Chương 627, 628: Thiên đại đích hảo xử - Quyết định của Nghê Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 627: Thiên đại đích hảo xử

Quả nhiên, theo lực lượng không ngừng tăng lên và áp súc, trong đan điền lại xuất hiện các hình thái năng lượng mới. Đầu tiên là một viên cầu kim sắc, sau đó lại bạo liệt dần thành hình một đứa trẻ giống y hệt Lưu Phong.

Cứ như vậy, Nguyên Anh thứ tư-Thiên Quyền Nguyên Anh đã được hình thành.

Lưu Phong giật mình vui sướng trước nguồn thần lực cường đại này, chỉ trong nháy mắt mà xuất hiện Kim Đan, rồi thành Nguyên Anh.

Thiên Quyền Nguyên Anh khoanh chân, ngồi ở trong đan điền, nhắm mắt ngưng thần, dáng vẻ tựa như đang tu luyện. Lúc này thần lực còn sót lại khi dung hợp trong các kinh mạch cuồn cuồn đổ vào trong nó..

Lưu Phong trong lòng hưng phấn như muốn phát cuồng, tuy hắn tự cho rằng mình có thiên phú, kỳ ngộ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới là mình sẽ tu luyện thành Thiên Quyền Nguyên Anh sớm như vậy.

Thời gian sau đó, Lưu Phong chuẩn bị tiếp tục tu luyện tiếp nhằm tạo ra Nguyên Anh thứ năm. Tuy nhiên, chuyện làm cho hắn buồn bực không thôi là thần lực xung quanh đã ít đi rất nhiều, đừng nói là tu thành Nguyên Anh, chỉ sợ ngay cả Kim Đan cũng không thể được.

Lưu Phong cũng không phải là người có lòng tham không đáy nên hắn nhanh chóng buông tha ý định không thực tiễn này bắt đầu kiểm tra lại thành quả tu luyện của mình.

Mộ Dung phu nhân nhìn pho tượng Hoàng Kim từ màu vàng biến thành màu xám thì hơi kinh hãi: "Như thế nào lại như vậy?"

Pho tượng Hoàng Kim cười một tiếng, nói: "Thần lực của ta đã bị ái lang (ng yêu, để HV cho hay) của ngươi hút đi rồi."

"Hả, ngươi còn là thần linh sao?" Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, tức giận nói: "Ngươi nghĩ sai rồi, ta chính là trượng mẫu tương lai của hắn."

Pho tượng Hoàng Kim hơi ngạc nhiên: "Ồ, có đúng không vậy?"

"Đương nhiên rồi!" Mộ Dung phu nhân bĩu môi nói, trong lòng thầm nghĩ, xem ra thần linh cũng không phải là vạn năng.

"Gặp nhau tức là có duyên phận. Có lẽ ta nên đem cho ngươi một chút lợi ích." Nói xong, con mắt Pho tượng Hoàng Kim đột nhiên bắn ra một đạo ánh sáng, kim quang lập tức bao quanh Mộ Dung phu nhân.

Mộ Dung phu nhân ban đầu có chút sợ hãi, nhưng ngay lập tức mừng rỡ vì nàng cảm giác được thân thể nàng trong nháy mắt trở nên tràn ngập lực lượng. Hơn thế, Kim Đan mới hình thành không lâu hiện đang không ngừng bành trướng.

"Nữ oa oa, nhân dịp này ngươi hãy thử vận chuyển lực lượng theo pháp quyết này, thần lực sẽ được hấp thụ, hình thành Nguyên Anh ngay thôi.." Khi Mộ Dung phu nhân đang kinh hãi thì Pho tượng Hoàng Kim lên tiếng nhắc nhở.

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, vội vàng theo lời chỉ dẫn của hắn mà làm. Quả nhiên, kim quang đã bị nàng hoàn toàn hấp thụ, trong cơ thể nàng Nguyên Anh chính thức hình thành.

http:

//trUyencuatui.net/

Mộ Dung phu nhân thu công lại, vội vàng quỳ xuống trước Pho tượng Hoàng Kim bái lạy, thành kính nói: "Đa tạ đại thần đã thành toàn."

Mộ Dung phu nhân nằm mơ cũng không dám nghĩ mình sẽ tu thành Nguyên Anh. Toàn gia tộc, theo như ghi chép lại thì mạnh nhất cũng chỉ là Kim Đan hậu kì mà thôi. Nhưng hôm nay, nàng đã có kỳ ngộ cùng Lưu Phong, tu thành Nguyên Anh.

"Nữ oa oa, ngươi đứng lên đi, ngươi với tên tiểu tử kia ở cùng chỗ, đồng dạng cũng có được kỳ ngộ. Được rồi, ngươi thật sự không phải là nữ nhân của hắn sao?" Pho tượng Hoàng Kim nghi vấn hỏi lại.

Mộ Dung phu nhân một bụng tức khí, thần linh này sao lại như vậy, toàn nói những lời không đâu.

"Thần linh đại nhân, ta là trượng mẫu tương lai của hắn." Mộ Dung phu nhân kiên nhẫn giải thích.

Pho tượng Hoàng Kim có chút nghi hoặc, nhỏ giọng nói thầm: "Tại sao ta lại thấy tương lai các ngươi sẽ là vợ chồng nhỉ? Chẳng nhẽ thần lực của ta bị tổn thất nghiêm trọng nên nhìn lầm rồi chăng? Hừm, nhất định là như vậy rồi."

Lưu Phong thu công lại, thần lực trong không gian màu bạc ở bốn phía cũng không có tản đi, vần như trước lưu chuyển xung quanh. Bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng, hắn lấy Hạo Thiên Kiếm ra. Hắn cảm giác được Hạo Thiên Kiếm có sự xao động, vui sướng.

Lưu Phong đoán rằng, có tám thành khả năng hồn kiếm đang ngủ say sẽ tỉnh lại. Nghĩ tới đây, hắn thở dài một cái, tứ đại Nguyên Anh đồng thời phát động tới cực hạn, Nguyên Anh lực trục tiếp rót vào Hạo Thiên Kiếm.

Rất nhanh, Hạo Thiên Kiếm phát ra quang mang chói mắt, theo đó vang lên một tiếng ngâm khẽ, Hạo Thiên Kiếm đột nhiên thoát khỏi tay Lưu Phong, hóa thành một đạo kim quang tản ra bốn phía rồi bay múa xoay xung quanh người hắn, phát ra tiếng long ngâm.

Nhìn khung cảnh trên không trung, Lưu Phong phát ra tiêng kêu kinh hãi: "Kiếm hồn, quả nhiên là Kiếm hồn đã thức tỉnh."

"Chủ nhân, là thần lực, quả nhiên đúng là thần lực." Sau khoảnh khắc thời gian, Hạo Thiên Kiếm lại trở về tay Lưu Phong. Trong nháy mắt, hắn cảm ứng được Kiếm hồn truyền đến tin tức.

Lưu Phong vội vàng dùng tâm thần tương giao, nói cho Kiếm hồn biết hết thảy tình huống xảy ra trước mắt.

Kiếm hồn không khỏi càng thêm khâm phục Lưu Phong, đem lại một tin tức thật tốt. Lập tức Hạo Thiên Kiếm hóa thành một đạo kim quang chui vao lòng bàn tay của Lưu Phong.

Cuối cùng, một tia thần lực còn lại cũng bị Lưu Phong hấp thu hết, không gian thần lực đã không còn tồn tại.

Lưu Phong ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Pho tượng Hoàng Kim, nhất thời hô to: "Thì ra là ngươi được mạ vàng? Không thể nào. Ngươi sao lại biến thành Độc Nhãn Long màu xám rồi."

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, cười một tiếng, đi tới vươn nhẹ ngón tay, dí lên trán hắn cả giận nói: "Ngươi còn đứng đây mà nói bậy sao, bởi vì ngươi hấp thu hết thần lực của thần linh đại nhân."

Ai. Sao mỹ nữ nào cũng thích cái chiêu này không biết.

Lưu Phong quay đầu cảm kích nhìn Pho tượng Hoàng Kim nói: "Thần linh đại nhân, đa tạ ngươi đã thành toàn."

Pho tượng Hoàng Kim buồn bã nói: "Ta phải cảm tạ ngươi mới đúng, vốn tưởng rằng tương lai sẽ tịch mịch chờ đợi và tiêu vong, nhưng bây giờ lại ngoài ý muốn gặp được ngươi, coi như là ta và ngươi có duyên."

"Cho nàng ta ra đi, ta có thể mang lại cho nàng ta chút chuyện tốt." Hai tròng mắt Pho tượng Hoàng Kim nhìn chằm chằm vào khỏa Quy Nguyên Đan trên cổ Lưu Phong, ý tứ rất rõ ràng.

Lưu Phong do dự đôi chút, xoay người hướng về Mộ Dung phu nhân rồi nói: "Phu nhân, không bằng người đi chỗ khác một chút, ta với thần linh đại nhân có chút chuyện bí mật muốn bàn bạc." Bí mật của Bạch Khiết cũng nên tuân theo ý nàng, tuyệt không thể để cho người khác biết được.

Mộ Dung phu nhân nghe vậy có chút tức giận, nhíu mày, sẵng giọng nói: "Ngươi có bí mật ghì mà không thể nói ra. Quên đi, nếu ngươi không muốn nói ra thì thôi, ta đây cũng không muốn ở lại đây đâu." Nói xong nàng hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Sau đó, Bạch Khiết trong nháy mắt đã từ khỏa tam phân Quy Nguyên Đan hiện ra, đối với Pho tượng Hoàng Kim cung kính hành lễ: "Ra mắt thần linh đại nhân!"

"Ân, không sai, mặc dù so với Tam Nguyên hợp nhất còn thiếu mất một khỏa, nhưng ngươi tại không gian thần lực hấp thụ thần lực đã hoàn toàn hình thành thân thể, chờ khi ba khảo Quy Nguyên Đan hợp nhất, sẽ có cơ hội trở thành linh tiên." Pho tượng Hoàng Kim tán dương vài câu, đột nhiên bắn ra một viên cầu hướng về phía Bạch Khiết.

Sở hữu tu vị linh tiên, tự nhiên cùng một loại vơi tiên nhân, bất quá số lượng tiên nhân kiểu này thật sự rất ít, hơn nữa thực lực rất cường hãn, trên tiên giới cũng có thể là bá chủ một phương..

"Cái này là chút lực lượng ta còn thừa, hy vọng có thể giúp ngươi.." Pho tượng Hoàng Kim dường như nói chuyện có chút khó khăn, rõ ràng lực lượng sắp cạn kiệt.

Bạch Khiết bị kim quang bao phủ vào trong, vội vàng ngồi xuống hấp thu, qua thời gian không dài, thần lực đã bị hấp thu sạch sẽ.

Lưu Phong hơi kinh hãi, giờ phút này hắn thậm chí cảm thấy từ trên người Bạch Khiết xuất hiện tiên linh khí. Mặc dù còn rất yếu, nhưng quả thật đúng là tiên linh khí, giống như trên người Thái tử lúc phi thăng mà hắn đã cảm nhận qua.

Thật đúng là tức chết mà, nếu ta hấp thụ được nhiều thần lực thế này nữa thì chắc đã tu thành Nguyên Anh thứ năm – Ngọc Hành Nguyên Anh luôn rồi, thế nhưng ngươi lại dành cho Bạch Khiết MM này.

Bạch Khiêt thu công, biết được tình hình của mình không khỏi mừng rỡ, vội vàng cung kính bái tạ Pho tượng Hoàng Kim.

Pho tượng Hoàng Kim mỉm cười nói: "Sự thật, là ta nên cảm tạ các ngươi mới đúng, không có các ngươi tới đây, ta đã phải chờ đợi ngàn năm mà không có kết quả. Ta đã yên tâm mà đi.."

Ngừng một chút, pho tượng Hoàng Kim kiếc mắt nhìn kĩ Lưu Phong một cái ngạc nhiên nói: "Ngươi, tên tiểu tử này, rất thú vị, tự nhiên lại chiếm thân thể của người khác, nhưng lại xuất linh hồn khế ước. Bất quá. Người tựa hồ cũng không phải có ác ý xâm chiếm."

Lưu Phong thầm nghĩ, mẹ kiếp nói như ngươi là lão tử hại người ta à, tự dưng linh hồn của lão tử xuyên đến đây, ngươi nghĩ ta nguyện ý hả?

"Như vậy đi, ta thấy linh hồn ngươi cùng thân thể vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với nhau, để ta giúp cho ngươi một chút sức lực."

Nói xong, pho tượng Hoàng Kim há mồm phun ra một đạo kim quang bao quanh Lưu Phong.

Lưu Phong cảm thấy linh hồn

Dường như bị xé rách, cảm giác cực kì thống khổ.

Tuy nhiên loại tình trạng này cũng không kéo dài, một lát sau, hắn cảm giác được linh hồn của chính mình như bị một cỗ lực lượng ôn hòa bao quanh.

Sau đó, hắn nhận thấy linh hồn mình với thân thể đang dung hợp, rất nhanh đạt tới độ hoàn toàn khế hợp. Qua một khắc, Lưu Phong vui mừng phát hiện ý thức của mình so với trước kia thì linh hoạt hơn nhiều.

Mà khi này, hơi thở của Pho thượng Hoàng Kim đã trở lên rất yếu nhược.

"Nữ oa oa, Vân Mộng Trạch, ngươi cần phải." Nói những lời này pho tượng Hoàng Kim chọt sụp đổ, lập tức hóa thành bụi phấn, theo gió tiêu tán.

Lưu Phong và Bạch Khiết hai mặt nhìn nhau, trong lòng không hiểu vì sao có chút mất mát, tựa hồ vì pho tượng Hoàng Kim tan biến mà thương cảm.

"Tiểu tình nhân, chúng ta phải đi thôi, đây chính là số mạng của hắn!" Bạch Khiết mỉm cười: "Đi thôi, đi làm những chuyện chúng ta nên làm."

Lưu Phong đột nhiên tỉnh ngộ lại cười cười, ôm Bạch Khiết rồi cười nói: "A a, ngươi bây giờ chính thức trở thành tiên tử. Để cho ta sờ xem tiên tử cùng người đàn bà bình thường có cái gì bất đồng nào?" Nói xong bàn tay hướng về bộ ngực của Bạch Khiết.

Ồ, quả nhiên rất mềm mại, đàn hồi.

Bạch Khiết cũng không ngăn trở ngược lại cười quyến rũ nói: "Tiểu tình nhân, ngươi đối với thân thể ta có hứng thú như vậy. Không bằng chúng ta ở đây nam nữ giao hoan, như thế nào? Kỳ thật ta cũng muốn thử xem cảm giác nam nữ hoan ái. Bất quá ngươi nên chuẩn bị tâm lý trước. Hôm nay ta được thần linh trợ giúp linh tiên thân thể đã đại thành, tức là tu vị của ngươi cũng có thể bị ta hấp thu, trở thành xác khô."

"Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu, ta nghĩ ngươi sẽ không cự tuyệt có phải không?" Bây giờ đến lượt Bạch Khiết nở nụ cười.

Lưu Phong nghe vậy trong lòng cả kinh, vội vàng rút tay trở về, giả bộ rả vẻ đứng đắn, bộ dáng nghiêm chỉnh: "Nhìn ngươi kìa, ta đối với ngươi chỉ có kính ngưỡng, tuyệt đói không cái ý nghĩ gì đó."

"Thật sự ư?" Bạch Khiết bán tín bán tín bán nghi.

"Tuyệt đối là thật." Lưu Phong thầm nghĩ, đợi ta có đủ thực lực, lão tử sẽ "ăn" ngươi, tuyệt đối không mềm lòng. Hiện tại chỉ dám "sờ" mà không dám "ăn" . Bạch khiết bĩu môi, khinh thường nói: "Ngươi nha, chỉ là loại có sắc tâm, nhưng lại không có sắc đảm."

Cùng ngươi xuân tiêu một khắc mà mất mạng à, ta đâu có ngốc. Đừng nói chỉ là tiên tử, ngay cả là nữ thần ta cũng không thèm.

"Ngươi không phải là phương diện ấy không được đấy chứ?" Bạch Khiết tiếp tục chế nhạo, trả thù.

Lưu Phong nhất thời nộ hỏa dâng cao: "Ngươi nói ta không được" Nói xong liên ôm lấy cổ Bạch Khiết sờ soạng trên người nàng, bộ ngực bạo mãn, đồn bộ, hạ thân.

Bạch Khiêt bị Lưu Phong điên cuồng sờ soạng lại càng hoảng sợ, nói thật nàng cùng Lưu Phong hoan ái nhất định rất kích thích. Nhưng mạng nhỏ nhất định nguy hiểm, hôm nay, tam phân Quy Nguyên Đan còn chưa hợp nhất, tính mạng của nàng với Lưu Phong có liên quan, nếu Lưu Phong bị biến thành xác khô thì đối với nàng cũng không tốt.

"Đại sắc lang, ngay cả cái mạng nhỏ cũng không cần, muốn." Bạch Khiết bất mãn nói thầm một câu rồi vội vàng chui vào tam phân Quy Nguyên Đan.

Lưu Phong thấy thế cười hắc hắc: "Hừ, còn nói ta còn không trị được ngươi.."

Bạch Khiết lúc này mới biết chính mình bị Lưu Phong "lừa tình"

"Tiểu oan gia, ngươi đươc lắm!" Bạch khiết tức giận cắn răng nói.

"Phong nhi, ta có thể vào được không?" Lúc này, Mộ Dung phu nhân không chờ đợi được nữa, trong lòng có chút lo lắng, nhắm mắt lại chậm rãi đi đến.

Chương 628: Quyết định của Nghê Thường

Lưu Phong vội nói: "Phu nhân, không có gì đâu người mở mắt ra đi."

Mộ Dung phu nhân mở mắt ra, vội vàng quan sát chung quanh, bắt gặp Lưu Phong đang đi vòng vòng, nàng hơi giận hỏi: "Người đâu, cái ả hồ ly tinh đó ở đâu?"

Từ thần linh nàng biết được bên người Lưu Phong còn che giấu một người đàn bà khác.

Hơn nữa Lưu Phong lại thần bí bảo nàng ra ngoài, nhất định là có gian tình chi đây.

Lưu Phong vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt noi: "Phu nhân, nàng nói gì vậy? Nơi này ngoại trừ một mình nàng còn nữ nhân khác nhau sao?" Muốn nói hồ ly tinh thì là nàng mới đúng. Vốn đã tu thành Nguyên Anh cho nên mỗi khi Mộ Dung phu nhân dơ tay nhấc chân đều tràn ngập mị lực khiến cho hắn không kìm được mà suy nghĩ viễn vông.

Nàng ta đã tu thành Nguyên Anh sao?

Lưu Phong lúc này mới phản ứng, hắn vội vàng chạy tới chúc mừng: "Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, phu nhân đã tu thành Nguyên Anh kỳ." Nếu có thể cùng Nguyên Anh song tu thì đúng là mỹ sự.

Thật không đúng mà, lão tử bâu giờ đã có tận bốn cái Nguyên Anh, không nên nghĩ tới cái chuyện này.

Ngay lúc Lưu Phong nổi lên dâm ý, Mộ Dung phu nhân cũng nở nụ cười đắc ý. Tính từ trước cho đến giờ nàng là người duy nhất của Mộ Dung thế gia có thể tu thành Nguyên Anh, chỉ bằng điểm ấy cũng đủ để nàng tự hào rồi.

"A a, phải cám ơn thần linh đã thành toàn." Mộ Dung phu nhân tựa hồ quên đi chuyện hồ ly tinh, vẻ mặt nàng tươi cười mừng rỡ.

Lưu Phong trong lòng hừ lạnh, vui thì quên hết, ta quá hiểu lòng dạ đàn bà các ngươi rồi, ai cũng chỉ như vậy mà thôi chẳng có gì khác nhau, chưa đầy một phút đã thay đổi ngay, thật chẳng thể hiểu nổi.

"Phu nhân, thần linh đại nhân đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi." Nơi này đen tối không rõ ngày đêm, Lưu Phong không biết hai người đã ở lại đây bao lâu rồi. Hắn lo lắng nếu chưa trở về mà Mộ Dung Thiên đã chết. Đến lúc đó mình biết giải thích ra sao với Mộ Dung phu nhân đây.

Ra khỏi cửa điện, sau đó đến con đường hầm kia, nhất thời chỉ còn lại bong đêm vây quanh, Lưu Phong đưa tay đỡ lấy nàng, hắn nói: "Phu nhân, để ta dắt người đi."

Mộ Dung phu nhân đang muốn đưa tay cho hắn nắm lấy. Đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, liền rút tay lại phía sau, nói: "Ta là gì của ngươi, ta làm sao là chuyện của ta, tại sao lại phải đưa tay cho ngươi chứ."

Lưu Phong một trận buồn bực, đúng là nhỏ mọn mà.

"Phu nhân, nơi này trời rất tối nên cẩn thận một chút." Lưu Phong cười khổ, khuyên nhủ một tiếng.

"Ta chết cũng không cần ngươi quản." Mộ Dung phu nhân thầm thở dài, sau đó lẩm bẩm: "Ta mới không cần ngươi quan tâm."

Lưu Phong lắc đầu cười. Không để ý nữa, tự mình đi tới phía trước.

Mộ Dung phu nhân nhìn Lưu Phong không quan tâm tới nàng nữa thì tức giận vô cùng, trong lòng mắng to tiểu tử này không biết hiếu thuận, mình tốt xấu gì cũng là trượng mẫu tương lai của hắn, hắn sao lại có thái độ lạnh nhạt như thế? (Sặc, ta thua rồi! Ôi đàn bà!)

"Xoạt!"

Lưu Phong đang chậm rãi bước đi bỗng nhiên nghe từ phía sau truyền đến một âm thanh như tiếng vải bị xé rách.

"Ai nha!"

Cùng lúc đó Mộ Dung phu nhân cũng kinh hãi kêu lên một tiếng, Lưu Phong vội vàng xoay người quay trở lại, hắn sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm.

"Phu nhân, nàng không sao chứ?" Lưu Phong vội vàng lại gần nàng, ân cần hỏi.

Mộ Dung phu nhân ngượng ngùng đáp: "Không có việc gì, chỉ là quần áo bị rách thôi."

Lưu Phong nghe vậy mới quan sát nàng kỹ hơn. Lúc này, hắn mới phát hiện có một đường rách trên ngực áo phu nhân, một vết rách khá lớn, tinh tế xem xét, thậm chí lộ ra một nửa bộ ngực sữa đầy đặn, da thịt nàng trong suốt trắng nõn.

Lưu Phong ý thức chịu không nổi nuốt nước bọt một cái, trời ơi phu nhân lại không mặc áo ngực. Không biết phía dưới có phải cũng không mặc gì hay không nữa?

"Ngươi nhìn cái gì vậy hả?" Hai ngươi đang đứng rất gần nhau, mặc dù Mộ Dung phu nhân không thấy được ánh mắt dâm đãng của hắn nhìn mình. Nhưng nàng cảm ứng được sức nóng từ ánh mắt Lưu Phong.

Lưu Phong cười to một tiếng, hắn hạ giọng nói: "Ta chỉ muốn nhìn xem một chút, phu nhân có bị thương hay không, nếu nàng bị thương thì ta sau khi trở về thật không biết nói sao với Uyển Nhi đây."

Mộ Dung phu nhân hừ lạnh: "Ngươi còn nhớ ta là mẹ Uyển Nhi sao."

Lưu Phong chỉ còn biết dở khóc dở cười, bà cô này bình thường thông minh đĩnh tuệ vậy mà sao hôm nay lại trở nên điêu ngoa không chịu nói lý thế này chứ.

Đều nói tình ái làm cho đàn bà trở nên khờ dại. Nhưng nàng đã qua tuổi luyến ái, sao lại còn như vậy.

Thấy dáng vẻ cau có của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân đột nhiên trong lòng cũng thấy ngại. Nàng hiểu hôm nay mình có chút điêu ngoa, nàng vội nói xin lỗi: "Phong nhi, ngươi chớ tức giận, kỳ thật ta chỉ nói chơi với ngươi thôi."

Lưu Phong nhàn nhạt thản nhiên nói: "Không có gì, phu nhân có khuôn mặt đẹp tựa trăng rằm, như thế nào có thể nổi giận vì ta chứ."

"Tiểu hoạt đầu, ngươi lại nói bậy nữa rồi." . Nghe Lưu Phong nói như vậy Mộ Dung phu nhân cũng không giận hắn, miệng nàng còn hơi mỉm cười. Bất quá người phụ nữ nào nghe những điều này cũng điều thấy rất thoải mái. Mộ Dung Thiên cái tên đầu gỗ kia cho đến tận bây giờ chưa một lần khen ta xinh đẹp cả.

Tính thời gian Lưu Phong rời Thiên Thượng Nhân Gian đi cứu Mộ Dung phu nhân có khi đã mười ngày, mọi người càng lúc càng thêm lo lắng. Trong đó cả Nghê Thường và Trương Mỹ Nhân đều cũng thấy nặng lòng, vội vàng thương nghị phái nhân thủ tìm kiếm chung quanh. Trong khoảng thời gian ngắn làm cho kinh đô rơi vào tình trạng náo loạn. Tin tức này truyền tới Phong Thành, Diệp Văn Lý cùng Phó Lưu Vân đều rất muốn tự mình đi tìm chủ công, nhưng đã bị Lãnh Nguyệt khuyên bảo nên thôi.

Mộ Dung thế gia cũng lo lắng không thôi, vạn nhất Lưu Phong xảy ra chuyện gì, phỏng chừng thuộc hạ Lưu Phong sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung thế gia. Ai kêu người ta vì cứu người của Mộ Dung thế gia mà mất tích chứ.

Mộ Dung Thiên sớm biết thời gian của mình không còn dài nữa, do dự một chút cuối cùng đành gọi nữ nhi mình tới, nói cho nàng tình hình bệnh tật của mình. Dặn dò nàng nếu như mình qua đời, Mộ Dung thế gia cũng sẽ có nguy cơ tiêu tan, thỉnh cầu nàng có thể đưa Mộ Dung thế gia phát dương quang đại.

Mộ Dung Uyển Nhi nghe mà ngạc nhiên, nhất thời kinh hãi không thôi. Phụ thân bị trọng thương, mẫu thân cùng tình lang sanh tử chưa rõ, đả kích này thật lớn, thiếu chút nữa khiến cho nàng ngất đi. Bất quá cuối cùng nàng cũng kiên cường, tiếp nhận sự thật, nàng gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của cha.

Ban đêm, Trương Mỹ Nhân cùng Nghê Thường tâm tư đều có chút bất an, cả hai đều chìm trong suy tưởng mà vô tâm ngồi xuống trong hậu hoa viên của Thiên Thượng Nhân Gian, ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng trên cao mà trầm mặc không nói.

Một lúc lâu sau, Trương Mỹ Nhân mở miệng an ủi: "Tam tỷ, tỷ không cần lo lắng, Phong nhi hắn cát nhân thiên tướng, chắc không có việc gì đâu. Hơn nữa tu vi hắn cao như vậy, trong thiên hạ sợ rằng không có nhiều người có thể tổn thương hắn."

Nghê Thường quay đầu lại thở dài: "Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đối thủ sẽ bày kế với Phong nhi. Nếu hắn sơ suất, ta sợ."

"Tam tỷ, không nên nói thế, Phong nhi không có việc gì đâu." Mấy ngày nay, trong lòng Trương Mỹ Nhân hình ảnh Lưu Phong sớm đã biến hóa ngất trời. Trong lòng nàng không hề hận hắn. Đối với Tam tỷ, trong lòng nàng cũng không còn hy vọng xa vời nữa. Nàng nhìn ra Tam tỷ thật sự thích Lưu Phong. Chỉ ái ngại luân thương đạo lý nên mới áp chế trong lòng mà thôi.

Nghê Thường nghe vậy, cũng gật đầu nói: "Ân, chắc hắn chẳng có việc gì đâu."

"Tam tỷ. Muội biết tỷ thích Phong nhi." Trương Mỹ Nhân thoáng do dự một chút, nàng nói tiếp: "Nếu là chân tình thật sự, tỷ không nên để ý thế tục của người đời. Không cần vì thế mà ủy khuất chính mình."

Nghê Thường bị Trương Mỹ Nhân nói trúng tâm can nên sắc mặt có chút đỏ lên, gắt giọng: "Tứ muội, ngươi nói gì vậy, dù sao ta cũng là sư tôn của Phong nhi. Chúng ta làm sao có thể."

"Hắn sẽ không để ý, muội biết Phong nhi đối với tỷ kỳ thật cũng có ý tứ." Trương Mỹ Nhân cắn răng nói: "Tam tỷ, trong lòng muội tỷ là người dám làm dám chịu, muội hy vọng tỷ không nên đánh mất hạnh phúc của mình, Phong nhi đúng là nam nhân đáng để phó thác tình yêu. Muội tin tưởng Đại tỷ cùng Nhị tỷ cũng sẽ không phản đổi tỷ."

Nghê Thường yên lặng một hồi, đột nhiên cười nói: "Tứ muội, hôm nay muội làm sao vậy, ta nhớ ngày thường muội rất chán ghét Phong nhi. Như thế nào hôm nay, nghe khẩu khí của muội đổi với hắn hình như rất sùng bái." Đối với việc Trương Mỹ Nhân tán dương Lưu Phong, trong lòng cũng Nghê Thường rất vui mừng.

Trương Mỹ Nhân thở dài một tiếng, không giấu giếm thản nhiên nói: "Không sai, lúc đầu muội đúng là không thích hắn. Nhưng bây giờ không giống trước đây, hắn đã tạo ra được những thành tựu lớn dường này khiến cho muội rất vui, hơn nữa tu vi của hắn rất lợi hại." Tu Chân Giới cường giả vi tôn, đây là mục tiêu vĩnh hằng của mọi người tu chân. "Tam tỷ, thật sự ta thấy Phong nhi là một nam tử quá ưu tú. Nếu tỷ bỏ qua cơ hội tốt như thế này." Trương Mỹ Nhân chân thành nói.

Nghê Thường mỉm cười: "Tứ muội, cám ơn người đã khai đạo cho ta, chỉ cần lần này Phong nhi trở về an toàn ta sẽ tìm cơ hội nói với hắn. Ta sẽ không tự ủy khuất chính mình. Cho dù tương lai Tu Chân Giới có vì thế mà đàm tiếu, ta cũng sẽ nỗ lực để cho bọn họ hiểu."

Trương Mỹ Nhân vui mừng nói: "Tam tỷ, tỷ nghĩ như vậy là được rồi."

Lưu Phong mất tích thậm chí đã khiến cho lão hoàng đế chú ý.

Nhất là thuộc hạ của Lưu Phong tại kinh đồ đều xuất động, điều này làm cho lão hoàng đế chấn động, hắn biết Lưu Phong có lực lượng cường đại, nhưng không nghĩ thuộc hạ của Lưu Phong lại có nhiều nhân sĩ thuộc Tu Chân Giới như vậy.

Vì vậy hắn vội vàng ra lệnh cho Xích Long thủ lĩnh Chân Long Vệ cẩn thận tra xét.

"Bệ hạ, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, tại kinh đô thuộc hạ Lưu Phong có khoảng hai mươi nhân sĩ Tu chân, mỗi người đều có tu vi cao cường. Hơn nữa, còn có hai vị cao cấp tu chân của Phiếu Hương Cốc đang ở tại Thiên Thượng Nhân Gian." Xích long mang tin tức điều tra trong nửa ngày hồi báo, hầu như các thế lực của Lưu Phong tại kinh đô đều được kể ra.

Lão hoàng đế chau mày hỏi: "Ngươi thấy như thế nào?"

"Bệ hạ, thuộc hạ nghĩ người trước mắt nên dùng sự anh minh, cơ trí của người để hợp tác với Lưu Phong." Xích Long cung kính trả lời.

Lão hoàng đế gật đầu, liền truyền lệnh: "Truyền lệnh xuống, thăng Vương Đức Vọng lên làm Đại Nguyên soái binh mã Hoàng thành. Còn nữa, phân phó Chân Long Vệ cũng như chuyển cáo cho tu sĩ Thiên Sư đạo, bảo bọn họ cùng giúp đỡ tìm kiếm Lưu Phong." Xích Long vội vàng lĩnh mệnh đi ngay.

Đế quốc Hoa Hạ đã hoàn toàn vì Lưu Phong mất tích mà gần như điên cuồng, trong lúc đó hắn lại đang cùng Mộ Dung phu nhân liên thủ đem Huyết Ti ti chủ cùng toàn bộ huyết tộc tiêu diệt sạch.

Sự thật là dưới sự yêu cầu của Mộ Dung phu nhân, ngoại trừ Huyết Ti ti chủ và mấy cao thủ ra, đại bộ phận huyết tộc đều chết trong tay Mộ Dung phu nhân. Nàng nóng lòng muốn chứng thật tu vị Nguyên Anh kỳ của mình. Kết quả cuối cùng làm Mộ Dung phu nhân rất hài lòng về lực lượng của mình, nhưng nàng cũng phải bỏ ra công sức không nhỏ. Mười tên huyết tộc trước khi chết đã tự bạo làm cho Mộ Dung phu nhân bị thương nặng, cũng may Lưu Phong kịp thời tương trợ mới có thể cứu được một mạng của nàng. Chỉ là một thân Nguyên Anh Lực phải mất mấy ngày mới có thể hồi phục được.

Giờ phút này ngay cả bước đi cũng là vấn đề khó khăn đối với Mộ Dung phu nhân.

"Phu nhân, không bằng ra cõng nàng đi khỏi nơi này? Bất quá, ta và nàng cuối cùng là nam nữ hữu biệt, cái này." Mộ Dung phu nhân bị thương, Lưu Phong cũng muốn nhân cơ hội này cọ xát chút xíu. Bất quá hắn lại thích cái dạng nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi này.

Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt không hờn giân, quật cường khoát tay: "Ta còn đủ sức đi được, không cần ngươi quản." Vừa nói xong, nàng nỗ lực tiến tới vài bước.

Kết quả vừa đi được vài bước đột nhiên thân thể mất trọng tâm, ngã chúi về phía trước, Lưu Phong nhanh mắt phát hiện vội vã tới đỡ lấy nàng.

Mộ Dung phu nhân sắc mặt tái nhợt, trán chảy mồ hôi lạnh không ngừng, Lưu Phong lắc đầu cười khổ: "Phu nhân, hay là ta cõng người đi nha?"

Mộ Dung phu nhân cắn răng cứng đầu nói: "Không cần người lo, nam nữ hữu biệt, ta sợ làm ô danh của ngươi."

Ai, tuổi lớn như vậy mà tính tình còn quật cường như thế này.

Lưu Phong cũng hối hận tại sao mình lại nhiều lời như thế.

Cũng đều trách mình quá dối trá, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi thì cứ chiếm đi, thế mà hết lần này tới lần khác lại nói như vậy. Bất quá, nói cho cùng Lưu Phong cũng hiểu được mình có chút không bình thường, người ta tốt xấu gì cũng là trượng mẫu tương lai của mình, như thế nào lại có ý nghĩ muốn chiếm tiện nghi chứ.

"Nhân phẩm ta có vấn đề rồi sao?" Lưu Phong có chút buồn bực, đôi khi hắn cũng không muốn nghĩ tới những ý nghĩ bậy bạ, nhưng lần này đến lần khác đều không thể dừng lại, không thể dập tắt ý nghĩ trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np