Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Sâm ở trong trạng thái bất an sợ hãi, hắn biết rõ hắn không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này, bất luận là trong trò chơi hay trong hiện thực.

"Quân Tiêu, chúng ta là bằng hữu sao?" Lục Sâm lựa chọn bỏ qua giãy dụa mà đánh bài tình cảm.

Nhưng mà Lục Sâm đã coi thường Quân Tiêu rồi, loại người hành tẩu trên mũi đao như bọn họ kiêng kỵ nhất là chiêu đánh vào tình cảm, một khi dính vào tình cảm sớm đã chết hàng trăm hàng nghìn lần.

Quân Tiêu là một kẻ máu lạnh vô tình, từ khi mười sáu tuổi đã không có kẻ nào dám cùng hắn nói đến chuyện tình cảm.

"Bằng hữu? Ngươi tính sao?" Khóe miệng Quân Tiêu luôn luôn mang theo nụ cười, mà thái độ của hắn lại giống như đang trêu đùa một đứa trẻ.

Lục Sâm cực kỳ chán ghét ngữ khí trào phúng này của Quân Tiêu, nhưng lại không có lá gan phản bác.

"Vậy ngươi làm đi, sớm kết thúc rồi thả ta ra được không?" Lục Sâm cố gắng ra vẻ bình tĩnh, trên khuôn mặt cũng làm ra vẻ thong dong, hắn biết rõ giờ phút này Quân Tiêu muốn làm gì, thay vì giãy dụa vô ích không bằng thuận theo để đổi lấy một cái tự do.

Đối với Lục Sâm, trên thế giới này Quân Tiêu là người duy nhất mà hắn không phục lại không dám gây sự, dù cho trong trò chơi hắn luôn kêu to rống to, há miệng liền mắng Quân Tiêu, kết quả mỗi lần đều bị Quân Tiêu hù dọa đến không dám tức giận.

Có đôi khi Lục Sâm rất chán ghét tính cách vừa túng lại vừa hung của mình, vô cùng mâu thuẫn, muốn hung dữ thì triệt để hung dữ không được sao? Tiến lên đánh ngất hắn a, đánh chết tên ăn mày thối này!

Xem ra tiểu miêu miêu nhà hắn rất hiểu hắn, Quân Tiêu híp mắt nhìn bộ dạng tráng sĩ không sợ chết của Lục Sâm, còn muốn chơi trò tình cảm với hắn sao?

Không có ý tứ, Quân Tiêu là một kẻ không nói đạo lý, hắn bá đạo thành quen mà cướp đoạt cũng thành tính, chỉ cần thích, mặc kệ là người hay vật, đều muốn cướp đoạt.

"Một lần sao có thể thỏa mãn được ta nha, tiểu miêu miêu." Bàn tay to lớn của Quân Tiêu vuốt ve phần gáy Lục Sâm, thân thể nghiêng về phía trước đến gần Lục Sâm thêm chút nữa.

Lục Sâm vốn đã chuẩn bị xong tâm lý thuận theo Quân Tiêu, nhưng đến khi Quân Tiêu thật sự hành động, hắn lại rút lui theo bản năng.

"Sợ sao? Tiểu miêu miêu." Quân Tiêu hỏi nhỏ bên tai Lục Sâm.

Lục Sâm lắc đầu, ép buộc hai tay của mình ôm lấy cổ Quân Tiêu, làm ra dáng vẻ đón ý hùa theo, Lục Sâm không muốn rơi vào kết cục giống như những người trên bài viết 818 kia.

Cùng lắm thì hắn xem như là bị chó cắn một cái.

Quân Tiêu bị dáng vẻ nhu thuận ngoài ý muốn của Lục Sâm dao động, đáy mắt nổi lên một tia đau lòng, xem ra trên đường bị bắt đến đây Lục Sâm đã chịu không ít khổ cực.

Nếu không thì sẽ không sợ hãi hắn như vậy.

Bọn Tần Lang này chắc chắn phải bị trừng phạt.

Rõ ràng là những bài 818 kia về Quân Tiêu, còn có tư thế dạy dỗ tiểu đệ vừa rồi của hắn dọa đến Lục Sâm, không ngờ cái bát nước bẩn này lại hắt lên lưng bọn Tần Lang, thật quá oan uổng.

Lục Sâm nhu thuận cũng có chỗ đáng yêu, có thể hắn đáng yêu là do sợ hãi Quân Tiêu, bởi vì sợ hãi mà nguyện ý khuất phục trước mặt một người, tất nhiên Lục Sâm cũng không ngoại lệ, đây chính là bản tính nhu nhược của con người.

Mà Quân Tiêu cũng vô cùng ích kỷ, đạo lý con mèo nhỏ đã tự dâng đến cửa sao có thể không ăn, Quân Tiêu dùng tay nâng cằm Lục Sâm muốn hôn lên.

"Quân Tiêu, nếu ngươi thực sự dám làm, ta hận ngươi cả đời."

Khi hai đôi môi chỉ còn cách nhau khoảng bốn ngón tay, vì những lời này của Lục Sâm mà Quân Tiêu ngừng động tác, khóe miệng vui vẻ cũng biến mất không thấy.

Thời điểm nói ra những lời này Lục Sâm đã thấy hối hận, đây là do hắn không khống chế nổi đầu óc của mình mà nói ra những suy nghĩ trong lòng, rõ ràng là đã chọc giận Quân Tiêu.

Hắn đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt không dám đối diện với Quân Tiêu, càng không dám nhìn biểu tình của Quân Tiêu lúc này.

Ngón tay nắm chặt cái cằm nới lỏng một chút, sau đó bị buông ra, Lục Sâm hoài nghi liệu một giây sau Quân Tiêu có để cho đám tiểu đệ của mình tiến vào hành hung hắn hay không, dù sao hắn cũng không phải nữ hài tử, Quân Tiêu chắc chắn sẽ không có cái tâm tư thương hương tiếc ngọc.

Ngay lúc Lục Sâm tâm thần bất an, nghĩ xem có nên một cước đá bay Quân Tiêu sau đó chạy trốn hay không, Quân Tiêu vậy mà đang từ giữa hai chân của hắn lùi ra ngoài.

"Quân Tiêu?" Lục Sâm nghi ngờ nhìn về phía Quân Tiêu, mặc dù Quân Tiêu cúi đầu nhưng Lục Sâm vẫn thấy rõ ràng vẻ mặt khó chịu của hắn.

Quân Tiêu không chỉ khó chịu mà còn rất không thoải mái, ánh mắt giống như là muốn ăn thịt người.

"Câm miệng, ngoan ngoãn ở lại đây chờ ta trở lại." Ngữ khí của Quân Tiêu tựa như ăn hết mười thùng thuốc nổ, không cẩn thận một chút là nổ.

Lục Sâm lại bị dọa đến khép chặt hai chân vốn đang mở rộng, không dám không nghe lời mà gật đầu, nhìn thấy Quân Tiêu đi về phía phòng ngủ, đóng mạnh cửa sau đó là một loạt tiếng động của đồ vật bị ném trên mặt đất.

"...." Lục Sâm ngồi ở đó, ngoan ngoãn thành thật không dám di chuyển, hắn sợ nếu hắn không nghe lời thì chút nữa thứ mà Quân Tiêu nện xuống chính là hắn.

Nghĩ đến việc mình bị Quân Tiêu nện cái gì mà xương nát bấy, não chấn động, đúng thật là thảm kịch nhân gian, ác mộng nhân gian.

_______________________________________

Sau khi Cố Sính đảm bảo với Diệp Vô Nhiên lần thứ ba trăm hai mươi rằng Lục Sâm là bị Quân Tiêu bắt đi, Diệp Vô Nhiên rốt cục mới yên lòng.

"Nếu thật sự là Cái lão nhị thì không sao, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện thì không tốt."

Đây là có thể Minh Giáo mà Cố Sính ghét nhất từ khi chơi Kiếm Tam đến nay, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Vô Nhiên chủ động gọi điện thoại cho y, là vì Lục Sâm, lần đầu tiên chủ động tổ đội với hắn trong trò chơi cũng là vì Lục Sâm.

"Nếu ta bị bắt, ngươi sẽ lo lắng như thế sao?" Tâm lý bất bình xui khiến khiến cho Cố Sính hỏi.

Diệp Vô Nhiên quay đầu nhìn Cố Sính, đánh giá trên dưới một phen sau đó cười rộ lên.

"Ngươi bị bắt cóc? Ngươi không bắt cóc người ta đã tốt lắm rồi."

Tên Cố Sính này cao một mét tam mấy, dáng người cao to, bộ dạng vừa có tiền lại còn có thể đánh nhau, Diệp Vô Nhiên cho rằng, nếu y thật sự bị bắt cóc trừ phi bọn cướp là cái loại có chỉ số thông minh cao lại còn giỏi đánh nhau, hoặc là phần tử khủng bố nguy hiểm IQ cao có súng.

Cố Sính thật sự không biết bảo bối này của y đang khen y hay là mắng y nữa.

Bất quá việc Quân Tiêu bắt cóc Lục Sâm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y, mặc dù tên Quân Tiêu này không thường xuyên ra tay, nhưng hành vi rất trầm ổn đáng tin cậy, sẽ không là ra loại chuyện hoang đường như vậy.

Tuy nhiên cũng không thể nói chắc chắn điều gì, mặc kệ là người lý trí như thế nào khi gặp được người mình thích thì đánh mất lý trí cũng là điều bình thường.

"Bọn họ cũng đã bôn hiện rồi, chúng ta thì sao?" Cố Sính tỏ vẻ rất mong chờ.

Tiếng cười của Diệp Vô Nhiên ngừng bặt, hắn còn nhớ lúc trước Lục Sâm lo lắng hắn bị Cố Sính bắt đi mất, kết quả mới quay đầu Lục Sâm đã bị bắt đi, hơn nữa còn đúng thật là "bắt".

Thật ra hắn rất sợ Cố Sính cũng làm ra hành động xúc động như vậy, tìm mấy kẻ đến bắt cóc hắn, xiềng xích gì gì đó, nhốt gì gì đó, đoán chừng Cố Sính đúng thật là dám làm ra những việc như vậy.

"Hắc hắc, Cố Sính, có chuyện gì thì từ từ thương lượng a, ngươi đừng bắt cóc ta, nói chuyện là được rồi." Quản khỉ gì chuyện của y, lừa gạt cho có lệ, kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu, tốt nhất là kéo dài đến khi Cố Sính thích người khác.

Sau đó Cố Sính vì áy náy mà cho hắn mười vạn nói là phí tử tình duyên, ngẫm lại liền thấy vô cùng thoải mái.

"Yên tâm, ta không phải lưu manh." Cố Sính cho Diệp Vô Nhiên một lời khẳng định, y cũng không phải loại người chỉ biết dùng thủ đoạn đe dọa tiểu nhân giống như Quân Tiêu, nhưng mà dùng thủ đoạn khác thì có thể nha, cái này gọi là binh bất yếm trá.

Diệp Vô Nhiên thật muốn cười ha ha vào mặt tên Cố Sính này, không phải lưu manh cái đại gia nhà ngươi, có phải tên Cố Sính này bị mất trí nhớ hay không? Lúc trước đối xử với Diệp Vô Nhiên hắn như thế nào? Quên hết sạch rồi sao?

"À đúng rồi, Tu Chiêu đâu rồi?" Diệp Vô Nhiên phun tào trong lòng đủ rồi, hắn phát hiện gần đây khi vào trò chơi cái đuôi nhỏ phía sau hắn thường hay biến mất nửa đường, có chút tò mò.

Cố Sính trả lời Diệp Vô Nhiên, bàn tay to vô cùng tự nhiên mà đặt lên eo Diệp Vô Nhiên.

"Ở cùng Thẩm Trì, không cần phải lo lắng."

"Ah, vậy ta offline đây." Diệp Vô Nhiên lạnh lùng đáp lại, một giây cũng không muốn đứng ở trong lòng Cố Sính, nói xong lập tức logout, tay chân vô cùng nhanh nhẹn.

Quăng mũ trò chơi lên trên bàn máy tính, đã xác định Lục Sâm bình yên vô sự, Diệp Vô Nhiên cuối cùng cũng trút bỏ được lo lắng trong lòng, hắn đứng dậy chuẩn bị rửa mặt rồi đi ngủ, vậy mà lần đầu tiên có người gõ cửa phòng ký túc xá của bọn họ.

"Ai thế?" Diệp Vô Nhiên đi đến bên cạnh cửa, xem ra là người ở phòng bên cạnh muốn mượn thứ gì đó, hắn trực tiếp mở của ra.

Hai em gái xinh đẹp xuất hiện ở ngoài cửa khiến cho Diệp Vô Nhiên sững sờ, ngẩn người mà nhìn, đây là ký túc xá nam a, tại sao hơn nửa đêm lại có em gái gõ cửa phòng ký túc xá của bọn họ?

"Xin hỏi Tiêu Đồ có ở đây không?"

Em gái dáng người hơi cao mắt đỏ hoe giọng nói còn mang theo nức nở hỏi Diệp Vô Nhiên.

"A... ? Có, có!" Diệp Vô Nhiên quay đầu lại nhìn bạn cùng phòng ngủ như lợn chết ở trên giường, trả lời, mắt lại nhìn về phía hai em gái trước mặt.

Hay cho tên Tiêu Đồ này, có em gái vậy mà cũng không giới thiệu cho hắn.

Hai em gái, vị có dáng người gần một mét bảy mươi kia hình như là bạn gái cũ của Tiêu Đồ, tên gọi Lý Giai, mà người đi cùng nàng là chị em tốt của nàng.

Dáng người cao khoảng một mét sáu mươi năm, gương mặt thật có đẹp hay không thì Diệp Vô Nhiên không biết, nhưng trang điểm lên thì cũng được khoảng tám điểm, diện mạo vô cùng xinh đẹp, thuộc vào kiểu hình người gặp người yêu.

Diệp Vô Nhiên mời hai cô gái vào phòng ngồi, hoàn toàn quên rằng trong phòng quần áo ném loạn khắp nơi, còn có giày thể thao dép lê giấy vệ sinh vứt đầy trên mặt đất, hắn xấu hổ cầm cây chổi quét dọn lung tung một phen, còn một cước đánh thức Tiêu Đồ đang ngủ say.

"Tiêu Đồ, có người tìm ngươi."

"Diệp Vô Nhiên, ngươi con mẹ nó gần đây bị mắc bệnh mộng du à?" Khí thế lúc rời giường của Tiêu Đồ rất lớn, sự việc lần trước vẫn còn canh cánh trong lòng, thức dậy liền mắng, vừa mở mắt đã phát hiện bạn gái cũ đang đứng bên cạnh giường, hắn lập tức trợn tròn mắt.

Không phải hắn trúng tà chứ?

Lý Giai nhìn Tiêu Đồ, vừa rồi khi nói chuyện cùng với Diệp Vô Nhiên vốn đã sắp khóc, bây giờ vừa nhìn thấy Tiêu Đồ liền không cầm được nước mắt, bổ nhào vào trong ngực Tiêu Đồ khóc thành tiếng.

Diệp Vô Nhiên kéo ghế dựa máy tính đặt sau lưng khuê mật của Lý Giai, vô cùng ân cần.

"Ngươi ngồi đi."

Khuê mật của Lý Giai lễ phép gật đầu nói một tiếng cảm ơn với Diệp Vô Nhiên sau đó ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ quan tâm đến Lý Giai.

Diệp Vô Nhiên ở bên cạnh bưng trà rót nước cho hai vị khách quý khó gặp này.

Lại nói, Diệp Vô Nhiên luôn bị cự tuyệt bởi lý do khí chất em trai nhà bên của mình mà độc thân vạn năm, Tiêu Đồ lại bởi vì diện mạo không tệ, tính cách cũng tốt nên chưa bao giờ cô đơn, tuy hiện giờ đã có bạn gái nhưng bạn gái cũ lại đến tìm, làm cho Diệp Vô Nhiên vô cùng hâm mộ.

Lần này Lý Giai đến là muốn cùng Tiêu Đồ quay lại, nàng nói bạn trai hiện tại đối xử với nàng không tốt, thậm chí còn ra tay đánh nàng, cuộc sống vô cùng thê thảm.

Nàng vừa khóc đã khóc đến hơn nửa đêm, khóc mệt rồi thì ngủ trên giường của Tiêu Đồ, khiến cho Diệp Vô Nhiên cùng khuê mật của nàng hết sức khó xử.

Một cô gái như ngươi tới tìm bạn trai cũ muốn quay lại, có thể hiểu được, nhưng ngươi mang theo khuê mật đến, sau đó ngủ ngon lành trên giường của bạn trai cũ là có ý gì?

Đây là ký túc xá nam nha đại tỷ!

Ngươi ngủ rồi, khuê mật của ngươi ngủ ở đâu?

Vì vậy Diệp Vô Nhiên nhường giường ngủ của mình cho khuê mật của Lý Giai, bản thân thì trải chăn đệm nằm dưới đất, cả đêm phải chịu đựng cái mùi giầy thối ngút trời kia của Tiêu Đồ.

Mẹ kiếp, bạn cùng phòng rác rưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro