Chap 19: Gương vỡ lại lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 cảnh tượng kinh khủng diễn ra trước mắt mọi người: 2 chiếc xa tải tông thẳng vào nhau. Heiji giật mình khi thấy cảnh đó và cậu càng nhanh chóng phải tìm ra Kazuha vì cậu có linh cảm không hay. Chạy lòng vòng chỗ đó cuối cùng cậu cũng thở phào thì thấy Kazuha, nhưng........cậu lại hốt hoảng ngay sau đó khi thấy Kazuha nắm sóng soài dưới đất và bên cạnh cô là 1 vũng máu. Hốt hoảng, lo sợ cậu bế Kazuha lên và chạy thẳng về nhà ( chú thích: vì Heiji là người thuộc thế giới phép thuật nên cậu ko hề biết đến bệnh viện )

- Cô ơi! Cô ơi! – Heiji tông thẳng vào nhà và đặt Kazuha nằm lên ghế

- Có chuyện gì vậy Heiji?

- Cô ơi, cô cứu cậu ấy đi cô, cứu cậu ấy đi – Heiji nhìn bà Kudo với cặp mắt hoảng sợ và lo lắng

- Ủa, đây là bạn bé Ran mà phải không? Hình như cô ấy cũng là vợ tương lai của cháu hả? – bà Kudo nhìn Kazuha

- Dạ, phải!

- Và cháu rất thích cậu ấy?

- Dạ! Nhưng bây giờ cậu ấy............cô cứu cậu ấy đi!

- Để cô xem – bà Kudo ngồi xuống, đặt tay lên ngực Kazuha và bà mỉm cười – Hừm, khó đây

- Sao vậy cô? Khó là khó sao? Không phải trước giờ bệnh gì cô cũng chữa đc sao? – Heiji cuốn lên

- Cháu bình tĩnh lại, ngồi xuống đây! - bà Kudo đẩy Heiji ngồi xuống – Nào, bây giờ chính cháu sẽ chữa cho cô ấy

- Cháu? Làm sao có thể? – Heiji ngạc nhiên

- Có thể chứ. Bây giờ cháu hãy đặt tay lên trán cô ấy rồi bắt đầu nghĩ: "không sao đâu, nhất định sẽ qua khỏi". Chắc chắn cô ấy sẽ tỉnh lại

- Nhưng...............

- Cứ nghe theo cô, có chuyện gì cô chịu! – bà Kudo cười

- Vâng!

Mặc dù nghe lời cô mình nhưng Heiji vẫn rất run. Cậu ko biết mình đủ sức để làm điều đó không nhưng cậu vẫn phải thử, vì cậu tin khả năng cô mình nói. Đặt tay lên trán Kazuha 1 lúc thì xung quanh bàn tay Heiji phát ra ánh sáng kỳ lạ, ko rõ nó màu gì nhưng đặt biệt nó rất ấm, nó như làm ấm cả căn nhà rộng lớn. Heiji không hề biết vì cậu đang nhắm mắt để tập trung. Bà Kudo thấy thế liền mỉm cười và nhẩm" 10....9....8....7....6....5....4....3....2....1"! Sau "số 1" của bà Kudo thì Kazuha từ từ mở mắt ra và ngồi dậy

- A, tôi đang ở đâu thế này – Kazuha xoa đầu

- Cậu tỉnh rồi sao, tớ mừng quá – Heiji cuống lên ôm chầm lấy Kazuha

- Này, này, làm gì thế - Kazuha đầy Heiji ra

- Cháu tên gì?

- A vâng chào cô, cháu tên Kazuha Toyama – bây h Kazuha mới phát hiện trước mặt mình là mẹ Shinichi

- Đây là nhà cô cũng là nhà Heiji. Heiji thấy cháu bị thương nên đưa về đây

Kazuha nhìn sang Heiji và thấy cậu nhe răng cười

- Vậy àh, cám ơn cậu

- Không có gì ^^

- Thôi, cháu không sao rồi. Cám ơn cô, chào cô cháu về - Kazuha đứng dậy

- Àh chào cháu

- Chào cậu – Kazuha quay sang

- Để tớ đưa cậu về

- Thôi khỏi!

Rồi Kazuha vuột chạy ra khỏi nhà. Trên đường đi cô cứ lơ mơ về tiếng nói trong đầu mình lúc cô ngất " không lẽ là của Heiji?". Chỉ cần nghĩ vậy thôi là cô thấy khó hiểu " tại sao lại là cậu ta chứ?". Đang bâng quơ cô sực nhớ ra là mình để quên cái cặp ở nhà Heiji nên cô vội vòng ngược lại và vô tình nghe đc Heiji và cô Kudo nói chuyện

- Hình như có cái gì đó rất ấm đúng không cô?

- Thì là nhờ cháu cả đó, chính cháu đã tạo ra luồng ánh sáng làm cho cả căn nhà này ấm lên mà

- Là cháu sao? Sao cháu không hiểu?

- Thì lúc cháu chữa cho cô bé ấy, trong trí của cháu chỉ suy nghĩ có 1 dòng là :" không sao đâu, nhất định sẽ qua khỏi"

- Vâng, chính cô bảo cháu mà!

- Uhm, nhưng cháu phải có tình cảm với người đó thì cháu mới có thể làm đc. Đó là câu thần chú chữa bệnh của những ai thật sự có tình cảm với người bệnh mà thôi. Cô biết cháu sẽ làm đc

- Vậy àh

Kazuha giật mình khi nghe đc đoạn đối thoại đó, cô không ngờ tiếng nói làm cô thấy ấm lòng, thấy an tâm nhất lại là của Heiji. Quên bẵng chuyện cái cặp cô quay ra và đi thẳng về nhà. Suốt buổi tối cô cứ suy nghĩ về chuyện đó và suy nghĩ cho đến sáng........

Sáng hôm sau, trường Teitan

Kazuha đến trường với bộ dạng thiểu não, trên tay chỉ có duy nhất 1 quyển tập. Và đều tệ hại hơn nữa là đầu tóc cô rối bời cả lên. Đi đến đâu cô cũng bị mọi người quay lại cười

- Trời đât, Kazuha. Cậu làm sao thế? – Shiho chạy chạy vuốt tóc Kazuha

- Tớ......đêm qua không ngủ đc

- Hahahaha, coi con nhỏ Kazuha kìa – giọng 1 đứa con trai vang lên

- Ừ Ừ nhìn như con mèo khùng ấy – thêm 1 đứa

- Này, mấy thằng kia – Shiho quát

- Kệ chúng nó

- Sao nào, chúng tôi nói đúng đó chứ, cô nhìn lại bạn cô xem

- Tụi bây im hết coi – ôi! Giọng Heiji vang lên làm cả nhóm đều quay lại

Heiji đi thẳng lại và nắm tay Kazuha

- Cặp của cậu tớ mang vào lớp rồi – cậu nói nhỏ rồi quay sang bọn kia – Tao mà còn nghe tụi bây nói gì về Kazuha nữa thì coi chừng



- Mày là gì của nó mà bênh thế?

- Không là gì cả nhưng tao cấm tụi bây không đc nói gì hay làm gì cô ấy, nếu không thì đừng có trách tao! – Heiji quay sang Kazuha – Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ bảo vệ cậu

Kazuha mỉm cười và cùng Heiji đi vào lớp.

Ra về hôm ấy cô cùng Heiji đi uống nước và cô gật đầu làm bạn gái Heiji khiến cho anh chàng vui cả ngày!!

Hey, ta quay trở lại câu chuyện ShinRan nào

Nhà Shinichi_Kaitou

- Em làm gì mà ngồi thừ ra đó vậy?

- Em cảm thấy nhớ nhà, nhớ mọi người!

- Đi với anh, anh cho em xme cái này

Kaitou dẫn Ran đi vào phòng và cùng nhìn vào tấm gương. Thật bất ngờ, trên tấm gương hiện ra tất cả mọi người Ran muốn thấy. Bố mẹ cô, Kazuha, Heiji, Shiho và của ông bà Kudo nữa

- Hay quá! Mọi người vẫn khỏe – Ran cười

- Khi nào em thấy nhớ họ, cứ lấy chiếc gương này ra xem

- Nhưng em đâu biết sử dụng

- Không sao, em nhìn vào nó và chỉ việc nghĩ đến người em muốn thấy thôi

- Vậy àh

Trong lúc Ran mải mê nhìn vào gương thì Kaitou đi ra ngoài. Không biết vô tình hay cố ý mà Shin vào ngay lúc đó

- Ủa cậu làm gì ở phòng anh Kaitou vậy?

- Anh ấy cho tớ mượn chiếc gương này hay lắm – Ran cười

Bỗng từ đâu Kiira chạy xọc vào

- ANH SHIN! THÌ RA ANH Ở ĐÂY

- Kiira! Em đến khi nào thế?

- Chẳng lẽ là em giận anh luôn rồi nhưng thấy nhớ anh quá nên thôi ^^

- Em ra ngoài đi, đây là phòng anh Kaitou – Shin đẩy Kiira

- Phòng anh Kaitou sao con nhỏ đó vào đc mà em thì không? – Kiira liếc Ran

- Ran khác em – Shin lấy đồ và bỏ ra ngoài

- Hứ! – Kiira tiếp tục liếc Ran – Cô có vẻ thích thú với cái gương rẻ tiền này quá nhỉ

- Đó là niềm vui của tôi! – Ran ôm chặt cái gương

- Vậy àh, nhưng nó bị dơ rồi, để tôi giúp cô làm cho nó sáng lên – Kiira giật lấy cái gương khiến Ran không phản ứng kịp

" XOẢNG" chiếc gương trên tay Kiira lên thẳng xuống đất làm Ran rất ngạc nhiên. Khi tiếng động Kaitou và Shin liền chạy vào

- Chuyện gì thế?

- Cẩn thận, coi chừng đứt chân – Kaitou lùi lại

Mặc dù Kaitou nói thế nhưng Ran vẫn bước lại nhặt từng mảnh vỡ lên

- Ran, cẩn thận đó em, đứng lên đi!

- Nhưng chiếc gương, bố mẹ em, bạn bè em............... - Ran khóc

- Sao em làm thế hả - Shin giận dữ nhìn Kiira

- Em có làm gì đâu, lỡ tay thôi mà

- Em thật là. EM VỀ ĐI – Shin quát

- Anh..........

- Shin nói đúng, em về đi, ở đây không còn việc cho em – Kaitou tiếp

Kiira tức giận và bỏ về. Ran vẫn cứ cắm cúi nhặt đầu mảnh vỡ lên cùng với Shin và Kaitou. Không may là cô bị mãnh kiếng cứa tay nhưng cô vẫn không màng đến, vẫn cặp cụi nhặt. Shin thấy vậy anh rất đang lòng, anh không biết mình có thể làm gì cho Ran

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro