Chương 669, 670: Nữ anh hùng Khuynh Thành - Trần hoàng hậu gặp chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 669: Nữ anh hùng Khuynh Thành

Hắc Vân cùng Thiên Đại biến cuộc truy kích trở thành một cuộc đi săn. Bọn họ phân ra mỗi người chỉ huy một đội nhân mã, chia làm hai cánh rất nhanh bao vây lại.

Cuối cùng, trừ vài trăm người có vận khí tương đối tốt mới có thể trốn thoát, những tên còn lại nếu không bị giết cũng chủ động đầu hàng.

Tiểu Sơn cùng mấy trăm tên thân tín tử chiến ở cửa thành. Tràng cảnh hỗn loạn, nghe tiếng kêu thảm thiết của bọn thuôc hạ, không khỏi thở dài một tiếng: "Ba vạn đại quân sao lại thất bại thảm hại như vậy?"

Hắn không thể nào tin được sự thật trước mắt, ba vạn đại quân hoàn toàn bị diệt. Mà Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong thương vong không tới mấy trăm.

Tiểu Sơn lăn lộn chiến trường đã nhiều, cũng đã từng chỉ huy vài cuộc đại chiến, nhưng tỷ lệ thương vong như thế là chưa từng thấy qua.

"Lưu Phong, đến đây đi, ta sẽ tử chiến với ngươi?" Chuyện đã như vậy, tâm tình Tiểu Sơn trở nên bình tĩnh.

Thành thật mà nói, hắn biết bản thân cùng mẫu thân và nữ nhi không có may mắn thoát khỏi cái chết, chỉ có thể giết Lưu Phong vì các nàng mà báo thù.

"Lưu Phong, nếu ngươi là nam nhân, cùng ta đánh một trận" Chiến đao trong tay, Tiểu Sơn hướng về Trường Thanh thành hô to.

Lưu Phong khinh thường nhìn Tiểu Sơn, nãy giờ chỉ lo công thành mà quên mất tên này còn chưa chết.

"Tỷ phu, để ta xuất chiến, ta thấy thực lực của tên tiểu quỷ tử này cũng không cao, cho phép ta đi." Khuynh Thành đứng bên cạnh chủ động nói.

Mấy ngày nay, do ảnh hưởng Lưu Phong, mà Thần Thánh quân đoàn từ trên xuống dưới, đều gọi quân Phù Tang là quỷ tử.

Mặc dù không biết tại sao lại gọi như vậy, nhưng mọi người đều gọi theo.

Đây là minh chứng cho sức mạnh.

Rất nhanh, trên chiến trường xuất hiện một thân kim giáp. Là một mỹ nữ cưỡi ngựa đỏ.

"Tiểu quỷ tử, đừng có đứng đó mà quát tháo, làm tâm tình nãi nãi ngươi không tốt. Ngươi nha, muốn đánh tỷ phu ta,. Trước hết phải qua cửa của ta đã." Khuynh Thành ngồi trên lưng ngựa, tay cầm hoàng kim trường mâu chỉ Tiểu Sơn mắng to.

Chỉ là trên người nàng tỏa ra sát khí khổng lồ.

Với khoảng cách xa mà Tiểu Sơn cũng cảm nhận được. Làm mọi người đều kinh sợ không thôi.

Tiểu Sơn lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói: "Ngươi chỉ là một nữ hài tử không biết trời cao đất rộng là gì. Chiến tranh là chuyện của nam nhân. Ta không khi dễ đàn bà. Ngươi cút đi, để tên cầm thú Lưu Phong ra đây ứng chiến."

Khuynh Thành nghe vậy, sắc mặt phát lạnh: "Tên quỷ tử này, bản lãnh không có, nhưng miệng lưỡi thật là xảo quyệt, gian trá."

Tiểu Sơn căn bản không để Khuynh Thành vào mắt. Đây là lần đầu hắn thấy nữ tử xuất hiện trên chiến trường.

"Tỷ phu ư? Chờ một chút, người đâu, đem con đàn bà này trói lại cho ta." Tiểu Sơn cười lạnh một tiếng, muốn bắt lấy Khuynh Thành. Để đổi lại tự do cho vợ con của mình.

đọc truyện ở Ui.netMột tên võ tướng tuân lệnh thúc ngựa tiến lên. Không ngờ đã bị Khuynh Thành một mâu cho rớt xuống ngựa.

Tiểu Sơn cùng tướng sĩ chung quanh nhất thời kinh hãi thất sắc. Không nghĩ tới nữ nhân này lại lợi hại như vậy.

Trên tường thành. Lưu Phong, Lý Hương Quân, Mộ Dung Uyển Nhi đang thích thú xem kịch.

"A a. Tiểu nha đầu mặc chiến giáp vào, nhìn cũng giống một chiến binh thực thụ." Lưu Phong không ngừng cảm thán, nhưng tay phải lại không ngừng vuốt ve trên kiều đồn của Lý Hương Quân.

Lý Hương Quân khẽ nhíu mày, nhưng không có lộ ra. Cũng không ngăn cản. Hiển nhiên, đối với hành động này, nàng cũng không có trách. Lâu dần, nàng tựa cũng không biết nên làm gì. Huống hồ. Huống hồ. Cảm giác được Lưu Phong vuốt ve cũng rất tốt.

"Phong nhi, ngươi xem Khuynh Thành mặc trang phục này như thế nào?" Nghe Lưu Phong khích lệ đệ tử của mình, Lý Hương Quân đắc ý nhếch miệng lên hỏi.

"Ân, rất co giãn, không sai. Quá tốt." Lưu Phong trả lời có chút không thích hợp.

Câu trả lời của hắn nhất thời làm Mộ Dung Uyển Nhi chú ý.

Nhìn kỹ lại, trời ạ Mộ Dung Uyển Nhi liếc mắt nhìn Lý Hương Quân một cái, nhất thời buồn bực, khi thấy bộ dạng hưởng thụ của nàng ta.! Tay hắn cư nhiên đặt tại mông của Lý Hương Quân.

Càng làm cho người khác khó lý giải, chính là Lý Hương Quân không hoàn toàn không để ý.

Mộ Dung Uyển Nhi liếc mắt nhìn Lý Hương Quân một cái, nhất thời buồn bực, khi thấy bộ dạng hưởng thụ của nàng ta.

"Vô sỉ. Quá vô sỉ, nàng ta như thế nào lại có thể làm như vậy?" Mộ Dung Uyển Nhi không trách Lưu Phong, nhưng trong lòng lại thầm trách Lý Hương Quân.

"Lão công, ngươi đang làm gì vậy?" Gian phu dâm phụ, Mộ Dung Uyển Nhi nhịn không được, lên tiếng nhắc nhở.

"Nga?"

Lưu Phong thấy Mộ Dung Uyển Nhi nhìn chằm chằm tay phải của mình, biết đã xảy ra chuyện. Sắc mặt có chút xấu hổ, linh cơ vừa động, vỗ mông Lý Hương Quân một cái, hô to: "Có muỗi."

Lý Hương Quân bị vỗ, khiến trong lòng nổi hứng, thoải mái thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng.

Lưu Phong nhìn Lý Hương Quân âm thầm cười, chẳng lẻ mỹ nhân tỷ tỷ cũng.?

"A a, có cơ hội phải thử một chút."

"Hừ-!" Mộ Dung Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý đến Lưu Phong nữa, làm gì có muỗi chứ.

Lưu Phong thấy Mộ Dung Uyển Nhi nổi máu ghen, trong lòng cười hắc hắc. Một tay đem nàng kéo vào trong lòng, ôn nhu nói: "Ghen sao?"

"Ngươi mới ghen." Đàn bà vĩnh viễn là như vậy, luôn khẩu thị tâm phi.

Bất quá khi Lưu Phong chủ động ôm nàng, trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cũng cực kỳ vui vẻ. Rõ ràng trong lòng nam nhân này vẫn còn có nàng.

Lý Hương Quân hừ một tiếng thầm nghĩ, con hồ ly kia, khi ta đem Phong nhi lên giường rồi, để coi ngươi còn đắc ý nữa không?

Bất tri bất giác, Lý Hương Quân có chút ghen tỵ, chính mình tâm lý cũng chưa kịp chuẩn bị.

"Chẳng lẽ ta đã động tâm?" Lý Hương Quân đối với chính mình cũng có chút khó hiểu.

Tiểu Sơn vội phái người xuất chiến, chỉ là mới tới trước mặt Khuynh Thành đã hét thảm một tiếng, rồi rớt xuống ngựa. Trước ngực đã xuất hiện vết thương, do Khuynh Thành xuất khí từ trường mâu xuyên thủng ngực mà chết.

Tiểu Sơn cùng thuộc hạ thấy vậy vô cùng kinh hãi.

Người đàn bà này quá mạnh mẽ.

"Quỷ tử tướng quân, thuộc hạ ngươi làm mất mặt quá, có bản lãnh thì ra đây đấu với ta một trận?" Khuynh Thành liên tiếp đánh chết vài tên tướng sĩ đối phương, trong lòng vô cùng đắc ý.

Tiểu Sơn nghe Khuynh Thành lớn tiếng nhục mạ, tức giận đến cực điểm. Liền thúc mã lao ra, muốn cùng Khuynh Thành liều mạng. Một gã tướng sĩ bên cạnh nhắc nhở: "Tướng quân, giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu. Ngươi cứ đứng đây quan sát, cho phép ta đi bắt con đàn bà nọ. Bất quá xin tướng quân đưa nàng ta cho ta hưởng lạc."

Nói xong hắn liền cầm chiến đao xông ra ngoài.

Tiểu Sơn nhìn hắn đi, trong lòng cũng có ý định như vậy.

"Con mẹ nó, ngươi chết chắc rồi." Tiểu Sơn âm thầm cao hứng. Tên phó tướng này lực chiến đấu cũng đã đứng hàng thứ hai trong quân đội. So với mình cũng không có chênh lệch bao nhiêu.

Khuynh Thành vốn đã có chút nương tay, thấy đối phương lao ra không hề sợ chết, liền thúc ngựa vọt tới, huy động trường mâu đâm tới.

Tiểu Dã cuống quít vung đao chống đỡ, chỉ nghe ầm ầm, tinh thần chấn động, hổ khẩu thiếu chút nữa vỡ tan, chiến mã hống lớn. Tựa hồ đã bị thụ thương.

Tiểu Dã trong lòng thất kinh, người đàn bà này quả thật lợi hại.

Khuynh Thành thấy Tiểu Dã chống cự công kích của mình. Trong lòng có chút kinh ngạc, nàng biết chính mình đã xem thường tên tiểu quỷ này.

Tâm niệm vừa động. Nàng đem lực lượng tăng lên hai thành, lớn tiếng la to, một cỗ sát khí mãnh liệt hướng đến đối phương.

Tiểu Dã toàn lực dùng đao ngăn cản, cùng Khuynh Thành giao đấu tiếp.

Khuynh Thành cố ý chơi đùa, dùng trường đao vây bắt đối phương, hàn quang lập lòe. Sau một lúc, Tiểu Dã bắt đầu thở hỗn hển, sức mạnh giảm sút. Lúc này, Khuynh Thành cũng không còn muốn chơi đùa, thấy có cơ hội liền hung hăng đâm tới với tốc độ nhanh như tia chớp. Tiểu Dã không kịp ngăn cản, quát to một tiếng, đã bị trường mâu đâm xuyên ngực. Máu tươi đầy trời, rớt khỏi chiến mã. Đoạn khí mà chết.

Tiểu Sơn cùng các tướng sĩ đều trợn mắt há mồm, mặt xám như tro tàn.

Ngay cả Tiểu Dã tướng quân cũng đã chết trong tay của người đàn bà này. Địch quân dũng mãnh như vậy, sợ rằng muốn liều mạng cũng không phải dễ.

Sắc mặt Tiểu Sơn tức giận, cắn răng nhìn lại phía sau, không ngoài dự liệu, sĩ khí quân hắn đã bị khủng bố trầm trọng. Thua trong tay địch nhân không có gì đáng sợ, nhưng điều đáng sợ là đối phương chỉ là một nữ hài tử.

"Tiểu Sơn, cái tên tiểu quỷ tử nhà ngươi, còn không chịu ra đây đánh với ta một trận?" Khuynh Thành đắc ý hét to. Cưỡi chiến mã đi vài vòng, nhìn qua cũng có phong thái anh hùng.

"Tiểu Sơn, nếu ngươi sợ chết thì tự kết liễu đi, dù sao thì các ngươi cũng phải tự sát." Khuynh Thành lần đầu cảm nhận được thì ra đánh nhau trên chiến trường lại vui như vậy.

Tiểu Sơn bị mắng đến nỗi bốc khói. Lại thấy mấy trăm tàn binh với sĩ khí thê thảm, đành phải tự thân xuất mã ứng chiến: "Con đàn bà đáng chết, lão tử muốn cùng tên cầm thú Lưu Phong quyết chiến."

"Ngươi mới là cầm thú, không cho ngươi nói tỷ phu ta như vậy." Khuynh Thành tức giận đến đỏ cả mang tai, lập tức thúc ngựa lao ra, muốn đem tên ác tặc Tiểu Sơn này chém chết cho hả giận.

"Phanh!"

Một tiếng va chạm vang lên, hai người cũng đã giao chiến.

Khuynh Thành khinh thường, đem lực lượng tăng lên ba thành, tuy vậy cũng chỉ đánh ngang tay với Tiểu Sơn.

Hai người nhảy ra khỏi vòng chiến, Khuynh Thành nhìn Tiểu Sơn, nhăn mày, trong mắt sát khí tỏa ra, lạnh nhạt nói: "Tên tiểu quỷ tử này cũng có chút bản lãnh. Cũng đủ để cho ta vui chơi."

Tiểu Sơn mặc dù kinh hãi, nhưng lại la lớn: "Con đàn bà này thật là ghê tởm, chờ khi ta bắt được ngươi rồi, sẽ chơi ngươi cho đến chết." Mẹ kiếp, Lưu Phong tên cầm thú nhà ngươi, ngươi đụng đến mẹ ta, ta sẽ chơi tiểu di tử của ngươi.

Khuynh Thành nghe vậy, sắc mặt phát lạnh. Trường mâu đâm tới, sắc bén vô cùng, phá không lao đến.

Tiếu Sơn lấy làm kinh hãi. Không dám chậm trễ, cuống quít dùng đao đỡ. Chỉ nghe được một tiếng nổ to, hai người lại tách nhau ra, tay của Tiểu Sơn bị chấn động đến tê dại, thiếu chút nữa chiến đao cũng đã buông ra.

"Tiểu quỷ tử! Xem ra ngươi cũng chỉ có thế, ta còn chưa dùng tới một nửa lực lượng" Khuynh Thành quát một tiếng, ngạo nghễ nói.

Tiểu Sơn nghe vậy, trong lòng kinh hãi không thôi.

Một nửa lực lượng đã như thế, nếu toàn lực ra tay không biết mình còn có thể sống hay không?

"Không được, không thể ngồi đợi người ta hóa kiếp." Tiểu Sơn cố ý cười lớn nói: "Đối với đàn bà, bản lãnh của lão phu là ở trên giường, ngươi có dám cùng ta lên giường không, ta nhất định làm cho ngươi sướng muốn chết." Tiểu Sơn sở dĩ nói vậy, đơn giản chỉ muốn chọc giận Khuynh Thành, khiến nàng lộ ra sơ hở.

Quả nhiên, Khuynh Thành nghe Tiểu Sơn nói vậy. Nhất thời giận dữ, công kích phát ra ngày càng sắc bén, lực đạo không ngừng gia tăng.

Tiểu Sơn vô cùng kinh hãi, vừa liều mạng ngăn cản, vừa âm thầm chờ đợi cơ hội, hy vọng có thể tìm ra sơ hở của đối phương.

Đối mặt với lực lượng tuyệt đối, ngay cả khi Khuynh Thành vì tâm lý mà xuất hiện sơ hở, Tiểu Sơn cũng không thể ra tay.

Đột nhiên, Khuynh Thành cuồng nộ huy động trường mâu đâm tới, lộ ra một sơ hở trí mạng chính là khuôn mặt không hề phòng bị.

Đã tìm thấy cơ hội nên Tiểu Sơn vui mừng, vung đao đỡ lấy trường mâu, tập hợp lực lượng toàn thân, dùng hết khí lực, chém vào mặt Khuynh Thành.

Ngay lập tức, hắn đột nhiên chứng kiến ánh mắt Khuynh Thành trở nên lạnh lùng, nở một nụ cười lạnh.

"Oanh long!"

Theo tiếng nổ, Tiểu Sơn dùng đao chém vào mặt Khuynh Thành, cùng lúc đó Khuynh Thành cũng đâm thủng ngực Tiểu Sơn.

Tiểu Sơn thậm chí chưa kịp hét ra một tiếng, đã bỏ mạng dưới chân ngựa.

Mà Khuynh Thành không một chút thương tổn.

Chương 670: Trần hoàng hậu gặp chuyện

Rất rõ ràng, thực lực Tiểu Sơn làm sao có thể phá được chân khí phòng ngự của Khuynh Thành?

Nhìn Tiểu Sơn chết thảm, bộ hạ của hắn gần như tuyệt vọng. Sắc mặt mỗi người đều xám như tro tàn, toàn thân run rẩy, mắt nhìn Khuynh Thành tràn ngập sợ hãi.

"Tỷ phu, mấy tên tiểu quỷ này làm sao bây giờ?" Khuynh Thành đắc ý hỏi Lưu Phong.

"Giết không tha-!" Lưu Phong lạnh lùng hạ lệnh.

Vốn đã cho bọn chúng cơ hội, nhưng bọn chúng lại tự tìm cái chết.

Rất nhanh, Thần Thánh quân đoàn tiến lên, Khuynh Thành thúc ngựa xông lên trước tiên, mấy trăm người lao lên như nước vỡ bờ, tìm thuộc hạ của Tiểu Sơn mà giết.

"Chờ đã, lưu lại một tên" Lưu Phong rất muốn biết, chỉ bằng một quân đội của Tiểu Sơn sao lại có thể liều chết đánh một trận như vậy.

Khuynh Thành chộp một gã thuộc hạ của Tiểu Sơn đem tới trước mặt Lưu Phong.

"Nói cho ta biết, tại sao Tiểu Sơn lại liều mạng chống cự, trên lý thuyết, thực lực các ngươi không thể chống đỡ được?" Lưu Phong chăm chú hỏi ra vấn đề này.

Sắc mặt người này như tro tàn, toàn thân run rẩy không ngừng.

"Trả lời câu hỏi của ta, nếu câu trả lời của ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ đối đãi với ngươi như tù binh, cho ngươi một cơ hội sống." Lưu Phong gầm lên.

Người nọ nghe vậy, đôi mắt nhất thời sang lên một tia hy vọng, vội vàng đem chuyện Tiểu Sơn nói qua một lần.

Lưu Phong nghe xong, nhất thời buồn bực, Phỉ Nhi, lão tử với ngươi làm gì có thù oán, sao ngươi lại nói ta như vậy. Lão tử tuy không phải là chánh nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải kẻ ngay cả lão bà sáu mươi tuổi cũng không tha.

Lưu Phong biết mình đã bị oan uổng. Vốn có thể tránh một trận huyết chiến, nhưng vì tin lời sàm ngôn của Phỉ Nhi mà đã để chết không ít.

"Con mẹ nó, Phỉ nhi, ngươi chờ xem lão tử đối phó với ngươi như thế nào." Lưu Phong hung tợn nói: "Dẫn hắn đi xuống, giam chung với tù binh của Bách Dã thành. Lão tử là nam nhân thuần khiết."

Lý Hương Quân cười khẽ, cố ý chế nhạo nói: "Phong nhi, không nghĩ tới, ngươi cũng thích lão bà sáu mươi tuổi a."

Lưu Phong tức giận trừng mắt nhìn Lý Hương Quân.

Mộ Dung Uyển Nhi mặc dù rất muốn bật cười, nhưng là cố kỵ tâm tình Lưu Phong, ôn nhu an ủi hắn: "Lão công, nếu để ta gặp con đàn bà ác độc đó, ta nhất định trả thù cho ngươi."

Lưu Phong chợt nảy ra ý nghĩ hung ác: Phỉ nhi, ta sẽ cho ngươi nếm mùi trở thành tình nô.

Khuynh Thành quay đầu lại, một tay nắm chặt Lưu Phong, làm nũng nói: "Tỷ phu, hôm nay ta biểu hiện được không, tối nay cho ta ngủ chung đi?"

"Không được." Lưu Phong trong lòng muốn ăn nhưng lại không thể.

Khi Lưu Phong kỳ khai dắc thắng thì tại hoàng cung quan hệ giữa lão hoàng đế lại trở nên xấu đi.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chính là Thái Tử phi cùng Trần hoàng hậu xảy ra xung đột. Mà Trần hoàng hậu lại đẩy chuyện này sang Thái Tử phi.

"Điềm nhi, trẫm đối với ngươi đã tận tình tận nghĩa, hy vọng ngươi không nên khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta? Ngươi là người đứng đầu Đông Cung chứ không phải hậu cung, Nếu ngươi không để Trần hoàng hậu vào mắt, thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Lão hoàng đế trước khi tới đây đã bị Trần hoàng hậu thêm bớt đủ điều. Trong cơn giận thịnh nộ, hắn đưa tay bóp cổ Thái tử phi.

Thái tử phi hô hấp có chút khó khăn. Liều mạng giơ nắm tay lên đánh lão hoàng đế. Con ngươi xinh đẹp hung hăng nhìn hắn.

Lão hoàng đế thấy trong mắt nàng sự sợ hãi và giận dữ, hắn đột nhiên buông tay ra, cười nói: "A a, rất lý thú, ngươi tựa hồ cũng bắt đầu sợ hãi rồi. Tốt lắm."

Thái tử phi liếc mắt nhìn lão hoàng đế một cái. Thất thanh nói: "Bệ hạ, ngươi chỉ vì lời nói của một bên mà đối xử với con dâu mà ngươi từng sủng ái vậy sao, ngươi đã thay đổi, thật sự thay đổi, ngươi trở nên thật đáng sợ."

Lão hoàng đế cười lạnh một tiếng nói: "Điềm nhi, ngươi muốn lừa ta sao, ngươi tưởng ngươi không thay đổi sao? Ngươi cho rằng, ngươi vẫn còn dáng vẻ ngây thơ, hoạt bát đáng yêu sao? Ngươi nghĩ lại xem, ngươi đối với ta như thế nào? Nếu ta không phải chuẩn bị từ trước, có lẽ ta đã chết trên tay ngươi."

Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt ảm đạm, khẽ cười một tiếng, không có nói nữa.

Lão hoàng đế lạnh lùng nói: "Điềm nhi, nói cho ngươi biết, lần này trẫm miễn tội cho ngươi chỉ vì chừa cho Lưu Phong một chút mặt mũi, chứ không phải tha thứ cho hành vi ngươi gây ra, hy vọng ngươi tự lo lấy."

Thái tử phi kinh ngạc nhìn lão hoàng đế một lúc lâu, mở miệng nói: "Ta biết, ta đã sớm biết rồi."

"Bất quá ta thật tâm nhắc nhở ngươi một câu, Trần hoàng hậu tuyệt không đơn giản." Thái tử phi lạnh lùng nói.

Lão hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, thở dài nói: "Ta biết, cái gì ta cũng đều biết. Điềm nhi, mọi thứ trong cung này đều nằm trong lòng bàn tay ta, dù sao cũng cảm ơn ngươi đã nhắc nhở" .

Thái tử phi nhìn lão hoàng đế, trong lòng hừ lạnh, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đó, nếu ngươi cái gì cũng biết, thế sao không biết trong tay ta đang có một lực lượng bí mật?

"Điềm nhi, trẫm đi. Hy vọng ngươi không nên khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta."

Thái tử phi đột nhiên ôn nhu mỉm cười: "Bệ hạ yên tâm, ta biết nên làm thế nào?"

Lão hoàng đế có chút thâm ý nhìn liếc mắt một cái, đột nhiên nói: "Không ai có khả năng giết trẫm!" Nói xong những lời này, bình tĩnh đi ra khỏi Đông Cung.

Nhìn bóng lưng của lõ hoàng đế, trong ánh mắt thái tử phi hiện lên một tia khác thường.

"Phong nhi, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ ta không có cơ hội gặp lại ngươi nữa." Đêm khuya, thái tử phi bắt đầu tĩnh tậm lại, một mình đứng bên cửa sổ nhìn trăng sáng.

Đột nhiên, một trận gió mát thổi tới, một bóng đen xuất hiện tại phòng thái tử: "Điện hạ, thuộc hạ đã dựa theo ý tứ của người, đem chuyện của ma thần nói cho Lưu phong, tin rằng hắn sẽ có đề phòng." Bóng đen là người duy nhất được thái tử phi tin tưởng – Á Đương.

Thái tử phi nghe vậy, sắc mặt hiện lên một tia vui mừng: "Tốt lắm. Không để cho hắn phát hiện gì chứ?"

Á Đương vội vàng cung kính nói: "Điện hạ yên tâm, thuộc hạ không có để lại dấu vết, huống hồ hắn cũng không truy."

"Ân." Thái tử phi hỏi: "Hắn có khỏe không? Tình huống bên đó như thế nào?"

"Bẩm điện hạ, Lưu Phong làm theo ý chỉ của hoàng thượng, xuất binh công chiếm hai thành của Phù Tang." Á Đương đem tin tình báo mình thu nhập được nhất thời nói ra.

Thái tử phi nghe vậy, mỉm cười, thầm nghĩ, quả nhiên không sai, ngươi đúng là nhân trung chi long. Không hổ là nhi tử của thái tử, không hổ là nam nhân ta xem trọng.

"Trong thiên hạ, có lẽ cũng chỉ có hắn mới dám làn trái ý bệ hạ." Thái tử phi cười lớn nói: "Ngươi trở về đi, làm việc cẩn thận, ta đã có kế hoạch. Trong thời gian này bệ hạ sẽ không xuống tay đối với Phúc thành, ngươi chuẩn bị bất tử chiến sĩ đến Phúc thành đi."

"Thuộc hạ tuân mệnh-!"

"Được rồi, cần phải cẩn thận. Nhớ bảo vệ nam nhân của ta." Á Đương trước khi rời đi, thái tử phi nhắc nhở một tiếng.

Trần hoàng hậu trở lại phượng nghi cung, khóe miệng xuất hiện một tia khinh thường: "Thái Tử phi, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đấu với ta, ta là đàn bà của bệ hạ, ngươi bất quá chỉ là con dâu của bệ hạ thôi. Bệ hạ cuối cùng vẫn là yêu ta hơn ngươi. A, muốn đấu với ta, sớm muộn gì ngươi cũng chết không có chỗ chôn."

"Hoàng hậu nương nương, chủ công có lệnh, ngươi tạm thời không đối phó với Thái Tử phi nữa." Đột nhiên, một đạo bóng đen xuất hiện, quay về phía Trần hoàng hậu nói.

"Xin ra mắt sứ giả đại nhân-!" Trần hoàng hậu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội vàng thi lễ với bóng đen với vẻ mặt thành kính.

"Sứ giả đại nhân, chủ công không phải truyền lệnh cho ta tăng cường ứng phó với Thái Tử phi sao? Như thế này là sao?" Trần hoàng hậu có chút khó hiểu.

"Được rồi ngươi chỉ cần chấp hành mệnh lệnh, về phần nguyên do trong đó, ngươi tốt nhất ko nên biết. Chuyện lần này, giáo huấn Thái Tử phi như vậy là đủ rồi, chủ công có lệnh, hy vọng ngươi có thể chung sống hòa bình cùng Thái Tử phi, hiểu chưa?" Người nọ toàn thân được bao phủ bởi hắc khí, căn bản là không nhìn rõ dung mạo, bất quá ngữ khí của hắn lạnh băng làm Trần hoàng hậu run sợ.

Trần hoàng hậu sửng sốt một chút, lập tức gật đầu cung kính nói: "Sứ giả đại nhân, ta nhất định làm theo ý của chủ nhân?" Tuy nói thế, nhưng Trần hoàng hậu cực kỳ bất mãn, lần trước nhận được mệnh lệnh phải bức Thái Tử phi vào tuyệt lộ, nhưng mới có vài ngày đã thay đổi mệnh lệnh, không phải là khó người sao?

"Hoàng hậu nương nương, ta biết trong lòng ngươi có chút bất mãn, bất quá ta phải nhắc nhở ngươi, mặc dù ngươi là quốc mẫu nhưng ngươi đừng quên thân phận của mình, nếu không có chủ công, thì ngươii đã sớm chết rồi." Bóng đen cười lạnh một tiếng, trước khi đi cười nói: "Nếu ngươi cho rằng hôm nay ngươi là quốc mẫu có thể thoát ly tổ chức thì ngươi cứ thử xem?"

Trần hoàng hậu nghe vậy sắc mặt biến đổi, kinh hãi thất sắc vội nói: "Sứ giả đại nhân, xin người chuyển lời tới chủ công, mặc kệ bây giờ ta có thân phận gì, ta cũng sẽ không quên ân đức của chủ công, ta nhất định làm theo lời của chủ công, hoàn thành nhiệm vụ được giao."

"Ngươi biết là tốt rồi." Bóng đen hừ lạnh một tiếng, rồi biến mất không thấy đâu.

Bóng đen biến mất, sắc mặt Trần hoàng hậu phát lạnh, con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia ngoan sắc, thấp giọng lẩm bẩm: "Định mệnh của ta do chính ta nắm giữ."

"Ta là quốc mẫu, chẳng lẻ ngay cả quyền lựa chọn sống như thế nào cũng không được sao?" Trần hoàng hậu cười cười tự chế giễu: "Chủ công a chủ công, chẳng lẽ ngươi có thể đấu lại bệ hạ sao?"

.

Bóng đen rời khỏi phượng nghi cung, trực tiếp đi đến một tòa trang viên ngoài kinh đô.

"Chủ công, ta đã đem mệnh lệnh của người phân phó cho Trần hoàng hậu." Bóng đen phát ra giọng nói của nữ nhân làm cho kẻ khác giật mình, trước sau gặp Trần hoàng hậu hoàn toàn bất đồng. Hơn nữa, hắc khí xung quanh thân nàng tan hết, đó chính là người vẫn luôn đi theo bên người Thái Tử phi, Hắc Phượng Hoàng.

Trước mặt nàng chính là. Trung niên nhân thần bí.

"Hắc Phượng Hoàng, ngươi nghĩ Trần hoàng hậu thế nào?" Trung niên nhân đột nhiên hỏi.

Hắc phượng hoàng khẽ run, thấp giọng nói: "Chủ công, ta xem Trần hoàng hậu đã có phản tâm"

Trung niên nhan thở dài một tiếng, buồn bả nói: "Đúng vậy, ta cũng đã thu được tin tức."

"Hắc Phượng Hoàng ngươi nói xem, Trần hoàng hậu tại sao lại muốn thoát khỏi sự khống chế của ta? Chẳng lẽ nàng đã quên những gì nàng có hôm nay là do ta ban cho sao?" Nếu không có ta an bài thì nàng đã sớm chết rồi, chứ đừng nói trở thành mẫu nghi thiên hạ." Đúng vậy, Trần hoàng hậu kỳ thật mười năm trước do trung niên nhân an bài. Có trung niên nhân hỗ trợ nàng trở thành tú nữ, hơn nữa còn an bài cho nàng và lão hoàng đế gặp mặt, từng bước một trở thành người mới, chiêu nghi, quý phi, cho đến khi Mã hoàng hậu mất đi, nàng tìm mọi cơ hội thể hiện trước mặt lão hoàng đế, cuối cùng nàng cũng thành công trở thành hoàng hậu.

Hắc phượng hoàng trầm tư một hồi thấp giọng nói: " Chủ công, mỗi người đều có lòng tham, có lẽ nàng đã tưởng rằng mình đã ở đỉnh cao, có khả năng thoát ly tổ chức "

"Vậy sao?"

Trung niên nhân cười lạnh một tiếng: "Ta sẽ cho nàng ta hiểu được đạo lý, Đưa nàng ta lên được thì cũng có thể lôi nàng ta xuống được "

.

"Được rồi gần đây Thái Tử phi có hành động gì bất thường không? "Trung niên nhân hoài nghi nói:" Ta nghĩ nàng ta có chuyện gì đó đang dối gạt ta"

Hắc Phượng Hoàng trả lời: "Chủ công, ta không có phát hiện chuyện gì dị thường?"

Trung niên nhân lắc đầu nói: "Ta đã lén quan sát nàng ta vài lần, phát hiện nàng ta vẫn như trước, ánh mắt thật đáng sợ. Nếu ta không đoán không lầm, Đông Cung hiện nay đang sở hữu một lực lượng, hoàn toàn nằm trong tay nàng mà chúng ta không biết. Nếu không với thế lực Đông Cung hiện nay nàng ta dựa vào cái gì có thể đấu chứ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np