Chap 29: Câu hỏi được giải đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, Shin cứ trằn trọc mãi ko sao ngủ đc! Anh đi ra ngoài tìm những cơn gió lạnh, đến bây h câu trả lời anh muốn cũng chưa đc giải đáp, anh cũng ko rõ vì lý do gì nhưng theo anh nghĩ có lẽ là nụ cười của Ran. Từ lúc quen biết Ran đến h, dù Ran có vô tư, vui vẻ đến đâu thì nụ cười "đặc biệt" đó của Ran cũng chỉ dành cho 1 người duy nhất...........

- Em làm gì ở đây thế? – giọng Kaitou vang lên trầm phía sau lưng Shin

- Àh,........em.......ko có gì, em ko ngủ đc, nên chỉ muốn hóng gió 1 tí – Shin cười trừ

- Có chuyện gì với em àh?

- Ko....ko có gì cả - Shin lắc đầu

- Thôi, đừng có gạt anh, anh chỉ cần nhìn sơ qua là biết em có chuyện gì rồi. Nào! Nói anh nghe xem? – Kaitou cười nhẹ

- Em........thật sự ko có chuyện gì cả!

- Em ko muốn nói thì thôi vậy!

- ...........................

- ............................

- Có lẽ........ – giọng Shin cất lên trong không gian yên ắng, Kaitou cười nhẹ và lắng nghe – Có lẽ........em với Ran..........

- Sao nào?

- Dường như.....Ran ko có tình cảm đối với em.......cô ấy chỉ xem em là bạn.....

Ôi trời, anh cũng ko biết mình đang nói gì! Đáng lẽ điều đó anh ko nên nói ra, mà đằng này anh lại đi nói với người đc xem là "địch thủ" trong lòng anh. Nhưng trước sự điềm tĩnh và quan tâm của anh Kaitou, anh ko thể nào kiềm chế đc nữa, anh muốn bung tỏa suy nghĩ của mình ra, vì anh nghĩ, " mình cần 1 lời khuyên "!

- Sao em lại nghĩ như vậy?

- Em cũng ko biết nữa....chỉ là em có linh cảm như vậy.......mỗi khi nhìn Ran, mỗi khi cô ấy cười,.... nụ cười của cô ấy rất trong sáng, rất vô tư.........nó luôn làm em nhẹ lòng đi mỗi khi em có chuyện buồn, nhưng........về sau em phát hiện...nụ cười đó ko dành cho em mà dành cho 1 người khác..........

- Theo em thì người đó là ai?

- ...........................

- Có phải người em muốn nói chính là anh ko? – Kaitou nhìn Shin

Shin rất ngạc nhiên, dường như Kaitou hiểu và biết hết mọi suy nghĩ trong anh...........cái suy nghĩ làm anh mất ngủ bao đêm mà giờ này nó đc anh Kaitou nói ra rất nhẹ nhàng....

- Phải vậy ko?

- Vâng!

- ANh hiểu rồi, vì chuyện này mà em buồn và mất ngủ mất đêm rồi phải ko? Em ngốc quá, Shin àh!

- Anh nói vậy, nghĩa là sao?

- Ánh mắt của Ran nhìn anh, nụ cười của Ran dành cho anh thì anh biết hết và hiểu hết mọi ý nghĩa của nó. Đơn thuần Ran chỉ xem anh như 1 người anh trai thân thiết mà thôi...

- Nhưng..........em thấy.......

- Em đa nghi quá đó, anh nhìn thấy đc trong mắt Ran thì người cô ấy có tình cảm chính là em, nếu ko phải vậy thì cô ấy làm sao có thể giúp em thắng phần đầu tiên? có điều cô ấy chưa nhận ra đc điều đó thôi

- Em đang nghi quá sao?

- Cứ tự tin lên, 1 ngày nào đó cô ấy sẽ nhận ra tình cảm của mình thôi – Kaitou vỗ vai an ủi Shin

- Em cám ơn anh. Nếu ko có anh chắc h này em còn mất ngủ dài dài – Shin cười, dường như mọi suy nghĩ bâng quơ của anh đã trôi đi mất. Đúng là 2 cái đầu cùng suy nghĩ mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều...............

Sáng hôm sau, Shin ra với 1 tâm trạng tươi tỉnh nhất........

-Ái chà, cái mặt hôm nay sao vậy? – Heiji cười

- Sao là sao?

- Thì nhìn khan khác chứ sao. Nhìn cái mặt này, chắc là mới " để ý" cô nào phải ko? – Sonoko cười

- Thật ko? Ai thế? – Kazuha tiếp

- Mấy người đừng có nghe con nhỏ lắm chuyện nói bậy. Tớ chẳng có để ý ai hết! – Shin đỏ mặt

- Ê ê, nói ai là con nhỏ lắm chuyện hả? Chứ ko phải có tật giật mình sao – Sonoko liếc Shin 1 cái đủ lạnh tới sống lưng

- Còn ai trồng khoai đất này – Shin cười

- Cậu..............

- Thôi thôi nào, mỗi người nhịn 1 câu đi, mới sáng sớm ở đâu ra kalo mà cãi nhau dữ vậy? – Ran bây h mới lên tiếng

- Cậu ở đâu ra thế? Cậu để cái tên.....cái tên dở hơi này nói tớ là con nhỏ lắm chuyện đó – Sonoko chạy lại

- Cô nói ai là cái tên dở hơi hả? – Shin quát lớn

- Nói cậu đó! – Sonoko trừng mắt nhìn

- Cái đồ.....con nhỏ lắm chuyện!

- Cái đồ......tên dở hơi!

- ...........!@##$$%^&^&%............... – Trận " khẩu chiến" của Shin và Sonoko cứ như thế mà diễn ra. Heiji, Kazuha ko ai nói gì đc.......

Tưởng chừng như trận khẩu chiến ko thể nào dừng lại đc nếu như Kaitou ko ra. Nhưng, Ran chỉ nhẹ nhàng nói 1 câu........

- Shin àh, lúc nãy anh Kaitou có kêu cậu vào trong phụ gì đó!


Ko hiểu sao mà sau câu nói đó của Ran thì Shin liền đình chiến và đi vào trong,. có lẽ người có thế lực nhất trong nhóm là Kaitou nhưng câu nói có quyền nhất lại thuộc về Ran..........

- Cậu uống tí nước đi nè, có vẻ như cổ họng cậu khát khô rồi phải ko? – Ran đưa ly nước cho Sonoko


- Cám ơn cậu – Sonoko uống luôn 1 hơi – Cái tên đó..........

- Thôi, đang uống nước mà tức giận coi chừng sặc nữa đó – Ran cười

- Ran nè, Aoko đâu, sao sáng giờ ko thấy? – Kazuha hỏi

- Cậu ấy ở trong bếp ấy!

- Ê nè, cậu làm sao hay quá vậy? Chỉ nói có 1 câu mà làm đc Shin và Sonoko im hẳn đi – Heiji cười

- Có gỉ đâu, kiếm 1 lý do gì đó tách 2 người đó ra là đc thôi – Ran cười

- Ờ ha, sao mình ko nghĩ ra nhỉ

- Tại cậu ngốc! – Kazuha cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro