Chap 32: Câu chuyện của Sonoko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bữa tiệc nào là bữa tiệc ko tàn"? Câu nói mà ta ko thể phủ nhận đc, và "bữa tiệc " tại đây đã tàn sau chiến thắng của gia tộc Kudo cũng là lúc mọi người quay trở lại Tokyo và tiếp tục cuộc sống đang dang dở..........Và bữa tiệc chia tay đc tổ chức tại nhà Kaitou

- Các cậu đi thật àh? Ko ở lại thêm vài bữa sao? – Aoko nhìn Ran nói giọng buồn
- Cậu yên tâm, nhất định tớ sẽ quay lại đây, vì nơi đây còn rất nhiều thứ tớ chưa khám phá hết – Ran cười an ủi Aoko

- Nhưng bọn tớ ko muốn các cậu đi chút nào cả - Miyuki nhìn quanh

- Uhm, tớ cũng vậy. Các cậu mà đi thì chắc sẽ buồn lắm đây – Hakuba gật đầu

- Các cậu sao thế, bọn tớ có đi luôn đâu mà.......... – Shin lên tiếng

- Kanone, cháu cũng đi luôn phải ko? – trưởng lão

- Vâng, cháu còn việc ở đấy, vả lại, nếu ở đây, xa mọi người và con nhóc Sonoko này thì cháu chẳng yên tâm chút nào cả - Kanone xoa đầu Sonoko

- Anh đấy nhé, em còn chưa nói tới anh, ra đề gì mà khó quá trời, nếu lỡ Ran và mọi người có chuyện gì thì em ko tha cho anh đâu – Sonoko nhăn mặt nhìn Kanone

- Nhưng bây h mọi người đâu có sao – Kanone cười

- Thôi nào, đừng làm bữa tiệc của chúng ta toàn nước mắt chứ - Kazuha cười

- Đúng đó, đồ ăn quá trời nè, ăn đi mọi người – Shiho

- Thôi ko nói chuyện buồn nữa, chúng ta nhập tiệc thôi – Heiji cầm ly nước phát động

Sau đó thì mọi người nhập tiệc với tâm trạng ko thể nào diễn tả đc, kẻ khóc người cười, ko thể nào dung hòa đc. Nhưng dù có thế nào thì giây phút chia tay cũng đã đến, dù kẻ đi người ở có khóc thế nào thì cũng vậy, vì "thoắt" 1 cái tất cả đã biến mất tại gian phòng nhà Kaitou......

Tokyo! Trười Teitan cũng đã bước qua kỳ nghỉ đông và mọi người đã đi học lại. Ko ngoài dự đoán , trong học kỳ này Sonoko đã chuyển sang lớp Ran và mọi người. Tất cả ai cũng mừng trừ 1 người.........

- Cậu chuyển nhanh thế àh? – Ran cười

- Có gì khó đâu, dễ thôi mà ^^. Tớ mà muốn thì trời muốn, có ai ngăn cản đc đâu – Sonoko lên mặt

- Này, con nhỏ lắm chuyện, mới qua mà tía lia thế àh, ko thấy người ta đang làm bài sao? – Shin nhìn sang

- Ê cái tên dở hơi kia – Sonoko đi lại đập bàn Shin – Ko lẽ bổn cô nương này muốn nói chuyện cũng phải qua xin ngươi sao?

- Làm ơn giữ yên lặng, ồn quá – Shin lắc đầu và cúi xuống làm bài tiếp

- Chọc tức bổn cô nương này rồi mà còn muốn làm bài hả - Sonoko giật cuốn tập từ tay Shin

- Cô muốn gì đây? – Shin nhìn lên

- Gì vậy? Mới đi xuống căn-tin có 1 chốc mà um sùm rồi – Kazuha và Shiho bước vào

- Có chuyện gì vậy Ran – Shiho đi lại chỗ Ran

- Tớ bó tay rồi – Ran lắc đầu và đi lại Sonoko – Thôi, cậu qua đây ăn với bọn tớ nè, Kazuha và Shiho mua quá trời đồ ăn đãi cậu đó

- Còn cái tên này?

- Cậu ấy ko cố tình đâu, trả tập lại cho Shin đi – Ran lấy cuốn tập lại từ tay Sonoko và để xuống bàn Shin rồi dẫn Sonoko quay lại bàn mình

- Hứ, cậu coi chừng đó – Sonoko liếc

- Này Shin, qua ăn chung đi – Heiji kêu

- Kêu hắn qua làm gì, cậu mà còn kêu nữa là cậu ra khỏi bàn này đó – Sonoko gằn

- Ủa Sonoko này, anh Kanone là gì của cậu vậy? – Shiho tò mò

- Thì là anh thôi!

- Ko phải, theo trực giác của tớ thì cậu với anh Kanone ko chỉ đơn thuần là anh em. Cậu thì tớ ko biết, nhưng với anh Kanone thì..........có cái gì đó kỳ lạ lắm – Ran trầm ngâm

- Uhm, tớ cũng thấy vậy – Kazuha khẽ gật đầu

- Ái chà con nhỏ lắm chuyện mà cũng có người thích cơ đấy – Shin nói vọng qua

- Ê cái tên kia, nói cái gì hả? – Sonoko liếc sang

- Đúng là vậy thật sao? Anh Kanone thích cậu àh? – Shiho nhìn

- Nói trúng tim đen rồi! – Shin tiếp tục nói vọng lên.

Nhưng lần này Sonoko ko phản kháng lại Shin mà cô trầm ngâm, cuối mặt xuống bàn nói nhỏ

- Đúng như lời các cậu nói, anh ấy thích tớ nhưng còn tớ thì..........

- Cậu chỉ xem anh ấy như là anh trai thân thiết thôi phải ko? – Ran nói tiếp

- Sao chuyện gì cậu cũng đoán ra vậy? – Kazuha nhìn Ran

- Chuyện thật là như vậy sao Sonoko? – Shiho

- Uhm!

- Mà sao cậu gặp đc anh ấy vậy? – Heiji lên tiếng

- Năm trước vào dịp Noel, tớ đi dạo ở công viên tình cờ gặp bọn xấu, may mà nhờ có anh Kanone kịp thời cứu. Rồi sao đó, như là duyên số vậy, mỗi lần tớ đi chơi là gặp anh ấy, từ từ rồi..........

- Rồi anh ấy thích cậu luôn phải ko? – Heiji hỏi

- Haiz, câu chuyện mang tính huyền thoại thật đấy, đúng là duyên trời cho nhỉ? – Kazuha cười

- Người như cô mà cũng quen đc với 1 người chức cao quyền thế như anh Kanone thì đúng là quá may rồi – Shin chọc

- Bộ cậu tưởng tôi xấu xa lắm sao mà là " người như cô" chứ?

- Thì ko xấu xa gì, chỉ tội cái là lắm chuyện!

- Ran nè, cậu xinh đẹp, dễ thương vậy mà sao đi quen với cái tên dở hơi này vậy. Đúng là phí đó – Sonoko " phản pháo "

- Ê ê nói ko lại rồi lôi Ran vô hả? – Shin đi lại

- Ái chà chà, bênh "nàng" ra mặt nha – Heiji chọc

- Thôi thôi đi, các cậu đi lạc đề rồi – Shiho can

" Tùng.......tùng.......tùng" tiếng trống vào học vang lên làm đứt quãng cuộc nói chuyện của nhóm bạn học nhí nhố này..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro