Không có lưu lạc, thì các gì gọi là quay về quê hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tất cả gặp gỡ trên thế gian, không phải là cửu biệt trùng phùng, thì là hối hận không kịp. Chúng ta thường quyết tâm sẽ không thay đổi, bởi vì thay đổi không phải là việc dễ dàng, phải chuẩn bị rất nhiều rất nhiều.

Lúc gần có kết quả học kì một ở Thành Đô tình cờ biết được phòng piano, lúc một mình tôi luôn thích làm ổ trong phòng piano, một lần lại một lần đánh bài hát lúc nhỏ. Qua thời gian dài, các anh chị năm ba ở phòng piano cũng đều quen biết tôi, sau này quen thuộc rồi tôi cũng thường xuyên cùng họ tán gẫu, giúp họ làm chân chạy vặt mua thức ăn. Nhiều lần như vậy, trên đường đi học hay tan học những anh chị này luôn sẽ thân thiết chào hỏi tán gẫu cùng tôi, bỗng chốc cảm thấy rất ấm áp. Tôi nghĩ mọi người đều hiểu, lúc nhỏ luôn thích chơi cùng các anh chị lớn tuổi hơn, quen được bảo vệ, mà cái cảm giác được che chở và xem trọng này chúng ta đều đã từng ao ước, từng ghen tị. Trong những ngày cô đơn như vậy tôi đã lưu luyến cái cảm giác được nhớ đến này! Tôi càng ngày càng nhiệt tình trò chuyện cùng các anh chị lớn hơn, giống như tìm được một nơi để trút hết cảm xúc ra khỏi miệng vậy, cho dù tôi căn bản không phải là một người giỏi giao tiếp. Tôi cố gắng trở thành dáng vẻ mà mọi người thích, chỉ là kết quả này tại sao lại cảm thấy càng cô độc hơn chứ?

Sự vật luôn có thời kỳ sinh trưởng và tàn lụi của nó, con người cũng vậy. Lúc buồn bã hay tỏ ra vui vẻ đều vô cùng đáng quý, mà những vướng mắc trong nội tâm lại bị khuếch đại đến vô hạn. Có mấy lần giặt đồ xong trên tay đầy vết nứt, vết thương nứt ra ngoằn ngoèo bừa bãi cực kì khó chịu. Tôi căn bản không phải là một người hoàn toàn mạnh mẽ, cảm xúc thường hay sớm nắng chiều mưa, đốt cháy hết tất cả những tủi thân và bực bội trong lòng. Tôi dường như đã khóc rồi, lại có vẻ như chưa khóc, chỉ nhớ một buổi chiều mờ tối ở Thành Đô, tôi giấu những tức giận vào một vòng tròn không tên, đi trên con phố gió lạnh thổi xào xạc, mùa xuân vậy mà lại lạnh hơn cả mùa đông. Tôi một chút cũng không cảm thấy nứt da là một việc đáng để ngạc nhiên, tôi không có được cưng chiều đến vậy, chỉ là tôi của khi đó toàn tâm toàn ý vật lộn với cuộc sống, luôn cảm thấy bản thân mình tình sâu như biển, người khác lại như ngồi trên đống lửa, kì thực là quá mệt mỏi đi, mỗi một bài hát nghe đều giống như "bạn không phải đang thực sự vui vẻ". Tất cả những phiền não đều thoáng chốc bị đẩy lên, không ngừng cắt xén những việc không rõ ràng, tuyến nước mắt sưng lên, trong lòng khó chịu muốn chết. Cho đến khi đi qua ba con phố, sau khi ăn xong bát thịt gà cay nóng và hai đĩa bún mè cay, linh hồn thoát ra khỏi cơ thể kia mới từ từ quay trở về vị trí.

Sau này từng ngày trôi qua, lạc quan biến thành liều thuốc trợ tim để an ủi bản thân, tôi không thể ở cùng với bố mẹ cả đời, họ sẽ ngày càng già đi, mà tôi lại có dự định đi ngày càng xa. Dù cho tôi duy trì sẽ đi cùng với món ăn ngon Tứ Xuyên thì cuối cùng vẫn phải buông xuống sự kiên cường tự cho mình là đúng. Năm thứ ba ở Thành Đô, tôi cuối cùng cũng mở miệng ra nói với bố mẹ: "Con muốn về nhà". Bất luận là giả dối hay giả vờ mạnh mẽ thì chung quy vẫn sẽ bị đánh bại trước thời gian.

Bố mẹ không có một chút do dự nào đã quyết định thời gian đến đón tôi, khoảnh khắc nhìn thấy họ, tất cả những bất lực đều như làn khói xám mà bay đi. Trước khi thu dọn đồ đạc về Thẩm Dương, giáo viên nói với mẹ tôi đã thay đổi rất lớn, không hòa đồng cũng không có tiến bộ, tôi cái gì cũng đều không giải thích. Thường nói mẫu tử thì trái tim gắn liền với nhau, mẹ ít nhiều cũng nhận ra được một số việc, nhưng bà ấy cái gì cũng không hỏi, chỉ thoải mái giúp tôi thu dọn xong đồ đạc, ngày hôm sau thực sự trên đường trở về quê hương.

Tất cả những bất mãn và oán trách của những ngày đó đều được tôi lưu lại trong nhật ký, giống như hình ảnh của bộ phim điện ảnh trước mắt loáng một cái đã vụt qua. Sau đó về nhà tôi đã vứt đi cuốn nhật ký đó, chỉ giữ lại mỗi một bức thư mẹ gửi cho tôi.

Sau khi về Thẩm Dương tôi chuyển đến đoàn ca múa tỉnh Liêu Ninh, từ Bắc đến Nam, hòa hoãn ba vạn thước Anh, đẹp nhất vẫn là quê nhà. Trong chớp mắt lúc ra đời tôi đột nhiên muốn hét thật to "Đi vạn con thuyền đều là đau khổ". Hàng xóm láng giềng vẫn nhiệt tình như vậy, xiên nướng vẫn ngon như vậy, bạn bè vẫn ấm áp như thế, tất cả đều quay trở về quỹ đạo ban đầu, cuối tuần đến nhà bà ngoại ăn cơm thơm ngát, bình thường cùng bạn học vui vẻ luyện tập hớn hở tán gẫu, không có chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng không cần phải thay đổi bản thân, đây mới là điều tuyệt vời nhất của chúng ta. Tôi không muốn lại đi đến những nơi xa để rồi hối tiếc càng thêm sâu sắc, cũng không muốn quan tâm đến những vết sẹo nơi đáy mắt kia nữa, những ngày ung dung thoải mái chỉ muốn hai bên không ghét bỏ lẫn nhau, hoặc là hai bên quên lẫn nhau. Phương xa tuy đẹp, cũng không bằng nước giếng nơi quê nhà.

Chúng ta thường ngắn gọn mà nói "say hi", chấp nhận "goodbye",

Những năm tháng cô độc sau này, cuối cùng tôi cũng biết được tình người nhạt nhòa dần.

Tôi vẫn xin được tuân theo câu nói tầm thường đó,

"Thoải mái an nhàn hay quần áo rách rưới, lạnh lẽo hay ấm áp duy chỉ có bản thân biết được".

Mười một tuổi, tôi rời nhà đến một nơi xa.

Lúc mùa xuân quay lại,

Tôi cũng trở về rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro