1 - Kỳ Lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây , Sae thấy Yoichi kỳ lạ lắm .

Em thường xuyên tránh mặt anh , thậm chí còn không cho anh chạm vào người em . Tránh mặt anh thường xuyên hơn . Và biểu cảm mỗi lần nhìn thấy anh thì như gặp phải ma quỷ vậy , trắng bệch và xanh xao .

Lạ hơn nữa . .

Có lần anh tìm được Yoichi và thấy  rằng em định trốn tránh anh lần nữa . Anh nhanh tay nắm lấy bàn tay nhỏ , cố gắng hỏi cho ra nhẽ vì sao mấy ngày nay tránh mặt anh . Nhưng nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của em thì anh lại vô thức buông tay ra , tạo cơ hội để em rời xa anh . 

Anh đứng  một mình nhìn bóng dáng em xa dần , bàn tay ban nãy nắm tay em giờ đây bơ vơ , anh lặng lẽ nhìn xuống một chút ít hơi ấm đang vơi dần ở lòng bàn tay có lớp chai sạn mỏng mà có chút chạnh lòng ?

Nhớ lại lúc anh được cận cảnh nhìn rõ khuôn mặt hốc hác của em , anh nhận ra em đã gầy hơn trước rất nhiều , nhớ lại cổ tay của em đã rất nhỏ trong tay anh , tưởng chừng như chỉ cần dùng lực là cổ tay em đã gãy . Ánh mắt anh nặng trĩu , bàn tay dần nắm chặt thành nắm đấm .

Đây là cảm giác quái quỷ gì ?

Nó cứ khó chịu và bứt rứt ở trong lồng ngực ,

Trực giác của anh thôi thúc đuổi theo người ấy .

Nếu không anh sẽ bỏ lỡ cơ hội cuối cùng . .

Nhưng tại sao trực giác lại mách bảo như vậy ?

Và. . Cơ hội gì ?

Ha . . Khó chịu thật đấy .

Sae ghét cái cảm giác khó chịu khi không biết một thứ gì đó mà liên quan đến mình .

Sae cực kì ghét nó .

. . .

Giữa đêm khuya thanh vắng , tiếng gió tuyết thổi lá đỏ xào xạc trong đêm đông tháng 12 có một người trằn trọc mãi không ngủ , anh xoay người liên tục nhưng mọi chú ý đều dồn vào chiếc điện thoại lạnh tanh không có lấy một động tĩnh kia . 

Vài phút trước . .

Sae ngồi trên giường , ngón tay thon dài lưỡng lự trước màn hình điện thoại đang bật  hiển thị cuộc trò chuyện. Cuối cùng , anh lấy hết dũng khí nhắn một câu .

--------------------------------------------- _@IsagiYoichi_ ---------------------------------------------

                                                                               - 9 : 45 -

@ItoshiSae : Chào .

@ItoshiSae : ăn cơm chưa ?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sae im lặng nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn mình vừa mới gửi , bộ dạng nghiêm túc khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng là anh đang làm một cái gì đó rất rất rất quan trọng .

Sae mệt mỏi vươn tay vò mái tóc mình, anh vẫn không thể hiểu được cảm xúc của chính bản thân. Bỗng  có tiếng động 'Ting' đã khiến Sae thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, nhanh chóng kiểm tra. Nhìn thấy dòng tin nhắn gửi đến, anh ngỡ là Isagi đã trả lời anh.

Nhưng không.

Đó là tin nhắn của người bạn.

----------------------------------------------------Millan-------------------------------------------------

                                                                                 - 9 : 58 -

@Millan: Itoshi này.

@Millan: Cậu biết tin gì chưa ?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Anh khó hiểu trước dòng chữ mà Millan gửi đến. Bèn nhắn đáp lại một cách cộc cằn. Người bên đầu dây bên kia cũng rất nhanh chóng đáp lại.


----------------------------------------------------Millan-------------------------------------------------

                                                                                 - 9 : 58 -

@Millan: Itoshi này.

@Millan: Cậu biết tin gì chưa?

Tin gì? : @Itoshi Sae

@Millan: Là tin về bạn học Isagi Yoichi đó.

@Millan: Cậu đã được kể chưa?

? : @Itoshi Sae

@Millan: Isagi chết rồi.

@Millan: Isagi Yoichi tự tử ở biển đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cạch

Điện thoại rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, đồng tử màu mòng két run rẩy nhìn vào khoảng không vô định.

Isagi chết rồi?

Anh như suy sụp mà ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, môi cắn chặt rên rỉ từng tiếng. Điện thoại anh làm rơi 'Tinh' 'Tinh' liên hồi, anh liếc mắt đến chiếc máy điện thoại còn mở. Đa số là thông báo về việc Isagi Yoichi đã chết và lời an ủi của Millan. Ánh mặt anh tiêu cự, trong lòng rấm rứt liên hồi.

Cảm xúc của anh kì lạ quá..

Anh không thể nào hiểu nổi..

. . .

Đứng trước quan tài lạnh lẽo của em, anh gục xuống, Millan tiến lên vỗ nhẹ vai anh, anh lẩm bẩm vài ba câu khiến Millan không thể nghe được, bàn tay có chút chai sạn mỏng chạm nhẹ vào quan tài. Người ta thấy gương mặt vô cảm của anh mang bao nhiêu năm giờ đây ánh mắt xanh mòng két sắc bén ngỡ như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện đang rơi lệ, tròng mắt co rút nhìn chằm chằm vào di ảnh của một cậu trai trẻ cười tươi rặng rỡ như hoa hướng dương.

-Hoa hướng dương ngày ấy tươi tắn, xinh đẹp biết bao . .

Vậy mà nụ hoa rực rỡ ngày ấy đã héo tàn, mất đi sự sống .-

Trong tiếng lẩm bẩm của anh, còn có tiếng khóc than của Isagi Iyo - mẹ của Isagi Yoichi, người bố nắm chặt tay cố kìm nước mắt tuôn rơi. Ông đau lòng khi chứng kiến con mình đã nuôi nấng và dạy dỗ suốt 17 năm qua lại tự tử dưới đại dương sâu thẳm. Hỏi xem, ai mà chẳng xót xa khi tự bản thân xem cảnh tượng họ vớt xác không hồn kia chính là đứa con mình chứ.. Isagi Issei cũng không ngoại lệ, ông cuối cùng không chịu nổi nữa, ôm bà Iyo vào lòng vỗ về trong khi chính ông cũng đang rơi lệ.

. . .

Sau đám tang của Yoichi, Sae cứ mặc kệ lời khuyên, mắng chửi mà vẫn cứ cứng đầu nhốt mình trong phòng, đôi khi còn nghe anh lẩm bẩm tên của người đã mất đi một cách thương tiếc.

Em ơi.. sao em ra đi dễ dàng như vậy?

Còn bố mẹ và anh thì sao?

Rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì mà em lại chọn cách cực đoan này để giải thoát cho chính bản thân mình?

Em.. Nhẫn tâm thật đấy..

Bỏ anh lại đây cùng với bức thư tình vẫn chưa kịp trao tận tay người thương. 

Bỏ dở dang cuộc tình đơn phương của anh với người đã rời xa trần thế gian.

Sae đã từng ước rằng, anh và em cùng nhau được sinh ra ở tại thế giới không kì thị "sự khác biệt", đó là nơi mà tình yêu của hai chúng ta được chấp nhận, là nơi chúng ta sẽ có một nơi để trở về với nhau, thức dậy đã thấy người thương bên cạnh, cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn...

Nhưng giấc mơ vẫn là giấc mơ, ước mộng vẫn cứ là ước mộng mãi mãi không thể trở thành hiện thực...

Ừ, mọi người nói anh điên.

Anh không phủ nhận.

-Điên vì tình-

. . . 

3 năm trôi qua nhanh chóng, người ta đã quên đi một thiên tài của giới bóng đá và trở về nhịp sống thường ngày của họ. Nhưng với Sae thì không như vậy, anh vẫn cứ ở trong phòng mãi, người nhà sợ rằng anh sẽ chết đói hoặc chết khát nên hằng ngày đem thức ăn đa dạng cho anh nhưng mặc nhiên Sae không bao giờ động đến, khi thức ăn ôi thiu vẫn không thấy anh ra ngoài. 

Một ngày kia, người giúp việc đang dọn dẹp nhà bỗng ngửi thấy mùi hôi thối và tanh tưởi toát ra từ căn phòng của cậu chủ bao năm không ra ngoài lấy một lần. Men theo sự nghi ngờ chớm nở, bà cẩn thận tiến gần, khẽ vặn nắm cửa, tiếng "Kẽo . .Kẹt" theo từng chuyển động khiến người khác phải khó chịu. Và bất ngờ thay, cánh cửa trông vậy mà không khóa. Bà ló đầu vào, nheo mắt nhìn rõ bên trong. 

Không biết bà đã nhìn thấy những gì mà hét toáng lên, ngã xuống sàn, gương mặt lớn tuổi của bà hoảng sợ, ngón tay nhăn nheo chỉ về phía trong, miệng bà lẩm bẩm không thành câu. Cho đến khi người nhà đến, cảnh tượng đập vào mặt họ là Itoshi Sae - con trai cả của họ đang treo cổ ở trong phòng ngay ngày sinh nhật của một thiên tài thích ứng đã qua đời từ lâu, tay còn nắm chặt che giấu thứ gì đó rất quan trọng.

"Anh đến gặp em đây, Yoichi." Đó chính là nội dung của tờ giấy bị vò nát nhưng lại không hề bẩn ở trong tay một người toàn thân lạnh ngắt đang treo lơ lửng trên trần nhà, trên cần cổ còn có một sợi dây thừng quấn quanh, sợi dây xơ xác siết rất chặt, hằn cả hình dáng vào làn da khiến nó sưng lên và hiện lên màu đỏ nổi bật trên cổ của anh. Nhưng kì lạ thay, khuôn mặt anh lại lộ rõ sự bình thản và có chút gì đó gọi là..mãn nguyện?

Tim của bà Itoshi như co thắt lại, lồng ngực bà nặng trĩu như thể có hàng tấn đá vô hình đè lên khi bà nhìn thấy cảnh tượng một chàng trai 21 tuổi thân hình gầy guộc ở trong căn phòng bà đã tỉ mỉ dẫn con đi chọn từng thứ, được sắp xếp gọn gàng nay lại bừa bộn, đồ đạc vất lung tung khắp nơi.

. . . 

Lúc dọn dẹp lại căn phòng người đã rời đi, họ thấy có một tập tài liệu dày, tò mò mở ra xem thử. Trong đó có một hình người đàn ông mặt mày bặm tợn, đọc tiếp dòng chữ nắn nót thì họ mới biết đó là hung thủ đã hại Isagi chết.

Là chính hắn ta đã cưỡng hiếp Isagi và chính hắn ta đã khiến Isagi nghĩ quẩn mà gieo mình xuống biển. Và cũng trong thời gian đó, anh cũng tự tìm cách giải đáp cảm xúc rối loạn trong anh. Mới đầu, Sae cứ ngỡ đây tình cảm hâm mộ vì em có đôi mắt màu Sapphire trong sáng, không nhiễm chút bụi bẩn nào, màu mắt của em như đại dương, vỗ về làm anh mê đắm. 

Nhưng anh có ngờ đâu, thứ tình cảm mà anh coi thường lại như hạt giống nảy mầm lớn lên từng ngày trong trái tim của Sae. Cho đến ngày hôm đó, anh mới biết được mầm cây đã lớn đến mức nào nhưng đã quá trễ rồi, vì em đâu còn trên đời?

"Trái tim" của anh đã đi rồi, con người nếu thiếu trái tim sẽ chết. Anh cũng vậy, anh đã đánh mất đi ánh sáng thuần khiết của mình, giờ đây anh chỉ còn là một cái vỏ không hồn, chết như không chết, sống như không sống. Chính vì vậy, anh đã chọn cách tự tử để tự giải thoát cho mình, cũng như lựa chọn con đường đi đến gặp ánh sáng của chính bản thân anh.

Đâu ai biết rằng, lúc gã đứng trên ghế, ánh mắt tiêu cự vòng sợi dây qua cổ mình, quấn thật chặt. Trong cơn mơ màng, anh đã nhìn thấy hình ảnh mập mờ của em khóc lóc, mắng chửi anh. Theo phản xạ, anh vươn tay định ôm em vào lòng vỗ về. Chưa kịp chạm vào em, anh đã ngất đi vì sợi dây quấn chặt chặn đường thở duy nhất của anh.

. . .









-----------------------------------------------------------------------

T bí=))))))

cái này mừng sinh nhat Sae đó=)))))))))))))))))))))))))

xin vui long dung danh gia nguoi khac qua nhanh

ket HE mà=))))

12:00

--------------------------------------------------------------------

Khanhhuyen_124

chỉ đăng tại wattpad




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro