Chap 26: Tớ không muốn thế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi vừa về đến nhà, Shin chạy thẳng vào phòng, khóa trái cửa, ai kêu cũng ko trả lời. Dường như trận thua trong phần 2 đối với anh chẳng là gì cả, anh chẳng mảy may suy nghĩ tới nó, trong đầu anh chỉ có 1 câu hỏi duy nhất " Ran chỉ xem mình như bạn thôi sao?" mà ko có câu trả lời. Ran đối với anh rất quan trọng, mạng sống của Ran còn quan trọng hơn cả tính mạng của anh. " Nhưng tại sao? Tại sao chứ?" câu hỏi anh ko tài nào trả lời đc, nó làm anh đau đầu, khó chịu nhưng anh ko tài nào thoát nổi nó và cũng ko ai trả lời giùm anh. Trừ Ran, nếu như bây h anh đi gặp Ran thì anh chắc chắn mình sẽ có đc câu trả lời, nhưng..........anh ko đủ can đảm đó. Ko phải là anh ko đủ can đảm đi gặp Ran mà anh ko đủ can đảm để nghe câu trả lời từ chính miệng Ran.........

" TẠI SAO?" – tiếng anh la lớn vang vọng khắp nhà. Mọi người lo lắng nhưng ko ai lên hỏi, vì mọi người đã lên rất nhiều lần và ko hề có tiếng hồi âm lại, và quan trọng là ko ai có thể hiểu đc tâm trạng của Shin. Trừ 1 người! Dù thật ra cô cũng giống như mọi người, cô ko hiểu đc tâm trạng của Shin, nhưng cô vẫn lên, cô ko biết mình lên có làm Shin vui ko, nhưng cô vẫn lên.........

" Cốc....cốc.....cốc........" – ko nghe tiếng trả lời

" Shin ơi, mở cửa cho tớ! " – cô lên tiếng

Shin nằm trong, nghe tiếng của người mà bây h trong đầu anh chỉ có người đó. Anh nhẹ nhàng đứng dậy, mở cửa......

- Àh Ran, có chuyện gì ko? – anh trả lời bâng quơ vì điều anh muốn nói với cô ấy rất nhiều nhưng anh ko biết nói làm sao

- Tớ có thể vào chứ? – Ran cười

- Uhm, cậu vào đi

Sau khi Ran vào thì Shin nhẹ nhàng khép cửa lại. Mọi người dưới nhà nhìn lên, ko ai biết đc chuyện gì có thể xảy ra, họ chỉ im lặng..........

- Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?

- Đâu có gì!

- Vậy....cậu có xem tớ là bạn ko? – Ran hỏi nhẹ

- Tớ.......

- Câu hỏi của tớ khó lắm àh?

- Ko.......chỉ là tớ......... - Shin ấp úng, vì anh ko biết phải nói như thế nào, anh ko muốn Ran là bạn mình, vì anh chỉ muốn Ran là người ngự trị trong long anh thôi

- Cậu ko xem tớ là bạn sao? – Ran lặp lại câu hỏi nhưng lần này cô dùng từ ngữ khác

- Tất.....tất nhiên là thế! Mà sao cậu hỏi vậy?

- Nếu đã là bạn thì sao cậu ko thể nói tâm sự của cậu ra cho tớ nghe, biết đâu tớ có thể giúp cậu?

- Tớ ko có tâm sự gì cả, tớ bình thường! – Shin đáp chắc

- Thôi đc, cứ xem là vậy đi. Mấy ngày qua mệt mỏi quá, tớ muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, cậu biết chỗ nào ko? Ta cùng đi! – Ran đề nghị

- Vậy sao? Tớ và cậu àh? – Shin cười

- Rủ cả mọi người cho vui!

- Àh, ừh. Tớ cũng ko biết có đi đc ko nữa, tớ còn việc phải làm

- Ko đc, cậu phải đi. Nếu cậu ko đi thì đừng xem tớ là bạn! – Ran nói cứng

- Vậy......thôi đc!

- Tớ xuống bàn với mọi người đây, cậu cũng xuống mau đi – Ran đứng dậy

- Uh......àh Ran này!

- Sao? – Ran quay lại

- Cậu ko hỏi tớ về cuộc thi sao?

- Chuyện đã qua tớ ko muốn nhắc lại làm gì, vả lại, ta còn 1 phần cuối cơ mà – Ran cười tự tin và đi ra khỏi phòng!

Shin cũng cười.

5' sau sau khi Ran xuống thì Shin đi xuống! Ai cũng muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng ko ai dám nói!

- Em muốn đi đâu đó cho khỏe trước khi vào phần 3. Đc ko anh Kaitou? – Ran nhìn Kaitou cười

Shin cũng ngồi đó, anh chợt nhìn thấy nụ cười của Ran dành cho anh Kaitou. 1 nụ cười thật khác so với khi cô cười khi gặp Kazuha, gặp Shiho hay 1 ai khác. 1 nụ cười thật ấm áp chứa đầy tình cảm. Ko biết anh có quá đa nghi ko mình anh lại có suy nghĩ " Ran thích anh Kaitou sao?". Nếu thật sự là như vậy thì anh ko thể nào chịu đc, anh mong đó ko phải là sự thật................

- Tất nhiên! Mà em muốn đi đâu?

- Em cũng chẳng biết nữa, vì rành ko biết nơi này có chỗ nào có thể đi đc – Ran lắc đầu

- Hay là......ta đi trượt tuyết đi. Thú vị lắm – Heiji cười

- Khùng àh, bây giờ làm gì có tuyết mà trượt – Kazuha lên tiếng

- Tất nhiên là có chứ. Ở đây có 1 chỗ tuyết phủ quanh năm, thắng cảnh cũng rất đẹp – Kaitou nói

- Vậy mình đi trượt tuyết đi. Mọi người đi cùng chứ? – Ran nhìn quanh

- Ko vấn đề gì! – Heiji và Kazuha đồng thanh

- Còn anh Kaitou thì sao? Anh có đi cùng bọn em ko?

- Anh cũng muốn đổi không khí 1 tí! – Kaitou cười

- A.......xin lỗi, tớ ko đi với mọi người đc – Shiho lên tiếng

- Sao thế? Cậu ở nhà làm gì? Đi cho vui – Ran

- Tớ phải phụ bác trưởng lão làm 1 vài thí nghiệm, các cậu cũng dư sức biết tớ mê thí nghiệm khoa học tớ cỡ nào mà – Shiho cười

- Sao cậu quen đc với trưởng lão? – Heiji hỏi

- Thì hôm bữa cuộc thi của Ran đó, tớ tình cờ quen đc với trưởng lão, nói chuyện 1 hồi thì tớ mới biết bác ấy cần người phụ cho thí nghiệm của bác ấy.........

- Thế là cậu đồng ý ngay chứ gì? – Kazuha cười

- Uh! Bởi vậy tớ ko đi đc rồi. Mọi người đi vui vẻ nha

- Chán cậu quá! A! Mình rủ Aoko cùng đi đc ko? – Ran la lên

- Aoko là ai? – Kazuha quay sang

- 1 cô bạn rất dễ thương, tớ đó cậu sẽ gặp. Đc ko anh Kaitou?

- Tất nhiên!

- Vậy quyết định vậy nha!

- OK! – cả đám đồng thanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro