Chương 861, 862: Làm Vương gia - Yến vương, Trịnh vương, Thái tử phi, Thái tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 861: Làm Vương gia

Sau đó lãonhẹ nhàng phất phất tay, bọn thái giám nhanh chóng đem bàn ghế an bài chư vị hoàng thân quốc thích ngồi xuống.

Ngoại trừ mấy vị Vương gia và Vương tôn ở xa, còn lại Vương gia, Vương tôn, công chúa, Phò mã, quốc cữu, quốc trượng. Thì gần như mọi hoàng thân quốc thích ở kinh đô đều nhất nhất có mặt.

Thái tôn rất đúng quy củ đứng bên cạnh long tháp chỗ lão Hoàng đế. Mặc dù không có chỗ ngồi, nhưng lại có thể đứng gần lão Hoàng đế như thế, cũng là một loại vinh dự.

Trước kia, mỗi khi gặp gỡ như vậy thì địa vị của Thái tôn thật sự rất được hâm mộ bởi đám chỉ có thể ngồi ở sau cùng của hàng vương tôn.

Nhưng mà hôm nay không khí dường như có điều khác. Hồi trước lão Hoàng đế nhất định nói với Thái tôn vài câu cổ vũ và ca ngợi có vẻ vô cùng thân thiết. Nhưng mà hôm nay thì khác, ngay từ đầu lão Hoàng đế đối với Thái tôn thực lạnh lùng, xa cách.

Thái tôn trong lòng mặc dù có chút ủy khuất, nhưng hắn hiện giờ cũng đã biết thân thế của mình cho nên không oán hận. Chỉ có ra sứcgiữ cho tâm tình của mình bình tĩnh, coi như mình là cái lọ để quên ở nơi này là được.

Giữa đám đông hoàng thân quốc thích, vị trí của Yến vương đến lão Hoàng đế là khá gần. Lão nhìn lén mấy lần nhi tử thứ tư của mình.

Nói đến cũng thật sự tức giận, mấy ngày nay ngay cả gặp nhi tử của mình mà lão cũng thấy khó như lên trời. Nữ nhân kia thật sự là rất bá đạo, rất điên cuồng.

Thừa dịp này lão mới nhìn nhìn nhi tử của mình. Đã lâu không gặp thì thấy gầy đi rất nhiều, hiển nhiên hoàn cảnh sống ở trong cung cũng không làm hài lòng.

Đang suy xét có nên quay đầu tìm Thái tử phi trao đổi một chút thì đột nhiên cảm thấy có một cái nhìn sắc bén soi tới dường như nhắc nhở lão. Hơi ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Thái tử phi đang ngầm nháy mắt, báo hiệu lão đừng để lộ sơ hở.

Trên thực tế, ngoại trừ mấy người phụ trách vụ việc tại Tông Nhân phủ thì đại bộ phận hoàng thân quốc thích cũng không rõ vì sao bệ hạ đột nhiên triệu tập đến buổi gặp mặt hoàng tộc.

Trước khi đến, bọn họ đều đoán có lẽ bệ hạ sẽ giải quyết việc Yến vương trong nội bộ. Dù sao Yến vương muốn tạo phản đã là tin đồn lâu rồi. Trong những người không hay thăm viếngYến vương và có lợi ích liên quan thì giờ thấy cảnh này lại có chút lo lắng. Còn một vài người còn lại thì có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Ngoài Thái tôn thì hiện giờ vẫn còn có một người đứng. Đó là Lưu Phong.

Ánh mắt Thái tử phi thỉnh thoảng ra vẻ vô tình lướt qua hắn, miệng nở nụ cười thản nhiên. Hôm nay bệ hạ cố tình xác nhận thân phận Trịnh vương Thế tử của Lưu Phong. Với nàng mà nói thì đây tuyệt đối là tin tức quá tốt. Ít nhất là trong thời gian ngắn, nàng không hề phải lo lắng chuyện sự tình năm đó lộ ra. Nàng sẽ vẫn là người đứng đầu Đông cung.

"Phong nhi, lại đây—!"

Nhìn thấy mọi người đến đông đủ, lão Hoàng đế gọi Lưu Phong tới.

Phong nhi?

Cách xưng hô và sự niềm nở của lão Hoàng đế dường như khiến mọi người đều liên tưởng đến tin đồn gần đây. Hay Lưu Phong thật sự là người Hoàng tộc?

Lưu Phong hơi hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua lão Hoàng đế rồi chậm rãi đi tới.

Lão Hoàng đế liếc qua hắn ý bảo tiểu hoàng môn đặt thêm ghế bên cạnh long tháp.

"Phong nhi, ngồi xuống đây—!" Lão Hoàng đế cười cười với Lưu Phong.

Lưu Phong sợ hãi nói: "Vi thần không dám—!" Trước khi công bố thân phận chính thức, do cẩn thận nên Lưu Phong vẫn dùng danh nghĩa triều thần.

"Có gì mà không dám? Chỗ này thuộc về ngươi" Lão Hoàng đế trầm giọng nói.

Lời vừa thốt ra làm một ít hoàng thân quốc thích lập tức biến sắc mặt. Vị trí gần thiên tử như vậy a, thật sự là thèm muốn đến chết. Có vài vị Phò mã gia thậm chí còn nhìn cái ghế kia, đột nhiên mông đều hơi ngứa ngáy vì thật sự muốn mình được ngồi trên đó.

Lưu Phong cung kính nói với lão Hoàng đế: "Bệ hạ, thần vẫn xin đứng"

Thấy Lưu Phong nhất định không chịu ngồi. Lão Hoàng đế đứng dậy đi tới kéo tay hắn, nhìn đám hoàng thân quốc thích rồi hỏi: "Lưu Phong ngồi ở đây, các ngươi có ý kiến không?"

Im lặng như tờ.

Ý kiến khẳng định là có, nhưng mà trước mặt lão Hoàng đế thì ai dám hé răng.

Địa vị lão Hoàng đế gần như đạt tới thời kì cường thịnh, hiện giờ lời của lão, sự uy nghiêm của lão đã không ai có thể đụng tới. Không ai dám nghi ngờ quyết định của lão nếu như không chán sống.

"Thế nào sao không ai nói?" Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi.

Lão Hoàng đế hỏi như vậy càng khiến Thượng thư phòng yên lặng. Thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của vị quốc cữu nào đó.

"Tốt lắm, xem ra mọi người là không có ý kiến? Ta hỏi ngươi, trong các ngươi có ai biết, vì sao Lưu Phong có tư cách ngồi ở chỗ này?" Lão Hoàng đế nhìn nhi tử của nữ nhi, tiểu cữu tử (em vợ). Rồi nhẹ nhàng nói: "Nói thật cho các ngươi biết, Lưu Phong là tôn tử ngoan của trẫm"

Lời này vừa nói ra, Thượng thư phòng lập tức liền nổ tung, tin đồn như thế nào lại là sự thật. Năm đó Trịnh vương phủ bị khám nhà, chư vị cũng rất rõ ràng.

Đáng ra không được là còn lưu lại một người sống. Như thế nào sau hơn hai mươi năm đột nhiên lại tòi ra một Trịnh vương Thế tử. Và còn là Hộ Quốc công quyền thế ngút trời của đế quốc hiện nay.

Năm đó Trịnh vương bị khép tội danh âm mưu tạo phản, cả nhà bị xử trảm tịch thu tài sản. Về sau lại chứng thật là án oan. Trên thực tế, trong số đang ngồi có một bộ phận biết chuyện lúc trước. Bởi vì, tội danh tạo phản của Trịnh vương là bọn họ bày ra. Về sau dù bệ hạ vì Trịnh vương sửa lại án xử sai, nhưng lại không đi truy cứu người bày ra án oan. Mọi người đều nghĩ sự việc đã trôi qua, hết thảy đều yên ổn, nhưng không nghĩ rằng năm đó vẫn còn có cá lọt lưới.

Mấu chốt chính là Trịnh vương Thế tử hiện giờ đã quá mức cường đại rồi, nếu hắn ngầm tính sổ, quyết tâm vì Trịnh vương rửa sạch oan tình thì trong bọn họ ai có thể ngăn cản được.

Lưu Phong đã mạnh gần bằng Yến vương cũng đang ngồi đó, có lẽ cũng chỉ có Yến vương mới có thể cùng đối kháng. Điều đáng tiếc chính là năm đó Yến vương không tham dự thảm án của Tịnh vương.

Trong lúc này chư vị hoàng thân quốc thích ở đây sắc mặt khác nhau. Có may mắn, có e ngại, có sợ hãi, có ngờ vực vô căn cứ.

Lưu Phong mặc kệ đám này bởi vì hắn vốn không phải là Trịnh vương Thế tử nào cả. Trịnh vương ngay cả có bị oan khuất tày trời thì cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Lão Hoàng đế hiểu biết sâu sắc lập tức liền hiểu rõ tâm tư mọi người, nhưng trong lòng lại cười lạnh cũng không nói gì.

Hồi lâu sau, lão Hoàng đế mới nói: "Các vị, nói vậy mọi người đối với thân phận của Tôn nhi ngoan nhất định có điều hoài nghi. Tuy nhiên ta muốn nói cho các ngươi biết là thân phận của Tôn nhi ngoan ta đã cẩn thận kiểm tra thực hư. Không có một chút vấn đề. Con nối nghiệp cha, từ giờ trở đi, Tôn nhi ngoan sẽ là Trịnh vương của Hoa Hạ đế quốc"

"Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng phụ hoàng." Yến vương là người đầu tiên đứng lên chúc: "Chúc mừng Trịnh vương—!"

"Chúc mừng phụ hoàng, chúc mừng Trịnh vương—!" Thái tử phi lập tức cũng đứng lên tỏ vẻ chúc mừng.

Trong hoàng thân quốc thích thì Yến vương và Đông cung thế lực lớn nhất. Hai nhà này đều tỏ thái độ nên đương nhiên mọi người cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy đều chúc mừng.

Dưới quyền uy của lão Hoàng đế, cuộc gặp mặt Hoàng tộc vô cùng thuận lợi đã hoàn thành tốt đẹp kì vọng của lão Hoàng đế và Lưu Phong. Xuất phát từ ý đồ khác nhau nhưng hai người đều nóng lòng thu xếp cho Lưu Phong thân phận Trịnh vương Thế tử. Hôm nay, rốt cục đã danh chính ngôn thuận.

Đến lúc tiệc tan có người vui mừng cũng có người buồn. Những hoàng thân quốc thích tham dự thảm án năm đó của Trịnh vương thì sắc mặt mỗi người đều u ám, cúi đầu suy nghĩ miên man mà nhanh chóng ra về. Mà mặt khác một ít có thái độ thuần túy chỉ nghe ngóng thì hứng thú đánh giá Lưu Phong.

Còn có số rất ít như là Yến vương và Thái tử phi lại âm thầm thấy may mắn. Thân phận của Lưu Phong được xác định, đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là chuyện rất tốt. Ít nhất trước mắt bọn họ có thể không cần lo lắng chuyện âm mưu năm đó bị bại lộ.

Lão Hoàng đế cũng tràn đầy đắc ý, lão tin tưởng sắp xếp như vậy thì Lưu Phong sẽ càng gần gũi hơn với mình. Rồi có thể chính đại quang minh tiếp quản ngôi vị Hoàng đế mà mọi người đều mơ tưởng.

Dưới ánh nến chiếu rọi, da dẻ trẵng nõn nhẵn nhụi của Mộ Dung phu nhân quả nhiên là tuyệt vời đến cực điểm. Nữ tử tu chân quả nhiên có khác, năm tháng cũng không hề để lại dấu vết trên thân thể của nàng. Ngược lại vẻ quyến rũ thành thục, khí chất phong tình gợi cảm lại còn hơn các thanh nữ rất nhiều.

Lưu Phong nhìn phu nhân đứng dưới ánh nến trong lúc nhất thời cũng có chút ngây người.

"Phong nhi, ta có đẹp không?" Mộ Dung phu nhân hai tay chống nạnh, bộ ngực xinh đẹp vểnh lên, cong mông ưỡn đầu dáng vẻ phong tình vạn chủng nhìn Lưu Phong mà hỏi.

Lưu Phong ngây ngốc nói: "Đẹp, phu nhân là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ"

"Xì—!" Cười một tiếng. Nghe Lưu Phong nói vậy, phu nhân lập tức liền nở nụ cười, nói cũng hơi quá đáng đó. Tuy nhiên trong lòng nàng lại có chút ngọt ngào và hạnh phúc.

Đồng ý với Lưu Phong để cùng động phòng với hắn.

Lần này Mộ Dung phu nhân quyết định làm thật sự. Từ sớm đã tới phòng Lưu Phong, hơn nữa còn mới thay bộ nội y tình thú mới nhất của Thiên Thượng Nhân Gian.

Nói là tình thú nội y, kỳ thật chỉ là một mảnh vải bên trên có mấy sợi thừng. Ít nhất là Mộ Dung phu nhân thấy như vậy. Tuy nhiên theo Lí Hương Quân nói thì nội y như vậy có thể khiêu khích và kích thích dục vọng nam nhân tốt nhất.

Đúng vậy, tình thú nội y là do Lí Hương Quân ra sức tán dương. Từ Khuynh Thành mà nàng đã biết việc Mộ Dung phu nhân quyết định động phòng với Lưu Phong nên có vẻ rất sốt sắng. Đầu tiên là cổ vũ một phen, sau đó mà bắt đầu ra sức hiến kế, thậm chí còn đem ham mê trên giường của Lưu Phong nói cho Mộ Dung phu nhân.

Mộ Dung phu nhân thực lòng cảm tạ (thiên ân vạn tạ), nhớ tới thái độ lúc trước của mình với người ta thì lại xấu hổ không chịu nổi. Cũng may Lí Hương Quân cực lực chân thành mới làm cho phu nhân yên lòng.

Giờ phút này Mộ Dung phu nhân gần như là nửa thân để trần. Bên trên chỉ có bộ ngực đầy đặn được hai mảnh vải con che còn hạ thân chỉ có mảnh tam giác nhỏ xíu cũng chính là tình thú nội y chỉ vừa đủ che nơi riêng tư của nữ nhân. Tuy nhiên cái đó dường như so với rừng rậm thì mẩu vải này căn bản là không che nổi.

Lưu Phong cẩn thận thưởng thức thân hình khêu gợi của phu nhân. Một hồi nhìn ngực, một hồi lại ngó xem phía dưới làm dục vọng trong lòng liền chậm rãi bốc lên, huyết mạch có ý muốn trương lên.

"Phong nhi, sau đêm nay thì nô gia sẽ là người của ngươi" Mộ Dung phu nhân sau khi quyết tâm thì mắc míu cũng được tháo gỡ làm cho tự tin và lá gan cũng lớn.

Phu nhân lắc lư đôi mĩ đồn tuyết phau nhẹ nhàng bước tới chỗ Lưu Phong. Một tay ôm lấy cổ hắn, miệng cắn lỗ tai, hơi thở thơm ngát nói nũng nịu: "Phong nhi, đừng làm cho ta thất vọng a."

Thất vọng?

Lưu Phong có chút buồn bực, chẳng lẽ mình giống như người khiến nữ nhân phải thất vọng sao? Có vẻ cho tới bây giờ hắn chưa từng làm nữ nhân phải thất vọng.

"Ha hả, phu nhân, cẩn thận sáng mai nàng không xuống giường được." Lưu Phong cười hắc hắc, ôm nữ nhân gần như trần trụi vào trong ngực. Tiểu bổng bổng nóng bỏng trong đũng quần đã cách lớp vải quần mà tì lên bụng phẳng lì của nữ nhân.

Khi cảm nhận thấy sự hùng tráng và mạnh mẽ của nam nhân, thân thể mềm mại của phu nhân không khỏi hơi run rẩy một chút, nói thực khả ái: "Phong nhi, ta thích—!"

Trong khi nói thì tay nàng đã hướng về phía hạ thân Lưu Phong.

Quả nhiên là khuê phòng oán phụ, phu nhân thuộc loại nữ nhân nghiêm nghị. Nhưng đừng nhìn ngày thường đứng đắn, một khi bạo phát cũng là càng không thể dừng lại a. Lưu Phong thật vui vẻ, phu nhân đích thực là vưu vật a.

Nhẹ nhàng tụt xuống, Lưu Phong kéo tình thú nội y chính mình thiết kế xuống. Nửa dưới của phu nhân lập tức liền nhìn thấy không sót chỗ nào.

Thân mình Mộ Dung phu nhân lẩy bẩy, âm thanh có chút run rẩy, song giữa hai chân thì nóng như lửa, môi anh đào khẽ mở, tiếng rên rỉ mê người lập tức thoát ra.

Lưu Phong mừng rỡ, hai tay ôm mĩ đồn trắng phau của Mộ Dung phu nhân lên, ôm nàng đến giường.

Vừa đặt phu nhân bên dưới, quần áo trên người Lưu Phong trên người đã bị một ngọn lửa màu xanh đốt cháy sạch sẽ trong nháy mắt. Toàn thân trần trụi cùng thân thể của phu nhân áp sát vào nhau.

Mộ Dung phu nhân hai tay ôm lấy cổ nam nhân, hai đùi quắp chặt bên hông, tứ chi cuốn chặt Lưu Phong như thể cùng với hắn đã dính liền.

Trongthời gian uống chén trà nhỏ, Mộ Dung phu nhân và Lưu Phong đã hoàn toàn hợp thể. Phu nhân động tình chủ động khác thường, mĩ đồn trắng phau không ngừng vận động phối hợp với nam nhân.

Chương 862: Yến vương, Trịnh vương, Thái tử phi, Thái tôn

Không những miệng không ngớt rên rỉ, Mộ Dung phu nhân còn thỉnh thoảng phát ra những ngôn từ phóng túng, quả thật là một đãng phụ dâm ô. Lưu Phong hôm nay đã thể nghiệm được như thế nào gọi là một mỹ phụ thành thục phong tình thực sự.

Liên tiếp năm lần sung sướng, hỗn chiến nhiều lần cho đến nửa đêm, Mộ Dung phu nhận rút cuộc đã thỏa mãn được ham muốn. Lúc này, vẻ mặt nàng đỏ ửng, đôi mắt khẽ nhíu lại, hạnh phúc thỏa mãn hiện rõ trên khuôn mặt. Chỉ là đôi. Chân kia có chút run lên, thân thể hoàn toàn vô lực, cả người tức thời ngồi phịch

Trong lòng nam nhân.

Lưu Phong cười hắc hắc: "Phu nhân, ta làm cho người thất vọng à?"

Mộ Dung phu nhân hoàn toàn hết hơi, uể oải hướng Lưu Phong cầu xin: "Ta thực là bị tên bỉ ổi nhà ngươi giết chết mà."

Chậm rãi đứng lên, phu nhân nhẹ nhàng vuốt mái tóc ra phía sau, ngồi vào lòng nam nhân thấp giọng nói: "Phong nhi, hôm nào ta và Uyển Nhi cùng ngươi. Được không?"

Trời ơi, phu nhân so với ta còn cấp bách hơn a. Lưu Phong vỗ về thân thể nữ nhân, cười đáp ứng: "Phu nhân yên tâm, nhất định sẽ như người mong muốn." Đương nhiên đó cũng là mong muốn của ta.

"Hắt xì—!" Ngay ở ngoài cửa, Mộ Dung Uyển Nhi đang chờ đợi bỗng nhiên nhảy mũi một cái: "Không phải có người nào đang nhắc ta chứ?"

Một bên Khuynh Thành cười mờ ám: "Còn có thể là ai nữa? Khẳng định là hai người trong phòng rồi."

Nói tới việc này, Khuynh Thành đột nhiên hé miệng cười: "Uyển Nhi tỷ tỷ, nói không chừng, phu nhân đang cùng tỷ phu thương nghị khi nào sẽ cùng tỉ vui vẻ đấy."

"Tiểu nha đầu, ngươi toàn nói bậy, ta sẽ thu thập ngươi." Mộ Dung Uyển Nhi nhất thời khuôn mặt đỏ hồng lên, ngọc thủ hướng đến nách Khuynh Thành quấy nhiễu.

"Vốn là như vậy mà. Kỳ thực trong lòng tỉ cũng nghĩ như vậy, không phải sao? Chỉ là tỉ nói dối" Khuynh Thành một bên tránh né Mộ Dung Uyển Nhi, một bên tỏ ra không yếu thế nói.

Vui đùa ầm ĩ một hồi, Khuynh Thành tựa hồ không có hứng thú, thản nhiên nói: "Uyển Nhi tỷ tỷ, không bằng chúng ta đi thôi. Tỷ phu cài đặt cấm chế, chúng ta nghe không được, nhìn cũng không. Đợi chờ chỗ này chỉ lãng phí thời gian mà thôi."

"Tỷ phu cũng thật là nhỏ mọn. Người ta chỉ muốn xem có một chút. Thật là." Khuynh Thành nói thầm, quay về phía cửa làm mặt quỷ, phát tiết một hồi bất mãn với lưu Phong. Tiểu ma nữ này gần đây dường như có sở thích lắng nghe chuyện trên giường.

Mộ Dung Uyển Nhi thản nhiên nói: "Được rồi, chúng ta đi trước, sáng mai chúng ta đến sớm một chút, để xem sự tình rút cuộc có thành hay không." Mặc dù có chỗ bất đồng với tiểu ma nữ nhưng Mộ Dung Uyển Nhi ở chỗ này cũng là vì muốn biết rõ mẫu thân mình có thành công trong việc tìm đến cánh cửa hạnh phúc hay không.

.

.

Trong phòng, hai người vuốt ve ôm nhau ngủ. Thẳng đến sáng sớm, khi mà ánh thái dương đã tiến vào phòng, hai người mới thức tỉnh. Bởi vì lo lắng Khuynh Thành cùng với nữ nhi của mình sẽ gõ cửa, Mộ Dung phu nhân không dám cùng Lưu Phong ân ái triền miên nữa. Nàng vội vàng đứng dậy xuống giường, sửa sang quần áo chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, nàng quả thực đã đánh giá thấp Khuynh Thành cùng với nữ nhi của mình. Vốn tưởng thời gian còn sớm, nhưng khi mở cửa ra, hai nha đầu đã sóng vai đứng sẵn, cùng lên tiếng vấn an sức khỏe: "Mẫu thân, phu nhân. Chúc người buổi sáng tốt lành."

"Phu nhân, tối hôm qua người thoải mái không?" Khuynh Thành vừa theo quy củ chào hỏi một tiếng, tuy nhiên sau đó lại thể hiện bản chất của mình. Nàng cười đùa tiến tới, một tay giữ chặt cánh tay phu nhân bỡn cợt hỏi.

"Ngươi, nha đầu kia, cả ngày đêm hôm qua ngươi ở đâu, hay lại dắt Linh nhi đi chơi à?" Câu hỏi của Khuynh Thành hơi quá thẳng thắn khiến cho Mộ Dung phu nhân sắc mặt có chút ngượng ngùng.

"Mẫu thân, con thật sự cao hứng vì người." Mộ Dung Uyển Nhi lúc này cũng thở phào, nàng yên tâm rất nhiều. Mẫu thân hạnh phúc khiến nàng thực sự cao hứng.

"Cái gì a." Phu nhận tự nhiên hiểu được ý tứ của nữ nhi, sắc mặt có chút e thẹn, tùy ý ứng phó một tiếng rồi xoay người muốn rời khỏi: "Các ngươi trò chuyện, ta đi về trước." Tuy nhiên, do cùng Lưu Phong hành sự cho đến tận giữa đêm, hai chân Mộ Dung phu nhân không còn một chút sức lực nào, đành phải trở lại ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.

"Phu nhân à, hôm nào các người ở cùng với nhau, nhớ kỹ phải kêu ta đó nha." Nhìn bóng lưng của phu nhân, Khuynh Thanh vội vàng hô lên.

.

.

Việc Lưu Phong với thân phận hoàng tộc đã được chính bệ hạ xác thực trong lúc nhất thời đã khiến toàn bộ kinh thành, thậm chí ngay cả đế quốc suốt ngày bàn tán.

Ngày hôm nay, theo lời mời của Yến vương, Lưu Phong đến kinh thành dự tiệc. Tiệc này vốn là do các vị hoàng thân quốc thích tổ chức để chúc mừng hắn.

Yến hội lần nay đơn giản là để chúc mừng Lưu Phong đã lấy lại danh phận. Nhất là đối với những hoàng thân quốc thích đã từng tham gia vào án oan Trịnh vương ngày xưa, bọn họ đối với Lưu Phong đều nhiệt tình khác thường, đều dâng tăng những lễ vật quý hiếm.

Lưu Phong bước đầu phỏng đoán một chút, những tặng phẩm của các hoàng thân quốc thích, nếu tất cả đều quy ra thành ngân lượng cả, phỏng chừng sẽ được cả trăm nghìn vạn lạng.

Không thể không nói, những loại người này thật là sâu mọt hại dân hại nước, mỗi người đều là giàu nứt đố đổ vách. Hắn đang suy nghĩ, không biết sau này có nên tạo cơ hội để vơ vét lại những tên xảo trá này một ít không nữa.

Dù thế nào đi nữa, năm đó bọn họ cũng làm việc thất đức nên giờ bắt chẹt những tên xảo trả này quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trong yến tiệc, ngoại trừ việc ăn uống, mọi người còn thỉnh thoảng nói vài lời khen tặng nhau. Tiệc kéo dài liên tục từ sáng cho đến chiều, khi Yến vương tỏ ý trục khách, đám hoàng thân quốc thích mới bắt đầu cáo từ.

Bất quá, ngoài Yến vương, Hoàng thái tôn còn có Thái tử phi không rời khỏi.

Lưu Phong biết Yến vương nhất định có chuyện quan trong cùng mình trao đổi. Về phần Hoàng Thái tôn, phụ tử gặp lại đương nhiên cũng muốn hàn huyên một hồi. Còn Thái tử phi chắc là vì mình nên ở lại.

Lưu Phong ngồi đối diện với Yến vương, bắt đầu rót rượu. Hắn tự mình uống liên tiếp vài chén, lẳng lặng chờ Yến vương lên tiếng.

Yến vương bên cạnh cũng nâng ly, Vương dường như muốn Lưu Phong mở miệng trước.

Thái tôn do dự một chút, cuối cùng đứng sau lưng Thái tử phi. Trong khoảng thời gian này, hắn đã thông minh lên rất nhiều, biết rõ lúc nào nên hành sự.

Đối ẩm một phen, Lưu Phong đặt chén rượu xuống, vỗ vỗ tay cười nói: "Yến vương điện hạ, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta uống rượu tới tận nữa đêm sao? Ta dường như không có hứng thú lắm."

"Lưu Phong, từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi ngươi là Trịnh vương sao?" Yến vương khẽ cười một tiếng nói: "Không nghĩ rằng ngươi quả thật vẫn không công khai thân phận."

"Ngươi sợ hãi?" Lưu Phong một mình rót một chén rượu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Yến vương, lạnh giọng nói.

Cánh tay của Yến vương đang cầm chén rượu chợt cứng đờ rồi thản nhiên nói: "Ta có gì phải sợ ngươi?"

"Ngươi không sợ?"

Lưu Phong mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ngươi không cần phủ nhận, ta đã nhận ra.

Trong lòng ngươi sợ hãi. Ngươi nên biết nếu chuyện năm đó phơi bày ra ánh sáng, đối với ngươi quả thật là vấn đề lớn."

Yến vương hít một hơi thật sâu, sắc mặt bình tĩnh lại liền nói: "Không sai, chuyện năm đó nếu phơi bày ra ngoài, đối với ta thật là một bất lợi. Nhưng ta biết, trong thời gian ngắn, ngươi chắc chắn cũng không tiết lộ. Hơn nữa, ta biết phụ hoàng cũng không muốn truy cứu lại chuyện năm đó. Chí ít là hiện giờ, ngoài việc truy cầu xây Tế Thiên tháp thành công, phụ hoàng chắc chắn sẽ không quan tâm gì cả. Ngược lại, ta còn biết ngài sẽ tận lực dấu diếm việc này. Sở dĩ ngài vội vàng cho ngươi một danh phận hoàng thất, ta nghĩ cũng là do đạo lý này".

"Mà khoảng thời gian này, với ta mà nói thì như vậy là đủ rồi!" Yến vương tự tin nói.

"Phải? Ngươi đã đánh giá bản thân rất cao!" Lưu Phong nhìn chằm chằm Yến vương, ánh mắt rất nghiêm túc mà nói rằng: "Ta đã nói rồi, ta sẽ quang minh chính đại đánh bại ngươi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thân bại danh liệt."

Yến vương lắc đầu: "Ngươi còn quá trẻ, căn cơ còn quá kém."

Hắn cúi đầu nói rằng: "Ta biết, năm đó Đại ca ta đã không theo sát ngươi. Hơn nữa, ngươi cũng đừng quên rằng, ta đã từng cai trị hơn mười năm, loại chênh lệch này ngươi tuyệt đối không thế bù đắp được trong một sớm một chiều."

Lưu Phong nhàn nhạt cười, trong mắt hiện lên một chút xem thường: "Ngươi vẫn còn quá mức tự tin. Bất quá ta cũng không muốn nhiều lời với ngươi nữa. Nói nữa cũng vô ích. Kẻ mỉm cười là kẻ thắng lợi cuối cùng. Chúng ta hay chờ xem."

Yến vương ngẫng đầu lên, bình tĩnh nói rằng: "Mong là ngươi nhớ kỹ những gì ngươi vừa nói. Cùng ta quang minh chính đại giao thủ, bằng không ta sẽ khinh thường ngươi."

"Ngươi là nhi tử của Đại ca, chắc cũng phải có lấy một chút gì khí phách anh hùng, ngươi đừng làm cho ta thất vọng." Yến vương cũng nói khích với Lưu Phong.

Ta thèm. Bản thân đã là một tên tiểu nhân không nói, lại còn muốn khinh bỉ người khác.

Mà thôi, lão tử sẽ cho ngươi thảm bại tâm phục khẩu phục. Cho ngươi biết rằng, Yến vương ngươi kỳ thực là tiểu nhân từ đầu đến chân. Nhà ngươi ngoại trừ âm mưu quỷ kế ra, cái gì cũng không bằng.

Liếc mắt nhìn thật sâu Yến vương, Thái tử phi bổng nhiên mở miệng nói: "Yến vương, ngươi tưởng rằng nhà ngươi luôn luôn quang minh chính đại à. Thật là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi."

Yến vương nghe vậy, ngẩng đầu lên, trên mặt mơ hồ mang theo một tia lửa giận: "Điềm nhi, chúng ta nam nhân trượng phu nói chuyện, chưa tới lượt ngươi nói. Ngươi đừng quên rằng, nhà ngươi cũng chẳng phải quang minh chính đại gì. Chuyện năm đó nếu sáng tỏ, danh dự của nhà ngươi chắc cũng mất sạch sẽ. Đến lúc đó, ta nghĩ bách tính thiên hạ chắc cũng sẽ không tha thứ cho hành vi của ngươi."

Thái tử phi hừ một tiếng, không hề để ý tới Yến vương.

Lưu Phong trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Yến vương, có chuyện ta nghĩ ta nên nhắc nhở ngươi một chút, địch nhân của ngươi không hẳn có chỉ mình ta."

Hắn chậm rãi nói: "Có thể tổ chức tình báo của ngươi quá kém. Kỳ thực ngươi đã có thêm một đối thủ cạnh tranh cực kỳ lợi hại."

"Ngươi có ý tứ gì?" Yến vương trầm giọng hỏi.

"Những gì muốn nói ta đã nói hết. Nếu như ngươi không giác ngộ ra, ngươi sớm muộn gì sẽ thất bại." Lưu Phong thản nhiên nói.

Ngừng một chút, Lưu Phong hơi châm chọc nói: "Cho tới nay, ngươi đều nghĩ những tính toán của mình đều chính xác, cho là bản thân ngươi là đệ nhất thiên hạ. Thế nhưng ngươi không biết, đế quốc thật là nơi ngọa hổ tàng long."

Yến vương một lần nữa đỏ mặt.

Ngưng một hồi, hắn đột nhiên hình tỉnh hỏi: "Ý ngươi nói là Tứ Đại Quân Đoàn."

Nói đến đây, ánh mắt Vương hơi đổi, liếc mắt nhìn Lưu Phong cười nói: "Kỳ thật ngươi không nói ta cũng biết, Tĩnh vương gia quả thật là một lão cáo già không dễ dàng an phận."

Lưu Phong nhàn nhạt nói: "Xem ra ngươi còn chưa hẳn đã ngốc. Trong tay Tĩnh vương gia là Tứ Đại Quân Đoàn, sức chiến đấu ta nghĩ chắc ngươi cũng hiểu rõ. Thế cục đế quốc tựa hồ càng lúc càng phức tạp rồi."

Yến vương bình tĩnh lắng nghe, trầm tĩnh nói: "Quyền lợi Tĩnh Vương gia là do phụ hoàng ban cho, lão là người phụ hoàng tin tưởng nhất. Tuy nhiên, Tứ Đại Quân Đoàn là do phụ hoàng cùng Tĩnh Vương gia cùng nhau điều động. Có thể ngươi quá lo lắng chăng?"

Lưu Phong thở dài: "Không nói gạt ngươi, ta nhận được một phong thư tình báo, Tĩnh Vương gia hiện nay đang bày ra kế hoạch, tựa hồ như muốn xem cảnh trai cò cắn nhau."

Yến vương uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nhìn Lưu Phong nói: "Có biện pháp ngăn cản không?"

Lưu Phong trầm mặc thật lâu, không hề trả lời câu hỏi của Yến vương, hắn chỉ nhẹ giọng nói: "Trong mắt Tĩnh Vương gia, ngươi mới chính là địch nhân chân chính của hắn."

Yến vương chặn đứng bước chân của Lưu Phong, lạnh lùng nói: "Không hẳn, Tĩnh Vương gia là một lão cáo già, hắn ẩn nhẩn rất sâu, hơn nữa thủ đoạn cũng có chút cao minh. Bằng không cũng không cần ẩn nhẫn nhiều năm như vậy mới tái nhậm chức vị. Ánh mắt của lão không kém, kỳ thực Phong Thành của ngươi đã phát triển gần như Yến kinh của ta. Ngươi muốn cho ta một mình đối phó với Tĩnh Vương à, chuyện đó không có khả năng."

Lưu Phong khẽ cười một tiếng: "Ta không thể nói, dù sao ta cũng đã biết là Tĩnh Vương gia tuyệt đối sẽ không chủ động làm khó dễ. Ngươi tự mình xem đi"

Lúc này, Lưu Phong thực sự cũng không biết, tâm phúc của Ân quý phi là Trương công công thực ra là người của Tĩnh vương gia. Lão đang chuẩn bị một đại sự kinh thiên động địa.

Không lâu sau khi sự việc Lưu Phong cùng Ân quý phi được sáng tỏ trước công chúng, đến lúc đó tình cảnh của Lưu Phong sẽ vô cùng khó xử.

"Phụ thân, mang ta ly khai Đông cung được không?" Trầm mặc một hồi không nói, đột nhiên Thái tôn hướng về phía Yến vương hỏi, chỉ là đang dở chừng thì bị Á Đương ngắt lời.

Thái tử phi lạnh giọng quát: "Triệt nhi, Đông cung là mới là nhà của ngươi."

Thái tôn độc ác nhìn Lưu Phong, cả giận nói: "Không, Đông cung giờ không phải là nhà của ta, mà là của hắn. Mẫu thân, người đã không nhìn mặt ta, vì lẽ gì lại không buông tha cho ta."

Thái tử phi cười lạnh một tiếng, nói với Thái tôn: "Dù cho ta để cho ngươi đi khỏi, ngươi nghĩ là Yến vương thực sự sẽ mang ngươi đi sao."

"Phụ thân, xin người dẫn ta theo. Con cầu xin người." Thái tôn mang theo vẻ mặt chờ mong hỏi.

Yến vương thở dài một tiếng, nói thật, Vương cũng muốn mang con mình rời khỏi nữ nhân điên cuồng kia. Tuy nhiên, thế cục vừa ổn định lại, chính lúc này mà mang theo nhi tử rời khỏi, không phải là biến chuyện tốt thành chuyện xấu sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np