Chap 35: Vì sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ran vào phòng tập karate! Cô dùng sức đánh vào mấy bao cát tập đang treo lủng lẳng như thách thức cô. Cô ko thể nào hiểu đc tại sao tâm trạng mình lại như thế, bực tức, khó chịu như có cái gì đang gây ảnh hưởng lớn đến cô vậy........

Đột nhiên cô ngừng đánh, đứng im và nói vọng ra:
- Duyên số con người ta đôi khi thật lạ chứ nhỉ? Cậu có tin thế ko? Shinichi?

Shin mỉm cười, bước vào trong

- Tớ chẳng biết nữa. Tớ chỉ biết dường như con gái các cậu như là có giác quan thứ 6 chứ hả?

Ran quay lại

- Đó chẳng phải là giác quan thứ 6 gì, chỉ đơn giản là khi ta thấy bực tức trong người thì trở nên kỳ diệu vậy thôi, con kiến bò qua còn biết nữa là nói chi có 1 người đang nhìn mình

Shin cười và đưa cho Ran chai nước đang cầm trên tay

- Có chuyện gì khiến cậu khó chịu vậy sao?

- Chẳng có gì – Ran đáp gọn

- Ran này, tớ có chuyện muốn nói với cậu

Ran nhìn Shin, đôi mắt cô trở nên to hơn và nói:

- Cậu sẽ kết hôn? Và đối tượng chính là người cùng cậu đi mua áo cưới sáng nay – July?

Shin ngạc nhiên, ko nói. An him lặng giây phút, rồi nhìn Ran:

- Tại sao cậu biết chuyện đó? Ngay cả Heiji cũng chưa biết nữa cơ mà?

Ran ko trả lời câu hỏi của Shin mà cô nhìn:

- Tớ có thể trả lại cho cậu đc rồi chứ? Giữa chúng ta, chỉ là vận mệnh với nhau, và bây h, vận mệnh đó đã kết thúc

- Ý cậu là sao? Trả? Vận mệnh? Cậu nghĩ giữa chúng ta chỉ đơn thuần là vận mệnh thôi sao?

- Tớ muốn trả lại 1 phần công lực của cậu cho tớ. giữa chúng ta ngay từ lúc gặp nhau đã là sai lầm rồi, 2 thế giới khác nhau, thì làm sao có thể dung hòa đc – Ran nói chậm

- Vậy với cậu là tớ với cậu ko thể dung hòa đc, vậy còn Heiji và Kazuha thì sao? Họ cũng là người của 2 thế giới khác nhau

Ran thờ dài:

- Heiji ko phải là người như cậu, cậu ấy ko cần phải có trách nhiệm với ai cả, cậu ấy rất tự do. Còn cậu, cậu phải chịu trách nhiệm với tất cả mọi người của thế giới đó, tớ dư sức biết cậu có thể sẽ là người kế thừa địa vị của trưởng lão, sẽ là người đứng đầu thế giới đó sau này

- Sao cậu nghĩ là tớ? Mà ko phải là Kanone?

- Chắn chắc sẽ là cậu!

Shin nhìn Ran, anh ko biết nói gì nữa, có lẽ Ran đã nói ra hết tâm trạng của anh. Anh cũng đã tự cười trong lòng, vận mệnh? Lúc trước trưỡng lão, ba mẹ cũng như mọi người trên thế giới đó đều công nhận Ran sẽ là vợ của anh sau này. Nhưng chỉ vì 2 chữ "trách nhiệm" mà toàn bộ cuộc sống của anh đã bị thay đổi, kể cả Ran. Anh ko thể lấy Ran làm vợ như vận mệnh sắp đặt đc, vì người thừa kề thế giới đó ko đc "phép" lấy người khác thế giới đó, mặc dù đó là vận mệnh! Và cũng chỉ vì Kanone từ chối làm người kế thừa mà anh đã phải "bị" thế chỗ, sao ko phải là Kaitou hay 1 ai khác mà lại là anh. Đây có phải là "vận mệnh" thứ 2 mà ông trời sắp đặt ko? Vậy anh có thề nào khước từ lại vận mệnh đó ko?

Ran! 1 cô gái rất mạnh mẽ, vô tư nhưng giờ này lại khác hẳn. Đứng trước Shin bây h ko còn là Ran như trước nữa, ko còn mạnh mẽ nữa mà dịu dàng hẳn đi. Có lẽ tình cảm đã làm thay đổi con người. Nhưng ông trời quá thật trớ trêu, khi cô đã nhận thức đc tình cảm của mình thì ông trời đã nhẫn tâm cướp đoạt nó đi. Có lẽ cô cũng nên chấp nhận điều đó, vì ko có cách nào cô có thể khước từ lại nó đc

Shin, Ran! 2 con người ở 2 thế giới khác nhau, nhưng có cùng 1 tấm lòng, cùng 1 tình cảm, cùng 1 trái tim. Họ nhìn nhau và củng mỉm cười. Cười vì ông trời quá trớ trêu, cười vì sự sắp đặt vận mệnh này. Phải chi nếu biết trước có ngày này, thì họ thà ko gặp nhau, để rồi hy vọng, để rồi giờ đây phải đau khổ

- Tuần sau tớ sẽ đi!

- Cậu sẽ ko trở về nữa phải ko?

- Có lẽ vậy................

- Còn Heiji thì sao?

- Heiji vẫn ở đây, cậu ấy và Kazuha ko có bất cứ cản trở nào cả!

- Vậy dc rồi, tớ ko muốn thấy Kazuha phải giống như tớ

- Cậu và mọi người ở lại ,nhớ giữ gìn sức khỏe!

- Cậu cũng vậy. Tớ chúc cậu và July sẽ mãi hạnh phúc!

Shin cười, Ran cười, 1 nụ cười quá đau đớn cho cả 2. Nước mắt của Ran đã chảy xuống và Shin sẽ ko còn cơ hội nào để lau nó đc. " Tớ cũng thích cậu " 4 từ này có lẽ suốt cuộc đời Ran vẫn ko nói đc, cô sẽ chôn chặt nó trong lòng

Shin quay đi! Vì sao? " Vì sao khi anh đi em đã, ko ôm lấy anh hỡi người, vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa, vì sao hôm nay em ko thể cười như lúc anh nơi này" Ran ko thể nào giữ cậu ấy ở lại bên mình đc, câu ấy đã đi, về nơi thật sự thuộc về Shin, và nơi đó, ko có sự hiện diện của Ran........

Sau ngày đó Ran ko còn gặp lại Shin nữa, mọi người thấy Ran như vậy nên cũng ko dám hỏi thăm. Cho đến 1 tuần sau, Heiji vào lớp, đứng trước mặt Ran nói nhỏ và chắc: Shin đi rồi!

Ran nhìn Heiji ko nói gì, bởi lẽ cô đã biết đc hôm nay Shin sẽ đi. Dù muốn dù ko thì nước mắt cô đã chảy, chảy dài ướt cả quyển tập cô để trên bàn. Cô tự nhủ, từ giờ trở đi mình sẽ ko rơi 1 giọt nước mắt nào nữa, ko bao giờ! " Ở 1 nơi con tim em vẫn, yêu 1 người "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro