Chap 6: Rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haibara vào lớp với vẻ mặt như là người buồn nhất thế gian
- Sao rồi. Hắn nhận không ? – Ran hỏi
- Bộ hắn không lấy sao mà mặt cậu ỉu xìu vậy? – Kazuha
- Àh không, cậu ấy có lấy và rất vui. – Haibara cười
- Thế sao mặt cậu như là..........
- Không có gì, tại hôm qua thức khuya nên tớ hơi mệt thôi – Haibara vào chỗ ngồi và gục thẳng xuống bàn
Ran và Kazuha thấy thế chỉ biết lắc đầu và thở dài.
Sự việc cứ như thế mà diễn ra theo từng ngày. Haibara làm bất cứ việc gì có thể cho Shin vui nhưng cậu ko hề biểu lộ 1 nét cảm xúc nào trên mặt cả. Hai rất buồn vì việc đó nhưng cô vẫn giấu Ran và Kazuha, trước mặt 2 người bạn thân của mình Hai tỏ vẻ như là rất vui để cho họ an tâm, nhưng trong lòng cô nghĩ gì thì chỉ có cô biết đc. Việc Hai quen với Shin thì dường như chỉ sau 2 ngày là cả trường đều biết nên đi đâu cô cũng bị những ánh mắt dò xét, ganh tị của các nữ sinh trong trường nhắm vào cô
Vào 1 ngày tương đối là xấu, vì nguyên ngày hôm đó mưa tầm tã từ sáng làm cho Ran thấy trong lòng bất ổn, cô nghĩ hôm nay mình sẽ gặp 1 chuyện gì đó rắc rối
Và quà đúng như vậy. giờ ra chơi có 1 nhóm nữ sinh đến tìm Hai nhưng cô không có ở đó, và người ra tiếp bọn họ là Ran và Kazuha
- Các cậu tìm Haibara có việc gì? – Ran nhìn
- Cô là ai?
- Tôi là bạn của cô ấy. Các cô tìm cô ấy có việc gì?
- Có phải nó đang quen anh Shinichi Kudo không?
- Phải, thì sao?
- Cô bảo nó lập tức chia tay với anh Shinichi ngay, nếu không thì coi chừng cái mặt của nó đó!
- Cô nói sao? Chia tay á? – Kazuha ngạc nhiên
- Phải!
- Tại sao? – Ran vẫn bình thản
- Vì nó không có quyền quen anh Shinichi. Anh ấy là của tất cả nữ sinh trường này, nó ko đc phép độc chiếm anh ấy!
- Rõ vớ vẩn. – Kazuha lắc đầu
- Cô nói ai với vẩn hả?
- Nói bọn cô ấy. Vì lý do gì mà bọn cô cho rằng Shinichi là của bọn cô? Không phải là các cô cũng có ý định độc chiếm sao? Chẳng qua là trong số các cô chẳng ai có năng lực làm việc đó cả nên mới nói như vậy thôi – Ran nhìn thẳng vào bọn nữ sinh đó
- Cô....cô dám nói bọn tôi như vậy sao?
- Tất nhiên. Tôi là người luôn nói đúng sự thật, và sự thật nó là thế mà!
- Cô dám.......... – có 1 người định giơ tay tát Ran nhưng......
- Mấy cô làm gì đó? – Shin đi lại
- Chào....chào anh Shinichi! - ng' đó liền bỏ tay xuống và ra vẻ mặt hiền dịu
- Bọn này đúng là đóng kịch hay thật – Kazuha nói nhỏ vào tai Ran và cô gật đầu
- Cô Ran đây nói về các cô đúng đấy. Các cô không hề có năng lực. Từ giờ các cô đừng có dại mà đi gây sự với 2 cô đây, còn việc quen với ai là chuyện của tôi. Các cô mà còn đi gây sự với 1 trong số họ nữa thì coi chừng tôi! – Shin nói chậm
Cả bọn nữ sinh nghe Shin nói vậy liền xụi mặt xuống và bỏ đi.
- Sao? Có định cám ơn tôi không? Nếu tôi không đến kịp lúc thì cô ăn 1 cái tát rồi– Shin cười đắc thắng
- Cậu mơ àh? Nếu không có cậu thì tôi cũng dư sức né đc cái tát đó. Tôi đâu có dại mà đưa mặt cho bọn khỉ đó đánh – Ran
- Àh cũng phải, cô là 1 tay karate chính hiệu mà.
- Anh đến đây có việc gì? Haibara đi lên phòng giáo viên rồi – Kazuha
- Ồ không, tôi đâu có đến tìm Haibara, tôi chỉ muốn đi " căn nhà nhỏ " thôi, tình cờ gặp chuyện này nên đứng lại ấy mà – Shinichi cười
- Vậy thì đi đi cho khuất mắt tôi. Àh mà khoan, cậu mà dám làm cho Haibara buồn hay gặp chuyện gì thì coi chừng tôi đấy. Với lại cậu không đc nói chuyện này cho cô ấy biết, kẻo cô ấy lại suy nghĩ – Ran trừng mắt nhìn Shin
- OK, tôi sẽ không để bạn cô mất sợi tóc nào đâu. Yên tâm – Shin cười và đi thẳng
- Coi chừng tôi đấy
- Ran nè, sao cậu có thành kiến về Shin quá vậy, tớ thấy cậu ấy đâu đến nỗi nào – Kazuha nhìn theo Shin
- Tớ không biết. Ghét là ghét thôi, không thay đổi đc – Ran nói và đi vào lớp

Tối hôm đó tại dòng tộc Kudo
- Em đã tìm đc cô ấy chưa? – Kaitou hỏi
- Chuyện đó đâu phải là chuyện của anh – Shin đáp lại
- Em nên nhớ là em không đc quen ai khác ngoài cô ấy, nếu không sẽ bị dòng tộc trừng phạt – Kaitou nhìn thằng vào Shin
- Biết rồi, mệt anh quá. – Shin ngán ngẩm ông anh Kaitou và quay sang Hattori đang dán mắt vào màn hình tivi – Ê, đi đá banh không?
- Tối rồi có thấy đường đâu mà đá!
- Đơn giản thôi. Sân thượng mình gần bằng cái sân banh, búng tay 1 cái là sáng liền chứ gì. Đi không – Shin nháy mắt
- Ok, đi thì đi. Mấy bữa nay không vận động trong người uể oải quá
- Vậy thì đi!

Sau đó thì Shin và Hattori lên thẳng sân thượng. Trên đó tối đen như mực và Shin búng tay 1 cái thì nó lại sáng rực lên như ban ngày
- Bắt đầu đi – Shin đá trái banh qua cho Hattor
- OK!
- 2 đứa dừng lại – Kaitou bước lên và làm cho ánh sáng biến mất, trở lại 1 sân thượng tối đen như mực
- Anh làm cái quái gì thế? – Shin bực
- Sao em lại dám tự tiện sử dụng phép thuật?
- Àh không phải cậu ấy đâu, là em làm đó – Hattori nói đỡ cho Shin vì anh sợ Shin sẽ lại bị phạt
- Đừng có qua mặt anh. Chỉ cần nhìn sơ thôi là anh biết ai đã sử dụng phép thuật. Thế nào Shin, trả lời đi chứ - Kaitou liếc nhìn Shin
- Ok, đúng là em. Nhưng anh chỉ bảo không đc sử dụng ở nơi công cộng thôi chứ anh có bảo là ở nhà đâu – Shin gàn
- Ở đâu cũng vậy, trừ khi có lệnh thì mới đc sử dụng. 2 đứa xuống nhà ngày, lần này anh tha, lần sau mà còn tái diễn nữa thì coi chừng
- Bực quá, làm gì cũng không đc – Shin quăng thẳng trái banh xuống đất và cùng Hattori đi vào phòng

Trong phòng Shin
- Cái thằng cha Kaitou đó, đúng là đáng ghét – Shin nói với giọng khó chịu
- Thôi, anh ấy nói đúng mà.
- Cậu còn bênh nữa. Tớ ghét cậu luôn đấy
- Ơ tớ chỉ nói đúng thôi mà. Anh ấy chỉ muốn cậu trưởng thành hơn thôi
- Thôi, tớ không muốn nói nữa. Cậu ra ngoài đi, tớ cần yên tĩnh 1 chút cho hạ hỏa – Shin nhắm mắt lại
Hattori lắc đầu và đi ra ngoài!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro