Chương 648, 649: Ân xá cho Thái Tử Phi - Tà niệm của Thái Tử Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 648: Ân xá cho Thái Tử Phi

"Ái khanh, khanh có biết không? Thật ra Trẫm muốn làm một hoàng đế tốt. Trẫm muốn đem Cao Lệ, Phù Tang nhập vào Hoa Hạ đế quốc của ta. Ta muốn cho Hoa Hạ đế quốc trở thành cường quốc mạnh nhất. Muốn cho con dân nước ta so với dân chúng quốc gia khác sống tốt hơn. Lưu danh thiên cổ..." - Trên mặt lão hoàng đế hiện ra một tia cương quyết: "Trẫm nhất định làm được."

Lưu Phong trầm mặc không nói, những lời nói này của Lão hoàng đế có khát vọng quá lớn. Chỉ là tư tưởng xâm chiếm hai quốc gia, hình như có chút không thực tế.

Có lẽ, đại quân viễn chinh của Hoa Hạ đế quốc có khả năng đánh bại được liên quân Cao Lệ cùng Phù Tang, nhưng muốn nô dịch hai quốc gia này, quả là khó khăn không nhỏ đâu.

Khát vọng vủa Lão hoàng đế quá lớn rồi.

"Sao lại không nói gì, có đúng là tư tưởng của trẫm có chút không thực tế?" - Lão hoàng đế thâm tình nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt hỏi.

Lưu Phong cũng không muốn tiếp tục giấu diếm, nói lời chân thật: "Bệ hạ, thẳng thắn mà nói quả thực có chút khó khăn. Bất quá thần tin tưởng rằng, điều này cũng không phải không làm được. Chỉ với tài năng vĩ đại của bệ hạ, thần dám chắc sẽ thành công." - Lưu Phong rất sáng suốt khi lựa chọn cách nói xạo. Đương nhiên câu nói dối này rất có thiện ý. Bởi vì hắn biết, trong lòng Lão hoàng đế thích nghe điều như vậy.

"Ha ha, nói đúng, trẫm cũng nghĩ mình sẽ thành công." - Lão hoàng đế có chút tự đắc nói.

Tự đắc đến điên cuồng.

Trong lòng Lưu Phong vô cùng khinh bỉ Lão hoàng đế. Nhưng bên ngoài vẫn nói: "Vi thần chúc mừng bệ hạ trước."

"Ha ha, nói tốt lắm." - Lão hoàng đế cười nói: "Bất quá nên nói là chúc mừng khanh và trẫm."

"Ái khanh, trẫm hôm nay hứa rằng nếu khanh giúp trẫm chinh phục Cao Lệ, Phù Tang. Sau khi khanh chiến thắng trở về nhất định phong khanh làm Vương gia." - Lão hoàng đế đột nhiên hào sảng nói.

Trong lòng Lưu Phong mừng rỡ khôn xiết. Được làm Vương gia đúng là điều tuyệt vời, chỉ có điều không biết lời nói lão hoàng đế tới cùng có bao nhiêu phần đáng tin cậy.

"Ái khanh, phải chăng khanh đang hoài nghi lời nói của trẫm." - Lão hoàng đế ngạo nghễ nói: 【 truyen cua t

ui ʘʘ vn ] "Muốn được phong làm Vương gia nếu không lập nên công lao hiển hách thì không thể. Nếu khanh chinh phục được Cao Lệ, Phù Tang, trẫm nhất định phong cho khanh. Tuyệt không nuốt lời."

"Vi thần tạ ân bệ hạ." - Lưu Phong khom sâu người hành lễ.

Lão hoàng đế đưa tay đỡ lấy Lưu Phong, lão nói: "Ái khanh, trẫm sẽ cùng khanh cố gắng hoàn thanh cuộc viễn chinh này."

"Ái khanh, trẫm hỏi khanh, trên đời này thật sự không có phương pháp trường sanh sao?" - Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, lại thay đổi câu chuyện, nghiêm túc hỏi.

Lưu Phong sửng sốt một chút, hắn thật thà hồi đáp: "Bệ hạ, đạo tu chân có thể sông lâu, nhưng nếu không thể mở ra thiên đạo, không cách nào thoát khỏi ngũ hành. Chết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

"Đáng tiếc tuổi của trẫm đã như vậy, không còn cách nào có thể tu chân được nữa rồi." - Lão hoàng đế thở dài một tiếng.

Lưu Phong thầm cười trộm, nếu người như lão cũng có thể tu chân, há chẳng phải người tu chân đầy thiên hạ sao.

Con đường tu chân. Tự nhiên phải bắt đầu từ khi còn nhỏ mới được.

"Ái khanh, chẳng lẽ trên đường ngoại trừ tu chân, không có biện pháp khác để có thể sống trường sinh sao?" - Lão hoàng đế trầm giọng nói: "Ngươi là cao nhân tu chân, chẳng lẽ cũng không có biện pháp khác sao?"

Lưu Phong hiểu được Lão hoàng đế không muốn chết. Hắn muôn trường sinh. Ý nghĩ này tốt làm sao nhưng có đều không có khả năng thành sự thật. Lão hoàng đế đã là người sắp xế bóng, thân thể đã yếu ót rất nhiều, không thể sống thêm vài năm nữa. Cho dù hắn dùng đàn bà để thái âm bổ dương mỗi ngày cũng không phải là kế lâu dài.

Lưu Phong cho rằng nếu không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Lão hoàng đế dùng thái âm bổ dương cũng chỉ thể sống thêm vài năm. Còn muốn sống mãi mãi, muốn trường sinh là điều không thể nào thực hiện được.

Đương nhiên Lưu Phong không trực tiếp nói trắng ra.

Nếu nói thật cho hắn nghe xong, có thể sẽ làm hắn nổi giận.

"Bệ hạ. Thần mặc dù là người tu chân, nhưng cũng vô pháp nghịch thiên, hoa nở hoa tàn, sanh tử luân hồi, đây là thiên lý, nếu không thế thì thần đã đắc đạo phi thăng. Sau này sớm muộn cũng sẽ chết. Bất quá, bệ hạ là chân mệnh thiên tử, thần nghĩ nếu bệ hạ thật lòng cầu khẩn, hướng ông trời xin gia tăng tuổi thọ, hẳn là không phải việc khó." - Lưu Phong phía trước là nói thật, mặt sau lại là nói bậy.

Giống như trường hợp của Khang Hy đại đế, hỏi ông trời có thể sống thêm năm trăm năm nữa không.

Có thể không?

Đáp án chắc chắn là không.

Lão hoàng đế nghe Lưu Phong nói xong, nhất thời hứng thú lên, vội vàng hỏi: "Ái khanh, thật sự có thể xin ông trời gia tăng thêm tuổi thọ sao?"

Lưu Phong lắc đầu: "Bệ hạ, vi thần cũng là cơ duyên hảo hợp, xem qua được điển tích ngày xưa có ghi, Thượng cổ đại đế từng trước đây có xin sống lâu thêm. Chỉ là trong đó có khó khăn không nhỏ. Hơn nữa nghi thức tế thiên sớm đã thất truyền..." - Lưu Phong vừa tạo cho Lão hoàng đế một hy vọng, thi triển việc cầu xin ông trời gia tăng tuổi thọ, lại vừa vội nói bậy để cắt đứt hy vọng của Lão hoàng đế.

Lão hoàng đế nhắm mắt lại. Lão buồn rầu nói: "Trẫm biết, quá trình nghịch thiên sẽ không đơn giản như vậy. Ái khanh, kỳ thật trẫm cũng không phải sợ chết, chỉ là trẫm muốn hoàn thành sự nghiệp thiên cổ vĩ đại nhất này còn cần một ít thời gian."

Dối trá.

Lưu Phong đối với lời Lão hoàng đế cũng hề không tin tưởng, rõ ràng là muốn chiếm giữ ngôi vị hoàng đế, không muốn buông bỏ ra đây mà.

Điều này thì không có gì phải nghi ngờ, từ thái độ của lão đối với Hoàng Thái Tôn cùng Yến vương có thể nhìn ra.

Lưu Phong hạ giọng nói: "Bệ hạ, vi thần biết tâm tư của người..." - Chính là quyến luyến hồng trần, không muốn chết.

"Trẫm muốn hoàng thành sự nghiệp lưu danh thiên cổ. Trẫm muốn cho người trong thiên hạ biết trẫm là một hoàng đế tốt. Trẫm muốn làm một vị hoàng đế vĩ đại nhất!" - Sau khi cười to vài tiếng. Tâm tình Lão hoàng đế bình tĩnh hơn, lão nói: "Ái khanh, ta hy vọng khanh sẽ là thiên cổ đệ nhất thần tử."

Lão hoàng đế đột nhiên nở nụ cười nói: "Ta cho rằng ái khanh sẽ không cự tuyệt?"

Lưu Phong vội nói: "Vi thần tạ ơn bệ hạ..." - Ngoài miệng mặc dù rất cung kính, nhưng trong lòng Lưu Phong lại thầm nói: "Xin lỗi, lão tử tương lai sẽ làm hoàng đế. Thiên hạ đệ nhất thần tử, ta không có hứng."

Mặt trời xuống núi, bóng của Lão hoàng đế và Lưu Phong cũng đang mờ ảo rồi biến mất hẳn.

"Ái khanh, giờ cũng không còn sớm, cũng nên trở về rồi." - Tâm tình của Lão hoàng đế trở nên thoải mái hơn, lão cười nói: "Hôm nay, trẫm cùng ngươi nói chuyện khiến cho trong lòng ta rất thoải mái, tâm tình rất vui vẻ. Chẳng biết tại sao, trẫm đột nhiên nghĩ cùng khanh một chỗ có cảm giác rất thân thuộc."

Thân thể của lão tử chính là của cháu ngươi, có thể không thân thuộc sao.

"Bệ hạ hậu ái!" - Lưu Phong làm bộ kinh hãi.

Lão hoàng đế khẽ cười một tiếng, nói: "Không cần đa lễ như vậy, sau này trước mặt trẫm ngươi cứ tùy ý một chút."

Lưu Phong vội vàng gật đầu lia lịa.

Lão hoàng đế quay trở về cung, khi đi ra đến cửa đột nhiên dừng lại kêu hắn lại, lão thật tâm nói: "Ái khanh. Điềm nhi có thủ đoạn mê hoặc nam nhân, khanh tiếp cận nàng, ta phải nhắc khanh một câu, không nên bị nàng lừa. Trẫm không hy vọng đệ nhất thiên cổ thần tử lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn."

Lưu Phong thầm kinh hãi, chẳng lẽ Lão hoàng đế cho rằng mình và Thái tử phi có tư tình gì.

"Bệ hạ dạy bảo rất đúng, vi thần xin ghi lòng tạc dạ."

"Ân. Khanh là người thông minh, hẳn là nên biết làm như thế nào. Khanh đi đi, bây giờ phải đi truyền dụ chỉ của trẫm miễn tội cho Thái tử phi. Chớ quên lời cảnh cáo của ta, đây là cơ hội duy nhất và cũng là cơ hội cuối cùng của nàng, nếu còn nữa, trẫm sẽ lăng trì nàng..." - Một cổ sát khí dày đặc toát ra, ngay cả Lưu Phong cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Khi Lưu Phong rời đi, Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng. Tự nói một mình: "Lưu Phong ơi là Lưu Phong, ngươi có thật nghĩ trên đời này không có biện pháp trường sanh. Chỉ cần trẫm luyện thành trường sanh bất lão đan, phối hợp cùng phương pháp thái bổ, trẫm nhất định có thể trường sanh."

"Bệ hạ, thuộc hạ không hiểu. Vì sao người lại hứa sẽ phong Vương gia cho Lưu Phong, người cho rằng hắn xứng đáng sao?" - Người vừa nói chính là Xích Long. Sau khi Hắc Ảnh chết, hắn đã đảm nhận việc bảo vệ chức trách bảo vệ cho Lão hoàng đế. Xích Long vốn là thủ lĩnh Chân Long Vệ, từ một khía cạnh nào đó mà nói, hắn trung thành nhiều hơn so với Hắc Ảnh.

Chính xác mà nói thì Chân Long Vệ tuyệt đối trung thành với hoàng đế.

Xích Long biết tất cả về Lưu Phon, cũng biết tâm tư của Lão hoàng đế. Chỉ là hắn không rõ, Lão hoàng đế rât muốn tước đoạt thế lực của Lưu Phong. Nhưng lại vừa hứa phong cho hắn tước vị rất cao là Vương gia. Hình như có chút mâu thuẫn.

Sắc mặt Lão hoàng đế bình tĩnh. Cười lạnh một tiếng, nói: "Lưu Phong nói đúng, cho đi thì mới nhận lại. Chiến thắng của cuộc viễn chinh lần này mấu chốt chính là Thần Thánh Quân Đoàn của Lưu Phong. Lúc này nếu ta không cho hắn chỗ tốt, hắn làm sao dốc toàn lực được chứ..." - Lão hoàng đế mặc dù đã già, nhưng vẫn không hề ngu ngốc, muốn con ngựa chạy, bạn phải cho nó ăn cỏ. Về phần phong cho một người làm Vương gia, so với sự nghiệp vĩ đại của hắn như thế nào mà so sánh được.

"Bệ hạ anh minh!" - Xích Long tựa hồ đã hiểu được điều gì.

"Xích Long, trường sanh bất lão đan luyện chế đến đâu rồi?" - Trong lòng lão hoàng đế tràn đầy hy vọng hỏi.

Xích Long vội nói: "Thuộc hạ trong mấy ngày qua đã quan sát, đệ tử Thiên Sư Đạo đang khẩn trương chế luyện, chỉ là máu huyết của trinh nữ không cung ứng đủ."

"Chẳng lẽ bọn cung nữ kia cũng không đủ dừng sao?" - Lão hoàng đế bất mãn nói: "Bất kể như thế nào, cũng không thể chậm trễ chế luyện trường sanh bất lão đan."

"Bệ hạ, trong khoảng thời gian này số lượng cung nữ đã giảm đến một phần ba, thuộc hạ lo rằng số lượng cung nữ ngay càng ít đi sẽ khiến người ta phát hiện." - Xích Long đề nghị: "Nếu không, ta phái người ra ngoài dân gian bắt đi một ít."

Lão hoàng đế suy nghĩ một chút, nói: "Ân. Trãm đồng ý. Bất quá phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần không thể để người ta phát hiện."

"Ai. Vì muốn được trường sinh, bất đắc dĩ phải làm cho con dân chịu khổ, trong lòng trẫm rất khó chịu." –Lão hoàng đế giả vờ thở dài một tiếng, lại lập tức nói: "Đợi trẫm công hạ được Phù Tang, Cao Lệ, đến lúc đó con dân của trẫm sẽ không phải khổ cực nữa."

"Bệ hạ nhân từ!"

"Ân. Ngươi nhanh đi làm đi!" - Lão hoàng đế phất tay, lạnh nhạt nói: "Bảo tổng quản thái giám cho hai xử nữ đến đây. Trẫm tới thời gian thái bổ rồi."

.

Sau khi Lưu Phong rời đi khỏi nơi nói chuyện với Lão hoàng đế, hắn trực tiếp hướng đến lãnh cung nhốt Thái tử phi.

"Hài tử, ngươi đã đến, Ta còn tưởng sẽ không gặp ngươi nữa..." - Thái tử phi có hơi kích động. Thấy Lưu Phong đến, vội vã đứng lên ôm lấy hắn.

Lưu Phong cũng giả vờ chống cự. Thuận thế ăn ít đậu hũ.

"Ta đến để nói cho ngươi."

"Khoan, ngươi đừng nói, để cho ta đoán..." - Thái tử phi dường như biết điều Lưu Phong định nói, vội vàng dùng tay che miệng hắn.

"Bệ hạ đã đáp ứng phải không?" - Thái tử phi hình như qua vẻ mặt Lưu Phong dễ dàng thấy được đáp án, vui vẻ hỏi.

Lưu Phong gật đầu: "Không sai, bệ hạ đã đáp ứng miễn tội cho ngươi, cho ngươi một lần nữa chấp chưởng Đông Cung, bất quá người bảo ta chuyển cáo đến nàng, đây là cơ hội duy nhất của nàng. Nếu còn tái diễn, hắn tuyệt không bỏ qua."

Thái tử phi nghe vậy thân thể khẽ run rẩymột chút. Trong lòng thầm cười lạnh, lần sau nhất định ta sẽ không thất thủ nữa.

Đáng tiếc là Lưu Phong không biết Độc Tâm Thuật, nếu không chắc chắn hắn sẽ toát mồ hôi hột.

Không thể không nói, người đàn bà này thật sự quá điên cuồng.

"Hài tử, lần này thật sự cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta dám chắc sẽ không có cơ hội..." - Nói đến đây, Thái tử phi có chút động tâm: "Hài tử, ngươi giúp ta thật quá nhiều, ngươi muốn ta báo đáp ngươi như thế nào. Chỉ cần ngươi nói ra, ta đáp ứng toàn bộ..." - Nói xong, Thái tử phi đi tới gần Lưu Phong, trên trán Lưu Phong, hôn nhẹ một cái.

Người đàn bà này không phải đang muốn dùng sắc dụ lão tử sao.

Thế nhưng thân phận nàng bây giờ là mẫu thân của ta.

Quả là người điên. Chuyện này cũng dám làm sao?

Sự thật là Thái tử phi đang muốn dùng sắc đẹp dụ Lưu Phong. Nàng biết được với thân phận của mình hiện giờ không thể đi quá xa. Nếu không sẽ khiến Lưu Phong nghi ngờ.

Ý định của Thái tử phi rất đơn giản, nàng hy vọng trong tương lai có thể dùng sắc đẹp của mình để biến Lưu Phong thành tù binh.

Chương 649: Tà niệm của Thái Tử Phi

Từ hôm nay trở lại, nàng sẽ từ từ thăm dò Lưu Phong. Một khi nàng hiểu rõ được hắn thì cũng là lúc Lưu Phong sẽ phải quỳ dưới đáy quần nàng, nàng sẽ từ từ nói cho Lưu Phong hết chân tướng. Không hề sử dụng mối quan hệ mẫu tử của hai người, mà chỉ dùng chính thân thể của nàng.

"Hài tử, ngươi bây giờ cùng ta trở về Đông Cung được không?" - Thái tử phi chủ động kéo tay Lưu Phong, mỉm cười hỏi.

Thái tử phi sở dĩ kéo Lưu Phong muốn hắn đi cùng là vì lo sợ thuộc hạ của trung niên nam nhân. Có trời mới biết, bây giờ Đông Cung thành cái dạng gì rồi.

Lưu Phong gật đầu, nói: "Ân, ta cùng ngươi trở về."

Chân Long Vệ ngoài cửa cấm cung đã được thông tri xong, giờ phút này đã đi hết. Còn lại là Cẩm Y Vệ, vốn là thuộc hạ của Lưu Phong, tự nhiên đều nhất loạt tránh đường.

Hai người nắm tay bước tới Đông Cung, Hoàng Thái Tôn đang nằm trong tiểu hoa viên có cây cối um tùm, nhắm nửa con mắt lại, hưởng thụ xoa bóp của cung nữ.

Đám cung nữ thấy Thái tử phi và Lưu Phong từ xa đang đi đến, đang muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Thái tử phi ngăn cản lại, ý bảo các nàng lui ra.

Hoàng thái tôn đang hưởng thụ. Đột nhiên không cảm giác gì nữa, hắn nỗi giận gầm lên: "Tỳ tử đáng chết, mau tiếp tục đi."

Vẫn yên lặng không có động tĩnh gì.

"Các ngươi muốn chết sao?"

Vẫn không có động gì cả.

Hoàng thái tôn nổi giận. Hắn vội vàng mở mắt, nhưng lại phát hiện Thái tử phi đang cùng Lưu Phong đứng trước mặt hắn, lại đang nắm tay Lưu Phong lôi lôi kéo kéo, thân mật vô cùng.

"Mẫu thân, người như thế nào lại ra ngoài? Là. Là hắn đưa người ra ngoài. Người đâu, bắt Lưu Phong cho ta..." - Hoàng thái tôn rất giật mình, nét mặt có phần bối rối, vội vàng hét lớn.

Người ý muốn của hắn, xuất hiện chỉ có Hắc Phượng Hoàng cùng hai gã thuộc hạ, binh lính ở binh vệ Đông Cung vẫn không thấy một người.

"Bốp!"

Thái tử phi thuận tay tát mạnh vào miệng hắn, tức giận mắng: "Hỗn trướng, bệ hạ đã miễn tội cho bổn cung. Ngươi lại còn dám giam bổn cung lại, đúng là đồ nghịch tử..." - Nàng tức giận mở miệng hét lớn.

Thái tử phi lần này ra tay rất nặng, một chút cũng không thương xót cho con của mình, khóe miệng Hoàng Thái Tôn đã xuất hiện một tia máu.

Được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, cho dù tới bây giờ còn chưa bao giờ bị trách cứ. Trong lòng Hoàng Thái Tôn mặc dù rất bực bội, phẫn nộ nhưng cũng không dám bày tỏ thái độ đó ra bên ngoài.

Vốn ban đầu hắn định giả dạng làm một người con có hiếu, hy vọng thuyết phục Thái tử phi sớm một chút động thủ giết Lưu Phong. Nhưng hắn lại không ngờ Lưu Phong sớm mang Thái tử phi tới Đông Cung.

Tỉnh táo suy nghĩ lại thật kỹ, Hoàng thái tôn cho dù ngu ngốc hơn đi nữa cũng biết chuyện gì xảy ra.

Rất rõ ràng là bệ hạ đã miễn tội cho Thái tử phi. Nếu không cho dù Lưu Phong có khả năng thông thiên, cũng không có khả năng vượt qua Chân Long Vệ mạnh mẽ cứu người ra.

Hoàng thái tôn lập tức tái mặt. Đừng xem hắn là nửa chủ nhân của Đông Cung, nhưng chỉ cần Thái tử phi nói ra thì tất cả mọi chuyện sẽ đều là vô nghĩa.

Trên dưới Đông Cung, nói cho cùng thì vẫn là do Thái tử phi quyết định. Dù sao, nàng ở đây cũng đã có thời gian gần hai mươi năm.

Hắc Phượng Hoàng cùng hai gã thuộc hạ ngơ ngác nhìn Lưu Phong và Thái tử phi. Trong thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì bây giờ?

Rất hiển nhiên, tất cả mọi việc đều ngoài ý liệu của họ.

"Mẫu thân, Hoàng gia gia đã miễn tội cho người rồi sao? Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, nhi tử nằm mơ cùng mong người trở về. Mấy ngày nay hài nhi đều trước mặt Hoàng gia gia khóc lóc van xin, cuối cùng đã cảm động được người..." - Trải qua mấy ngày này Hoàng Thái Tôn có vẻ thành thục hơn một ít, hắn cố nén sự phẫn nộ trong lòng. Trên má sưng đỏ một dấu tay, thật đáng là một người con có hiếu.

"Vậy sao?" - Thái tử phi cười lạnh một tiếng.

Lưu Phong cũng thầm mắng tên tiểu tử vô sĩ này, rõ ràng là công lao của mình, như thế nào lại trở thành của hắn. Đúng là vô sỉ.

Thái tử phi lạnh lùng quát một tiếng, nói: "Còn không đứng lên cho ta. Người xem ngươi bây giờ giống cái dạng gì rồi..." - Nhớ tới lựa chọn trước đây của con mình, Thái tử phi trong lòng lửa giận dồn nén lại, khổ mới lớn không thể tả hết. Tất cả hy vọng đều ký thác trên người hắn, thế nhưng hôm nay nàng lại đổi được kết quả là một kẻ phản bội.

"Không thể tha thứ được."

Khuôn mặt Thái tử phi dường như có chút vặn vẹo, quát lớn một tiếng: "Mau đứng lên, nhanh nhanh đi vào" Vô Gian Diện Bích "suy nghĩ lại đi."

Hoàng thái tôn do dự một chút, sau đó hung ác liếc nhìn Lưu Phong một cái, đôi mắt tràn ngập sát khí.

Lưu Phong thầm cười lạnh. Ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Hoàng thái tôn một cái, đâu phải là đang nhìn một con người, ánh mắt vô cùng khinh bỉ, ý tứ muốn nói rằng nếu không phục ngươi tới "cắn" ta đi.

Ha ha ha!

"Cút!"

Thái tử phi phẫn nộ quát lớn một tiếng.

Hoàng thái tôn đè cơn phẫn nộ xuống, xoay người bước bước đi.

"Hắc Phượng Hoàng, mang theo người của ngươi chiếu cố thái tôn điện hạ cho tốt." - Thái tử phi lúc này mới ngẩng đầu lên, coi như không có chuyện gì nói với Hắc Phượng Hoàng.

Hắc Phượng Hoàng cũng không lên tiếng. Yên lặng gật đầu, mang theo hai thuộc hạ đi vào trong tẩm cung.

"Hài tử, thật xin lỗi, ta đã thất thố rồi, hành động vừa rồi của ta có phải là có chút không đúng?" - Nàng quay đầu nhìn Lưu Phong, Thái tử phi thay đổi hoàn toàn, từ như cọp cái hoàn toàn trở thành một người mềm yếu. Thậm chí có chút giống một con chim nhỏ, có thể thấy được ý tứ trong hành động này.

Không phải là chút, mà là phi thường, phi thường giống cọp cái.

Bất quá lời này Lưu Phong cũng không nói ra, hắn mỉm cười nói: "Điện hạ nói quá lời, kỳ thật ngươi hành động vừa rồi cũng không có gì là không đúng."

"Thật sao?" - Thái tử phi nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười.

Ngừng một chút, Thái tử phi cất lời mời: "Hài tử, cùng ta vào phòng nói chuyện, ta sẽ dùng nữ nhi hồng thượng đẳng chiêu đãi ngươi."

Tửu năng loạn tính?

Chẳng biết tại sao, nghe nói tới Nữ Nhi Hồng thì Lưu Phong lại nghĩ đến bốn chữ đó.

Sự thật là Lưu Phong cũng không e ngại cùng Thái tử phi phát sinh ra chuyện gì. Mặc dù đây là chiếm tiện nghi mẹ của "Hoàng Thái Tôn" , nhưng nói cho cùng hắn cùng thân thể này không có một chút quan hệ huyết thống, cho nên trong lòng hắn cũng không có gì cố kỵ.

Chỉ là cùng một chỗ với một người đàn bà điên, không phù hợp mỹ quan của Lưu Phong cho lắm.

Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn càng phát giác người đàn bà này thật đáng sợ.

Như lúc vừa rồi, rõ ràng đang tức giận vô cùng, trong mắt tràn ngập sát khí, nhưng bây giờ này lại trở thành một dáng hiền hòa, chuyển biến cực nhanh. Thật làm người khác kinh ngạc.

Hơn nữa, Lưu Phong chú ý đến một chi tiết có chút bí ẩn, hắn không hiểu được người đàn bà bên cạnh Thái tử phi thật sự là ai, ẩn núp rất kín đáo, ngay cả Lưu Phong cũng không nhìn ra được.

Hắn đang nghĩ, cho dù không có là mình, Thái tử phi cũng có thể thành công thoát khỏi lãnh cung.

Mặc dù suy đoán vậy, nhưng Lưu Phong vẫn không biết vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, hắn thật sự tìm không ra đầu mối.

Như vậy cũng chứng tỏ một điều người đàn bà này rất đáng sợ.

Sauk hi đi theo Thái Tử Phi vào căn phòng của nàng, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, bố trí quanh căn phòng rất khác lạ, rất yên tĩnh, khiến cho mười ta cảm giác được sự ấm áp quanh đây.

Có thể thấy được Thái Tử phi là một người rất ưu thích sạch sẽ. Trên chiếc giường lớn màu hồng rất sạch sẽ, không hề nhiễm một hạt bụi nào. Trên đó còn đặt một bộ áo ngủ bằng lụa mỏng.

"Hài tử. Người ngồi đi..." - Thái tử phi mở miệng, mời Lưu Phong ngồi. Để Lưu Phong ngồi trên giường, còn nàng nhẹ nhàng bước tới. Mang theo bầu Nữ Nhi Hồng đã cất kỹ mười năm.

"Di! Đây là vật gì vậy..." - Ngồi ở trên chiếc giường gấm, Lưu Phong đột nhiên phát hiện ra một vật màu đen. Đưa tay cầm lên nhìn thì ra, đó chính là một cái nội khố tam giác màu trắng.

Mẹ kiếp, cái này cũng có thể tùy tiện đặt như vậy sao, không phải cố ý hấp dẫn người à?

"Hài tử. Trong tay ngươi là..." - Ngay khi Lưu Phong chưa kịp buông cái nội khố xuống, Thái tử phi đang bưng theo một bầu rượu tinh sảo đến, liếc mắt một cái đã thấy Lưu Phong trong tay đang cầm cái gì.

"Ngươi. Ngươi như thế nào lại cầm của ta..." - Cảnh tượng như vậy, Thái tử phi quả thật là không có chuẩn bị. Bởi vì cái nội khố căn bản không phải nàng cố ý đặt ở đấy. Tuyệt đối là ngoài ý muốn. Ngay cả muốn hấp dẫn, muốn thăm dò Lưu Phong, Thái tử phi cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy.

Lưu Phong sắc mặt có chút xấu hổ, hắn lắp bắp: "Nó đặt ở đây, ta chỉ vô tình nhặt lên..." - Hắn buồn bực muốn chết.

Có câu chuyện về sự tò mò con kiến phải chết, hôm nay hắn thật sự tin. Nếu không phải tò mò, hắn như thế lâm vào hoàn cảnh xấu hổ thế này chứ.

Thái tử phi đỏ mặt, cẩn thận nhìn thoáng qua. Trời ạ. Đó là nội khố nàng chưa kịp tẩy rửa trước khi bị nhốt. Còn nhớ, tối hôm đó, nàng còn tự sướng khi mặc nó. Phỏng chừng mặt trước còn lưu lại ít. Ít.

Như thế nào còn không bỏ xuống?

"A a. Không có ý gì cả. Thì ra người..." - Cuối cùng da mặt Lưu Phong vẫn dày hơn, chỉ là hơi xấu hổ một chút. Sớm khôi phục bình thường, hơn nữa còn chủ động đem trả nội khố.

Thái tử phi cúi đầu, vội vàng tiếp nhận nội khố, đem giấu phía dưới chăn.

Trải qua chuyện ngoài ý muốn như vậy, không khí trong phòng trở nên có phần xấu hổ, có chút mập mờ, hai người không biết nên nói chuyện như thế nào.

"Điện hạ, ha ha, kia chính là thiết kế của ta..." - Sau cả nửa ngày, Lưu Phong mới nói ra được một câu bất ngờ.

"Ân. Ta biết." - Thái tử phi trả lời lại càng đơn giản.

Bầu không khí giữa hai người lại càng xấu hổ.

"Rượu này quả không tồi." - Lưu Phong linh cơ vừa chuyển, vội cầm lấy bầu rượu rót một chén, tinh tế ngụm một hớp, mùi vị quả không tồi.

Tâm tình Thái tử phi lúc này bình tĩnh hơn nhiều, chậm rãi ngồi xuống. Ưu nhã ngồi bên cạnh Lưu Phong, cầm lấy bầu rượu rót cho cả hai.

Sau vài chén rượu, sự xấu hổ dần dần tan đi rất nhiều, hai người bắt đầu nói chuyện rất hợp.

Mới đầu, hai người, ngươi nói một câu, ta nói một câu. Bất quá sau đó, tất cả là Lưu Phong nói, còn Thái tử phi thì lắng nghe.

Nghe Lưu Phong nói những chuyện kỳ lạ cổ quái, Thái tử phi thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ, tâm tình trở nên dễ chịu và vui vẻ phi thường.

Nếu không phải Lưu Phong phải trở về, nàng còn không muốn Lưu Phong rời đi, hận không thể bắt hắn cùng nàng nói chuyện thâu đêm.

"Điện hạ, lúc này không còn sớm nữa, ta thật sự phải đi, người yên tâm, sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm người."

Thái tử phi gật đầu, nàng nói: "Cám ơn ngươi, cùng ngươi một chỗ ta rất vui vẻ."

Lưu Phong gật đầu đáp ứng.

Đang khi ra đến cửa, Lưu Phong đột nhiên nói: "Điện hạ, thật ra vóc dáng của người, nếu người mặc có đường viền hoa thì sẽ càng thêm hấp dẫn mê người."

Thái tử phi sửng sốt một chút. Không rõ ý tứ của Lưu Phong là gì.

Đến khi nàng trở lại giường, cầm lấy cái nội khố chưa được giặt kia thì mới hiểu ra.

"Thì ra hắn nói về cái nội khố hoa văn này." - Thái tử phi khóe miệng xuất hiện một tia mập mờ, ý gì chứ? Chẳng lẽ hắn muốn nhìn ta sao?

"Có lẽ sắc dụ của ta sẽ thành công..." - Nghĩ tới đây, Thái tử phi điên cuồng nở nụ cười. Nàng biết, nếu nắm được hắn trong tay, sau này nàng có cơ hội trở thành chúa tể đế quốc.

Hoàng Thái Tôn phản bội làm cho nàng hiểu được một đạo lý, trên đời này người duy nhất mình có thể tin tưởng là chính mình. Duy nhất có thể dựa dẫm là bản thân mình. Thái tử phi đột nhiên hiểu được thì cảm thấy rất buồn cười, tương lai cùng hạnh phúc của mình là do mình nắm giữ trong tay.

Buồn cười, thật sự rất buồn cười.

Thái tử phi bây giờ thật sự rất hối hận, tốn bao nhiêu tinh hoa cùng tài lực bồi dưỡng một tên phế vật không nói đến, ngay cả sự trung thành cũng không có.

Bây giờ nàng hiễu rõ, nàng hiểu được vận mệnh do mình nắm giữ trong tay. So với việc bồi dưỡng người khác, không bằng chính mình nắm chắc vẫn mệnh của mình.

Ngay lúc này, Thái tử phi lại đột nhiên sinh ra một ý niệm đáng sơ, nàng sẽ trở thành một nữ hoàng.

Nhìn lại lịch sử. Nữ hoàng cũng đã có được mấy người, mặc dù các nàng cuối cùng đều chết không được tốt. Nhưng dù sao cảnh tượng đó cũng rất phong quang, Thái tử phi cũng hiểu được giá trị của các nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np