cái giá phải trả để khai mở ra tiềm năng vô hạn của bản thân.

Nói cách khác, Mộ Dung Thiên ngay từ đầu đã chọn lối đánh liều mạng.

Kiếm khí cường đại chưa từng thấy nhất thời bao phủ lấy hắc y nhân, hắc y nhân rất nhanh đã cảm thấy khó thở, thân thể muốn cử động một chút cũng thấy khó khăn. Mồ hôi lạnh trên trán toát ra không ngừng, giờ phút này hắn chỉ có thể phát ra kiếm khí không ngừng mới có thể chống cự.

Nếu không, hắn có thể chỉ trong nháy mắt sẽ bị kiếm khí của Mộ Dung Thiên ép chết.

Sự cường đại của Mộ Dung Thiên đã khiến cho hắc y nhân sinh ra một nỗi sợ hãi khó hiểu. Vốn căn cứ theo tình báo của Mộ Dung Bác cung cấp mà phân tích thì hắn hoàn toàn có năng lực chiến thắng Mộ Dung Thiên.

Chỉ là không ai nghĩ đến, chuyện lại tự nhiên tiến triển đến bước này.

Bất đắc dĩ, hắc y nhân không thể làm gì hơn là đem tu vi bản thân phát ra đến mức cao nhất.

Mộ Dung Thiên khổ sở chống đỡ, không ngừng phát ra kiếm thế càng cường đại hơn, cố gắng đem hắc y nhân ra ép chết.

Không còn cách nào, hắc y nhân dưới sự bức bách của Mộ Dung Thiên cũng chỉ còn cách liều mạng.

"Phanh!"

Hai cố lực lượng kinh thế hãi tục va chạm một chỗ, nhất thời sinh ra lực phá hoại cực lớn, kiếm khí sắc bén nhất thời tràn ra chung quanh. Đi đến đâu, nhà cửa, cây cối chung quanh trong nháy mắt hóa thành bụi phấn.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, tiếp theo là tiếng kim thiết va chạm làm chấn động lòng người. Hắc y nhân dùng hết toàn lực rốt cục cũng đột phá được kiếm thế của Mộ Dung Thiên.

Chỉ là Mộ Dung Thiên không cho hắn có thời gian để thở, một đạo kiếm khí sắc bén như tia chớp đã đánh úp về phía hậu tâm hắn.

"Oanh long!"

Một tiếng nổ mạnh vang lên, hắc y nhân không kịp tránh, bị một kích nặng nề đánh bay ra ngoài.

Mộ Dung Thiên vẫn đứng vững trên đất, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng trên miệng hắn vẫn tràn ngập nụ cười.

"Nói, là ai phái các ngươi tới?" Chậm rãi tiến tới gần hắc y nhân đang thoi thóp, Mộ Dung Thiên giẫm một chân lên ngực hắn, giận dữ quát hỏi.

Hắc y nhân mở miệng, đang muốn nói chuyện, nhưng không ai nghĩ tới đột nhiên phát sinh dị biến. Một đạo hàn mang tựa như lưu tinh đánh trúng Mộ Dung Thiên.

"Ha ha, đại ca, đừng hỏi nữa, là ta. Tất cả đều do ta làm." Mộ Dung Bác chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau Mộ Dung Thiên. Hắn cầm trong tay một thanh trường kiếm màu ngăm đen, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Mộ Dung Thiên bưng miệng vết thương, xoay người lại. Vẻ mặt khó tin hỏi: "Lão nhị. Sao lại như vậy? Tại sao lại muốn hủy diệt Mộ Dung thế gia."

Mộ Dung Bác cười cười khinh thường: "Ai nói ta muốn hủy diệt Mộ Dung thế gia. Ngươi yên tâm, ngoại trừ ngươi ra, người khác ta sẽ không giết. Chờ cho ngươi chết, ta sẽ tiếp nhận tất cả của ngươi, kể cả thê tử và nữ nhân của ngươi. Ta muốn hai con tiện nhân đấy sống không bằng chết."

Mộ Dung Thiên khẽ thở dài một tiếng, có chút khó thể tin tưởng nói: "Lão nhị, ngươi như thế nào có thể như vậy? Ta là đại ca ngươi a."

"A a. Đại ca?" [ tru

yen cUa tui | Net ] Mộ Dung Bác giận dữ cười vặn lại: "Ngươi bây giờ mới biết ngươi là đại ca ta sao. Tại sao Vũ nhi bị người ta giết ngươi lại mặc kệ?"

"Ích lợi gia tộc lớn hơn hết thảy, ngươi hẳn là hiểu được." Mộ Dung Thiên vốn thi triển bí pháp đã hao phí rất nhiều huyết dịch, hơn nữa hiện giờ còn bị Mộ Dung Bác đánh lén, sinh cơ đã không còn nhiều.

"Ích lợi gia tộc?" Mộ Dung Bác cười to vài tiếng nói: "Ích lợi gia tộc cái rắm chó, ta chỉ có một đứa con trai là Vũ nhi, giờ hắn chết. Ta nhất định sẽ vì hắn báo thù."

"Chờ khi ngươi chết, ta sẽ chính là tộc trưởng của Mộ Dung gia tộc, ta sẽ dẫn những nam nhân nhiệt huyết của Mộ Dung gia báo thù cho Vũ nhi, sau đó chinh phục đế quốc. Lúc ấy thì vinh quanh sẽ nhường nào a." Mộ Dung Bác nói tựa hồ có chút điên cuồng.

"Đại ca, người rất thống khổ phải không?" Mộ Dung Bác cười đắc ý: "Ngươi chắc chắn là không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay, ta nói cho ngươi biết, tất cả mọi việc hôm nay đều là do ngươi ép ta, là ngươi ép ta."

Mộ Dung Uyển Nhi ở gia tộc đi lấy nước, trong sát na vừa lúc uống xong một chén nước đã cảm thấy lực lượng đang dần biến mất, nàng vội vàng uống vào một viên linh dược thái tử tặng nàng.

Sau khi nuốt linh dược vào bụng thì tình hình tốt hơn nhiều, nhưng phần lớn lực lượng lại biến mất không còn dấu vết.

Mộ Dung Uyển Nhi cũng không hoảng hốt, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, theo bí đạo chạy ra ngoài, chuẩn bị tới cầu cứu Lưu Phong.

Lưu Phong sau khi thấy Mộ Dung Uyển Nhi cũng không nói nhiều lời, vội vàng phân phó Lăng Ba chăm sóc chu đáo Mộ Dung Uyển Nhi, còn mình thì mang theo mười mấy tên hắc ám võ sĩ nhanh chóng chạy đi.

Từ rất xa, Lưu Phong đã thấy được Mộ Dung thế gia lửa cháy tận trời.

Lưu Phong vội vàng thi triển đồ đằng phong ấn đem thần điểu Phi nhi thả ra.

Sau khi Phi nhi đến, nhất thời biến thân, hóa thành một con chim to che trời, chỉ thấy miệng nó nhẹ nhàng hút một hơi, ngọn lửa ở Mộ Dung thế gia toàn bộ bị nó hút vào bụng.

Phải biết rằng Phi nhi chính là một chuyên gia chơi với lửa. Cho dù là tam vị chân hỏa của đạo gia đồi với nó mà nói cũng không tính là gì, càng huống chi trước mắt chỉ là ngọn lửa bình thường nhất của nhân gian.

Lưu Phong bên này sau khi thấy thảm trạng của Mộ Dung thế gia. Trong lòng cảm thấy tức giận, vội vàng ra lệnh cho hắc ám võ sĩ: "Trừ tộc nhân của Mộ Dung thế gia ra, còn lại thì giết hết."

Hắc ám võ sĩ sau khi nhận lệnh thì lấy ba người làm một tổ, vội vàng tản ra, đánh chết lũ người áo đen bịt mặt chung quanh.

"Đại ca, chấp nhận số phận đi, gia tộc bây giờ đã nằm trong tay ta. Hôm nay không ai cứu được ngươi đâu!" Mộ Dung Bác tiến chậm lại gần Mộ Dung Thiên, vẻ mặt rất là đắc ý.

Vị trí gia chủ từ trước tới này vẫn là ước mong của hắn.

Hôm nay, hắn rốt cục đã có cơ hội trở thành gia chủ hiệu lệnh tất cả.

Hôm nay, hắn chỉ cần động nhẹ một cái, vị đại ca vẫn đè đầu cưỡi cổ hắn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.

"Lão nhị, ngươi thật độc ác." Mộ Dung Thiên trong lòng thở dài một tiếng. Thậm chí hắn có chút hối hận, sớm nên nghe lời thê tử đem giải quyết mối tai họa này đi.

Đáng tiếc a. Hắn lại là người mềm lòng.

Một bước sai lầm nghìn năm hận, quay đầu nhìn lại đã trăm năm.

Chuyện đã đến nước này, Mộ Dung Thiên dù có hối hận cũng không cứu vãn được nữa.

"Lão nhị, ngươi có thể giết chết ta, ta sẽ không trách ngươi, thế giới này vốn là mạnh ăn thịt yếu, ngươi có thể giết ta, chứng minh là ngươi mạnh hơn ta." Mộ Dung Thiên cầu khẩn: "Ta chỉ huy vọng, ngươi có thể lãnh đạo gia tộc trở nên trở nên huy hoàng. Nhớ kĩ, bất cứ lúc nào cũng phải lấy ích lợi gia tộc làm trọng."

"Còn có. Ta huy vọng ngươi có thể buông tha cho thê nữ (vợ và con gái) của ta." Mộ Dung Thiên cõi lòng đầy chờ mong nói: "Đây là lần cuối lần cuối cùng người làm ca ca này cầu ngươi, được không?"

Mộ Dung Bác cười to vài tiếng nói: "A a, ngươi cũng có lúc phải cầu ta, thật sự là khoái quá a." Từ nhỏ đến lớn, Mộ Dung Thiên làm chuyện gì cũng đều hơn hắn. Ở trước mặt Mộ Dung Thiên hắn luôn thấy rất tự tim nhưng hôm nay, Mộ Dung Thiên cao cao tại thương cư nhiên lại giống như một con chó đi cầu xin kẻ khác.

Thật *** nguôi giận.

"A a, đại ca. Ngươi có thể cầu ta, ta thật cao hứng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không xử tệ với đại tẩu và Uyển Nhi đâu. Ngươi thế nào thì ta thế đó, chờ cho ngươi chết, ta sẽ tiếp nhận tất cả của ngươi, ta sẽ thương yêu đại tẩu giống như ngươi vậy." Nói xong, trong mắt Mộ Dung Bác hiện lên vài đạo dâm quang.

Mộ Dung Thiên tựa hồ hiểu ra cái gì, trong lòng quýnh lên, cấp hỏa công tâm, chỉ cảm thấy cổ họng khó chịu, há mồm phun ra một ngụm tiên huyết.

"Súc sinh, ngươi là đồ súc sinh, ta cho dù có thành quỷ cũng không buông tha ngươi."

Mộ Dung Bác cười cười khinh thường: " Ngu ngốc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội thành quỷ sao, ta Mộ Dung Bác làm việc luôn không để lạo hậu hoạn, ta sẽ đem linh hồn ngươi huỷ diệt luôn

Mộ Dung Thiên nghe vậy thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Hắn lần đầu tiên mới biết được con người có thể độc ác đến mức nào.

"Phu nhân, Uyển Nhi, ta xin lỗi các người a."

Nói xong những lời này, Mộ Dung Thiên tâm tình dần bình tĩnh lại, hắn nhắm mắt lại bắt đầu chờ chết.

"Ha ha, Mộ Dung Thiên, mi đi chết đi!"

Mộ Dung Bác hét lớn một tiếng. Hai tay giơ kiếm, đâm mạnh về phía Mộ Dung Thiên.

"Phanh!"

Sau một tiếng kim thiết giao nhau, Mộ Dung Bác đột nhiên bị một cỗ cường lực bức lui mấy bước, thiếu chút nữa là không đứng được.

"Kẻ nào? Dám phá hỏng chuyện tốt của ta." Công kích bị ngăn đỡ, Mộ Dung Bác sắc mặt đại biến, vội vàng lớn tiếng mắng chửi.

Lúc này, Mộ Dung Thiên đang chờ chết cũng mở mắt, ngẩng đầu lên, hắn thấy được nữ tế (con rể) Lưu Phong cầm trong tay một thanh trường kiếm, uy phong lẫm lẫm đứng ngăn trước mặt mình, giống như một pho tượng chiến thần vậy.

"Hầu gia, cám ơn, cám ơn ngươi, không cần quan tâm đến ta. Nhanh đi cứu phu nhân ta và Uyển Nhi." Đối với thân thể của mình, Mộ Dung Thiên rất rõ ràng, cho dù Mộ Dung Bác không giết hắn, hắn cùng không cố được bao lâu nữa. Ngay từ ban đầu, hắn đã chuẩn bị liều mạng. Thiêu đốt huyết dịch, giải phóng tiềm năng. Hơn nữa còn bị Mộ Dung Bác đánh lén, hắn chết là chắc chắn, bây giờ chỉ còn là vấn đề về thời gian thôi.

Một nam nhân thật tốt a.

Lưu Phong cũng không biết tình huống của Mộ Dung Thiên, chỉ thấy hắn lo lắng cho thê nữ thì hơi cảm động, đối với hắn không khỏi sinh ra vài phần khâm phục.

"Ngươi yên tâm,. Uyển Nhi đang ở chỗ của ta, ta dẫn theo rất nhiều người tới, phu nhân không có việc gì, chờ ta thu thập tên phản đồ này trước đã."

Mộ Dung Bác đối với tu vi của Lưu Phong cũng không hiểu rõ lắm, chỉ biết là hắn tuổi còn trẻ, thì đoán là bản lãnh cũng không nhiều lắm, thấy hắn nói chuyện với Mộ Dung Thiên, Mộ Dung Bác quát lạnh một tiếng, hai tay cầm kiếm, dùng thế như sấm sét đánh úp về phía Lưu Phong."

"Hầu gia hãy cẩn thận!" Mộ Dung Thiên giờ phút này vẫn không quên lo lắng cho Lưu Phong.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, tiện tay chém nhuyễn kiếm trong tay ra, kiếm thế vẽ lên một hình cung kinh người, kịp thời ngăn chặn công kích của Mộ Dung Bác.

Chiêu thức ngắn gọn nhưng cực nhanh. Đã đạt được hiệu quả phát sau mà đến trước.

"Phanh!" Một tiếng, trường kiếm của Mộ Dung Bác và nhuyễn kiếm của Lưu Phong giao nhau, một cỗ lực lượng cường đại lập tức từ trên nhuyễn kiếm của Lưu Phong quét sang Mộ Dung Bác.

Mộ Dung bác trong lòng thấy kinh ngạc, hiển nhiên hắn đã đánh giá thấp thực lực của Lưu Phong.

Thân hình bay nhẹ lên, cánh tay trái chợt vung lên. Một đạo hàn tinh bắn về phía cổ Lưu Phong, mà thân hình hắn thì mượn lực bay tà tà ra ngoài. Bởi vì khinh địch, vừa mới ra tay, hắn đã rơi vào thế bị động, chiêu này cũng không mong đả thương được địch thủ, mà chỉ hy vọng có thể tranh thủ cho mình chút thời gian.

Lưu Phong tựa hồ đã sớm nhìn thấu ý đồ của hắn, trước tiên vung nhanh ra một kiếm.

Tu vi kiếm đạo đạt tới cảnh giới của Lưu Phong, trong lúc giơ nhấc chân đều là kiếm thế kinh thiên.

Một kiếm chém ra, không khí trong không gian vì ma sát kịch liệt mà phát ra tiếng rít kình người, phảng phất như cả đều bị chém đứt vậy.

Mộ Dung Bác cơ hồ đồng thời phi thân lên, đã thấy kiếm quang của mình vỡ thành những mảnh nhỏ, nhưng kiếm quang màu vàng nhạt của Lưu Phong uy thế lại không giảm chút nào.

Lập tức đâm tới những điểm yếu hại quanh thân hắn.

Kiếm thế tới gần, một nỗi sợ hãi khó hiểu dâng lên trong lòng hắn.

Chương 618: Mộ Dung phu nhân bị bắt

Loại cảm giác này đối với Mộ Dung Bác mà nói thật là bình sinh hãn hữu (trong đời khó gặp).

Trường kiếm trong tay hắn theo bản năng xoay ngang che trước ngực, bởi vì kiếm thế của Lưu Phong thực sự quá nhanh, nhanh đến mức hắn căn bản không kịp suy nghĩ.

Cũng may hắn kinh nghiệm lâm địch phong phú, cuối cùng cũng kịp thời ngăn cản, miễn cưỡng đỡ được một kiếm thế như tia chớp của Lưu Phong.

Chỉ là tuy miễn cưỡng đỡ được công kích của Lưu Phong nhưng hắn cũng không thấy tốt chút nào, kiếm thế của Lưu Phong kinh người, mặc dù bị ngăn đỡ. Nhưng sát khí vô hình này vẫn như trước đánh hắn bị nội thương. Giờ phút này máu trong cơ thể hắn chảy loạn lên, chỉ thấy cổ họng ngòn ngọt một chút, cơ hồ phun huyết tại chỗ.

"Lưu Phong, là ngươi, chúng ta vốn nước sông không phạm nước giếng, ngươi vì sao phá hỏng chuyện tốt của ta." Mộ Dung Bác tim trùng xuống, hắn biết nếu Lưu Phong ra tay, hết thảy hy vọng của mình sợ rằng đều sẽ tiêu tan.

Nói nhảm, Mộ Dung Thiên tốt xấu gì cũng là nhạc trượng (bố vợ) của ta, ta có thể nhìn hắn chết sao?

Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: "Mộ Dung Bác, ngươi lão thất phu này, thật sự ngay cả súc sinh cũng không bằng, chỉ vì lợi ích cá nhân, dẫn sói vào nhà, ý đồ muốn hủy diệt cả gia tộc."

"Nói cho ngươi biết, nhi tử ngươi là do ta giết, có bản lãnh thì tới mà giết ta báo thù đi?" Lưu Phong khó chịu nói: "Thằng con là phế vật, thằng cha cũng không phải là loại tốt."

"Ngươi."

[ truyen cua tui . net ] encuatui.net/

Kẻ thù giết con ở ngay trước mắt, Mộ Dung Bác giận dữ quát lên một tiếng, cũng không để ý tới thương thế của mình. Thét lên mấy tiếng kỳ lạ rồi vọt tới.

Lưu Phong cười khinh miệt, không quan tâm một chút nào. Chờ đến lúc Mộ Dung Bác chỉ còn cách người hắn một trượng hắn mới vung nhẹ nhuyễn kiếm trong tay đâm ra một kiếm.

"Oanh long!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, kết thúc cuộc giao tranh không có lo âu của hai người, Mộ Dung Bác bị Lưu Phong đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ máu không ngừng, sắc mặt tái nhợt, sau đó té trên mặt đất, thân thể co giật không ngừng.

Lưu Phong xuống tay là cực kỳ có phân lượng, hắn không có xuống tay độc ác, cho nên Mộ Dung Bác giờ phút này chỉ chết khiếp thôi.

Ngay lúc Lưu Phong đang chậm rãi tiến đến gần Mộ Dung Bác đang chết khiếp, trong hư không đột nhiên truyền ra một đạo thanh âm: "Ngươi chính là Lưu Phong, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên."

Lưu Phong hơi kinh hãi, ngay lúc này, hẳn cảm giác được một cỗ sát khí rất mạnh, cỗ sát khí này thậm chí không thua kém gì so với của kẻ đã bị hắn giết Vô Cực Thần Quân.

Mẹ nó, lúc nào mà thế gian lại xuất hiện ra nhiều cao thủ như vậy.

Có còn cho người ta sống không đó.

Lưu Phong nói thầm một tiếng, lập tức ao giọng hô: "Các hạ, nếu đã tới sao không hiện thân."

"Ha ha. Dĩ nhiên là phải ra gặp rồi."

Đang nói thì trước mắt lưu hiện lên một đạo nhân ảnh, một người trẻ tuổi tuấn mỹ, đẹp đến nỗi không giống nam nhân xuất hiện trước mặt hắn.

Quai quai, nam nhân cũng có thể xinh đẹp như thế sao? Yêu dị vậy sao?

Người này là nam nhân sao?

Vốn, dung mạo của Lưu Phong trong nam nhân đã gần như hoàn mĩ, nhưng nam nhân trước mắt này so với Lưu Phong còn muốn đẹp hơn một phần.

Đương nhiên, Lưu Phong nghĩ rằng vẻ đẹp của mình là vẻ đẹp mạnh mẽ.

Mà nam nhân trước mắt này lại có một vẻ đẹp gần như là quái dị một cách bất thường.

"Huyết tộc?" Cẩn thận cảm ứng một chút khí tức của đối phương, Lưu Phong trước tiên xác định hắn không phải là người, bởi vì trên người hắn hoàn toàn không có một chút hơi người. Tiếp theo, Lưu Phong phát hiện khí tức trên người hắn cùng huyết tộc mình từng gặp phải giống nhau.

"Nếu ta không đoán sai, các hạ hẳn là huyết tộc?" Lưu Phong dò hỏi.

Nam tử yêu dị hơi kinh hãi. Mặt lộ vẻ kỳ lạ, tựa hồ hắn rất ngạc nhiên. Lưu Phong cư nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra lại lịch của hắn.

"Rất tôt, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng. Có thể liếc một cái đã nhìn ra thân phận ta, chứng minh thực lực ngươi cũng không thấp hơn ta. Như vậy mới thú vị." Nam nhân yêu dị tựa hồ có vẻ rất hưng phấn.

Ngu ngốc, đần độn, Lưu Phong nghĩ thấy người này chẳng những có vấn đề, ngay cả đầu óc cũng có chuyện.

"Ta rất muốn biết một vấn đề. Ngươi tu vi là nguyên anh kỳ. Ngươi đến tột cùng làm cách nào mà giết được Vô Cực Thần Quân?" Nam tử yêu dị cẩn thận đánh giá Lưu Phong vài lần rồi đột nhiên hỏi.

Bởi vì lão tử có ba nguyên anh.

Đương nhiên, đây là bí mật. Lưu Phong tuyệt đối sẽ không nói cho ngoại nhân.

"Ngươi muốn biết?" Lưu Phong mỉm cười. Rất lịch thiệp trả lời: "Đương nhiên tại lúc ngươi sắp chết, ta sẽ nói cho ngươi."

Nam tử yêu dị nghe vậy không hề tức giận, cũng mỉm cười: "Hầu gia quả nhiên rất hài hước, bất quá, ta phải nói cho ngươi, hôm nay người phải chết sẽ chính là ngươi."

Ngừng lại một chút, nam tử yêu dị thản nhiên nói: "Nói thiệt cho ngươi biết, ta đã đạt tới cảnh giới thân vương huyết tộc. Với tu vi của ngươi, tuyệt đối không phải là đối thủ của ta. Đúng rồi, thiếu chút quên nữa nói cho ngươi. Ngươi là ngươi đầu tiên đối chiến với ta sau khi ta khôi phục thực lực, dù ngươi có chết, cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh vô cùng, bởi vì ngươi là chết ở trong tay thân vương huyết tộc ta."

"Đến đây đi. Cho ta xem ngươi dựa vào năng lực gì mà giết chết Vô Cực Thần Quân." Nam tử yêu dị ánh mắt trầm xuống, lạnh giọng nói.

Lưu Phong không chút úy kị nào, ánh mắt can đảm nghênh tiếp.

Ngay tại sát na ánh mắt hai người gặp nhau. Lưu Phong trong lòng chấn động, người này sức mạnh cũng không dưới Vô Cực Thần Quân. Chỉ sợ hôm nay lại có một hồi ác chiến rồi.

"Đến tột cùng là dạng tổ chức gì, tự nhiên lại có cao thủ cường đại như vậy." Lưu Phong cơ bản có thể kết luận, Vô Cực Thần Quân cùng thuộc một tổ chức thần bí. Chỉ là tổ chức này là thần thánh phương nào thì hắn lại thủy chung không biết.

Nhân thời cơ Lưu Phong ngẩn ngơ, thân hình hắn vút lên, hình thành một đạo khí xoáy kinh người, cuốn tới Lưu Phong.

Xoay tròn tốc độ cao làm cho không khí xung quan trở nên vặn vẹo. Trong phút chốc, thân thể nam tử yêu dị đã hình thành một lốc xoáy khiến người khác sợ hãi.

Tâm cảnh Lưu Phong lúc này có vẻ vô cùng tỉnh táo.

Mà điểm này hiển nhiên khiến cho nam tử yêu dị hơi giật mình.

Cười lạnh một tiếng, Lưu Phong rút Hạo Thiên kiếm chém hết sức một kích, khiến cho phong vân biến sắc.

Kiếm quang màu vàng nhạt giống như thực chất, lấy thế như sấm sét, vọt tới lốc xoáy.

"Oanh long!"

Theo một tiếng nổ mạnh, kiếm quan của Lưu Phong đột phá thành công lốc xoáy.

Nam tử yêu dị đột nhiên biến sắc, hắn đột nhiên hiểu được Lưu Phong có thể đánh chết Vô Cực Thần Quân tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Chỉ bằng cỗ kiếm thế này, hắn thừa có năng lực kia.

Nam tử yêu dị vội vàng ngăn trở lốc xoáy, khôi phục lại thân thể, lập tức xoay mạnh. Đột nhiên xuất hiện trước mặt Lưu Phong.

Lưu Phong không khỏi cả kinh, phải biết rằng lúc trước hai người cách nhau ít nhất hơn mười trượng, nhưng hắn chỉ trong nháy mắt phóng qua. Tốc độ như vậy thật hiếm thấy. Ngay cả Lưu Phong cũng hoài nghi mình liệu có thể đạt tới tốc độ như vậy không.

Huyết tộc am hiểu nhất chính là tốc độ, đối với nam tử yêu dị cấp bậc thân vương này mà đạt tới tốc độ như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Nam tử yêu dị tưởng rằng mình dùng chiêu này, đã trấn trụ (đì) được Lưu Phong, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, thế chưởng như kiếm, phá không chém về Lưu Phong.

Công kích đơn giản, nhưng vì có huyết năng cường đại cùng tốc độ siêu cường, nên có lực lượng vô song.

Tiếng rít phá không, có thể nghe được rõ ràng.

Trong phút chốc, cả người Lưu Phong đã bị thế một kích này hoàn toàn bao phủ.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Phong rống một tiếng to, kiếm thế bao phủ một vùng, tạo nên một đạo kiếm cương kinh thiên. Đánh về phía nam tử yêu dị.

Một kiếm chém ra, thiên địa biến sắc.

"Oanh!"

Lực lượng song phương vừa mới đụng nhau, kình khí mạnh mẽ vô cùng nhất thời tràn điên cuồng ra bốn phương tám hương. Va chạm dữ dội với từng tấc không gian.

Trong kình khí cuồng dã vô cùng, không gian tựa hồ như đã biến thành méo mó. Nhà cửa, cây cối, hoa cỏ chung quanh toàn bộ chỉ tronh nháy mắt hóa thành bụi phấn.

Thân hình Mộ Dung Thiên và Mộ Dung Bác bị luồng khí cường đại đánh vào. Bắn lên cao, thuận theo hướng của kình khí mà bị bắn ra ngoài hơn mười trượng.

Lưu Phong tinh mắt, vội vàng xuất ra một đạo kình khí, đón lấy thân thể Mộ Dung Thiên, để cho hạ từ từ xuống.

Mà Mộ Dung Bác lại không vận khí tốt như vậy, lúc hắn rơi xuống, đập phải một tảng đá, xương sườn gãy hết, đau đớn kịch liệt thiếu chút nữa là hôn mê tại chỗ.

"Ti chủ đại nhân. Đối phương tới tất nhiều cao thủ, tình thế đối với chúng ta rất bất lợi. Xin hãy tạm thời rút lui. Ngay khi Lưu Phong cùng nam tử yêu dị mới nhảy ra từ vòng chiên, một hắc y nhân chạy tới rất nhanh, nói với nam tử yêu dị.

Nam tử yêu dị thoáng do dự một chút, nói: " Mang theo Mộ Dung phu nhân đi trước đi, ta sẽ theo sau."

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Quai quai, không ổn rồi, nghe mồm chúng nói, trượng mẫu nương (mẹ vợ) tựa hồ bị bắt."

"Hầu gia, ngươi đích xác rất mạnh, mặc dù ta không biết vì sao tu vi nguyên anh kỳ của ngươi đến tột cùng thì như thế nào mà có thể phát ra chiến đấu lực như vậy, nhưng ta không thể không thừa nhận. Ngươi thực sự rất mạnh. Hôm nay chúng ta xem như kỳ cổ tương đương (hai bên ngang nhau). Thuộc hạ của ngươi nhiều quá, ta đành phải rút lui trước. Sau này gặp lại." Nam tử yêu dị mỉm cười. Muốn quay người bỏ chạy.

"Đứng lại, để lại Mộ Dung phu nhân, không thì đừng hòng ta để cho ngươi đi." Lưu Phong vội vàng quát một tiếng.

Nam tử yêu dị chậm rãi xoay người lại, nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên nằm trên mặt đất cách đó không xa, nói: "Hầu gia, nếu ngươi không muốn hắn chết, thì đừng nên ngăn cản ta. Nếu không, ngươi mặc dù có thể ngăn ta lại được, ta cũng nắm chắc có thể đánh chết hắn?"

Lưu Phong nghe vậy, hơi nhíu mày.

Không thể không thừa nhận, lời của nam nhân yêu dị đối với hắn rất có lực uy hiếp.

Mặc du hắn cũng không e ngại nam tử yêu dị này, nhưng là theo như lời hắn nói, hắn hoàn toàn nắm chắc trong khi Lưu Phong không có chuẩn bị mà giết chết Mộ Dung Thiên đang trọng thương.

Suy nghĩ đi cân nhắc lại, Lưu Phong quyết định sẽ tha cho hắn.

"Ngươi đi đi, bất quá ta cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi dám làm tổn thương một sợi tóc của phu nhân. Ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá." Lưu Phong hung ác nói.

Nam tử yêu dị mỉm cười, nói: "Hầu gia yên tâm. Chúng ta mang phu nhân đi, bất quá chỉ qua vài ngày thôi, mời ngươi đến gặp một lần, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào thương tổn đến Mộ Dung phu nhân. Tương lai, đợi ngươi tới phó ước, ta sẽ trả lại ngươi một Mộ Dung phu nhân hoàn chỉnh." Nói, nam tử yêu dị kia liền biến mất.

"Hầu gia, chờ tin tức của ta, đợi lúc thích hợp, ta sẽ thông tri cho ngươi, cho ngươi biết địa phương đến đón Mộ Dung phu nhân."

"Hầu gia, mau đi xem một chút tình hình phu nhân ta cùng tộc nhân. Ta." Trước khoảng cách xa như vậy, mà Mộ Dung Thiên thân lại thụ trọng thương, cho nên hắn cũng không nghe được đoạn đối thoại giữa Lưu Phong cùng nam tử yêu dị, hắn bây giờ còn chưa biết Mộ Dung phu nhân đã bị người khác bắt đi.

"Xin lỗi, phu nhân đã bị bọn họ bắt đi rồi." Lưu phong vội vàng đem đoạn đối thoại lúc trước giữa mình và nam tử yêu dị nói cho hắn nghe.

Mộ Dung Thiên thở dài một tiếng. Nói: " Hầu gia, ngươi không nên để hắn chạy a, ta sớm muộn cũng sẽ là người phải chết."

"Yên tâm, có ta ở đây. Ta sẽ không để ngươi chết đâu." Lưu Phong cũng không biết tình huống thật sự của Mộ Dung Thiên.

"Cứu ta, cứu ta." Mộ Dung Bác kêu lên thống khổ.

Lưu Phong đi tới, chân để lên ngực hắn đạp mấy đạp: "Ta kháo, ngươi lão thất phu này, đầu tiên là hãm hại Tuyết nhi của ta, bây giờ cư nhiên ngay cả gia tộc cũng không tha. Ngươi lại súc sinh này, thật là có chết cũng không đền hết tội. Lão tử sẽ không cho ngươi chết dễ dàng đâu. Ta muốn ngươi sống không bằng chết." Lưu Phong thống hận nhất loại phản đồ như Mộ Dung Bác, đối với kẻ phản bội, hắn cho tới bây giờ cũng không có lương tay.

Mộ Dung Thiên thấy thảm trạng của Mộ Dung Bác, trong lòng có chút không đành lòng, mở miệng ra muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói.

Bởi vì sự thiện lương và nhu nhược của hắn, mới gây nên tai nạn lần này cho Mộ Dung thế gia.

Hắn tuyệt đối không thể tiếp tục phạm sai lầm.

"Lão nhị, ngươi đây là tự gây họa cho mình, không thể sống a." Mộ Dung Thiên sắc mặt buồn bã, hắn đến giờ vẫn không rõ, thân huynh đệ vì sao lại trở nên như vậy.

"Nuốt vào viên đan dược này, ta sẽ không để cho người chết." Lưu Phong đỡ Mộ Dung Thiên dậy, đưa ra một viên đan dược.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np