Chương 915, 916: Yêu trước khi xa - Nàng không phải là Thái Tử Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 915: Yêu trước khi xa

"Đúng là như vậy." Lý Huyền Trí còn nói: "Tứ muội, với tư cách của muội thì muội cũng không được quên, Cao Lệ vương quốc chúng ta làm việc luôn coi trọng chứng cớ và công đạo. Nếu muội định củng cố vương quyền mà hãm hại huynh đệ chỉ có thể bị vạn dân phỉ nhổ thôi ư."

Lời này vừa nói ra, các đại thần bốn phía lập tức lại bàn tán nhao nhao.

Phỉ Nhi sắc mặt có chút khó coi. Lý Huyền Trí nói đúng, nếu không làm cho người ta tin vào chứng cứ thì ngay cả khi mình dùng quyền hạ lệnh tịch thu tài sản giết sạch cả nhà Lý Huyền Trí cũng không khiến các đại thần cùng con dân tin phục, trong lòng chắc chắn sẽ có ý nghĩ khác.

Lưu Phong nháy mắt với Phỉ Nhi nên nàng liền hiểu ý, vội vàng nói: "Giờ mang Hắc Ưng vào."

Hai gã võ sĩ nhanh chóng áp giải Hắc Ưng đến. Nhìn Hắc Ưng có vẻ sa sút tinh thần, sắc mặt cũng ảm đạm. Trải qua lần trước bị Tuyết Cơ hành hạ làm tu vi của hắn bị giảm sút nghiêm trọng. Hơn nữa, trong cơ thể còn lưu lại hàn khí, làm cho trong người hắn cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt mọi người đều dồn cả lên Hắc Ưng, nhưng ánh mắt của Hắc Ưng lại chỉ chăm chú nhìn vào Lý Huyền Trí. Hắn biết mình chỉ cẩn chỉ ra và xác nhận Lý Huyền Trí thì mới có thể giải trừ được hàn khí trong người. Chủ tử Lý Huyền Binh của hắn đã chết, đối với Lý Huyền Trí thì hắn tự nhiên không có chút cố kỵ.

"Hắc Ưng, ngươi nói đi, Lý Huyền Trí và Lý Huyền Binh có phải là âm mưu ám sát bổn vương?" Phỉ Nhi trầm giọng hỏi.

Hắc Ưng trễ miệng lộ ra một vẻ oán hận, lạnh lùng nhìn Lý Huyền Trí nói với mọi người: "Các vị đại nhân, chuyện ám sát nữ vương tuy rằng Lý Huyền Binh tự mình phái ta ra tay, nhưng chủ mưu được xác định là Lý Huyền Trí. Điểm này ta có thể làm chứng. Hơn nữa, hắn với chủ của ta cũng đã thương nghị nếu như việc thành công thì hai người cùng chung quyền khống chế vương quốc Cao Lệ." Hắc Ưng để giải trừ nỗi đau đớn trong người mình nên không hề giấu giếm chút xíu nào, cứ thế nói qua một lượt toàn bộ âm mưu bí mật của Lí Huyền Trí và Lí Huyền Binh.

Nghe xong lời nói của Hắc Ưng, cả thân hình của Lý Huyền Trí như nhũn cả đi. Vương biết mình xong rồi, cả người nhà của mình đều xong rồi. Người thua làm giặc, nhưng cái giá phải trả thật là quá lớn.

Tâm tình Phỉ Nhi dường như có chút nặn nề nàng thở dài nhỏ giọng nói: "Lý Huyền Trí. Hiện giờ ngươi còn muốn nói gì nữa không?"

Lý Huyền Trí lúc này khuôn mặt đã xám như tro, hắn run sợ đột nhiên cầu xin: "Tứ muội, ta hy vọng muội có thể tha cho vợ con của ta, bọn họ vô tội"

Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi nghĩ có thể được như vậy ư?"

Ngừng một chút, ánh mắt Phỉ Nhi chuyển hướng về phía các vị đại thần rồi nói: "Các vị, nãy giờ lời Hắc Ưng các vị cũng đã nghe rõ ràng, Lý Huyền Trí chính là chủ mưu. Chứng cứ phạm tội rành rành không nghi ngờ gì nữa, các vị đại nhân nghĩ phải xử trí thế nào đây?"

Lời vừa nói ra, cả triều văn võ lập tức ồn ào lên án. Gần như mọi người đều công khai muốn Vương phải chịu tội. Ngay cả đám đại thần thuộc phe của Lý Huyền Trí cũng nhất nhất lên án tội trạng của Vương.

Sắc mặt Lý Huyền Trí lập tức liền ảm đạm xuống, Vương đã cảm nhận sâu sắc được sự biến đổi nhân tình của thế gian.

Một gã đại thần bước ra khỏi hàng tấu: "Đại vương, Tam vương tử Lý Huyền Trí ám sát tân vương, ý đồ soán vị. Theo thần thì cứ theo luật của Cao Lệ vương quốc mà làm, tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội" .

Lời của hắn vừa nói xong, cả người Lý Huyền Trí như muốn xụi lơ trên mặt đất.

"Tốt lắm, tất cả mọi người yên lặng một chút." Nhìn thấy Điện hạ lòng đầy căm phẫn với các đại thần hì trong lòng Phỉ Nhi thật muốn cười. Cái gọi là thế thái nhân tình cũng chỉ như vậy thôi. Những người này thật sự là.

Nữ vương lên tiếng làm mọi người lập tức ngậm miệng lại, lặng lặng chờ đợi quyết định cuối cùng của Nữ vương.

Phỉ Nhi nhìn Lý Huyền Trí rồi thở dài: "Lý Huyền Trí ý đồ mưu phản, ám sát thân vương. Chứng cứ phạm tội rành rành, không nghi ngờ gì nữa, y luật xử trí."

Cái gọi là y luật xử trí tất nhiên là tịch thu tài sản toàn gia, giết kẻ phạm tội.

Lý Huyền Trí vẫn co quắp nằm trên mặt đất sắc mặt trắng bệch. Vương rất muốn chửi Phỉ Nhi ầm lên. Nhưng lúc này Vương cũng không còn dũng khí đó nữa, việc có thể làm bây giờ chỉ là chờ chết thôi.

"Các vị, ta biết trong lòng các ngươi còn có chút băn khoăn, đúng không?" Sau khi tuyên bố bản án tử hình Lý Huyền Trí, Phỉ Nhi đảo mắt nhìn các vị đại thần mà nói.

Nghe Nữ vương nói vậy, các đại thần lập tức sợ hãi. Nhất là các đại thần trước đây từng đi theo Lý Huyền Trí, liền quỳ xuống xin tha.

"Mọi người không cần phải kinh sợ, ta có thể nói rõ cho mọi người. Chuyện trước kia ta không truy cứu nữa. Các người đều là các đại thần cốt cán khi phụ vương còn sống, cũng là nhân tài của Cao Lệ vương quốc chúng ta, ta không nghĩ sẽ gây chuyện với các ngươi?" Phỉ Nhi nghiêm túc nói: "Sự tình lúc trước đã trở thành quá khứ, không quản các chuyện cũ nữa. Bổn vương sẽ bỏ qua hết các chuyện cũ. Tuy nhiên, từ nay trở đi, ta muốn chứng kiến lòng trung thành của các ngươi. Nếu không thì đừng trách ta vô tình" .

Lời này vừa nói ra, trong hiện trường, các đại thần liền thở ra một hơi.

Kỳ thật Phỉ Nhi làm như vậy hoàn toàn là do trước đó đã được Lưu Phong dặn dò rồi, nàng làm vậy để cho đám quần thần trong lòng đang sợ hãi sẽ ra yên tâm.

Hiện giờ nàng đã trở thành tân vương, nhưng chưa làm nghi thức cử hành lên ngôi nên có một số việc đương nhiên không thể làm quá mức được để tránh lợi bất cập hại. Ổn định mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.

Cho nên Phỉ Nhi mới nói rõ sẽ không truy cứu với đám đại thần từng ra mặt phản đối mình. Nhưng mà đối với Lí Huyền Trí thì không thể buông tha. Hắn có dã tâm nhòm ngó ngôi báu cho nên phải chết. Hơn nữa để tranh hậu hoạ thì ngay cả vợ con cũng không thể buông tha.

Lấy đó làm tấm gương răn đe,

Hai mắt Phỉ Nhi đảo quanh một lần, lạnh nhạt nói: "Phản tặc Lý Huyền Trí, trưa hôm nay hành hình. Hiện tại ta muốn cùng với Lý Huyền Trí nói riêng vài câu, các ngươi bãi triều đi."

Chúng thần im lặng lui xuống, thậm chí một chút tiếng động cũng không có. Hôm nay ở trên triều đình, thủ đoạn của Phỉ Nhi đã làm cho bọn họ chấn động rồi.

Phân lượng Nữ vương trong mắt bọn họ cũng tăng lên.

Sau khi các vị triều thần đều đã rời đi, trong đại điện lúc này chỉ còn Lưu Phong, Tuyết Cơ, Phỉ Nhi và Lý Huyền Trí. Phỉ Nhi từ ngai vàng đi xuống đến trước trước mặt Lý Huyền Trí đang nằm co quắp trên mặt đất, thản nhiên nói: "Ta nói rồi sẽ cho ngươi chết minh bạch. Hiện tại mọi người đều đi rồi, ta có thể nói cho nguơi biết chân tướng."

Âm thanh của Lý Huyền Trí có chút run rẫy: "Ngươi. Nghĩ?"

"Phụ vương là do ta giết, suy luận của ngươi là chính xác." Phỉ Nhi thản nhiên nói.

"Cái gì? Phụ vương thực sự là do ngươi giết. Đồ tiện nhân, vì sao ngươi lại âm hiểm như vậy?" Điều Lý Huyền Trí suy đoán là sự thật khiến trong lòng lập tức phẫn nộ.

"Chát!"

Tuyết Cơ đi tới, hung hăng tát một cái, lạnh lùng nói: "Chết đến nơi rồi, mà còn dám nói năng ngông cuồng"

"Vì sao ngươi lại làm như vậy. Phụ vương tuy rằng đối với ngươi có chút không tốt, nhưng người dù sao cũng là phụ thân của ngươi a. Vì sao ngươi lại làm như vậy chứ? Hơn nữa ngươi đã lập làm Thái tử. Ngươi vì sao lại giết người?" Lý Huyền Trí có chút thống khổ hỏi.

Phỉ Nhi khinh thường nói: "Nếu là ngươi thì ta nghĩ ngươi cũng sẽ làm như vậy. Giết lão già kia, ngươi có thể ngồi trên vương vị này, không phải tốt lắm sao? Tuy nhiên ta muốn nói cho ngươi, ta giết chết lão già kia không phải vì vương vị mà là báo hận. Lý Huyền Trí, ngươi có biết không, ta không phải là con ruột của lão già kia. Ta là do Hô Duyên Đại vương tử sinh ra. Lão già kia mới chính là phụ thân của ngươi, không phải phụ thân ta, hắn là kẻ thù của ta. Hắn giết chết phụ thân ta, tra tấn đến chết mẫu thân ta. Thậm chí cả nhà của ta, huynh đệ tỷ muội cả nhà đều chết trong tay của hắn.

Bây giờ, mọi việc ta làm chẳng qua chỉ vì lấy lại tất cả những gì mà đáng ra đã thuộc về ta mà thôi."

"Vậy. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ta không tin, ta không tin." Hiển nhiên, ngay cả Lý Huyền Trí cũng bởi vì tuổi còn nhỏ nen không biết chuyện tình năm đó.

"Tất cả đều là sự thật, chính phụ vương cũng đã thừa nhận." Phỉ Nhi oán hận nói: "Hiện tại ngươi đã rõ chưa? Vương vị của lão già kia là cướp được từ trong tay của ta. Hiện giờ ta giết hắn, đoạt lại những thứ nguyên vốn là vương vị của ta, không quá phận chứ?"

"Phỉ Nhi, đó là lỗi của phụ thân mà không liên quan gì tới ta. Ngươi thả người nhà của ta đi. Ta xin chết. Ta xin chết." Lý Huyền Trí lại cầu xin tiếp.

"Bỏ qua cho người nhà của người, rồi chờ đợi bọn họ tương lai sẽ báo thù giống ta sao?" Phỉ Nhi khinh thường cười nói: "Ta sẽ không phạm sai lầm ngốc nghếch như vậy. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không hậu hoạ sẽ vô cùng."

"Người ngoan độc lắm!" Lý Huyền Trí lại lâm vào tuyệt vọng.

"Coi như xong, nếu ngươi là ta, chắc chắn, ngươi so với ta càng tàn nhẫn hơn." Phỉ Nhi lạnh lùng nói: "Tranh đoạt vương triều chính là tàn khốc như vậy đó. Con đường là do ngươi chọn."

"Cho dù ta không thể giết ngươi thì sớm muộn gì ngươi cũng giết ta, phải vậy không?" Lý Huyền Trí thống khổ nói.

"Ngươi lầm rồi, kỳ thật tính ta không có như vậy." Phỉ Nhi thản nhiên nói: "Nếu người không vào hùa với Nhị ca cùng nhau mưu hại ta thì ta nghĩ mình có thể tha cái mạng chó của ngươi. Bởi vì năm đó tình cảm của ngươi và ta dù sao cũng có. Đáng tiếc, ngươi cùng Nhị ca không ngờ lại muốn mưu hại ta. Không thể có lý do để ta không giết ngươi."

"Đúng rồi, thuận tiện nói cho ngươi biết luôn, lão Ngũ cũng phải chết/" Phỉ Nhi lạnh giọng nói: "Năm đó, lão già kia đã giết sạch cả nhà chúng ta. Hôm nay, ta cũng phải giết sạch cả nhà hắn."

"Đừng oán hận, đây là báo ứng." Nói xong những lời này, Phỉ Nhi, Lưu Phong, Tuyết Cơ liền xoay người rời khỏi. Còn thị vệ mang Lý Huyền Trí đi hành hình.

"Chủ nhân, đợi đã, chúng ta dường như quên một việc." Mới đi được vài bước, Tuyết Cơ lại nghĩ đến một chuyện nên vội vàng quay lại đưa tay đánh ra một đạo hàn khí làm dây thanh quản của Lý Huyền Trí hoàn toàn bị phá nát, làm cho hắn biến thành người câm điếc. Đã biết chân tướng như vậy, chi bằng làm cho hắn ngậm miệng lại.

Lúc này, mọi chuyện cần phải được ổn định.

Cho nên sự tình năm đó không thể công khai vào lúc này. Trừ phi đến lúc Phỉ Nhi hoàn toàn nắm giữ vương quyền của Cao Lệ.

Ngay chính ngọ hôm ấy, Lý Huyền Trí ở chợ bán thực phẩm bị chém ngang lưng. Người nhà của hắn cũng không một ai may mắn thoát chết, ngay cả một đứa trẻ nhỏ tuổi nhất cũng phải xử quyết.

Sau đó, Ngũ vương tử Lý Huyền Thủy cũng bị đối xử như lão Tam, toàn gia bị xử như vậy.

Vì để tuyệt trừ hậu hoạ nên ngay cả đám người nhà của Lí Huyền Binh sợ tội tự sát thì Phỉ Nhi cũng không có buông tha, đều giết hại hầu như không còn.

Trong lúc này, toàn bộ đế đô Cao Lệ đều bao trùm trong bóng ma chết chóc.

Dường như các đại thần cũng vương tộc đều bị thủ đoạn đẫm máu của Phỉ Nhi làm cho kinh hãi. Mặc dù ngày trước trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện, lúc này cũng không dám có chút sơ sót.

Thanh trừ xong các chướng ngại, Phỉ Nhi cũng được cử hành long trọng nghi thức lên ngôi, chính thức trở thành Cao Lệ nữ vương. Bởi vì thủ đoạn đẫm máu trước đây nên sau khi Phỉ Nhi tiếp nhận ngôi vị liền được toàn thể triều thần ủng hộ.

Mà bách tính Cao Lệ cũng không biết sự tranh đoạt của thượng tầng xã hội. Trái lại, với sự an bài của Lưu Phong đã tiến hành định hướng dư luận làm cho dân chúng rất hài lòng với vị Nữ vương này.

Tục ngữ nói vua nào triều thần nấy. Nhưng Phỉ Nhi nghe Lưu Phong đề nghị cũng không trắng trợn thay thế quan viên mà ngược lại lấy trợ cấp và mua chuộc là chính. Đồng thời nàng cũng ban bố một loạt chính sách lợi quốc lợi dân. Trong khoảng thời gian ngắn khiến cho uy tín của nàng tăng vọt. Ngay cả đám dân chúng lúc đầu kì thị thì bây giờ cũng đều ủng hộ Phỉ Nhi.

Mắt thấy thế cục Cao Lệ vương quốc đã tạm thời ổn định, Lưu Phong cũng nóng lòng ra đi. Hắn đoán các vị sư tôn bây giờ cũng đã xuất quan rồi.

Hắn hy vọng mau mau trở để gặp lại các vị sư tôn.

"Chủ nhân, qua đêm nay hãy đi có được không. Phỉ Nhi không muốn để cho người rời xa. Ta nguyện vứt đi vương vị này, để cả ngày được bên cạnh hầu hạ người." (DG: Câu này nghe phát nhàm tai rồi.) Sắp phải ly biệt dù trong lòng Phỉ Nhi rất không muốn.

Lưu Phong nhẹ nàng ôm nữ nhân lại, hôn lên cặp môi anh đào của nàng. Hai tay thì vuốt ve thân thể của nàng, nghiêm túc nói: "Không được. Phỉ Nhi, ghế nữ vương nàng không được rời bỏ, tối thiểu là bây giờ nàng không thể rời đi được. Đợi cho sau này chuyện tình của ta hoàn thành thì nàng có thể chọn lựa một người thừa kế. Lúc đó, nàng và ta có thể vĩnh viễn cùng nhau ở một chỗ."

"Chủ nhân, yêu ta một lần. Cho dù ta đã là Nữ vương Cao Lệ, nhưng trước mặt của chàng thì ta vẫn là nô tì ti tiện." Phỉ Nhi lấy tay vỗ về, chơi đùa hạ thân của nam nhân, thân mình bắt đầu nóng lên,

Chương 916: Nàng không phải là Thái Tử Phi

Nghe nữ nhân nói như vậy, trong lòng Lưu Phong lập tức sinh ra một chút khoái cảm hơi khó hiểu. Tuy rằng cơ thể vẫn như cũ nhưng thân phận lại bất đồng, cảm giác dĩ nhiên cũng bất đồng.

Trước kia Phỉ Nhi là công chúa, hiện tại nàng là Nữ Vương. Hơn nữa lại là nữ vương của đế quốc bổng tử. Nghĩ đến chính mình sắp đem Nữ vương của lũ bổng tử phục thị dưới thân thì trong lòng Lưu Phong không kìm nổi cơn hưng phấn.

"Hắc hắc, Nữ vương của ta, hôm nay nàng phải lẳng lơ a." Lưu Phong ôm lấy Phỉ Nhi không ngừng hôn hít, bàn tay cũng chậm rãi trượt xuống, xốc váy dài của nàng lên làm lộ ra bắp đùi trắng nõn. Hắn liên tục chơi đùa, vỗ về đồn bộ cực kí co dãn này. Cuối cùng, ngón tay đã tham lam dò xét vào nơi ướt át bên trong nội khố.

"Chủ nhận, ta thật khó chịu, yêu ta đi, yêu nô bộc của chàng đi." Phỉ Nhi hôn môi, vuốt ve hắn. Nàng lúc này đã có chút động tình. Nhất là khi ngón tay Lưu Phong đã hướng vào chỗ ấy, khiến thân thể nàng hoàn toàn run rẩy còn hô hấp thì dồn dập.

Lưu Phong nhìn Phỉ Nhi bộ dáng lẳng lơ thực động tình trong ngực mình, trong lòng hắn tràn đầy khoái cảm chinh phục: "Nữ vương của ta, nàng dâm đãng thêm một chút được không?"

Vùng riêng tư của Phi Nhi đang bị khiêu khích đến khó chịu khiến nàng phải chấp nhận vô điều kiện yêu cầu của Lưu Phong, không ngừng phát ra dâm ngữ, đôi mắt lộ vẻ xuân sắc.

Lưu Phong âu yếm một trận, cố ý ghé miệng mình vào sát vành tai của nàng vươn đầu lưỡi liếm nhẹ khiến Phỉ Nhi càng thêm khó chịu, và lên tiếng cầu xin:

"Chủ nhân, yêu ta đi."

Lưu Phong cười hắc hắc ôm lấy ngang hông nàng đặt lên giường. Sau đó, hắn nâng cao hai chân nàng lên vai, nhanh chóng kéo nội khố ra vác cày ra đồng chăm chỉ cày bừa với nữ nhân.

"Nữ vương thân ái của ta, nàng cảm thấy thế nào?" Để cho nữ nhân cảm thấy thêm kích thích, Lưu Phong không ngừng hoạt động. Bàn tay cũng không nhàn rỗi, âu yếm vuốt ve bộ ngực sữa của nữ vương. Miệng rộng tham lam mút lấy chiếc lưỡi thơm tho của nàng.

Cuối cùng, sau nửa canh giờ, Lưu Phong dùng hết các tư thế đùa bỡn nàng, hoàn toàn đưa dục vọng của nữ vương lên đỉnh điểm.

"Ha hả, nữ vương của ta, nàng thoái mái chứ?" Lưu Phong đem bàn tay đặt trên bộ ngực của Phỉ Nhi.

Vừa mới thể nghiệm các tư thế dục tiên dục tử với Lưu Phong, thân thể trần trụi mềm mại của Phỉ Nhi rúc vào lòng Lưu Phong hưởng thụ dư vị của cao trào. Nghe thấy hắn nói nàng lập tức quyến rũ cười: "Ân, thoải mái. Phỉ Nhi hận không thể cùng với chủ nhân mỗi ngày yêu nhau." Phỉ Nhi nghĩ đến chính mình đường đường là Cao Ly nữ vương, lại ở dưới khố nam nhân hầu hạ, thật là có chút kích thích khác lạ.

Lưu Phong xoay người áp lên trên người nàng, hôn lên cặp môi hồng nhuận của nàng, nhìn Phỉ Nhi cực kỳ bá đạo nói: "Cao Lệ nữ vương, nàng nguyện ý là nô bộc của ta sao?" Lưu Phong thực muốn biết, làm thế nào mà chính nữ vương đế quốc của đám bổng tử này ở dưới thân mình lại hầu hạ uyển chuyển và biểu lộ tình cảm đến như vậy.

Đương nhiên. Chuyện này là không thể nói ra ngoài.

đọC truyện với Ruyencuatui.net/

"Ân, nô tỳ nguyện ý." Phỉ Nhi nhìn vẻ mặt của nam nhân trên người mình, không chút do dự nói.

Phỉ Nhi làm nữ vương, Mỹ Cơ tự nhiên trở thành Thái Hậu.

Có lẽ là vì tránh hiềm nghi, mấy ngày nay Mỹ Cơ đều không tới tìm Lưu Phong. Cho đến buổi sáng cuối cùng hắn phải rời đi, Mỹ Cơ mới phái người đến mời hắn.

Lưu Phong nguyên muốn vội vã trở về nhà, tuy nhiên vẫn thoáng chút do dự chờ xem quyết định của Mỹ Cơ. Dù sao đi nữa thì Thái Hậu phong tao hiện giờ của Cao Lệ vẫn như trước, nắm giữ quyền thế rất lớn. Không an ủi cho nàng, sợ rằng việc Phỉ Nhi chấp chính có điều bất lợi.

Lưu Phong đi theo thị nữ đến tẩm cung của Mỹ Cơ.

Trên bàn đã bày sẵn rượu và thức ăn. Mọi thứ đều hết sức tinh xảo, xem ra Mỹ Cơ là muốn vì đưa tiễn Lưu Phong mà bày biện. Tuy nhiên, giờ phút này Mỹ Cơ cũng không có ở đây. Thị nữ kia vội vàng nói: "Điện hạ, mời người chờ ở đây, nô tì sẽ đi mời Thái Hậu ra."

Lưu Phong khẽ gật đầu rồi tự mình ngồi lên bàn rượu.

Một lát sau, Mỹ Cơ mặc một bộ quần áo hoa lệ chậm rãi đi ra nhẹ nhàng nói: "Điện hạ, ta biết người phải đi rồi. Cho nên ta cố ý chuẩn bị bàn tiệc rượu tiễn đưa người."

Lưu Phong cười hắc hắc, một tay giữ chặt lấy Mỹ Cơ, ôm thân thể ôn nhu mềm mại vào trong lòng.

"Điện hạ, người biết không? Ta chưa từng thân thiết với một nam nhân nào khác. Nhưng ngươi là bất đồng, từ sau khi ngươi xuất hiện, ta cảm giác thân thể ta như đã thuộc về ngươi." Mỹ Cơ run giọng nói: "Trừ ngươi ra, ta thật khó tiếp nhận một nam nhân nào khác."

Nói xong, Mỹ Cơ tự tay cởi bỏ quần áo. Nhìn quần áo hoa lệ của nàng từ vai chậm rãi rớt xuống, Lưu Phong có thể cảm nhận được từ thân thể nàng truyền đến một cảm giác thật mềm mại cùng với tình cảm mãnh liệt.

"Điện hạ, ta biết ngươi không thích tiết khố này, cho nên đã học theo Phỉ Nhi, tự mình mặc lấy bộ nội y gợi cảm, người xem ta mặc có xinh đẹp không?" Mỹ Cơ ngồi xuống trong lòng ngực của Lưu Phong quyến rũ hỏi.

Mỹ Cơ giờ phút này mặc một thân nội y tơ tằm gợi cảm màu đen, lắc lư cặp mông khêu gợi nhìn rất mê người.

Lưu Phong kéo nữ nhân vào trong ngực rồi đưa tay cởi bỏ nội y khiến cho bộ ngực co dãn uyệt hảo của Mỹ Cơ không gì che đậy hiện ra trước mắt hắn. Hắn động tình rất nhiều liền dùng miệng dán lên hai song nhũ của nàng, nhẹ nhàng liếm láp.

Mỹ Cơ tâm thần nhộn nhạo một trận, hai cánh tay ngọc cùng đôi chân dài gắt gao quấn chặt lấy Lưu Phong, kiều mị nói: "Điện hạ, trước khi ly biệt, người hảo hảo yêu ta một lần. Ta cùng Phỉ Nhi sẽ cùng nhau chờ ngươi quay trở về."

Lưu Phong ngẩng đầu lên, thấy trong mắt Mỹ Cơ bất chợt đã đầy nước mắt, trong lòng có chút xao động.

"Điện hạ, ta muốn người." Mỹ Cơ nói xong, môi anh đào đã đột nhiên chủ động hôn lấy nam nhân.

Lưu Phong tự nhiên không cam lòng yếu thế, gần như thô bạo đè nàng xuống đất, dùng sức chiếm cứ thân thể của nàng. Lúc trước là nữ vương, hiện tại là vương hậu. Lưu Phong trong lòng cảm thấy một cảm giác chinh phục mãnh liệt.

Hai người liều chết đu đưa từ sáng sớm cho đến tận mãi giữa trưa mới dừng lại.

Sau khi kích tình, Mỹ Cơ tự mình giúp Lưu Phong sửa sang quần áo. Lưu Phong thâm tình hôn lên trán của nàng. "Điện hạ, ta vẫn sẽ chờ người. Lần sau. Lần sau nhất định Mỹ Cơ sẽ dâng toàn bộ cho người. Toàn bộ hậu cung cho người."

Lưu Phong cười hắc hắc: "Ha hả, yên tâm. Nghe những lời này, ta chắc chắn sẽ tìm đến nàng"

Việc Lưu Phong thẳng thắn cũng không làm Mỹ Cơ thất vọng. Ngược lại, nàng vui vẻ nở nụ cười. Bởi vì nàng hiểu rõ, hai người kỳ thật không có cái gì gọi là tình cảm, chẳng qua chỉ là dục vọng mà thôi.

Thỏa mãn lẫn nhau mà thôi.

Nhưng mà hiện tại, Mỹ Cơ đích xác đã không thể rời đi.

"Thái hậu, chúng ta sẽ tái kiến." Lưu Phong thản nhiên cáo biệt.

"Chờ đã."

Mỹ Cơ đột nhiên gọi Lưu Phong, xoay người hắn lại và nhét chiếc quần lót vừa mới cởi ra vào trong tay Lưu Phong: "Hay mang lấy nó, trên này có mùi hương của ta. Hy vọng người sẽ không nhanh chóng quên ta."

Rời khỏi tẩm cung Mỹ Cơ, Lưu Phong lại cùng Phỉ Nhi cáo biệt. Hơn nữa, hắn còn dặn dò Tuyết Cơ phải hảo hảo bảo hộ Phỉ Nhi an toàn, chờ đến thời điểm đại sự thành công, nhất định sẽ đón các nàng cùng nhau trở về.

Tuyết Cơ tỏ vẻ mình với Phỉ Nhi thân thiết như tỷ muội, cùng nhau chung sống.

Cáo biệt hai nàng, Lưu Phong ngồi trên thần điểu, đi đến thành Bách Dã và Trường Thanh. Hắn thị sát tình huống nơi đó nửa ngày trời, đặc biệt còn dặn dò Mộ Dung Lôi khiến hắn đóng quân nhiều nơi hơn và bảo hắn đối xử với dân chúng tử tế.

Sau đó Lưu Phong cũng quay trở lại Thiên Thượng Nhân Gian ở kinh đô.

Ngoài dự kiến của hắn, bốn vị sư tôn cùng di nương cũng chưa về. Hơn nữa, lại có một tin xấu đang chờ hắn. Thái Tử Phi không biết làm sao mà gần đây lúc nào cũng cùng với lão Hoàng đế gây gổ, thậm chí đã tạo thành thế nước với lửa.

Lưu Phong nhận được tin tức, thậm chí chưa kịp thân thiết ôn tồn với nữ nhân của mình, liền vội vàng chạy đến Đông Cung xem sự tình.

Rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.

Thật không may là khi Lưu Phong vào Đông Cung, Thái Tử Phi vừa mới rời đi. Cung nữ bẩm báo cho hắn là nàng sẽ nhanh chóng trở về cho nên hắn cũng không có đi mà ở lại chờ.

Ước chừng qua nửa canh giờ, bức rèm che đột nhiên khẽ lay động, Thái Tử Phi ăn mặc lộng lẫy tráng lệ cùng Á Đương đi đến.

Lưu Phong khẽ nhấp một ngụm trà thơm, ánh mắt vẫn chưa nhìn về phía Thái Tử Phi mà dừng ở chén trà trong tay. Đối với Thái Tử Phi, việc gần đây nàng gây náo động hắn đã nghe được một ít. Cảm thấy có chút tức giận vì cho rằng nàng không lấy đại cục làm trọng.

"Ngươi đi ra bên ngoài trấn thủ, bất luận kẻ nào cũng không cho tiến vào." Thái Tử Phi dường như nhìn thấy Lưu Phong có chút tức giận, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh giống như thường ngày, vẻ mặt không chút dao động.

Lưu Phong chậm rãi buông chén trà trong tay xoay người lại. Thái Tử Phi lẳng lặng đứng trước cửa, quần áo hoa lệ, váy dài cao quý cùng khí chất thành thục xinh đẹp. Nàng lẳng lặng nhìn Lưu Phong, vẻ mặt dường như có chút lạnh lùng.

Lưu Phong cảm thấy Thái Tử Phi có chút kỳ quái, ánh mắt láo liêng lạnh lùng nhìn hắn. Cứ như vậy, hai người chăm chú nhìn vào đối phương, không ai chịu mở miệng nói chuyện trước.

Thật lâu sau, Thái Tử Phi khẽ nhíu đôi mi thanh tú của mình khẽ chớp mắt nhẹ nhàng chào: "Phong nhi, ngươi đã đến."

Lưu Phong càng nhìn càng thấy kỳ lạ. Dựa theo tình huống trước kia, Thái Tử Phi nhìn thấy hắn đã sớm tự mình lao vào ngực hắn. Nhưng hôm nay, nàng dường như biểu hiện rất khác lạ, có thể chính là do tác động của lý trí.

Lưu Phong hơi mỉm cười cũng thản nhiên lên tiếng: "Điềm nhi, lại đây ngồi đi."

Ánh mắt Thái Tử Phi dừng một hồi trên mặt của Lưu Phong. Một lúc sau mới gật đầu bước nhẹ nhàng đến ngồi bên người Lưu Phong. Tuy nhiên nàng tuyệt không tựa cả thân mình vào bờ vai hắn như trước đây vẫn làm.

"Điềm nhi, nàng có tâm sự à?" Lưu Phong thản nhiên hỏi.

Thái Tử Phi mỉm cười, tự tay mình châm lấy một ly trà thơm, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Buông chén trà xuống, nàng mỉm cười nhìn Lưu Phong nói: "Ta biết, ngươi nhất định là nghe nói có gì đó xảy ra phải không?"

Lưu Phong cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: "Không sai, vì cái gì mà mấy ngày nay khi ta không có ở đây, nàng làm ra những chuyện lộn xộn lớn như vậy. Là ai trêu chọc nàng?"

Thái Tử Phi nhẹ giọng nói: "Phong nhi, ngươi đừng vội, hãy nghe ta nói. Ta làm vậy thực tình cũng có nỗi khổ. Ngươi không có ở đây mấy ngày, cái lão già Hoàng đế kia vài lần mượn cớ vũ nhục ta. Ta há có thể để hắn nguyện ý sao. Cho nên trong lúc đó, giữa chúng ta liền có xung đột. Hắn cũng coi trọng Bất Tử Chiến sĩ của ta."

Lưu Phong có chút động tâm lạnh lùng nói: "Những gì ta nghe nói dường như không giống với nàng nói. Có người nói không phải là nàng trêu chọc lão sao?"

Đôi mắt Thái Tử Phi đột nhiên trở nên sâu thẳm, nàng đứng lên run giọng nói:

"Ngươi đang trách ta sao?" Tuy rằng âm thanh của nàng có chút run rẩy, nhưng ánh mắt của nàng lại không có chút bối rối.

Lưu Phong mỉm cười nói: "Điềm nhi, rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì. Nói cho ta biết chân tướng, ta tin tưởng bản thân nàng. Ta hy vọng mặc kệ thế nào, nàng cố giữ hoà hoãn với lão Hoàng đế. Các người trong cung cứ tranh đấu như vậy, chỉ có thể làm cục diện đế quốc thêm loạn lạc, đến lúc đó sẽ tạo thêm tiện nghi cho Yến vương cùng Tĩnh vương."

Thái Tử Phi gật đầu: "Ngươi đã đến rồi thì ta tự nhiên sẽ nghe theo lời ngươi."

Ngừng một chút, đột nhiên Thái Tử Phi hỏi: "Phong nhi, nếu ta yêu cầu ngươi từ bỏ tất cả nữ nhân bên người ngươi, chỉ yêu một mình ta thôi, ngươi có nguyện ý không?"

"Nàng có ý tứ gì?" Lưu Phong run sợ một chút, bổng nhiên hắn cảm thấy dường như hôm nay Thái Tử Phi thật khác lạ.

Thái Tử Phi ha hả cười lạnh: "Phong nhi, xem ra ngươi không chịu. Ta biết, ta ở trong mắt ngươi cùng lão già kia đều giống nhau. Các ngươi đều coi trọng tư sắc cùng thế lực của ta. Nếu ta là một người xấu xí, lại không có Bất Tử Chiến sĩ, ta nghĩ rằng các ngươi ai cũng không có hứng thú với ta."

Hơi hơi thở dài một tiếng, Thái Tử Phi đứng lên bên cạnh Lưu Phong, thuận thế buông chén trà trong tay thản nhiên nói: "Ta sai lầm rồi, ta nghĩ rằng ngươi thật tâm yêu ta."

Lưu Phong lại sửng sốt một chút, trong lời nói của Thái Tử Phi, hắn dường như cảm thấy được Thái Tử Phi đã thay đổi, không giống với nàng trước kia. Hiện giờ, khẩu khí của nàng căn bản không giống với nàng.

Nghĩ đến đây, Lưu Phong không khỏi cảnh giác bắt đầu cẩn thận quan sát Thái Tử Phi, nhưng cũng không phát hiện được chút dị thường nào.

"Điềm nhi, nàng rốt cuộc là muốn nói gì?" Lưu Phong bình tĩnh hỏi.

"Ta hy vọng ngươi chỉ thuộc về mình ta." Mắt phượng của Thái Tử Phi tràn đầy giận dữ, nàng lạnh lùng nói: "Các ngươi, nam nhân đều chỉ xem nữ nhân là con rối, căn bản chưa có bao giờ là thành thật yêu thương."

"Điềm nhi, những lời này sao nàng cũng nói ra được?" Lưu Phong mạnh mẽ phản bác.

Thân thể mềm mại của Thái Tử Phi có chút run rẩy, trong mắt xuất hiện một nét bối rối. Tuy nhiên chỉ một lát sau, nàng chậm rãi ngồi xuống một lần nữa.

Lưu Phong mắt sáng như đuốc, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Nàng không phải là Thái Tử Phi, đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#18#np