farewell day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

**Chương 1: Những Bước Đi Chậm Rãi**

Một ngày như bao ngày khác, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống trường học, vương vấn trên những tán cây xanh tươi. Anh bước ra khỏi lớp học, từng bước chân như chậm lại giữa không gian đầy ắp tiếng cười nói của bạn bè. Anh, một người ít nói, không có bạn bè thân thiết, chỉ lặng lẽ quan sát cuộc sống xung quanh. Cậu, người luôn tỏa sáng với nụ cười rạng rỡ, đang cùng nhóm bạn chơi đùa bên cạnh chiếc đàn guitar, giọng hát ngọt ngào vang lên khiến bao ánh mắt đều dõi theo.

Họ đã quen nhau từ nhỏ, nhưng giữa anh và cậu không phải là một tình bạn thân thiết như bao cặp thanh mai trúc mã khác. Họ giống như hai đường thẳng song song, không chạm đến nhau nhưng vẫn tồn tại trong đời sống của đối phương. Mỗi mốc thời gian, mỗi sự kiện quan trọng đều có hình bóng của người kia, nhưng không ai biết rằng trong lòng anh, một mầm cây tình yêu đã nảy nở từ lâu, không thể hiện ra ngoài, chỉ âm thầm chờ đợi.

Thời gian trôi qua, cho đến khi cả hai cùng vào cấp ba, thi chung một trường và ngồi chung một tổ. Anh cảm thấy hồi hộp lạ thường, trong khi cậu lại được nhiều người chú ý với tài năng âm nhạc xuất chúng. Cậu hòa đồng, vui vẻ, dễ gần, khiến anh càng cảm thấy mình nhỏ bé giữa thế giới của cậu. Mọi người vẫn không biết rằng giữa họ tồn tại một thứ tình cảm không thể nói thành lời.

Mỗi ngày, anh vẫn lặng lẽ theo dõi cậu từ xa, ngắm nhìn nụ cười rạng rỡ và những khoảnh khắc hạnh phúc của cậu bên bạn bè. Nhưng dần dần, những cảm xúc trong anh trở nên nặng nề hơn. Anh không chỉ đơn thuần là một người bạn, mà còn là một người yêu thầm. Anh muốn được cậu biết đến, muốn cậu thấy sự tồn tại của mình, nhưng lời nói như mắc kẹt trong cổ họng.

Cho đến một ngày định mệnh, khi thầy giáo yêu cầu anh mang tài liệu đến câu lạc bộ âm nhạc—nơi cậu thường lui tới. Mặc dù quãng đường không dài, từng bước đi của anh lại cảm thấy chậm chạp lạ thường, như thể mỗi bước chân đều mang theo trọng lượng của nỗi lòng. Khi đến trước cánh cửa phòng, anh hít một hơi thật sâu, tâm trí lộn xộn những suy nghĩ, cảm xúc. Anh đẩy cửa bước vào.

Cậu đang ngồi đó, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào anh. Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua, chỉ có âm thanh của trái tim đập rộn ràng. Anh thấy tim mình loạn nhịp, một cảm giác vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Cậu mỉm cười, nụ cười ấm áp như ánh nắng, nhưng anh lại không biết phải phản ứng thế nào.

“Chào anh,” cậu nói, giọng nói như những giai điệu du dương của bản nhạc. “Anh đến đưa tài liệu à?”

“Ừm... đúng vậy,” anh gật đầu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. “Thầy bảo tôi mang đến.”

Cậu đứng dậy, bước về phía anh, khoảng cách giữa họ như được thu hẹp lại. “Cảm ơn anh nhé! Mọi người đang đợi để tập nhạc.” Cậu mời anh vào phòng, và anh không thể từ chối. Trong không gian này, mọi thứ dường như đều tràn ngập âm nhạc, nhưng trong lòng anh lại chỉ có một bản nhạc riêng: bản nhạc của nỗi nhớ và những khát khao chưa thành lời.

Khi họ ngồi cùng nhau, anh cảm nhận được hơi thở của cậu gần kề. Những câu chuyện phiếm bắt đầu từ những điều bình thường, nhưng đối với anh, đó lại là những khoảnh khắc quý giá. Cậu kể về những buổi tập nhạc, về những bài hát mới mà cậu đang sáng tác, còn anh chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng trào một nỗi buồn man mác. Cậu không biết rằng anh đã yêu cậu từ rất lâu, rằng mỗi nụ cười của cậu đều làm anh xao xuyến.

Nhưng thời gian trôi qua, những ngày tháng tiếp theo lại không dễ dàng. Dù họ học cùng lớp, ngồi chung tổ, nhưng giữa anh và cậu vẫn luôn tồn tại một khoảng cách vô hình. Cậu vẫn vui vẻ bên những người bạn, trong khi anh chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trái tim đau nhói với từng khoảnh khắc hạnh phúc của cậu. Anh không biết làm thế nào để bày tỏ tình cảm của mình. Thời gian trôi qua, tình bạn ấy dường như trở thành một gánh nặng, nỗi đau âm thầm chực chờ bùng nổ.

Một buổi chiều, sau giờ học, cậu mời anh đi cùng đến một buổi biểu diễn âm nhạc. Cậu háo hức kể về những người bạn cùng nhóm, về những dự định trong tương lai. Anh chỉ mỉm cười, gật đầu, nhưng trong lòng lại quặn thắt. Cậu có biết rằng anh muốn được trở thành một phần trong thế giới của cậu không? Hay anh mãi mãi chỉ là một cái bóng mờ nhạt bên cạnh ánh sáng rực rỡ của cậu?

Khi đêm buông xuống, ánh đèn sân khấu lung linh, cậu đứng trước mic, giọng hát ngân vang, khiến cả khán phòng chìm đắm trong âm nhạc. Anh đứng ở phía sau, cảm thấy nỗi nhớ cồn cào trong tim. Từng nốt nhạc như nhắc nhở anh về tình cảm không thể nói thành lời, và những ước mơ chỉ nằm trong tưởng tượng.

Sau buổi biểu diễn, mọi người vây quanh cậu, chúc mừng, tán thưởng. Anh lặng lẽ rời đi, không muốn làm phiền đến niềm vui của cậu. Nhưng khi anh quay lưng, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh.

“Anh định đi đâu?” Cậu hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Chỉ là... tôi hơi mệt,” anh đáp, cố gắng không để cảm xúc lộ ra ngoài.

“Đừng đi, hãy ở lại với tôi,” cậu thì thầm, ánh mắt cậu sáng lên trong đêm tối.

Khoảnh khắc ấy, anh không biết mình nên làm gì. Trái tim anh rối bời, giữa những cảm xúc hỗn độn. Anh muốn ở lại, nhưng nỗi sợ hãi lại khiến anh muốn rời đi. Thời gian như ngừng trôi, và mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.

“Cậu... cậu thật sự muốn tôi ở lại không?” Anh hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Có,” cậu gật đầu, nụ cười rạng rỡ trên môi. “Chúng ta có thể cùng nhau hát, cùng nhau chơi nhạc.”

Nhưng ngay lúc ấy, trong đầu anh vang lên một tiếng kêu lớn: “Cậu không biết rằng tôi yêu cậu, rằng tôi không thể chỉ là một người bạn bình thường trong thế giới của cậu sao?” Anh muốn nói, nhưng lại không thể. Những lời nói như mắc kẹt trong lòng.

Họ ngồi bên nhau, nhạc vẫn vang lên từ sân khấu. Cậu hát, còn anh chỉ lặng lẽ lắng nghe, mỗi nốt nhạc lại làm lòng anh đau nhói hơn. Cảm giác như tất cả đều đang rời xa anh, và chính anh cũng không thể tự cứu lấy mình.

**Chương 2: Những Giấc Mơ Không Thể Chạm Tới**

Mỗi buổi sáng đến trường, anh đều cảm thấy nỗi cô đơn trĩu nặng trong lòng. Cậu vẫn luôn tỏa sáng, cười đùa với bạn bè, và anh lại đứng ở một góc, như một cái bóng lặng lẽ. Anh tự nhủ rằng tình bạn này thật quý giá, nhưng tại sao lại cảm thấy đau đớn đến vậy?

Vào những giờ ra chơi, cậu thường mời anh cùng tham gia những trò chơi, nhưng anh luôn từ chối. Anh sợ rằng nếu mình lại gần hơn, sẽ càng thêm tổn thương khi nhận ra rằng cậu không bao giờ nhìn nhận anh như một người yêu. Dù có những khoảnh khắc cùng nhau, anh chỉ biết lặng lẽ ủng hộ cậu từ xa, như một người hâm mộ thầm lặng.

Một buổi chiều, cậu rủ anh đi dạo quanh công viên gần trường. Không khí trong lành, tiếng cười vang vọng, nhưng trong lòng anh lại chỉ có sự lo lắng. “Cậu có muốn thử đi biểu diễn một mình không?” Anh hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Có chứ! Tôi luôn mơ ước được đứng trên sân khấu,” cậu đáp, đôi mắt lấp lánh. “Nhưng mà, tôi không biết liệu có đủ can đảm không.”

“Cậu sẽ làm được,” anh khuyến khích, nhưng lòng lại trĩu nặng. Anh muốn cậu tỏa sáng, nhưng cũng muốn có một vị trí bên cạnh cậu. Dần dần, họ nói chuyện về những ước mơ, những hoài bão trong tương lai, nhưng anh vẫn không dám thổ lộ tình cảm của mình.

Tối hôm đó, khi cậu chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp tới, anh cảm thấy hồi hộp lẫn háo hức. Cậu chạy qua lại trong phòng, tập luyện những giai điệu mà anh đã từng nghe. Anh không thể không mỉm cười khi nhìn thấy cậu, nhưng bên trong lại dậy sóng những cảm xúc mãnh liệt.

“Anh có thể đến xem tôi biểu diễn không?” cậu hỏi, ánh mắt đầy hy vọng. “Tôi rất muốn có anh bên cạnh.”

“Ừ, tất nhiên rồi,” anh đáp, cố gắng không để cảm xúc lộ ra. Nhưng thực tế, trong lòng anh đã sớm chuẩn bị cho cảm giác đau đớn khi thấy cậu tỏa sáng bên những người khác.

Ngày biểu diễn đến, anh đứng giữa đám đông, trái tim đập rộn ràng. Cậu bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi, tỏa sáng rực rỡ như một ngôi sao. Giọng hát của cậu ngân vang, làm cho mọi người chìm đắm trong âm nhạc. Anh ngắm nhìn cậu, vừa tự hào, vừa đau lòng. Mỗi nốt nhạc đều như một nhát dao, nhắc nhở anh về tình cảm không thể nói ra.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, mọi người vây quanh cậu, chúc mừng, tán thưởng. Anh lặng lẽ rời đi, không muốn làm phiền đến niềm vui của cậu. Nhưng khi anh quay lưng, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh.

“Anh định đi đâu?” Cậu hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.

“Chỉ là... tôi hơi mệt,” anh đáp, cố gắng không để cảm xúc lộ ra ngoài.

“Đừng đi, hãy ở lại với tôi,” cậu thì thầm, ánh mắt cậu sáng lên trong đêm tối.

Khoảnh khắc ấy, anh không biết mình nên làm gì. Trái tim anh rối bời, giữa những cảm xúc hỗn độn. Anh muốn ở lại, nhưng nỗi sợ hãi lại khiến anh muốn rời đi. Thời gian như ngừng trôi, và mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo.

“Cậu... cậu thật sự muốn tôi ở lại không?” Anh hỏi, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Có,” cậu gật đầu, nụ cười rạng rỡ trên môi. “Chúng ta có thể cùng nhau hát, cùng nhau chơi nhạc.”

Nhưng ngay lúc ấy, trong đầu anh vang lên một tiếng kêu lớn: “Cậu không biết rằng tôi yêu cậu, rằng tôi không thể chỉ là một người bạn bình thường trong thế giới của cậu sao?” Anh muốn nói, nhưng lại không thể. Những lời nói như mắc kẹt trong lòng.

Họ ngồi bên nhau, nhạc vẫn vang lên từ sân khấu. Cậu hát, còn anh chỉ lặng lẽ lắng nghe, mỗi nốt nhạc lại làm lòng anh đau nhói hơn. Cảm giác như tất cả đều đang rời xa anh, và chính anh cũng không thể tự cứu lấy mình.

Cuối cùng, giữa những lời ca ấy, một sự thật hiện ra trong lòng anh: không thể mãi là cái bóng bên cạnh cậu. Những giấc mơ chạm tới nhau lại trở thành những nỗi đau không thể nói ra. Giữa không gian ngập tràn âm nhạc, tình yêu trong anh tiếp tục âm thầm chờ đợi, trong khi cậu lại không biết gì về những cảm xúc ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro