Chương 867, 868: Âm độc công công - Yến vương sấm cung chất vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 867: Âm độc công công

"Chu Cao Phi kỳ thật không tệ, là một nhân tài. So với hồi ở Giang Nam thì hắn được khen ngợi hơn. Vốn ta nghĩ sớm hay muộn hắn sẽ trở thành chủ nhân Yến vương phủ, lại không nghĩ rằng hiện giờ chết oan chết uổng. Thật sự là cuộc đời khó liệu a?" Lưu Phong hơi hơi thở dài tay lại tiếp tục du ngoạn trên ngực nữ nhân.

Mộ Dung phu nhân cắn môi cố gắng ghìm mình không để thoát ra tiếng rên rỉ thoải mái, dù sao nàng tìm đến Lưu Phong là để nói chuyện công việc.

"Phu nhân, nếu đã đến đây thì đêm nay cũng đừng đi, ở lại giúp ta" Lưu Phong cười cợt hỏi. Trong lòng lại phới phới nghĩ tới thân thể phu nhân tựa như vưu vật.

Mộ Dung phu nhân đỏ mặt đánh hắn một chút, tình tứ nhìn hắn rồi mới quở trách: "Người ta nói chính sự với ngươi. Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ không để ý ngươi nữa" Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Mộ Dung phu nhân lại muốn tay Lưu Phong đừng rời đi cứ tiếp tục xoa bóp ngực của mình.

Lưu Phong cười nói: "Kỳ thật chủ mưu đằng sau chuyện này đã được làm sáng tỏ?"

"Nói nói, là ai?" Mộ Dung phu nhân hiếu kỳ hỏi.

Lưu Phong đứng dậy, thong thả bước tới lui trong phòng. Ánh mắt lóe ra không thôi, hiển nhiên đang trầm tư.

Mộ Dung phu nhân theo hắn đi tới đi lui, rốt cục không chịu nổi đành nói: "Ngươi nói mau lên a, rốt cuộc là ai?"

Lưu Phong dừng bước, cười nói: "Nếu ta không đoán sai, chủ mưu của vụ sát hại Chu Cao Phi chính là Tĩnh Vương gia."

Mộ Dung phu nhân sợ run một chút, nói: "Ngươi làm sao mà khẳng định chính là Tĩnh Vương gia chứ không phải là bệ hạ?"

Lưu Phong cười dài đi tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng rồi nói: "Ngươi nghĩ a, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của bệ hạ là gì, xây Tế Thiên tháp a. Tế Thiên tháp đối với lão mà nói, trước mắt là chuyện trọng yếu lớn nhất. Ở thời khắc mấu chốt như vậy lão tuyệt đối sẽ không phá hư thế cục vốn đã tế nhị của đế quốc"

"Có thể làm bạo tay như vậy như vậy, nhìn chung toàn bộ đế quốc cũng chỉ có vài người, bệ hạ đã có thể loại trừ. Còn lại chính là bản vương và Thái tử phi, Tĩnh Vương gia."

"Ngươi nói là chuyện này do Tĩnh Vương gia bố trí. Quả nhiên là cao a, nhất tiễn song điêu a." Mộ Dung phu nhân lập tức liền rõ ràng ngọn nguồn trong đó.

"Lão hồ li này quả nhiên lợi hại a. Chuyện lần này nếu làm không tốt thì có thể đế quốc có thể sẽ xảy ra đại loạn" Lưu phong lo lắng nói: "Một chiêu này của Tĩnh Vương gia là trong hư có thật, trong thật có hư. Nếu nghĩ cẩn thận thì bệ hạ khó thoát khỏi trách nhiệm a."

"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Tới khuyên bảo Yến vương hay chỉ là ngồi xem diễn tuồng?" Mộ Dung phu nhân từ khi thực sự làm vợ chồng với Lưu Phong thì đương nhiên tự coi mình là người của Phong Thành. Khi suy nghĩ vấn đề cũng không chỉ giới hạn vẻn vẹn trong gia tộc. Có nhiều lúc suy nghĩ của nàng đều chỉ dựa trên quyền lợi và ảnh hưởng của Lưu Phong.

Lưu Phong lại sờ soạng bộ ngực vểnh cao của nữ nhân mà cười hì hì: "Tiểu muội muội, chúng ta không xem diễn cũng chẳng đi khuyên can Yến vương. Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên, chúng ta còn nhiều việc phải làm"

Mộ Dung phu nhân đã là nữ nhân thành thục nay lại bị Lưu Phong chế nhạo coi như tiểu hài tử thì không biết nên khóc hay cười. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng thấy ngọt ngào khác thường. Mặc dù so với Lưu Phong thì phu nhân lớn tuổi hơn rất nhiều, nhưng trong lòng nàng thì vẫn mong muốn được nam nhân sủng ái. Cho nên cử chỉ vô cùng thân thiết của Lưu Phong khiến nàng thực sự vui mừng.

Một khi nỗi ngần ngại đã được cới bỏ, lửa tình trong lòng không bị cản trở thì phu nhân chỉ hận không thể ngày đêm cùng kề vai áp má với Lưu Phong.

Nhìn thân hình mềm mại của phu nhân, Lưu Phong hơi hơi động tâm nên kìm lòng không được mà đặt một nụ hôn. Mộ Dung phu nhân lúc này mới tỉnh lại từ giấc mộng ngọt ngào.

Sau khi giãy dụa phản kháng tượng trưng vài cái thì nàng không tự chủ được mà quàng tay ôm lấy Lưu Phong để hưởng thụ sự âu yếm của hắn.

Vừa mới thắm thiết được một hồi thì Mộ Dung phu nhân đã kiều mị thở hổn hển, vì không bỏ lỡ việc nói chuyện chính sự nên nàng vội vàng đẩy Lưu Phong ra. Nếu cứ tiếp tục nữa thì nàng sợ mình sẽ để đầu óc lên mây.

Vuốt vội mái tóc bị rối, Mộ Dung phu nhân hỏi nhỏ: "Phong nhi, ngươi nói xem bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Ánh mắt Lưu Phong chợt lóe rồi bình tĩnh nói: "Ở kinh đô Tĩnh Vương gia có rất nhiều đồng bọn. Hiên nay chúng ta phải mau chóng tra rõ xem rốt cuộc trong triều có bao nhiêu quan viên đã bí mật cấu kết với Tĩnh Vương gia. Mặt khác, ta hoài nghi ở Phong Thành cũng lọt lưới không ít cơ sở ngầm của Tĩnh Vương gia. Đó đều là vấn đề cần giải quyết"

"Còn có a, chỗ này của ta đang bốc lửa cần nàng giúp đỡ." Nói xong, Lưu Phong kéo tay phu nhân đưa đến đũng quần của mình.

Cảm nhận được hùng phong nam nhân Mộ Dung phu nhân đỏ bừng mặt phì ra đầy khó chịu: "Tức chết thôi, ta sẽ không giúp ngươi làm."

Nói thì như vậy nhưng hai tay phu nhân vẫn bắt đầu chậm rãi vuốt ve, có chút khẩu thị tâm phi.

"Phu nhân, nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu a" Đang khi nói, tay của Lưu Phong cùng lần đến cạp váy của nữ nhân.

Mộ Dung phu nhân vội vàng đứng thẳng người lên cười ngọt lịm: "Đáng ghét, lên giường."

Lưu Phong nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng, ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Mộ Dung phu nhân nhẹ nhàng thổi vào tai nàng: "Phu nhân, nàng thật sự là báu vật trời ban cho ta"

Lời của Lưu Phong khiến trong lòng Mộ Dung phu nhân vừa thẹn thùng vừa vui mừng. Nữ nhân đều thích được nam nhân yêu dấu và sủng ái. Trước kia mặc dù phu nhân từng lập gia thất, thế nhưng không được hưởng thụ sự sủng ái của nam nhân như vậy. Hiện giờ ở bên mình Lưu Phong nàng dường như nghe được tiếng tơ lòng sống lại, thấy một phần đời mình đã thuộc về ái tình đích thực.

Trong lòng có cảm giác vô cùng khác thường, nàng cúi đầu ngượng ngùng nói: "Phong nhi, vì ngươi ta nguyện ý ra sức nỗ lực"

Tay của Lưu Phong đã vuốt ve vòng eo mềm mại của Mộ Dung phu nhân, hắn nhẹ nhàng thốt lên bên tai nàng: "Phu nhân, nàng thực sự nghĩ như vậy thì không bằng ngày nào đó chúng ta cùng nhau với Uyển Nhi cùng nhau, đến. Bay bổng nhé" Mẫu nữ song thu a, thật là kích thích cỡ nào. Nghĩ đến đây, trong lòngLưu Phong không khỏi rung động, hạ thân cũng bắt đầu bốc hỏa.

Nghe xong lời của Lưu Phong, Mộ Dung phu nhân cúi đầu nói nhỏ như muỗi kêu: "Ân, ngươi nói gì ta đều đồng ý" Mẫu nữ song thu đối với Mộ Dung phu nhân mà nói, dù sao cũng không phải loại kích thích quá mức.

Nâng cằm Mộ Dung phu nhân lên, Lưu Phong nhìn kỹ gò má xinh đẹp gợi cảm nên có chút động tình. Bàn tay liền đơn giản sờ soạng vùng tam giác của nữ nhân.

Trên mặt Mộ Dung phu nhân lập tức liền đỏ tới mang tai, xấu hổ đến không dám nhìn Lưu Phong. So với lần đầu tiên, hôm nay Mộ Dung phu nhân còn thẹn thùng hơn.

Hôm đó tuy rằng chủ động trực tiếp, nhưng là do đã nghĩ hồi lâu và hạ quyết tâm. Còn hiện giờ cũng có hương vị khác, nhưng mà vẫn có chút kích thích.

Lưu Phong cúi đầu hôn Mộ Dung phu nhân, còn phu nhân lại e ấp để đầu lưỡi nam nhân tiến vào miệng mình. Hơn nữa cái lưỡi thơm tho cũng lập tức quấn lấy đầu lưỡi của nam nhân rồi kiều mị thở hổn hển.

Lưu Phong đưa một tay luồn vào trong áo bắt đầu thưởng thức đôi nhũ phong cực đại tròn căng kia. Rất nhanh, Mộ Dung phu nhân liền bị Lưu Phong sờ soạng mà bắt đầu rên rỉ.

Lưu Phong lại động tâm, lửa cháy trong lòng cũng bùng lên. Chỉ vài lần đưa tay là gỡ hết mọi thứ khỏi nữ nhân. Mộ Dung phu nhân xấu hổ đỏ mặt, hơi hơi nhắm mắt mặc kệ cho Lưu Phong làm.

Khi đã hoàn toàn giải phóng nữ nhân khỏi y phục, Lưu Phong đưa tay nâng trái đào tiên cực đại rồi nhẹ nhàng mà xoa nắn. Xong hắn cúi đầu hôn đôi nụ hồng như của thiếu nữ.

Mộ Dung phu nhân thở dồn dập, rên rỉ không thôi. Thân thể theo bản năng liền phối hợp với động tác của Lưu Phong. Tiếng rên rỉ của nàng càng lúc càng lớn, càng ngày càng dài, cuối cùng gần như trở nên hét lớn.

Cuối cùng. Lưu Phong tiến nhập thân thể Mộ Dung phu nhân làm nàng thở gấp, không ngừng vặn vẹo đồn bộ trắng bóng đón từng động tác của nam nhân.

Sau hồi cảm xúc mãnh liệt, Mộ Dung phu nhân tựa vào lòng Lưu Phong trên mặt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn. Vẻ mặt nàng lúc này giống như một xuân nữ bình thường. Trong lòng không còn lo lắng, chỉ lẳng lặng hưởng thụ tình cảm sung sướng mãnh liệt.

"Phong nhi, ta đi trước. Các nàng Khuynh Quốc và Lí Hương Quân đều bận vì chuyện Tĩnh Vương gia nên ta cũng không thể nhàn hạ. Nếu không để bọn họ biết thì ắt bị chê cười." Mộ Dung phu nhân việc này mà đến, kỳ thật cũng là vì chính sự, kết quả là nhất thời không thể giữ được nên mới cùng Lưu Phong làm chuyện đó. Sau một hồi vuốt ve thì không thể không mau rời đi để lo công việc.

"Ha hả—!"

Lưu Phong cười hắc hắc, sờ soạng đồn bộ nữ nhân mấy cái, lại nhéo khuôn ngực trắng phau của nàng vài lượt, cảm thấy mỹ mãn nói: "Đi thôi. Nhớ kỹ, nói cho Khuynh Quốc, đằng Phong Thành nhất định phải thu xếp tăng cường mức độ điều tra. Ở đó là hậu phương lớn của chúng ta nên tuyệt đối không thể để một chút sai lầm. Tĩnh Vương gia này cáo già, có thể ẩn nhẫn lâu như vậy thì thật sự là không đơn giản a."

Mộ Dung phu nhân mặc quần áo, hôn qua hạ thân nam nhân một chút rồi mới nghiêm túc gật gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, chúng ta làm việc sẽ không khiến ngươi phải lo lắng"

"Đợi đã—!"

Mắt thấy Mộ Dung phu nhân đang muốn rời đi, Lưu Phong lại cất tiếng gọi nàng: "Phu nhân, nói cho Khuynh Quốc cùng Hương Quân để các nàng phái ra người tinh nhuệ điều tra lão nhạc phụ Vương Đức Vọng của ta"

Mộ Dung phu nhân khẽ nhíu mày: "Phong nhi, đây là ý gì? Vương Đức Vọng là phụ thân của Đông Đông cũng là người đi với ngươi sớm nhất. Vạn nhất bị Đông Đông biết thì không tốt. Chẳng lẽ ngươi hoài nghi lão?"

Lưu Phong giải thích: "Không phải nói ta hoài nghi lão, chỉ là muốn đề phòng vạn nhất thôi. Lão nhạc phụ của ta và Tĩnh Vương gia quan hệ không bình thường, cho nên ta có chút lo lắng. Tĩnh Vương gia có thể nghĩ biện pháp xúi giục lão. Về Đông Đông các nàng không cần lo lắng, ta sẽ viết thư giải thích với nàng"

Tĩnh Vương gia, mật thất soái phủ.

"Trương công công, chuẩn bị đối phó thế nào?" Tĩnh Vương gia mấy ngày nay tâm tình không tệ. Chu Cao Phi chết có thể nói là vô cùng thành công. Hiện giờ trong triều đã muốn nổ tung, đại bộ phận mọi người đều nghĩ đây là bệ hạ làm. Yến vương tuy rằng tạm thời có vẻ bình tĩnh, nhưng là theo sự hiểu biết của lão với Yến vương thì càng bình tĩnh là sự tình có thể lại càng lớn. Lão thực sự chờ đợi biểu hiện cuối cùng của Yến vương.

Tuy nhiên đối với cách làm của Bạch Thọ thì lão vẫn có chút không hài lòng. Bởi vì hiện tại đã có một bộ phận vì việc này mà theo dõi soái phủ. Chung quanh soái phủ càng ngày càng nhiều thám tử cũng đã có thể nói lên vấn đề.

Dựa theo kế hoạch, bước tiếp theo sẽ là đối phó với Lưu Phong.

Trương công công trong tay nắm chứng cứ Lưu Phong và Ân Quý phi tư thông. Hơn nữa lão còn có thể chứng minh Ân Quý phi vẫn còn sống chứ không phải đã chết như Tông Nhân phủ của Hoàng tộc tuyên bố.

Việc này nếu một khi cho đưa ra ánh sáng, chắc chắn lại dẫn đến cơn phong ba. Nhất là bây giờ Lưu Phong vừa mới được nhận tổ tông, được sắc phong Trịnh vương. Sau khi lộ ra chuyện không rõ ràng giữa hắn và Ân Quý phi thì dư luận thiên hạ có thể đập nát hắn. Hơn nữa đến lúc đó, lão Hoàng đế cũng không có khả năng bỏ mặc ngồi yên.

Như vậy tới giờ, lão đã thành công châm ngòi gây nên mâu thuẫn giữa lão Hoàng đế cùng Lưu Phong và Yến vương. Thế cục đế quốc sẽ càng hỗn loạn thêm.

Loạn thế tạo anh hùng.

Thời cơ mà Tĩnh Vương gia vẫn liên tục chờ đợi cũng sẽ xuất hiện.

"Vương gia yên tâm, sự tình ta đều chuẩn bị tốt. Chỉ chờ một câu của người là ta cam đoan có thể khiến Lưu Phong thân bại danh liệt." Giọng the thé của Trương công công trả lời rất kiên quyết.

"Cẩn thận cân nhắc lại xem còn có gì để lộ. Không được làm như Bạch Thọ, dẫn đến sự hoài nghi của người khác" Tĩnh Vương gia trầm giọng nói.

Bạch Thọ đứng bên cạnh có chút không nhịn được, vội vàng nói: "Vương gia, sự tình không nghiêm trọng như người nói được. Sở dĩ Yến vương hoài nghi người đều không phải là ta lộ ra sơ hở, mà là."

"Được rồi, chắng có gì mà biện luận. Trên thực tế, thám tử chung quanh soái phủ đã không riêng gì của nhà Yến vương" Tĩnh Vương gia trách mắng Bạch Thọ: "Ngươi chính là một tên ngu xuẩn, ngươi ở đó nhiều lần nhắc tới bệ hạ thì người khác có thể không nghi ngờ sao? Tại sao ngươi làm việc mà không dùng đầu óc. Hơn nữa, không ngờ tại hiện trường ngươi còn để lại lệnh bài Đại nội thị vệ trong cung. Là ngươi kẻ ngốc a, hay là bệ hạ ngốc a. Lão phái người đi giết Chu Cao Phi thì sao còn có thể không cẩn thận lưu lại chứng cớ như vậy. Thật không biết, làm sao mà ngươi lại ngồi trên vị trí Cẩm Y Vệ phó Đô Chỉ Huy Sứ"

"Vương gia, ta." Bạch Thọ cố tìm nguyên nhân khách quan. Đối với chỉ trích về việc Yến vương thì hắn cũng không phục. Vốn định cãi cọ vài câu, đã thấy Trương công công nháy mắt với hắn.

"Vương gia, ta xem a, sự tình nếu đã như vậy thì đơn giản cũng không có sai lầm gì lớn. Ngài cũng đừng quở trách Bạch Thọ. Mấy ngày này a, ta ở trong cung cũng hỏi thăm. Mặc dù có người hoài nghi, nhưng đại bộ phận mọi người đều nghĩ Chu Cao Phi chính là do bệ hạ giết. Ta xem a, chỉ cần bọn họ điều tra vài ngày mà không có kết quả, liền chắc chắn từ bỏ. Đến lúc đó trò hay cũng liền mở màn"

Chương 868: Yến vương sấm cung chất vấn

"Vương gia, ta xem a, sự tình nếu đã như vậy thì đơn giản cũng không có sai lầm gì lớn. Ngài cũng đừng quở trách Bạch Thọ. Mấy ngày này a, ta ở trong cung cũng hỏi thăm. Mặc dù có người hoài nghi, nhưng đại bộ phận mọi người đều nghĩ Chu Cao chính là do bệ hạ giết. Ta xem a, chỉ cần bọn họ điều tra vài ngày mà không có kết quả, liền chắc chắn từ bỏ. Đến lúc đó trò hay cũng liền mở màn"

"Bạch Thọ—!"

Nghe xong lời Trương công công cầu xin, Tĩnh Vương gia trầm giọng nói: "Bản vương cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Mấy ngày tới, ngươi mau theo dõi đám thám tử cho ta. Thuận tiện điều tra thật kĩ xem trong đám thám tử có người của Lưu Phong hay không"

"Vương gia yên tâm, lần này thuộc hạ tuyệt đối sẽ không làm cho người thất vọng" Bạch Thọ vội vàng biểu hiện lòng trung thành.

"Trương công công, ngươi nói Vương Đức Vọng này là người thế nào? Nếu ta đi khuyên bảo hắn, ngươi xem nắm chắc được mấy phần?" Ngừng một chút, Tĩnh Vương gia lên tiếng hỏi.

Trương công công cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Vương Đức Vọng vẫn vô cùng biết ơn lưu Phong. Hơn nữa nữ nhi của hắn đã là thê tử của Lưu Phong. Muốn dụ hắn sợ là không dễ dàng a."

"Ngươi nói điều đó ta đều biết. Tuy nhiên. Ta cùng hắn giao tình không phải là ít, ta biết hắn là người đặt lợi ích lên trên hết. Ban đầu hắn là người phủ Yến vương. Bởi vì Lưu Phong cho hắn lợi ích lớn hơn nên hắn thành người của Lưu Phong. Hiện giờ nếu ta cho hắn lợi ích còn lớn hơn nữa, ngoài ra trong lúc đó chúng ta giao tình thì ta nghĩ việc này cũng không phải rất khó." Tĩnh vương thản nhiên nói.

"Vương gia, sợ là không đơn giản như vậy đi? Lưu Phong nếu làm Hoàng đế, Vương Đông Đông làm Hoàng hậu thì Vương Đức Vọng sẽ làm quốc trượng a. Người có thể cho hắn cái gì? Vương vị? Hay là đất phong?" Bạch Thọ có vẻ hơi nóng nảy, dường như Vương Đức Vọng đang tranh luận cùng hắn.

Tĩnh Vương gia cười khẩy mà nói: "Quốc trượng? Các ngươi đừng quên, không phải bên người Lưu Phong chỉ có Vương Đông Đông là nữ nhân. Nữ nhân bên người Lưu Phong so với nàng ta thì ưu tú hơn nhiều. Ngươi thật sự nghĩ là Vương Đông Đông có thể ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu sao. Ta xem a, đến lúc đó có thể làm cái Phi tần cũng đã không tệ rồi. Cha quí nhờ con, Vương Đông Đông không được làm Hoàng hậu thì địa vị Vương Đức Vọng cũng sẽ không cao hơn. Nhưng nếu là đi theo ta sẽ khác, tương lai ta có thể cho hắn đất phong. Thậm chí là phong vương, đó là loại nào chuyện tình vinh dự cỡ nào a."

"Vương gia, nghe thấy người phân tích như vậy, thuộc hạ cảm thấy Vương Đức Vọng đích thực có thể thu phục được. Tuy nhiên việc này cũng không thể vội, nếu không đến lúc đó vạn nhất thu phục không được, ngược lại bứt dây động rừng (đả thảo kinh xà) sẽ không tốt lắm." Trương công công kiến nghị.

"Ân, ta cũng nghĩ như vậy."

"Tốt lắm. Giờ cũng không còn sớm, các ngươi đều tự bí mật theo thông đạo trở về đi. Trương công công, về chuyện của lưu Phong thì sau khi trở về thì ngươi cẩn thận điều tra kĩ tránh để xảy ra hỗn loạn, chờ tin của ta hãy công bố." Nói tới đây Tĩnh Vương gia quay đầu dặn dò Bạch Thọ: "Ngươi mau giám sát người bên cạnh Lưu Phong và Yến vương cho ta. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ để Huyết Vệ di sát theo ngươi."

"Đa tạ Vương gia chỉ bảo"

Trải qua vài ngày cẩn thận điều tra, Yến vương cũng không có chứng cớ có thể chứng minh nhi tử của mình là bị Tĩnh Vương gia giết chết. Ngược lại, càng ngày càng có nhiều chứng cớ lại cho thấy, cái chết của nhi tử và lão Hoàng đế có liên quan. Nhưng mà Yến vương lại không thể tin được là Hoàng đế động thủ với chính tôn tử của mình.

Trong lòng vô cùng mâu thuẫn.

Tuy nhiên rút kinh nghiệm xương máu. Yến vương cảm thấy được mình cần phải đi bái kiến long nhan mà hỏi vì sao nhi tử của mình phải chết. Dù sao cũng không thể cứ để như vậy mà không có hỏi han gì. Như vậy chẳng phải làm đau lòng nhi tử lắm ru.

Tấu trình (chiết tử) trình lên cầu xin được yết kiến lại bị trả về. Hiển nhiên lão Hoàng đế không muốn gặp Vương.

Lão Hoàng đế cũng đang ngầm tích cực tìm kiếm chứng cớ, nhưng cho dù là Chân Long Vệ hay là Cẩm Y Vệ, cho tới bây giờ đều không có một chút chứng cớ.

Vốn lão Hoàng đế hy vọng Vu Thiên có thể ra tay giúp đỡ, ai ngờ Vu Thiên cự tuyệt không hỗ trợ vì việc như vậy đã vượt qua chức trách của Hoàng Đình Đấu Ti. Rơi vào đường cùng, lão đành phải cự tuyệt thỉnh cầu của Yến vương, tạm thời coi như không trông thấy Vương.

Thực ra không phải là nói lão Hoàng đế sợ Yến vương. Chỉ là lão cũng đau xót với tang của nhà Yến vương, cũng rất thông cảm sâu sắc nhưng lại lo lắng lúc gặp mặt không biết nên nói điều gì. Vạn nhất thực sự lại trở mặt thành kẻ thù thì ngược lại sẽ không hay lắm. Đành dùng kế hèn mọn nho nhỏ này vậy.

"Bệ hạ, nếu không thì triệu Trịnh vương tiến cung để cùng thương nghị biện pháp?" Xích Long đề nghị: "Thuộc hạ Nữ Nhân Hoa của Trịnh vương có năng lực trinh sát tình báo rất mạnh. Có lẽ các nàng có thể tra ra chút gì đó"

"Khanh cho rằng Nữ Nhân Hoa so với Chân Long Vệ còn mạnh hơn?" Sắc mặt lão Hoàng đế lập tức liền có chút không vui.

"Bệ hạ, vi thần không phải ý như vậy. Thần chỉ nói là Trịnh vương túc trí đa mưu, có lẽ có thể cho chúng ta một biện pháp nào đó. Hơn nữa, thần nghĩ Quốc công cũng không hy vọng thế cục kinh đô càng thêm hỗn loạn"

Lão Hoàng đế nghe vậy thì cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy được trong lời Xích Long nói có lý bèn gật gật đầu, nói: "Đi, tuyên Lưu Phong tiến cung yết kiến long nhan—!"

Sau khi Lưu Phong nhận được tuyên triệu thì cũng không dám chậm trễ liền vội vàng chạy vào cung. Xích Long nói đúng, hắn đích thực không muốn thế cục kinh đô càng thêm hỗn loạn.

"Tôn tử ngoan, chúng ta đều là người một nhà, Hoàng gia gia cũng sẽ không giấu diếm, trực tiếp nói cho khanh, Cao Phi tử khanh đã biết chưa? Hiện tại có rất nhiều lời đồn đại đều đang nói là trẫm xuống tay. Khanh có tin không?" Lão Hoàng đế trầm giọng hỏi.

Lưu Phong vội vàng nói: "Hoàng gia gia, Tôn nhi nghĩ chuyện này tuyệt đối không phải do người làm. Người giết chết huynh Cao Phi của Tôn nhi hẳn là kẻ khác. Hắn muốn thông qua chuyện này kích động mâu thuẫn giữa Hoàng gia gia và Tứ thúc thêm căng thẳng khiến cho thế cục đế quốc càng thêm hỗn loạn, từ đó thừa dịp loạn lạc mà đục nước béo cò."

"Hảo, nói rất hay—!"

Lão Hoàng đế vuốt râu cười nói: "Tôn nhi ngoan, cháu nói rất hay. Hoàng gia gia cũng nghĩ như vậy. Chỉ là kẻ này ẩn nấp rất sâu nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào tìm ra hắn a."

"Hoàng gia gia, người triệu Tôn nhi tiến cung chẳng lẽ là muốn cho tôn tử nghĩ ra một kế sách vẹn toàn?" Lưu Phong bình tĩnh hỏi.

Lão Hoàng đế cũng không giấu diếm, thản nhiên gật gật đầu, nói: "Không sai, đúng là ý tứ này. Tứ thúc ngươi vài lần tấu lên thỉnh cầu gặp trẫm, nhưng mà trẫm lại không biết nên nói như thế nào đối với lão Tứ. E là hắn thực sự sẽ hiểu lầm trẫm."

"Hoàng gia gia yên tâm, Tôn nhi nghĩ Tứ thúc cũng là người thông minh cơ trí. Như thế nào mà thúc lại có thể dễ dàng mắc mưu kẻ khác" .

Lưu Phong ung dung nói: "Hoàng gia gia, không bằng người lập tức triệu kiến Tứ thúc"

Lão Hoàng đế thoáng do dự một chút rồi nói: "Cũng tốt—!"

Trong khi lão Hoàng đế cùng Lưu Phong đang thương nghị, thì Yến vương sau khi liên tiếp bị từ chối nên trong lòng càng giận dữ. Nên dứt khoát dẫn người dùng vũ lực xông tới Thượng thư phòng. Cho dù nói như thế nào, dù sao cũng phải vì nhi tử mà đòi lại công đạo để cho nó an tâm ở dưới cửu tuyền. Dù sao thì ngay cả khi cái chết của nhi tử không phải do bệ hạ gây nên, Yến vương vẫn thấy ngài cũng phải có trách nhiệm. Dù gì thì lão là Thiên tử, là Hoàng đế, tôn tử bị thuộc hạ của lão giết, thì lão phải chịu trách nhiệm.

Có Thiên Chiếu đi trước mở đường, hơn nữa còn dẫn theo toàn tu chân tinh nhuệ của Yến vương phủ nên đám Cẩm Y Vệ, Cấm quân thị vệ cùng Chân Long Vệ cố chặn dọc trên đường đi cũng không có hiệu quả gì.

Không còn cách nào khác, thủ lĩnh đám cấm quân Phiền Tử Kiện đành nổi chuông báo động vang khắp cung điện báo cho mọi người biết có cường địch đột kích.

Tiếng chuông vang lên lập tức liền làm kinh động lực lượng phòng vệ trong cung.

Xích Long nghe tin cũng vội vàng chạy tới, dọc theo đường đi nhìn đến khắp nơi đều có rất đông cấm quân và thị vệ nằm ngốn ngang. Tuy rằng không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là hơn phân nửa có lẽ bị thương nặng đến tàn tật.

Lão Hoàng đế và Lưu Phong cũng nghe được tiếng chuông cảnh báo bèn tức giận quát: "Kẻ nào lớn mật như vậy, không ngờ lại gõ chuông báo động. Hay là thực sự có cường địch đột kích."

Nói vừa dứt lời, thủ lĩnh cấm quân Phiền Tử Kiện đã chạy theo lối tắt về, hắn vội vàng nói: "Bệ hạ không tốt rồi. Yến vương mang theo nhân mã mạnh mẽ xông lại đây."

"Hừ—!"

Lông mày lão Hoàng đế dựng ngược. Trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm dùng giọng trầm nhất mà ra lệnh: "Đi, để Thiên Sư dẫn tu chân lại cả đây. Lão Tứ hắn điên rồi. Không ngờ dẫn người làm xằng làm bậy ở trong cung. Hắn thật sự cho là Hoàng đế phải sợ hắn." Có Hoàng Đình Đấu Ti phụ trách an toàn sinh mệnh cho nên khẩu khí lão Hoàng đế cũng cứng rắn hơn nhiều. Nếu Yến vương thật sự không biết điều thì cũng không trách lão được.

Lưu Phong hơi hơi biến sắc, thầm kêu không ổn, Yến vương sao có thể kích động như thế. Sự tình dường như càng ngày càng phiền toái.

"Phụ hoàng, mời người vì nhi tử Cao Phi của con làm chủ."

Đang khi nói, Yến vương đã muốn dẫn người xông vào của Thượng thư phòng. Tuy nhiên Vương không xông vào mà chỉ đứng ở cửa cầu kiến lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trên Long Ỷ lạnh lùng nói: "Lão Tứ, ngươi thực hồ đồ. Trong cung đâu phải là vùng đất hoang trong lãnh địa của ngươi? Ta niệm tình ngươi đau lòng vì cái chết của nhi tử nên sự tình hôm nay tạm thời không tính. Ngươi dẫn người trở về, nếu không."

"Phụ hoàng, nhi thần hôm nay đến không vì điều gì khác, chỉ muốn vì Cao Phi lấy lại công đạo. Nếu không thần quyết không rời đi." Cầu kiến bị cự tuyệt khiến Yến vương đơn giản liền dẫn người tiến vào.

"Hình như là khí tức Thí Thần?"

Thiên Chiếu vừa mới vào cửa thì Lưu Phong lập tức liền cảm ứng được khí tức của hắn.

"Mụ nội nó chứ, làm sao mà Yến vương với bọn Quỷ tử lại đi với nhau" Lưu Phong phát hiện so với lúc trước thì lực lượng của Thiên Chiếu dường như tăng lên không ít.

"Mịa nó chứ, không tốt rồi. Kẻ nầy và Tuyết Cơ là giống nhau"

Lão Hoàng đế cau mày nhìn nhi tử không khỏi liền sa sầm hẳn. Đột nhiên lão tức giận quát Yến vương: "Lão Tứ, ngươi phát điên rồi hay là bị ngốc? Ngươi mang theo nhiều cao thủ như vậy xâm nhập Thượng thư phòng rốt cuộc định làm gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn giết trẫm mưu phản?"

Không đợi Yến vương mở miệng, lão Hoàng đế đã lại giận dữ quát thêm: "Đóng cửa, vây chặt—!"

Vừa dứt lời, mấy trăm tên tu chân cao thủ đang nấp đột nhiên hiện ra, một bộ phận xúm quanh hộ vệ cho lão Hoàng đế, toán khác chia nhau vây quanh đám người của Yến vương.

Cầm đầu chính là Xích Long, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Yến vương mà cười gằn, trong mắt tràn đầy sát khí.

Lưu Phong bình tĩnh nhìn thoáng qua đám thuộc hạ của lão Hoàng đế. Bọn họ hơn phân nửa đều là Chân Long Vệ, chỉ có một bộ phận nhỏ là tu chân Thiên Sư đạo.

Tuy nhiên cẩn thận xem kĩ, nếu không có quỉ tử Thiên Chiếu thì đám cao thủ của Yến vương cũng không phải là đối thủ của người bên phía lão Hoàng đế. Chỉ là hiện giờ tính thêm Thiên Chiếu thì thắng bại liền không rõ ràng.

Đương nhiên, nếu Hoàng Đình Đấu Ti ra tay thì cục diện lại khác đi.

"Hừ hừ—!"

Lão Hoàng đế đắc ý nở nụ cười lúc này mới lạnh lùng nhìn Yến vương quát: "Lão Tứ, vốn trẫm nghĩ khanh là người cơ trí, lại không ngờ rằng khanh cũng hồ đồ như vậy, kích động như vậy"

Lão Hoàng đế cao cao ngồi chễm chệ trên Long Ỷ, nhìn vẻ mặt xanh mét của Yến vương giận dữ nói: "Ta không gặp ngươi, là bởi vì trẫm đang điều tra rõ việc này, đợi có rồi kết quả đương nhiên sẽ thông báo cho ngươi. Ai mà nghĩ đến chuyện ngươi dẫn người xông vào cửa, quả nhiên là vô thiên vô pháp a."

Mặt Yến vương giần giật, đột nhiên quát lớn: "Phụ hoàng, nhi thần cũng vô tình mạo phạm người. Chỉ là. Chỉ là Cao Phi chết thảm, bị người chém thành hai nửa. Nhi thần làm phụ thân sao có thể nào thờ ơ được. Phụ hoàng, nếu người thật sự muốn cho nhi tử rời khỏi nơi đây thì người có thể nói rõ, vì sao lại lấy Cao Phi để khai đao?"

Sắc mặt lạnh toát, lão Hoàng đế vỗ bàn đứng thẳng lên, chỉ vào Yến vương mắng: "Đồ vô liêm sỉ này, ngươi làm càn. Trẫm triệu ngươi vào kinh, đương nhiên là nhớ ngươi, nghĩ muốn cho ngươi ở trong cung thêm mấy ngày. Ai muốn giam lỏng ngươi, ai không để cho ngươi đi. Ngươi thật sự là vô liêm sỉ đến cực điểm, ngươi thực lòng nghĩ phụ hoàng lại xuống tay với tôn tử (con cháu) của mình sao?"

Vô cùng tức giận, lão Hoàng đế liền rời khỏi Long Ỷ, chạy đến trước mặt Yến vương lớn tiếng mắng: "Đồ hỗn đản, vương bát đản nhà ngươi. Từng này tuổi mà còn không có đầu óc a. Nếu ta không muốn cho ngươi rời đi, ta có thể ban bố một đạo thánh chỉ thì ngươi có thể làm khó dễ được ta sao? Thiên hạ này là thiên hạ của trẫm. Chẳng lẽ trẫm muốn làm chuyện cỏn con đó mà cũng phải dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế hay sao?"

"Phụ hoàng, nhưng hiện giờ toàn triều lẫn thứ dân đều nghị luận chuyện này. Đại bộ phận mọi người nghĩ đến việc này đều cho là người làm, vậy người nói như thế nào?" Yến vương cũng không e ngại lão Hoàng đế, trầm giọng hỏi.

Gương mặt lão Hoàng đế vì tức giận mà có chút méo mó liền tiến đến trước mặt Yến vương, lớn tiếng thét gào: "Đồ vô liêm sỉ này, trẫm là thiên tử. Vì sao trẫm phải giải thích chuyện đó cho ngươi. Ngươi không thể bình tĩnh một chút sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np