Chương 106.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe taxi bị kẹt lại trên đường cao tốc, Diệp Vô Nhiên sốt ruột lấy điện thoại di động ra xem giờ, chỉ còn nửa tiếng nữa là em gái hắn sẽ xuống máy bay, nhưng kẹt xe dài như vậy thì tới khi nào bọn họ mới đến được sân bay đây?

"Đừng gấp." Cố Sính vỗ nhẹ lên lưng Diệp Vô Nhiên, muốn cho Diệp Vô Nhiên thoải mái buông lỏng tinh thần một chút.

Diệp Vô Nhiên bực bội dựa vào ghế ngồi, rất lo lắng.

"Diệp Tâm Nhiên không phải là người để cho ta bớt lo, ta có thể không gấp được sao?"

Ba mẹ Diệp Vô Nhiên sùng bái quan niệm phú dưỡng và cùng dưỡng, bọn họ đem Diệp Tâm Nhiên sủng đến vô pháp vô thiên, đối với Diệp Vô Nhiên mà nói, em gái của hắn chính là một phiền phức tinh.

Khi bọn họ còn bé, cả gia đình về quê mừng năm mới, Diệp Tâm Nhiên đốt pháo ném vào nhà hàng xóm, khiến cho đứa nhỏ nhà họ sợ hãi khóc thét lên, người ta đến nhà ông nội hắn cáo trạng, kết quả gia trưởng trong nhà đều cho rằng là do Diệp Vô Nhiên nghịch ngợm, hôm 30 tết, Diệp Vô Nhiên phải quỳ hai tiếng đồng hồ trên sàn nhà lạnh cứng.

Nhưng mà những chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đây, từ nhỏ đến lớn, bởi vì nguyên nhân là con trai, cho nên mỗi lần Diệp Tâm Nhiên gây chuyện tất cả đều rơi xuống lưng Diệp Vô Nhiên.

Dù sao mỗi lần phạm tội, cả nhà đều nghĩ rằng Diệp Tâm Nhiên là một bé gái nhu thuận, khẳng định tất cả là do Diệp Vô Nhiên nghịch ngợm phá phách.

Khi còn bé Diệp Vô Nhiên còn có thể khóc lóc nói mình bị oan, sau này lớn hơn biết mình là anh trai của Diệp Tâm Nhiên, nên sủng ái Diệp Tâm Nhiên một chút cho nên liền cắn răng nuốt mọi chuyện vào trong bụng.

"Nếu ta không đến sân bay đón nó đúng giờ, không chừng nó liền thuê xe trực tiếp đến tìm bạn bè của mình a."

Một cô gái một mình rời nhà ngồi máy bay đến tìm bạn, Diệp Vô Nhiên còn không hiểu tính cách của Diệp Tâm Nhiên sao, một cô gái chưa từng đi xa thì lấy đâu ra bạn bè ở nơi khác, nhất định là đến gặp bạn trên mạng, hơn nữa còn là đối tượng yêu đương qua mạng.

Thời điểm Cố Sính điều tra thông tin của Diệp Vô Nhiên cũng đã điều tra một chút về Diệp Tâm Nhiên, y thò đầu ra khỏi kính chắn gió nhìn về đoạn đường bị tắc, xem ra không đến một hai tiếng đồng hồ chắc sẽ không thông.

"Bác tài, chúng ta xuống ở đây." Cố Sính đem tờ một trăm tệ ném lên ghế phụ không có người ngồi phía trước, sau đó mở cửa kéo Diệp Vô Nhiên xuống xe.

"Cố Sính, ngươi làm gì thế?" Diệp Vô Nhiên kinh ngạc, hắn đã gấp lắm rồi mà y còn muốn làm gì? Nếu em gái hắn xảy ra chuyện gì chắc chắn hắn sẽ tìm Cố Sính liều mạng.

Cố Sính kéo Diệp Vô Nhiên xuống khỏi đường cao tốc.

"Em biết đường khác có thể đến sân bay sao?"

"Biết, nhưng không biết đường đó có bị kẹt xe hay không." Diệp Vô Nhiên lo lắng nói, hắn bị Cố Sính trực tiếp lôi đến đứng cạnh lề đường.

Cố Sính buông tay Diệp Vô Nhiên ra, y đi đến trước mặt mấy cô gái đang đứng nói chuyện với nhau.

"Xin chào, xin hỏi ở gần đây có cửa hàng bán mô tô nào không?"

Mấy cô gái đi dạo phố hiển nhiên là bị dáng người cao lớn của Cố Sính hù dọa, các nàng ngẩng đầu nhìn Cố Sính, không khỏi đỏ mặt.

"Hôm nay của hàng Chính Đại có hoạt động triển lãm xe." Cô gái đứng giữa đỏ mặt trả lời, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người đẹp trai như vậy trên đường đấy.

"Cảm ơn."

Cố Sính quay lại dắt tay Diệp Vô Nhiên nhanh chóng đi đến cửa hàng Chính Đại.

"Cố Sính, lúc nào rồi mà ngươi còn muốn xem xe a?" Diệp Vô Nhiên nghĩ mãi cũng không hiểu Cố Sính đang làm cái gì, trong thời điểm mấu chốt như thế này hắn thật sự không có tâm trạng cùng Cố Sính giày vò nhau.

"Ngoan ngoãn đi theo tôi." Cố Sính chẳng muốn giải thích cho Diệp Vô Nhiên, cưỡng ép kéo người đi qua, nhanh chân kéo Diệp Vô Nhiên chạy đi.

"Mẹ ơi, đó là minh tinh trên TV sao?" Mấy cô gái quay đầu nhìn về phía Cố Sính đã chạy xa, không khỏi cảm thán.

"Anh ấy còn đẹp trai hơn cả idol của mình, không được không được, Âu Minh, hình như em đã yêu mến người khác rồi." Một cô gái đảng truy tinh thành công thoát fan.

Mà cô gái trả lời Cố Sính lại hai mắt sáng ngời.

"Mấy người không cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi sao?" Hình ảnh hai anh chàng đẹp trai nắm tay nhau chạy trên đường, quả thực đẹp đến nỗi không thể dời mắt nổi.

"Tại sao vừa rồi chúng ta không hỏi xin số điện thoại của anh ấy chứ, đầu bị choáng váng sao?" Một thiếu nữ tóc ngắn rất không cam lòng.

Sau khi mấy cô gái ầm ĩ hối hận không thôi, bọn họ nhìn nhau rất ăn ý đi đến cửa hàng Chính Đại hi vọng có thể gặp được hai người Cố Sính lần nữa.

Ngoài cửa ra vào cửa hàng Chính Đại đang tiến hành hoạt động triển lãm xe ngoài trời, Cố Sính kéo Diệp Vô Nhiên đi đến bên cạnh chiếc mô tô gần nhất, Cố Sính liếc nhìn nhân viên bán hàng bên cạnh đang bận rộn giới thiệu cho khách, y vẫy bẫy tay với một nhân viên bán xe đang chăm chú học tập kỹ xảo tiêu thụ của tiền bối.

"Hai vị tiên sinh muốn mua xe sao?" Nhân viên bán xe tiêu sái đi đến, rõ ràng là đang rất khẩn trương, xem ra là một nhân viên mới.

"Có thế sử dụng luôn sao? Liệu có xảy ra tình huống rủi ro nào không?" Cố Sính hỏi ra hai vấn đề mà y quan tâm nhất.

Nhân viên bán xe rõ ràng không kịp phản ứng lại, trong các kỹ xảo tiêu thụ mà tiền bối truyền dạy lại cho hắn thì câu hỏi đầu tiên khách hàng đặt ra không hề có câu này a.

"Tiên sinh yên tâm, tuyệt đối an toàn." Nhân viên bán xe khẩn trương trả lời, nội tâm bất an cho rằng Cố Sính chẳng qua chỉ hỏi chút chứ không có ý định muốn mua xe, trong đầu rất nhanh suy nghĩ mình phải làm sao để giữ vị khách hàng này dừng lại lâu hơn, cho dù không bán được xe thì cũng coi như hắn đang luyện tập.

Cố Sính lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Ngô Ly, sau khi thông báo cho Ngô Ly tới đây làm thủ tục mua xe, y đảo mắt nhìn về phía nhân viên bán xe.

"Ta quét thẻ."

"Hả?" Nhân viên bán xe lại bối rối.

Cố Sính hơi nhíu mày.

"Quét thẻ."

"A, được a, xin mời đi bên này." Bây giờ nhân viên bán xe mới kịp phản ứng, hắn đi trước dẫn đường cho Cố Sính, nội tâm thiếu chút nữa thì nở hoa luôn rồi, gặp được khách hàng không quan tâm đến giá cả thế này, hắn đúng là nhặt được bảo bối mà.

"Cố Sính, ngươi muốn mua xe thì tự mình mua đi!" Diệp Vô Nhiên tức giận quay người rời đi, nhưng lại bị Cố Sính cưỡng ép kéo đến chỗ quét thẻ ngồi đợi.

Tùy tiện quẹt thẻ một cái đã thanh toán hóa đơn mấy trăm vạn, nhân viên bán xe trợn mắt há hốc mồm nhìn hóa đơn trong tay.

Sau khi ký tên lên hóa đơn thanh toán, Cố Sính lại viết thêm số điện thoại của Ngô Ly đưa cho nhân viên bán xe: "Trực tiếp liên hệ với thư ký của ta bàn giao thủ tục kế tiếp, đưa chìa khóa xe cho ta."

Diệp Vô Nhiên đứng một bên quan sát cũng nghẹn họng trân trối, một cái xe máy trị giá mấy trăm vạn nói mua là mua, tiền của Cố Sính là gió thổi tới sao?

"Đi thôi." Cố Sính đem nón bảo hộ đội lên trên đầu Diệp Vô Nhiên, kéo Diệp Vô Nhiên lái xe rời đi.

Nhân viên bán xe run rẩy cầm hóa đơn thanh toán trong tay, hắn cảm thấy thật khó tin, đơn hàng mấy trăm vạn cứ như vậy mà xong rồi, hơn nữa thời gian tiếp thị còn chưa tới năm phút.

Hắn chỉ là nhân viên kỳ thực tập thôi, đúng là quá may mắn mới gặp được khách hàng như vậy.

Công ty bọn họ mặc dù lớn, nhưng đa số đều là đơn hàng nhỏ lẻ giá trị hơn mười vạn một chút, có đôi khi các tiền bối nói cạn cả nước bọt cũng không bán được đơn hàng hơn mười vạn, thế mà một nhân viên còn chưa thông qua kỳ thực tập như hắn lại có thể bán được chiếc xe hơn bốn trăm vạn ra ngoài.

Khi mấy nhân viên bán xe quay trở về, bọn họ phát hiện nhân viên thực tập cư nhiên lại có bản lĩnh đem chiếc xe máy không người chào hàng bán đi, ai nấy cũng đều bội phục.

"Cố Sính, có phải đầu óc ngươi bị cửa kẹp hay không? Chúng ta thuê một chiếc xe máy cũng chỉ tốn 20 tệ mà thôi, ngươi nghĩ gì mà bỏ ra mấy trăm vạn mua một chiếc xe hả?" Diệp Vô Nhiên một tay ôm lấy eo Cố Sính, vì tiếc tiền mà bắt đầu quở trách Cố Sính.

"Có thể thuê xe máy?" Cố Sính nghi hoặc, y thật sự không biết a, thuê xe taxi thì hắn biết, chẳng lẽ còn có thể thuê xe máy sao?

Diệp Vô Nhiên thiếu chút nữa thì tức chết, được rồi, loại người có tiền như Cố Sính căn bản không biết chuyện còn có thể thuê xe máy của người nghèo bọn họ.

"Sau này không cho phép ngươi tiêu tiền bậy bạ, biết không?" Diệp Vô Nhiên nhớ lại liền tức giận, mấy trăm vạn đó, chỉ vì đón đứa em gái vô lương kia mà mất tiêu mấy trăm vạn, đau lòng chết mất.

"Được." Cố Sính đáp, sau đó lái xe vòng vào đường nhỏ, vẫn là đi xe máy thuận tiện nhất, gặp phải kẹt xe còn có thể vòng vào đường nhỏ.

Diệp Vô Nhiên vẫn thấy đau lòng, mặc dù đây không phải là tiền của hắn, nhưng cứ nghĩ đến chuyện chưa đến mấy phút đã mất mấy trăm vạn là toàn thân hắn lại khó chịu.

Mấy trăm vạn a, có biết bao nhiêu người làm việc cực khổ cả đời cũng không kiếm được một nửa số đó a.

Dưới chỉ dẫn của Diệp Vô Nhiên, Cố Sính thuận lợi lái xe máy đến cửa chính sân bay, Diệp Vô Nhiên tháo nón bảo hộ xuống rồi ném cho Cố Sính một ánh mắt sắc như dao.

"Ngươi đứng ở ngoài này đợi ta, nơi này không có chỗ đỗ cho xe máy của ngươi."

Vừa nhớ đến giá tiền của chiếc xe này Diệp Vô Nhiên đã cảm thấy phải để Cố Sính trông coi cho thật tốt, lỡ như bị trộm mất hay bị xe khác đụng phải thì sao, tất cả đều là nhân dân tệ đấy.

Cố Sính càng ngày càng cảm thấy bảo bối nhà y có thuộc tính nhân thê, đã bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này của bọn họ, bắt đầu đau lòng cho tiền của y, y cười đáp ứng.

Diệp Vô Nhiên kín đáo đưa nón bảo hộ trong tay cho Cố Sính sau đó lấy đà trực tiếp vọt vào trong sân bay , chuẩn bị cùng Diệp Tâm Nhiên triển khai một trận đọ sức.

Sau khi xác nhận chuyến bay của Diệp Tâm Nhiên đã hạ cánh an toàn, Diệp Vô Nhiên đứng trong nội sảnh gọi bảy tám cuộc điện thoại cho Diệp Tâm Nhiên nhưng đều bị cắt đứt, điều này khiến cho Diệp Vô Nhiên không cần phải tiếp tục suy nghĩ mà trực tiếp đi đến khu vực hút thuốc lá bên cạnh lục soát một lượt.

"Hô!" Thiếu nữ dựa vào tường mãn nguyện nhả ra một làn khói thuốc, trên những ngón tay sơn màu đen là chiếc điện thoại vẫn đang kêu réo ầm ĩ, nàng không kiên nhẫn ngắt cuộc gọi một lần nữa, sau đó lấy chiếc gương nhỏ màu đen hình con dơi từ trong túi ra cẩn thận kiểm tra xem lớp trang điểm trên mặt có bị trôi hết hay không.

Hôm nay nàng mặc quần áo theo kiểu thiếu nữ tang hệ phong cách hun khói, nói đúng ra thì chính là mái tóc dài màu khói xõa tung trên vai, đôi môi đỏ mọng như máu, trên người là bộ váy Gothic*, thoạt nhìn cả người cuồng dã không chút trói buộc.

"Diệp Tâm Nhiên!" Diệp Vô Nhiên vừa từ đằng xa chạy tới liền nhìn thấy bộ dạng ăn mặc kỳ quái này của Diệp Tâm Nhiên, hắn tức giận tiến lên.

"Đậu xanh, anh!" Diệp Tâm Nhiên quay đầu lại nhìn dáng vẻ tức giận chạy về hướng này của anh trai mình, nàng vội vàng đem tàn thuốc vứt vào thùng rác sau đó quay đầu bỏ chạy.

"Diệp Tâm Nhiên, đứng lại mau!" Diệp Vô Nhiên rống to, nha đầu chết tiệt này dám không nhận điện thoại của hắn a, nơi này là địa bàn của hắn, hơn nữa cha mẹ cũng không có ở đây, hắn xem còn ai có thể bảo vệ nàng.

Nhưng mà Diệp Tâm Nhiên dù có mặc váy ngắn cùng giày cao gót không tiện vận động, lúc chạy trốn cũng nhanh như một cơn gió, nàng kéo rương hành lý của mình lao ra khỏi sân bay.

Diệp Vô Nhiên không biết từ lúc nào mà em gái hắn lại chạy nhanh như vậy, thời điểm hắn chạy ra khỏi sân bay, trong đám người đã không còn bóng dáng của Diệp Tâm Nhiên.

Hắn mệt mỏi đỡ eo thở mạnh, xong rồi xong rồi, mất dấu em gái rồi.

Cố Sính nửa ngồi ở trên xe máy, nhìn về phía cửa sân bay mấy lần cũng không thấy Diệp Vô Nhiên đi ra, y rất hối hận tại sao vừa rồi không đi cùng Diệp Vô Nhiên, nếu không cũng sẽ không bị quấy rầy liên tục như thế này.

Cố Sính soái khí đầy mình đứng trước cửa sân bay liền trở thành một đạo phong cảnh xinh đẹp, cho dù trên môi của y vẫn còn lưu lại dấu vết yêu thương do người yêu để lại cũng không ngăn cản được mấy nữ nhân muốn đi tới bắt chuyện.

Trong vòng mười phút ngắn ngủi, không dưới mười lần y bị mấy mỹ nữ nước ngoài tiến lên bắt chuyện, còn có mấy nữ sinh đảng truy tinh cố ý chạy tới đây đón chuyến bay của idol nhà mình, thế mà lại vụng trộm đứng ở góc khuất chụp ảnh Cố Sính.

Cố Sính thật sự rất chán ghét những nơi ngư long hỗn tạp như thế này, y ôm cánh tay cúi đầu kiên nhẫn chờ đợi, không biết từ lúc nào trước mặt y xuất hiện một thiếu nữ có khuôn mặt có chút tương tự với bảo bối nhà y.

"Tiểu ca ca, ngươi đang đứng đây đợi người sao?" Diệp Tâm Nhiên rất tự nhiên đi tới bắt chuyện với Cố Sính, trong lòng thề nhất định phải lấy được số điện thoại của anh đẹp trai này.

*Gothic:Được biết đến với những bộ trang phục khá là ma mị, đặc điểm của những người mặc bộ trang phục này là tóc xù dày cộm, móng tay sơn đen, ánh mắt mê hoặc trang điểm tối, mặt trắng bệch, đánh son môi cũng là màu đen. Họ đi bốt da đen buộc dây cao quá đầu gối, diện trang phục cũng chỉ một màu đen hoặc tối màu, trang trí rất nhiều đinh nhọn, đeo thánh giá. Nói tóm lại, tone màu trầm tối, u ám, chiếm trọn phần lớn màu sắc của phong cách độc đáo này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro