Chap 2: Trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó tại gia tộc Kudo
- 2 ngày nay em đi học ra sao? – Kaito nghiêm mặt hỏi Shinichi
- Bình thường! – Shin đáp lại cộc lốc
- Ê, Kỳ này có cô nào bu nữa không vậy? – Hattori cười
- Y như cũ vậy, ngày nào vào cũng muốn ngợp thở
- Shinichi! Em nên nhớ mình là người như thế nào đấy! Em cũng đã tới tuổi nhận biết đc rồi, nếu không phải thì đừng có dính vào
- Biết rồi biết rồi! Ko đc quen ai ngoài người bạn đời của mình chứ gì. Có nhiêu đó ngày nào anh cũng " nhai ", nếu anh ko chán thì em chán tới óc rồi
- Shinichi! Con ko đc nói như vậy với anh Kaito. Nó là anh con đấy – bà Yukiko nạt
- Nhưng mẹ àh, con đã lớn rồi, không lẽ lúc nào ảnh cũng quản thúc con hết sao? Con phải có tự do của riêng mình chứ
- Kaito là người sẽ giúp con trưởng thành hơn để mà thừa kế cái dòng tộc này
- Nhưng mà ảnh có hơn gì con mà quản thúc con chứ? Cùng lắm là cao hơn con 1 bậc thôi
- Con xem lại mình đi, lớn rồi mà cứ như con nít, suốt ngày cứ nhong nhong đi đá banh, sao ko lấy thời gian đó mà nâng cao bậc của mình lên? Nếu bậc của con cao hơn Kaito thì mẹ sẽ cho con quyền tự quyết, nó sẽ ko quản thúc con nữa
- Nhưng đá banh là niềm đam mê lớn nhất của con. Con ko thể từ bỏ đc
- Thôi Shin, đừng cãi nhau với cô nữa. Lên lầu làm bài tập đi – Hattori khuyên
- Nhưng mà tớ có nói sai cái gì không?
- Biết rồi, nhưng mà lên lầu đi – Hattori đầy Shin lên lầu
- Hattori, con cũng là anh nó đi, đi mà khuyên nó dùm cô
- Vâng ạ! – Hattori chạy vọt lên lầu cùng Shinichi
- Cái thằng này, không biết bao h mới lớn đc
- Cô cứ để con. Từ h con sẽ quản thúc cậu ấy chặt hơn.
- Uh, nhờ con vậy, Kaito!
Sáng hôm sau Shin vào trường với tâm trạng tệ ko có gì tệ bằng vì lúc sáng anh bị Kaito ép đi xe nhà mà trong khi anh lại thích đi bằng moto. Đang bực trong người, vừa đi vào trường anh bắt gặp trái banh của ai đó đang lăn trước chân anh, bực mình + tiện chân  anh tung cú sút như tên bắn và " địa điểm " trái banh đáp lại là Ran
" BỐP, OÁI, ĐAU". Ran như khuỵu xuống sau khi " ăn" trúng trái banh tên lửa của Shin. Cô quay phắt lại xem thủ phạm là ai, và cô ko ngờ đó là "mối thù ngàn năm" của cô
- Là cậu! Cậu đá trái banh vào tôi phải không? – Ran hét thẳng vào mặt Shinichi
- Tôi ko cố ý, nó đi lạc thôi. Xin lỗi
- Cậu cố ý thì có. Cậu muốn trả thù tôi vụ hôm qua đã chửi cậu đúng ko?
- Tôi ko có lý do gì để làm vậy!
Vừa lúc đó Kazuha và Haibara đi vào
- Gì vậy Ran?
- Mới sáng sớm đã gặp chuyện gì đâu không. Bực mình quá
- Mà là chuyện gì?
- Thì cái tên này đá banh trúng ngay tớ, đau muốn chết đây nè – Ran liếc Shin
- Là Shinichi sao?
- Chứ còn ai ngoài hắn nữa. Đúng là người cản trở trái đất quay
- Này, tôi đã nói là không cố ý rồi mà. Vả lại tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Sao cô còn nói tôi là người cản trở trái đất quay?
- Cái câu " xin lỗi" của anh có làm tôi hết đau không?
- Vậy bây h cô muốn gì?
- Thôi Ran, đc rồi. Anh ta cũng đã xin lỗi rồi – Haibara khuyên
- Cái gì? Cậu bênh tên này á?
- Bạn cô nói đúng đấy! Nhưng ý cô thì sao?
- Đúng rồi đó Ran, thêm 1 chuyện chi bằng bớt 1 chuyện. Bỏ qua đi – Kazuha
- Bực mình quá. Thôi đc rồi, nể lời 2 cậu tớ bỏ qua cho cái tên này. Anh nhớ đó – Ran nhìn thẳng vào mặt Shinichi và cùng 2 người bạn đi vào lớp.
Sau khi nhóm Ran đi khỏi thì Shin nhìn theo và nghĩ " đúng là buồn cười thật". Rồi anh cũng đi vào lớp
Giờ ra chơi hôm ấy Ran phóng lên sân thượng như mọi hôm để hóng gió. Vừa đặt chân đến sân thượng thì cô phát hiện ra Shinichi cũng đang đứng đấy. Cô đang định đi xuống thì bỗng dưng trong đầu cô sáng lóe lên ý tưởng để trả thù Shin vụ hồi sáng. Sẵn trên tay có lon nước ngọt đang uống dở, cô thẳng tay quăng nó vào người Shinichi
" OÁI, GÌ VẬY" Shin thấy sau lưng mình đau lên 1 phát rồi còn ướt ướt thứ gì nữa, anh lấy tay sờ thì phát hiện thì ra đó là nước ngọt. Anh quay lại thì thấy Ran, tự khắc anh hiểu chuyện gì xảy ra với mình
- Cô làm cái quái gì vậy?
- Làm gì là làm gì?
- Cô quăng lon nước vào người tôi đúng không?
- Tôi không cố ý, thường ngày tôi vẫn hay làm vậy, ai ngờ hôm nay lại có anh trên đây, hèn gì mới lên là nghe có mùi gì đó thúi thúi
- Cô còn nói nữa? Vậy bây h cô tính sao với cái áo tôi mới mặc lần đầu tiên đây? – Shin chỉ tay vào chiếc áo đang bốc mùi coca
- Tôi đã nói là không cố ý rồi, anh còn muốn gì nữa? – Ran lặp lại giọng điệu của Shin lúc sáng
- Cô........ – Shin bực mình vì Ran nhái lại giọng mình lúc sáng nhưng anh không thể làm gì cô vì lúc sáng anh cũng nói vậy với Ran.
- Tôi sao?
- Hừ! – Shin bực vì ko làm gì đc Ran và anh bỏ đi.
Đi đến cầu thang, nhìn qua nhìn lại ko thấy ai, anh búng tay 1 cái thì cái áo anh lại mới như vừa đc đem ra từ cửa hàng. Anh cười " cô ta đúng là ngốc "
------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro